• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 31-35

Chương 31: Ông cụ Cố đích thân đến!

A Hổ ra ngoài nói chuyện điện thoại không lâu thì quay lại.

Anh ta vừa trở lại đã đi thẳng đến bên cạnh Trần Thanh nói: "Cậu Trần, tôi đã báo với ông cụ Cố, ông nói sẽ lập tức đến ngay, nếu anh không muốn nán lại đây nữa chúng ta có thể rời đi trước, chuyện còn lại để ông cụ Cố đến xử lý là được rồi".

"Được rồi, dù sao thì tôi cũng không muốn ở lại nơi này".

Trần Thanh cười nói.

"Chúng ta đi thôi!"

Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến gật đầu rồi nhanh chóng theo bước Trần Thanh rời đi.

Nhưng Trần Thanh vừa đi được vài bước thì Tất Văn Bách lại dẫn theo mấy người cản bọn họ lại.

"Tất Văn Bách, cậu làm gì vậy? Bạn của ông cụ Cố, cậu cũng dám cản à?"

A Hổ lập tức nhăn mặt cả giận nói.

Tất Văn Bách hừ nhẹ: "A Hổ, anh muốn gạt ai vậy? Tôi nghĩ hắn là bạn của anh thì có, chắc gì đã là bạn của ông cụ Cố chứ?"

"Cậu không tin lời tôi nói?", A Hổ cắn răng nói.

"Không phải là tôi không tin anh, nhưng ở Nam Hải này, ai mà không biết ông cụ Cố mỗi tối đều nghỉ ngơi đúng giờ, làm gì có chuyện sẽ vì ai đó mà đến đây giờ này", Tất Văn Bách cười khẩy nói tiếp: "Anh vừa nói ông cụ Cố sẽ đích thân đến đây, chuyện đó không thể nào xảy ra được, anh đừng có mà chém gió!"

"Đúng đó!"

"Ông cụ Cố sẽ không vì một tên bảo vệ quèn mà đích thân đến đây đâu".

Mấy người đứng kế rối rít hùa theo.

"Ý cậu là cậu muốn ra tay chứ gì?", A Hổ nhìn chằm chằm Tất Văn Bách hỏi.

"A Hổ, anh đừng hiểu lầm. Không phải anh vừa nói ông cụ Cố sẽ đến sao? Vậy thì chúng ta chờ chút cũng chả sao mà".

Tất Văn Bách huênh hoang nói: "Ngược lại tôi lại muốn xem xem một tên bảo vệ cỏn con như vậy, thật sự có tài cán lớn đến mức nào mà có thể khiến cho ông cụ Cố vì hắn đích thân ra mặt".

A Hổ nhìn vẻ mặt này của Tất Văn Bách thì biết hắn đúng là nghĩ như thế.

"Cậu Trần, không thì chờ chút nhé?", A Hổ nhìn Trần Thanh nói.

"Cũng được thôi", Trần Thanh đáp.

"Tất Văn Bách, tầm 20 phút nữa ông cụ Cố sẽ đến, lúc đó cậu đừng có hối hận", A Hổ quay đầu lại nói với Tất Văn Bách.

Vẻ mặt Tất Văn Bách vẫn tự đắc, cười nói: "Tôi đang chờ đây, nếu tối nay ông cụ Cố không đến, mấy người cũng đừng hòng rời khỏi đây".

Hôm nay, Tất Văn Bách cảm thấy mình quá mất mặt rồi, tuyệt đối không thể nào để cho đám người Trần Thanh rời đi dễ dàng được.

"Trần Thanh, anh rất thân với ông cụ Cố sao?"

Lúc này, Nam Cung Yến ở bên cạnh nói nhỏ với Trần Thanh.

"Không thân", Trần Thanh cười đáp: "Bọn anh chỉ mới gặp nhau một lần thôi".

Hả!

Nam Cung Yến sửng sốt.

Cô cảm thấy lần này tiêu thật rồi!

Trần Thanh chỉ có duyên gặp ông cụ Cố một lần, sao mà ông cụ có thể đến chứ, đúng là chuyện phi lý mà.

Quả nhiên, theo đúng như dự đoán của mọi người.

Nửa tiếng đã trôi qua.

Vẫn chưa thấy hình bóng ông cụ Cố đâu.

Tất Văn Bách liền khoái chí nói: "Cũng đã nửa tiếng rồi, ông cụ Cố sao vẫn chưa đến, mấy người còn ra vẻ nữa không? A Hổ, đừng tưởng anh là người bên cạnh ông cụ Cố thì tôi không dám đụng tới anh, tối nay tôi không đập què chân hắn, hắn đừng mong rời khỏi đây".

"Cậu dám sao?", A Hổ trừng mắt cả giận nói.

"Anh nói xem?"

Tất Văn Bách cười gằn.

Lúc này bên cạnh Tất Văn Bách đã có không ít tay chân.

Bọn họ đã tới từ lâu, chỉ còn chờ lệnh của Tất Văn Bách.

"Chúng ta đi thôi".

Trần Thanh cũng lười để ý tới Tất Văn Bách, nắm tay Nam Cung Yến bước ra ngoài.

A Hổ theo sau Trần Thanh.

Trái lại, A Hổ vô cùng bình tĩnh, anh biết rất rõ Trần Thanh mạnh đến dường nào, cao thủ thiên tài đấy, mấy tên này có cửa sao.

"Cản bọn họ lại", Tất Văn Bách ra lệnh.

Tất Văn Bách vừa lên tiếng, mấy tên tay chân bên cạnh cầm theo vũ khí lập tức xông qua.

"Trần Thanh..."

Nhìn thấy tình hình lúc này, Nam Cung Yến sợ đến nép vào người Trần Thanh.

"Nhãi ranh, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không chịu quỳ xuống xin lỗi Phùng Nhân, mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây", Tất Văn Bách càng thêm hống hách nói.

"Tất Văn Bách, cậu không cho ai rời khỏi đây vậy?"

Tất Văn Bách vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên một giọng nói dõng dạc.

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người ở hiện trường nháy mắt yên tĩnh lại.

"Ông cụCố đến rồi..."

"Ông cụ Cố thật sự đến rồi!"

Sau đó, bọn họ khiếp sợ ồn ào nói.

Nét mặt của Tất Văn Bách cứng lại.

Hắn quay đầu lại liền nhìn thất ông cụ Cố đang giận dữ đi đến.

Tất Văn Bách thật sự vẫn không thể ngờ là ông cụ Cố sẽ xuất hiện ở đây.

Những người bên cạnh cũng mắt chữ A mồm chữ O không tin nổi.

Ông cụ Cố thật sự vì một tên bảo vệ cỏn con mà đến.

Nam Cung Yến nhẹ giọng: "Vậy mà anh nói là không thân sao?"

"Thật sự không thân mà", Trần Thanh đáp.

Ông cụ Cố đi đến, Tất Văn Bách nhanh chóng nặn ra một nụ cười, nói: "Ông cụ Cố, sao ông lại đích thân đến đây?"

Mặc dù nhà của Tất Văn Bách là một tập đoàn lớn ở Nam Hải, nhưng so với vị ông cụ Cố trước mặt này đây, thì không đáng để nhắc đến.

Chát!

Tất Văn Bách vừa nói xong liền ăn một cái tát của ông cụ Cố.

Ông cụ Cố đánh Tất Văn Bách xong, hừ lạnh rồi nói: "Tôi không đến được à? Nếu tôi không đến, chắc cậu sẽ ra tay đánh cậu em này của tôi bị thương quá".

Tất Văn Bách nghe ông cụ Cố nói vậy, toàn thân hắn rét lạnh, run rẩy nói: "Cố... ông cụ Cố, hắn là anh em của ông sao?"

"Cậu nói xem?", ông cụ Cố trừng mẳt nhìn Tất Văn Bách.

Tất Văn Bách bị doạ sợ câm như hến.

Toàn bộ người bên cạnh cũng choáng váng.

Một tên bảo vệ cỏn con mà lại là anh em của ông cụ Cố sao?

Đây là chuyện chẳng một ai ở đây nghĩ tới, thậm chí cũng không dám tin vào mắt mình.

Nhưng bây giờ chính Ông cụ Cố đã nói vậy thì làm sao có thể là giả được.

A Hổ nhìn thấy nét mặt của bọn họ thì cười thầm, đã cảnh cáo mấy người từ đầu mà mấy người không nghe, Trần Thanh đâu phải chỉ là cậu em của ông cụ Cố đâu, mà nói đúng hơn chính là ân nhân của ông cụ Cố đấy.

Dám ức hiếp ân nhân của ông cụ Cố, ngày tàn của mấy người tới rồi!

Lúc này, ông cụ Cố đi về phía Trần Thanh, rồi nhìn anh nói: "Trần Thanh, cậu có sao không? Bọn hắn có làm gì cậu không? Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho cậu! Có phải Tất Văn Bách muốn xúc phạm cậu không? Chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn".

Tất Văn Bách nghe thế liền vội vã phân bua: "Ông cụ Cố, chuyện này không liên quan đến tôi... Là tại Phùng béo, Phùng béo muốn kiếm chuyện với hắn".

Phùng Nhân nghe xong lời Tất Văn Bách nói thì vội vã muốn giải thích, nhưng vì miệng của hắn đã bị thương, không có cách nào nói ra tiếng được.

Ông cụ Cố liền trừng mắt nhìn Phùng Nhân, ông lạnh giọng nói: "Gần đây nhà họ Phùng đắc ý vênh váo quá nhỉ? Xem ra phải cho nhà họ Phùng các người một bài học mới được".

Ầm!

Phùng Nhân nghe ông cụ Cố nói thế, hắn sợ đến té xuống đất.

Hắn trăm triệu lần không ngờ, chỉ vì đối phó với một tên bảo vệ quèn mà lại rước lấy phiền phức lớn như vậy cho nhà họ Phùng.

Đám người Tất Văn Bách cũng sợ run người, không dám hó hé lời nào.

"Trần Thanh còn ai ức hiếp cậu nữa không?"

Ông cụ Cố lại nhìn về phía Trần Thanh hỏi.

Trần Thanh nhìn sang Tất Văn Bách, anh thấy hắn bị hù đến tái mét cả mặt, anh cười nhạt nói: "Không có!"

"Hừ, lần sau nếu có ai dám ức hiếp cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu làm thịt hắn", ôg cụ Cố nói một cách hùng hổ.

Lúc ông nói, ánh mắt liền quét qua một lượt đám người Tất Văn Bách.

Những câu này chủ yếu là nói cho bọn hắn nghe.

Chương 32: Trộm gà không được còn mất nắm thóc!

"Trần Thanh, cậu còn muốn nói gì không?"

Lúc này, Cố Kiến Trung lại hỏi Trần Thanh.

"Không có", Trần Thanh cười nói.

"Nếu còn chuyện gì, cậu đừng ngại nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết", Cố Kiến Trung vẫn nói một cách dõng dạc.

"À, nhớ ra rồi, đúng là tôi còn một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ", lúc này, Trần Thanh như chợt nhớ ra gì đó rồi cười nói.

Đám người Tất Văn Bách nghe thấy Trần Thanh nói thế, không kiềm được đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Bọn họ lo rằng Trần Thanh sẽ bảo ông cụ Cố xử lý bọn họ.

"Haha, ông cụ Cố à, thật ra chuyện là như vậy, bởi vì tổng giám đốc Nam Cung nhà tôi đắc tội với đám người này, việc làm ăn có lẽ sẽ bị thiệt hại không ít, nếu như ông cụ Cố ông có mối làm ăn nào thích hợp, có thể giới thiệu cho tổng giám đốc Nam Cung nhà tôi không", Trần Thanh cười nói: "Dẫu sao nếu để cô ấy thiệt thòi, tôi cũng cảm thấy áy náy".

Nam Cung Yến nghe Trần Thanh nói thế, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên.

Ở đất Nam Hải này, những mối làm ăn với nhà họ Cố thì chắc chắn đều là mối lớn, tuy nhiên muốn làm ăn với nhà họ Cố thì không phải là chuyện dễ dàng.

Nếu là tập đoàn thông thường thì nhà họ Cố sẽ không thèm để vào mắt.

"Haha, tôi còn tưởng chuyện gì to tát, thì ra là chuyện cỏn con này, không thành vấn đề..."

Ông cụ Cố sảng khoái đồng ý.

"Văn Bách, sắp xếp cho chúng tôi một phòng VIP để bàn việc làm ăn", Ông cụ Cố lại nói.

"Dạ!"

Tất Văn Bách trả lời.

Nhưng lúc này Tất Văn Bách lại ganh tị muốn chết, không biết là nhà họ Tất phải trả giá biết bao nhiêu mới có thể ngồi xuống bàn bạc chuyện làm ăn với nhà họ Cố.

Hôm nay, Trần Thanh chỉ nói một câu mà Nam Cung Yến đã được bàn chuyện làm ăn với nhà họ Cố.

Chuyện này quả thật càng làm hắn tức đến lộn gan lộn ruột mà.

Kỳ thật không chỉ có Tất Văn Bách ganh tị, những người còn lại cũng không ngoại lệ.

Bọn họ cứ tưởng trải qua chuyện tối nay, sau này tập đoàn của Nam Cung Yến sẽ khó mà làm ăn ở đất Nam Hải, họ còn tính sẽ làm lơ cô ấy luôn.

Nay chỉ vì một câu nói của Trần Thanh mà sống lại từ cõi chết, sau này bọn họ còn phải chủ động lấy lòng tập đoàn nhà Nam Cung đấy chứ.

Tên bảo vệ quèn này cũng thần thánh quá đi mất.

Dĩ nhiên, nếu như họ biết trước Cố Kiến Trung sảng khoái đồng ý như vậy thì họ sẽ lôi kéo nịnh hót Trần Thanh rồi, không chỉ thế, e rằng sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm luôn đó.

Cố Kiến Trung nhìn ra quan hệ của Trần Thanh và Nam Cung Yến không đơn giản, chỉ cần giữ quan hệ tốt với Nam Cung Yến, sau này nhất định mối quan hệ của ông với Trần Thanh cũng tốt theo.

Tất Văn Bách lập tức dẫn đường sắp xếp một phòng VIP cho đám người ông cụ Cố.

"Trần Thanh, chuyện này là thật sao?"

Nam Cung Yến theo sau lưng Trần Thanh, cô cũng có chút khó tin.

Cảm giác giống như là bị dồn vào đường cùng rồi tìm thấy lối thoát vậy.

"Dĩ nhiên là thật rồi, ông cụ Cố cũng không phải là người nói không giữ lời", Trần Thanh ung dung cười nói.

"Tôi vẫn cảm thấy khó tin quá", Nam Cung Yến nói khẽ.

Vừa đi vào trong phòng VIP, ông cụ Cố lập tức mời hai người Trần Thanh ngồi xuống.

Sau khi Cố Kiến Trung trò chuyện với Trần Thanh vài câu, ông quay sang nhắc đến chuyện hợp tác với Nam Cung Yến.

Về chuyện làm ăn, Trần Thanh không mấy hứng thú nên đã tìm cớ rời đi.

Trần Thanh bước ra khỏi phòng VIP, dường như anh vẫn còn nhớ những món ăn ngon trong phòng tổ chức tiệc rượu.

Vừa rồi còn chưa ăn no.

Bây giờ anh muốn quay lại đó chén một bữa no nê mới thôi.

Chẳng may, lúc Trần Thanh quay lại phòng tiệc thì tiệc rượu đã kết thúc, tất cả đồ ăn đều đã bị dọn sạch rồi.

Ngược lại có một đám đông ồn ào vây quanh một cái bàn lớn ở giữa sảnh.

"Kim Hoa, cậu chủ Tất thật may mắn, lại bốc được Kim Hoa"

"Tối nay cậu chủ Tất phát tài rồi".

Nghe được tiếng hô hoán của mấy người này, Trần Thanh đã đoán được là bọn họ đang vây xem chơi Trác Kim Hoa rồi.

Trần Thanh nghĩ chắc là mấy người Nam Cung Yến cũng không bàn xong việc nhanh vậy đâu, bèn chen vào hóng hớt một chút.

Vừa chen vào, Trần Thanh liền thấy vẻ mặt hớn hở của Tất Văn Bách đang để cho hai cô gái đẹp bên cạnh giúp hắn gom tiền về.

Trần Thanh nhìn đống tiền khoảng chừng vài triệu trước mặt Tất Văn Bách, liền biết ngay con số cá cược của đám cậu ấm này cũng không nhỏ.

"Giang Tử Phong cậu còn muốn cược nữa không? Mà cậu còn tiền để chơi không đó?"

Lúc này, Tất Văn Bách chỉ vào cậu ấm ngồi đối diện hắn hống hách nói.

Trần Thanh thấy Giang Tử Phong có lẽ nhỏ tuổi hơn Tất Văn Bách một chút, hơn nữa dáng vẻ lại vô cùng thanh tú, nhìn giống như nam chính trong phim Hàn Quốc vậy.

Chỉ là giờ phút này trên trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, nét mặt không cam lòng, trên bàn phía cậu ấy cũng chỉ còn mười mấy ngàn thôi, vừa nhìn là biết đã thua không ít.

"Tất Văn Bách anh đừng có đắc ý sớm thế, tôi vẫn còn tiền đây, không chừng một lát tôi lại lật kèo cho xem”, Giang Tử Phong cắn răng nói.

"Haha, cậu thấy cậu lật được được sao?"

Tất Văn Bách lại cười vô cùng đắc ý.

Mấy người đứng bên cạnh cũng cười hùa theo.

"Chia bài tiếp đi, Tất Văn Bách, ván này tôi muốn solo với anh".

Giang Tử Phong cắn răng nói.

"Được thôi".

Tất Văn Bách lại cười nói: "Tôi sẽ cho cậu thua đến cái quần lót cũng không còn".

Tất Văn Bách dứt lời, người bên cạnh đã chia bài mới.

"50 ngàn".

Tất Văn Bách còn chưa xem bài đã đẩy lên 50 ngàn.

Giang Tử Phong thấy hắn đẩy lên 50 ngàn, cậu lại khẽ nghiến răng.

Cậu ngẫm lại, hay là để cho chắc, xem bài trước đã.

Giang Tử Phong cầm lấy bài xem, sắc mặt phắc một cái trắng bệch.

Tất Văn Bách nhìn thấy thì cười thầm.

Trần Thanh đã đoán được vì sao Giang Tử Phong lại thua rồi, bài trên bàn còn chưa lật mà trên mặt đều hiện lên hết rồi, vậy thì sao mà thắng được chứ?

"Bài nhỏ lắm à, không theo cũng được mà!"

Tất Văn Bách cười nói.

"Ai nói chứ?", Giang Tử Phong cắn răng đẩy ra 50 ngàn tệ".

Bởi vì Giang Tử Phong đã xem bài, nên buộc phải theo gấp đôi.

Vào lúc này, Tất Văn Bách vẫn không thèm xem bài, hắn nói: "50 ngàn, Giang Tử Phong nếu có gan thì theo đi".

"Ai nói tôi không dám!"

Giang Tử Phong tiếp tục theo 100 ngàn.

Cứ như vậy hai người họ đã đánh thêm mấy ván.

Mô hồi trên trán Giang Tử Phong tuôn ra như suối.

Trần Thanh nhìn ra chiến thuật tâm lý của Tất Văn Bách khi mà hắn không thèm xem bài. Bởi vì Tất Văn Bách biết, Giang Tử Phong sớm muộn gì cũng bỏ bài không theo.

Trần Thanh thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Tất Văn Bách, nên đã quyết định nhìn xem bài của hắn là gì.

Trần Thanh ngẫm nghĩ rồi sử dụng khả năng nhìn thấu.

Vừa vận dụng, anh liền nhìn thấy toàn bộ bài của Tất Văn Bách.

Cũng không phải bài lớn gì, đều là bài lẻ, lớn nhất cũng chỉ có tấm 5 cơ.

Trần Thanh lại quay sang nhìn bài của Giang Tử Phong, bài của cậu cũng không hơn gì, cũng chỉ là bài lẻ, nhưng lại lớn hơn Tất Văn Bách một điểm là tấm 5 bích.

Khó trách Giang Tử Phong không dám theo, đơn giản là bài quá nhỏ.

Dĩ nhiên nhìn vẻ mặt cậu thì mọi người đều thấy được.

"Giang Tử Phong, đánh ván cuối đi, 500 ngàn cậu có theo hay không?"

Tất Văn Bách cười nói: "Cơ mà theo tôi thấy trên bàn cũng không còn nhiều tiền mặt lắm, hay là thôi đi!"

Giang Tử Phong khẽ cắn răng, nhìn lại bài của mình.

Rồi nhìn sang Tất Văn Bách.

Ngay lúc cậu tính bỏ bài không theo.

"Đừng bỏ bài, nếu cậu không theo, tôi theo!"

Lúc này, giọng nói Trần Thanh vang lên.

Thấy Trần Thanh đi ra, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm bất ngờ.

"Anh theo?"

Giang Tử Phong khó hiểu hỏi Trần Thanh.

"Đúng vậy!", Trần Thanh gật đầu vừa cười vừa nói.

Anh chướng mắt Tất Văn Bách nên quyết phải khiến hắn trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Chương 33: Đánh cho mày lỗ đến khóc!

“Tên họ Trần kia, mày định lấy gì đặt cược”.

Tất Văn Bách nhìn thấy Trần Thanh bước ra thì nói một cách khó chịu.

“Anh cược 500 ngàn tệ, tôi cược 1 triệu, ván này tôi theo anh đến cùng”.

Trần Thanh nhìn Tất Văn Bách chằm chằm, nói: “Cậu chủ Tất, có dám cược với tôi không?”

“Tên bảo vệ quèn mày có tiền không?”

Tất Văn Bách nói một cách khinh thường.

“Tôi tin rằng, với mối quan hệ giữa tôi và ông cụ Cố thì mượn 1 triệu cũng không có gì khó khăn”, Trần Thanh cười nói: “Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng”.

“Được, mày muốn cược thì tao cược với mày”, Tất Văn Bách cười một cách đắc ý.

“Đưa bài của cậu cho tôi”, Trần Thanh nói với Giang Tử Phong: “Nếu tôi thắng, tất cả số tiền trước mắt đều cho cậu, còn nếu thua thì mình tôi sẽ chịu 1 triệu đó”.

“Nhưng mà bài của tôi toàn con lẻ”, Giang Tử Phong nói một cách yếu ớt. Giang Tử Phong không có chút xíu tự tin nào, bài này của hắn mà lật ra thì chỉ có nước thua.

“Không sao cả”, Trần Thanh vừa cười vừa nhận lấy bài.

“Bây giờ mở ra luôn? Hay muốn tiếp tục?”

Trần Thanh nhìn Tất Văn Bách chằm chằm.

“Tất nhiên là mở ra luôn rồi, nếu còn tiếp tục tao sợ mày không có tiền để trả, lật bài ra cho tao xem”.

Tất Văn Bách cười một cách đắc ý.

Tất Văn Bách hiểu quá rõ tên Giang Tử Phong này, chỉ cần nhìn sắc mặt cậu ấy là đoán được bài trên tay chắc chắn toàn con lẻ.

“Được”.

Trần Thanh lật lật hết mấy lá bài lên.

Mọi người ở đây nhìn thấy bài trên tay Trần Thanh thì cười ồ cả lên.

“Con lớn nhất bài là 5 bích. Haha”.

“Bài này mà còn dám theo”.

“Cậu muốn biếu không tiền cho người ta à”.

“Có phải là bị ngu không?”

Đám người bên cạnh châm chọc.

Giang Tử Phong oán trách Trần Thanh: “Tôi nói với anh rồi, đừng cố chơi tiếp, bây giờ thì hay rồi”.

“Tên họ Trần kia, mày muốn tặng tiền miễn phí cho tao sao”, Tất Văn Bách cười đắc ý: “Con cao nhất là 5 mà còn dám cược với tao, tao muốn làm mày thua đến cái quần lót cũng không còn”.

Tất Văn Bách nói xong thì cười một cách đắc ý rồi lật hết bài trong tay ra.

Tất Văn Bách cảm giác mình chỉ chơi bừa cũng thắng được tụ bài nát trên tay Trần Thanh.

Hả!

Nhưng ngay khi Tất Văn Bách lật bài, tiếng cười của mấy người xung quanh đột nhiên im bặt.

Tất Văn Bách cũng há mốc mồm.

Bài của hắn cũng toàn con lẻ, cao nhất chỉ là 5 cơ.

Còn nhỏ hơn bài của Trần Thanh một điểm.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được”.

Tất Văn Bách cảm giác mình nhắm mắt cũng có thể thắng được thế mà lúc này lại thua rồi, hắn nói một cách khó tin.

“Mẹ kiếp, chúng ta thắng thật hả?”

Giang Tử Phong thấy thế thì kích động hét ầm lên: “Tất Văn Bách, một phát đè chết anh, haha, anh thua rồi! Kém tôi một điểm!”

Cả đêm nay Giang Tử Phong đều chưa thắng Tất Văn Bách lần nào, thế mà bây giờ có thể dựa trên tụ bài nát này mà một phát đè chết Tất Văn Bách, cậu ta thực sự vui không chịu được nữa rồi.

Trần Thanh không quan tâm đến cậu ta mà trực tiếp vơ hết tất cả đống tiền trên bàn về phía mình.

“Cậu chủ Tất, chấp nhận đi. Tôi vốn còn nghĩ mình sẽ thua, không thể nào ngờ được anh lại nhường tôi lật ra một đống bài toàn con lẻ thế này, haha...”

“Mày đợi đấy!”

Tất Văn Bách giơ tay đè lại đống tiền trước mặt Trần Thanh.

“Cậu chủ Tất, lẽ nào anh thua rồi mà không muốn trả tiền”.

Trần Thanh cười.

“Tất Văn Bách, bao nhiêu người chứng kiến ở đây, anh dám không trả tiền sao? Anh không sợ mất mặt à?”, Giang Tử Phong nói một cách khinh thường.

“Ai nói tôi không trả tiền”, Tất Văn Bách cắn chặt răng lườm Trần Thanh: “Tao còn muốn cược với mày tiếp, sao nào? Có muốn chơi tiếp nữa không?”

“Anh còn muốn cược với tôi?”, Trần Thanh cười và hỏi lại.

“Đúng!”

Tất Văn Bách hỏi lại: “Dám hay không?”

“Tất Văn Bách, cược thì cược!”, Giang Tử Phong đáp ứng luôn.

Sau đó lại nói với Trần Thanh: “Anh trai, đừng sợ. Em cược tiền với hắn thay anh. Nếu thua tính cho em, nếu thắng anh em ta chia đôi”.

Nghe được lời nói của Giang Từ Phong, Trần Thanh cười: “Hai chúng ta đánh thôi thì chán lắm, gọi bọn họ chơi cùng đi”.

“Không thành vấn đề”.

Tất Văn Bách hỏi đám người đứng xung quanh: “Các người có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến gì!”

Đám người xung quanh nhao nhao cả lên.

Tất Văn Bách híp mắt: “Đêm nay ai giúp tôi chơi thắng hắn đến cái quần lót cũng không còn thì sau này sẽ là anh em của tôi”.

Những người cùng chơi trên bàn nghe được lời nói đó thì đều hưng phấn hết cả lên.

Có thể làm anh em với Tất Văn Bách thì đúng thật là một chuyện tuyệt vời.

Suy nghĩ của Tất Văn Bách rất đơn giản, cả một bàn đầy người thế này kiểu gì chả có người thắng được Trần Thanh.

Chỉ cần Trần Thanh thua một cách nhục nhã là hắn đã vui lắm rồi.

Trần Thanh cười khẩy trong lòng, vốn chỉ muốn chơi một ván rồi thôi, ai ngờ Tất Văn Bách lại muốn biếu không tiền cho anh, nếu mà như thế thì anh cũng không cần phải khách sáo làm gì.

Giang Tử Phong sợ Trần Thanh áp lực cho nên liền ngồi xuống bên cạnh nói: “Anh trai, anh đừng thấy áp lực, cái em có là tiền, tất nhiên nếu thắng được thì là tốt nhất. Em đặt hết hi vọng vào anh đó”.

“Yên tâm đi”, Trần Thanh tự tin nói: “Tôi sẽ khiến cho bọn họ thua không còn mảnh giáp”.

“Hừ, mày làm được rồi nói cũng không muộn”, Tất Văn Bách hừ lạnh: “Chia bài”.

Tất Văn Bách vừa nói xong liền có người chia bài.

Vừa chia bài xong Trần Thanh đã nhìn sang ngay lập tức.

Ván bài này của Tất Văn Bách không tệ, lại còn có Thuận Tử 678.

Hai nhà khác thì cầm đôi.

Có một người chơi khác toàn bài lẻ.

Trần Thanh lại nhìn xuống bài của mình rồi không nhịn được mà bật cười.

Đây đúng là ván bài oan gia, bài của anh cũng có dây, mà lại là Thuận Tử 789, vừa hay hơn Tất Văn Bách một bậc.

Đây không phải ván bài oan gia thì là gì?

Mà Tất Văn Bách lại là người làm cái.

Hắn vẫn chọn không xem bài.

Hắn trực tiếp đẩy tiền về phía trước: “100 ngàn tệ”.

Vòng đầu tiên không có gì bất ngờ, mọi người đều chọn không xem bài. Cược một ván rồi tính sau.

Vòng 2, Tất Văn Bách nói: “200 ngàn tệ”.

Tất Văn Bách nói xong thì nhà dưới của hắn chọn xem bài, xem xong thì trực tiếp bỏ bài.

Lại đến một người chơi tiếp theo, xem một lần rồi trực tiếp tăng lên 400 ngàn tệ.

Còn một người chơi nữa, nhìn xong thì thấy đôi của mình nhỏ quá cũng bỏ bài theo.

“Tôi theo!”, Trần Thanh nói.

“Anh trai, anh không muốn xem bài trước sao, cứ cẩn thận xem qua một lượt đi”, Giang Tử Phong nói với Trần Thanh.

“Không xem!”, Trần Thanh không đồng ý với ý kiến của cậu ấy.

Tất Văn Bách thấy Trần Thanh vẫn theo tiếp thì lần này lại chọn xem bài.

Xem xong hắn hét lên: “500 ngàn tệ”.

Một người chơi khác nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Tất Văn Bách như thế thì liếc qua bài của mình một cái rồi bỏ bài.

“Đến mày rồi!”

Tất Văn Bách nhìn chằm chằm Trần Thanh: “Mày có theo hay không?’

“Tất nhiên là theo rồi!”

Trần Thanh không nghĩ nhiều.

“Anh...”, Giang Tử Hạo bắt đầu lo lắng.

Trần Thanh vẫn im lặng.

Tất Văn Bách thấy cũng hòm hòm rồi.

Hắn nói: “Bài của tao là Thuận Tử, mày mở ra cho tao xem”.

Những người xung quanh nhìn thấy Tất Văn Bách lật bài Thuận Tử ra đều âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã bỏ bài sớm. Nếu cứ chơi tiếp nữa chắc chắn sẽ thảm.

Trong một ván Kim Hoa mà có thể lật ra Thuận Tử cũng được tính là không tồi rồi. Thế mà lại còn được Đồng Hoa Thuận, cũng lớn lắm rồi!

“Lần này chắc phải thắng rồi”.

“Bài này đẹp quá đi”.

Đám người xung quanh nói.

Giang Tử Phong lắc đầu nói: “Lần này xong thật rồi, hắn lật được Đồng Hoa Thuận”.

“Tôi lại thấy chưa chắc”.

Trần Thanh nói xong liền lật hết bài của mình ra.

Chương 34: Đúng là ván bài oan gia!

Trần Thanh chầm chậm lật bài ra.

Tất Văn Bách nhìn xong sắc mặt tái mét.

"Wow, trùng hợp quá".

"7 8 9 Đồng Hoa, lại hơn cậu Tất có một điểm thôi".

"Vậy cũng được nữa hả!"

Mọi người vừa nhìn thấy đều xôn xao cả lên.

"Thắng rồi, lại thắng nữa rồi", Giang Tử Phong ha hả cười to: "Anh trai, anh cừ ghê, vậy mà vừa đủ thắng anh ta có chút xíu".

"Tất Văn Bách, anh lại thua nữa rồi!"

Giang Tử Phong nhìn Tất Văn Bách bật cười.

Sắc mặt Tất Văn Bách lại trầm xuống, thật sự là hắn không thể nào ngờ lại có ván bài như vậy.

"Cậu chủ Tất, nhường rồi!"

Trần Thanh lại đứng lên gom tiền lại.

"Chơi tiếp!"

Tất Văn Bách cắn răng nói: "Tao không tin mày lại may mắn như vậy".

"Không biết chừng số tôi lại đỏ như vậy đó!"

Trần Thanh cười nói.

"Hừ!", Tất Văn Bách hừ lạnh.

Đối với Tất Văn Bách mà nói, thua ai cũng được, nhưng mà thua tên bảo vệ quèn Trần Thanh này thì không được. Hắn đã bị Trần Thanh làm mất mặt nhiều lần, lần này không muốn bị anh vả mặt thêm nữa.

Nhưng mà nghĩ lại cũng thật lạ.

Đánh tiếp mấy ván nữa, Trần Thanh cũng không thèm xem bài, anh vẫn luôn úp bài.

Giống như là Trần Thanh có năng lực tiên đoán vậy.

Hễ bài của Tất Văn Bách là bài lớn, anh ta lập tức bỏ bài không theo.

Mà hễ là lúc Trần Thanh theo thì anh ta lại thắng.

Đôi khi cũng có thua, những chỉ thua một vài ván bài nhỏ lẻ.

Tổng lại thì Trần Thanh vẫn thắng được nhiều hơn.

Tất Văn Bách không có cách nào ăn được tiền của Trần Thanh, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cậu chủ Tất, đôi 3 của tôi thắng đôi 2 của anh, lại nhường rồi!"

Thêm một ván nữa, đôi 3 của Trần Thanh lại đè bẹp Tất Văn Bách, cũng giết luôn cả bàn.

Trần Thanh gom tiền lại, anh cười nói: "Cũng hòm hòm rồi, vậy tôi nghỉ chơi đây".

Vừa nói Trần Thanh vừa định đứng dậy.

"Anh trai, sao anh không chơi nữa? Chơi tiếp đi, Tất Văn Bách vẫn còn đầy tiền mà, ăn sạch tiền của anh ta đi rồi đi!"

Giang Tử Phong kéo Trần Thanh lại hỏi.

"Nhiều tiền quá rồi, tôi lo một mình tôi cầm không xuể, nên thôi không chơi nữa", Trần Thanh cười nói: "Hơn nữa, tôi sợ nếu cứ thắng mãi, thì cậu chủ Tất sẽ mất niềm tin vào cuộc sống này mất".

Hả!

Nghe Trần Thanh nói thế, mấy người bên cạnh cũng sửng sốt, bọn họ thấy Trần Thanh cũng ra vẻ quá rồi.

Nhưng nghĩ kĩ lại cũng thấy đúng lắm chứ.

Tối nay, Trần Thanh không lật lên xem bất kì ván bài nào mà lại thắng nhiều như vậy.

Quả đúng là Thần bài mà.

"Anh trai, anh nói cũng đúng, vậy chúng ta không chơi nữa", Giang Tử Phong thấy sắc mặt của Tất Văn Bách lúc này liền cười khoái chí.

Tất Văn Bách bị chọc tức muốn phát điên, nhưng quả thật hắn không có cách nào khác cả.

Toàn bộ quá trình vừa rồi, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Thanh, hắn muốn tìm ra một chút manh mối gì đó ở trên mặt của anh. Vốn dĩ hắn cho là Trần Thanh dễ đối phó hơn cả Giang Tử Phong.

Chỉ là hắn không ngờ, một tên bảo vệ quèn mà lại bình tĩnh hơn Giang Tử Phong nhiều, toàn bộ quá trình vẻ mặt chưa từng thay đổi, ngay cả bài còn chưa lật cũng có thể thắng rồi.

"Tên họ Trần kia, chúng ta chơi tiếp".

Tất Văn Bách không cam lòng nói: "Tao với mày chơi một ván bài Tố, hoặc là mày ăn sạch tiền của tao, hoặc là tao nuốt trọn tiền của mày".

"Tiền trên bàn của anh không nhiều bằng tôi, anh lấy gì đòi Tố với tôi chứ?"

Trần Thanh cười nói.

"Không đủ thì tao bỏ ra thêm cho đủ!", Tất Văn Bách nói.

"Chơi có hai người chúng ta thì chán lắm, muốn chơi thì cả đám phải cùng chơi chứ", Trần Thanh nói: "Hoặc là tôi thắng sạch tiền của mấy người, hoặc là mấy người ăn sạch tiền của tôi".

Trần Thanh vừa nói, tất cả đều đoán được ý định của Trần Thanh, anh tính ăn sạch tiền của tất cả mọi người mới chịu thôi.

Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Trần Thanh huênh hoang quá.

Dù cho có là Thần bài đi nữa cũng không dám phách lối như vậy.

"Anh trai, anh gan lắm! Tôi bái phục anh", Giang Tử Phong bật ngón tay cái nói.

"Cậu Tất, tôi không đủ tiền".

"Tôi cũng không có nhiều tiền như vậy".

Mấy người bên cạnh ồn ào nói.

"Tôi sẽ bỏ ra cho mấy cậu chơi", Tất Văn Bách cắn răng nói.

"Cậu Tất, nếu mà thua chẳng phải thua hơn 10 triệu rồi ư?"

"Quá liều lĩnh rồi!"

"Tên bảo vệ quèn người ta là dân lão luyện đấy".

Đám người bên cạnh rối rít khuyên.

"Đống tiền này chúng ta chia mỗi người một nửa, cậu thấy sao?", Trần Thanh quay sang hỏi Giang Tử Phong.

"Tôi không để ý tới mớ tiền này", Giang Tử Phong cười nói: "Tất Văn Bách muốn chơi, thì chơi với anh ta, tốt nhất là cho anh ta thua đến tức chết luôn!"

"Được lắm, vậy chúng ta chơi tiếp đi".

Trần Thanh ngồi lại chỗ cũ.

Tất Văn Bách gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thanh, hắn cũng không tin tối nay lại kỳ quái như vậy.

"Xào rồi chia bài đi", Tất Văn Bách nói.

Tất Văn Bách nói xong, người bên cạnh bắt đầu chia bài.

Bài vừa chia xong, Trần Thanh nhanh chóng nhìn qua một lượt.

Lúc anh nhìn thấy bài tẩy của Tất Văn Bách, anh cũng giật cả mình.

Ván này bài của Tất Văn Bách đỏ hơn rồi, Báo A luôn đó.

Bài lớn nhất rồi.

Bài người ngồi bên trái của Tất Văn Bách cũng không nhỏ, Thuận Kim J Q K.

Bên phải hắn ta thì lại là Kim Hoa.

Nhìn thấy mấy tụ bài như vậy, da đầu Trần Thanh có chút tê dại, không ngờ ván này lại ra bài ghê gớm như vậy.

Ván bài này tuyệt đối là bài oan gia mà.

"500 ngàn!"

Tất Văn Bách không xem bài đã lập tức cược luôn.

Mấy người còn lại cũng làm theo.

Cược mấy lượt, lúc này có người không kiềm được cũng bốc bài lên xem.

Hắn vừa xem xong lập tức bỏ bài.

Lần này, Tất Văn Bách cũng lựa chọn xem bài, hắn cũng không dám liều một ván Tố, nếu mà thua thì cũng hết đường lui rồi.

Ngay lúc Tất Văn Bách lật bài lên, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.

Nhìn thấy bài tẩy xong, Tất Văn Bách đã biết ván này mình ăn chắc rồi.

Nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế nụ cười của bản thân.

"2 triệu", Tất Văn Bách dõng dạc nói.

Có một người nhìn thấy được nụ cười của Tất Văn Bách khi nãy, hắn cũng lật bài lên xem, bài của hắn cũng không nhỏ, nhưng cũng không dám liều, lập tức bỏ bài.

Mà người cầm tụ Thuận Kim vừa lật bài xem thì không nghĩ ngợi lập tức chọn theo.

"Mày thì sao?"

Tất Văn Bách nhìn chằm chằm Trần Thanh cười nói: "Có dám theo không?"

"Anh trai, đừng theo, Tất Văn Bách mỉm cười như vậy thì bài tẩy nhất định rất lớn", Giang Tử Phong nhìn Trần Thanh nói.

"Vậy thì chưa chắc đâu, không chừng hắn lại muốn bluff nữa đó?"

Trần Thanh cười nói.

Nghe Trần Thanh nói thế, nụ cười của Tất Văn Bách lập tức biến mất.

Hắn làm ra vẻ khẩn trương nói: "Ai nói tao bluff hử? Tao đang hỏi mày đó, có dám theo không?"

Giang Tử Phong nhìn vẻ mặt của Tất Văn Bách, cậu lại nói: "Nhìn vẻ mặt kia của anh ta, nhất định lại muốn bluff rồi, chúng ta theo luôn!"

Giang Tử Phong cũng không đắn đo, thẳng tay đẩy hết tiền lên.

Trần Thanh nhìn bộ dạng dễ xúc động của Giang Tử Phong, anh cũng đã hiểu lý do tại sao cậu ấy lại thua rồi.

Tất Văn Bách chỉ giả vờ một chút là đã lừa được cậu ấy rồi.

Trong bụng Tất Văn Bách cười thầm.

Hắn liền nói: "Vậy lần này chơi lớn một chút đi, 5 triệu..."

Tất Văn Bách vừa nói xong.

Nhà dưới hắn cũng theo.

"Anh trai, chúng ta có nên xem bài không?", Giang Tử Phong lo lắng hỏi.

"Không xem!"

Trần Thanh nói.

"Nhưng mà..."

Vẻ mặt Giang Tử Phong càng thêm căng thẳng.

"Tôi tiếp tục theo!"

Trần Thanh lại cười nói.

Tất Văn Bách nhìn thấy Trần Thanh vẫn theo, trong lòng hắn vẫn cười thầm không thôi.

Báo của mình là lớn nhất rồi.

Ván này nhất định phải để mày ói ra hết số tiền đã ăn trước đó.

Chương 35: Báo A đúng là lớn thật!

Thấy Trần Thanh vẫn theo, Tất Văn Bách bèn nói tiếp: “Hiện tại tao cược tất cả số tiền trên bàn mày, mày có dám theo không?”

“Dám!”

Trần Thanh nói một cách hờ hững.

“Anh xem bài trước đi đã, xem xong hãy nói”.

Giang Tử Phong lập tức cảm thấy căng thẳng.

Cậu ấy cho rằng Tất Văn Bách bluff, nhưng trông không giống cho lắm.

Cậu ấy bắt đầu không phân biệt được rồi.

“Không xem!”, Trần Thanh vẫn nói chắc nịch.

Nói thật, lúc này đúng là một sự khảo nghiệm tâm lý đối với Trần Thanh.

Hiện tại ba người trên bàn đều là dân bài bạc.

Con bài chưa lật trong tay Trần Thanh lúc này là 235 nhỏ nhất, theo luật chơi thì bài như vậy sẽ bị người có Thuận Tử ăn mất, nhưng bài đặc biệt như vậy lại có thể ăn được Báo của Tất Văn Bách.

Mà Báo thì lại ăn được Thuận Tử.

Vậy nên bây giờ không thể hành động lỗ mãng được.

Trần Thanh đang đợi Tất Văn Bách xử lý người có Thuận Tử rồi tính tiếp.

“Ha ha”, Tất Văn Bách nở nụ cười đắc ý.

“Lần này thảm rồi, hắn cười gian trá như thế thì chắc chắc con bài chưa lật rất lớn”, Giang Tử Phong bắt đầu tuyệt vọng.

Cậu ấy còn nghĩ khó khăn lắm mới thắng Tất Văn Bách được một lần, nhưng không ngờ đến ván cuối cùng Trần Thanh lại vội vàng như thế.

“Tôi cũng theo!”

Người đằng sau Tất Văn Bách đẩy luôn tiền ra.

Lúc này Tất Văn Bách nhìn người đằng sau, hắn nói thẳng thừng: “Anh có chắc là muốn theo không? Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng theo!”

Nghe Tất Văn Bách nói vậy, người kia hơi do dự.

“Tôi không sợ nói cho anh biết, bài của tôi là Báo”.

Tất Văn Bách nhìn người tiếp theo: “Anh muốn thua thì tùy anh”.

Lúc này Tất Văn Bách bắt đầu lên mặt rồi.

Nghe hắn nói vậy, người kia lựa chọn tin tưởng Tất Văn Bách và bỏ bài.

Thấy anh ta bỏ bài, trên mặt Trần Thanh hiện lên nụ cười.

Anh không ngờ Tất Văn Bách lại chủ động như thế, giải quyết người tiếp theo giúp anh.

Như vậy thì Trần Thanh không còn gì để lo sợ nữa.

“Tên họ Trần kia, mày cười cái gì? Mày tưởng tao nói dối à?”

Tất Văn Bách trực tiếp ngửa bài: “Tao lật cho mày xem luôn”.

Tất Văn Bách vừa ngửa bài ra…

Woa!

Những người có mặt ở đây nhìn thấy bài của Tất Văn Bách là lập tức xôn xao lên.

“Là Báo thật kìa”.

“Hơn nữa còn là Báo A”.

“Bài này là lớn nhất rồi”.

“Không ngờ lần này cậu Tất lại lấy được bài lớn như thế”.

“Xịn thật!”

“Bài này lớn nhất là cái chắc”.

Người vừa bỏ bài cũng cảm thấy may mắn. May mà kịp dừng lại, nếu không sẽ bị Tất Văn Bách giết sạch mất.

Giang Tử Phong cũng thay đổi sắc mặt, cậu ấy lắc đầu nói: “Tiêu rồi, lần này tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Không ngờ lại là Báo A!”

“Tên họ Trần, thấy sao? Ha ha…”.

Lúc này Tất Văn Bách cũng không nhịn được cười phá lên.

Hắn khó chịu cả một đêm, rốt cuộc lúc này cũng được nở mày nở mặt.

“Phục thật rồi!”

“Bài lớn nhất cũng rơi vào tay anh ấy luôn”.

“Cậu Tất mát tay ghê”.

Những người bên cạnh lại khen ngợi lần nữa.

Tất Văn Bách nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, hắn cười nói: “Tên họ Trần, ngửa bài ra đi mày”.

“Đây là bài lớn nhất rồi đấy hả?”

Trần Thanh hỏi Giang Tử Phong.

Giang Tử Phong gật đầu lia lịa.

“Không có cơ hội thắng thật sao?”, Trần Thanh lại hỏi.

Giang Tử Phong lại gật đầu.

Người bên cạnh nở nụ cười mỉa mai, làm gì còn cơ hội thắng nữa.

Tuyệt đối không thể nào!

“Được rồi”, Trần Thanh thở dài một hơi.

Anh nói với Giang Tử Phong: “Vậy cậu mở bài giúp tôi đi”.

“Anh cảm thấy còn cần mở nữa sao?”

Giang Tử Phong nói với vẻ bực bội: “Người ta là Báo A lớn nhất, có thể đánh bại tất cả”.

“Dù sao cũng là chết, cậu mở giúp tôi đi”, Trần Thanh nói: “Việc mơ thì vẫn phải mơ, nhỡ đâu thành hiện thực thì sao?”

“Ha ha”.

“Chuyện này có thể xảy ra không?”

Người bên cạnh bật cười.

Tất Văn Bách cười khẩy một tiếng: “Mau lên”.

“Anh à, chúng ta đừng để mất mặt thêm nữa, bỏ bài đi”.

Còn lâu Giang Tử Phong mới tin cái chuyện hoang đường này.

“Đã đến nước này rồi, dù sao cũng là thua”.

Trần Thanh cười nói: “Mở đi!”

“Thôi được rồi”, Giang Tử Phong cắn răng nói: “Mất mặt thì mất mặt vậy”.

Dứt lời, Giang Tử Phong trực tiếp lật bài lên.

A!

Vốn dĩ Giang Tử Phong cũng chẳng ôm hi vọng gì cả, nhưng sau khi cậu ấy lật bài poker lên, người bên cạnh bỗng hô lên ngạc nhiên.

Ngay sau đó tất cả mọi người im bặt lại.

“Chuyện gì vậy?”

Giang Tử Phong hỏi.

Cậu ấy lập tức nhìn vào lá bài poker mà mình mới lật lên.

Sau khi nhìn thấy, Giang Tử Phong ngạc nhiên há hốc mồm.

Lúc này, nét đắc ý trên mặt Tất Văn Bách cũng ngưng đọng lại.

“Sao lại thế được?”

“Mẹ kiếp, khó tin quá đi mất”.

“Thật sự không thể ngờ được”.

Những người bên cạnh hoàn hồn lại, ai nấy đều nhao nhao hết cả lên.

“235, 235 khác màu, nó là bài đặc biệt, nó có thể giết chết Báo”.

Giang Tử Phong hưng phấn hô lên.

Tất Văn Bách nhìn chằm chằm vào và lẩm bẩm liên tục: “Không thể nào, sao lại như thế? Chuyện này không thể xảy ra được! Giả, nhất định là giả, có kẻ đã giở trò”.

Tất Văn Bách không thể tin vào những gì hắn đang nhìn thấy.

Báo lớn nhất của hắn bị người ta ăn mất, điều duy nhất mà Tất Văn Bách nghĩ tới là có kẻ chơi xấu.

“Tất Văn Bách, ý anh là sao? Anh nói ai giở trò?”

Giang Tử Phong đanh mặt lại: “Anh tôi không hề chạm vào bài trong suốt quá trình, hơn nữa bài cũng là do tôi mở, chẳng lẽ anh đang nói tôi giở trò hả? Tất Văn Bách, tôi nói cho anh biết, anh đang nói xấu danh dự của tôi, nếu anh không xin lỗi thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

Nghe Giang Tử Phong nói như vậy, nhưng người còn đang khiếp sợ bên cạnh đồng loạt gật đầu.

Suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là có kẻ giở trò.

Nhưng Giang Tử Phong nói rất có lý, trong cả quá trình Trần Thanh không hề chạm vào bài, cuối cùng người mở bài là Giang Tử Phong, sao có thể giở trò được.

Như thế thì rõ là may mắn rồi.

Tất Văn Bách lấy được Báo A đã đủ may mắn rồi.

Nhưng bài của Trần Thanh thì còn may mắn hơn.

Đồng thời bọn họ cảm thấy có thể Trần Thanh đã phát hiện ra tất cả từ lâu rồi.

Bài như vậy mà tự mở thì chắc chắn anh sẽ bị người khác nghi ngờ.

Nhưng để Giang Tử Phong mở thì thật sự là Tất Văn Bách chẳng dám ho he gì cả.

Đương nhiên là bọn họ cũng cảm thấy Tất Văn Bách tự làm tự chịu, nếu hắn không hống hách ép người có Thuận Tử bỏ bài thì có thể tình thế hiện tại sẽ khác.

“Anh Tất, dám chơi dám chịu đi chứ”.

Trần Thanh cười ha ha nói: “Chẳng lẽ anh không muốn nhận hả?”

Rầm!

Tất Văn Bách không nuốt trôi cơn tức này, hắn thực sự không ngờ được rằng kết quả sẽ như thế.

Hắn vỗ bàn cái rầm rồi định bỏ đi.

“Anh Tất, anh cứ đi thế hả?”

Trần Thanh hô lên.

“Mày còn muốn thế nào nữa?”

Tất Văn Bách dừng lại hỏi.

“Anh đã nói là sẽ bù đủ số tiền của bọn họ, chắc không phải anh định quỵt đấy chứ?”

Trần Thanh cười nói.

“Đúng thế, Tất Văn Bách, anh đã nói thế rồi”, Giang Tử Phong cười nói một cách hưng phấn.

Tất Văn Bách nghiến răng nói: “Tao sẽ bảo người bù thêm chi phiếu cho mày”.

Dứt lời, hắn đi ra ngoài với khuôn mặt đen kịt.

Tất Văn Bách cảm thấy hôm nay thật xúi quẩy, bị sượng mặt liên tục, vậy nên hắn không muốn ở lại nữa.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom