• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Tôi là dân chuyên!

Trần Thanh biết rõ phòng của Nam Cung Yến ở đâu.

Anh cũng không phí bao nhiêu sức đã mò đến được phòng Nam Cung Yến, anh liền đẩy cửa đi vào.

Trần Thanh lén la lén lút bước vào phòng của Nam Cung Yến, muốn làm một chuyện vô cùng quan trọng.

Anh muốn kiểm tra xem, trong phòng của Nam Cung Yến có bị người khác lắp đặt máy nghe lén và camera quay trộm không.

Về mặt này, Trần Thanh chắc chắn là dân chuyên.

Đã hứa bảo vệ Nam Cung Yến, thì nhất định phải bảo vệ cô ấy toàn diện.

Trần Thanh nhanh chóng hành động.

"Wow! Không ngờ lúc ở nhà, cô ấy cũng thoáng lắm chứ bộ".

"Oh shit, cái gì đây? Không ngờ nha, một người phụ nữ bên ngoài lạnh như băng, bên trong thế mà lại..."

Trần Thanh tìm kiếm xung quanh.

Đúng là có phát hiện lớn, ngoài chuyện phát hiện ra sở thích “đặc biệt” của Nam Cung Yến, anh còn tìm ra hai cái máy nghe lén được giấu kín.

"Quả nhiên có người muốn gây bất lợi cho cô ấy".

Trần Thanh tìm ra máy nghe lén, anh liền bóp nát.

"Kiểm tra phòng xong, vậy thì cũng nên kiểm tra phòng tắm luôn nhỉ".

Trần Thanh vừa nói vừa bước vào trong phòng tắm.

Phòng tắm của Nam Cung Yến cũng cực kỳ to, có một cái bồn tắm massage thuỷ lực từ nhãn hiệu nổi tiếng.

Kiểm tra mọi ngóc ngách bên trong phòng tắm xong, cũng không phát hiện thêm gì.

Ngay lúc Trần Thanh định đi ra ngoài.

Anh nhìn vào bồn tắm rồi lại dừng lại.

"Mình đi tìm đồ, tìm tới nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ngâm mình một lát cũng không tồi ha".

Trần Thanh tự nhủ: "Bồn tắm xa hoa như vậy, ngâm chắc thoải mái lắm".

Lúc Trần Thanh tự lẩm bẩm, thì anh cũng đã xả nước đầy bồn, rồi bước vào ngâm mình trong đấy.

Nằm bên trong bồn tắm, Trần Thanh thở phào sung sướng, anh thật sự chẳng còn muốn đứng lên nữa.

Vào phòng gym vận động một hồi, Nam Cung Yến đã trút hết bực tức ra, sau khi đổ một trận mồ hôi đầm đìa, cô ấy cảm thấy tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.

"Ngâm mình vào nước nóng tắm một lát, quên tên khốn kiếp đó đi! Ngày mai lại là một ngày mới!"

Nam Cung Yến tự an ủi mình nói.

Vừa nói Nam Cung Yến vừa đi tìm quần áo, rồi đi vào trong phòng tắm.

Vừa vào phòng tắm, Nam Cung Yến cảm thấy một dòng hơi nước xông thẳng vào mặt.

Cô cảm thấy hơi lạ, liền mở hết đèn trong phòng tắm lên.

Á! Á!

Đèn vừa sáng lên, Nam Cung Yến thấy trong bồn tắm có người, cô giật mình hét toáng lên.

"Sao hả? Xảy ra chuyện gì?"

Trần Thanh ngâm mình quá thoải mái nên đã ngủ quên mất, nghe thấy tiếng hét thất thanh, anh bật dậy từ trong bồn tắm.

Á!

Nam Cung Yến nhìn thấy người nào đó đứng phắt lên, cô càng hét lớn hơn.

Tiếp đó lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến, anh lẩm bẩm: "Đúng là cái chiếu mới chưa trải bao giờ, có gì mà hoảng hốt chứ. Đừng nói chỉ có thế đã doạ cô ấy chạy té khói rồi nhá".

"Tên họ Trần kia, tôi... Tôi sẽ thiến anh!"

Lúc này, Nam Cung Yến quay trở lại, trong tay cầm một cây kéo.

"Vợ ơi, có gì từ từ nói".

Trần Thanh nhanh chóng quấn khăn, nhảy ra khỏi bồn tắm.

Nhưng khi Trần Thanh nhảy ra, dưới sàn lại có nước làm anh trượt chân, cả người mất thăng bằng, té nhàu về phía Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến cũng bị bất ngờ.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã bị Trần Thanh té nhào lên người.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Thanh kịp thời ôm lấy Nam Cung Yến cố gắng xoay người, để bản thân anh nằm phía dưới.

Rầm!

Trần Thanh ôm Nam Cung Yến té một cái thật mạnh ở trong phòng tắm.

Lúc ngã xuống, đầu Nam Cung Yến theo quán tính mà...

Chụt!

Hai người môi chạm môi.

Nam Cung Yến cảm nhận được rất rõ, con ngươi cô trừng to.

Khoảnh khắc này, Trần Thanh cảm thấy cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.

"Họ Trần kia, tôi sẽ giết anh!"

Sau đó là tiếng gào hét nổi trận lôi đình của Nam Cung Yến vang lên.

Nửa tiếng sau.

Nam Cung Yến cầm cây kéo thở hổn hển dừng lại.

Cô cầm cây kéo thở không ra hơi chỉ vào Trần Thanh mắng: "Đồ lưu manh, anh... Anh có ngon thì đừng chạy!"

Trần Thanh khoác một cái khăn tắm, mặt vô tội nói: "Em yêu, không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh vào phòng là muốn kiểm tra giúp em xem có máy nghe lén không. Em nhìn đi, đúng là anh đã tìm được mấy cái này".

"Hừ, ai biết được có phải là anh cố tình mang tới không. Anh đúng là đồ lưu manh mà", Nam Cung Yến mắng: "Lời anh nói, một câu tôi cũng không tin".

"Anh nói thật mà".

"Tôi mặc kệ, hôm nay tôi sẽ một mất một còn với anh!"

"Em yêu, tính ra là anh thiệt thòi mới đúng, vừa rồi em đã cướp mất nụ hôn đầu của anh đó", Trần Thanh bày ra vẻ mặt đau khổ.

Nam Cung Yến thấy vẻ mặt ấy, cô thật sự rất muốn băm vằm người nào đó ra.

Rõ ràng là anh ta sàm sỡ mình, giờ lại còn làm ra vẻ mặt thiệt thòi lắm.

"Anh chờ đó, đợi tôi thở ra hơi, xem tôi làm thịt anh thế nào", Nam Cung Yến cầm cây kéo chỉ về phía Trần Thanh nói.

Reng!

Ngay lúc này, điện thoại của Nam Cung Yến reo lên.

Cô nhìn tên người gọi trên màn hình có chút sửng sốt, do dự một hồi cô cũng bắt máy nghe.

"Tôi nghe".

Nam Cung Yến nói.

Một lát sau, Nam Cung Yến cầm điện thoại di động trên tay nhìn sang Trần Thanh rồi tiếp tục nói chuyện: "Được, tôi đồng ý".

Dứt lời Nam Cung Yến cúp điện thoại.

Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Trần Thanh hỏi: "Anh có muốn tôi tha thứ cho anh không?"

"Anh có làm gì sai đâu, sao cần phải..."

Lách cách!

Nam Cung Yến nhấp kéo.

Trần Thanh lập tức gật đầu: "Muốn!"

"Vậy thì tốt, anh ra ngoài mặc quần áo lại chờ tôi. Đi làm một việc với tôi. Nếu như làm được, chuyện tối hôm nay, tôi sẽ bỏ qua cho anh", Nam Cung Yến cắn bờ môi hồng hào nói.

"Muốn anh đi làm việc với em cũng được, nhưng em phải hứa với anh, sau này không được cầm kéo uy hiếp anh nữa", Trần Thanh nói.

Nam Cung Yến cầm kéo nhấp lách cách, nói: "Còn muốn kì kèo nữa hả?"

"Anh chờ em ở ngoài".

Trần Thanh lập tức rời khỏi phòng.

Trần Thanh thay quần áo xong, anh đứng bên ngoài chờ khoảng nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, anh nhìn thấy Nam Cung Yến mặc trang phục lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm nền nã bước ra.

Trần Thanh ngắm nhìn Nam Cung Yến một hồi, kiềm lòng không đặng khen, quả thật xứng danh người đẹp nhất Nam Hải. Chỉ cần trang điểm sương sương thôi cũng đã xinh đẹp rung động lòng người.

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh cau mày nói: "Sao anh lại mặc đồng phục bảo vệ?"

"Ngoài đồ ngắn ra anh chỉ có đồng phục bảo vệ thôi. Không thì để anh đi thay nha?"

"Không cần đâu, đi theo tôi".

Nam Cung Yến vừa nói, cô sải bước đi ra ngoài.

"Anh lái xe đi".

Vừa ra ngoài, Nam Cung Yến liền ném chìa khoá xe cho Trần Thanh.

Trần Thanh chụp lấy chìa khoá, mở cửa ngồi vào.

Chờ Nam Cung Yến ngồi vào xong, anh lại hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Nam Cung Yến lười nói chuyện với Trần Thanh, đưa điện thoại di động tới trước mặt Trần Thanh, trên đó có hiện nơi cần đến.

"Biết rồi, em ngồi cho vững!"

Trần Thanh xem xong rồi khởi động xe.

Chương 27: Dạy dỗ hắn ta

Nơi mà Nam Cung Yến đưa Trần Thanh đến là một câu lạc bộ tư nhân.

Ngay khi anh dừng xe thì thấy bên cạnh đều là những chiếc xe hơi đắt tiền, các nam thanh nữ tú trang phục lộng lẫy đang đi vào phía trong.

Theo như suy đoán của anh, tối nay bên trong đó sẽ tổ chức tiệc rượu hoặc gì đó tương tự.

“Em yêu, em muốn anh giúp gì cho em?”, Trần Thanh ngay lập tức quay sang hỏi Nam Cung Yến.

“Đừng hỏi nhiều, đi theo tôi là được, đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết”.

Nam Cung Yến không trả lời câu hỏi của Trần Thanh mà lạnh lùng dẫn anh đi vào bên trong.

Đến trước cửa câu lạc bộ, sau khi Nam Cung Yến báo danh tính của mình thì những người đứng phía trước đã dạt ra cho họ vào.

Theo Nam Cung Yến đi vào trong câu lạc bộ, Trần Thanh đã biết suy đoán lúc nãy của mình là đúng, tối nay ở đây sẽ tổ chức tiệc rượu. Những người có mặt ở đây đều đang túm năm tụm ba uống rượu, nói chuyện hoặc là khiêu vũ trên sàn nhảy.

Sau khi Nam Cung Yến đi vào trong thì trông như là đang muốn tìm ai đó vậy, cô nhìn khắp nơi, nhưng hình như không tìm thấy.

“Anh đứng đây đợi tôi, tôi đi tìm một người”.

Nam Cung Yến nói với Trần Thanh.

“Ừ, em đi đi”.

Nam Cung Yến không quan tâm đến Trần Thanh nữa mà trực tiếp đi thẳng vào trong.

Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến rời đi thì tất nhiên cũng không đứng đó làm gì nữa. Những chiếc bàn gần đó đều được bày biện những đồ ăn, thức uống ngon miệng. Một người chưa ăn cơm tối như anh tất nhiên không thể nào bỏ qua.

Anh đi đến phía trước những chiếc bàn đặt đồ ăn đó, rồi lấy rất nhiều thức ăn vào đĩa. Sau khi lấy được đồ ăn thì tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống ăn ngấu ăn nghiến.

Những người có mặt ở đây tối nay đều là những người ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội, họ nhìn thấy Trần Thanh mặc đồng phục bảo vệ, ăn uống như một tên ăn mày chết đói lâu ngày, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ khinh thường.

“Cậu chủ Tất, người cậu nhắc đã đến rồi đó”.

Đúng lúc này, cửa phòng VIP trên lầu bị đẩy ra, một cậu ấm tươi cười bước vào.

“Đến rồi? Ở đâu?”

Tất Văn Bách đứng lên hỏi.

“Có phải là tên bảo vệ kia không?”

Cậu ấm đó đi đến phía trước cửa kính, chỉ vào Trần Thanh đang ngồi trong góc.

“Cậu chủ Tất, cậu nói xem có phải là anh ta không?”

“Hắn ta chính là người hôm trước dám ra tay với anh đúng không?”

“Chính là hắn ta!”, Tất Văn Bách nhìn Trần Thanh đang ngồi phía dưới, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của hắn ta kìa, đã thế lại không khác gì một tên ăn mày, đúng là mất mặt!”

“Đúng thật là mất mặt mà”.

“Hừ, đúng là hạ thấp đẳng cấp tiệc rượu của chúng ta”.

Đám người xung quanh Tất Văn Bách hùa theo nói.

Tất Văn Bách cắn răng nói: “Các người ai muốn dạy dỗ hắn ta nào? Tôi muốn khiến cho hắn ta trở thành trò cười trong đêm nay, sau đó còn phải đuổi hắn ta ra ngoài”.

“Anh Tất, để em”, đúng lúc này, một chàng trai có thân hình mập mạp đứng bên cạnh Tất Văn Bách cười: “Cái chuyện dạy dỗ người khác này không ai giỏi bằng em đâu”.

“Phùng Nhân, vậy chuyện này giao cho cậu”.

“Anh Tất, anh cứ yên tâm, các anh chỉ cần đứng đây xem kịch hay là được”.

Phùng Nhân nói xong liền rời khỏi phòng VIP.

Đám người Tất Văn Bách đứng bên trên, không lâu sau đã nhìn thấy Phùng Nhân đi xuống dưới.

“Cậu nói xem tên mập họ Phùng đó sẽ dùng cách gì đây?”

“Xem bộ dạng này của hắn, chắc vẫn chỉ là cái cách đó thôi. Đầu tiên là đổ đồ ăn vào người rồi ăn vạ”.

“Haha, cách này không tệ, chúng ta đợi xem kịch hay thôi”, Tất Văn Bách híp mắt cười.

“Tên họ Trần kia lại dám đối đầu với tôi thì kết cục chỉ có thể là như thế mà thôi”, Tất Văn Bách nhìn thấy Phùng Nhân bắt đầu hành động thì nói một cách trầm ngâm.

Trần Thanh thì đang ăn, rất nhanh sau đó anh đã ăn hết đồ ăn trong đĩa nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nên chuẩn bị đứng lên đi lấy thêm.

Đúng lúc mà Trần Thanh đi về phía bàn để đồ ăn để lấy thêm đồ thì đột nhiên bên cạnh có một người chạy nhanh về phía anh.

Sau khi Trần Thanh cảm giác được thì ngay lập tức tránh sang bên cạnh.

Xoảng!

Ngay khi Trần Thanh tránh sang bên cạnh thì tất cả đồ ăn trong tay người nọ trực tiếp rơi hết cả xuống đất.

Trần Thanh liếc qua một cái rồi không để ý đến nữa mà chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, người nọ vươn tay bắt được Trần Thanh, tức giận nói: “Anh đâm vào tôi, đánh đổ đồ ăn làm bẩn bộ vest của tôi. Đã thế anh còn muốn rời đi sao?”

Người nọ hét lên như thế, ngay lập tức cả hội trường yên tĩnh lại, tất cả sự chú ý của mọi người lúc này đều tập trung vào phía này.

Sau khi họ nhìn thấy Phùng Nhân thì không ít người đều nở một nụ cười hài lòng.

Họ biết là sắp có kịch hay để xem rồi.

Không ít người trong số họ đều biết rằng đây chính là chiêu trò thường thấy của Phùng Nhân.

Trần Thanh nhìn người đàn ông mập mạp mặc vest trước mặt, nhàn nhạt nói: “Tôi không đâm vào anh. Là do anh đi đường không vững, không liên quan gì đến tôi!”

“Anh không đâm vào tôi? Tôi tự ngã? Chính là do anh đâm vào tôi, rất nhiều người xung quanh đều nhìn thấy”, Phùng Nhân nói một cách ngạo mạn.

“Tôi cũng nhìn thấy”.

“Là do cậu đâm vào cậu ấy, đừng có chối nữa”.

Xung quanh có không ít người, dù họ có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi hay không thì đều đứng về phía Phùng Nhân.

“Tên bảo vệ quèn này, nghe rõ chưa? Có nhiều người nhìn thấy như thế, rõ ràng chính là do anh đâm vào tôi, lại còn làm bẩn hết quần áo của tôi nữa, anh có biết bộ vest này của tôi có giá bao nhiêu không? Anh đền được sao?”, Phùng Nhân kích động nói với Trần Thanh: “Anh nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”

“Không phải do tôi làm, chả liên quan gì đến tôi cả”.

Trần Thanh trực tiếp hất tay Phùng Nhân ra.

“Anh không được đi. Chó má, chưa nói rõ ràng mà anh lại dám đi?”

Phùng Nhân nói một cách ngạo mạn, lại tóm lấy tay của Trần Thanh một lần nữa.

Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Phùng Nhân, nói: “Anh tốt nhất là nên bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.

“Anh có thể làm gì tôi nào?” Phùng Nhân nói một cách khoa trương: “Một tên bảo vệ quèn mà đòi vào đây ăn uống nhồm nhoàm, bây giờ còn đâm vào tôi, làm bẩn trang phục của tôi, anh còn cãi nữa hả?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Trần Thanh nhìn chằm chằm Phùng Nhân hỏi.

“Quỳ xuống! Quỳ xuống xin lỗi anh đây thì may ra anh đây còn xem xét tha thứ cho”, Phùng Nhân nói một cách đắc ý.

Những người đứng xung quanh nghe thấy vậy thì đều cười ồ lên.

“Tôi sớm đã thấy chướng mắt tên bảo vệ quèn này rồi”.

“Cuối cùng bây giờ cũng có người dạy dỗ anh ta rồi”.

“Haha, đây chính là kết cục của việc vào đây chỉ để ăn ngấu ăn nghiến thôi đấy”.

“Cậu Phùng, cậu làm đúng lắm”.

“Mau quỳ xuống đi, nếu không đợi thêm chút nữa không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.

Phùng Nhân nghe được lời nói của những người đứng xung quanh thì lại càng tỏ ra khoe khoang đắc ý, hắn nhìn Trần Thanh với một ánh mắt khinh thường rồi cười và nói: “Tôi bảo anh quỳ xuống, anh có nghe thấy không?”

“Bảo tôi quỳ?” Trần Thanh hỏi lại một cách lạnh lùng.

“Đúng thế, tôi bảo anh quỳ xuống”, Phùng Nhân cười đắc ý: “Nếu hôm nay anh không quỳ thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây được”.

“Haha”.

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy thì cười ầm lên, họ đều đứng nhìn với tâm lý đang xem một trò vui.

Đám người này từ trước đến nay đều coi mình là tầng lớp thượng lưu của xã hội cho nên khi nhìn thấy một tên bảo vệ quèn bị ức hiếp đến mức đánh không lại như vậy thì đều có cảm giác mình ưu việt hơn người.

Trần Thanh nhìn thấy biểu cảm khinh thường của Phùng Nhân thì lập tức bước về phía hắn ta.

Đám người ở đây thấy Trần Thanh như vậy thì đều cười ồ lên.

Họ đều cảm thấy, Trần Thanh muốn quỳ xuống tạ lỗi rồi.

Mà gương mặt Phùng Nhân giờ phút này đều là bộ dạng đắc ý ngời ngời.

Chương 28: Để tôi ăn nó!

Lúc Trần Thanh đối mặt với Phùng Nhân, tất cả mọi người đều cho rằng, một tên bảo vệ quèn như Trần Thanh chắc chắn sẽ không dám đụng đến Phùng Nhân.

Trên mặt Phùng Nhân cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

"Trần Thanh..."

Ngay lúc này, Nam Cung Yến đột nhiên dạt đám đông ra, kéo Trần Thanh lại.

"Dù sao đi nữa thì anh cũng đừng làm ẩu nữa, chuyện này để tôi giải quyết là được".

Nam Cung Yến nhìn về phía Phùng Nhân, nói liên thanh: "Cậu Phùng, tôi muốn thay mặt Trần Thanh xin lỗi anh một tiếng về chuyện xảy ra ngày hôm nay".

Nam Cung Yến sợ Trần Thanh lại gây rối, ban đầu cô nhận được điện thoại của Tất Văn Bách, hắn nói chỉ cần Trần Thanh đứng trước mặt hắn xin lỗi, hắn sẽ bỏ qua chuyện hôm đó.

Thế nên, ngoài chuyện này ra, Nam Cung Yến cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.

Phùng Nhân thấy Nam Cung Yến đến, khuôn mặt hắn khinh khỉnh cười nói: "Tiểu Yến à, không phải là tôi không nể mặt cô, nhưng mà tên bảo vệ quèn này có quan hệ gì với cô? Cô dựa vào đâu mà xin lỗi thay hắn chứ?"

Phùng Nhân hỏi ngược lại làm Nam Cung Yến không biết nên trả lời thế nào.

Quan hệ của cô và Trần Thanh đương nhiên không thể công khai được.

Cô do dự một hồi, lại nói: "Trần Thanh là nhân viên của công ty tôi, chuyện anh ta làm sai, dĩ nhiên tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm".

"Anh không có làm gì sai, là tên mập chết tiệt này cố ý bới lông tìm vết".

Trần Thanh lạnh lùng nói.

"Mày gọi ai là tên mập chết tiệt hả?"

Lúc này Phùng Nhân liền kích động.

"Mày đó!", Trần Thanh nói.

"Mẹ mày!", Phùng Nhân phát rồ lên.

"Cậu Phùng, anh bình tĩnh lại đi".

Nam Cung Yến lập tức khuyên nhủ, cô quay lại trừng mắt nhìn Trần Thanh cảnh cáo: "Anh không nói, cũng không ai bảo anh câm đâu!"

Trần Thanh dửng dưng gãi mũi, rồi đột nhiên cười lạnh một cái, anh cảm thấy dù cho Nam Cung Yến có làm gì đi nữa cũng vô dụng thôi, vì rõ ràng là đối phương muốn kiếm chuyện với anh.

Trần Thanh cũng đoán được việc tối nay Nam Cung Yến dẫn anh đến đây là do ai sắp đặt rồi.

"Cậu chủ Phùng, thế này đi, tôi thay mặt Trần Thanh xin lỗi anh, tôi sẽ đền cho anh hai bộ vest tương đương, xem như là quà nhận lỗi, anh nể mặt tôi một chút nhé".

Nam Cung Yến gượng cười nói.

Nam Cung Yến thật sự không ngờ, Trần Thanh lại đắc tội hết mấy tên con ông cháu cha ở Nam Hải, nếu vậy thì sau này tập đoàn nhà Nam Cung cũng khỏi làm ăn ở đất Nam Hải này luôn.

"Bộ tôi thiếu tiền sao? Nếu cô muốn đền..."

Phùng Nhân chỉ vào Trần Thanh nói: "Nói gì cũng vô ích, tôi muốn thằng nhãi này quỳ xuống xin lỗi tôi. Chỉ cần hắn chịu quỳ xuống xin lỗi, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết cả thôi. Trừ chuyện này ra thì cô khỏi cần nói gì cả".

Nam Cung Yến nghe Phùng Nhân nói thế, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Cô thấy Phùng Nhân cắn mãi không buông, cô cũng không biết nên nói gì nữa.

Mấy người bên cạnh cũng cười khoái chí.

Bọn họ cũng muốn xem thử, người đẹp nhất Nam Hải sẽ xuống nước như thế nào.

"Phùng béo, cậu như vậy không đúng".

Lúc này, một tiếng cười vang lên từ phía bên ngoài.

Tiếng cười vừa dứt, Nam Cung Yến liền thấy Tất Văn Bách cầm trên tay một ly rượu, cười cợt dẫn theo mấy tên con ông cháu cha bước vào.

"Anh Tất, có gì mà không đúng?"

Phùng Nhân thấy Tất Văn Bách đi đến thì hỏi một cách khó hiểu.

"Phùng béo, ngay cả cô chủ Nam Cung mà cậu cũng không nể mặt, thì quả là cậu không đúng rồi!"

Tất Văn Bách nói.

"Anh Tất, không phải là em không nể mặt cô ấy, chỉ tại tên bảo vệ quèn kia cứng đầu không chịu nhận lỗi, vừa rồi hắn còn mắng em là tên mập chết tiệt nữa, vậy thì sao mà bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng được".

Phùng Nhân khó chịu nói.

"Cậu chủ Tất, anh nói giúp một lời đi, chuyện này đúng là Trần Thanh không cố ý".

Nam Cung Yến nhìn Tất Văn Bách nói.

Ngay lúc này, Tất Văn Bách giả mù sa mưa quay sang Phùng Nhân nói: "Phùng béo à, cậu thấy có thể nể tình tôi mà bỏ qua chuyện này được không?"

Trên mặt Phùng Nhân liền bày ra biểu cảm khó xử, hắn nói: "Anh Tất, không phải là em không muốn nể mặt anh, nhưng nếu bỏ qua dễ dàng như vậy, chẳng phải em không còn mặt mũi gì nữa sao? Em mà lại bị một tên bảo vệ quèn hại ra như vậy".

"Vậy cậu muốn sao? Cậu cũng không nên để người ta quỳ xuống xin lỗi cậu chứ?"

Tất Văn Bách nói.

"Không muốn quỳ xuống xin lỗi em thì cũng được", Phùng Nhân chỉ vào đống đồ ăn rơi vãi bên cạnh, cười nói: "Hắn chỉ cần ăn sạch đồ ăn ở dưới đất, em sẽ bỏ qua không truy cứu nữa".

"Haha!"

Phùng Nhân vừa dứt lời, những người đứng gần đó đều cười nhạo hả hê.

Theo bọn họ, e rằng chuyện này lại càng sỉ nhục người khác hơn.

"Phùng Nhân, cậu hơi quá đáng rồi đó?"

Tất Văn Bách căng mặt nói.

"Anh Tất, đây là do em nể mặt anh thì mới không bắt hắn phải quỳ, còn cho hắn ăn thêm chút đồ ăn, tốt quá rồi còn gì", Phùng Nhân cười nói.

"Tiểu Yến à, Phùng béo không nể mặt anh, anh cũng hết cách", Tất Văn Bách ra vẻ hết cách quay sang nói với Nam Cung Yến.

Thật ra, lúc này trong lòng Tất Văn Bách rất hả hê, hắn thấy Phùng béo làm quá đúng luôn ấy chứ, bắt Trần Thanh ăn đồ ăn rơi dưới đất, như vậy càng sỉ nhục anh ta hơn.

"Tổng giám đốc Nam Cung, tôi đã nể mặt anh Tất lắm mới không bắt hắn quỳ xuống xin lỗi tôi, chỉ để hắn ăn sạch đồ ăn rơi dưới đất, vậy có gì mà quá đáng đâu?", Phùng Nhân ra vẻ đắc ý nhìn Nam Cung Yến cười nói: "Đây cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi rồi, nếu hắn không chịu làm theo, tối nay hắn đừng hòng bước ra khỏi đây".

"Phùng béo, anh ức hiếp người quá đáng rồi đó".

Nam Cung Yến đã hơi tức giận.

"Tôi ức hiếp người quá đáng đó, rồi sao? Hắn chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, tôi ức hiếp không được sao?", Phùng Nhân hả hê nói.

"Anh... Anh..."

Nam Cung Yến bị tức nói không ra lời.

"Còn nữa, Nam Cung Yến à, tại sao tôi phải nể mặt cô? Tôi cũng không phải là anh Tất nào đó, nếu cô là bạn gái của anh Tất, tôi có thể nể mặt cô một chút", Phùng Nhân nói tiếp: "Nếu bây giờ cô đồng ý làm bạn gái của anh Tất, tôi sẽ bỏ qua cho hắn".

"Phùng béo, cậu đừng nói nhảm".

Tất Văn Bách đứng bên cạnh nói xen vào.

Thật ra thì, khi Tất Văn Bách tới chỗ này, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, hắn cảm thấy Phùng béo chắc chắn sẽ làm nên chuyện.

"Tiểu Yến ơi, nếu không thì em cứ giả vờ làm bạn gái của anh trước đi?"

Tất Văn Bách quay sang nói với Nam Cung Yến.

"Chỉ là giả vờ mà thôi, cũng không thiệt thòi gì".

"Tổng giám đốc Nam Cung, anh Tất của bọn tôi cũng không tồi, hoàn toàn xứng với cô đó chứ?"

Nam Cung Yến trái lại tức đến nói không ra lời.

Lúc này đây cô mới lờ mờ đoán được, không chừng đây chính là cái bẫy mà Tất Văn Bách đã giăng ra.

Đúng lúc này, Trần Thanh kéo Nam Cung Yến lại, bước lên phía trước nói: "Thôi để anh giải quyết cho nhé?"

"Anh giải quyết thế nào chứ?"

Nam Cung Yến thấy Trần Thanh bước ra liền cắn răng hỏi.

"Em đứng xem là được".

Trần Thanh cười nói.

Vừa nói, Trần Thanh vừa quay sang nhìn chằm chằm Phùng Nhân.

Phùng Nhân nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh, hắn khinh thường nói: "Tên bảo vệ quèn, tối nay muốn rời khỏi đây, thì ăn đi, nếu không ăn sạch, mày đừng mong có thể bước ra khỏi đây nửa bước".

"Haha".

Trần Thanh nhàn nhạt cười nói: "Có phải chỉ cần ăn sạch là có thể đi không? Bất kể là ai ăn cũng được à?"

"Được chứ, mày tìm ai ăn giúp mày đây?"

Phùng Nhân cười càng đắc chí hơn.

"Mày đó!", Trần Thanh cười nói.

"Tao?", Phùng Nhân ngẩn ra.

Ngay khi Phùng Nhân ngẩn người, Trần Thanh bèn ra tay!

Chương 29: Tên bảo vệ ngang ngược

Trần Thanh giữ chặt lấy Phùng Nhân rồi ngay lập tức đá vào chân hắn.

Bụp!

Phùng Nhân bị đá ngã lăn ra đất.

Trần Thanh giữ chặt đầu hắn ghì xuống đất và nói: “Mày thích ăn như thế thì để tao giúp mày ăn cho no, hôm nay mà mày không ăn hết chỗ này thì đừng trách tao không khách khí!”

“A!”

Đám người xung quanh nhìn thấy Trần Thanh đột nhiên ra tay, ghì chặt đầu Phùng Nhân vào đống đồ ăn dưới sàn nhà thì đều bị dọa đến há hốc mồm.

Thật sự không ai ngờ đến Trần Thanh lại dám ra tay thật.

Ngay cả Nam Cung Yến cũng đơ người ra, lúc này cô không thể nào tin được, cũng không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.

Trần Thanh cũng gan quá rồi, dám ra tay với Phùng Nhân như vậy.

“Cứu mạng!”

Phùng Nhân gào lên.

Tiếng hét của Phùng Nhân khiến cho Tất Văn Bách sực tỉnh rồi gọi to: “Bảo vệ đâu?”

Ngay sau tiếng gọi của Tất Văn Bách lập tức có một đội bảo vệ chạy vào.

“Bắt hắn lại, không được để hắn chạy”.

Tất Văn Bách chỉ vào Trần Thanh hét to: “Đánh hắn tàn phế cho tôi, dám ra tay đánh người ở đây, không được tha cho hắn”.

Tất Văn Bách kích động.

Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Phùng Nhân và hắn đều cùng một phe, bây giờ Phùng Nhân bị Trần Thanh hành hạ như vậy, đến khi đó người mất thể diện cũng sẽ là hắn thôi.

Đám bảo bệ nhìn thấy Trần Thanh ra tay đánh Phùng Nhân như thế thì đều ngẩn người ra, sau đó lập tức bổ nhào về phía anh.

Đám bảo vệ trong câu lạc bộ tư nhân này đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, bình thường 1 đánh 3 cũng không có vấn đề gì.

Huống hồ trong tay mỗi người họ đều cầm dùi cui điện.

“Trần Thanh, cẩn thận”.

Nam Cung Yến thấy vậy thì không nhịn được phải hét lên.

Nhưng mà, đợi đến khi cô hét xong thì đã quá muộn rồi.

Đám bảo vệ đã nhào cả về phía Trần Thanh.

Trần Thanh nhìn thấy đám bảo vệ lao về phía mình thì tạm thời buông Phùng Nhân ra.

“Dám gây rối ở đây, lần này hắn gây ra chuyện lớn rồi”.

“Khẳng định sẽ bị đánh chết”.

“Haiz, một tên bảo vệ không quyền không thế lại dám gây rối ở đây thì không phải là tự tìm đường chết sao?”

Đám người đứng xung quanh nhao nhao nói.

Họ đều nghĩ rằng kết cục của Trần Thanh sẽ rất thảm.

Khéo chỉ chút nữa thôi anh ta sẽ bị đánh chết rồi lôi ra ngoài.

Bụp! Bụp!

Ngay lúc họ đang bàn tán thì Trần Thanh và đám bảo vệ đã lao vào đánh nhau.

Đám bảo vệ tuy đều được gọi là tinh anh nhưng vừa xông đến trước mặt Trần Thanh thì tất cả đều bị đánh cho ngã rạp ra đất.

Tất Văn Bách thấy vậy thì co rút hết cả mặt lại.

Hắn như đang nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, đám bảo vệ của hắn cũng bị Trần Thanh đánh cho không đứng dậy được.

Không ngờ là hôm nay chuyện ấy lại xảy ra một lần nữa.

Tất nhiên là Tất Văn Bách cũng không thể nào ngờ được Trần Thanh lại dũng mãnh như vậy, không cần cãi lý qua lại với họ.

Trong chớp mắt, đám bảo vệ đều ngã rạp hết ra đất kêu la oai oái.

Lúc này, Trần Thanh nhặt một cái dùi cui điện dưới đất lên, nhìn vào Phùng Nhân vừa mới ngồi dậy rồi trực tiếp bước về phía hắn, dùng dùi cui điện dí vào người hắn ta.

A!

Trong hội trường lúc này vang lên một tiếng hét to như tiếng lợn bị chọc tiết.

“Nghiệp chủng, tao muốn mày phải chết, mày dám động vào tao thì chết chắc rồi!”

Phùng Nhân hét lên một cách đau khổ.

Trần Thanh không quan tâm nhiều thứ như vậy, anh lại cầm dùi cui điện lên dí vào người Phùng Nhân.

“Tao hỏi mày lần nữa, có ăn hay không?”

“Ông đây không ăn”.

Xẹt! Xẹt!

Trần Thanh lại dí dùi cui điện vào người hắn một lần nữa.

“Ăn hay không?”

“Dù có chết, tao cũng...”.

Xẹt! A!

Phùng Nhân bị dí dùi cui điện vào người mấy lần, hắn ta cảm giác như mình sắp ngất đi vì không thể nào chịu được cơn đau do điện giật gây ra như thế này nữa, lúc này hắn bật khóc và nói: “Tao ăn, tao ăn, đừng có dí nữa”.

“Vậy thì ăn hết cho tao”.

Trần Thanh nắm đầu Phùng Nhân đến chỗ đồ ăn bị rơi ra sàn.

“Anh Tất, cứu em với”.

Phùng Nhân vừa ăn vừa khóc.

“Ăn nghiêm túc đi”, Trần Thanh lại dí dùi cui vào người hắn.

“Rè...”

Phùng Nhân vừa khóc vừa cắm mặt nhai nuốt đống đồ ăn rơi dưới sàn nhà, sự nhục nhã này hắn không thể nào chịu đựng được, chỉ là lúc này không có ai đến cứu hắn cả.

“Tên họ Trần kia, tốt nhất mày nên dừng tay ngay lập tức đi”.

Tát Văn Bách mắng lớn: “Mày có biết kết cục của chuyện mày làm là gì không?”

“Không biết, cũng không muốn biết”.

Trần Thanh nói một cách khinh thường.

“Anh kích động thế, lẽ nào muốn ăn giúp hắn sao? Được thôi, anh có thể qua đây mà ăn với hắn”.

“Mày... mày”, Tất Văn Bách tức đến nỗi không nói thành lời.

Hắn biết Trần Thanh là một người ngang ngược vô lý, có chuyện gì cũng phải làm bằng được mới thôi.

“Tiểu Yến, em không định quản người của mình sao?”

Tất Văn Bách cắn răng nói với Nam Cung Yến: “Em có biết hậu quả việc hắn ta làm ngày hôm nay là gì không? Hậu quả này em có gánh được không?”

Nghe Tất Văn Bách nói vậy, Nam Cung Yến cũng tự biết hậu quả của chuyện này là gì. Trần Thanh đã đắc tội Tất Văn Bách lại thêm việc ra tay với Phùng Nhân hôm nay, thì sau này việc kinh doanh của tập đoàn cô ở Nam Hải chắc chắn sẽ không được thuận lợi.

Nhưng mà Nam Cung Yến cũng khá hiểu Trần Thanh, cô biết anh sẽ không nghe lời cô.

“Trần Thanh... hay là bỏ đi”.

Nam Cung Yến khuyên Trần Thanh.

“Đợi anh ta ăn xong thì chuyện này coi như bỏ qua”, Trần Thanh trả lời một cách nhẹ nhàng.

Nam Cung Yến cắn môi: “Trần Thanh, anh nên hiểu chuyện này sẽ có hậu quả thế nào, anh cứ thế này là hại chết tôi đó”.

“Em yên tâm đi. Ai làm người đó chịu”, Trần Thanh nói với cô.

Nam Cung Yến nghe được lời nói của Trần Thanh thì cũng không biết nên nói gì nữa, cô biết là cho dù mình có khuyên thế nào đều không có tác dụng, vì thế cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.

“Tên họ Trần kia, tao cảnh cáo mày, mày chết chắc rồi!”

Tất Văn Bách cảnh cáo Trần Thanh một lần nữa.

“Haha”, Trần Thanh cười một cách khinh thường: “Gì cơ? Tôi lại muốn xem thử xem mình sẽ chết kiểu gì đấy!”

Hả!

Tất Văn Bách nghe thấy lời Trần Thanh nói thì tức đến mức không nói nên lời nữa rồi.

Đám người xung quanh thấy vậy thì đều ngạc nhiên.

Họ không thể nào tin được một tên bảo vệ quèn lại gan dạ như thế, dám ra tay đánh Phùng Nhân ở đây, lại còn không coi Tất Văn Bách ra gì.

Đúng thật là ngang ngược mà!

Tất nhiên là lúc này họ cũng đồng tình với Nam Cung Yến, cô là người dẫn Trần Thanh đến đây, mà hắn lại dám gây tội, sau này sợ là khó làm ăn trên đất Nam Hải này nữa.

Về phía Trần Thanh, họ đều cho rằng hắn dám ngang ngược ở đây như thế, không lâu nữa thôi sẽ biến mất khỏi Nam Hải, Nam Hải này không có chỗ cho hắn dung thân.

“Cậu chủ Tất, sao ở đây đông vui thế, có chuyện gì sao?”

Đúng lúc này, có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước đến, anh ta nhìn thấy tình hình phía bên này thì bước đến hỏi.

Tất Văn Bách nghe thấy giọng nói này, ngay lập tức đi về phía người đàn ông đó và nói: “Anh Hổ, anh là một người người tài giỏi, có một tên bảo vệ quèn không biết trời cao đất dày đang quậy phá ở đây, anh giúp em trừng trị hắn với”.

Tất Văn Bách nhìn thấy anh ta xuất hiện thì vô cùng kích động.

Hắn ta biết người trước mắt chính là một cao thủ chính hiệu. Hơn nữa còn là cao thủ bảo vệ một người quyền cao chức trọng ở Nam Hải, Tất Văn Bách luôn có mong muốn kết thân với anh ta cho nên thường mời anh ta đến tham gia tiệc rượu.

Nhưng mà bình thường anh ta rất hiếm khi tham gia.

Tối nay vừa hay anh ta lại có mặt ở đây, Tất Văn Bách nhờ anh ta trừng trị Trần Thanh tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chương 30: Người phải câm mồm là cậu

“Có chuyện như thế sao? Lại có người dám diễu võ dương oai ở địa bàn của cậu chủ Tất, xem ra đúng là không biết trời cao đấy dày”, A Hổ nghe được lời nói của Tất Văn Bách thì hùng hổ nói: “Cậu chủ Tất, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết hắn, chỉ là không biết cậu muốn tôi trừng trị hắn đến mức nào?”

A Hổ tự tin ngời ngời, trong suy nghĩ của anh ta, trên cái đất Nam Hải này số người có thể đánh bại anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Huống hồ, Tất Văn Bách còn coi trọng mình như thế, bây giờ chỉ làm giúp hắn một chuyển cỏn con thì cũng chẳng mất gì.

Tất Văn Bách lạnh lùng nói: “Dám gây chuyện ở chỗ của em, đánh gãy chân tay hắn là được rồi”.

“Không thành vấn đề”.

A Hổ nói xong liền đi về phía đám đông đang đứng.

Tất Văn Bách đi theo ngay phía sau anh ta.

Đi xuyên qua đám người, Tất Văn Bách chỉ thẳng vào Trần Thanh nói: “Anh Hổ, chính là hắn ta, hắn là cái tên không biết trời cao đất dày”.

Tất Văn Bách nói xong thì có rất nhiều người đều nhìn về phía này, có vài người nhìn thấy A Hổ, họ đều cho rằng lần này Trần Thanh xong rồi, A Hổ là ai cơ chứ, ở cái đất Nam Hải này không ít người đều đã từng nghe qua danh tính của anh ta.

“Người bên cạnh ông cụ Cố”.

“Nghe nói anh ta là một cao thủ”.

“Tên bảo vệ quèn kia lần này toang rồi”.

Đám người bên cạnh nhao nhao nói.

Nam Cung Yến nghe thấy vậy lập tức cảm thấy căng thẳng.

“Dừng tay lại cho tôi”.

A Hổ nhìn thấy cảnh Trần Thanh giữ chặt đầu Phùng Nhân bắt ăn đống đồ rơi dưới đất thì nói một cách tức giận.

A Hổ vừa hét xong thì Trần Thanh liền quay lại nhìn anh ta.

Sau khi A Hổ nhìn thấy người đó là Trần Thanh thì sững người ngay lập tức.

“Anh Hổ, anh giúp em trừng trị cái tên không biết trời cao đất dày này đi”.

Tất Văn Bách chỉ vào Trần Thanh và mắng: “Tên tạp chủng này, hôm nay mày chết chắc rồi”.

“Thế sao?”, Trần Thanh cười.

“Cậu câm mồm cho tôi!”

A Hổ đột nhiên cắn răng nói.

“Nghe rõ chưa, câm mồm!”, Tất Văn Bách nói một cách đắc ý: “Chút nữa thôi thì ngay cả miệng của mày cũng bị đánh cho không mở ra được nữa đâu”.

“Tôi bảo cậu câm mồm”.

A Hổ nói một cách lạnh lùng.

A Hổ vừa nói xong thì Tất Văn Bách giật mình.

“Anh Hổ, đây là...?”

Tất Văn Bách quay đầu lại thì thấy khuôn mặt bừng bừng lửa giận của A Hổ đang nhìn mình chằm chằm, hắn không thể nào hiểu được.

“Cậu có tư cách gì mà dám nói chuyện với cậu Trần như vậy”, A Hổ lại nói với Tất Văn Bách: “Cậu còn dám mắng cậu Trần thêm câu nào nữa thì ông đây sẽ đánh chết cậu”.

Hả!

A Hổ chỉ thẳng vào Tất Văn Bách mà mắng, tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này đều không thể nào tin được.

Ngay cả Tất Văn Bách cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, A Hổ là do hắn ta mời đến giúp đỡ, sao bây giờ lại quay sang mắng hắn rồi?

A Hổ còn gọi hắn ta là cậu Trần?

Mọi người ở đây đều nghĩ có phải là mình nghe nhầm rồi không!

Một người có tiếng như A Hổ đây lại gọi tên bảo vệ quèn kia là cậu Trần, đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy.

Bọn họ đều ngạc nhiên quá đỗi, A Hổ bước nhanh về phía Trần Thanh rồi nói một cách kính cẩn: “Cậu Trần, anh có sao không? Bọn họ không làm anh bị thương chứ? Nếu họ dám làm anh bị thương thì cứ nói cho tôi biết. A Hổ tôi tuyệt đối không tha cho họ”.

A Hổ nói chuyện với Trần Thanh một cách kính cẩn như vậy thực sự khiến mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.

Đến lúc này, ngay cả Nam Cung Yến cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy trước mặt. Trước đây khi Hồ Lục gia gọi Trần Thanh là cậu Trần thì cô đã cảm thấy không thể nào tin được rồi.

Bây giờ A Hổ nhìn thấy Trần Thanh cũng kính cẩn gọi là cậu Trần, cô lại càng không thể nào hiểu được.

Không chỉ mình cô không hiểu được mà tất cả những người ở đây đều như vậy.

Nhưng không hiểu là không hiểu, dù gì thì tất cả mọi người ở đây cũng nhìn ra được sự kính cẩn của A Hổ dành cho Trần Thanh không thể nào là giả được.

“Haha, cũng không có gì đâu, chỉ là tên mập chết tiệt này muốn hãm hại tôi, lại còn muốn tôi ăn sạch đống đồ dưới đất, tôi không vừa mắt hắn ta nên chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút thôi”, Trần Thanh nói một cách nhẹ nhàng.

A Hổ nghe được lời nói của Trần Thanh thì hét lên một cách phẫn nộ: “Lại có chuyện như vậy sao? Cậu Trần, anh cứ yên tâm, bây giờ tôi lập tức mời Cố lão đến đây lấy lại công bằng cho anh.

A!

A Hổ nói thế lại khiến cho đám người ở đó ngạc nhiên.

Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà lại định mời Cố lão đến đây.

Chẳng hợp lý gì cả. Chuyện này e rằng Cố lão cũng lười để ý đến.

Lúc này Trần Thanh lại cười khẩy: “Không cần Cố lão phải đến đây đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.

“Cậu Trần, tôi cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ, tôi hiểu rõ đám cậu ấm này khốn nạn thế nào, thế mà bọn họ lại dám đối xử với anh như vậy, tất nhiên phải mời Cố lão qua đây lấy lại công bằng cho anh rồi”, A Hổ nghiêm túc nói: “Anh đợi chút, tôi phải ra ngoài gọi điện thoại thông báo cho Cố lão”.

A Hổ vừa nói xong liền bước nhanh ra ngoài, khi đi qua Tất Văn Bách còn cảnh cáo hắn: “Tất Văn Bách, nếu cậu Trần xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi ra tay với cậu”.

Nói xong A Hổ lập tức đi ra ngoài, anh ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để gọi điện thông báo cho Cố lão.

Thực sự Trần Thanh cảm thấy không cần thiết, nhưng mà A Hổ lại cảm thấy rất cần thiết.

A Hổ hiểu rõ đám người Phùng Nhân này, chắc chắn là bọn hắn muốn trả đũa Trần Thanh.

Nhưng nếu mời Cố lão đến đây thì kết quả chắc chắn sẽ khác.

Hơn nữa, Trần Thanh là ân nhân của Cố lão, nếu chuyện này không nói cho ông biết thì đến khi ông cụ biết chắc chắn sẽ trách anh, cân nhắc kĩ, A Hổ cảm thấy cần thiết phải thông báo cho Cố lão.

Đợi sau khi A Hổ đi ra ngoài rồi, đám người ở đây vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau.

Họ vẫn chưa thể nào hồi hồn lại được.

“Anh Tất, Cố lão đến rồi, làm sao bây giờ?”

“Cố lão thực sự sẽ đến đây ra mặt thay cho một tên bảo vệ quèn sao?”

Đám người xung quanh Tất Văn Bách đều tỏ ra lo lắng sợ sệt.

Tất Văn Bách trả lời lại một cách lạnh lùng: “Các người đừng tự mình dọa mình nữa, ông ấy còn đang nghỉ ngơi, trong lúc ông ấy nghỉ ngơi thì không ai có thể làm phiền được, tôi thấy A Hổ chỉ là quen biết tên đó và muốn giúp hắn chối bỏ trách nhiệm mà thôi”.

Nghe Tất Văn Bách nói vậy, đám người xung quanh đều gật đầu đồng ý.

Bọn hắn cũng từng nghe nói, trước đây cũng có một người quyền cao chức trọng nửa đêm muốn đến thăm Cố lão, nhưng Cố lão nghỉ ngơi đúng giờ, trực tiếp đóng cửa không tiếp khách.

Người quyền cao chức trọng đó còn không có cách nào gặp được Cố lão. Huống hồ lại còn muốn ông cụ đến đây chỉ vì một tên bảo vệ quèn.

Đúng như lời A Hổ nói, khi anh ta gọi điện đến cho quản gia thì đã bị mắng một trận.

Nhưng A Hổ vẫn nói với quản gia một cách chắc chắn: “Quản gia, ông thông báo cho Cố lão một tiếng, thực sự có một chuyện rất gấp, nếu để xảy ra chuyện gì thì mình tôi không thể nào gánh được”.

“A Hổ, không phải tôi không muốn giúp cậu, cậu biết quy tắc của Cố lão rồi mà, sau mười giờ mà có ai dám làm phiền ông cụ nghỉ ngơi thì chính là tội lớn tày trời”, quản gia khó xử nói.

“Tôi biết, nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng, ông chỉ cần nói với Cố lão là có liên quan đến cậu Trần là được”.

A Hổ vẫn nói một cách chắc chắn.

“Được, để tôi thông báo cho Cố lão giúp cậu”, quản gia biết A Hổ không phải là người dễ bị kích động, nếu thực sự không có chuyện lớn thì cậu chắc chắn cũng không dám ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Cố lão.

Quản gia cầm lấy điện thoại lưỡng lự đứng một lúc lâu bên ngoài phòng của Cố lão rồi mới có dũng khí gõ cửa.

“Có chuyện gì sao?”

Một lúc sau, từ trong phòng liền vọng ra giọng nói tức giận của Cố lão: “Không phải tôi đã nói rồi sao, sau mười giờ đừng có đến làm phiền tôi nghỉ ngơi”.

Quản gia nghe thấy lời nói của Cố lão thì cả người đổ đầy mồ hôi lạnh rồi nói một cách yếu ớt: “Cố lão, chuyện là như vậy, A Hổ gọi điện thoại đến nói là cậu Trần xảy ra chuyện rồi, cậu ấy muốn tôi chuyển lời cho ông, cậu ấy nói là nếu xảy ra chuyện gì cậu ấy sẽ tự chịu trách nhiệm thế nên tôi mới dám làm phiền ông”.

Quản gia vừa nói xong thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Cố lão lập tức xuất hiện trước cửa nói: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn tự nói chuyện với A Hổ”.

Quản gia nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Cố lão thì ngạc nhiên hết mức.

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ ông thấy Cố lão khẩn trương như thế, lúc này ông lại cảm thấy nghi hoặc, người được gọi là cậu Trần đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lại có thể khiến Cố lão nửa đêm phải thức dậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom