• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Vô Song (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 106-110

Chương 106: Thuê người

“Đừng có áp lực, tôi chỉ hỏi đại thôi, không quen cũng không sao”.

“Là tôi nghĩ quá đơn giản, dù sao không phải người nào cũng có tư cách quen biết cậu ta”.

Ừm?

Thái Thắng Giang vốn rất ngạc nhiên, nghe thấy lời này, lại tỏ ra càng khó tin hơn.

Lục Khải có địa vị rất cao ư?

“Tôi tưởng hai người đều là người Lâm Thành, có lẽ sẽ quen biết, còn muốn nhờ cậu cầu xin cậu ta giúp tôi, nói đỡ mấy câu!”

“Nếu không quen thì thôi vậy!”

Bạch Khai Minh vẫn rất rộng lượng, nhưng trong giọng điệu vẫn khó che đậy vẻ thất vọng.

Lúc này, Thái Thắng Giang lại tràn đầy vẻ chấn hãi.

Gia chủ nhà họ Bạch tỉnh thành lại phải cầu xin Lục Khải?

Anh ta có thể diện lớn đến vậy ư?

“Chú Bạch, cháu quen Lục Khải, hơn nửa từ nhỏ đã quen rồi!”

“Thật không?”

Nhìn dáng vẻ phấn khởi vui sướng ra mặt của Bạch Khai Minh, lần đầu tiên Thái Thắng Giang cảm thấy quen biết Lục Khải thật có thể diện.

Thậm chí hắn ta tạm thời quên mất mâu thuẫn và không vui trước đó, chỉ cần có thể lấy lòng Bạch Khai Minh, làm thế nào cũng không sao!

“Cháu và Lục Khải từ nhỏ đã là bạn bè, cũng coi là bạn thời thơ ấu!”

Bạch Khai Minh kích động nhìn Thái Thắng Giang: “Tốt, tốt quá rồi! Tiểu Thái, chuyện này cậu phải giúp chú Bạch đấy!”

“Giúp nhà họ Bạch cầu xin cậu ta tha cho chúng tôi đi!”

Bạch Khai Minh không hề che giấu, nói thẳng vào vấn đề.

Nếu không phải sơn cùng thủy tận, đi đến đường cùng, Bạch Khai Minh cũng sẽ không hạ thấp mình xin Thái Thắng Giang giúp đỡ.

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Bạch Khai Minh, Thái Thắng Giang vẫn không dám tin.

“Chú Bạch, rốt cuộc Lục Khải đã làm gì mà khiến chú phải cầu xin anh ta?”

“Bạch Sơn, con trai tôi đang ở trong tay cậu ta, không rõ sống chết”.

Bạch Khai Minh thở dài một hơi, vừa lo lắng vừa bất lực.

“Bác cả, cháu nghe nói chị Uyển Đình cũng bị tên nhóc đó hủy dung mạo phải không!”

Bạch Mỹ Ngọc tức giận lên tiếng.

“Đúng thế, chính là cậu ta”.

Bạch Khai Minh lắc đầu, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Thái Thắng Giang: “Tiểu Thái, cháu có thể giúp đỡ nhà họ Bạch nói tốt vài lời không? Ít nhất để anh ta biết, nhà họ Bạch đã nhận ra sai lầm của mình”.

“Chú Bạch, chuyện này cứ để cháu, để cháu giải quyết”.

Thái Thắng Giang vỗ ngực, tràn đầy tự tin đồng ý.

“Cháu đi tìm Lục Khải ngay đây, nhất định đưa cậu Bạch về bình an”.

“Tiểu Thái, cảm ơn cậu!”

“Chú Bạch, tuyệt đối đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi, từ trước đến nay, Lục Khải là tiểu đệ của cháu, lời của cháu, anh ta phải nghe”.

Thái Thắng Giang ngẩng đầu ưỡn ngực: “Cháu lập tức đưa anh ta đến xin lỗi chú!”

Nói xong, Thái Thắng Giang vội vàng đi ra ngoài.

“Tiểu Thái, tôi đợi tin tốt của cậu!”

Nhìn bóng dáng Thái Thắng Giang, Bạch Khai Minh thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra lần này tìm đúng người rồi.

Bạch Mỹ Ngọc hơi vất vả đi theo bước chân của Thái Thắng Giang.

“Anh yêu, anh không nói đùa chứ, Lục Khải sẽ nghe lời anh thật không?”

Trong lòng Bạch Mỹ Ngọc biết rõ, người trước đó ra tay dạy bảo Thái Thắng Giang chính là Lục Khải.

“Lần này, anh ta không nghe cũng phải nghe!”

Thái Thắng Giang nghiến răng, tràn đầy lòng tin lên tiếng.

“Mỹ Ngọc, trước đó em cũng thấy rồi, Lục Khải là một tên khốn chỉ biết động tay động chân!”

“Anh ta bắt cóc cậu Bạch, chẳng qua là muốn uy hiếp và bắt chẹt”.

“Chú Bạch quá chính trực, cho nên mới không giải quyết được tên lưu manh như Lục Khải!”

Nghe xong lời của Thái Thắng Giang, Bạch Mỹ Ngọc không nhịn được lên tiếng: “Anh muốn…”

“Đúng thế! Đá thì phải chọi đá!”

Trên mặt Thái Thắng Giang hiện lên tia hận thù: “Anh không tin, anh Cương không trị được hắn!”

“Anh Cương? Anh nói Bành Cương ư!”

“Đúng thế”.

Thái Thắng Giang tự tin nói: “Em cảm thấy Lục Khải có phải là đối thủ của anh Cương không?”

“Đương nhiên là không!”

Bạch Mỹ Ngọc đưa ra câu trả lời khẳng định: “Anh Cương là lão đại của tỉnh thành chúng ta, cho dù là gia chủ của bốn gia tộc lớn gặp anh ta, cũng phải khách sáo đôi phần”.

“Em nghe nói ở tỉnh thành, không có chuyện gì là anh Cương không giải quyết được”.

Bạch Mỹ Ngọc nói đến đây, vẻ mặt thêm mấy phần lo lắng: “Nhưng em nghe nói, nhờ anh Cương giải quyết cần tốn rất nhiều tiền!”

“Tiền là chuyện nhỏ, có thể làm việc cho chú Bạch, tốn bao nhiêu tiền anh cũng tình nguyện bỏ ra”.

“Đi thôi, chúng ta đi mời anh Cương ra tay”.

Nói xong, Thái Thắng Giang sải bước lớn đi lên trước, không muốn chậm trễ một giây.

Thái Thắng Giang tìm được mấy người bạn giúp đỡ mới liên lạc được với Bành Cương.

Bành Cương nhận sáu trăm ngàn của Thái Thắng Giang, nhưng không đích thân ra tay.

Mà phái mười mấy thuộc hạ đi xử lý chuyện này.

Ngồi trên xe công vụ, Thái Thắng Giang không nhịn được nhìn hơn mười tên lưu manh nhuộm tóc, mình đầy hình xăm này.

“Anh yêu, bọn họ đáng tin không?”

Bạch Mỹ Ngọc lo lắng hỏi.

“Con béo, mẹ kiếp, cô coi thường ai đấy hả? Bọn tôi là trợ thủ đắc lực của anh Cương, hơn mười thằng đàn ông chúng tôi còn không giải quyết được một tên nhãi hả?”

“Mẹ kiếp, cô còn ăn nói lung tung, tôi băm vằm cô trước!”

Một tên lực lưỡng để đầu trọc đỉnh đầu xăm hình con hổ hung dữ đe dọa.

Trong lúc nói, hắn lấy ra một con dao găm vung mấy đường trong không trung.
Chương 107: Thanh Long

“Đại ca hiểu lầm rồi, đừng kích động, bạn gái em không có ý gì khác đâu”.

Thái Thắng Giang cười nói: “Bạn gái em không hề nghi ngờ năng lực của các anh, chỉ là lo lắng đơn thuần mà thôi”.

“Lục Khải mà chúng ta phải đối phó thật sự có thể đánh…”

“Ha ha!”

Lời Thái Thắng Giang còn chưa nói hết đã bị người này cười lạnh cắt ngang.

“Có thể đánh? Dù có thể đánh, không phải còn có anh Thanh Long sao?”

Người đàn ông cao to chỉ vào người đang ngồi ghế lái phụ im lặng nãy giờ.

Người này mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ, không vênh váo huyênh hoang, cũng rất im lặng.

Im lặng đến mức ngay cả Thái Thắng Giang cũng không chú ý đến hắn.

Anh Thanh Long?!

Thái Thắng Giang khó nén nổi kích động liếc nhìn người này mấy lần.

Ai mà không biết ở tỉnh lỵ dưới tay Bành Cương có tứ đại hộ pháp.

Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ!

Thanh Long là người đứng đầu hộ pháp!

Thực lực mạnh nhất.

Chỉ cần hắn ra tay, không có đối thủ nào có thể sống sót.

Hơn nữa ai cũng sẽ chết rất thảm!

Mới đầu, Thái Thắng Giang còn cảm thấy sáu trăm ngàn của mình tiêu không đáng giá!

Bây giờ nhìn lại, vật vượt quá giá trị!

Lục Khải có thể đánh? Đánh thắng được Thanh Long sao?

Thanh Long xuất thân là lính đánh thuê, một tên lưu manh Lục Khải sao có thể so sánh được!

“Anh Thanh Long, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đây là danh thiếp của tôi!”

Thái Thắng Giang dùng hai tay đưa danh thiếp của mình cho Thanh Long, muốn nhân cơ hội này nịnh nọt và lấy lòng hắn.

“Ngồi im, ngậm mồm!”

Thanh Long lạnh giọng nói, khẽ ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt bị vành mũ che đầu.

Sát khí trong ánh mắt dâng trào.

Súng trong tay nhắm thẳng vào Thái Thắng Giang.

Người Thái Thắng Giang đổ mồ hôi lạnh, bị dọa sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất.

Hai tay theo bản năng giơ qua đỉnh đầu.

Hắn ta đột nhiên có một loại ảo giác, Thanh Long trước mắt không phải người, mà là tử thần!

Nhìn thấy Thái Thắng Giang không nói gì nữa, Thanh Long mới thu hồi súng, quay đầu lại.

Ừng ực!

Dù chỉ là nhìn sau lưng Thanh Long, Thái Thắng Giang cũng bị dọa sợ đến mức nuốt nước miếng.

Hắn ta liên tục hít thở sâu, sau nỗi sợ hãi thì là vẻ vui mừng và mong đợi.

Hắn ta rất tò mò không biết Lục Khải sẽ chết như thế nào.

Không đến nửa tiếng, xe thương vụ mà Thái Thắng Giang bọn họ đang ngồi rất uy thế lái vào đình viện trong biệt thự của Trần Đỉnh Thiên.

Bánh xe nghiền nát hỏng rất nhiều hoa cỏ chú Trần thích khi còn sống.

Thanh Long không xuống xe, Thái Thắng Giang dẫn theo mười mấy tên cao to hùng hổ đi vào trong.

Lục Khải đang ngồi trong phòng khách nghe thấy động tĩnh, anh dẫn theo Hắc Vũ và Trần Đỉnh Thiên đi ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Lục Khải trầm xuống.

“Các người muốn làm gì?”

Trần Đỉnh Thiên tức giận hét lớn.

“Tìm Lục Khải, bắt người!”

Thái Thắng Giang khí thế hung hăng đáp lại: “Lục Khải, mày thật có bản lĩnh, đến cậu cả nhà họ Bạch mà cũng dám bắt?”

“Mày cho rằng như vậy có thể uy hiếp được nhà họ Bạch?”

“Uy hiếp? Nhà họ Bạch xứng sao?”

Lục Khải hời hợt hỏi ngược lại.

Phách lối! Ngông cuồng!

Nghĩ đến có Thanh Long làm chỗ dựa, Thái Thắng Giang không hề sợ hãi.

“Họ Lục kia, mày chủ động giao người hay để bọn tao đích thân ra tay?”

“Nhân lúc tao còn chưa nổi giận, mau cút đi!”

Nghe thấy lời Lục Khải, Thái Thắng Giang không những không tức giận, ngược lại còn rất vui sướng.

Lục Khải càng điên, chết càng thảm!

Hắn ta còn chưa kịp lên tiếng, mười mấy tên đàn ông cao to sau lưng tức giận đánh về phía Lục Khải.

“Mày đúng là tên lưu manh!”

“Qua đây, quỳ cho tao!”

Tên đầu trọc nói xong, còn chưa kịp đến gần Lục Khải, Hắc Vũ đã hành động!

Hắc Vũ như ngọn gió chợt loé.

Tên đầu trọc bị chặn ngang chém đứt, cơ thể phân tách, đứt hơi chết thảm!

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Tiếng kêu thảm thiết đã được thay thế bằng một sự yên tĩnh chưa từng thấy.

Không ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến khi mắt nhìn về phía Hắc Vũ sau lưng Lục Khải, bọn họ mới bừng tỉnh hiểu ra.

Tay Hắc Vũ cầm đao, mũi đao nhỏ máu!

Tên đầu trọc bị Hắc Vũ giết chết.

Chỉ có điều, tất cả nhưng thứ này nhanh đến mức bọn họ không thấy rõ.

“Làm nhục đại ca của tao, phải chết!”

Lúc Hắc Vũ mở miệng, tay cầm đao, cách không nhắm về phía bọn họ: “Đừng làm bẩn mắt đại ca của tao, cút!”

Thái Thắng Giang bị dọa đến mức da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.

Trong lòng hắn ta thấp thỏm bất an, liên tục nghi ngờ, Lục Khải thật sự chỉ là một tên lưu manh thôi ư?

Hắn ta lấy hết dũng khí liếc trộm Lục Khải.

Dù chỉ là nhìn thoáng qua, hắn ta cũng không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước.

Trong lòng hắn ta có chút lo lắng.

Cho dù là Thanh Long, thật sự có thể giải quyết Lục Khải?

Ầm!

Một giây tiếp theo, tiếng đóng cửa vang lên rất mạnh.

Thanh Long xuống xe, chậm rãi đi về phía Lục Khải dưới ánh mắt bất lực và hoảng sợ của thuộc hạ.

Hắn kéo vành nón xuống rất thấp.

Mãi đến khi tới trước mặt Lục Khải mới ngẩng đầu, cặp mặt sâu xa đối mặt với Lục Khải.

“Người của mày giết người của tao!”

“Giết thì giết”.

“Tao tự giới thiệu trước, tao là Thanh Long, xin hỏi tôn tính đại danh?”

“Mày không xứng!”
Chương 108: Thanh Long chết

Lục Khải đứng tại chỗ vững như Thái Sơn, không nể mặt Thanh Long một chút nào.

Thanh Long vành nón kéo xuống thấp cũng không nổi giận lôi đình.

Mà ngẩng đầu lộ ra đôi mắt sâu thẳm.

Tay phải cầm súng, họng súng nhắm thẳng vào Lục Khải.

“Bây giờ tao xứng chưa?”

Thanh Long đối chọi tương đối gay gắt, không nhường nửa bước.

Hắn nhếch miệng, lộ ra nụ cười lạnh ăn chắc Lục Khải.

Nhìn thấy cảnh này, dù là Thái Thắng Giang hay Bạch Mỹ Ngọc cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Long quả nhiên danh bất hư truyền.

Vừa ra tay liền áp chế Lục Khải.

Đám người Thái Thắng Giang còn chưa kịp vui vẻ, Hắc Vũ sau lưng Lục Khải đã hành động.

Ánh đao lóe lên, súng và tay Thanh Long đồng thời rơi xuống đất.

“Đại ca tao đã nói rồi, mày không xứng!”

Hắc Vũ vừa lau mũi đao dính máu tươi, vừa nhấn mạnh.

Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc tận mắt nhìn thấy tất cả, bọn họ sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Thứ Hắc Vũ chém chính là tay của Thanh Long!

Thanh Long bách chiến bách thắng, ai mà không biết không hiểu?

Nhưng bây giờ chỉ trong vòng mấy câu nói, tay hắn đã bị thuộc hạ của Lục Khải chặt đứt!

Không sai, là thuộc hạ của Lục Khải!

Lục Khải từ đầu đến cuối vẫn không ra tay.

Thanh Long bị chém đứt tay phải cũng không kêu thảm thiết, ngay cả tiếng kêu rên cũng không có.

Hắn cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái mét nhìn Hắc Vũ.

Hắn còn chưa mở miệng, giọng nói của Lục Khải lại vang lên: “Máu của mày làm bẩn quần áo của tao”.

Lục Khải giơ tay chỉ vào chấm máu tươi trên quần áo mình.

Nói xong nhìn thẳng vào Thanh Long.

Nghe thấy vậy, Thanh Long sắc mặt tái nhợt tỏ ra rất tức giận.

Ngẩng đầu đối mặt với Lục Khải.

Nhưng vừa liếc nhìn, hắn liền dời ánh mắt đi chỗ khác.

Toàn thân hắn bao phủ sợ hãi, có một loại ảo giác, thứ hắn thấy không phải mắt của Lục Khải, mà là vực sâu!

“Mày muốn làm gì?”

Thanh Long nhắm mắt, chất vấn.

Lục Khải không trả lời Thanh Long, anh hơi liếc mắt nhìn Hắc Vũ.

“Hút cạn máu hắn!”

Lục Khải hời hợt ra lệnh.

“Rõ!”

Hắc Vũ nhận lệnh, không có chút chần chừ đi về phía Thanh Long.

Nhìn thấy Hắc Vũ bước đi kiên định, mày kiếm của Thanh Long dựng thẳng, sát khí bắn tán loạn.

Dù tay phải của hắn bị chém đứt, nhưng hắn vẫn cho rằng Hắc Vũ chỉ đánh lén.

Bây giờ hắn phải dùng toàn lực đối phó, một cánh tay cũng có thể mở đường máu!

Hắc Vũ giơ đao, lưỡi đao sắc bén nhắm thẳng vào Thanh Long.

Thanh Long không sợ, rút đao ứng chiến.

“Chơi đao? Tao chưa từng thua đâu!”

“Thật trùng hợp, tao cũng vậy!”

Hắc Vũ không nhường chút nào.

“Tự tìm cái chết!”

Tay trái Thanh Long giơ đao bổ về phía Hắc Vũ.

Hắc Vũ lắc đầu, múa đao nghênh đón.

Vèo!

Lưỡi đao đụng nhau, tia lửa thoáng hiện.

Keng keng…

Một giây tiếp theo, đi kèm với tiếng vang giòn giã, lưỡi đao dài trong tay Thanh Long bị chém đứt, rớt xuống đất.

Một đao của Hắc Vũ nhìn giống như tùy ý cũng không dừng lại.

Mũi đao xoẹt từ trán Thanh Long đến rốn mới thu đao.

Rõ ràng có thể thấy rõ vết thương của Thanh Long.

Máu tươi từ vết thương rỉ ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ áo quần, nhỏ tí tách đầy đất.

“Đao pháp này của mày vẫn chưa từng thua?”

Hắc Vũ khinh thường lắc đầu: “Ngay cả nhập môn cũng chưa cả đạt đến”.

Nói xong, Hắc Vũ đi đến trước mặt Thanh Long bước đi lão đảo nhưng vẫn đang kiên trì đứng vững.

Chỉ thấy Hắc Vũ giơ đao cao lên quá đỉnh đầu, mũi cao chém xuống từ trán Thanh Long, xuyên thấu qua cơ thể, chui ra từ giữa hai chân.

Đao dài bị máu tươi nhuộm đỏ cắm trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Máu tươi trong cơ thể Thanh Long tràn ra không ngừng từ lỗ máu.

Mà hắn thì ngã trên đất, chết không nhắm mắt.

Đến chết rồi Thanh Long cũng không nghĩ ra, đối phương có thực lực kinh khủng này rốt cuộc là ai.

Nhìn thấy Thanh Long ngã xuống đất, Lục Khải lúc này mới chuyển ánh mắt qua Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc.

“Là Bạch Khai Minh bảo các người tới?”

Thái Thắng Giang và Bạch Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu liên tục.

“Không phải!”

Nghe thấy câu trả lời của Thái Thắng Giang, Lục Khải khẽ gật đầu.

Khom người nhặt súng của Thanh Long.

Thuần thục lên nòng, nổ hai phát súng.

Đạn bắn thủng hai chân Thái Thắng Giang!

A...

Thái Thắng Giang ngã xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết.

Nhìn thấy bàn chân thủng lỗ, Thái Thắng Giang thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Nể tình chúng ta là đồng hương, tao tha cho mày một mạng”.

“Cho mày mười giây, biết mất khỏi mắt tao, nếu không thì…”

Đoàng đoàng đoàng...

Lục Khải nói đến đây liền bóp cò, bắn về phía Thanh Long.

Tiếng súng vừa dứt, Thanh Long lập tức bị bắn thành cái sàng.

Tất cả mọi người ở đây đều không còn phách lối giống như lúc trước nữa, tất cả đều hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy.

Lục Khải chuyển ánh mắt về phía mười mấy tên lưu manh: “Chúng mày mau về báo cho anh Cương, nước giếng không phạm nước sông, sống yên ổn thì không sao, đừng có mà đi gây sự!”

Những tên lưu manh kia gật đầu như gà con mổ mắt.

Sau đó Lục Khải nhìn về phía Bạch Mỹ Ngọc: “Cô mau quay về báo cáo với Bạch Khai Minh, ba trăm linh một người nhà họ Bạch trong thời gian này sống cho tốt, hai mươi ngày sau, tôi tới lấy mạng các người”.

“Hả?!”
Chương 109: Thật mất mặt

Bạch Mỹ Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi và bất an.

“Nghe thấy chưa?”

Lục Khải hùng hổ hỏi.

“Nghe… nghe thấy rồi!”

Bạch Mỹ Ngọc nào dám nói thêm một chữ, vội càng đáp lại.

“Thời gian đếm ngược bắt đầu, mười, chín…”

Sau khi nghe thấy âm thanh này, mười mấy tên lưu manh hoảng hốt bỏ chạy, Bạch Mỹ Ngọc cũng không thèm quan tâm đến sống chết của Thái Thắng Giang, cắn răng chạy ra ngoài.

Thái Thắng Giang nôn nóng, cố nén đau đớn, không ngừng xoay vòng lăn ra ngoài.

Vào lúc này, mặt mũi và tôn nghiêm không đáng giá một đồng.

Chỉ cần có thể còn sống là được!

Lúc này, trong một phòng VIP nguy nga lộng lẫy tại một câu lạc bộ tư nhân, Chu Mỹ Liên mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đen, bắt chéo chân, lắc lư ly rượu vang trong tay, híp mắt nhìn người đàn ông trước mắt.

Người đàn ông mặt chữ Quốc, người mặc đồ Trung Sơn, ánh mắt không có bất kỳ che giấu, không chút kiêng kỵ thưởng thức dáng vẻ thướt tha của Chu Mỹ Liên.

Người này chính là Bành Cương, lão đại ở tỉnh lỵ!

“Anh Cương, em nghe nói anh đã phái người đi đối phó với Lục Khải?”

Chu Mỹ Liên mỉm cười.

“Không sai, em gái Mỹ Liên đến cầu xin tha thứ cho Lục Khải?”

“Không phải, em đến đây cho anh Cương một lời khuyên chân thành, anh không phải đối thủ của Lục Khải đâu”.

Mắt đẹp của Chu Mỹ Liên chớp chớp, liếc mắt đưa tình.

“Vậy sao? Bành Cương anh đây mà không đấu lại được với tên nhóc con Lâm ở Thành? Em gái Mỹ Liên xem thường người khác rồi!”

“Hay là chúng ta đánh cược một lần?”, Bành Cương nhướng mày cười đểu.

“Đánh cược gì?”

“Nếu anh diệt trừ được Lục Khải, em phải ở bên anh một tuần lễ”.

“Được! Nếu không diệt trừ được thì sao?”, Chu Mỹ Liên ma mị hỏi.

“Không thể nào! Người anh phái đi là Thanh Long!”

Bành Cương giơ cao ly rượu, cách không cụng ly với Chu Mỹ Liên, uống một hơi cạn sạch rượu vang.

“Sắp có tin tốt rồi. Em gái Mỹ Liên, hay là chúng ta đặt khách sạn trước!”

Bành Cương vừa đưa tay muốn đặt lên đùi đẹp được che bởi tất mỏng của Chu Mỹ Liên.

Còn chưa kịp đặt lên, cửa phòng VIP bị người ta đẩy cửa.

Bành Cương mất hứng nhíu mày.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, tên đầu trọc hốt hoảng đi vào: “Anh Cương, anh Thanh Long…”

“Nhìn chút tiền đồ này của mày đi, Thanh Long giết người không phải rất bình thường sao? Nói đi, lần này hắn đã dùng thủ đoạn gì?”

Nói xong, Bành Cương liếc nhìn Chu Mỹ Liên đầy quyến rũ.

“Anh Cương, lần này anh Thanh Long… chết rồi!”

“Chết?”

Bành Cương vốn tràn đầy tự tin sau khi biết được tin tức này, hắn thuận thế đứng dậy, đập vỡ ly rượu vang!

Tức giận!

“Bị Lục Khải giết?”

Bành Cương nóng nảy, giống như một con mãnh thú nổi điên.

Tên đầu trọc cảm nhận được Bành Cương phẫn nộ, gã cúi đầu, giọng nói run run: “Không… không phải, Lục Khải không ra tay, là thuộc hạ của hắn giết!”

Sau khi nghe thấy, Bành Cương cảm nhận được nỗi nhục sâu sắc.

“Triệu tập tất cả anh em, thông báo cho Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước, ông đây đích thân đi lấy mạng Lục Khải!”

Bành Cương nói xong, giống như vạn ngựa lao đi, tức giận cực điểm.

Nhưng tên đầu trọc cũng không lập tức hành động, vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt đầy xoắn xuýt.

“Ngây ra đó làm gì?”

Bành Cương dùng giọng nói trầm thấp đè nén hỏi.

“Anh Cương, Lục Khải bảo em nói với anh một câu”.

Vốn dĩ tên đầu trọc không muốn nói, gã cũng hy vọng anh Cương ra tay dạy dỗ Lục Khải.

Nhưng hình ảnh Thanh Long chết thảm trước đó vẫn luôn hiện lên trong đầu gã.

Loại sợ hãi phát ra từ trong nội tâm đó khiến gã không dám lấp liếm.

“Nói!”

“Lục Khải bảo em chuyển lời anh, nước giếng không phạm nước sông, không có chuyện gì thì đừng đi gây sự…”

Ầm!

Bành Cương nghe xong, lật đổ bàn trà trước mặt!

Mất thể diện! Nhục nhã!

Bành Cương không ngờ một Lục Khải đến từ thành phố nhỏ bé lại ngông cuồng đến như vậy.

Điều quan trọng hơn là Chu Mỹ Liên đang ở trước mắt.

Khiến hắn trước đó vốn ung dung bình tĩnh lại càng mất mặt!

“Giết người của ông đây còn muốn sống bình an vô sự? Tưởng ông đây là quả hồng mềm? Tưởng ông đây dễ bị ức hiếp?”

Bành Cương mắt lộ ra hung quang: “Lập tức triệu tập tất cả anh em, ông đây phải băm vằm tên Lục Khải đó thành trăm mảnh!”

“Rõ, anh Cương!”

Tên đầu trọc không nói thêm gì nhiều, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ còn Chu Mỹ Liên và Bành Cương ở trong phòng VIP, rất yên tĩnh.

Tiếng thở của Bành Cương vừa nặng nề lại dồn dập, vô cùng rõ ràng.

Chu Mỹ Liên chậm rãi đứng dậy, trên mặt hiện ra nụ cười đùa giỡn.

Bà ta chân đi cao gót, đến trước mặt Bành Cương, giơ tay nhẹ nhàng vỗ bụi trên vai hắn.

“Anh Cương, em đã nói rồi, Lục Khải không dễ đối phó đâu!”

Bành Cương không phục, mày kiếm dựng đứng, còn chưa kịp mở miệng phản bác, ngón trỏ của Chu Mỹ Liên liền dán chặt lên miệng hắn, tỏ ý hắn đừng nói gì.
Chương 110: Gây họa rồi

Biểu cảm của Chu Mỹ Liên quyến rũ đa tình, ánh mắt chớp chớp, liếc mắt đong đưa.

“Em khó tán bao nhiêu, Lục Khải càng khó đối phó bấy nhiêu!”

Nói đến đây, Chu Mỹ Liên theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tối nay hai ta còn cần thuê phòng không?”

Đôi môi đỏ mọng của bà ta khẽ nhếch lên, đầu lưỡi thò ra, nhẹ nhàng tiếp xúc với đôi môi đỏ rực nồng cháy.

“Đương nhiên là cần!”

Đối mặt Chu Mỹ Liên, Bành Cương hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên.

“Ở tỉnh lỵ không có chuyện gì mà Bành Cương không giải quyết được!”

“Buổi tối anh đến đón em, phòng Tổng thống khách sạn Kempinski, cả đêm em có chịu được không?”

Chu Mỹ Liên mỉm cười: “Chỉ sợ anh không có cơ hội!”

“Chờ tin tốt của anh!”

“Được!”

Sau khi Chu Mỹ Liên đồng ý, bà ta xoay người bước đi, cơ thể đung đưa theo tiết tấu, đi ra ngoài vô cùng quyến rũ.

Khoảnh khắc bà ta rời khỏi phòng VIP, nụ cười quyến rũ của bà ta được thay thế bằng nụ cười xấu xa, âm mưu đã thành công.

Đối với bà ta mà nói, đàn ông chính là con cờ!

Lúc này ở dinh thự nhà họ Bạch, Bạch Mỹ Ngọc đầu đầy mồ hôi, tinh thần hoảng hốt, lão đảo đi vào.

Sau khi nhìn thấy Bạch Mỹ Ngọc, Bạch Khai Minh dẫn theo đám người gia tộc nhiệt tình nghênh đón.

“Mỹ Ngọc, Tiểu Thái đâu? Chuyện thế nào rồi?”

Bạch Mỹ Ngọc hai tay chống nạnh, thở hồng hộc nói: “Bác cả, Lục Khải sắp xong đời rồi, chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi!”

Hả?!

Câu trả lời này hoàn toàn khác với mong đợi của Bạch Khai Minh.

Trong lòng ông ta lại thêm vài phần lo âu.

“Là ý gì?”

Bạch Khai Minh nghiêm túc dò hỏi.

Bạch Mỹ Ngọc không có bất kỳ giấu giếm: “Lục Khải vừa giết chết anh Thanh Long mà anh Cương yêu mến, anh Cương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lục Khải!”

“Chỉ cần Lục Khải chết, chuyện gì cũng giải quyết được!”

Bạch Mỹ Ngọc nói vô cùng dễ dàng: “Thắng Giang nói rồi, bác quá chính trực, đối phó với tên lưu manh như Lục Khải thì nên dùng cách không giống bình thường!”

Nghe xong, Bạch Khai Minh mặt u ám, cơ thể không ngừng run rẩy vì tức giận.

“Thanh Long là người Thái Thắng Giang mời đi đối phó với Lục Khải?”

“Đúng vậy, không ngờ Thắng Giang mặt mũi lại lớn như thế, nhân vật như Thanh Long không phải ai cũng có thể mời được”.

“Bây giờ Thanh Long bị giết, chắc chắn anh Cương sẽ không từ bỏ ý đồ”.

Cho đến bây giờ, Bạch Mỹ Ngọc vẫn còn tự hào khen ngợi Thái Thắng Giang, không nhắc đến một chữ nào Lục Khải bảo cô ta truyền đạt.

Theo như cô ta thấy, Lục Khải sắp chết rồi, lời này không cần phải nói làm gì.

“Liều lĩnh!”

Sự phẫn nộ của Bạch Khai Minh khiến Bạch Mỹ Ngọc không kịp chuẩn bị.

“Không phải Thái Thắng Giang quen biết Lục Khải sao? Bác bảo nó đi nói tốt cầu xin tha thứ, ai bảo nó làm những thứ này?”

Bạch Khai Minh lửa giận bốc lên ba trượng.

Thế lực Bành Cương ở tỉnh lỵ quả thật rất lớn.

Nhưng Bạch Khai Minh rất rõ, Bành Cương không thể nào là đối thủ của Lục Khải!

Nếu không thì ông ta đã sớm tìm Bành Cương giải quyết Lục Khải rồi, còn cần gì đến nhờ Thái Thắng Giang giúp đỡ?

Hai tập đoàn lính đánh thuê cấp thế giới đều không phải đối thủ của Lục Khải, huống chi Bành Cương!

Gây họa rồi!

Gây đại họa rồi!

Thái Thắng Giang không chỉ không giúp đỡ, mà còn khiến nhà họ Bạch cùng đắc tội với Lục Khải và Bành Cương!

Thanh Long đúng là do Lục Khải giết chết, nhưng Thanh Long đang thay nhà họ Bạch đối phó Lục Khải!

Cái chết của Thanh Long, nhà họ Bạch không thoát khỏi liên quan!

“Bác cả, Thái Thắng Giang làm như vậy cũng là vì tốt cho chúng ta, anh ấy…”

Bốp!

Không đợi Bạch Mỹ Ngọc nói hết câu, một cái bạt tai của Bạch Khai Minh đã giáng mạnh vào mặt cô ta.

“Cút đi!”

Chuyện tốt của Bạch Khai Minh đã hoàn toàn bị Thái Thắng Giang phá hủy!

Bây giờ ông ta phải ngăn cản Bành Cương đi tìm Lục Khải báo thù.

Ông ta làm như vậy cũng không phải quan tâm sống chết của Bành Cương.

Bành Cương bày thế trận càng lớn, hiểu lầm của Lục Khải với nhà họ Bạch sẽ càng sâu sắc.

Bạch Khai Minh càng nghĩ càng bất an, không hề dừng lại, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến câu lạc bộ của Bành Cương.

Lúc này ở bên ngoài câu lạc bộ, người đông đúc, trên đường đỗ đầy xe, giao thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Bành Cương đứng ở bậc thang, sau lưng hắn, ba người Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước đứng ngang hàng.

Phía trước, mấy trăm anh em đằng đằng sát khí.

Trên mặt mỗi người tràn đầy thù hận.

Bọn họ đều muốn báo thù cho Thanh Long.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi tìm Lục Khải, Bạch Khai Minh lắng chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng khí thế lớn này, nội tâm ông ta trầm xuống, nhắm mắt đi đến trước mặt Bành Cương.

Ông ta còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Bành Cương đã vang lên: “Muốn tận mắt nhìn thấy Lục Khải chết thế nào thì hãy theo tôi!”

“Tôi đích thân ra tay báo thù cho anh em!”

Bành Cương càng tự tin, trong lòng Bạch Khai Minh càng lo lắng.

“Anh Cương, tôi cố ý qua đây là để nhắc nhở một chuyện”.

“Nói!”

“Bảo tất cả anh em giải tán hết đi, đừng tìm Lục Khải gây phiền phức nữa, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi”.

Lời của Bạch Khai Minh giống như nước lạnh tưới vào đầu Bành Cương.

Thân là lão đại tỉnh lỵ, bị người ta khuyên như vậy, hắn thật mất mặt!

“Không thể tưởng tượng nổi? Họ Bạch kia, ông cảm thấy tôi không giải quyết được Lục Khải?”

Bành Cương hiện lên sát khí, lửa giận bay lên: “Nghe cho kỹ, tỉnh lỵ là địa bàn của ông đây! Không ai có thể ngang ngược, người anh em của Bành Cương không thể chết uổng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom