• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 66-70

Chương 66: Làm sai phải xin lỗi!

Triệu Thự Quang giơ tay chỉ căn biệt thự với khí thế hào hùng bên ngoài cửa sổ.

“Cái gì?”

Hàn Ngọc không nhịn được thốt lên một tiếng.

Trên mặt Triệu Thự Quang là nụ cười xấu xa khi thực hiện được âm mưu: “Yên tâm, tao không có tuyệt tình như chúng mày đâu, nể tình là họ hàng với nhau, bọn tao có thể trao đổi căn chung cư này để lấy căn biệt thự đó”.

“Thế thì chúng mày chẳng những có thể bồi thường mà còn có nhà để ở, sao, một công đôi việc đúng không!”

Lục Khải ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng đặt câu hỏi: “Ông có biết căn biệt thự số một đó có giá bao nhiêu không?”

“Tất nhiên là biết, một trăm triệu!”

Triệu Thự Quang nhún vai: "Mày bỏ một trăm triệu ra để bảo vệ bình an cho cả một nhà chẳng lẽ không đáng hả?”

“Thế thì ông nghe cho kỹ, chúng tôi không đổi, một đồng cũng không đền!”

“Còn mấy người thì quỳ xuống, xin lỗi bố mẹ tôi ngay”.

Lục Khải đổi lời, để lộ sát khí.

“Bọn tao xin lỗi á?”, Triệu Thự Quang trợn trừng cả hai mắt.

“Các người bắt cóc bố mẹ tôi, sỉ nhục họ, chẳng lẽ không cần phải xin lỗi ư?”

Nói tới đây, Lục Khải lại nhìn sang Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi vẫn đang cúi đầu.

Lúc này anh mới chú ý tới, mặt bọn họ đỏ bừng lên, hơn nữa trên má còn có dấu bàn tay rõ rệt.

Sau khi phát hiện ra điều này, đồng tử Lục Khải bỗng chốc co rụt lại.

“Lục Khải, mày đừng có khinh người quá đáng, đừng tưởng là tao đang nói đùa với mày, mày muốn tỏ thái độ ở đây thì ngày mai tao sẽ khiến mày hối hận”.

Triệu Thự Quang trừng mang phồng má.

Ông ta muốn dùng giọng nói của mình để lấn lướt Lục Khải.

“Ai là người đã tát vào mặt bố mẹ tôi?”

Giọng Triệu Thự Quang đinh tai nhức óc nhưng lại dễ dàng bị những lời đầy nhẹ nhàng của Lục Khải đè nén.

Uy nghiêm, không phải dựa vào giọng nói, mà là khí thế!

Nghe vậy, Hàn Ngọc mới chợt chú ý đến điều này.

“Bố mẹ, bọn họ đánh hai người ư?”

Hàn Ngọc lo lắng hỏi.

“Không… Không có, quét dọn vệ sinh nhà cửa nóng quá thôi…”

Triệu Nhược Hà ấp úng giải thích, bà ta thật sự không muốn gây ra thêm phiền toái cho Hàn Ngọc và Lục Khải.

“Một lần cuối cùng, ai đánh?”

Ánh mắt Lục Khải lạnh như băng đảo qua từng người một.

Đối mặt với sự uy hiếp của Lục Khải, Triệu Thự Quang cảm thấy vô cùng áp lực, cũng vô cùng tức giận.

“Tao đánh đó, mày muốn thế nào?”

Ông ta gào thét để trút hết những bực dọc trong lòng.

“Tay nào đánh?”

Lục Khải lại đặt câu hỏi.

“Hai tay đều đánh đó, rồi sao?”

Nghe thấy câu trả lời đó, Lục Khải đang ngồi trên sô pha lập tức đứng dậy.

Đối với hành động bất ngờ của Lục Khải, nhà Triệu Thự Quang đang chìm trong sự căng thẳng cực độ sợ tới mức cả người run lên.

Lục Khải không vội vàng tỏ thái độ.

Chỉ châm một điếu thuốc, rít một hơi.

Ánh mắt của anh đảo quanh trong phòng, dường như đang tìm thứ gì đó.

Lướt quanh một vòng, ánh mắt dừng lại khắp mọi ngõ ngách.

Nhấc chân, cất bước.

Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lục Khải đi vào trong góc.

Nhìn thấy Lục Khải không đi về phía mình, Triệu Thự Quang thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tao nói rồi đấy, tao đánh bằng cả hai tay, mày có thể làm gì được tao?”

Triệu Thự Quang vô cùng kiêu ngạo, lớn tiếng nói.

Ông ta đang cược, cược xem Lục Khải có dám ra tay với mình hay không.

Ông ta dùng cách mạo hiểm này để lấy lại cho bản thân chút mặt mũi.

Khi ông ta đang chuẩn bị gào cái họng lên tiếp thì Lục Khải đã xoay người đi về phía này.

Hơn nữa trong tay anh còn xuất hiện thêm một cây búa.

Lục Khải rít một hơi thuốc rồi trực tiếp dập đi.

“Nói xong chưa? Bây giờ đến phiên tôi nói chưa?”

“Mày… Mày muốn làm gì?”

Nhìn thấy Lục Khải ngày càng đến gần mình, giọng Triệu Thự Quang chợt run rẩy.

“Hợp tác một chút đi, đặt hai tay lên bàn!”

Lục Khải chỉ bàn trà trước mặt.

“Này họ Lục, tao cảnh cáo mày đừng có mà quá đáng…”

Triệu Thự Quang còn chưa nói mấy câu uy hiếp của mình xong, thì Lục Khải đã đến trước mặt.

Tay trái cầm lấy tay ông ta đặt lên bàn, tay phải cầm búa đập mạnh vào ngón cái của Triệu Thự Quang.

Bốp!

Cây búa đập nát ngón cái Triệu Thự Quang trên bàn trà.

Máu tươi văng khắp nơi!

A…

Triệu Thự Quang đau đến mức hét to.

Ông ta tê liệt ngã xuống, vùng vẫy như phát điên, muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của Lục Khải.

Nhìn thấy hình ảnh máu me đó, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi sợ tới mức cả người run rẩy.

Bốp!

Búa trong tay Lục Khải lại đập xuống ngón trỏ Triệu Thự Quang.

“Có sai phải biết xin lỗi, chịu đòn phải nghiêm túc!”

Lục Khải nói xong bèn vung búa lên, một hơi đánh nát hết cả mười ngón tay của Triệu Thự Quang!

Tay đứt ruột đau!

Đau đớn thấu tận tin gan khiến Triệu Thự Quang muốn hôn mê không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lần nào cũng bị đau đến mức phải tỉnh lại.

Quần áo của ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt cứ dại ra.

Hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo trước đó.
Chương 67: Xe thuốc bị chặn!

Hai tay của ông ta cứ thế bị Lục Khải phế bỏ!

Lục Khải nhìn Triệu Thự Quang trước mặt đang chìm trong trạng thái hoảng hốt, ánh mắt đờ đẫn, anh khó chịu cầm cây búa trong tay đập mạnh xuống đất.

Nền nhà run run, nhanh chóng xuất hiện mấy khe nứt như mạng nhện.

“Tôi bảo này, bị đánh thì phải có thái độ nghiêm chỉnh, nghe không hiểu hả?”

Lục Khải trừng lớn hai mắt, mở miệng đặt câu hỏi.

Lúc này Triệu Thự Quang nào dám cãi lời?

Ông ta chịu đựng đau đớn, đứng nghiêm túc trước mặt Lục Khải.

Không chỉ mình Triệu Thự Quang, mà cả Triệu Đức Trí cũng như nhóm Triệu Đức Cường cũng đứng nghiêm ở đó.

“Tôi bảo mấy người đứng nghiêm hả? Quỳ xuống, cầu xin tha thứ đi!”

Bọn Triệu Đức Trí hoàn toàn không cần nghĩ, trực tiếp quỳ gối trước mặt Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi.

Vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ.

Lúc này, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ sự rung động trước đó, trợn mắt há hốc miệng, không kịp bày tỏ phản ứng gì với cảnh tượng trước mặt.

“Bố mẹ có muốn tha thứ cho bọn họ không?”

Nghe Lục Khải hỏi, hai người già mới chợt hoàn hồn lại.

Nhìn thấy một đám người đang dập đầu với mình, bọn họ liên tục xua tay: “Tha thứ, tha thứ, mau bảo bọn họ đứng dậy đi”.

Lục Khải khẽ gật đầu, từ trên cao nhìn xuống đám người kia: “Hôm nay tôi tha cho các người một mạng, ngày mai tôi chờ người từ trên tỉnh xuống nhé, đừng để tôi thất vọng đấy!”

Nói xong, Lục Khải dịu dàng nhìn Hàn Ngọc: “Đi, đón bố mẹ về nhà thôi”.

Hàn Ngọc khẽ gật đầu, đỡ bố mẹ ra ngoài.

Mãi đến khi bốn người Lục Khải đi, nhóm Triệu Đức Trí mới thôi không dập đầu nữa.

Trên mặt bọn họ đều là vẻ tức giận và không phục!

Triệu Đức Cường với mái tóc vàng là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Anh hai, anh thấy chưa! Hành động của nó có khác gì du côn lăn lộn đầu đường xó chợ đâu!”

“Trước đó bác hai đã nói rất rõ rồi, chỉ cần không giao biệt thự ra thì người trên tỉnh sẽ đến tận cửa nhà tìm nó”.

“Nó thà đắc tội với người trên tỉnh cũng không chịu giao biệt thự ra, điều đó chứng minh cái gì? Chứng tỏ cái biệt thự đó không phải là của nó!”

Triệu Đức Cường lải nhải: “Theo em thấy, tập đoàn Viên Hàn đó chưa chắc đã là của nó, nói không chừng là của Cương Thần, mà Lục Khải chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi”.

“Câm đi!”

Triệu Đức Trí lạnh giọng ngắt lời Triệu Đức Cường.

“Mau đưa bố tôi vào bệnh viện”.

Anh ta đỡ Triệu Thự Quang đã nằm sõng soài dưới nền nhà dậy, vừa đi ra ngoài vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không thể để yên được!”

Lục Khải lái xe rời khỏi Kim Hi Phủ.

Ở trên xe, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi siết chặt hai tay, vẻ mặt đầy rung động.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Khải đầy vẻ sợ hãi.

Đến tận lúc này bọn họ mới nhận ra được, Lục Khải còn ghê gớm hơn những gì mà họ tưởng rất nhiều.

Sua khi trở lại trang viên họ Lục, hai người họ vẫn không nói một lời nào, Lục Khải và Hàn Ngọc thì ngồi hai bên trái phải của Lục Viên Hàn.

Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi thì đã đi ngủ từ sớm.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Lục Khải vừa mới rửa mặt xong, còn chưa kịp rèn luyện sức khỏe sáng sớm thì Hắc Vũ đã vô cùng lo lắng xông tới.

“Long Hồn, xảy ra chuyện rồi!”

“Sao thế?”, Lục Khải nhíu mày, mở miệng hỏi.

“Số dược liệu được vận chuyển từ bên Long Môn tới đã bị người chặn lại giữa đường! Hơn nữa còn giết chết mấy anh em!”

“Biết rồi!”

Lục Khải nhận được tin tức thì cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời hai chữ.

Trên mặt anh không có sự tức giận, cũng không có sự bực tức.

Tĩnh lặng như mặt nước, không một gợn sóng.

Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo như băng như sương, nhìn về phía xa xa.

Hắc Vũ biết, Lục Khải nổi giận.

Không giận mà được à?

Thứ đối phương chặn lại chính là những vị thuốc dùng để cứu mạng con gái anh!

Người họ giết cũng là những chiến sĩ của Long Môn!

Mỗi một chiến sĩ đó đều là anh em của Lục Khải!

Chuyện Lục Khải vô cùng bao che cho người của mình và gia đình là vô cùng nổi tiếng trên toàn thế giới.

Người của anh, chỉ có mình anh được phạt.

Thưởng, thì cả thế giới đều phải thưởng!

“Có điều tra được là ai làm không?"

Lục Khải xoay người, ánh mắt chuyển sang Hắc Vũ.

“Vẫn đang điều tra”.

Hắc Vũ biết rất rõ, Lục Khải chắc chắn không hài lòng với câu trả lời này.

Anh còn chưa kịp đưa ra quân lệnh thì đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô gầm rú bên ngoài.

Nghe tiếng nhìn lại, mấy chục chiếc xe đắt đỏ đã ầm ầm chạy tới.

Chiếc xe dẫn đầu trực tiếp tông cổng trang biên nhà họ Lục, đi thẳng đến chỗ Lục Khải và Hắc Vũ.

Nghe thấy tiếng rít gào của động cơ, đối mặt với chiếc xe ngày càng gần.

Vẻ mặt Hắc Vũ đầy nặng nề, muốn nhắc Lục Khải né đi.

Nhưng Lục Khải vẫn đứng đó sừng sững như núi, lù lù bất động.

Két…

Khi chiếc xe đó sắp lao tới thì tiếng phanh chói tai lại chợt vang lên.
Chương 68: Chỉ giết hai mươi chín người

Khi chiếc xe dừng lại thì nó chỉ cách Lục Khải không tới năm centimet.

Một giây sau đó, cửa xe mở ra.

Bộp, bộp, bộp…

Một thanh niên mang giày da, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ Lục Khải.

“Khí phách thật đó, đúng là cậu ấm nhà họ Lục đầy kinh nghiệm trải đời”.

“Tới đây để làm gì?”

Lục Khải chỉ nhìn người đó với ánh mắt lạnh lẽo.

Người kia mặt mày sáng lạn, ngẩng đầu ưỡn ngực, chủ động vươn tay phải lên: “Cậu cả họ Lục, tự giới thiệu một chút, tôi là Hàn Kiêu, là hội trưởng của hiệp hội doanh nhân trên tỉnh”.

“Tôi đến đây tất nhiên là có tin tức tốt muốn báo cho anh”.

Hàn Kiêu nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ như đã nắm thóp được Lục Khải.

Lục Khải không bắt tay với Hàn Kiêu.

Với anh mà nói, Hàn Kiêu vẫn chưa đủ tư cách!

“Có chuyện gì cứ nói thẳng”.

Lục Khải chắp hai tay sau lưng, không mặn không nhạt mở miệng.

Hàn Kiêu không hề cảm thấy xấu hổ rụt tay phải về, trên mặt vẫn là nụ cười xấu xa kiểu thiếu đòn.

“Thật ra cũng chẳng có chuyện lớn gì, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, thuốc mà Long Môn các người chuyển đi là do tôi chặn, người của Long Môn cũng là tôi giết”.

“Cậu cả họ Lục, người của anh không khác gì phế vật nhỉ? Yếu đến mức cả tôi cũng không nhẫn tâm giết bọn họ”.

“Anh yên tâm, bọn họ đều còn sống, chỉ là tôi đã mang tay chân họ đi băm thành thịt vụn cho chó ăn rồi!”

“À phải rồi, hình như chó nhà tôi thích ăn món đó lắm, anh có thể cung cấp cho tôi thêm một ít không? Để chó nhà tôi không bị đói!”

Hàn Kiêu nói tới đây thì cười ha hả không thèm kiêng nể gì, lấy ra một điếu xì gà, sau khi châm lên thì vô cùng hưởng thụ đứng hút.

“Mẹ mày thứ chó này…”

Hắc Vũ giận tái mặt, vội vàng lao về phía Hàn Kiêu.

Nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị Lục Khải ngăn lại.

“Vội cái gì thế?”

Trong lòng Lục Khải biết rất rõ, Hàn Kiêu chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.

Quân cờ, là không có não.

Thứ anh muốn tìm là người đánh cờ!

“Thế xe dược liệu đó đang ở đâu?”

Lục Khải đặt câu hỏi.

“Đốt rồi, có cần mang tro về cho anh không?”

Hàn Kiêu nhả ra một vòng khói, nhếch miệng cười lạnh.

“Còn có chuyện gì nữa không?”

Nhìn thấy Lục Khải trước mặt đầy bình tĩnh, Hàn Kiêu cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Cậu cả họ Lục, tôi chặt tay chân người của anh, cướp đi thuốc của anh mà anh không tức giận hả? Không muốn ra tay với tôi ư?”

“Một con chó săn thôi, chưa đủ tư cách để tôi phải ra tay”.

“Mày…”

Hàn Kiêu nghẹn họng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ hài hước của Lục Khải, lại không ngờ rằng người nổi giận trước lại là bản thân mình.

Hắn tức giận gật đầu thật mạnh: “Hay! Hay lắm! Cậu cả Lục, anh cứ mạnh miệng đi! Sĩ diện hão cũng chỉ khổ thân mình thôi! Để tôi xem anh có thể chịu được đến bao giờ!”

“Đúng rồi, phó hội trưởng của hiệp hội tôi cố tình từ trên tỉnh xuống đây tìm anh, muốn gặp anh một lần!”

Hàn Kiêu vừa dứt lời thì cửa của mấy chiếc xe đằng sau mở ra gần như là cùng lúc, hơn một trăm người mặc vest giống nhau, đeo kính đứng bên cạnh xe.

Mà trên một chiếc Rolls-Royce bên kia có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước xuống.

Người đó mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen, đội một chiếc mũ dạ.

Ông ta đi về phía trước, hơn một trăm đàn em cũng theo sát ngay phía sau.

Trước một nhóm người đông đúc như thế, hai người Lục Khải và Hắc Vũ trông có vẻ vô cùng nhỏ nhoi.

Nhưng trên mặt họ lại không hề có chút sợ hãi nào.

“Tao là Chu Quảng Thông, gia chủ nhà họ Chu trên tỉnh lị, là bố của Chu Tuấn Vũ”.

Người đó dùng giọng nói trầm thấp đầy tức giận giới thiệu tên của mình.

Lúc nói chuyện còn dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm Lục Khải.

“Tôi có cho phép ông tiến vào trang viên của tôi không?”

Mặt Lục Khải đầy bình tĩnh dùng giọng đầy khó chịu hỏi Chu Quảng Thông.

Nghe thế, sắc mặt Chu Quảng Thông tái mét, cơ bắp bên khóe miệng cứ mất kiểm soát run run lên.

Ông ta là gia chủ của một gia tộc lớn trên tỉnh lị mà đến Lâm Thành lại bị người hỏi như thế!

“Tao tới đây là để báo thù cho con trai!”

“Con trai tao là do mày giết đúng không!"

Đối mặt với câu hỏi của Chu Quang Thông, Lục Khải không hề vội vã đáp lại.

Mà chỉ ngẩng đầu, đảo mắt nhìn những người ông ta dắt theo, vô cùng khó chịu lắc đầu.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ cho ông dẫn hai mươi chín người tới đây, ông nghe không hiểu lời tôi nói, hay là không biết đếm?”

“Tôi chỉ giết đúng hai mươi chín người, không thêm bớt một người nào!”

Lục Khải bình tĩnh thong dong khiến Chu Quảng Thông tức giận đến mức không thể kiềm chế được.

“Thế thì bố mày sẽ chống mắt lên nhìn xem mày giết hai mươi chín người đó thế nào!”

Cả người Chu Quảng Thông nổi đầy gân xanh, dùng giọng nói bén nhọn đến mức xé cả không gian, tức giận hét.

Âm thanh cực lớn vẫn quanh quẩn trong không trung thì hơn một trăm người phía sau đã trực tiếp kéo đến vây quanh Hắc Vũ và Lục Khải đông nghìn nghịt.

“Hắc Vũ, nhớ kỹ, anh giết chết hai mươi tám người, còn một người cuối cùng thì tặng cho ông ta!”

Lục Khải vừa ra lệnh vừa chỉ tay về phía Chu Quảng Thông.

“Thuộc hạ nhận lệnh!”

Nghe thấy đoạn đối thoại của Lục Khải và Hắc Vũ, dù là Hàn Kiêu hay Chu Quảng Thông thì đều cảm thấy buồn cười.
Chương 69: Vẫn chưa xong mà?

Chết đến nơi rồi vẫn còn diễn kịch hả?

Hù ai vậy!

Trong ánh mắt đầy mỉa mai của bọn họ, Hắc Vũ cử động.

Theo yêu cầu của Lục Khải, anh ta một hơi giết chết hai mươi tám người.

Số người vừa đủ, anh ta điều chỉnh độ mạnh yếu của những cú đấm, để mỗi một đòn đánh ra thì không ai có thể đứng dậy nổi, chỉ còn chút hơi tàn.

Chưa đến một phút, chiến đấu đã kết thúc.

Hắc Vũ cung kính đi tới trước mặt Lục Khải: “Báo cáo, đã hoàn thành nhiệm vụ, chết hai mười tám người, bị thương một trăm ba”.

Lục Khải khẽ gật đầu, cất bước đi tới chỗ Chu Quảng Thông.

Chu Quảng Thông vốn nắm chắc phần thắng nên không xem Lục Khải ra gì, lúc này vẻ mặt ông ta trở nên vô cùng phức tạp.

Lục Khải tiến về phía trước từng bước, ông ta lại lùi lại phía sau từng bước.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.

“Tao cảnh cáo mày, mày đừng có tới đây!”

“Có gì phải sợ đâu? Tôi đã nói rồi mà, còn một chỗ cuối cùng sẽ để lại cho ông, lẽ ra ông nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ!”

Lục Khải vừa nói vừa gia tăng tốc độ.

Chu Quảng Thông thấy thế bèn vội vàng lùi về phía sau, nhưng chân ông ta lại mềm nhũn, chật vật ngã xuống đất.

“Tao cảnh cáo mày, tao chính là gia chủ của nhà họ Chu trên tỉnh lị, tao có rất nhiều anh em, hơn nữa sau lưng tao cũng có người chống, tốt nhất mày đừng đụng vào tao, nếu không bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Thế hả? Thế thì sao?”

Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Chu Quảng Thông đã bị một câu bâng quơ của Lục Khải giẫm nát.

“Hay là ông gọi điện thoại bảo bọn họ tới đây, tôi giải quyết luôn một thể”.

Lục Khải lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt Chu Quảng Thông.

Lọt vào mắt Chu Quảng Thông, đó chính là khiêu khích, đó chính là sỉ nhục đầy trắng trợn!

“Mày đừng có mà quá đáng!”

Chu Quảng Thông cắn chặt khớp hàm, khẽ nhả ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

Giọng ông ta không khác gì giọng mấy kẻ tâm thần.

Ánh mắt Lục Khải dừng lại trên người ông ta vài giây rồi khẽ gật đầu.

Anh không hề hoảng hốt cất điện thoại đi: “Cho ông cơ hội, ông lại không biết quý trọng”.

“Thế thì chịu vậy!”

Nói xong, Lục Khải ra tay.

Không có chút che giấu, đơn giản, trực tiếp, một đấm vụt thẳng vào bụng Chu Quảng Thông.

Một đấm trông có vẻ bình thường là thế, lại xuyên qua bụng Chu Quảng Thông.

Sau khi anh thu nắm đấm lại, cơ thể ông ta đã xuất hiện một lỗ máu có thể nhìn xuyên thấu.

Máu tươi như suối không ngừng chảy dọc ra ngoài.

Về phần Chu Quảng Thông, sắc mặt ông ta đầy dữ tợn, miệng há thật to, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã mất đi tri giác, ngã xuống đất không ngóc đầu dậy nổi.

Một gia chủ của nhà họ Chu trên tỉnh cứ thế lặng lẽ bị Lục Khải đánh chết.

Hàn Kiêu trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ có vẻ mặt vô cùng phức tạp, không biết phải làm sao đứng đực ra đó.

“Chuyện lần này, lật trời rồi”.

Lục Khải vừa dứt lời thì đã đi thẳng về phía chiếc xe dẫn đầu.

Đi về phía ghế lái, anh gõ gõ vào cửa kính xe đang đóng chặt, giơ tay ra dấu một phen, ý bảo tài xế kéo kính xe xuống.

Tài xế đã nhìn thấy những gì diễn ra trước đó vô cùng phối hợp, thành thật kéo kính xe xuống.

Lúc này, người đó không còn vẻ huênh hoang và hống hách trước đó nữa, trên mặt là vẻ kinh hoảng, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy dọc xuống theo hai má.

“Anh phá hỏng cánh cổng trang viên, tôi tìm anh để tính sổ, hợp lý không?”

Giọng Lục rất khẽ, căn bản không thể nghe thấy chút tức giận nào.

“Chắc… Là hợp lý!”

Giọng tài xế run run, lúc này anh ta vô cùng hối hận.

Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này, anh ta đã không xông pha vào trước.

Khi anh ta đang thầm cầu nguyện cho Lục Khải nương tay thì anh đã cử động.

Một con dao găm sắc bén chợt lóe dưới ánh mặt trời, trực tiếp đâm vào giữa trán anh ta, đâm thủng cả đầu.

Khiến đầu anh ta ghim thẳng vào trong thành ghế.

Ánh mắt anh ta trợn to, biểu cảm trên mặt cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó, có tuyệt vọng, cũng có cả khủng hoảng.

Lục Khải xoay người, không thèm liếc mắt nhìn người đó lấy một cái.

Với anh mà nói, người này chết vẫn chưa hết tội.

Đâm ngã cổng cũng có nghĩa là xông thẳng vào địa bàn của anh.

Đã vào, thì phải chết!

Không phải là do anh tàn nhẫn!

Mà đó chính là giới hạn cuối cùng của anh!

Lục Khải nhìn sang Hàn Kiêu đang đứng đó ngây ra như phỗng.

“Hội trưởng Hàn, trước đó tên tài xế này đâm vào cổng nhà tôi là lệnh của anh hả?”

“Không… Không phải!”

Hàn Kiêu chìm trong sự kinh hoàng, trả lời lại theo bản năng.

“Nói thế tức là chuyện này không liên quan gì tới anh ư?”

“Đúng vậy!”

“Nếu thế thì mau cút đi!”

Lục Khải mất kiên nhẫn vẫy tay, ý bảo Hàn Kiêu mau cút đi.

Bây giờ anh không giết Hàn Kiêu, nhưng điều đó không có nghĩa là Hàn Kiêu không đáng chết.

Anh chỉ đang thả dây dài để câu con cá lớn mà thôi!

Lục Khải nói xong bèn xoay người bảo Hắc Vũ xử lý hiện trường.

Nhưng Hàn Kiêu lấy lại tinh thần không hề rời khỏi trang viên nhà họ Lục.

Mà vô cùng tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Khải.

“Họ Lục, vội cái gì thế? Vẫn chưa xong mà!”

Hả?

Lục Khải nghe thế bèn dừng lại, quay đầu.

Lúc này, bên cạnh Hàn Kiêu xuất hiện thêm hai người.

Bọn họ ăn mặc một đen một trắng, đều đội và kéo vành xuống rất thấp nên không thấy rõ mặt mũi thế nào.
Chương 70: Bảng xếp hạng sát thủ

Nhưng Lục Khải và Hắc Vũ đều có thể cảm nhận được sát khí tản mát ra từ người họ.

Hai người này chính là sát thủ!

Nhìn thấy Lục Khải không mở miệng, Hàn Kiêu đầy khí thế nói: “Để tôi giới thiệu cho anh một chút nhé, đứng hàng thứ mười trên bảng xếp hạng sát thủ toàn thế giới, Hắc Bạch Song Sát!”

“Tôi biết các người là Long Môn, danh tiếng của Long Môn thì đúng là nổi như cồn, nhưng ngoài danh tiếng ra thì hình như chẳng có cái gì cả!”

Hàn Kiêu nhìn thẳng vào Lục Khải: “Tôi cẩn thận điều tra rồi, người của Long Môn không có ai ghi tên lên bảng xếp hạng sát thủ toàn thế giới! Kể cả Long Hồn!”

“Mà bảng sát thủ đó chính là thứ nói lên thực lực chuẩn xác nhất!”

“Đoàn lính đánh thuê hàng đầu thế giới lại không có ai nằm trong bảng, điều đó chẳng đang nói lên rằng Long Môn chỉ có tiếng mà không có miếng ư!”

“Rất nhiều người trên bảng sát thủ muốn khiêu chiến với Long Môn!”

“Tôi tự quyết định giật dây bắc cầu cho họ, chắc không ai tức giận đâu ha?”

Nghe Hàn Kiêu nói xong, Lục Khải lại nhìn sang Hắc Bạch Song Sát.

“Tranh thủ lúc tôi chưa thay đổi suy nghĩ, mau cút đi!”

Lục Khải ra lệnh đuổi khách.

Hàn Kiêu lại cười lạnh, xem ra bọn họ nói rất đúng, Long Môn chỉ dám ức hiếp người bình thường, chứ gặp phải gốc cây lớn thì hoàn toàn không dám đánh.

Hắn quay sang nhìn Hắc Bạch Song Sát: “Nghe hiểu không? Hai tên Long Môn này sợ chết, rụt cổ lại rồi!”

Hắc Bạch Song Sát nghe thế bèn quay sang nhìn nhau, phát ra tiếng cười khinh miệt.

“Long Môn quả nhiên chỉ toàn là một đám rác rưởi sợ chết”.

“Hàng đầu thế giới? Tôi khinh!”

Hắc Bạch Song Sát vừa nói vừa hùng hổ đi về phía Lục Khải.

“Dù các người sợ chết thì cũng vô dụng mà thôi, đầu của các người, chúng tôi nhất định phải lấy!”

“Hai người yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ treo đầu các người trước căn cứ Long Môn để mọi người cùng chụp ảnh lưu niệm!”

“Long Môn, chỉ là một đống rác!”

Hắc Bạch Song Sát nói xong thì đã đứng trước mặt Lục Khải.

Bọn họ lắc lư trước mặt anh không hề kiêng dè gì.

Hắc Vũ trong cơn tức giận nhanh chóng siết chặt nắm đấm, vọt tới.

Nhưng Lục Khải lại lắc đầu với anh ta: “Chuyện này để tôi!”

Nói xong, ánh mắt Lục Khải như con dao sắc bén tập trung trên người Hắc Bạch Song Sát.

“Hai người cùng lên đi!”

“Trong vòng mười giây, chỉ cần cản được tay trái của tôi thì xem như tôi thua!”

Nghe quy tắc mà Lục Khải đưa ra, sắc mặt Hắc Bạch Song Sát chợt đổi.

Bọn họ đã chịu một sự sỉ nhục rất lớn.

“Mày chán sống rồi!”

Hai người dồn hết sức, cùng nhau vọt tới chỗ Lục Khải.

Bọn họ một trái một phải, thường xuyên thay đổi vị trí cho nhau, người hô kẻ đáp, trông có vẻ là tường đồng vách sắt không một kẽ hở.

Nhưng trong mắt Lục Khải thì bọn họ có trăm ngàn lỗ hổng.

Tìm đúng thời cơ, tung đấm!

Một cú đấm cùng đánh vào người Hắc Bạch Song Sát.

Sau khi trúng cú đấm đó, hai người đều ngã xuống.

Dù họ vùng vẫy thế nào cũng không thể đứng dậy được.

Trận quyết đấu này còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

“Cho hai người mười giây để kiên trì là xem trọng hai người quá rồi”.

Lục Khải đi đến trước mặt hai người, chậm rãi ngồi xuống, nghiêng đầu, híp mắt quan sát bọn họ.

“Hai người có biết tại sao trên bảng xếp hạng sát thủ đó không hề có một người nào của Long Môn không?”

Hắc Bạch Song Sát đầy kinh ngạc nhìn Lục Khải.

Bọn họ thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao trước mặt người này họ lại yếu đuối như thế?

Quan trọng là bọn họ cảm nhận được hơi thở tử vong vô cùng mạnh mẽ.

“Hỏi các người đó!”

Lục Khải nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Hắc Bạch Song Sát thì giọng nói cũng lớn hơn khá nhiều.

Hắc Bạch Song Sát trước đó không coi ai ra gì liên tục lắc đầu đầy sợ hãi.

“Thế thì các người nghe cho rõ đây”.

“Bảng xếp hạng sát thủ trên thế giới không có người của Long Môn là vì Long Môn chẳng xem cái bảng rách đó ra gì, người trên bảng đó quá yếu”.

“Được xếp cùng với một đám rác rưởi trên cái bảng đó là sự sỉ nhục đối với Long Môn!”

Lời Lục Khải nói đối với Hắc Bạch Song Sát không khác gì tiếng sấm bên tai.

Bảng xếp hạng sát thủ mà bọn họ hằng kiêu ngạo, trong mắt Lục Khải lại không đáng một đồng.

Bọn họ thấy rất tức giận, nhưng lại không đủ can đảm để trút giận.

Cảnh tượng vừa nãy đã chứng minh tất cả.

Lục Khải tìm thấy súng ngắn, dao găm và dây thừng trên người bọn họ.

“Hai người muốn chết thế nào đây?”

Lục Khải lắc lắc ba thứ trong tay.

Đối mặt với câu hỏi đó, Hắc Bạch Song Sát hoàn toàn hoảng hốt.

Bọn họ từng tự tay giết chết rất nhiều người, cứ tưởng bản thân đã nhìn thấu sinh tử.

Nhưng khi thật sự đối mặt với tử vong thì họ mới chợt ý thức được sự sợ hãi và kinh hoàng.

“Đại ca, anh tha cho chúng tôi một mạng đi! Giữa chúng ta không có thù oán gì cả, chúng tôi cũng chỉ là người nghe lệnh làm việc thôi mà”.

“Một kẻ làm việc cho người khác thì giữ lại có tác dụng gì?”

“Không không không, chúng tôi biết rất nhiều thứ, chỉ cần anh buông tha cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho anh biết là ai muốn giết anh!”

“Không có hứng thú!”

Lục Khải trả lời xong thì ánh mắt nhìn Hắc Bạch Song Sát đầy khinh miệt.

“Người trên bảng xếp hạng sát thủ đó còn yếu ớt hơn những gì tôi tưởng!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom