• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 56-60

Chương 55: Ai là cậu hai mày?

“Nghĩ đến con nhãi đó trước kia còn giả vờ quan tâm chúng ta, không phải là khoe khoang đắc ý sao? Bị như bây giờ đúng là đáng đời!”

Ngay lúc Triệu Thự Quang đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, Triệu Đức Cường tóc nhuộm vàng nhìn thấy chiếc Bentley màu đen dừng trước biệt thự đệ nhất: “Ồ, chủ nhân biệt thự đệ nhất đã đến rồi?”

Miêu Phương và Triệu Đức Trí trợn tròn hai mắt, rất muốn nhìn tận mắt dáng vẻ của nhân vật lớn này.

Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, biểu cảm rất không tự nhiên.

“Anh, sao em cảm thấy đó chính là cô tư và chú tư vậy chứ?”

Triệu Đức Cường vội vàng chớp mắt, khiếp sợ mở miệng.

Miêu Phương chưa từng gặp nhà Triệu Nhược Hà, cô ta theo bản năng nhìn về phía Triệu Đức Trí, chờ anh ta xác nhận.

“Đúng là bọn họ!”

Triệu Đức Trí gật đầu khẳng định.

Triệu Thự Quang vốn dĩ đang cực kỳ hài lòng, nghe thấy vậy liền nhảy ra khỏi sofa, xông đến sân thượng, trợn mắt nhìn.

“Bọn họ đến đó làm gì?”, Triệu Thự Quang nhíu mày, sắc mặt mất tự nhiên.

“Biệt thự đệ nhất này chắc không phải bọn họ mua đấy chứ!”

“Sao có thể chứ?”

Triệu Thự Quang không chút suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận.

“Hai ngày trước Triệu Nhược Hà còn gọi điện tìm anh mượn tiền thuê nhà mà! Ngay cả tiền thuê nhà cô ta còn không trả nổi, lấy đâu ra tiền mà mua biệt thự? Đức Trí không phải đã nói rồi sao? Căn này phải một trăm triệu!”

“Dù có bán Hàn Ngọc đi cũng không đáng giá này!”

Trong lòng Triệu Thự Quang không phục lắm: “Đi, chúng ta qua đó xem, hỏi cho rõ!”

Nói xong, Triệu Thự Quang liền kéo mọi người xông ra ngoài.

Hôm nay ông ta mời mọi người qua là để khoe khoang.

Ông ta không thể vì Triệu Nhược Hà mà hỏng chuyện!

Triệu Nhược Hà mua biệt thự đệ nhất? Buồn cười!

Lần này, ông ta nhất định phải giẫm Triệu Nhược Hà dưới chân.

Lúc này ở trước biệt thự đệ nhất, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi mặt đầy khó hiểu nhìn Lục Khải.

Ngay cả Hàn Ngọc cũng đầy kinh ngạc.

“Bố mẹ, Ngọc nghĩ đến bố mẹ không có chỗ ở, nên bảo con mua căn nhà này tặng cho hai người”.

Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi sợ hết hồn.

Đương nhiên bọn họ biết giá của biệt thự đệ nhất này, vậy nên liên tục xua tay.

“Lục Khải, không được, cái này không thể được! Căn nhà này quá đắt, mẹ và bố đã thương lượng xong, mấy ngày tới cứ tùy tiện thuê một căn nhà là được”.

“Đúng vậy Lục Khải, biệt thự này bố mẹ thật sự không thể ở”.

Hàn Ngọc nghe thấy bố mẹ từ chối, cô kéo Lục Khải sang một bên: “Trước đó không phải đã nói tùy tiện mua một căn ư? Tại sao…”

“Căn này đã rất tùy tiện!”

Lục Khải vừa dứt lời, chỉ thấy một đám người xông đến.

Triệu Thự Quang dẫn đầu chỉ về phía Triệu Nhược Hà: “Biệt thự này là em mua à?”

“Không phải, sao vậy anh hai?”

Triệu Nhược Hà bị câu hỏi đột ngột kia làm cho bối rối.

“Em chạy đến đây để làm người ta chán ghét à?”

“Cậu hai, cậu nói gì vậy?”

Hàn Ngọc cau mày nhìn Triệu Thự Quang.

Triệu Thự Quang trước mắt hoàn toàn khác so với trong trí nhớ của cô.

“Ai là cậu hai mày? Tao nói cho mày biết, bớt nhận thân thích đi! Sao hả, miệng ngọt như vậy là nghe nói công ty của anh hai và chị dâu hai mày ngày càng đi lên, nên muốn đến xin việc?”

“Bố, công ty của con và Đức Trí không nuôi người nhàn rỗi, nếu cô ta đến, có thể làm hậu cần, vừa hay đang thiếu lao công phụ trách lau dọn nhà vệ sinh”.

Miêu Phương mặt đầy ngạo nghễ ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hàn Ngọc, trong ánh mắt khó giấu vẻ ghen tỵ.

Bởi vì dù là nhan sắc khí chất hay vóc dáng, cô ta đều không thể so sánh với Hàn Ngọc.

Nhưng đẹp thì sao? Không lấy được chồng tốt chỉ có thể nuốt giận mà thôi!

“Nể mặt cô là người thân, tôi thuê cô hai ngàn rưỡi một tháng, sao hả? Thế là rất quan tâm đến cô rồi đó!”

Nhìn thấy dáng vẻ Miêu Phương tự cho mình hơn hẳn người khác, nghe thấy giọng điệu ra vẻ bố thí của cô, Hàn Ngọc mặt đang tươi cười liền đứng nguyên tại chỗ.

Cô ta không ngờ cảnh tượng đoàn tụ gia đình mà mình đã nhiều lần tưởng tượng lại trở nên vô tình như vậy.

“Tiểu Miêu, cái này là con không đúng rồi, dù là thân thích cũng không thể đối xử khác biệt như vậy, phải đối xử bình đẳng như đồng nghiệp mới đúng”.

Triệu Thự Quang và Miêu Phương một xướng một họa, vòng vo chế giễu Hàn Ngọc.

“Bố nhắc vậy là đúng, do con suy nghĩ không chu toàn!”

Miêu Phương quét mắt nhìn Hàn Ngọc: “Em gái, mỗi tháng tiền lương bớt hai trăm, chấp nhận đi!”

“Nếu thật sự khó khăn, tôi tìm cho cô thêm việc làm thêm…”

Bốp!

Miêu Phương còn chưa nói xong, tiếng bạt tai giòn giã vang lên.

Ngay trước mặt mọi người, Lục Khải giáng một cái bạt tai vào mặt Miêu Phương.

Cái tát này đánh cho Miêu Phương lảo đảo mấy bước, chật vật té ngã trên đất.

Cô ta không ngờ Lục Khải dám ra tay đánh mình.
Chương 56: Chỉ là tài xế của Cương Thần

“Này họ Lục, nổi điên cái quái gì thế? Con dâu tao thấy chúng mày đáng thương nên tốt bụng giúp đỡ, mắc gì chúng mày lại đánh người?”

Bốp!

Triệu Thự Quang vừa dứt lời, ánh mắt của Lục Khải cũng không chớp lấy một cái, cho ông ta một bạt tai.

Ông ta chỉ thấy choáng váng hết cả mặt, hai bên tai cứ ông ông.

“Cả cậu hai mà mày cũng dám đánh hả? Mày có còn tính người nữa không?”

“Nếu không phải có con Ngọc thì tao đã lấy mạng mày từ lâu rồi!”

Ánh mắt Lục Khải lạnh như băng căm tức nhìn Triệu Thự Quang: “Tôi chỉ nhắc nhở đúng một lần, không ai được phép sỉ nhục vợ tôi”.

Giọng nói như một cơn sóng thần đánh thẳng vào trong tinh thần mỗi người.

Khiến họ cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong tâm hồn.

“Các người mau cút ngay cho tôi, nhà tôi không chào đón cái loại như các người”.

Lục Khải lạnh giọng ra lệnh đuổi khách.

“Lục Khải, tao biết mấy năm nay mày làm lính đánh thuê ở nước ngoài, tao cũng biết mày đánh đấm ghê gớm lắm, nhưng mày vô duyên vô cớ đánh bố tao rồi đánh cả vợ tao, hơi quá đáng đấy?”

Triệu Đức Trí xanh hết cả mặt: “Còn nữa, trước đó cô tư có nói cô không mua căn biệt thự này, bây giờ mày lại bảo là nhà mày, không thấy mâu thuẫn hả?”

Lục Khải lấy chìa khóa trong túi ra: “Biệt thự này không phải do mẹ Hàn Ngọc mua, mà là tôi với cô ấy mua tặng cho bà ấy”.

“Còn việc ra tay đánh bố với vợ anh ấy hả, không phải là tôi giỏi đánh đấm mà là do họ thiếu đòn!”

Vừa nói xong, Lục Khải nắm tay Hàn Ngọc, gọi Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi đi tới căn biệt thự số một.

Sau khi anh mở cửa ra thì xoay người lại nhìn Triệu Đức Trí: “Lẽ ra định cho mấy người vào trong mở mang tầm mắt, nhưng nghĩ lại chắc thôi, biệt thự này lớn quá, sợ mấy người vào rồi lại lạc đường!”

Ầm!

Nói xong, Lục Khải bèn đóng cửa lại.

Nhốt bọn họ bên ngoài.

Nhục nhã!

Sự sỉ nhục đầy trắng trợn!

Tuy Triệu Đức Trí vô cùng tức giận, nhưng lại không biết phải trút ra thế nào.

Anh ta thật sự không thể hiểu nổi, con chó nhà có tang như Lục Khải lấy đâu ra tiền mua biệt thự số một?

Triệu Thự Quang đang muốn giẫm nát thể diện của Triệu Nhược Hà lập tức ngây ra như phỗng, hoàn toàn không còn vẻ phong độ như trước.

“Anh hai, đừng nói là mọi người tin Lục Khải có đủ tiền mua căn biệt thự này đấy nhé?”

Triệu Đức Cường nhuộm tóc vàng thấy tất cả mọi người đều không nói gì thì đầy tự tin lên tiếng.

Bấy giờ, mặt anh ta trông như bản thân biết hết tất cả.

“Không thế thì sao? Nó không mua thì lấy đâu ra chìa khóa để vào?”

Triệu Thự Quang mất kiên nhẫn hỏi lại.

Trong mắt ông ta, Triệu Đức Cường chỉ đang vui sướng khi người gặp họa.

Cảm nhận được giọng điệu mất kiên nhẫn của bác hai, Triệu Đức Cường cũng không tức giận, chỉ giơ tay chỉ vào chiếc Bentley Lục Khải lái.

“Chiếc xe này có thể mọi người không biết, nhưng mà tôi biết!”

“Đây là chiếc xe của Cương Thần, đại ca Lâm Thành Hồng Cương!”

“Trước đó tôi đã thấy rất nhiều lần”.

Anh ta vừa nói ra, cả Triệu Thự Quang và Triệu Đức Trí cũng vô cùng sửng sốt, sau đó nhìn Triệu Đức Cường với vẻ mặt cực kỳ phong phú.

“Có chắc đây là xe Cương Thần không?”

“Tất nhiên là chắc rồi, Lâm Thành chúng ta có được bao nhiêu chiếc xe đắt đỏ như thế?”

Triệu Đức Cường vỗ ngực, khẳng định chắc nịch: “Nếu tơi đoán không sai, chắc chắn Lục Khải chỉ là tài xế của Cương Thần mà thôi”.

“Mà căn biệt thự kia, chắc chắn là Cương Thần mua”.

“Cương Thần bảo Lục Khải đến quét dọn về sinh nên mới có những hiểu lầm xảy ra trước đó”.

Nghe lời phân tích của Triệu Đức Cường, Triệu Đức Trí đồng ý gật đầu: “Đúng là có khả năng đó!”

“Trước kia tên khốn Lục Khải đó cũng chỉ là lính đánh thuê thôi mà? Có lẽ Cương Thần thấy nó biết đánh đấm nên mới thuê làm tài xế ấy mà!”

Miêu Phương vốn đang uất ức nghe thấy những lời đó thì tức đến giậm chân: “Nói thế tức là tên khốn kia không phải người giàu có gì, chỉ là cáo mượn oai hùm, chỉ biết đánh đấm sống qua ngày thôi hả!”

“Ngày mai sau khi chúng ta ký hợp đồng xong, món nợ này sẽ tính lại thật cẩn thận!”

Miêu Phương nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đã nghe nói ông chủ công ty đó ăn hết cả trắng cả đen, địa vị ở Lâm Thành cực cao, chẳng có chuyện gì không giải quyết được”.

“Một kẻ đầu đường xó chợ thôi mà, chắc chắn ông ta sẽ không quan tâm tới đâu”.

Nói xong những điều đó, Miêu Phương ấm ức nhìn Triệu Đức Trí.

Triệu Đức Trí gật đầu thật mạnh: “Món nợ này, phải tính!”

“Chúng ta về trước!”, nói xong, nhóm Triệu Đức Trí lại nghẹn một bụng tức rời khỏi biệt thự.

Hàn Ngọc trong biệt thự nhìn thấy bọn họ rời đi thì trong lòng không biết là cảm giác gì.

Cô không ngờ cậu hai từng quan tâm mình ân cần trong ấn tượng ngày xưa đó lại trở nên lạnh lùng như thế.
Chương 57: Đến ký hợp đồng

Tất cả mọi sự quan tâm trước đó đều là giả ư?

Trước tiền tài và danh vọng, tình thân trở nên rẻ mạt không đáng một đồng như thế à?

Nhìn thấy vẻ uể oải của Hàn Ngọc, Lục Khải đi tới bên cạnh cô, khẽ an ủi: “Đời người cần sự thanh lọc, qua một khoảng thời gian ngắn lại phải lọc đi một lần, để bản thân có thể bắt đầu lại một lần nữa”.

“Đừng để quá khứ trở thành gánh nặng của hiện tại, hành trang nhẹ thì ra trận mới có thể đi xa được”.

“Thật ra thì như thế cũng rất tốt!”

Lục Khải cười xòa: “Ít nhất điều này cũng nói cho em biết ai là người thật sự tốt với em và người nào thì không!”

Lục Khải chỉ nói bâng quơ một câu thôi đã đi thẳng vào lòng Hàn Ngọc.

Cô nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Khải.

Lúc này cảm xúc của cô giống hệt lời Lục Khải nói, cô đã biết ai là người thật sự tốt với mình!

Con người ta sống là để vui vẻ mà, cần gì phải đau lòng hay tức giận vì kẻ không cần mình cơ chứ?

Gương mặt xinh đẹp của cô nở rộ nụ cười mê người, ôm lấy Lục Khải: “Cảm ơn anh, anh Lục cực kỳ tốt với em!”

“Không cần phải cảm ơn anh, thưa cô Hàn anh yêu nhất!”

Bọn họ ở trong biệt thự số một không bao lâu thì trở về trang viên họ Lục, trông chừng bên cạnh con gái.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Ngọc nhận được điện thoại từ nhân viên công ty, nói là có bản hợp đồng cần cô đích thân ký tên.

Nhưng lúc này Hàn Ngọc chỉ muốn ở bên cạnh Lục Viên Hàn.

Nên Lục Khải đã đến công ty, anh cũng muốn tranh thủ cơ hội này để đến công ty xem thử.

Lúc này, trong phòng khách tập đoàn Viên Hàn, Miêu Phương và Triệu Đức Trí đang ăn mặc gọn gàng ngồi đó với vẻ mong chờ.

“Anh yêu, anh xem công ty này đi, khí thế biết bao! Lần này gặp được ông chủ anh nhất định phải biểu hiện thật tốt!”

Miêu Phương vừa nói vừa lấy gương cầm tay ra, tỉ mỉ quan sát xem có cần trang điểm lại hay không.

Trong lòng cô ta cũng có chút kích động và căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta được gặp một nhân vật lớn như thế.

“Yên tâm, trước đó chúng ta đã bàn bạc với giám đốc công ty rồi, chắc chắn không thành vấn đề, huống chi điều kiện chúng ta đưa ra tốt như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ta chuyện gì”.

“Chỉ cần bám được vào công ty này, liên lạc với ông chủ bọn họ thì chuyện đối phó với Lục Khải là dễ như trở bàn tay!”

Nghe nói thế, tâm trạng của Miêu Phương cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Cô ta bắt chéo chân, cặp đùi thon gọn đung đưa theo nhịp, tay giơ lên chống má, nghiêm túc nói: “Anh yêu, anh nghe thử tên công ty người ta xem, đúng là khác biệt!”

“Tập đoàn Viên Hàn! Nên thơ biết bao nhiêu!”

“Em đoán chủ công ty này là một người thành công và cực kỳ am hiểu về văn hóa”.

Miêu Phương vừa nói vừa thả tâm hồn bay xa.

Nhỡ đâu ông chủ công ty này để mắt đến cô ta, thì chẳng phải cô ta sẽ bước thẳng lên đỉnh cao nhân sinh hay sao?

Dù cô ta là vợ chưa cưới của Triệu Đức Trí, nhưng dù sao cũng chưa kết hôn mà!

Huống chi, nếu như được ông chủ người ta để mắt tới thật, dù có kết hôn thì cũng ly hôn được!

Dù Triệu Đức Trí là một người rất có tương lai, nhưng so với ông chủ tập đoàn Viên Hàn thì anh ta chẳng là cái thá gì.

Khi Miêu Phương đang ảo tưởng thì quản lý phụ trách dự án của bọn họ, Tiết Khải đã cầm hợp đồng đi tới.

“Giám đốc Tiết, anh đã tới rồi, chuyện hợp đồng thế nào rồi?”

Miêu Phương đứng dậy, dùng giọng nói õng ẹo dò hỏi.

Cô ta vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt đẹp, không ngừng phóng điện với Tiết Khải.

“Tôi mang hợp đồng cho ông chủ xem, hai người chờ một lát”.

Tiết Khải không hề che giấu gì, ánh mắt liên tục đảo qua cơ thể Miêu Phương.

“Giám đốc Tiết, không có vấn đề gì chứ?”

“Em xinh đẹp như vậy thì làm sao có vấn đề được?”

Tiết Khải nhướng mày nói với Miêu Phương, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Triệu Đức Trí.

Đối với tình huống này, Triệu Đức Trí thấy từ lâu nhưng không thể nói gì.

Mấy năm nay công ty bọn họ có thể phát triển nhanh như vậy đều nhờ vào mỹ nhân kế của Miêu Phương.

Bình thường Miêu Phương chính là người đi uống rượu với khách, khi cô ta đang làm cho khách uống vui vẻ thì Triệu Đức Trí bèn lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị trước.

Trong sự hối thúc đầy quyến rũ đa tình của Miêu Phương, đa số các khách hàng đều sảng khoái ký hợp đồng.

Hợp đồng này ký một lần là kéo dài suốt năm năm!

“Giám đốc Tiết, chờ tin tốt của anh nha!”

Miêu Phương dùng giọng nói ngọt ngấy gọi, sau đó hôn gió với Tiết Khải với vẻ quyến rũ mị hoặc.

“Yên tâm, để tôi lo”.

Tiết Khải cười xấu xa nhìn Miêu Phương, suy nghĩ hão huyền chợt lóe: “Sau khi tôi giúp em giải quyết hợp đồng này, em phải cảm ơn tôi thế nào đây?”

“Uống với giám đốc Tiết một bữa thoải mái!”

“Sau khi uống rượu xong, em theo tôi về khách sạn vui vẻ một chút chứ nhỉ?”, Tiết Khải cười xấu xa mở miệng.

“Thế thì phải xem giám đốc Tiết có bản lãnh đó hay không!”
Chương 58: Lạc mềm buộc chặt

Miêu Phương ngẩng đầu ưỡn ngực theo bản năng, cố tình bày ra dáng người hoàn hảo của mình.

Tiết Khải nuốt một ngụm nước bọt: “Chờ tin tốt của tôi!”

Anh ta đầy hăng hái rời khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.

Nhìn thấy bóng lưng Tiết Khải, Miêu Phương đảo cặp mắt trắng dã, ghét bỏ quệt miệng: “Một giám đốc nho nhỏ mà cũng đòi chạm vào người bà đây hả?”

Khi cô ta nghĩ mình ăn chắc Tiết Khải và chỉ chờ ký hợp đồng, thì Tiết Khải đã vào tới văn phòng chủ tịch.

Lục Khải ngồi trước bàn làm việc, tùy ý lật tài liệu xem.

Sau khi gõ cửa, Tiết Khải dùng hai tay đưa hợp đồng cho Lục Khải.

“Đây là hợp tác quan trọng mà anh nói trong điện thoại đấy hả?”

“Đúng vậy, mời anh xem qua”.

Lục Khải cầm hợp đồng, nhìn lướt qua thông tin công ty bên kia.

Đại diện pháp lý, Triệu Đức Trí!

Sau đó lại xem địa chỉ công ty, chính là Tuân Thành quê của Hàn Ngọc.

Lục Khải ném hợp đồng lên bàn, nhìn thẳng vào Tiết Khải.

Tiết Khải chỉ mới nhìn Lục Khải một cái đã sợ tới mức vội vàng lùi lại, cúi đầu, lòng đầy bất an, giọng kích động hỏi: “Chủ… Chủ tịch, có vấn đề gì ư?”

“Một công ty nhỏ như thế mà cũng xứng hợp tác với công ty ta ư?”

“Nhớ kỹ, sau này chỉ cần công ty này tới bàn bất kỳ chuyện hợp tác gì cũng từ chối hết cho tôi”.

Tiết Khải thật sự không ngờ lại xuất hiện tình huống này.

Tối nay anh ta còn muốn chơi đùa với Miêu Phương một trận cơ mà!

Mọi thứ sắp thành công rồi, tại sao…

“Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi!”

“Nhưng mà chủ tịch, hợp đồng này…”

“Nghe không hiểu lời tôi nói hả?”

Mặt Lục Khải đầy bình tĩnh, lạnh giọng hỏi.

Tiết Khải cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Lục Khải thì có cảm giác hít thở không thông.

“Chủ tịch, anh… Anh làm việc của mình đi!”

Tiết Khải dùng giọng run rẩy nói xong thì lượn ra khỏi phòng làm việc như đi chạy nạn.

Sau khi ra ngoài anh ta mới nhận ra được lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Anh ta lặng người vài giây mới bình tĩnh lại.

Nhưng đến tận lúc này, anh ta vẫn không hiểu tại sao chủ tịch lại từ chối!

Khi anh ta quay lại phòng tiếp khách thì Miêu Phương đã chuẩn bị sẵn bút: “Giám đốc Tiết, thế nào rồi? Chủ tịch đâu?”

“Hợp tác của chúng ta bị chủ tịch bác bỏ rồi”.

Bác bỏ?

Vẻ mặt Miêu Phương đầy bất ngờ: “Giám đốc Tiết không nói đùa đấy chứ? Sao lại bị bác bỏ được?”

“Hai người có đắc tội với chủ tịch hay không vậy?”

Đối mặt với câu hỏi đó, Miêu Phương và Triệu Đức Trí quay sang nhìn nhau, không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu.

“Sao lại như thế được? Chủ tịch của anh là ai cũng tôi còn không biết! Hơn nữa một người máu mặt như chủ tịch thì chúng tôi lấy lòng còn không kịp nữa là đắc tội?”

Đến tận lúc này rồi mà giọng Miêu Phương vẫn õng ẹo.

Hơn nữa cô ta còn nũng nịu giậm chân một cái, dáng người hoàn hảo cũng chợt rung rung.

“Giám đốc Tiết, anh nghĩ cách giúp bọn em đi! Anh cũng biết hợp tác này quan trọng với công ty em đến mức nào mà”.

Tiết Khải nghe thấy giọng nói nũng nịu đó thì cứ thấy nhũn hết cả người.

Anh ta nhìn hợp đồng trong tay vài giây, chợt hiểu ra, vỗ trán.

Anh ta cười lắc đầu: "Này người đẹp Miêu, chuyện này phải trách em đấy!”

“Trách em?”, Miêu Phương đầy khó hiểu.

“Tất nhiên là trách em rồi, trong giới kinh doanh này ấy à, ai lại không biết danh tiếng người đẹp họ Miêu? Tôi nghĩ là chủ tịch chúng ta chỉ đang chơi lạc mềm buộc chặt thôi!”

Hả?

Nghe phân tích của Tiết Khải, vẻ mặt Miêu Phương đầy khó hiểu, trong lòng lại mừng thầm.

“Thế thì em phải làm thế nào đây?”

“Đơn giản, hẹn ăn cơm một bữa, em phải biểu hiện thật tốt trong bữa cơm đó! Chỉ cần chủ tịch vui vẻ thì chuyện gì cũng dễ bàn!”

“Yên tâm đi, chuyện này để tôi lo! Nhớ phải chủ động một chút nhé!”

Tiết Khải hạ giọng, người xấu xa nhắc nhở.

“Được rồi, để tôi sắp xếp, chờ điện thoại của tôi nhé!”

Tiết Khải nói xong bèn xoay người rời đi.

Theo anh ta thấy, đây rõ là một cơ hội để lấy lòng Lục Khải.

Chỉ cần Miêu Phương làm cho anh hài lòng thì chắc chắn anh ta cũng sẽ được Lục Khải quan tâm hơn.

“Em yêu à, vất vả cho em rồi!”, Triệu Đức Trí chậm rãi đứng dậy, có chút khó xử mở miệng.

“Không sao, vì công ty của chúng ta, cũng vì tương lai của chúng ta mà”.

Ngoài mặt Miêu Phương tỏ vẻ không muốn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Trong lòng thì đã bắt đầu tính toán xem phải quyến rũ chủ tịch như thế nào.

Khi bọn họ ra ngoài thì Triệu Đức Trí chợt liếc thấy Lục Khải vừa mới đi ra ngoài.

“Lục Khải? Tại sao thằng đó lại ở đây?"
Chương 59: Tiễn về Tây Thiên

Triệu Đức Trí vô cùng cảnh giác mở miệng: “Chuyện này chắc không liên quan gì đến nó đấy chứ?”

“Anh nghĩ cái gì thế? Lục Khải chỉ là một thằng làm công ăn lương chẳng đáng để nhắc tới, chủ tịch tập đoàn Viên Hàn lại nghe lời tên đó ư? Đi thôi, về chờ tin tức của giám đốc Tiết”.

Bây giờ Miêu Phương làm gì còn thời gian để ý tới Lục với cả Khải?

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ có kế hoạch tóm lấy chủ tịch tập đoàn Viên Hàn thôi!

Sau khi cô ta trở thành vợ chủ tịch rồi thì đối phó với Lục Khải có phải là quá dễ rồi không?

Lục Khải rời khỏi công ty rồi đi về nhà.

Khi anh vừa đến trước cổng trang viên họ Lục thì sắc mặt chợt tối sầm xuống khi nhìn thấy thứ trước mặt.

Anh thấy rất rõ, cổng vào trang viên có người dùng những hũ tro cốt mới tinh để xếp thành chữ “Chết”!

Lục Khải xuống xe nhìn chằm chằm hũ tro cốt trước mặt.

Trong mắt anh, đây không phải là khiêu khích!

Mà là chán sống!

Để Hàn Ngọc không nhìn thấy những thứ này, Lục Khải bỏ từng hũ cốt vào trong xe.

Tổng cộng năm mươi cái!

Vừa dọn xong thì chuông điện thoại anh chợt vang lên.

Là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Sau khi nghe máy, Lục Khải vẫn chưa mở miệng thì giọng nói đầy kiêu ngạo đã vang lên: “Lục Khải nhà họ Lục đúng không? Quà tao tặng đấy có thích không?”

“Đều là những mẫu mới nhất đấy, chọn cái mình thích nhất đi, chọn xong thì đến câu lạc bộ Hoàng Triều”.

“Tao chờ mày!”

“Đúng rồi, nhớ dẫn theo nhiều người một tí nha, ít quá tao sợ đàn em tao đánh không đã tay!”

Nói xong, đối phương không cho Lục Khải cơ hội nói chuyện nào, nhanh chóng cúp điện thoại.

Lục Khải hận nhất là bị người khác uy hiếp.

Anh phản cảm nhất cũng chính là loại người không biết tự hiểu lấy mình này!

Anh cũng không vào nhà mà lái xe đi thẳng đến câu lạc bộ Hoàng Triều.

Câu lạc bộ Hoàng Triều, nơi ăn chơi lớn nhất Lâm Thành.

Có thể đến đây để tiêu pha thì không giàu cũng là nhà quyền quý.

Nơi này, thứ họ chơi không phải là tiền, mà là sự thưởng thức.

Khi Lục Khải vào đến câu lạc bộ Hoàng Triều thì cánh cổng rực rỡ xanh đỏ tím vàng đã bị ba chiếc Mercedes-Benz chặn lại.

Ở hai bên cổng là tờ giấy tuyên thành màu trắng, trên giấy là những chữ cực to và chói mắt được viết bằng bút lông đen.

“Vui vẻ đưa tiễn Lục Khải về Tây Thiên!”

Nhìn thấy mấy chữ đó, sắc mặt Lục Khải như mặt giấc phẳng lặng, bình tĩnh đến mức không ai có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng anh.

Không hề dừng lại, anh nhanh chóng bước vào câu lạc bộ.

Đi vào trong sảnh lớn, Lục Khải nhìn thấy trước mặt đầy người.

Thế nhưng, điều khiến anh thấy bất ngờ là bọn họ đang tụ tập lại với nhau như đang xem gì đó vui vẻ lắm.

Trong không khí đầy mùi máu tươi gay mũi, lại còn có tiếng kêu la thảm thiết như kẻ tâm thần vang vọng.

“Mọi người nhường đường cho, tôi là Lục Khải!”

Nghe thấy hai chữ Lục Khải, đám người đang dính lại một chỗ nhanh chóng nhường ra một con đường nhỏ.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía Lục Khải.

Ai cũng biết, nhân vật chính ngày hôm nay là Lục Khải.

Lục Khải không hề chớp mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Khi anh nhìn thấy rõ hình ảnh trước mặt thì cảm thấy khá bất ngờ, nhíu mày.

Trước mặt có hơn hai mươi tên cao to vạm vỡ nằm ngang nằm dọc, cả người đầy máu ngã dưới đất.

Trước mặt bọn họ là mấy cây súng đã bị rã ra từng phần.

Đúng lúc này, Hắc Vũ nắm một thanh niên cả người đầy máu đi tới.

“Lão đại, anh đến rồi!”

Hắc Vũ đầy cung kính gọi.

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Lão đại, trước đó tôi vừa giải quyết công việc xong đi về thì nghe đám người đó lén lút rời khỏi trang viên nên mới đi theo”.

“Sau khi nghe bọn họ bàn nhau xem nên đối phó với anh thế nào thì tôi không nhịn được, mới ra tay”.

Hắc Vũ không hề chậm trễ trả lời.

Sau khi nói xong, một đấm đã nện vào mặt thanh niên kia.

“Mày là cái thá gì ? Mà đòi uy hiếp lão đại nhà tao? Còn bắt anh ấy phải mang thêm người?"

“Đối phó với cái loại rác rưởi như chúng mày mà phải gọi thêm người nữa hả?”

Thanh niên trong tay Hắc Vũ há miệng thật to, thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt đầy sợ hãi và bất an.

“Mày là ai?”

Lục Khải nhìn thẳng vào thanh niên kia, giọng lạnh như băng hỏi.

Người đó chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Khải, không nói một lời nào.

“Điếc hay là câm? Lão đại nhà tao hỏi mày đó!”

Hắc Vũ nắm lấy tóc của người kia, đập mạnh xuống, cùng lúc đó, anh ta nâng gối đập thẳng vào mặt tên kia.

A…

Người đó kêu thảm một tiếng, máu tươi liên tục chảy từ trong miệng ra, trong đó còn lẫn mấy cái răng.

“Tôi nói… Tôi nói!”

Người đó đã sợ hãi triệt để rồi, suy yếu nói: “Tôi là Chu Tuấn Vũ, cậu cả nhà họ Chu ở tỉnh lị, Bạch Uyển Đình là vị hôn thê của tôi”.
Chương 60: Gọi thêm người đi

“Mày tới đây để báo thù cho Diệp Uyển Đình hả?”

“Đúng… À không không… Không phải”.

Chu Tuấn Vũ liên tục lắc đầu.

Anh ta phát hiện tình huống có gì đó sai sai, lẽ ra bây giờ anh ta nên nghĩ xem mình phải làm sao để sống sót.

Lục Khải nghe xong thì nhìn anh ta vài lần, gật gù.

“Không phải báo thù, thì chắc là đi tìm chết rồi!”

“Anh… Nói thế có ý gì?”

Chu Tuấn Vũ cảnh giác hỏi.

Lục Khải không trả lời, chỉ đảo mắt sang Hắc Vũ.

“Đi, lấy mấy thứ trong cốp sau xe tôi lại đây”.

“Rõ!”

Hắc Vũ nhận lệnh, buông Chu Tuấn Vũ ra.

Chu Tuấn Vũ như một đống bùn nhão ngã ập xuống.

Hoàn toàn không biết Lục Khải muốn làm gì.

Ánh mắt chất chứa đầy vẻ sợ hãi.

Trong ánh mắt tò mò và khó hiểu của mọi người, Hắc Vũ lấy đống hũ tro cốt trong xe tới.

Tổng cộng năm mươi hũ!

Nhìn thấy mấy cái hũ cốt, sắc mặt Chu Tuấn Vũ trở nên nặng nề hơn.

“Mày cũng có ý thức giác ngộ đấy, tìm chết còn chuẩn bị sẵn hũ cốt cho mình!”

Lòng Chu Tuấn Vũ trở nên vô cùng nặng nề, tóc gáy dựng thẳng lên.

Anh ta có thể cảm nhận được hơi thở của sự tử vong.

“Tôi… Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy! Nếu anh dám giết tôi thì sẽ đắc tội với toàn bộ nhà họ Chu, nhà họ Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh”.

Dù là những lời đầy tính uy hiếp, nhưng giữa từng câu chữ của Chu Tuấn Vũ đều là sự tuyệt vọng.

“Trước đó tôi chỉ nói đùa với anh thôi…”

“Đùa ấy hả! Thật lòng xin lỗi, tao tin thật!”

Khi Lục Khải nói thì khóe miệng vẫn cong cong, trên mặt là nụ cười yêu dị.

Mà nụ cười đó đã hoàn toàn phá vỡ hàng rào tâm lý cuối cùng trong lòng Chu Tuấn Vũ.

“Lão đại, chỗ này giao lại cho tôi đi!”

Hắc Vũ xung phong nhận việc, từng bước đi tới chỗ Chu Tuấn Vũ.

“Không vội!”

Giọng Lục Khải vang lên: “Tính thử xem nó mang theo bao nhiêu người tới!”

Hắc Vũ không biết Lục Khải muốn làm gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh.

“Báo cáo, tổng cộng hai mươi mốt người!”

Lục Khải nghe xong bèn gật đầu.

Cạch, cạch, cạch…

Gót giày quân đội chạm vào mặt sàn, Lục Khải đi tới trước mặt Chu Tuấn Vũ.

Khí thế hùng hổ đè ép lên người Chu Tuấn Vũ, anh ta hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn trước đó nữa, đầu cúi xuống rất thấp, đừng nói là đối diện với Lục Khải, mà cả đôi giày quân đội của anh cũng không dám nhìn.

Lục Khải lấy cái điện thoại dính đầy máu tươi của Chu Tuấn Vũ ra đặt trước mặt anh ta.

“Gọi điện thoại!”

Nghe thấy ba chữ đó, Chu Tuấn Vũ ngẩng đầu lên theo bản năng, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

“Năm mươi hũ tro cốt mà chỉ dẫn theo hai mươi một người, vẫn còn thiếu hai mươi chín người nữa!”

Lục Khải bâng quơ mở miệng: “Nhanh lên, gọi người tới đây!”

Cái gì?

Chu Tuấn Vũ sợ tới mức cả người run run, ánh mắt nhìn Lục Khải đầy vẻ sợ hãi.

Bây giờ anh ta đang vô cùng hối hận.

Trước đó anh ta chỉ cảm thấy Lục Khải là con kiến hôi nên mới chạy tới báo thù cho Bạch Uyển Đình.

Không ngờ ở cái nơi anh ta không để vào mắt như Lâm Thành, lại có một ác ma như Lục Khải!

Chu Tuấn Vũ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cầu xin nói: “Đại ca, tôi… Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi!”

Tất nhiên Lục Khải hết sức thoải mái bỏ qua câu đó, xoay người nhặt điện thoại lên: “Mày không gọi thì để tao giúp cho!”

Nói xong, Lục Khải dùng điện thoại Chu Tuấn Vũ, gọi cho bố anh ta.

“Tuấn Vũ, chuyện giải quyết tới đâu rồi? Bố với bố vợ con đang chờ làm tiệc chúc mừng cho con này!”

“Xin lỗi nhé, tôi là Lục Khải của nhà họ Lục ở Lâm Thành. Tôi giúp Chu Tuấn Vũ gọi thêm hai mươi chín người nữa, nhớ, đừng đến nhiều quá, tôi chỉ giết đúng hai mươi chín người!”

Nói xong, Lục Khải bèn tắt điện thoại.

Trong sảnh tuy có rất nhiều người, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh.

Có thể nghe rất rõ tiếng nuốt nước bọt và tiếng thở dốc của Chu Tuấn Vũ.

Trong số những người đó, phần lớn đều là những người thành công của Lâm Thành.

Bọn họ nghe tiếng nên đến nịnh bợ Chu Tuấn Vũ.

Nhưng chẳng ai trong số họ ngờ được rằng Lục Khải dám đắc tội với cả cậu ấm nhà họ Chu của tịnh lị!

Một giây sau đó, ánh mắt lạnh như băng của Lục Khải cũng đảo qua những người kia.

“Dọn chỗ, người không liên quan tới anh ta mời rời đi!”

Lục Khải dùng giọng điệu ra lệnh, từ chối cho ý kiến nói.

Dù bọn họ cố tình đến đây để nịnh bợ Chu Tuấn Vũ, nhưng theo tình huống trước mặt thì không ai dám ở lại lâu.

Ngay sau đó, trong sảnh chỉ còn Chu Tuấn Vũ và hai mươi đàn em anh ta mang đến.

Bầu không khí đầy áp lực và nặng nề.

Chu Tuấn Vũ khóc nức nở cầu xin nói: “Thật lòng xin lỗi, tôi đã sai lầm rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Hãy tha cho tôi một mạng đi!”

“Cầu xin tao hả, vô dụng thôi!”

Lục Khải đứng trước mặt Chu Tuấn Vũ, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Mày không có tư cách chết trong tay tao!”

Chu Tuấn Vũ nghe thế thì như được đại xá, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom