• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 151-155

Chương 151: Tay bắn tỉa Song Tử.

Trần Thanh cũng không ngờ nhà họ Diệp lại đến trả thù nhanh như vậy, mình vừa bước chân ra khỏi câu lạc bộ không bao lâu, nhà họ Diệp đã cử người đến.

Không sai, vừa rồi Trần Thanh đã cảm giác được một mối nguy hiểm đang rình rập, nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, anh mới có thể nhanh chóng tránh qua một bên.

"Pằng..."

Một tiếng súng vang lên, chỗ Trần Thanh vừa đứng đã bị đạn của súng bắn tỉa chọc thủng.

Trần Thanh dặn dò ông cụ Cố vài câu, sau đó anh như một con báo săn mồi vụt phóng ra ngoài.

Anh biết, mục tiêu của đối phương là anh, nếu anh vẫn cứ ở lỳ trong phòng, e rằng cả Nam Cung Yến và Giang Tử Phong đều sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ là người bình thường thôi.

"Hừ! Trái lại tao muốn xem mày có bao nhiêu bản lãnh", Trần Thanh phóng ra mấy bước thì phát hiện tay súng bắn tỉa kia lại không theo sát mình, dĩ nhiên không phải đối phương không theo kịp anh mà chỉ là đang tìm cơ hội bóp cò thôi.

"Nếu mày không ra thì tao sẽ đến đó".

Trần Thanh động não, sau đó cả người vụt qua nhanh như chớp, anh di chuyển theo hình chữ Z, vọt tới chỗ tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp.

Tay súng bắn tỉa kia bắn phát đầu không trúng thì nhanh chóng chuyển chỗ, nhưng khi hắn ta định đổi một chỗ bắn lý tưởng hơn để tiếp tục bắn phát kế, thì chợt nhận ra không tài nào nhắm chuẩn vào Trần Thanh được.

"Quỷ yêu gì thế này, làm sao người này biết được mình nhắm vào đâu mà né tránh?", tay súng bắn tỉa nhìn từng nhịp bước chân của Trần Thanh nhất thời cả kinh.

Nhìn sơ thì kiểu bước chân này khá đơn giản, nhưng nếu đang trong trận chiến thì tỷ lệ thành công không hề cao, tuy nhiên đây là cách duy nhất để né tránh những tay súng bắn tỉa.

"Mẹ kiếp! Nhiệm vụ thất bại, yểm trợ tôi rút lui!", lúc Trần Thanh cách hắn không còn xa, tay súng bắn tỉa nhanh chóng ra lệnh.

Sau đó, tiếng súng từ bốn phương tám hướng vang lên liên hồi.

Trần Thanh vốn định giải quyết tay súng bắn tỉa này, nhưng lại bị những tay súng xung quanh quấy nhiễu, chỉ đành trơ mắt nhìn tay súng bắn tỉa kia rời đi.

Nếu đã không bắt được tay súng bắn tỉa thì Trần Thanh lập tức đổi mục tiêu qua những tay súng còn lại.

Những tay súng đó không ngờ tốc độ của Trần Thanh lại nhanh đến thế, vừa định rút lui thì đã không còn kịp.

Ngay lúc Trần Thanh vừa tìm được một tay súng, định quật ngã hắn, ép hắn ta nói ra người chủ mưu phía sau, thì đột nhiên cảm giác tim đập nhanh dự báo nguy hiểm lại ập đến.

"Mẹ kiếp! Đến tận một đôi bắn tỉa sao", Trần Thanh lập tức né đạn, nhưng tay súng anh đang chế ngự lại bị bắn vỡ đầu.

Sắc mặt Trần Thanh vô cùng khó coi, cặp đôi bắn tỉa này phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, hơn nữa tay bắn tỉa này giữ khoảng cách vô cùng hoàn hảo, một người chịu trách nhiệm bắn lén, người còn lại thì yểm trợ rút lui.

Mà lúc này, nhiệm vụ chính của hai tay bắn tỉa là xử gọn những tay súng còn lại, chính xác hơn là muốn giết người diệt khẩu!

Tổng cộng có bảy tay súng, Trần Thanh còn chưa tìm được tên nào thì đều đã bị tay bắn tỉa diệt sạch.

Dựa vào tốc độ của anh, thật ra vẫn có thể đuổi kịp hai tay bắn tỉa kia, nhưng anh sợ rằng bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, thế nên đuổi không bao xa thì trở lại.

"Trần Thanh, sao rồi?", Ông cụ Cố thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Trần Thanh quay lại, bọn họ nghe thấy tiếng súng nổ đùng đùng bên ngoài thì đã vô cùng lo lắng.

"Hai tên bắn tỉa chạy rồi, mấy tên còn lại đều bị diệt khẩu", Trần Thanh lắc đầu nói, vốn là nếu có thể tra hỏi là ai đã sai khiến, thì anh sẽ chủ động ra tay trước, nhưng giờ thì không được rồi.

"Xem ra khoảng thời gian này, mọi người ra ngoài thì phải cẩn thận. Chuyện lần này đối với nhà họ Diệp mà nói là sự khiêu khích lớn nhất, nếu như bọn họ không làm gì thì chẳng khác vứt bỏ hết mặt mũi ở đất Nam Hải này".

Vẻ mặt ông cụ Cố tràn ngập lo lắng nói.

Mặc dù ông cụ vô cùng tin tưởng vào thực lực của Trần Thanh, nhưng theo tình hình trước mắt, thủ đoạn của đối phương không phải là hạng xoàng.

"Yên tâm, tôi còn mong bọn họ mau tìm tới, để tôi giải quyết một lần cho xong", Trần Thanh nãy giờ luôn bực bội trong người, vậy mà lại để cho hai tay súng bắn tỉa kia chạy thoát, nếu như anh cũng có một cây súng bắn tỉa trong tay thì hai tên kia đừng hòng chạy được.

Ông cụ Cố và Giang Tử Phong nhanh chóng rời đi, chỉ còn Nam Cung Yến và Trần Thanh ở lại, ông cụ Cố sẽ tìm người dọn dẹp thi thể của mấy tay súng ở bên ngoài sau.

...

"Vợ ơi, anh bị thương rồi, đau quá đi mất", nhìn thấy hai "con kỳ đã cản mũi" đã rời đi, Trần Thanh liền nằm vật ra sofa, mặt mày tràn đầy đau đớn.

Nghe Trần Thanh nói thế, Nam Cung Yến nhất thời luống cuống tay chân, nhanh chóng đi đến bên cạnh Trần Thanh đưa tay nắm lấy tay anh.

"Anh bị thương ở đâu, có sao không hả?", Nam Cung Yến nóng ruột tới sắp khóc, giờ phút này trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, từng hồi tiếng súng vừa nãy thật sự quá đáng sợ, cô cực kỳ lo lắng Trần Thanh sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này Trần Thanh lại đột nhiên la lên, cô đương nhiên vô cùng hoảng sợ.

"Ngực anh đau quá", Trần Thanh hí hí mắt nhìn Nam Cung Yến nói.

"Đau ở đây à? Vậy phải làm sao bây giờ?", Nam Cung Yến sốt ruột đặt bàn tay mềm mại lên ngực Trần Thanh xoa xoa.

Cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay Nam Cung Yến, Trần Thanh vô cùng thoả mãn.

"Còn ở đây, ở đây, chỗ này..."

Rất nhanh sau đó, Nam Cung Yến cảm thấy có gì đó sai sai, sắc mặt cô bỗng nhiên lạnh xuống, đứng phắt dậy, đá cho Trần Thanh một cái thật mạnh vào chân.

"Đồ xấu xa, đồ lưu manh, đồ mặt dày..."

Mắng xong, Nam Cung Yến vọt lên phòng.

"Cái tên đểu cáng kia mặt dày chết đi được!"

Về đến phòng mình, Nam Cung Yến chôn đầu trong chăn nhưng miệng vẫn còn càm ràm.

Nhưng mà vừa nãy mình thật sự đã lo lắng cho anh ấy sao?

Không phải! Sao mình lại có thể lo cho cái tên lưu manh đó được chứ?

Tuyệt đối không phải! Nhất định là bị ảo giác rồi!

Cơ mà tên xấu xa kia dù hơi manh động nhưng cũng ra dáng đàn ông lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến dần đỏ ửng.

Dưới lầu, Trần Thanh ôm cái chân đau nhưng miệng lại cười toe toét.

Người phụ nữ này ra tay nhẫn tâm quá, giày cao gót mà đạp kiểu này, đau lắm chứ đùa.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Thanh đột nhiên nhận được một tin nhắn, mở tin nhắn ra xem, rốt cuộc khoé miệng anh liền kéo lên.

Cuối cùng ông đây cũng có tiền rồi, ông già kia bóc lột mình bao năm, sau cùng cũng chịu chuyển khoản rồi.

...

Tại phòng khách nhà họ Diệp, Diệp Thiên Phàm đã được rửa mặt chỉn chu lại, nhưng sắc mặt hắn ta vẫn cực kỳ khó coi.

Vẻ mặt người nhà họ Diệp bên trong phòng khách cũng chẳng hơn là bao. Lúc này, toàn bộ nhà họ Diệp yên ắng như sắp sửa xảy ra một trận phong ba bão táp.

"Chú ba, Song Tử đã trở về chưa?", Diệp Sùng Minh đột nhiên mở miệng hỏi một người đàn ông cao gầy trong đó.

"Anh cả, Song Tử về rồi, nhưng lại thất bại", Diệp Sùng Sâm nghiêm túc trả lời.

"Song Tử mà thất bại sao? Vậy có để bại lộ không?", Diệp Sùng Minh có hơi sửng sốt một chút, dĩ nhiên ông ta không ngờ Song Tử lại thất bại được, nên biết Song Tử chính là tay súng bắn tỉa át chủ bài của nhà họ Diệp bọn họ.

Hai người này là anh em sinh đôi nên có thần giao cách cảm, bọn họ không cần giao tiếp bằng ngôn từ, chỉ cần một người hành động, người còn lại ắt hẳn sẽ biết phối hợp như thế nào, có thể nói là sự hợp tác hoàn hảo.

Không ngờ, tay súng bắn tỉa át chủ bài vậy mà lại thất bại, xem ra phải cân nhắc lại kế hoạch đối phó với Trần Thanh rồi.

Chương 152: Nội chiến nhà Nam Cung.

"Chuyện của Trần Thanh mọi người thấy sao?", Diệp Sùng Minh mở miệng hỏi tất cả mọi người nhà họ Diệp.

"Chuyện này phải xử lý một cách sạch sẽ, em đã cử người đi xoá hết video rồi, những ai biết chuyện cũng đã bị bịt miệng", Diệp Minh Vĩ đứng dậy nói với Diệp Sùng Minh.

"Chú làm tốt lắm", Diệp Sùng Minh gật đầu hài lòng, ông ta cũng biết đây là cách tốt nhất rồi, sau đó nhìn về phía Diệp Sùng Hoan - người con thứ hai có kinh nghiệm dày dặn phụ trách đối ngoại của gia tộc.

"Chú hai, chú thấy sao?", Diệp Sùng Minh gọi tên Diệp Sùng Hoan, tất nhiên là ông ta không chỉ lấy danh nghĩa báo tư thù cho con trai mà bàn chuyện.

"Chuyện này ảnh hưởng rất xấu đến danh dự nhà họ Diệp của chúng ta, nếu như chúng ta không làm ra trò, e rằng sẽ làm cho toàn bộ người nhà họ Diệp thành trò cười ở Nam Hải. Thế nên tôi đề nghị phái Ám Vệ đi giết Trần Thanh để lấy lại danh dự cho nhà họ Diệp".

Diệp Sùng Hoan là phe cánh của Diệp Sùng Minh, vả lại ông ta hiểu rõ anh cả của ông ta nhất, đương nhiên phải tiếp lời của Diệp Sùng Minh.

Nghe được những câu nói này của Diệp Sùng Hoan, đám người nhà họ Diệp cũng không có lời phản bác nào, chuyện lần này quả thật ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Diệp của bọn họ.

"Nếu đã thế, vậy phái Ám Vệ ra tay giết hắn đi, vừa khéo dằn mặt những gia tộc khác, để bọn họ thấy gia thế nhà họ Diệp chúng ta lớn mạnh thế nào", một cụ ông mở miệng nói.

"Tôi lại thấy không ổn, Ám Vệ là lực lượng cuối cùng của nhà họ Diệp chúng ta. Nếu như bây giờ lật con át chủ bài này lên, nhà họ Diệp chúng ta sẽ không còn gì nữa", lúc này, một cụ ông cùng chi với Diệp Sùng Minh, không quá đồng ý lên tiếng.

"Đúng đó, tên Trần Thanh này là một thiên tài võ giả, không phải loại vô dụng gì, dù cho là Ám Vệ, nếu muốn giết được hắn thì cũng tổn thất không ít".

Có người phản đối thì cũng có người tán thành, dù sao thì gia tộc càng lớn, thì tranh đấu nội bộ cũng càng nhiều.

"Không sai, chuyện này vốn là cháu Thiên Phàm gây hấn với người ta trước, người ta trả thù là lẽ đương nhiên. Nhưng mà Trần Thanh dám đánh gãy cả hai tay hai chân của Thiên Phàm, chúng ta không thể để yên cho hắn được, tôi đề nghị tìm sát thủ hoặc lính đánh thuê ra tay".

Tuy rằng có người đồng ý phải trả thù Trần Thanh, nhưng lại không muốn tự mình động vào, tiêu hao lực lượng gia tộc.

"Chuyện đã đến nước này rồi, chú hai, chuyện tìm sát thủ hoặc lính đánh thuê giao lại cho chú, tôi muốn trong vòng một tuần có thể nhận được tin tốt", Diệp Sùng Minh thấy một vài người phản đối thì trong lòng ông ta đã sắp bùng nổ rồi.

Lúc này, ông ta nhìn về phía mấy người phản đối kia với một ánh mắt sắc lẹm.

"Hừ, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng mà đã lo chạy đi tìm Trần Thanh tính sổ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm nhà họ Diệp chúng ta vùi chôn vào vực thẳm, thì ai đứng ra chịu trách nhiệm đây?"

"Đúng đấy, Trần Thanh mới bao tuổi mà đã đạt tới mức thiên tài, sau lưng hắn chắc chắn phải có thầy hoặc thế lực chống lưng, chẳng lẽ chỉ vì một Diệp Thiên Phàm mà cả nhà họ Diệp chúng ta phải đối địch với một thế lực lớn mạnh nào đó sao?"

Những người phản đối kia đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Sùng Minh, nhưng bọn họ cũng chả sợ, bao năm rồi, Diệp Sùng Minh cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

"Lão Thất, lão Cửu - ngân sách nổi tiếng", lúc này, Diệp Sùng Minh gọi tên hai người vừa lên tiếng, phía sau lại có câu "ngân sách nổi tiếng" rồi không nói thêm gì cả.

Khi nghe được thấy Diệp Sùng Minh nói, sắc mặt lão Thất và lão Cửu đột nhiên biến sắc, lập tức ngậm miệng lại.

Những người khác vừa nhìn đã biết, e rằng lão Thất và lão Cửu đã bị Diệp Sùng Minh nắm thóp rồi.

"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, tan họp!", Diệp Sùng Minh lạnh lùng quét mắt nhìn những người còn lại, xoay người đẩy con trai mình rời đi.

Lúc Triệu Ngũ biết được Diệp Thiên Phàm bị Trần Thanh đánh gãy tay chân, hơn nữa lại còn bị đè đầu vào bãi phân, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Bởi vì ông ta nhớ lại chuyện mình gọi điện cảnh báo với Diệp Thiên Phàm, lỡ như Trần Thanh biết được, vậy mình...

Nghĩ tới đây Triệu Ngũ thấy hối hận không thôi, sao mình lại lắm mồm thế chứ, bây giờ lấy lòng nhà họ Diệp không được mà ngược lại còn đắc tội cả Trần Thanh.

Nhưng mà ông ta cũng biết, chuyện này sẽ không dừng lại ở đó, nhà họ Diệp chắc chắn không để yên, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội bên nào cả.

"Người đâu, đặt cho tôi một vé máy bay đi đảo Hồng Kông, tôi muốn đi nghỉ dưỡng", Triệu Ngũ sai người đặt vé máy bay chạy trốn.

...

Đối với chuyện lần này, dĩ nhiên là Giang Sơn nhận được tin tức cặn kẽ hơn bất kỳ ai.

"Quả thật không ngờ Trần Thanh lại còn là thiên tài võ giả!", sau khi ông ta biết được Trần Thanh là thiên tài võ giả, trong lòng Giang Sơn lại thấy có chút hối hận.

Ông ta cũng cho rằng phía sau Trần Thanh chắc chắn có ô dù, không thì làm sao còn trẻ như vậy đã đạt được thành tựu thiên tài võ giả.

Dù sao thì ván cũng đã đóng thuyền, bây giờ có muốn gì nữa cũng đã muộn.

Vẫn nên lẳng lặng nhìn nhà họ Diệp "đánh nhau" với Trần Thanh thôi, ông ta cũng muốn xem thử Trần Thanh còn lá bài nào chưa lật, tốt nhất là làm cách nào ép ông cụ Diệp phải ra mặt.

Tại nhà Nam Cung Yến, sau khi Trần Thanh về phòng thì tiếp tục luyện tập.

Hơn mười năm trước, ông cụ Diệp chính là thiên tài võ giả, ông cụ đã bế quan nhiều năm, e rằng thực lực càng khó lường. Nếu mình không nhanh chóng cải thiện bản thân, kế tiếp chắc sẽ không dễ chơi như trước.

"Không lẽ tên khốn kiếp kia bị thương thật chứ?", sáng hôm sau, Nam Cung Yến từ trên lầu đi xuống, thấy cửa phòng Trần Thanh vẫn đóng chặt, nhất thời có chút không yên tâm.

Mặc dù Trần Thanh vẫn đang luyện tập, nhưng anh vẫn không lơ là biệt thự, nhà họ Diệp lúc này chắc vẫn đang bàn bạc kế hoạch trả thù anh, anh không muốn bởi vì một chốc lơ là của mình mà để người bên cạnh phải chịu thương tổn.

Cảm nhận được Nam Cung Yến đang đứng bên ngoài, Trần Thanh lập tức thu hồi công lực mở cửa.

"Sao đứng ngoài cửa không vào thế vợ? Chẳng lẽ em đang tính tối nay sẽ làm chuyện gì đó xấu hổ với anh sao?", Trần Thanh ra vẻ lưu manh cười híp mắt nói với Nam Cung Yến.

"Xì, đồ lưu manh, tôi chỉ tới xem anh có phải ngủ tới chết luôn rồi không", Nam Cung Yến xấu hổ nổi giận nói.

"Haiz, nếu để anh sang phòng em ngủ, anh thật sự có thể ngủ thích chết luôn đó", Trần Thanh nhìn khuôn mặt đỏ ửng hôm nay lại xinh đẹp hơn ngày thường, trêu ghẹo.

"Hứ! Đồ lẻo mép, coi chừng tôi tống cổ anh đi đó", Nam Cung Yến vừa nghe xong thì tức đến ngứa răng ngứa lợi, lúc này chỉ biết quơ quơ nắm tay nhỏ đe doạ.

"Vợ ơi, sáng nay anh ngồi ké xe em đi làm được không?", Trần Thanh mặt dày xin xỏ.

"Không được", Nam Cung Yến đanh mặt lại lắc đầu nói.

"Haiz, anh thấy anh đáng thương ghê, hôm qua vừa bị thương, giờ còn phải đi làm, cũng chẳng có ai thương xót gì anh cả", Trần Thanh bày ra vẻ đáng thương tỉ tê.

Nam Cung Yến lại chẳng màng anh đứng đó giả vờ, đi một mạch ra cửa.

Trần Thanh thấy thế chỉ đành tự thân vận động đến công ty thôi.

Vừa đến công ty, đã thấy đám Tiểu Mao luyện tập buổi sáng rồi, mà Dương Lệ đứng cách đó không xa, trên người mặc một bộ đồ rằn ri bó sát, càng tôn lên vóc dáng gợi cảm của cô ấy.

Chương 153: Một ngày vô cùng mãn nguyện

“Anh Thanh, anh đến rồi à”, đám người tiểu Mao đều biết rằng ngày hôm qua, Trần Thanh đã đến câu lạc bộ Giải trí Quốc tế dạy cho tên Diệp Thiên Phàm đó một bài học nhớ đời. Hơn nữa, anh còn dùng lại thủ đoạn trước đó của hắn ta đối với Hồ Đại Quân khiến hắn phải trả một cái giá rất đắt. Điều này thật sự khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hả dạ.

Vì vậy, lúc nhìn thấy Trần Thanh đến, tất cả đều nhìn anh bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và chào hỏi rất nhiệt tình.

“Haha, các anh em đang luyện tập à, mọi người cứ tiếp tục cố gắng nhé”, Trần Thanh nói xong liền đi tới chỗ Dương Lệ.

“Hi! Người đẹp, có nhớ tôi không đấy?”, Trần Thanh cười tít mắt chào hỏi cô.

“Một ngày cậu không trêu ghẹo ai thì cảm thấy ngứa ngáy trong người sao? Có cần tôi gãi giúp cậu không?”, trong mắt Dương Lệ lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó siết chặt nắm đấm lại rồi hung hăng nói.

“Khụ khụ… Đừng nghiêm túc như vậy chứ. Tôi sắp trễ làm rồi nên đi trước đây”, anh cảm thấy hôm nay, tâm trạng của Dương Lệ không tốt lắm, vì thế tốt hơn hết là không nên dây vào.

“Cảm ơn cậu về chuyện của Đại Quân nha”, Dương Lệ nhìn theo bóng lưng anh đang chán chường rời đi thì khẽ cắn môi, nói.

“Hì hì, tôi cũng không phải là vì cô”, Trần Thanh cười khổ, nếu không phải vì mình thì Hồ Đại Quân cũng sẽ không bị đánh như vậy, còn suýt chút nữa đã mất mạng.

“Chuyện đó… Sau khi cậu tan ca thì có muốn cùng tôi đến bệnh viện thăm Đại Quân không?”, Dương Lệ hỏi lảng sang câu khác.

“Ok! Giờ thì tôi phải đi rồi, nếu không sẽ đến trễ mất”, vốn dĩ Trần Thanh muốn ghẹo cô ấy thêm một lúc nữa, nhưng điện thoại anh lại vang lên thông báo một loạt tin nhắn được gửi trong nhóm WeChat, lúc anh bấm vào xem thì thấy tất cả đều đang réo tên mình, nên đành vội vàng rời đi.

“Tên khốn, đồ tồi, đến bộ phận quan hệ xã hội rồi mới sợ bị trễ giờ. Lẽ nào vì tôi không có sức hút sao?”, Dương Lệ sờ lên mặt mình, giận dỗi nói.

Trần Thanh cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, còn đám nữ nhân viên kia thì liên tục gọi anh, làm anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.

Kết quả khi anh đến nơi thì phát hiện toàn bộ người ở bộ phận này như đang ăn tiệc mừng năm mới vậy, nên hết sức kinh ngạc.

“Có ai trúng số sao? Hay là có ai sắp kết hôn?”, Trần Thanh bước vào, vẻ mặt tươi cười hỏi.

“Đại anh hùng đã trở về rồi. Mau! Thổi kèn, đốt pháo lên đi”, các cô gái thấy anh bước vào liền bao vây lấy anh, kẻ sờ người véo khiến anh vô cùng choáng ngợp.

“Được rồi! Mọi người không cần làm việc sao?”, nhìn thấy Trần Thanh bị bao vây đến sắp thở không nổi thì lúc này, Hứa Mỹ Tình mới tỏ vẻ nghiêm túc hắng giọng nói.

Thấy sếp đã ‘tức giận’ rồi, các cô gái đành lè lưỡi rồi nhanh chóng quay trở lại công việc của mình.

“Trần Thanh, cậu đi theo tôi”, Hứa Mỹ Tình nhìn anh nói, rồi xoay người đi về phía văn phòng của mình.

Anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi theo cô ấy vào văn phòng.

“Phù… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Xem ra bọn họ cũng “đói khát” quá lâu rồi?”, Trần Thanh vừa bước vào thì liền ngồi phịch xuống ghế sofa nói với vẻ mặt đau khổ.

“Đừng có giả vờ, theo tôi thấy thì cậu đang tận hưởng nó một cách rất hạnh phúc thì có”, Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái, rồi nũng nịu nói.

“Thực sự không có mà, trong lòng tôi chỉ có mình chị mà thôi”, Trần Thanh nhanh chóng lấy lòng cô ấy.

“Chuyện là bọn họ nghe nói cậu đã trừng phạt tên làm hại Hồ Đại Quân, cho nên mới nhiệt tình với cậu như thế”, Hứa Mỹ Tình đột nhiên đổi cách nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh hỏi: “Không phải cậu thích Tiểu Nhạc rồi chứ?”

“Khụ khụ...”, anh vừa cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm liền bị sặc khi nghe thấy những lời nói này của Hứa Mỹ Tình.

“Chị Mỹ Tình, chị đừng nói bậy, tôi và cô ấy rất trong sáng. Tôi làm vậy chỉ vì Hồ Đại Quân là bạn của tôi mà thôi”, anh nhanh chóng giải thích.

“Ha ha... Xem bộ dạng cậu kìa, đã lớn như vậy rồi mà lúc uống nước cũng bị sặc”, Hứa Mỹ Tình phì cười khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Trần Thanh, cô ấy lập tức rút giấy ra và lau nước trên ngực của anh.

“Chị Mỹ Tình, bức ảnh đó...”, do góc độ nên lúc Hứa Mỹ Tình cúi xuống lau quần áo cho anh, vô tình lại để anh chiêm ngưỡng trọn vẹn ‘cảnh quan hùng vĩ’ của cô, nó khiến anh không khỏi trợn to hai mắt lên nhìn, còn hận không thể biến mắt mình thành một chiếc máy ảnh.

“Tên ranh con này, nếu cậu thích thì tối đến nhà tôi, tôi sẽ cho cậu ngắm thỏa thích. Hơn nữa, không chỉ có thể nhìn thấy, mà còn có thể...”, Hứa Mỹ Tình nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh thì lập tức đỏ mặt, ma sai quỷ khiến thế nào lại nói ra những lời chọc ghẹo như thế.

Trong phút chốc, Trần Thanh bị sự táo bạo của cô ấy làm cho đỏ cả mặt, anh nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.

Người phụ nữ này đúng là yêu tinh mà!

“À thì... Chị Mỹ Tình, tôi nhớ rằng tôi còn nhiều việc phải làm nên xin phép đi trước nhé”, anh không thể chịu được sự công kích dữ dội của Hứa Mỹ Tình nên phải lập tức đánh bài chuồn.

“Ha ha... Đúng là tên đàn ông nhát gan, tôi còn tưởng rằng mình đã hết sức hấp dẫn rồi chứ”.

Nhìn thấy bộ dạng Trần Thanh chưa đánh đã chạy, Hứa Mỹ Tình cười không ngậm được mồm.

Sau đêm hôm đó, cô ấy luôn tự hỏi liệu sức quyến rũ của mình có bị mất đi không, nhưng bây giờ có vẻ như vẫn còn hấp dẫn như ngày nào.

Sau khi Trần Thanh bước ra khỏi phòng làm việc của Hứa Mỹ Tình, nhìn thấy không có ai chú ý liền vội vàng rời đi, nếu không để đám yêu tinh trong văn phòng nhìn thấy thì sẽ bị trêu ghẹo đến chết mất.

Ngày hôm nay thật khiến anh vô cùng mãn nguyện, anh không cần phải mua bữa sáng và bữa trưa, mà các cô trong văn phòng đang tranh nhau mang đồ cho anh ăn, đúng thực sự là một ngày rất tuyệt vời.

Sau khi tan ca, Trần Thanh không cùng bọn họ đùa giỡn nữa mà đến chào hỏi Nam Cung Yến, sau đó thì đi thẳng đến bộ phận an ninh để tìm Dương Lệ.

“Nếu như cậu mà còn chưa đi ra thì tôi sẽ đích thân lên tìm đấy”, nhìn thấy Trần Thanh cuối cùng cũng đi ra, Dương Lệ lườm anh một cái rồi ném cho anh một cái mũ bảo hiểm nói.

“Tôi là một con ong nhỏ chăm chỉ, đi làm lúc gà chưa kịp gáy và trở về lúc nhà nhà đã lên đèn”, Trần Thanh cầm lấy mũ bảo hiểm rồi tự khen mình.

“Đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà”, Dương Lệ chau mày, bởi vì cô ấy đã ngửi thấy được cả mấy loại nước hoa nhãn hiệu khác nhau trên người của Trần Thanh.

“Công việc ở bộ phận quan hệ xã hội chắc là rất vất vả nhỉ, tôi thấy cậu gầy hẳn đi”, Dương Lệ đột nhiên cảm thấy khá khó chịu, đến bản thân cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

“Đúng vậy, haiz, bộ phận an ninh của chúng ta vẫn là tốt nhất. Lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy được đội trưởng Dương xinh đẹp, còn ở bộ phận quan hệ xã hội nhìn mãi cũng không thể nhìn thấy chị Lệ bé bỏng của tôi đâu cả khiến tôi mong nhớ đến hao gầy”.

Trần Thanh nói với vẻ mặt đau khổ.

“Đừng diễn nữa, tôi thấy là cậu vui đến quên đường về thì có. Tôi thì làm gì có cửa để so với mấy người đẹp ở bộ phận quan hệ xã hội kia chứ, bọn họ lúc nào cả người chẳng thơm ngào ngạt, trông vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ thế cơ mà”.

Dù Dương Lệ nói vậy, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất vui khi nghe anh nói những lời như thế.

Chương 154: Chuyến đi hạnh phúc

Trần Thanh và Dương Lệ vừa đấu khẩu vừa đi đến bãi đỗ xe.

“Chà chà, chiếc ZEUS ngầu lòi này là của cô mới mua à?”, Trần Thanh hai mắt toả sáng chạy ngay đến khi thấy Dương Lệ đi về phía chiếc xe moto khí thế ngời ngời kia.

Không đợi Dương Lệ trả lời thì anh đã ngồi lên xe rồi.

“Mau, đưa khóa cho tôi, để tôi tận hưởng tốc độ của chiếc xe này một chút nào”, Trần Thanh nói một cách gấp gáp.

Phải biết là trước kia khi anh đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài thì anh cũng có một con xe như thế này, hơn nữa lại còn do chính tay anh độ xe lại, cái cảm giác được lái chiếc ZEUS này rong ruổi trên thảo nguyên Châu Phi thật sự là rất cool.

Nhưng tiếc là khi anh về đây thì không mang theo cái gì cả, kể cả những món đồ mà anh thích nhất bao gồm chiếc xe đó.

“Cậu điên rồi sao? Kia mới là xe của tôi, đây không phải”, Dương Lệ nhìn chằm chằm Trần Thanh ngồi trên chiếc xe moto với một vẻ ngầu lòi.

Nghe được lời này của Dương Lệ, Trần Thanh đang vô cùng cao hứng thì đột nhiên bị cắt ngang, Dương Lệ lập tức đi qua chiếc xe đó rồi đến bên cạnh một chiếc xe máy điện.

“Khác biệt quá lớn đi chứ”, Trần Thanh nhìn thấy thì sốc, nếu mà không so với chiếc ZEUS bên cạnh thì cũng không khiến người ta khó chấp nhận đến như thế.

“Rốt cuộc cậu có lên hay không? Không lên thì tôi đi đây”, Dương Lệ trợn trắng mắt rồi quay người leo lên xe giục.

“Tôi nói này Lệ Lệ, cô dù gì cũng là trưởng phòng bảo vệ, sao lại lái một con xe “dịu dàng” như thế này chứ, chẳng hợp với hình tượng và khí chất của cô chút nào”.

Trần Thanh chần chừ leo lên xe rồi trực tiếp vươn tay ôm lấy eo của Dương Lệ.

“Bỏ cái móng vuốt của cậu xuống, đừng có sờ mó lung tung”, Dương Lệ cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt ở eo mình thì cả khuôn mặt xinh đẹp dưới chiếc mũ bảo hiểm đỏ hết cả, cô hét lên.

“Không được, tôi sợ nhất là những chiếc xe như thế này, nếu không bám vào đâu thì tôi không có cảm giác an toàn”, Trần Thanh không có ý muốn buông lỏng tay mà lại càng siết chặt hơn.

Bị Trần Thanh ôm như thế thì Dương Lệ đột nhiên cứng người lại, cô không thể ngờ rằng anh lại quá đáng như thế, tư thế này quá là mập mờ rồi.

“Bỏ tay ra cho tôi, nếu không thì cút xuống xe”, Dương Lệ tức giận đùng đùng nói.

“Đi mau đi, với cái tốc độ con xe này của cô thì đợi chúng ta đi đến bệnh viện chắc trời cũng sáng rồi”, Trần Thanh không những không để ý đến cô mà còn rất hưởng thụ, anh dán luôn cả mặt mình lên lưng Dương Lệ.

“Á, cái đồ vô liêm sỉ này”, Dương Lệ vô cùng tức giận nhưng không biết nên làm gì.

Hai người cưỡi con xe máy điện này đến bệnh viện, sau khi đến rồi Trần Thanh vẫn không nỡ buông tay ra, mà phải đợi đến lúc Dương Lệ vỗ vào tay một cái mới buông.

Sau khi xuống xe, Dương Lệ chạy nhanh vào trong bệnh viện.

Vào đến bên trong, Trần Thanh phát hiện tất cả đám bảo vệ đều ở đây, dù đến giờ tan ca rồi nhưng vẫn chưa có ai đi về.

Còn có cả Ngô Quế Hoa, Hồ Đại Đồng và thầy Ôn đang đứng cạnh giường.

“Thầy Ôn, tình hình của Đại Quân sao rồi?”, Trần Thanh không khách khí với thầy Ôn mà hỏi luôn.

“Tình huống không quá tệ, tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt. Tôi đoán là chưa đến một tuần là anh ta có thể tỉnh lại rồi, nhưng nếu muốn khôi phục lại được như trước đây thì với vết thương thế này cũng phải mất vài tháng”.

Nhìn thấy Trần Thanh đến đây thì thầy Ôn nói với vẻ vui mừng.

Nói thật, ông ta thực sự khâm phục y thuật của Trần Thanh, anh không những am hiểu nhiều thuật châm cứu đã thất truyền từ lâu mà còn là một người khiêm tốn, đúng là khiến người ta yêu thích mà.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi, vất vả cho ông quá”, Trần Thanh tươi cười nói chuyện với thầy Ôn.

“Tôi thì có gì mà vất vả cơ chứ, nếu không phải hôm qua cậu ra tay cứu người thì sợ là tên nhóc này đã sớm không qua khỏi rồi”, thầy Ôn cười khổ lắc đầu. Tình huống tối hôm qua, kể cả là ông ta thì cũng không có cách nào cứu chữa được thế nhưng cậu nhóc này lại có thể kéo người ta từ Quỷ Môn quan quay lại.

“Nếu tình trạng của bệnh nhân đã tốt rồi thì tôi xin phép đi trước”, thầy Ôn không đợi nữa mà giơ tay lên chào tam biệt Trần Thanh rồi đi.

“Cô ơi, cháu đã báo với công ty tình huống của Đại Quân rồi, công ty sẽ chi trả toàn bộ viện phí của cậu ấy lần này và phí điều dưỡng sau khi nằm viện. Chức vụ của cậu ấy cũng được giữ lại đợi cậu ấy khỏi hẳn thì lại đi làm”.

Lần này Dương Lệ đến không chỉ vì muốn nói ra suy nghĩ của mình mà còn đến để truyền đạt lại ý của công ty.

Tất nhiên, lần này là do đích thân tổng giám đốc Nam Cung Yến nói vậy cho nên không có ai dám phản đối cả. Dù gì Hồ Đại Quân cũng không phải là bị thương khi làm việc, nhưng chuyện này đã được Nam Cung Yến trấn áp lại.

Chuyện này khiến cho ấn tượng của Dương Lệ đối với Nam Cung Yến khá tốt, vì dù gì Hồ Đại Quân cũng là cấp dưới của cô, xảy ra chuyện như thế này cô tất nhiên là muốn anh ta nhận được sự đối xử công bằng.

“Cô gái à, cảm ơn cô nhiều nhé”, Ngô Quế Hoa kích động nắm chặt tay Dương Lệ rồi nói.

“Cô à, cô đừng khách sáo, đây là điều công ty nên làm mà”, Dương Lệ nắm chặt tay Ngô Quế Hoa khuyên.

“Tiểu Thanh, cháu cũng đến rồi sao”, nhìn thấy Trần Thanh phía sau lưng Dương Lệ, bà ấy lập tức buông tay ra rồi đi đến đứng trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể hiền nói.

Nhìn thấy Ngô Quế Hoa như thế, Trần Thanh lại bắt đầu thấy đau đầu.

“Bác à, cháu đến thăm Đại Quân rồi nhân tiện giúp cậu ấy châm cứu luôn”, Trần Thanh rời đi sự chú ý của bà ấy, nếu không câu tiếp theo sợ là bà ấy lại nói về Hồ Tiểu Nhạc mất.

Quả nhiên, sự chú ý của Ngô Quế Hoa lại chuyển về Hồ Đại Quân đang nằm trên giường.

“Vất vả cho cháu rồi”, Ngô Quế Hoa nói.

Trần Thanh gật đầu rồi dùng thuật nhìn xuyên thấu của mình quét qua người Hồ Đại Quân một vòng, anh ta thực sự khôi phục khá tốt. Nhưng nếu cứ như vậy thì sợ là đúng như thầy Ôn nói, ít nhất phải mất vài tháng nữa mới có thể khôi phục lại như thường được.

Hơn nữa, sợ rằng kể cả có khôi phục lại thì tay chân sẽ để lại nhiều thương tật khác nhau.

Trần Thanh không cho phép tình huống đó xảy ra cho nên anh quyết định, cứ cách một khoảng thời gian lại đến chữa trị cho anh ta một lần, đến khi nào kinh mạch hoàn toàn bình thường lại mới thôi.

Trần Thanh nhanh chóng dùng châm bạc châm vào người Hồ Đại Quân, đồng thời ánh sáng vàng trong mắt anh cũng bắt đầu giúp anh ta chữa trị tổn thương kinh mạch.

Lần đầu tiên Dương Lệ nhìn thấy một mặt như thế này của Trần Thanh, nhìn thấy một Trần Thanh vừa nghiêm túc vừa chuyên chú như thế khiến cô đột nhiên thấy rung động.

Tên khốn này khi nghiêm túc lên lại còn đẹp trai thế cơ đấy.

Ui ui, mình đang nghĩ cái gì đấy?

Cậu ta chỉ là một tên lưu manh xấu xa, đồ cặn bã vô liêm sỉ.

Dương Lệ bắt đầu đấu tranh nội tâm, chỉ là những điều này Trần Thanh hoàn toàn không hề hay biết.

Mấy phút sau, mặt Trần Thanh bắt đầu trắng bệch. Anh biết đây là do mình sử dụng thuật xuyên thấu và ánh sáng vàng quá nhiều.

Người anh lảo đảo một cái mà suýt ngã lăn ra đất.

Dương Lệ từ nãy đến giờ luôn nhìn chăm chăm vào Trần Thanh, thấy anh bị lao lực quá sức như thế thì đi nhanh đến đỡ lấy anh.

Chương 155: Bị theo dõi

Trần Thanh thực sự là bị lao lực quá độ, những người khác nhìn thấy thì đều vội vàng vây quanh anh.

“Tôi không sao, mọi người đừng có đứng đợi ở đây nữa, mau về đi. Nhiều người như vậy ở đây cũng không có tác dụng gì, lại còn cản trở bác sĩ làm việc”, Trần Thanh nhìn đám bảo vệ đứng xung quanh thì mở miệng quở trách.

“Haha, anh Thanh, không phải là do chúng tôi không biết giúp gì hay sao”.

“Đúng thế, nếu như chúng tôi có năng lực như anh Thanh thì sớm đã lao lên giúp rồi”.

“Chúng tôi cũng muốn giúp”.

Đám bảo vệ vỗ ngực nói.

“Cảm ơn các cháu nhiều, nhưng các cháu đi về trước đi”, Ngô Quế Hoa khuyên họ.

“Bác à, Đại Quân không còn gì nguy hiểm nữa, cháu xin phép về trước đây”, Trần Thanh thực sự hơi sợ ở cạnh Ngô Quế Hoa vì bà ấy quá nhiệt tình.

Hơn nữa anh còn có cảm giác hơi kì lạ, cứ như thể có người đang đứng trong tối âm thầm quan sát anh.

Trần Thanh biết, chắc đây là thủ đoạn của nhà họ Diệp, chỉ là anh chưa cảm nhận thấy sự nguy hiểm cho nên người kia chắc chỉ theo dõi anh trong im lặng mà thôi.

Trần Thanh chào tạm biệt Ngô Quế Hoa xong thì dẫn theo Dương Lệ rời khỏi bệnh viện.

“Sao thế?”, Dương Lệ dù gì cũng là trưởng phòng bảo vệ, cho nên tính cảnh giác cũng cao hơn người khác. Cô nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thanh như thế thì cảm thấy có gì đó không đúng,

“Ừ, có người đang theo dõi chúng ta, để tôi lái xe cho”, Trần Thanh nở một nụ cười kì lạ, đám người đó thế mà dám theo dõi anh, dù gì anh cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trong việc này rồi.

Nhớ lại năm đó, khi anh bị một đám lính đánh thuê nước ngoài truy giết thì chắc chắn còn li kì hơn thế này nhiều, nhưng họ cũng bị anh cắt đuôi rồi quay lại giết hết mà thôi.

Dương Lệ trợn trắng mắt: “Không phải cậu không biết lái xe sao?”

Dù ngoài miệng nói thế nhưng cô cũng là một người hiểu chuyện. Cô lập tức đưa khóa cho anh rồi ngồi ra sau.

Trần Thanh không cãi lại Dương Lệ mà lập tức lên xe, lái vào trong một con ngõ nhỏ.

Quả nhiên, đợi sau khi anh lái xe vào trong con ngõ nhỏ đó rồi thì ngay cả Dương Lệ cũng phát hiện ra được có người theo dõi.

“Làm sao bây giờ? Họ là ai thế? Nếu không tôi báo cảnh sát nhé?”, Dương Lệ nói một cách hoảng sợ, dù gì ngay cả họ là ai cô còn không biết.

“Không cần, họ không muốn giết người đâu, chỉ là theo dõi chúng ta thôi”, Trần Thanh lắc đầu rồi lái xe một cách điêu luyện xuyên qua con ngõ nhỏ.

Vốn dĩ Dương Lệ không quá chú ý đến kỹ thuật lái xe của Trần Thanh nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bị kỹ thuật lái xe của anh hấp dẫn.

Cả quá trình anh đều lái với tốc độ lớn nhất, mặc dù tốc độ lớn nhất của chiếc xe máy điện này cũng không nhanh nhưng đi trong một con ngõ nhỏ như vậy mà anh chưa một lần phanh xe, cứ thế một đường lao qua con ngõ nhỏ hẹp này.

Nhưng mà rõ ràng chất lượng xe của những người theo đuôi họ tốt hơn nhiều, nếu không phải xe hơi thì chắc chắn là xe moto rồi.

“Đều trách tôi, nếu biết sớm thì đã lái con ZEUS đó đi rồi”, Dương Lệ cảm nhận được sự khác nhau rõ rệt của hai chiếc xe thì nói một cách tức giận.

“Cái gì? Chiếc xe ZEUS đó là của cô thật sao?”, nghe được lời lẩm bẩm của Dương Lệ thì Trần Thanh tức muốn điên rồi. Người phụ nữ này, chỉ vì không muốn cho anh lái chiếc xe ZEUS đó của cô mà lại lái chiếc xe máy điện này.

“Tôi cũng không biết sẽ xảy ra tình huống như thế này”, Dương Lệ đỏ bừng mặt rồi nói một cách xấu hổ.

“Được rồi, đi thôi, họ thích theo đuôi thì cứ theo”, Trần Thanh lắc đầu rồi thoải mái nói.

Đám người bám theo anh chắc là người của nhà họ Diệp, xem ra nhà họ vẫn chưa chuẩn bị xong, nếu không chắc chắn đã sớm ra tay rồi. Vì chỉ với hai tên bắn tỉa kia thì không thể nào giết chết anh được.

Kỹ thuật lái xe của Trần Thanh thực sự rất tốt, lại thêm thuật nhìn xuyên thấu nên anh có thể biết được đi ngõ nào có thể có lợi cho mình nhất, thế nên chỉ chưa đến vài phút anh đã cắt đuôi được chúng rồi.

“Thật sự phục cậu rồi, nếu mà không biết còn cứ nghĩ cậu là một người lái xe đua đấy”.

Đợi đến sau khi Trần Thanh cắt đuôi họ rồi, trong mắt Dương Lệ tràn ngập sự thán phục.

“Haha, tất nhiên rồi, cô cũng không nhìn xem tôi là ai? Tôi là người đàn ông tài giỏi nhất thế gian đấy”, Trần Thanh bật cười nhận lấy lời khen của Dương Lệ.

“Không biết xấu hổ là gì, cậu lại còn tự dát vàng lên mặt mình nữa”, Dương Lệ âm thầm hừ một tiếng, nhưng khi nói với Trần Thanh thì cô cũng chỉ nói vậy thôi.

Cô thực sự rất tò mò, người đàn ông này nhìn thì rất bỡn cợt, lại còn như một tên lưu manh vô lại. Thế nhưng anh ẩn giấu rất nhiều bí mật mà thực sự khiến cô muốn tìm hiểu thật kĩ.

“Nhìn tôi như thế làm gì, không phải yêu tôi rồi chứ? Tôi là người có gia đình rồi đấy nhé, cô có ý gì với tôi cũng không có tác dụng đâu”, Trần Thanh nghiêm túc từ chối.

Dương Lệ vội vàng thu lại ánh mắt của mình, rồi im lặng cắn chặt răng. Tên khốn nạn này, thật sự tự luyến quá đà.

“Xuống đi”, Dương Lệ tức giận bừng bừng đuổi anh xuống xe rồi lập tức lái xe đi.

“Ê, cô lái xe đi rồi thì tôi phải làm thế nào? Ê...”, nhìn thấy Dương Lệ lái xe thì thì anh gào với theo.

“Con gái mà, thực sự không thể nào hiểu được”, Trần Thanh bất lực lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể tự gọi xe đi về.

Dù gì anh cũng là người có tài sản lên đến cả trăm triệu tệ rồi, chút tiền xe này vẫn có thể chi trả được.

Về đến biệt thự của Nam Cung Yến, Trần Thanh phát hiện đèn trong phòng cô vẫn còn sáng cho nên dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một cái. Thế mà anh lại thấy Nam Cung Yến đang đọc sách.

Trần Thanh không làm phiền cô mà lập tức quay lại phòng mình rồi bắt đầu tu luyện.

Anh có một cảm giác rất bức bách, chắc chắn gần đây sẽ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, mà nguy hiểm này không cần phải nói cũng biết đến từ nhà họ Diệp.

Nam Cung Yến phát hiện anh vào nhà rồi nhưng cô cũng không đi xuống vì nếu xuống thì chắc chắn lại bị tên vô lại đó trêu chọc.

Trần Thanh tu luyện cả một đêm, anh phát hiện ra thực lực của mình đã gần như chạm đến được mức độ thiên tiên tiểu thành rồi. Chỉ là do cách anh tu luyện khá đặc biệt cho nên dù có phải đối mặt với thiên tiên đại thành thì anh cũng không sợ.

Trần Thanh vốn dĩ còn đang tu luyện nhưng lại bị mùi cháy bên ngoài cắt ngang.

“Cháy rồi sao?”, anh cứ tưởng bị cháy nên lao vội ra ngoài nhưng lại phát hiện mùi cháy truyền ra từ trong phòng bếp.

Anh không do dự chút nào mà lao thẳng vào đó, mở cửa ra thì thấy bên trong dày đặc khói, không thể nhìn ra thứ gì nữa cả.

Lúc này anh mới nhớ ra là mình có còn thuật nhìn xuyên thấu, anh lập tức dùng nó để nhìn.

Sau khi nhìn rõ tình huống bên trong thì anh ngơ luôn.

Bởi vì anh thấy Nam Cung Yến đang nấu cơm ở bên trong, điều này khiến anh hoài nghi rằng có phải thuật nhìn xuyên thấu của mình có vấn đề rồi không.

Vì theo như những gì mà anh biết, Nam Cung Yến không hề biết nấu ăn, đây chắc chắc là một tin hot rồi.

“Áaaa....”

Đúng lúc này, Nam Cung Yến hét lên một tiếng, chiếc xẻng cơm trên tay cũng lập tức rơi xuống đất.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom