• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 :

“Anh Thanh, tại sao Chủ tịch Nam Cung muốn thăng chức cho anh lên phó tổng giám đốc anh lại không làm chứ?”

“Đúng thế, cơ hội tốt như thế mà anh lại từ chối, đúng là lãng phí của trời”.

Giải quyết xong chuyện của Tất Văn Bách rồi, mọi người đều quay lại phòng bảo vệ, lúc này đám người Hồ Đại Quân đều vây quanh Trần Thanh hỏi liên thanh.

Trần Thanh ngồi giữa thì chỉ cười và nói: “Lẽ nào các người không nhìn ra đây là một cái bẫy sao?”

“Không”.

“Bẫy, anh nói là chủ tịch muốn dùng chiêu mật ngọt chết ruồi với anh sao?”

“NO, NO!”, Trần Thanh lắc lắc ngón tay, nói: “Xem ra các người thực sự không hiểu”.

“Anh Thanh, giải thích đi”.

Đám người Hồ Đại Quân chăm chú nhìn anh.

“Các người nghĩ mà xem, bây giờ chủ tịch thăng chức cho tôi lên phó tổng, nhất định là muốn gả con gái ông ấy cho tôi và giao lại cả tập đoàn cho tôi quản lý, chỉ cần con gái ông ấy gả cho tôi rồi, thì cuộc đời này của tôi liền mất đi mục đích phấn đấu, một người không có mục đích phấn đấu thì có khác gì con cá muối không? Cho nên cái bẫy này là một cái bẫy lớn”, Trần Thanh nói một cách quang minh chính đại: “Tôi chỉ là một thanh niên có ước mơ, không thể lọt bẫy như vậy được”.

Đám người Hồ Đại Quân nghe thấy Trần Thanh nói như thế, đều thầm khinh thường anh.

“Anh Thanh, anh nói là chủ tịch sẽ gả tổng giám đốc Nam Cung cho anh sao?”

“Anh thật đúng là không biết xấu hổ”.

“Đúng là không biết xấu hổ”.

Đám người Hồ Đại Quân mắng to.

“Haha”, Trần Thanh cười một cách vô lại: “Các người không tin thì thôi”.

“Trần Thanh, tại sao một cơ hội tốt như chức vụ phó tổng giám đốc này cậu lại không làm chứ”.

Dương Lệ đang đứng bên cạnh cũng hỏi lai một cách khó hiểu.

Cô biết Trần Thanh được nhận vào là nhờ quan hệ, nhưng cô thấy, nếu mà chỗ dựa của Trần Thanh lớn thì anh cũng không đến mức phải làm một tên bảo vệ quèn. Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy rồi mà anh lại không biết tận dụng.

“Đội trưởng Dương, cô muốn nghe tôi nói sự thật không?”

Trần Thanh nhìn chằm chằm Dương Lệ, cười.

“Tất nhiên”.

“Tôi không nỡ xa cô”, Trần Thanh cười.

“Ồ!”

“Hóa ra là như thế”.

“Đúng là tình yêu đích thực!”

“Đội trưởng Dương, gặp được người con trai như vậy thì cô phải cưới ngay thôi”.

“Anh Thanh, miệng thì nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật đó”.

Đám bảo vệ đứng bên cạnh ồn ào.

Dương Lệ cảm thấy nóng hết cả mặt, cô nói thầm: “Các người đừng nói linh tinh”.

Lúc này Dương Lệ không dám nhìn thẳng vào mắt người nào đó nữa rồi.

“Đội trưởng Dương, thực ra vừa rồi tôi ra tay với Tất Văn Bách đều là vì cô”, Trần Thanh nói một cách thâm tình: “Tất Văn Bách mắng tôi, tôi có thể nhịn được. Nhưng mà hắn lại dám mắng đội trưởng Dương thì tôi không thể nào nhịn được. Vì thế chuyện hôm nay, công lao lớn nhất tôi nghĩ nên thuộc về cô”.

Dương Lệ nghe được lời nói của Trần Thanh liền cảm thấy trái tim như bị ai chạm vào một cái, đột nhiên đập một cách nhanh chóng. Tuy rằng cô biết người nào đó có thể chỉ đang nói bậy nhưng vẫn không khống chế được mà cảm thấy rung động.

“Đúng là anh hùng tức giận vì hồng nhan mà”.

“Anh Thanh, chúng tôi ủng hộ anh”.

“Đội trưởng Dương, người đàn ông như thế này xứng đáng gả”.

Mấy người bảo vệ lại càng ồn ào hơn.

Lúc này sắc mặt Dương Lệ đều đỏ rực hết cả lên rồi.

Trần Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ hết cả lên của cô thì cười thầm một cách đắc ý, anh chính là cố ý làm như vậy. Huống chi, khó lắm mới có cơ hội nhìn thấy Dương Lệ đỏ mặt, đúng thật là đẹp không gì sánh bằng.

“Đội trưởng Dương, tôi làm tất cả đều vì cô, tôi sợ là được thăng chức rồi sẽ không thể nào gặp được cô nữa”.

Trần Thanh lại nói một cách thâm tình.

“Wow, hóa ra là như thế”.

“Đội trưởng Dương, nếu mà tôi là con gái thì tôi sẽ lấy anh ấy luôn rồi”.

Đám bảo vệ lại càng ồn ào hơn.

“Nghỉ đủ rồi thì mau quay lại làm việc đi, không muốn sống nữa đúng không?”

Dương Lệ giơ nắm tay lên nói.

Đám Hồ Đại Quân nhìn thấy, liền lập tức cầm lấy trang bị chạy ra khỏi phòng bảo vệ.

“Anh Thanh, hai người nói chuyện vui vẻ”.

“Nếu muốn làm chuyện gì khác thì cứ thông báo trước cho chúng tôi một tiếng, tắt đèn là được, chúng tôi nhìn thấy đèn tắt tuyệt đối không ai quay lại làm phiền”.

“Cố lên!”

Đám Hồ Đại Quân ngay khi rời đi còn không quên cổ vũ Trần Thanh.

“Cút!”

Dương Lệ hét lên một cách tức giận.

Đám Hồ Đại Quân nghe được thì chạy càng nhanh.

Đợi đến khi đám người họ rời đi, trong phòng bảo vệ chỉ còn lại mỗi hai người là Trần Thanh và Dương Lệ.

Trần Thanh nhìn Dương Lệ cười một cách xấu xa.

“Cậu muốn làm gì?”

Dương Lệ cắn chặt răng hỏi.

“Muốn!”, Trần Thanh cười một cách xấu xa: “Đội trưởng Dương, tối nay, màu đen, cô còn muốn tiếp tục câu chuyện dang dở hôm trước không?”

“Tên lưu manh này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ”, Dương Lệ cắn răng mắng: “Còn có, nếu mà chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi sẽ giết chết cậu”.

“Haha”, Trần Thanh quệt mũi cười: “Đội trưởng Dương, cô muốn tôi không nói ra cũng được, nhưng cô phải trả lời tôi một câu hỏi”.

“Câu hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi một chút, thân hình cô đẹp như vậy là do thẩm mĩ hay là tự nhiên vậy?” Trần Thanh khoa tay múa chân hỏi.

Dương Lệ nghe xong câu hỏi này của Trần Thanh thì sững người lại, rồi đỏ mặt thở phì phò tiến một bước về phía trước giơ chân đá vào giữa hai chân của Trần Thanh.

May mà Trần Thanh mắt mũi lanh lẹ, anh nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại, kẹp luôn chân của Dương Lệ vào trong.

“Đội trưởng Dương, cô làm như thế là quá thất đức rồi”.

Trần Thanh nói một cách kích động: “Đây là con cháu đời sau của tôi đấy...”

“Cậu bỏ tôi ra”, Dương Lệ cắn răng nói: “Tôi phải giết chết tên lưu manh cậu”.

“Không bỏ!”

“Không bỏ thì tôi sẽ cắn chết cậu”.

Dương Lệ lại gần Trần Thanh chuẩn bị mở miệng ra cắn.

“Không phải chỉ là muốn cùng cô nghiên cứu về cấu tạo cơ thể người thôi sao, không cần phải kích động thế chứ?”

Trần Thanh nhìn thấy Dương Lệ muốn cắn thật liền ôm chặt lấy cô, như thế thì cô không còn cách nào cắn được nữa.

Dương Lệ bị Trần Thanh ôm lấy thì giãy giụa càng kịch liệt hơn.

“Tên lưu manh đáng chết, thả tôi ra. Tôi phải giết chết cậu”.

“Haha, không thả”.

“Phải làm sao cậu mới thả tôi”.

“Trừ phi cô đồng ý với tôi, không tìm tôi gây chuyện nữa”.

“Không thể nào”.

Dương Lệ nói.

“Vậy thì tôi cứ ôm như vậy thôi”.

Trần Thanh không có ý định buông tay.

“Hai người đang làm gì ở đây thế?”

Khi cả hai người đang giằng co thì âm thanh lạnh lùng của một người phụ nữ vang lên.

Trần Thanh nhìn qua thì nhìn thấy thư kí của Nam Cung Yến đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn hai người.

Tư thế của hai người lúc này đúng là có chút kì lạ.

Hai chân của Dương Lệ bị Trần Thanh kẹp chặt, gần như cả nửa người trên đều bị anh ôm lấy.

Dương Lệ mặt đỏ tai hồng, nhìn qua như là hai người đang ve vãn nhau vậy.

“Không làm phiền hai người chứ”, thư ký lại nói.

Dương Lệ nhìn thấy, không biết lấy sức lực từ đâu lập tức đẩy Trần Thanh ra.

“Tôi đến tìm Trần Thanh”, thư ký đúng lúc này lên tiếng giải thích.

“Lần sau lại tìm cậu tính sổ”.

Dương Lệ giẫm mạnh vào chân Trần Thanh một phát, mặt đỏ tía tai mà rời đi.

“Đúng là nhẫn tâm mà”, Trần Thanh bị giẫm chân thì lập tức cau mày.

“Thư ký Ninh, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Thanh cười, hỏi.

Anh nhớ rõ tên của cô ta, Ninh Tĩnh.

Là thư ký của Nam Cung Yến.

“Chủ tịch có chuyện muốn tìm anh, bảo tôi đến thông báo cho anh lập tức lên đó”.

Ninh Tĩnh nhìn thấy bộ dạng cười đùa cợt nhả của Trần Thanh thì nói một cách chán ghét.

Chương 22: Thanh niên ba tốt

“Thư ký Ninh, thật ra không cần làm phiền cô đích thân xuống như vậy, cô chỉ cần gọi điện xuống là được mà”.

“Thư ký Ninh, phiền cô quá, hay là cô cho tôi số điện thoại đi, có thời gian rảnh tời mời cô đi ăn, được chứ?”

Trần Thanh đi theo sau Ninh Tĩnh nói không ngừng.

Lúc này Ninh Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn Trần Thanh.

“Sao vậy, không muốn đi ăn sao, vậy chúng ta có thể đi uống trà cũng được”, Trần Thanh cười cười.

“Trần Thanh, đừng nghĩ chủ tịch coi trọng anh là anh có thể tuỳ ý ve vãn đồng nghiệp nữ. Tôi nói rõ cho anh biết, tôi không có hứng thú với anh”, Ninh Tĩnh lộ ra vẻ chán ghét trên khuôn mặt.

Trần Thanh thấy vẻ mặt này của Ninh Tĩnh liền hiểu Ninh Tĩnh đã hiểu nhầm anh rồi, anh muốn tạo dựng mối quan hệ với Ninh Tĩnh không phải là có ý gì với cô ta, chẳng qua anh chỉ muốn thông qua những người thân cận bên cạnh Nam Cung Yến để hiểu thêm về Nam Cung Yến mà thôi, thậm chí anh còn muốn từ miệng Ninh Tĩnh nghe ngóng xem Nam Cung Yến có kẻ thù nào hay không, hoặc cô có từng đắc tội với ai hay không.

Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của người đối diện, anh ngừng cười đùa, nghiêm túc nói: “Được rồi, xin lỗi thư ký Ninh, là tôi nhiều lời làm ảnh hưởng tới cô, sau này sẽ không như vậy nữa”.

Ừ!

Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh phút trước còn cười đùa, phút sau trở nên nghiêm túc, chân thành như vậy, cô ta có chút ngạc nhiên.

Ninh Tĩnh đi theo Nam Cung Yến, cũng đã gặp qua không ít kiểu người thế này, những người thế này trước giờ đều là những con cáo già giỏi ẩn mình và rất thâm độc, ngay cả Nam Cung Yến cũng có lúc khó mà làm được điều này, vậy mà giờ đây một bảo vệ quèn đang đứng trước mặt cô ta lại có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy.

Trong lòng Ninh Tĩnh có chút kinh ngạc, người trước mắt thật sự chỉ là một bảo vệ quèn thôi sao?

“Thư ký Ninh, dẫn đường đi, chủ tịch đang đợi chúng ta đó”, Trần Thanh nhắc nhở Ninh Tĩnh

Ninh Tĩnh giờ mới khôi phục ý thức, nhìn Trần Thanh trước mắt như thể hai con người khác nhau, trong lòng cô ta vẫn không thể tin được.

Rất nhanh sau đó, Ninh Tĩnh đưa Trần Thanh tới văn phòng của chủ tịch.

Ninh Tĩnh gõ cửa, lên tiếng: “Chủ tịch, Trần Thanh tới rồi”.

“Vào đi”.

Giọng của Nam Cung Minh Đức truyền tới.

Ninh Tĩnh nghe vậy liền đẩy cửa, đưa Trần Thanh vào bên trong.

Lúc này, Ninh Tĩnh thấy Nam Cung Minh Đức tươi cười vỗ vai của Trần Thanh, nói: “Trần Thanh cậu tới rồi. Nào, mau ngồi xuống đi, tôi pha trà ngon cho cậu thưởng thức”.

Ninh Tĩnh thấy Nam Cung Minh Đức tự mình đi tới chào hỏi Trần Thanh, cô ta có phần ngạc nhiên.

Dù có nói thế nào, Nam Cung Minh Đức ở Nam Hải cũng là một nhân vật có tiếng tăm, ngày thường không ít lãnh đạo tới thăm hỏi, chưa chắc ông đã nhiệt tình như vậy. Vậy mà giờ lại nhiệt tình tiếp đón một bảo vệ quèn thế này, Ninh Tĩnh quả thật kinh ngạc vô cùng.

“Không có chuyện gì nữa cô ra ngoài trước đi”.

Nam Cung Minh Đức nói với Ninh Tĩnh.

“Oh. Vâng”.

Ninh Tĩnh gật đầu, nhìn Nam Cung Yến đang ngồi một bên rồi đáp: “Chủ tịch, tổng giám đốc Nam Cung, tôi ra ngoài trước”.

Nói rồi Ninh Tĩnh nhìn Nam Cung Minh Đức đang tươi cười kia, rời đi cùng với rất nhiều thắc mắc. Cô ta rất muốn ở lại, tại sao chủ tịch của họ lại nhiệt tình với Trần Thanh như vậy?

“Chủ tịch, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi, không cần nhiệt tình như vậy đâu”.

Trần Thanh thấy vẻ tươi cười kia của Nam Cung Minh Đức, cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo như Trần Thanh biết, cả nhà Nam Cung chỉ có mình ông cố Nam Cung là ủng hộ anh, còn những người khác đều phản đối.

“Trần Thanh, gọi chủ tịch nghe xa lạ quá, gọi là chú được rồi”.

Nam Cung Minh Đức để Trần Thanh ngồi trên sofa, cười nói: “Chú có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cháu. Cháu ngồi xuống, chú sẽ từ từ nói cho cháu nghe”.

“Bố, để con nói trước đã”.

Lúc này, Nam Cung Yến bước tới, cô trừng mắt nhìn Trần Thanh một cái rồi lạnh lùng nói: “Ban nãy tôi đã liên lạc với Tất Văn Bách rồi, hắn ta nói, chỉ cần Trần Thanh xin lỗi hắn thì việc làm ăn của chúng ta vẫn sẽ cứu vãn được. Trần Thanh, giờ anh đi xin lỗi Tất Văn Bách đi, vì dù gì chuyện này cũng là do anh gây nên”.

“Hừ, lấy tư cách gì mà bắt Trần Thanh xin lỗi. Không đi!”

“Bố, chuyện này liên quan tới việc làm ăn của tập đoàn chúng ta. Nếu như không đi…”

“Không đi. Cũng chỉ là mối làm ăn trị giá vài tỉ thôi mà? Bố không thèm để mắt tới”.

Nam Cung Minh Đức ngắt lời của Nam Cung Yến, nói: “Chuyện này không cần nhắc tới nữa, bố nhất quyết không đồng ý đâu, Trần Thanh là con rể của nhà Nam Cung đó, để Trần Triệu Dươn đi xin lỗi có khác nào làm mất mặt nhà Nam Cung hay không”.

“Bố”.

Nam Cung Minh Đức nói như vậy khiến Nam Cung Yến có phần lo lắng: “Bọn con còn chưa kết hôn, mà con cũng không có ý định kết hôn với anh ta”.

“Tiểu Yến, không được làm bậy. Chuyện con và Trần Thanh kết hôn đã được quyết định rồi. Hôm nay bố tới là để hỏi con, bao giờ hai đứa mới đi đăng ký kết hôn, bao giờ dọn về sống chung, bao giờ sinh cho bố một đứa cháu trai đây”, Nam Cung Minh Đức nói một cách nghiêm túc.

Aaaaa!

Nam Cung Yến nghe thấy những lời bố mình nói, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.

Sau đó, cô nghiến răng trầm giọng nói: “Bố, lúc đầu bố nói là sẽ đứng về phía con, ủng hộ con mà”.

“Trước đây là bố nói vậy, nhưng giờ bố đổi ý rồi”, Nam Cung Minh Đức vỗ vai Trần Thanh nói: “Bố thấy một thanh niên trẻ tuổi có ước mơ, có ý chí, có bản lĩnh như Trần Thanh đây, con mà không mau gả cho Trần Thanh thì sớm muộn sẽ bị người khác cướp mất đó, con xem đi giờ ở công ty đã có bao nhiêu đồng nghiệp nữ để mắt tới Trần Thanh rồi”.

Trần Thanh nghe những lời này của Nam Cung Minh Đức, anh khẽ nở nụ cười, thành thật mà nói Trần Thanh cũng không biết hoá ra bản thân lại ưu tú như vậy. Chỉ là, thái độ của Nam Cung Minh Đức thay đổi có chút nhanh.

Nam Cung Yến cũng ngây người vì sốc, nói: “Bố đang đùa đấy à? Anh ta thì là “thanh niên ba tốt” cái gì chứ, cho con con cũng không thèm đâu”.

“Nói chung bố mặc kệ. Hôm nay hai đứa phải đi đăng ký kết hôn ngay”, Nam Cung Minh Đức nghiêm túc vô cùng, tiếp đó nhìn Trần Thanh hỏi: ‘Trần Thanh, hôm nay cháu có rảnh không?”

“Cháu rảnh”.

Trần Thanh cười đáp.

“Con không rảnh. Con rất bận!”, Nam Cung Yến cắn răng nói.

“Tiểu Yến, nếu như con không có thời gian thì giờ bố cho con nghỉ phép. Từ lúc này, bố tạm thời đình chỉ mọi chức vụ trong công ty của con. Giờ con cứ yên tâm cùng Trần Thanh đi đăng ký kết hôn, sống chung và sinh con nhé”, Nam Cung Minh Đức đáp.

Nam Cung Minh Đức vừa nói, Trần Thanh bên cạnh vừa cười cười gật đầu tán thành.

“Anh gật đầu cái gì”, lúc này Nam Cung Yến bắt đầu lo lắng rồi, cô kích động nói: “Bố, không phải con không nghe lời bố, nhưng mà giữa con và Trần Thanh đã có giao kèo rồi”.

Nam Cung Yến nhìn ra lúc này Nam Cung Minh Đức đang rất nghiêm túc, đối với một người cuồng công việc như cô thật sự không nỡ tạm dừng toàn bộ công việc tại công ty.

“Giao kèo thế nào?”, Nam Cung Minh Đức hỏi.

Nam Cung Yến liền đem vụ cá cược giữa cô và Trần Thanh kể cho Nam Cung Minh Đức.

Kể xong Nam Cung Yến liền nói: “Bố, giao kèo giữa con và Trần Thanh anh ta vẫn chưa làm xong. Bố xem có thể hoãn lại hai ngày không?”

Nam Cung Yến quyết định dùng kế hoãn binh, tạm thời kéo dài thời gian, tới lúc tìm được viện binh rồi tính tiếp.

Nói đi nói lại, Hồ Lục Chỉ nói miệng là sẽ đem tiền tới, nhưng không chắc chắn sẽ đem thật, mà dù có thật sự đem qua cũng chưa chắc đúng giờ, dù gì bắt ông ta một lúc gom được số tiền lớn như vậy không dễ dàng chút nào, như vậy Nam Cung Yến sẽ có lý do để từ chối Trần Thanh rồi.

“Trần Thanh, có chuyện này sao?”

Nam Cung Minh Đức hỏi Trần Thanh.

”Đúng là có chuyện này”.

Trần Thanh gật đầu đáp.

”Bố, chỉ cần anh ta hoàn thành được giao kèo của bọn con, con sẽ không do dự mà đồng ý Trần Thanh".

Nam Cung Tuyết vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Chủ tịch, ở ngoài có một người tên là Hồ Lục Chỉ muốn gặp mọi người”.

Giọng nói của Ninh Tĩnh truyền tới.

Nam Cung Yến nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đúng là vừa nhắc cái gì thì nó tới liền mà!

Chương 23: Hoa tươi thích cắm bãi phân trâu

“Hồ Lục Chỉ? Ông ta đến đây để làm cái gì vậy?"

Nam Cung Minh Đức nghe thấy cái tên này liền ngây người, ở Nam Hải ông cũng từng đã từng nghe qua về con người tiếng tăm này, nhưng ông cũng không có tiếp xúc nhiều với những người như thế.

“Tới đưa tiền đó”, Trần Thanh đáp.

“Không thể nào tới đưa tiền được”, Nam Cung Yến khẳng định.

Nam Cung Yến đã kiểm tra rồi, công ty của Hồ Tuấn Kiệt sắp phá sản, Hồ Lục Chỉ cũng không thể có nhiều tiền như vậy được.

“Lúc trước con để Trần Thanh đi đòi nợ Hồ Lục Chỉ sao?”

Nam Cung Minh Đức lộ ra vài phần kinh ngạc.

“Là đòi con trai của Hồ Lục Chỉ”, Nam cung Yến đáp lại

“Tiểu Yến, việc này con làm hơi quá đáng rồi đó”, Nam Cung Minh Đức khiển trách: “Nếu như có chuyện gì thì sao".

“Con cũng không biết”, Nam Cung Yến đáp lại.

Trần Thanh sau đó vừa nói vừa cười: “Chú ơi, cho người ta vào đi đã”.

“Đưa bọn họ vào đây”.

Nam Cung Minh Đức nói.

Nam Cung Minh Đức vừa nói xong, cửa văn phòng liền bật mở.

Tiếp sau, Ninh Tĩnh đưa vài người bước vào. Dẫn đầu là Hồ Lục Chỉ, theo sau ông ta chính là Hồ Tuấn Kiệt và vài tên đàn em khác, trong tay bọn họ lúc này xách theo vali.

Nam Cung Yến nhìn thấy trên tay bọn họ xách theo vali, sắc mặt của cô càng nặng nề hơn. Trong lòng cô giờ đang rất rối bời, không thể như vậy được, cô thầm mong trong chiếc vali kia không phải là tiền mà là dao hoặc súng đều được. Dù sao thì cô cũng không muốn kết hôn với người nào đó.

“Lục gia”.

Nam Cung Minh Đức nhìn thấy Hồ Lục Chỉ bước tới liền đứng dậy cung kính chào một câu, đối với người thế này, Nam Cung Minh Đức không tiếp đãi chậm trễ chút nào.

Hồ Lục Chỉ nhìn Nam Cung Minh Đức gật đầu.

Lúc này ông ta bước tới trước mặt Trần Thanh cười nói: “Cậu Trần, thứ cậu cần tôi đã đem tới rồi”.

Nói xong Hồ Lục Chỉ chỉ về đám đàm em phía sau, mở toàn bộ vali ra.

Hồ Tuấn Kiệt và đàn em liền lập tức mở vali.

Nam Cung Yến thấy vậy liền tròn mắt ngạc nhiên.

Bên trong vali toàn bộ là tiền.

Nam Cung Minh Đức thấy vậy cũng kinh ngạc, không ngờ Hồ Lục Chỉ lại gọi Trần Thanh là cậu Trần, xem ra quyết định này của ông là đúng đắn rồi.

Lúc này Ninh Tĩnh cũng thầm kinh ngạc trong lòng, Hồ Lục Chỉ xuất hiện ở đây mà không thèm để mắt tới Nam Cung Minh Đức, ngược lại còn thể hiện ra sự kính trọng với Trần Thanh.

Đây có thật chỉ là một bảo vệ quèn không?

“Đủ chưa vậy?”

Trần Thanh cười nói.

“Đủ rồi, một đồng cũng không thiếu”.

Hồ Lục Chỉ gật đầu rồi nói.

“Vậy là được rồi”.

Trần Thanh gật đầu nói: “Tiền để xuống đây, mọi người có thể đi được rồi”.

“Vậy cậu Trần, chuyện con trai tôi đắc tội với cậu?”, Hồ Lục Chỉ hỏi một cách yếu ớt.

“Cậu Trần, tôi sai rồi”, Hồ Tuấn Kiệt cẩn trọng nói.

“Xoá hết lỗi lầm, mọi người có thể đi được rồi”.

Trần Thanh đáp.

“Cảm ơn cậu rất nhiều cậu Trần”, Hồ Lục Chỉ nghe thấy Trần Thanh nói vậy liền nở một nụ cười cảm kích.

“Cậu Trần, vậy chúng tôi về trước đây”.

Hồ Lục Chỉ nói xong liền đem theo đàn em rời đi.

Hồ Lục Chỉ và đám đàn em tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, bọn họ để lại sáu chiếc vali chứa tiền rồi rời đi.

Nhìn thấy Hồ Lục Chỉ rời đi, Nam Cung Minh Đức lại càng thêm tin tưởng quyết định của mình, ông nói: “Đi đăng ký kết hôn, hôm nay nhất định phải đăng ký kết hôn, hơn nữa còn phải dọn về sống chung với nhau. Tiểu Yến, nếu con không đồng ý thì bố sẽ đình chỉ toàn bộ chức vụ của con”.

Nam Cung Yến nhìn thấy đống vali đựng tiền của Hồ Lục Chỉ, cô cũng chẳng có chút phản ứng nào.

Cô hoàn toàn không ngờ tới, Hồ Lục Chỉ trong một ngày lại có thể gom đủ số tiền và đem tới đây, lúc này cô không còn lý do gì để thoái thác nữa rồi.

“Trần Thanh, ý cháu thế nào?”

Nam Cung Minh Đức lại hỏi Trần Thanh.

“Vậy thì đi đăng ký thôi”, Trần Thanh vẫy tay, có chút bất lực nói: “Vốn là hôm nay cháu không định xin nghỉ phép đâu, nhưng giờ xem ra chỉ có thể nghỉ phép để đi đăng ký kết hôn thôi”.

Nam Cung Yến thấy vẻ mặt của đối phương liền lạnh lùng nhìn anh một cái. Trong lòng cô thầm mắng, nếu như anh đã không muốn thì có thể nói thẳng ra mà.

“Quyết định vậy đi”, Nam Cung Minh Đức mỉm cười: “Hôm nay đi đăng ký kết hôn, tối nay dọn tới sống chung, năm nay sinh con. Cứ quyết định vậy đi nhé”.

Nam Cung Yến lười chẳng muốn nghe nữa, cô chỉ vào Trần Thanh nói: “Anh, đi theo tôi!”

“Đi đâu?”

“Đi đăng ký kết hôn!”

Nam Cung Yến lạnh lùng đáp.

“Oh!”.

Trần Thanh nhanh chóng làm theo.

Nam Cung Minh Đức đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn Nam Cung Yến và Trần Thanh lên xe rời đi, lúc này ông mới nở nụ cười mãn nguyện.

"Con gái à, con phải cố gắng nhiều nữa để nắm chắc được người đàn ông tốt thế này".

Nam Cung Minh Đức vừa cười vừa nói.

Thành thật mà nói, với chuyện hôn nhân này lúc đầu Nam Cung Minh Đức cũng không tán thành, hơn nữa ông còn có chút coi thường Trần Thanh, sau đó ông đã sai người điều tra về Trần Thanh, nhưng sau khi điều tra kĩ về người này, Nam Cung Minh Đức lại phát hiện ra một chuyện không hề đơn giản chút nào.

Lúc đó, ông còn nhận được một cuộc điện thoại mà chính ông cũng không dám tin, hơn nữa ông cố còn tiết lộ một chút bí mật về thân thế của Trần Thanh, vậy nên ấn tượng của Nam Cung Minh Đức đối với Trần Thanh cũng liền thay đổi, thậm chí ông còn cảm thấy nếu như Trần Thanh không cưới con gái ông thì đúng là tổn thất lớn cho nhà Nam Cung rồi.

Hơn nữa, sau khi biết thân phận của Trần Thanh, Nam Cung Minh Đức cũng nở mày nở mặt, hôm nay ngay cả thương vụ vài tỉ đồng với nhà họ Tất ông cũng không thèm để mắt, Nam Cung Minh Đức biết rằng nếu con gái mình có thể cưới được Trần Thanh, sau này đối với tập đoàn Nam Cung mà nói, những thương vụ vài tỉ thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Con gái, cố lên!”

Nam Cung Minh Đức lại kêu lên: “Cố gắng nắm lấy người đàn ông này nhé”.

Nếu như Nam Cung Yến nghe thấy những lời này, chắc hẳn cô sẽ tức tới mức hộc máu.

Nam Cung Yến đưa Trần Thanh tới Cục dân chính.

Sau khi đến Cục dân chính, hai người nói rõ ý định của mình.

Bà cô trung niên ở Cục dân chính cẩn trọng nhìn hai người.

“Cô gái, cô phải nghĩ cho kĩ nhé”, bà ta nghiêm túc nói: “Người đàn ông này không xứng với cô, đừng có bốc đồng mà cưới. Tôi đã thấy rất nhiều người như cô rồi, hơi kích động một chút liền kiếm bừa một người đàn ông để kết hôn. Sau này có hối hận cũng không kịp đâu”.

Bà cô trung niên ở Cục dân chính cảm thấy thân phận của hai người không hợp nhau chút nào, thậm chí có thể nói là khác biệt quá lớn.

Trần Thanh chỉ là một bảo vệ tầm thường, nhìn có vẻ ngờ nghệch. Còn Nam Cung Yến thì mặc một cây đồ hiệu, cộng thêm khí chất cao quý toát ra từ người cô.

"Cô gái, nếu cô thực sự muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, con trai tôi cũng không tồi, nó cao hơn, đẹp trai hơn người này, hơn nữa chắc chắn còn giàu có hơn. Cô có muốn cân nhắc lại không?”

Bà cô trung niên lại tiếp tục nói.

"Cô à, cô có ý gì vậy?"

Trần Thanh đứng bên cạnh cảm thấy không thoải mái chút nào liền nói.

Bà cô trung niên liếc nhìn Trần Thanh một cái, có chút khinh bỉ nói: "Ý của tôi không rõ ràng sao? Đây chính là một bông hoa tươi cắm bãi phân trâu mà”.

“Cô kia, cô lại dám nói vợ tôi là phân trâu. Nhưng cho dù cô ấy là phân trâu thì tôi cũng sẽ không chê bai cô ấy. Bông hoa tươi như tôi thích cắm trên phân trâu là cô ấy đó”, Trần Thanh cười haha và nói.

Uh!

Khi nghe những lời này của Trần Thanh, bà cô trung niên sững người. Bà ta đã bị sự mặt dày của anh làm cho sốc đứng rồi.

Nam Cung Yến cảm thấy buồn nôn khi nghe những lời này của Trần Thanh, cô lạnh lùng nói: “Cô ơi, đưa chúng tôi đi đăng ký kết hôn”.

Sau khi nghe thấy những điều này, bà cô liền thở dài một hơi.

Thế giới đã thay đổi thật rồi, một người phụ nữ tốt như vậy lại yêu một nhân viên bảo vệ quèn.

Nhưng mà tình yêu không phải chính là như vậy sao?

Chương 24: Em đừng xấu hổ!

Cuối cùng thì Trần Thanh và Nam Cung Yến đã nhận được giấy đăng kí kết hôn dưới sự ngạc nhiên của tất cả mọi người ở Cục Dân chính.

Sau khi nhận giấy kết hôn xong, Nam Cung Yến không ngồi im được nữa, cô lập tức bước nhanh ra khỏi Cục Dân chính.

“Vợ ơi”.

Trần Thanh đi theo phía sau gọi to.

“Anh gọi lung tung gì thế?”

Nam Cung Yến quay lại nhìn anh một cách lạnh lùng.

“Gọi em đấy, chúng ta đã nhận giấy kết hôn rồi, anh tất nhiên phải gọi em là vợ”, Trần Thanh cười haha nói: “Vợ à, đừng xấu hổ, bố vợ đã nói rồi, sau khi nhận giấy kết hôn xong thì chúng ta sẽ ở với nhau, ba năm sinh 2 đứa, 5 năm sinh 3 đứa, nhiệm vụ này có vẻ hơi khó, hay là tối nay chúng ta bắt đầu thực hiện luôn”.

Nam Cung Yến nhìn thấy nụ cười của Trần Thanh thì nói một cách lạnh lùng: “Tên họ Trần, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà nằm mơ nữa”.

Nam Cung Yến nói xong liền mở cửa xe ngồi vào rồi lập tức lái đi.

Cô bỏ lại một mình Trần Thanh đứng đó rồi trở về công ty làm việc, cô muốn khiến cho bản thân mình bận rộn hơn để tạm quên đi hết muộn phiền.

Nam Cung Yến cố ý làm việc đến thật muộn mới tan ca.

Khi đi về cô cũng chọn đi cửa sau để tránh ai đó.

Sau khi Nam Cung Yến rời công ty và bước xuống bãi đậu xe, thấy xung quanh không có ai nên vui vẻ ngâm nga giai điệu bài hát.

Nam Cung Yến cảm thấy đây chính là một chiến thắng nho nhỏ của mình, chỉ cần không gặp phải Trần Thanh thì anh sẽ không có cách nào nhắc lại yêu cầu ở chung lúc trước. Nếu nhận giấy kết hôn với Trần Thanh mà không cần ở chung nhà thì cô còn tạm chấp nhận được.

Nghĩ đến việc Trần Thanh muốn cùng cô sinh một đứa con mập mạp, Nam Cung Yến nói thầm: “Nằm mơ giữa ban ngày”.

Nam Cung Yến ngân nga một giai điệu bài hát ngồi vào trong xe liền cười và nói một cách đắc ý: “Theo cái thói quen đến muộn về sớm của anh ta, sợ là chưa đến giờ tan tầm đã tan ca rồi, người nào đó còn muốn cùng mình sống chung, đừng có mơ mộng hão huyền!”

“Bà xã à, em nói ai thế?”

Nam Cung Yến vừa nói xong, trong xe liền vang lên giọng nói của Trần Thanh.

A!

Nam Cung Yến giật mình kêu lên một tiếng, cô bị giọng nói này dọa đến mức suýt thì nhảy dựng lên.

“Bà xã, đừng sợ, là anh đây”.

Lúc này tiếng nói của Trần Thanh lại vang lên.

Nam Cung Yến quay lại nhìn về phía hàng ghế sau liền thấy Trần Thanh đang ngồi đó với nụ cười trên môi.

“Anh... anh lên đây lúc nào thế?”

Nam Cung Yến hỏi một cách hoảng hốt.

“Anh lên xe từ sớm rồi”, Trần Thanh vừa cười vừa nói: “Anh đợi em tan ca nhưng lúc nãy có hơi mệt nên lỡ ngủ mất”.

“Anh lên xe từ sớm rồi?’, Nam Cung Yến giật mình: “Nhưng xe của tôi khóa rồi mà?”

“Ừ, cái này thì có khó gì sao?”

Trần Thanh vừa cười vừa trả lời lại.

Nam Cung Yến nhìn thấy nụ cười của ai đó liền cắn răng mà nói: “Anh cút xuống ngay lập tức cho tôi, nếu không cút xuống tôi sẽ báo cảnh sát nói anh muốn trộm xe”.

“Bà xã à, chúng ta đã nhận giấy kết hôn rồi, em báo cảnh sát thì họ sẽ tin sao?”

“Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào”, Nam Cung Yến hỏi.

“Anh không có chỗ ngủ, anh muốn về chỗ em ở, sống chung với em”.

“Không được”.

Nam Cung Yến từ chối ngay lập tức.

“Vậy anh gọi điện nói với bố vợ”, Trần Thanh cười.

“Cũng không được”.

Nam Cung Yến lại hét lên một lần nữa.

Nam Cung Yến sợ là nếu Nam Cung Minh Đức qua đây thì câu chuyện không chỉ đơn giản là sống chung nữa, khéo khi còn phải trực tiếp vào động phòng.

“Hả?”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến.

“Tôi cho anh tiền, anh đến khách sạn năm sao ngủ, muốn ở bao lâu thì ở”, Nam Cung Yến nói với Trần Thanh một cách cầu xin: “Khách sạn năm sao nào cũng được, anh thấy được không?”

“Không được!”, Trần Thanh từ chối một cách nghiêm túc.

“Tại sao?”

“Anh không muốn dùng tiền của con gái”, Trần Thanh nghiêm túc: “Một đồng cũng không được”.

“Vậy anh muốn thế nào?” Nam Cung Yến bất đắc dĩ hỏi.

“Ở chung”, Trần Thanh nở nụ cười: “Nếu được thì chung phòng luôn”.

Nam Cung Yến nhìn thấy nụ cười vô lại của ai đó thì chỉ muốn đánh người.

Sau khi hít sâu mấy lần để bình ổn lại cảm xúc của mình, cô nhìn Trần Thanh chằm chằm, nói: “Tên họ Trần, anh muốn ở chung với tôi cũng được nhưng mà phải tuân theo quy tắc cũ”.

“Hả?”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến.

“Chúng ta lại cược một lần nữa, nếu mà anh thắng thì tôi đồng ý ở chung nhà với anh, nếu mà anh thua thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa”, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Nếu anh không đồng ý thì cút xuống xe ngay lập tức cho tôi”.

“Em nói thật sao?”

“Thật!”

“Được, anh đồng ý”.

Trần Thanh đáp ứng một cách sảng khoái.

Lúc này, Nam Cung Yến lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đến khi người bên kia nhận máy thì nói luôn: “Mang người của anh đến chỗ tôi ở. Báo động mức độ đỏ”.

Đặt điện thoại xuống, Nam Cung Yến liếc nhìn người ngồi ghế sau một cái, không nói câu nào mà trực tiếp khởi động xe đi luôn.

Trần Thanh đang ngồi hàng ghế sau thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể sống chung với Nam Cung Yến thì có thể ở ngay bên cạnh cô để bảo vệ, không cần phải mỗi ngày đều đứng ở bên ngoài.

Xe rời khỏi công ty, rất nhanh liền đi về hướng Nam của Nam Hải.

Nửa tiếng sau, Nam Cung Yến lái xe vào trong một khu biệt thự.

Khu biệt thự này chính là nơi mà Nam Cung Yến ở, Trần Thanh đã quá quen thuộc với nơi đây cho nên không nói gì cả.

Rất nhanh sau đó xe đã ngừng lại ngay trước một ngôi biệt thự độc lập.

Nam Cung Yến xuống xe trước, rồi nói với Trần Thanh: “Đi theo tôi”.

“Em vào trước đi, anh lấy vali rồi đi theo ngay”.

Trần Thanh đi ra sau cốp xe lấy vali của mình ra.

Nam Cung Yến liếc mắt nhìn, xô nước, chiếu... cái gì cũng có. Xem ra người này thực sự quyết tâm muốn sống chung với cô.

Nhưng Nam Cung Yến vẫn nói một cách lạnh lùng: “Tuyệt đối không thể nào. Anh đừng có vọng tưởng!”

Nam Cung Yến không buồn để ý đến Trần Thanh, cô đi vào trong trước.

Cô vừa bước chân vào cửa thì ngay lập tức Đường Võ đã dẫn theo một đám vệ sĩ chào đón.

“Cô chủ Nam Cung”.

Đám người Đường Võ đồng thanh.

“Tất cả đều đến đủ rồi sao?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Đủ cả rồi!”, Đường Võ trả lời, rồi hỏi tiếp: “Cô chủ Nam Cung, cô định giao nhiệm vụ gì cho chúng tôi?”

“Đợi chút nữa sẽ có một tên lưu manh đi vào, bất kể các người dùng cách gì, đều phải ngăn anh ta lại, biết chưa?”, Nam Cung Yến cắn răng nói: “Tuyệt đối không được để anh ta vào đây, cách duy nhất mà anh ta có thể vào được đây chính là dẫm lên xác của các người, rõ chưa?”

“Rõ!”

Đám người Đường Võ trả lời.

“Cô chủ Nam Cung, cô yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ không để cho anh ta vào được”.

Đường Võ trả lời một cách nghiêm túc: “Anh ta muốn vào được thì phải bước qua xác chúng tôi”.

“Tốt lắm!”

Nam Cung Yến gật đầu: “Làm tốt chuyện này mỗi người sẽ được thưởng một tháng lương”.

Nghe Nam Cung Yến nói vậy, đám người Đường Võ lập tức hăng hái.

Đám Đường Võ nghĩ rằng để chặn được một người là chuyện vô cùng dễ dàng.

“Bà xã, lần này em muốn đánh cược với anh cái gì?”

Đúng lúc này, Trần Thanh xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý bước vào hỏi.

Chương 25: Tiến dần từng bước!

Trần Thanh vừa xuất hiện, Nam Cung Yến liền chỉ vào đám người Đường Võ nói: "Anh muốn vào nhà, thì đánh bại bọn họ trước đã, nếu anh không qua được, thì cút ngay và luôn cho tôi!"

Nam Cung Yến vẫn khá tin tưởng thực lực của bọn người Đường Võ.

Dù sao, bọn họ cũng không giống mấy tên vệ sĩ bên cạnh Tất Văn Bách. Trong đám người Đường Võ, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh.

Lại nói, bọn họ cũng không ít người, tống cổ Trần Thanh đi chỉ là một chuyện bé như hạt đậu.

"Đơn giản thế thôi à?"

Trần Thanh hỏi.

"Đơn giản?"

Nam Cung Yến hừ nhẹ, nói: "Nếu nói đơn giản, anh giỏi thì anh đi vào thử tôi xem!"

"Chơi luôn!"

Trần Thanh sảng khoái đáp.

Lúc này, Trần Thanh buông hành lý xuống, từ từ bước về phía trước, Trần Thanh nhìn đám người Đường Võ, cười hỏi: "Mấy anh muốn lên từng người, hay là toàn bộ đều lên một lượt luôn?"

Nam Cung Yến đứng ở phía sau lập tức hăng hái kêu: "Các anh lên hết đi, không cần nể mặt tôi. Đập anh ta cho tôi, đập mạnh tay vào!"

Đám Đường Võ thấy Trần Thanh đến gần, cả đám biến sắc.

Mấy người đứng gần Đường Võ, quay sang nhìn chằm chằm hắn, như dò hỏi tiếp theo phải làm sao đây.

Trần Thanh đến gần, sắp giơ nắm đấm lên.

"Anh Thanh, giơ cao đánh khẽ. Em chịu thua!"

Đường Võ lập tức hô to xin tha.

Hở!

Vừa nghe Đường Võ hô xong.

Nam Cung Yến sửng sốt.

Trần Thanh cũng bất ngờ.

"Anh Thanh, anh muốn vào trong ạ? Em mời anh vào, tuyệt đối đừng động thủ!"

Đường Võ cười làm lành nói.

"Tiểu Ngũ, tiểu Thất, mau tới xách hành lý cho anh Thanh".

Đường Võ dặn dò mấy người bên cạnh.

"Dạ!"

Đội ngũ bên cạnh Đường Võ giúp mang hành lý của Trần Thanh vào trong.

Nam Cung Yến định hình lại, cô vội chạy đến la lên: "Đường Võ, anh làm gì vậy? Tôi bảo anh cản anh ta lại, không phải để cho anh ta vào, còn chưa đánh mà anh đã chịu thua rồi?"

Nam Cung Yến tức điên, cô còn tính sai đám Đường Võ cản Trần Thanh lại, tống cổ anh ta đi, nhưng chuyện làm cô tuyệt đối không ngờ chính là Đường Võ vừa thấy Trần Thanh liền ngoãn ngoan y như cháu trai vậy.

Mà bực nhất là, trước đó đám Đường Võ còn ra vẻ thấy chết không sờn, giờ vừa thấy Trần Thanh, thì bộ dạng biến thành khép na khép nép.

"Cô chủ Nam Cung à, tôi với anh Thanh đã từng đọ sức rồi, tôi không thắng nổi anh Thanh đâu", vẻ mặt Đường Võ đau khổ nói: "Dù cho cả đám bọn tôi cùng xông lên, cũng không cản anh Thanh lại được đâu, thôi đành chịu thua cho rồi".

Mấy người đứng bên cạnh Đường Võ gật đầu như búa bổ.

Kỳ thật Đường Võ là người đâu ra đó, hắn không dám ra tay đánh Trần Thanh, một là hắn biết hắn đánh không lại Trần Thanh. Nhưng quan trọng hơn hết, vừa rồi Trần Thanh gọi Nam Cung Yến là vợ đó.

Trần Thanh vừa gọi xong, chớp mắt Đường Võ liền hiểu ngay, vì sao hôm đó Nam Cung Minh Đức hết mực chống đỡ cho Trần Thanh, thì ra người ta là người một nhà đó.

Chỉ là vợ chồng nhà người ta giận dỗi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành thôi, mình không nên nhúng tay vào.

Huống chi, lắm chuyện còn có thể sẽ bị Trần Thanh đập ra bã!

Thế nên Đường Võ động não một lúc, hắn cảm thấy cách tốt nhất chính là đầu hàng!

"Hai anh đọ sức hồi nào?"

Nam Cung Yến sốt sắng nói: "Tôi mặc kệ, bây giờ các anh cản anh ta lại cho tôi. Nếu không nghe theo, tôi đuổi việc toàn bộ!"

"Cô chủ Nam Cung, cho dù cô có đuổi bọn tôi, bọn tôi cũng không thể ra tay", Đường Võ nịnh nọt nói: "Anh Thanh là người tôi kính trọng nhất, là thần tượng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh nhau với anh ấy được".

"Đúng rồi! Đúng rồi!"

Mấy người bảo vệ bên cạnh cũng hùa theo.

Nam Cung Yến thấy bộ dáng nhu nhược của đám Đường Võ, cô tức muốn ói máu.

"Được rồi, tôi sẽ đuổi việc hết đám các anh! Đuổi hết toàn bộ!", Nam Cung Yến kích động hét lên.

Trần Thanh vỗ vai Đường Võ cười nói: "Mấy cậu không cần lo, nếu cô ấy đuổi mấy cậu. Tôi sẽ nói với bố vợ tôi, mời các cậu quay lại còn tăng lương gấp đôi".

"Cám ơn anh Thanh!"

Đám Đường Võ nghe Trần Thanh nói thế, phút chốc cảm thấy Trần Thanh quả đúng là người có tình có nghĩa.

"Anh Thanh, để em mở cửa hộ anh".

Lúc này đây, Đường Võ càng nhiệt tình mở cửa biệt thự cho Trần Thanh.

Khi Trần Thanh đi tới trước cửa, anh dừng lại, quay sang nhìn Nam Cung Yến cười nói: "Vợ ơi, anh qua cửa rồi, chúng ta vào nhà thôi".

"Anh, anh... tôi, tôi..."

Nam Cung Yến tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vẻ mặt người nào đó, cô càng bực mình hơn.

Bực quá đi mất!

Nhưng sau đó cô vẫn làm mặt lạnh, đi theo Trần Thanh vào trong.

Vừa vào trong nhà, cô liền nhìn Trần Thanh nói: "Sau này phạm vi hoạt động của anh chỉ ở lầu một, tuyệt đối không được lên lầu hai. Nếu để tôi biết được anh dám đụng vào đồ của tôi, tôi sẽ băm vằm anh ra, biết chưa hả?"

"Vậy phòng của chúng ta ở đâu? Ý em là, em sẽ tự xuống lầu một tìm anh hở?"

"Biến!"

Nam Cung Yến phun ra một chữ rồi tức giận vội vã chạy lên lầu.

Nam Cung Yến lên lầu không bao lâu, trên lầu liền vang lên tiếng nhạc rất lớn.

"Anh Thanh, cô chủ Nam Cung không vui thì đều như vậy hết, thích vào phòng gym mở nhạc hết mức”.

Đường Võ bước tới cạnh Trần Thanh nói: "Cơ mà anh chỉ cần dỗ dành chút là xong ngay, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành".

"Dỗ dành?", Trần Thanh khinh thường nói: "Không nên chiều chuộng, càng không nên dỗ dành phụ nữ quá, không nghe lời thì dạy bảo lại, cậu thấy đúng không?"

"Anh Thanh, anh nói đúng đó!", Đường Võ bật ngón tay cái, cười nói: "Anh đúng là thần tượng của em".

Thú thật, đúng là Đường Võ vô cùng khâm phục Trần Thanh, một tên bảo vệ quèn thôi mà có thể làm Nam Cung Minh Đức xem trọng, chọn làm rể hiền, trở thành chồng của Nam Cung Yến.

Đó là chuyện mà rất nhiều người ở Nam Hải này thèm muốn, hơn hết Đường Võ cảm thấy, ở Nam Hải có không biết bao nhiêu gã theo đuổi Nam Cung Yến, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ tức ói máu cho xem.

Nữ thần mà bọn họ ngày nhớ đêm mong, cuối cùng lại lấy một tên bảo vệ quèn làm chồng.

"Không còn chuyện gì nữa, mấy cậu có thể ra ngoài rồi".

Trần Thanh nói với Đường Võ.

"Vậy bọn em đi trước nha anh Thanh".

Đường Võ nói xong rồi dẫn mọi người rời đi.

"Chờ đã", Trần Thanh gọi lại.

"Anh Thanh, còn chuyện gì à?"

Đường Võ dừng lại hỏi.

"Chuyện của tôi với vợ tôi, tôi mong rằng không có thêm người biết. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Trần Thanh nhìn chằm chằm Đường Võ nhàn nhạt nói.

Đường Võ nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh, đột nhiên lại thấy căng thẳng. Hắn cảm thấy ánh mắt của Trần Thanh vô cùng áp bức, thậm chí còn sát khí.

Đường Võ cũng xem như là bộ đội đặc chủng giải ngũ, trước kia từng đụng độ với không ít tên liều mạng, ánh mắt của Trần Thanh không khác những tên đó là mấy.

"Anh Thanh, em hiểu rồi", Đường Võ đáp.

"Haha, hiểu là được rồi, đi đi".

Trần Thanh phất tay cười nói.

Đường Võ gật đầu, dẫn tất cả rời khỏi biệt thự.

Đợi khi đám Đường Võ rời đi, Trần Thanh liền xách hành lý của mình lên lầu hai.

Tới cũng đã tới rồi, vậy thì nhất định phải tiến dần từng bước thôi.

Trần Thanh cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, còn những chuyện nên làm, thì làm càng sớm càng tốt.

Bây giờ anh cũng có hôn thú rồi, dù có làm gì thì cũng hợp pháp thôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom