• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 131-140

Chương 131: Người hiểu biết sâu rộng là thầy.
“Chàng trai trẻ, cậu là bác sĩ Đông y thật sao?”
Thầy Ôn hỏi Trần Thanh.
“Phải”.
Trần Thanh đáp.
“Thực sự rất hiếm gặp bác sĩ Đông y trẻ tuổi như này!”, thầy Ôn bình thản nói.
“Bác sĩ Đông y ở độ tuổi này chắc còn đang thực tập!”, Mã Thiên Tinh khinh thường nói: “Tôi không tin hắn có thể chữa khỏi bệnh này”.
Thấy Mã Thiên Tinh cố ý nhằm vào Trần Thanh, Giang Uyển Quân tức tối, nói thẳng mặt: “Bác sĩ Mã, chúng ta cược một ván đi. Nếu như anh Thanh chữa khỏi được bệnh cho bác gái, anh lập tức cởi truồng, chạy ra ngoài, được chứ?”
“Nếu hắn không chữa được thì sao?”
Mã Thiên Tinh hỏi.
“Nếu như anh Thanh thua, tôi sẽ nói thầy Ôn nhận anh làm học trò”, Giang Uyển Quân đáp.
“Thật sao?”
Mã Thiên Tinh kích động hỏi lại.
Thật ra hắn ta luôn muốn nhận thầy Ôn làm thầy. Chỉ là thầy Ôn luôn không cho hắn ta cơ hội. Đương nhiên, Mã Thiên Tinh muốn nhận thầy Ôn làm thầy không phải để học y thuật, chủ yếu là hắn ta muốn dựa hơi thầy Ôn.
Có thể trở thành học trò của thầy Ôn, đương nhiên sẽ ở một đẳng cấp khác.
“Thật!”, Giang Uyển Quân nói chắc như đinh đóng cột.
“Thầy Ôn!”
Mã Thiên Tinh nhìn chăm chăm thầy Ôn.
Thầy Ôn không thể hiện gì ra bên ngoài, có điều ông ta cũng mặc nhận điều này.
“Tôi làm bác sĩ đến bây giờ vẫn chưa gặp loại bệnh này!”, thầy Ôn trầm giọng nói: “Nói không chừng bác sĩ Đông y lại có cách hay”.
Lúc thầy Ôn nói, Trần Thanh rút ra cây kim, sau đó anh nói Hồ Tiểu Nhạc kéo áo của bác gái lên cao chút, hở bụng ra là được.
Lúc này, Trần Thanh vận khí, châm cứu!
Trần Thanh châm liền lúc ba cây kim.
“Tuyệt!”
Thầy Ôn không nhịn được mà khen ngợi: “Tôi từng nhìn thầy Tôn Nhất Châm châm cứu. Cách cậu ấy châm cứu đúng là có phần giống với phong cách bậc thầy của thầy Tôn”.
Giang Uyển Quân cười đắc ý: “Đương nhiên rồi!”
Niềm hy vọng trong mắt Hồ Tiểu Nhạc lại nhiều hơn.
Mã Thiên Tinh khó chịu nói: “Châm kim có giỏi cũng không thể hiện được gì!”
Nhưng Mã Thiên Tinh không thể phủ nhận, khi Trần Thanh châm cây kim xuống, người khác bỗng có cảm giác rất hoàn hảo.
Động tác châm kim của Trần Thanh lúc nhanh lúc chậm.
Ngay từ lúc đầu, thầy Ôn chỉ cảm thấy cách Trần Thanh châm cứu quả thực có phong cách bậc thầy, nhưng càng về sau, ánh mắt của ông ta càng lộ ra sự kinh ngạc.
Đợi Trần Thanh hạ châm xong.
Thầy Ôn không khỏi kinh ngạc nói: “Thái Ất Thần Châm. Chàng trai trẻ, đây là Thái Ất Thần Châm đúng không?”
“Thầy Ôn, có mắt nhìn”, Trần Thanh cười nói: “Tôi cũng chỉ biết đôi chút, vậy nên có phần kém cỏi”.
“Không kém cỏi, không kém cỏi. Thái Ất Thần Châm đã thất truyền từ lâu, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy người khác thể hiện đôi chút, không ngờ cậu lại biết đến nó!”, thầy Ôn run giọng: “Đúng là người tài không lộ mặt, thì ra là bậc thầy!”
“Thầy Ôn quá khen rồi!”
Trần Thanh đáp.
“Thầy Ôn, thầy không nhìn nhầm chứ? Thái Ất Thần Châm đã thất truyền từ lâu, sao hắn có thể biết được?”
Mã Thiên Tinh lập tức bức xúc lên tiếng.
“Có gì mà anh Thanh không biết chứ. Anh Thanh nhà tôi biết tất!”
Giang Uyển Quân kích động nói: “Đừng nói Thái Ất Thần Châm, anh Thanh còn biết Quỷ Môn Thập Tam Châm nữa!”
“Chàng trai trẻ, cậu còn biết Quỷ Môn Thập Tam Châm sao?”
Giọng nói của thầy Ôn bỗng trở nên run rẩy: “Đây cũng là một phương thức châm cứu đã thất truyền từ lâu”.
“Ha ha, tôi cũng biết chút ít!”
Trần Thanh vẫn nói khiêm tốn.
Bao nhiêu ngày rồi không gặp Giang Uyển Quân, anh cứ nghĩ cô ấy đã bớt ỷ lại vào mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Giang Uyển Quân dành cho bản thân, Trần Thanh cảm thấy cái này không thể biến mất trong ngày một ngày hai được.
Thầy Ôn nắm chặt tay, nói với Trần Thanh: “Chàng trai trẻ, sau khi nghỉ hưu, tôi cũng có hứng thú rất nhiều với trung y, nhất là ở khía cạnh châm cứu. Nếu như cậu không để bụng, có cơ hội, tôi sẽ nhờ cậu chỉ bảo đôi chút!”
“Thầy Ôn, thầy đừng vội, hắn chỉ biết phương thức châm cứu này thôi, chưa chắc nó đã chữa được bệnh. Phải để xem hiệu quả ra sao đã!”
Mã Thiên Tinh đứng cạnh nói.
Mã Thiên Tinh vẫn cảm thấy, Trần Thanh chỉ ra vẻ ta đây là giỏi.
“Đúng, xem hiệu quả ra sao đã!”, thầy Ôn gật đầu.
Lúc này, Trần Thanh rút châm ra.
Trần Thanh rút hết kim ra, mẹ của Hồ Tiểu Nhạc cũng dần dần tỉnh lại.
Ngô Quế Hoa mở mắt, hỏi: “Sao thế? Sao có nhiều người vậy?”
“Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi?”
Hồ Tiểu Nhạc lập tức hỏi.
“Cảm thấy sao?”, Ngô Quế Hoa lắc đầu: “Hình như mẹ không còn váng đầu nữa, cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa”.
Hả!
Nghe Ngô Quế Hoa nói vậy, người trong phòng bệnh bỗng xôn xao cả lên.
Nhất là bác sĩ của bệnh viện nhân dân. Bọn họ đều biết căn bệnh của Ngô Quế Hoa vô cùng kỳ lạ. Vậy mà hiện giờ, sau khi Trần Thanh châm cứu xong, bà ta lại nói mình hoàn toàn tỉnh táo, không còn vấn đề gì nữa.
Thực sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Mã Thiên Tinh dựng ngược lên: “Không thể nào! Bọn tao dùng cách nào cũng không chữa được, mày không thể chỉ dùng mấy cây kim bạc là có thể trị khỏi!”
Mã Thiên Tinh kích động nói.
Hắn ta lập tức nói với y tá đứng bên cạnh: “Lập tức lấy máu của bác ấy đi kiểm tra!”
“Dạ!”
Y tá trả lời xong, vội vã chạy tới lấy máu của Ngô Quế Hoa.
Sau khi lấy máu xong, Ngô Quế Hoa quả quyết nói: “Tôi cảm thấy mình khỏe thật rồi, bây giờ tỉnh táo lắm. Tiểu Nhạc, là vị bác sĩ kia chữa cho mẹ hả?”
“Mẹ, là anh Thanh chữa cho mẹ đó!”
Hồ Tiểu Nhạc đáp.
“Anh Thanh?”
Ngô Quế Hoa nói: “Là người bảo vệ chơi chung với anh con, còn giúp con mấy lần lúc ở công ty mà con vẫn luôn nhắc tới hả?”
“Dạ”.
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.
“Bảo vệ mà cũng biết khám bệnh à?”
Ngô Quế Hoa hỏi đầy nghi ngờ.
“Cô ơi, cô đừng xem thường anh Thanh, tay nghề chữa bệnh của anh Thanh đỉnh lắm!”
Giang Uyển Quân nói đầy tự hào: “Anh Thanh nhà cháu là thần y, bệnh tật quái dị cỡ nào cũng không làm khó được anh ấy”.
Thầy Ôn cũng không nhịn được mà khen ngợi: “Chỉ cần mỗi hai bài châm cứu Thái Ất Thần Châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm cũng đủ để cậu ấy trở thành bậc thầy hàng đầu rồi!”
“Thầy Ôn, quá khen rồi!”, Trần Thanh đáp.
“Anh Thanh, anh không cần khiêm tốn đâu, em thấy rất bình thường!”
Giang Uyển Quân nói chắc như đinh đóng cột.
Mã Thiên Tinh khó chịu nói: “Bây giờ còn chưa có kết quả, cứ chém đi!”
Bởi vì kiểm tra của Ngô Quế Hoa được ưu tiên làm trước nên chưa đến mười phút đã có kết quả.
Y tá đưa tờ phiếu xét nghiệm tới.
“Thầy Ôn, bác sĩ Mã, nồng độ cồn trong hồng cầu của bà ấy đã bình thường trở lại rồi!”, vừa xuất hiện, y tá đã kích động nói.
Hả?!
Nghe thấy đáp án này, người trong phòng bệnh đều há mồm kinh ngạc.
“Cô không nhầm đấy chứ?”
Mã Thiên Tinh giựt lấy tờ phiếu xét nghiệm.
Hắn ta xem kỹ một lượt, những con số trên tờ phiếu xét nghiệm đều bình thường.
Y tá nghiêm túc nói: “Tôi đã giám sát từ đầu tới cuối, chắc chắn không có sai sót gì”.
“Thế là chữa khỏi rồi?”
“Kỳ lạ thật đấy!”
Người đứng xung quanh nhỏ tiếng bàn tán.
Thầy Ôn nắm tay, đầy kính cẩn nói với Trần Thanh: “Cậu Trần, tôi muốn hỏi cậu một chút, người này mắc bệnh gì vậy? Cậu đã chữa như thế nào? Nếu có thể, cậu nhận tôi làm học trò được không? Tôi muốn theo cậu để học châm cứu”.
Hả?!
Nghe thấy thầy Ôn nói vậy, tất cả mọi người lại há mồm kinh ngạc lần nữa.
Chương 132: Hội chứng tự sinh rượu
Những người trong phòng bệnh đều sững sờ.
Thầy Ôn luôn được coi là một người đức cao vọng trọng trong cái giới y học này.
Thế nhưng hôm nay, ông ta lại muốn bái một cậu thanh niên làm thầy.
Điều này thực sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến không ngậm được miệng lại.
“Thầy Ôn, tuyệt đối không thể được đâu”.
Phản ứng đầu tiên của Mã Thiên Tinh chính là từ chối.
Suy cho cùng hắn ta có khả năng rất lớn sẽ trở thành học trò của ông ta.
Ngộ nhỡ thầy Ôn bái Trần Thanh làm thầy, vậy sau này mình gặp Trần Thanh sẽ phải gọi anh ta là ông rồi.
Tên bảo vệ quèn mà hắn ta coi thường nhất, trong chớp mắt lại cao hơn hắn ta hai bậc, đương nhiên là hắn ta không bằng lòng rồi.
Thầy Ôn lại nghiêm túc nói: “Người giỏi giang thì phải bái làm thầy, cậu Thanh có điểm đáng để tôi học tập, tôi bái cậu ấy làm thầy có vấn đề gì sao? Hơn nữa, ai cho phép cậu quản lý chuyện của tôi? Hứ!”
Thầy Ôn liền quay đầu nói với Trần Thanh: “Cậu Thanh, không biết cậu thấy thế nào?”
“Ông Ôn, nếu ông muốn học thì tôi dạy ông là được rồi, không cần phải bái tôi làm thầy đâu”, Trần Thanh vội vàng nói: “Tôi không dám nhận”.
“Đúng đấy! Thầy Ôn, thầy đừng làm anh Thanh sợ”.
Giang Uyển Quân thở phào một hơi rồi nói.
Tuy rằng có thể trở thành thầy của thầy Ôn thì sau này sẽ có rất nhiều lợi ích, thế nhưng Giang Uyển Quân vẫn sợ nếu như Trần Thanh đồng ý làm thầy của thầy Ôn, thì sau này vai vế của anh sẽ lớn hơn mình, đến khi đó không phải là mình hẹn hò với ông của mình hay sao?
Giang Uyển Quân cảm thấy có chút không thể chấp nhận nổi.
“Nếu cậu Thanh đây không ngại mà chỉ dạy, thì tôi đây rất nể phục tấm lòng độ lượng của cậu”.
Thầy Ôn lại lần nữa chắp tay nói.
“Ông Ôn, ông hãy gọi tôi là Trần Thanh đi, tôi thấy không quen nếu ông gọi bằng tên khác”.
Trần Thanh nói với thầy Ôn.
“Trần Thanh, tôi muốn hỏi một chút, bệnh nhân này đã mắc phải bệnh gì vậy?”
Thầy Ôn khiêm tốn hỏi.
“Bệnh này vô cùng hiếm thấy, tôi từng nhìn thấy ở trong quyển tạp chí y học nào đó của nước ngoài. Quyển tạp chí đó gọi nó là hội chứng tự sinh rượu”, Trần Thanh nói.
Năm đó, lúc sống ở nước ngoài thì Trần Thanh cũng không ngừng học hỏi những y thuật hàng đầu của bên đó, hơn nữa anh còn quen được không ít bác sĩ đứng đầu về y thuật.
Cho nên trước đó anh chỉ cần nhìn qua là cũng đã đoán sơ bộ được đây là loại bệnh gì.
Điều khiến bọn họ cảm thấy nan giải là bởi vì loại bệnh này rất hiếm có.
“Hội chứng tự sinh rượu sao?”
Giang Uyển Quân hỏi bằng vẻ khó hiểu: “Có hội chứng như vậy sao?”
“Có đấy”, Trần Thanh gật đầu khẳng định: “Người mắc phải bệnh này, ăn cơm sẽ như thể uống rượu. Những thứ ăn vào sẽ tự sinh rượu trong cơ thể người đó, cho nên bà ấy hay ở trong trạng thái say rượu, nồng độ cồn trong máu cũng thường rất cao”.
“Anh đang tự bịa ra đấy à?”
Mã Thiên Tinh nói bằng vẻ không tin.
Lúc này, mắt thầy Ôn sáng lên, ông ta kích động nói: “Tôi đã từng nghe tới căn bệnh này, chỉ là tôi nhất thời không nhớ ra. Trần Thanh, lời nói của cậu thật sự đã đánh thức tôi từ trong cơn mê”.
“Và căn bệnh này thuộc kiểu rối loạn đường ruột trong Đông y, cho nên vừa rồi châm cứu, tôi chủ yếu là nhằm vào đường ruột. Chỉ cần đường ruột bà ấy bình thường lại, thì cơ thể sẽ không còn tự sinh rượu nữa. Như vậy bà ấy sẽ có thể nhanh chóng tỉnh lại”, Trần Thanh giải thích.
“Giỏi, thật là quá giỏi rồi!”
Thầy Ôn nắm lấy tay của Trần Thanh rồi kích động nói: “Trần Thanh, xem ra cậu cũng đã nghiên cứu rất nhiều về y thuật của nước ngoài, mới gặp lần đầu mà tôi cảm thấy như đã thân quen với cậu từ rất lâu vậy, chi bằng chúng ta hãy tìm một nơi ngồi xuống và nói chuyện kĩ hơn nhé? Còn phải nói kĩ hơn về cả Thái Ất Thần Châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm nữa”.
Thầy Ôn bất chấp hết tất cả mà kéo Trần Thanh rời đi.
Hở!
Nhìn thấy thầy Ôn kéo Trần Thanh đi như vậy, những người trong phòng bệnh đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ là một cậu thanh niên lại có thể khiến cho thầy Ôn kính trọng như vậy.
“Tất cả đều đi làm việc cho tôi!”
Mã Thiên Tinh nhìn người trong phòng bệnh rồi nói bằng vẻ khó chịu.
Hôm nay, hắn ta thật sự bẽ mặt!
“Bác sĩ Mã”.
Lúc này, Giang Uyển Quân vừa cười vừa gọi.
Toàn thân Mã Thiên Tinh cứng đơ lại rồi quay đầu cười vui vẻ nói: “Cô Giang có chuyện gì vậy?”
“Không phải là anh đã quên vụ cược giữa chúng ta rồi chứ?”
Giang Uyển Quân cười nói.
Mồ hôi trên trán Mã Thiên Tinh tuôn ra, hắn ta nở nụ cười lấy lòng rồi nói: “Cô Giang, chuyện này là lỗi của tôi, cô là người có tấm lòng rộng lượng, nên đừng so đo với tôi mà. Hay là như thế này, tôi mời cô ăn cơm để bồi thường nhé?”
Mã Thiên Tinh cảm thấy nếu mình cởi sạch trong bệnh viện thì thực sự sẽ mất hết thể diện.
“Hứ, nếu là người khác thì tôi còn có thể tha cho anh, nhưng anh đã bắt nạt anh Thanh thì tôi tuyệt đối không thể tha cho anh được”.
Giang Uyển Quân nghiến răng nói: “Nếu anh dám chơi bẩn thì đừng có trách tôi!”
Mã Thiên Tinh nghe thấy lời này, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Cô Giang, giữ lại một thứ được không?”
Mặt Mã Thiên Tinh khổ sở xin tha.
“Cho anh giữ lại một chiếc quần sịp”.
Giang Uyển Quân lạnh lùng nói: “Đó chính là hậu quả của việc dám bắt nạt anh Thanh nhà tôi, mau chóng ra ngoài chạy đi!”
Khuôn mặt Mã Thiên Tinh đau khổ rồi rời khỏi.
Khi Mã Thiên Tinh đi khỏi, Giang Uyển Quân nói vài câu với Hồ Tiểu Nhạc. Cô ấy bảo Hồ Tiểu Nhạc đừng lo lắng, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hồ Tiểu Nhạc thấy Giang Uyển Quân rời khỏi thì khẽ cắn đôi môi đỏ mọng. Cô ta phát hiện ra hình như mình không có bất cứ sức cạnh tranh nào.
Thầy Ôn chỉ cần nói tới những vấn đề liên quan đến y thuật, thì có thể nói đến mức quên ăn quên ngủ.
Ông ta nói chuyện với Trần Thanh tới giữa trưa, đến khi bụng Trần Thanh sôi sùng sục cả lên thì ông ta vẫn không có biểu hiện gì muốn dừng lại.
“Thầy Ôn, anh Thanh đói rồi, hay là con đưa anh ấy đi ăn chút gì nhé?”
Giang Uyển Quân đang ngồi nghe say sưa ở bên cạnh, nghe thấy âm thanh này liền nói với ông Ôn.
“À, phải rồi, cứ nói chuyện là quên cả thời gian”.
Thầy Ôn nói bằng vẻ áy náy.
“Trần Thanh, chi bằng chúng ta cùng nhau tới căng tin ăn cơm nhé?”, thầy Ôn mời.
“Thầy Ôn, con muốn đi ra ngoài ăn đồ ngon với anh Thanh cơ”.
Giang Uyển Quân nói.
“Vậy được thôi, mọi người đi đi”.
Thầy Ôn xua tay nói.
“Trần Thanh, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể tới tìm tôi nói chuyện bất cứ lúc nào”.
Khi Trần Thanh rời khỏi, thầy Ôn liền nói với anh.
“Ừm, được”, Trần Thanh thẳng thắn đồng ý.
Anh cũng nhận ra thầy Ôn là một người rất yêu thích y học, hơn nữa cùng nói chuyện với ông ấy, Trần Thanh cũng có thể học được không ít kinh nghiệm.
“Thầy Ôn, hay là chúng ta đi ăn cùng đi?”
Trần Thanh hỏi.
“Hai người đi đi, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu”, thầy Ôn cười nói: “Không thì cô Giang sẽ trách tôi mất”.
“Thầy Ôn, thầy nói linh tinh gì vậy”, mặt Giang Uyển Quân đỏ bừng rồi nói.
“Anh Thanh, chúng ta đi thôi, em đưa anh đi ăn đồ ngon”.
“Được thôi”, Trần Thanh đáp.
Trần Thanh cảm thấy nên để cho Giang Uyển Quân nhìn thấy mặt xấu của mình từ đó khiến cho mộng tưởng của cô ấy bị dập tắt. Như vậy thì cô ấy sẽ không còn dựa dẫm nhiều vào mình nữa.
Ví dụ như lúc Trần Thanh ăn cơm, luôn bị người ta chê trách. Anh nghĩ Giang Uyển Quân khi nhìn thấy tướng ăn của mình, nhất định sẽ không còn ấn tượng tốt với mình nữa.
Giang Uyển Quân hưng phấn kéo Trần Thanh bước ra ngoài.
Cô ấy đưa anh tới bãi đỗ xe của bệnh viện rồi lấy chìa khóa ra mở cửa xe.
Giang Uyển Quân vừa mở cửa xe ra thì đột nhiên có rất nhiều hoa tươi từ bên trong xe rơi ra ngoài.
Ngay lúc này thì cốp xe cũng bật lên, có rất nhiều bóng bay bay ra từ bên trong.
Hả!
Thấy xe của mình như vậy, Giang Uyển Quân lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Chương 133: Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải
“Chuyện, chuyện quái gì vậy? Có người đã động tay vào xe của em ư?"
Giang Uyển Quân ngỡ ngàng khi nhìn thấy rất nhiều hoa tươi và bóng bay trong xe mình, còn được xếp theo biểu tượng của tình yêu.
“Chắc là kẻ điên cuồng nào si mê em nên muốn theo đuổi đấy thôi”, Trần Thanh cười nói.
“Cho dù là như vậy, cũng không cần phải làm xe em ra nông nỗi này chứ”, Giang Uyển Quân phẫn nộ nói.
Tuy vẫn luôn có người theo đuổi cô ấy, nhưng trước giờ chưa từng có người to gan đến mức khiến cho xe của cô ấy thành như vậy.
“Đã bảo là kẻ điên cuồng theo đuổi mà”.
Trần Thanh nhìn qua rồi nói: “Có gì mà không thể làm được chứ?”
“Nếu thực sự có người theo đuổi em như thế này, em cũng không thèm”.
Giang Uyển Quân nói bằng vẻ vô cùng kiên định.
Bịch! Bịch!
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một chuỗi tiếng động vô cùng có tiết tấu.
Trần Thanh và Giang Uyển Quân nhìn sang.
Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe bán tải xuất hiện, phía trên đang chở hai chiếc loa lớn.
Ở giữa có một cậu thanh niên ăn mặc khá lòe loẹt.
“Là anh ta”.
Vẻ mặt Giang Uyển Quân khá khó chịu.
“Ai vậy?”
“Là tên không biết xấu hổ tự xưng là cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải”, Giang Uyển Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên của anh ta là Diệp Thiên Phàm”.
Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải sao?
Trần Thanh liếc qua, nhìn có vẻ cũng không ngông cuồng lắm.
Chiếc xe tiến lại gần, hắn ta liền cất tiếng hát một cách tràn trề cảm xúc: “Yêu em mãi mãi, yêu em suốt kiếp”.
Bài hát thì rất da diết, nhưng lại hơi lạc giọng.
“Đủ rồi, Diệp Thiên Phàm, anh dừng lại ngay cho tôi!”
Giang Uyển Quân không chịu nổi sự ô nhiễm tiếng ồn này, cô ấy khó chịu hét lên.
“Uyển Quân nhà tôi không thích, mau tắt nhạc đi!”
Diệp Thiên Phàm lập tức hét lên.
Hắn ta vừa hét xong, âm thanh lập tức dừng lại.
Diệp Thiên Phàm liền cầm một bó hoa rồi nhảy xuống từ trên xe bán tải. Lúc bước tới trước mặt Giang Uyển Quân, hắn ta còn cố tình hất tóc lên.
Diệp Thiên Phàm nhìn Giang Uyển Quân cười rồi nói: “Uyển Quân, bất ngờ không? Em thích không?”
“Diệp Thiên Phàm, tôi chẳng thấy bất ngờ chút nào, anh đây là đang phá hoại xe của tôi đấy”.
Giang Uyển Quân vừa lườm đối phương vừa nói.
Diệp Thiên Phàm không cho là vậy, vừa cười vừa nói: “Hỏng rồi thì cùng lắm là đền cho em một chiếc khác. Chỉ cần em thích, anh sẽ đền cho em một chiếc một triệu tệ. Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, nhà anh thiếu gì tiền”.
Giang Uyển Quân thật sự cạn lời. Cô ấy phát hiện ra rằng mình không thể tiếp tục nói chuyện được với tên Diệp Thiên Phàm này nữa.
“Không cần đâu, bây giờ, anh hãy biến mất khỏi tầm mắt tôi đi!”, Giang Uyển Quân cắn môi rồi nói.
Diệp Thiên Phàm lại đắc ý, vừa cười vừa nói: “Phụ nữ đúng là giả dối, rõ ràng là thích, còn giả vờ là không thích”.
Nói xong Diệp Thiên Phàm liền bước tới trước mặt Giang Uyển Quân. Hắn ta quỳ một bên chân xuống rồi nói: “Uyển Quân, anh thích em, hãy làm bạn gái anh nhé! Nếu em bằng lòng, cũng có thể làm vợ anh”.
Nhìn thấy động tác này của Diệp Thiên Phàm, Giang Uyển Quân cạn lời.
Trần Thanh cũng hiểu ra tại sao Giang Uyển Quân nhìn thấy hắn ta xuất hiện liền lộ vẻ khó chịu.
Tên này đúng là kiểu người luôn nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ.
Hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Tán gái như vậy, chỉ có thể tán được những cô nàng chưa trải đời mà thôi. Những người như Giang Uyển Quân, sẽ không quan tâm tới hắn ta đâu.
Quả nhiên, Giang Uyển Quân liền nói: “Diệp Thiên Phàm, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không thích anh đâu, anh hãy từ bỏ đi”.
“Bây giờ, em không thích anh là vì chưa phát hiện ra được ưu điểm của anh thôi”, Diệp Thiên Phàm cười đắc ý rồi nói: “Sau khi em biết được rồi, anh tin là em sẽ yêu anh đấy”.
“Chị dâu, chị mau chóng đồng ý với anh Diệp đi!”
“Anh Diệp chính là người đàn ông xuất sắc nhất Nam Hải”.
“Cho dù là xét về gia thế hay thực lực, không một ai có thể so bì được với anh Diệp cả”.
Đám người đi cùng Diệp Thiên Phàm cũng nhốn nháo hết cả lên.
“Cả thành phố Nam Hải, chỉ có Giang Uyển Quân em mới xứng với anh thôi”.
Diệp Thiên Phàm lại nói bằng vẻ vô cùng ngông cuồng: “Cho nên em thuộc về anh”.
Giang Uyển Quân nhìn thấy biểu cảm tự luyến đó của Diệp Thiên Phàm, thì cảm thấy rất bất lực.
Cô ấy biết rằng chỉ từ chối một cách đơn giản như thế này thì hoàn toàn không có tác dụng.
Giang Uyển Quân liền túm lấy Trần Thanh, sau đó kéo anh tới.
Không được!
Trần Thanh thầm nghĩ, anh biết tiếp theo có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên trong lòng anh cự tuyệt.
Thế nhưng Giang Uyển Quân đã túm chặt lấy anh.
“Diệp Thiên Phàm, tôi nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi”.
Giang Uyển Quân khoác tay Trần Thanh rồi nghiêm túc nói.
“Em có bạn trai rồi ư?”
Lúc này, Diệp Thiên Phàm mới chú ý tới Trần Thanh bên cạnh Giang Uyển Quân. Đôi mắt hắn ta bừng lên ngọn lửa phẫn nộ rồi nói: “Ý em là anh ta?”
“Không...”
Chụt!
Trần Thanh vừa định đáp là không phải, Giang Uyển Quân liền hôn lên mặt anh một cái.
“Đúng vậy”.
Giang Uyển Quân nói một cách khẳng định.
Diệp Thiên Phàm nhìn thấy động tác này của Giang Uyển Quân liền phẫn nộ.
Hắn ta tức giận lườm Trần Thanh: “Ông đây là Diệp Thiên Phàm, còn mày là cái thá gì? Mày có tư cách gì mà dám cướp cô ấy với ông hả?”
Hả!
Nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Thiên Phàm, Trần Thanh cảm thấy bất lực.
Lẽ nào những người họ Diệp, đều có tính hiếu thắng bẩm sinh sao? Hơn nữa ai cũng đều được di truyền từ Diệp Lương Thần hay sao?
Vốn dĩ anh không định can dự vào chuyện này, suy cho cùng trong mắt anh, cách làm này của Diệp Thiên Phàm chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ mà thôi.
Có điều nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiên Phàm, Trần Thanh liền quyết định chọc tức hắn. Anh nheo mắt cười rồi nói: “Tôi là ai sao? Tôi là một người trẻ trung, có tài, đẹp trai không ai sánh bằng nhất trong lịch sử và là bảo vệ của một tập đoàn lớn nào đó”.
Lúc anh nói đoạn trước, đám người Diệp Thiên Phàm còn ngây ra, nhưng khi nghe tới bảo vệ, lúc này bọn chúng đều không kìm được mà cười nghiêng ngả.
“Một tên bảo vệ còn ra vẻ cái gì?”
“Anh Diệp, em thấy chị dâu đang túm bừa một tên bảo vệ để thử thách tấm chân tình của anh dành cho chị ấy đấy”.
“Anh Diệp, hay là bọn em giúp anh dạy dỗ tên bảo vệ quèn này nhé?”
Đám người bên cạnh vừa cười vừa nhao nhao cả lên.
Bọn chúng nhìn Trần Thanh, trong mắt chỉ toàn là sự khinh miệt và chê cười.
“Một tên bảo vệ quèn lại dám cướp người yêu với tao, bây giờ tao cho mày một cơ hội, biến mất khỏi tầm mắt của ông mày ngay lập tức”.
Diệp Thiên Phàm nói bằng vẻ kiêu ngạo.
“Đúng vậy, tôi chỉ là một bảo vệ quèn, nhưng cô Giang cũng thích tôi, chứ không hề thích cậu. Tôi cũng cảm thấy rất bất lực à”, Trần Thanh bất lực nói: “Nói như vậy thì cậu còn không bằng cả một tên bảo vệ quèn nhỉ?”
“Mẹ nó!”
Diệp Thiên Phàm nghe thấy lời này thì khó chịu, kích động chửi rủa.
“Uyển Quân, em đang thử thách anh đúng không? Em không thể nào thích một tên bảo vệ quèn được”.
Diệp Thiên Phàm lại hỏi Giang Uyển Quân.
Chụt!
Giang Uyển Quân lại hôn lên mặt Trần Thanh một cái nữa.
“Ai thèm thử thách anh?”, Giang Uyển Quân khoác chặt tay Trần Thanh, vừa cười vừa nói: “Tôi thích anh ấy đấy, thì sao nào?”
Hôn được Trần Thanh hai lần, vẻ mặt Giang Uyển Quân hiện rõ sự vui sướng.
Cô ấy cảm thấy mình đã tìm được lí do để tiếp cận Trần Thanh rồi.
Lúc này, nhịp tim cô ấy có chút loạn, hai má đỏ rực cả lên.
Diệp Thiên Phàm nhìn thấy biểu cảm này của Giang Uyển Quân, liền cảm thấy có chút phẫn nộ.
Biểu cảm e thẹn này của Giang Uyển Quân, không giống như là đang giả vờ.
“Dám cướp người phụ nữ của tao, tao sẽ giết chết mày!”
Diệp Thiên Phàm gào lên: “Lấy vũ khí ra đây!”
Chương 134: Lời cảnh cáo của cậu chủ ngông cuồng.
Diệp Thiên Phàm vừa ra lệnh thì đám đàn em phía sau lưng hắn liền chạy về chiếc xe bán tải, bọn chúng mang theo cờ lê các loại bao vây lấy anh.
“Tên bảo vệ chết tiệt kia, tao cảnh cáo mày, nếu mày biết điều thì mau cút khỏi đây cho tao!”
Diệp Thiên Phàm khó chịu nói.
Giang Uyển Quân chắn ngay trước mặt Trần Thanh rồi nói với hắn ta một cách nghiêm túc: “Diệp Thiên Phàm, anh làm như vậy chỉ khiến tôi càng ngày càng chán ghét anh hơn mà thôi. Nếu anh dám đụng đến dù chỉ là một cọng lông của anh Thanh thôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”.
“Không bỏ qua cho anh thì em định làm gì anh chứ?”, Diệp Thiên Phàm cười đắc ý.
A!
Hắn ta vẫn còn đang luyên thuyên thì Giang Uyển Quân đột nhiên bước nhanh về trước, giơ chân lên đá thẳng vào giữa háng hắn.
Diệp Thiên Phàm bị đá như vậy thì cảm giác thốn đến tận óc.
Không ngờ rằng Giang Uyển Quân sẽ ra tay nặng như vậy. Vào lúc này, hắn cảm thấy trứng của mình như sắp nát vụn ra rồi.
“Anh Thanh, chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, Giang Uyển Quân liền kéo Trần Thanh rời đi.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?”
“Anh Diệp, ở đây là bệnh viện, có cần đi kiểm tra một chút không?”
Đám đàn em của Diệp Thiên Phàm không ngừng nịnh hót hỏi han.
Bọn chúng cũng không ngờ đến rằng Giang Uyển Quân lại dùng đến chiêu táo bạo như thế.
“Mau! Đưa tao đi kiểm tra ngay lập tức!”.
Diệp Thiên Phàm cắn răng nói: “Tao cảm thấy nó sắp vỡ ra tới nơi rồi. Mau đưa tao vào bệnh viện ngay!”.
Trần Thanh rời khỏi bệnh viện cùng với Giang Uyển Quân.
Ra đến đường lớn, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Giang Uyển Quân thấy anh cứ nhìn mình như vậy thì không khỏi đỏ mặt nói: “Anh Thanh, bình thường em không có như vậy đâu, thấy anh bị anh ta bắt nạt, em sợ anh sẽ bị thương nên mới làm vậy thôi”.
“Anh hiểu, anh hiểu mà”, Trần Thanh cười haha: “Chỉ là sau này, bạn trai em cần phải chú ý một chút. Nếu không có ngày sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn mất”.
Cô ấy nghe Trần Thanh nói như vậy thì khẽ nói: “Anh Thanh, em không có vậy mà. Người ta sẽ không nỡ động tay động chân với anh đâu. Người ta thương anh còn không hết nữa là...”
“Haha. Chúng ta đi ăn gì vậy?”
Trần Thanh cố tình lảng qua chuyện khác, phớt lờ lời nói gần như là tỏ tình của cô ấy.
“Tất nhiên là đưa anh đi ăn đồ ngon rồi”, Giang Uyển Quân nhìn thấy anh không có biểu cảm gì thì có chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười nói.
“Vậy đi thôi!”
Trần Thanh đồng ý.
Sau khi ăn trưa xong thì bọn họ cùng nhau trở về bệnh viện.
Vừa về đến bệnh viện thì Trần Thanh lại bị thầy Ôn kéo đi thảo luận tiếp.
Mãi cho đến khi sắp đến giờ tan ca buổi chiều, vì anh còn phải quay lại để hộ tống Nam Cung Yến về nhà, thì anh mới mở lời xin được về trước .
Vốn Giang Uyển Quân muốn tiễn Trần Thanh nhưng lại bị anh từ chối.
Anh không muốn quá thân mật với cô ấy, càng không muốn làm hại đến cô thiếu nữ ngây thơ này.
Trần Thanh xuống đến sảnh lớn bệnh viện thì đi về hướng cổng sau.
Anh nghĩ rằng cổng trước thường xuyên kẹt xe, nên đi cổng sau sẽ tốt hơn.
Két!
Có điều Trần Thanh còn chưa đi tới cổng thì đã bị hai chiếc xe bán tải chặn ngay trước mặt mình.
Vừa nhìn anh đã nhận ra chính là đám người của Diệp Thiên Phàm.
Lúc này, Diệp Thiên Phàm nhảy xuống xe, hắn ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh cười đắc ý nói: “Tên bảo vệ quèn, lần này chắc không có ai ra mặt giúp mày đâu nhỉ?”
“Vậy cậu muốn thế nào đây?”
Trần Thanh nhìn Diệp Thiên Phàm vừa cười vừa nói.
“Rất đơn giản. Bây giờ, mày quỳ xuống xin lỗi ông đây rồi để ông đánh gãy một tay của mày, đồng thời sau này, mày nhớ tránh xa Giang Uyển Quân ra một chút”, Diệp Thiên Phàm vênh váo nói: “Nếu như mày còn dám đến gần Uyển Quân, ông sẽ khiến mày sống không bằng chết”.
“Nghe rõ chưa! Còn không mau quỳ xuống!”
“Quỳ xuống xin lỗi anh Diệp đi!”
“Mau lên!”
Đám đàn em của Diệp Thiên Phàm không ngừng la hét.
“Nếu như tôi không nghe lời cậu thì sao?”
Ngược lại, Trần Thanh vô cùng ung dung nói.
Trong mắt anh, bọn chúng chả là cái thá gì cả.
“Mày bị điếc sao?”
Diệp Thiên Phàm phách lối nói: “Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết ở cái đất Nam Hải này”.
“Mày có biết anh Diệp của bọn tao là ai không hả?”
“Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải đấy!”
“Biết điều thì ngoan ngoãn mà làm theo”.
Mấy tên nịnh hót lại hùa theo.
Trần Thanh nhìn một cái rồi lạnh lùng nói: “Giang Uyển Quân thích ai, đó là quyền của em ấy. Cậu gây sự với tôi cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, tôi lười phải so đo với kẻ dốt nát ngạo mạn như cậu”.
Anh nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Diệp Thiên Phàm thấy thái độ không phục tùng của anh như vậy thì nổi giận đùng đùng.
“Mẹ kiếp, dám xem thường lời ông nói. Đánh chết mẹ nó đi! Một tên bảo vệ quèn cũng dám lên giọng với ông đây”.
Diệp Thiên Phàm giận dữ chửi rủa.
Hắn ta vừa dứt lời thì đám đàn em của mình liền xông lên ngay lập tức.
Trần Thanh cũng đã chuẩn bị xong tư thế ra tay.
Bịch! Bịch!
Nhưng đám người của hắn ta còn chưa đến trước mặt Trần Thanh thì từ bên cạnh đột nhiên có vài người xông đến đánh gục người của Diệp Thiên Phàm.
“Con mẹ nó, đến anh Thanh mà mày cũng dám đánh, tao thấy mày chán sống lắm rồi phải không?”
“Dám đụng đến anh Thanh của bọn tao, tao cho chúng mày đẹp mặt trước”.
Vài người mặc đồ bảo vệ, thẳng tay đánh bọn chúng một trận tơi bời.
Trần Thanh nhận ra là đám người của Hồ Đại Quân.
Mà lúc này, Hồ Đại Quân đi đến trước mặt Diệp Thiên Phàm, cậu ta nhặt một chiếc cờ lê lên chỉ thẳng vào Diệp Thiên Phàm nói: “Là mày cho người đánh anh Thanh phải không?”
“Là ông đây, thì sao chứ? Mày có biết ông là…”
Bốp!
Diệp Thiên Phàm chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hồ Đại Quân cho một bạt tai vào mặt.
“Ông đây đếch cần biết mày là ai. Nhưng dám đắc tội với anh Thanh đây là không xong với ông đâu!”
“Mẹ nó! Tên bảo vệ thối này, mày dám đánh ông đây ư!”
Diệp Thiên Phàm bị Hồ Đại Quân đánh thì lập tức nổi cơn tam bành.
Bốp!
Hồ Đại Quân lại giáng thêm một bạt tai vào mặt hắn.
“Đừng nói là một bạt tai. Ông đây có đánh thêm vài cái nữa cũng không là vấn đề”.
Hồ Đại Quân định đánh thêm một cái nữa nhưng Trần Thanh đã bước qua ngăn cậu ta lại.
“Đủ rồi! Tất cả dừng tay lại!”
Lúc này, Trần Thanh nói với Diệp Thiên Phàm: “Dẫn người của cậu cút ngay lập tức!”
Diệp Thiên Phàm bị đánh hai bạt tai vào mặt thì hắn chỉ vào đám người Trần Thanh nói: “Dám đánh ông đây, các người hãy đợi đấy!”
“Ông đây sẽ chờ”, Hồ Đại Quân cười.
“Diệp Thiên Phàm, tất cả những chuyện này, đều do một tay tôi sắp đặt. Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi đây. Không liên quan đến bọn họ”.
Trần Thanh nói với Diệp Thiên Phàm.
“Tất cả bọn mày đều phải...”, Diệp Thiên Phàm vẫn còn vênh váo.
Trần Thanh liền đạp một cái vào mông hắn chửi: “Cút đi!”
“Hừ, cứ chờ đó, chúng mày sẽ phải hối hận!”
Diệp Thiên Phàm để lại một câu rồi bọn chúng khởi động xe bỏ chạy.
“Chạy chậm một chút thì tao đánh què bọn mày!”
Hồ Đại Quân đắc ý nói.
Trần Thanh vỗ vai Hồ Đại Quân nói: “Cậu không nên ra tay với hắn”.
“Hắn dám đụng đến anh Thanh, sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn được chứ. Tôi còn thấy đánh chưa đủ nữa ấy chứ”.
Hồ Đại Quân nói.
“Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy đánh còn nhẹ ấy”.
“Nếu không phải anh Thanh kêu dừng, tôi vẫn còn muốn đánh tiếp”.
Trần Thanh biết bọn họ coi trọng nghĩa khí, chỉ là Diệp Thiên Phàm không phải hạng người có thể dây vào được.
Trần Thanh chỉ hi vọng, Diệp Thiên Phàm sẽ tính tất cả ân oán lên người mình.
“Sao mọi người lại tập trung hết ở đây vậy? Vẫn còn chưa đến giờ tan làm mà! Đội trưởng Dương đã đồng ý cho mọi người đi chưa?”
Trần Thanh chuyển chủ đề hỏi.
“Chúng tôi biết mẹ của Đại Quân đã khỏe rồi, nên muốn đến thăm hỏi”.
“Đội trưởng Dương đã cho phép nghỉ”.
“Anh Thanh, chúng tôi phát hiện từ khi đội trưởng Dương ở chung một chỗ với anh thì càng ngày càng trở nên nữ tính rồi. Bây giờ lại còn cho chúng tôi tan làm sớm để đến đây nữa”.
Chương 135: Đàn ông tốt là phải bắt lấy
“Anh Thanh, tôi nghe nói anh chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi rồi, thật sự rất biết ơn anh”.
Hồ Đại Quân túm lấy Trần Thanh và nói: “Tôi và Tiểu Nhạc lo sốt vó vì chuyện này đấy. Bây giờ chữa khỏi bệnh rồi, tôi cũng được yên tâm. Anh Thanh, tôi lại mang ơn anh nữa rồi”.
“Đừng nói những chuyện đó, cậu lên với bọn họ đi, tôi còn phải về công ty”.
Trần Thanh nói với Hồ Đại Quân.
“Được”.
Hồ Đại Quân đáp lời.
“Phải rồi”.
Đám Hồ Đại Quân mới đi được mấy bước thì Trần Thanh lại gọi bọn họ.
“Anh Thanh, còn chuyện gì nữa à?”
Nhóm Hồ Đại Quân dừng lại hỏi.
“Gần đây cẩn thận một chút nhé, tôi sợ tên đó sẽ trả thù”.
Trần Thanh nhắc nhở đám Hồ Đại Quân.
“Sợ cái quái gì”.
“Ha ha, thằng đó dám tới là tôi sẵn sàng đánh nó”.
Đám Hồ Đại Quân không tán thành, bọn họ nói.
“Tóm lại các cậu cứ cẩn thận một chút là được”.
Trần Thanh nhắc nhở.
“Bọn tôi biết rồi!”
“Anh Thanh, anh yên tâm đi”.
Đám Hồ Đại Quân đáp lại.
Trần Thanh tạm biệt bọn họ rồi bắt một chiếc taxi về công ty.
Nhóm Hồ Đại Quân cùng vào phòng bệnh.
Vào phòng bệnh, Hồ Đại Quân thấy Ngô Quế Hoa đang cầm tay Hồ Tiểu Nhạc nói: “Tiểu Nhạc, đồng nghiệp đó của con là thần y thật à? Y thuật của cậu ấy giỏi như vậy, vì sao lại làm bảo vệ thế hả?”
“Mẹ, anh Thanh giỏi thế đấy, hơn nữa con cảm thấy anh Thanh làm bảo vệ cho vui thôi”.
Vào phòng và nghe thấy vậy, Hồ Đại Quân đi tới nói: “Mẹ, con nói cho mẹ biết luôn nè, lúc ấy chủ tịch của bọn con còn nói cho anh Thanh làm phó tổng giám đốc đấy, cơ mà anh ấy không chịu”.
Ngô Quế Hoa tỏ vẻ khiếp sợ: “Còn có chuyện như thế cơ á?”
“Thật mà, lúc ấy cháu cũng ở đó”.
“Bởi vì muốn làm cùng chúng cháu nên anh Thanh còn không thèm làm phó tổng giám đốc luôn đấy”.
“Nhưng bây giờ anh Thanh tới bộ phận quan hệ xã hội rồi, nghe nói anh ấy được mọi người yêu quý lắm. Mà cháu còn nghe là anh Thanh sắp lên làm trưởng phòng luôn rồi”.
Lúc này, đám Tiểu Mao khen lấy khen để.
Nghe vậy, Ngô Quế Hoa túm lấy tay Hồ Tiểu Nhạc nói: “Cậu ấy có bạn gái chưa?”
“Hình như chưa thì phải”.
“Nhưng đội trưởng Dương của bọn cháu u mê anh ấy lắm”.
Đám Hồ Đại Quân nói.
“Tiểu Nhạc, một người đàn ông tốt như thế, con phải cố gắng mà theo đuổi”.
Ngô Quế Hoa hăng hái nói.
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Tiểu Nhạc hơi ửng đỏ.
“Mẹ à, con…”
“Chẳng lẽ con không thích cậu ấy sao?”, Ngô Quế Hoa hỏi.
“Không phải”, Hồ Tiểu Nhạc lắc đầu.
“Thế là đúng rồi”, Ngô Quế Hoa cười nói: “Ngày mai mẹ ra viện, con mời cậu ấy tới nhà chúng ta, tiếp đó con trổ tài nấu nướng, bắt lấy dạ dày của cậu ấy, cuối cùng là giành lấy trái tim cậu ấy”.
“Con cũng tán thành vụ này”.
Hồ Đại Quân vui vẻ nói: “Nếu trở thành người nhà với anh Thanh thì sớm muộn gì con cũng phất lên, ha ha…”
“Tiếc là tôi không có em gái”.
“Tiểu Nhạc phải cố lên nhé, có nhiều đối thủ cạnh tranh lắm đấy”.
Đám Tiểu Mao đua nhau nói.
Ngô Quế Hoa nghiêm túc nói: “Con gái, gặp được một chàng trai tốt thì nhất định phải bắt lấy cơ hội, đừng để cậu ấy chạy mất”.
“Mẹ, chẳng phải mẹ coi thường bảo vệ sao?”
Hồ Tiểu Nhạc khẽ nói.
“Nhưng cậu bảo vệ này thì khác”, Ngô Quế Hoa cười nói: “Mẹ đánh giá cao cậu ấy. Con cứ nghe lời mẹ, ngày mai mời cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, biết chưa?”
“Con sẽ cố gắng”.
Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng đáp.
Hôm sau.
Trần Thanh vẫn đưa Nam Cung Yến tới công ty như thường lệ.
Lúc trở lại bộ phận quan hệ xã hội, Trần Thanh bắt đầu nghĩ xem có nên chủ động ra tay với Tất Văn Bách không.
Nhưng đến thời điểm này, Trần Thanh vẫn chưa có đủ đồ. Vả lại, loại người như Tất Văn Bách khác với đám Triệu Ngũ. Với Triệu Ngũ, anh có thể dùng đến bạo lực, nhưng với Tất Văn Bách, càng dùng bạo lực thì chưa biết chừng hắn ta sẽ càng phản kháng hăng hơn.
Trong lúc Trần Thanh tập trung suy nghĩ, bên tai anh vang lên một giọng nói trách móc.
“Nghĩ đến cô nào mà ngây người ra như thế?”
Nghe thấy giọng nói ấy, Trần Thanh hoàn hồn lại. Anh thấy Hứa Mỹ Tình đang quơ tay trước mặt mình, trên mặt hiện lên nét bất mãn.
“Chị Mỹ Tình, tôi đang nhớ chị mà”.
Trần Thanh cười đáp.
“Xì, nói vớ vẩn”.
Nghe vậy, Hứa Mỹ Tình hài lòng nở nụ cười.
“Chị Mỹ Tình, chị tìm tôi làm gì?”
Trần Thanh hỏi.
“Cậu đi theo tôi”.
Hứa Mỹ Tình nói với Trần Thanh.
Dứt lời, Hứa Mỹ Tình đi vào trong phòng làm việc.
Trần Thanh đi theo cô ấy.
“Chị Mỹ Tình, đây chẳng phải phòng làm việc của Trình Minh Viễn sao?”
Vào trong phòng làm việc, Trần Thanh hỏi Hứa Mỹ Tình.
“Bây giờ là của tôi rồi”.
Hứa Mỹ Tình đóng cửa lại nói.
“Há? Chị chuyển vào đây bao giờ vậy?”
“Hôm qua”, Hứa Mỹ Tình cười nói: “Nhờ cậu cả đấy, cũng bởi vì cậu nên Trình Minh Viễn mới chủ động rời khỏi cuộc tranh đoạt chức trưởng phòng, sau đó anh ta đã tiến cử tôi. Bây giờ tôi đang làm trưởng phòng tạm thời, nêu làm tốt thì một tháng sau sẽ được nhậm chức chính thức”.
“Chị Mỹ Tình, chúc mừng chị nhé”.
Trần Thanh cười nói.
“Có gì mà phải chúc mừng”, Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Thanh nói: “Nếu không có cậu thì tôi cũng chẳng được làm trưởng phòng”.
“Ý chị là muốn cám ơn tôi hả?”
Trần Thanh cười gian: “Vậy chị định cám ơn tôi thế nào đây? Phải rồi, tối qua chị hứa cho tôi xem ảnh riêng tư mà chưa gửi đâu đấy. Chắc không phải chị định nuốt lời đấy chứ? Nếu chị muốn cám ơn tôi thì gửi nhiều một chút, tôi muốn xem ảnh chị Mỹ Tình chụp”.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Thanh, cô ấy dí ngón tay vào đầu Trần Thanh: “Đồ háo sắc, suốt ngày chỉ nghĩ mấy cái chuyện bỉ ổi ấy”.
“Chị Mỹ Tình, chị đang trách oan cho tôi rồi, tôi chỉ thưởng thức theo hướng nghệ thuật thôi. Hơn nữa chị Mỹ Tình xinh đẹp như thế, tôi cảm thấy ngắm nhiều thì sẽ kéo dài tuổi thọ”.
Được Trần Thanh khen như thế, nụ cười trên môi Hứa Mỹ Tình không thể giấu được.
Không biết vì sao những người đàn ông khác khen, Hứa Mỹ Tình chẳng có một chút cảm xúc nào.
Nhưng Trần Thanh khen cô ấy là cô ấy có thể vui vẻ suốt một ngày.
“Tôi không gửi ảnh riêng tư cho cậu đâu”.
Hứa Mỹ Tình cười nói.
“Ơ, chị Mỹ Tình, chị đừng nuốt lời thế chứ, tôi sẽ mất ngủ đấy”.
Trần Thanh nói với vẻ mặt thất vọng.
“Hừ, tôi gửi cho cậu, nhỡ cậu gửi đi linh tinh thì sao”, Hứa Mỹ Tình hừ nhẹ rồi nói: “Còn nữa, tôi đâu nói là không cho cậu xem?”
“Chị Mỹ Tình, ý chị là?”
Trên mặt Trần Thanh hiện lên nét mừng rỡ.
“Hôm nay cậu xem luôn trong phòng làm việc của tôi đi”, Hứa Mỹ Tình ca cẩm: “Như vậy thì cậu sẽ không để lộ ra ngoài được, cậu hài lòng chưa?”
“Hài lòng, hài lòng chứ!”
Trần Thanh sờ mũi cười.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Thanh, Hứa Mỹ Tình cảnh cáo: “Nhưng lát nữa xem ảnh cậu không được nghĩ bậy bạ đâu đấy!”
“Tất nhiên rồi”.
Trần Thanh ưỡn ngực nói: “Tôi sẽ thưởng thức theo chiều hướng nghệ thuật mà”.
Chương 136: Lời mời của Hồ Tiểu Nhạc
“Trần Thanh, cậu nóng lắm hay sao mà che mũi mãi thế?”
Hứa Mỹ Tình cười xảo trá.
Trần Thanh gật đầu một cách nghiêm túc: “Hơi nóng, tôi sắp chảy máu mũi rồi”.
“Nhưng điều hòa chỉnh đến mức thấp nhất rồi”, Hứa Mỹ Tình đắc ý cười nói: “Có cần tôi lấy nước cho cậu rửa mặt và bình tĩnh lại không?”
“Không cần, không cần”.
Trần Thanh lắc đầu nói: “Tôi xem xong rồi”.
Lúc này, Trần Thanh mới thở phào một hơi.
Anh cảm thấy quá trình vừa rồi khiến người ta lưu luyến quá đi mất. Tuy rằng anh không để lộ ra, nhưng những tấm ảnh đó có thể sánh ngang với trang bìa của Tạp chí Đàn ông luôn rồi.
Mà điều quan trọng nhất là Hứa Mỹ Tình mang nét đẹp tự nhiên, khí chất rạng ngời, khiến đàn ông không thể rời mắt khỏi những bức ảnh riêng tư ấy.
“Muốn nhìn thêm lần nữa không?”
Nhìn vẻ mặt này của Trần Thanh, Hứa Mỹ Tình khá đắc ý.
Bình thường cô ấy không bao giờ để ai xem những bức ảnh riêng tư ấy, nhưng bây giờ đưa cho Trần Thanh xem và nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng cô ấy cảm thấy đắc ý.
“Không cần”.
Trần Thanh lắc đầu nói: “Nhìn nữa thì tôi sợ sẽ chảy máu mũi mất. Nhưng chị Mỹ Tình này, nếu chị không ngại thì có thể gửi cho tôi, đến tối tôi sẽ rúc trong chăn rồi từ từ ngắm”.
“Đồ lưu manh, cậu đừng có mơ”, Hứa Mỹ Tình gắt giọng: “Muốn xem thì cậu xem luôn đi, kẻo sau này không còn cơ hội nữa đâu”.
“Chậc chậc, nếu thế thì hơi đáng tiếc”.
Trần Thanh lắc đầu, thở dài nói.
“Đáng tiếc gì cơ?”
Hứa Mỹ Tình cảm thấy bồn chồn.
“Vốn tôi còn muốn quan sát cẩn thận, chỉ ra những thiếu sót trong những bức ảnh này, tiếc là chị Mỹ Tình không cho tôi cơ hội đó”, Trần Thanh thản nhiên nói.
“Cậu cảm thấy những bức ảnh này chụp không đẹp à?”
Hứa Mỹ Tình nhìn chằm chằm vào Trần Thanh và hỏi: “Nhưng người chụp những bức ảnh này là một nhiếp ảnh gia rất giỏi”.
“Chị Mỹ Tình, nhiếp ảnh gia này là nữ đúng không?”
Trần Thanh hỏi Hứa Mỹ Tình.
“Đương nhiên rồi”.
“Những tấm ảnh này là những tấm mà chị tạo dáng đẹp nhất rồi đúng không?”
“Ừm”.
“Vậy thì vẫn còn thiếu sót một chút”.
Trần Thanh nói.
“Thiếu cái gì?”
“Có thể chị vẫn chưa hiểu rõ tâm lý đàn ông, nếu để tôi chụp thì sẽ đẹp hơn đấy”, Trần Thanh nói một cách nghiêm túc.
“Cậu biết chụp ảnh à?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Đương nhiên rồi”, Trần Thanh khẳng định: “Những người họ Trần có hai kỹ năng bẩm sinh, một là sửa máy tính, hai là biết chụp ảnh. Chị Mỹ Tình, tôi có thể nói với chị rằng kỹ thuật chụp ảnh của tôi không thua kém bất cứ một nhiếp ảnh gia hàng đầu nào hết”.
“Cậu nói bừa ấy chứ?”
Hứa Mỹ Tình thật sự không tin nổi.
“Chị không tin thì để lần sau có cơ hội, tôi sẽ chụp cho chị. Nếu không thì chị gửi ảnh cho tôi, để tôi từ từ quan sát, đến lúc đó, tôi sẽ chỉ ra thiếu sót của thợ chụp ảnh, để cô ấy chụp đẹp hơn cho chị”.
Trần Thanh nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy, những bức ảnh này của chị vẫn thiếu chút gì đó, chị không cảm thấy thế sao?”
“Có đôi khi tôi cũng thấy vậy”, Hứa Mỹ Tình ngẫm nghĩ rồi nói.
“Thì đó, gửi cho tôi đi, gửi HD ấy, để tôi tìm ra nguyên nhân cho chị”.
Trần Thanh cười nói: “Tôi nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân cho chị mà, tôi hứa với chị là sẽ không làm gì khi xem ảnh hết”.
“Hừ, cái đồ xấu xa, ai mà tin nổi cậu…”
Nhìn nụ cười của ai kia, Hứa Mỹ Tình mắng.
“Chị Mỹ Tình, chị không tin tôi thì tin ai đây?”
Vừa nói, Trần Thanh vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị kết nối với máy tính, Hứa Mỹ Tình không phản đối nên anh định làm ngay cho nóng.
Cốc cốc!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Chị Mỹ Tình, có một văn bản cần chị ký tên”.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Mỹ Tình lập tức rút điện thoại của Trần Thanh ra.
“Cậu ra ngoài làm việc đi, tôi có việc rồi”.
Sau đó, cô ấy lập tức đẩy Trần Thanh ra.
“Tiện thể mở cửa ra”.
Hứa Mỹ Tình nói.
“Nhưng mà…”
Trần Thanh không cam lòng nói: “Thiếu một chút”.
“Nhưng nhị gì hả? Cậu không nghe tôi thì lần sau không có phần của cậu nữa đâu”.
Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái.
“Có lần sau nữa hả?”
“Hừ! Cậu không nghe tôi thì không có gì hết!”
Trần Thanh cười nói: “Tuân lệnh!”
Vừa nói, Trần Thanh vừa chạy ra mở cửa.
“Chị Mỹ Tình bảo cô vào”.
Trần Thanh nhìn nữ đồng nghiệp ở ngoài, nói: “Vào đi”.
“Ừm”, nữ đồng nghiệp gật đầu rồi tò mò hỏi: “Trần Thanh, sao anh đi kiểu gì mà lại cúi người thế kia?”
“Tôi đau bụng”.
Trần Thanh trả lời rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Tới nhà vệ sinh, anh rửa mặt để mình bình tĩnh lại.
Xong xuôi, anh trở về chỗ làm việc của mình thì Hồ Tiểu Nhạc cũng quay lại rồi.
“Tiểu Nhạc, cô xin nghỉ rồi mà, không ở nhà với bác gái vài ngày à?”
Trần Thanh hỏi Hồ Tiểu Nhạc.
“Mẹ em ổn rồi nên em lại đi làm”, Hồ Tiểu Nhạc nhìn Trần Thanh rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Thanh, hôm qua thực sự rất cám ơn anh. Nếu không nhờ anh thì không biết bao giờ căn bệnh quái đản của mẹ em mới khỏi nữa”.
“Cám ơn thì khách sáo quá rồi đấy. Chúng ta là đồng nghiệp, giúp được chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giúp”.
Trần Thanh cười ha ha nói: “Bệnh của bác gái dễ tái phát lắm đấy. Lát nữa tôi kê một đơn thuốc cho cô, cô mang về cho bác ấy uống một tháng, hẳn là sau này sẽ không tái phát nữa”.
“Vâng, cám ơn anh Thanh”.
Hồ Tiểu Nhạc lại nói trong sự cảm kích.
Trần Thanh không nói thêm gì cả, anh ngồi vào chỗ mình, kê đơn thuốc cho Hồ Tiểu Nhạc.
Xong xuôi, anh đưa đơn thuốc ấy cho Hồ Tiểu Nhạc.
“Cám ơn anh Thanh, cám ơn anh”.
Hồ Tiểu Nhạc cám ơn mấy lần liền: “Anh Thanh, em thật sự không biết phải cám ơn anh thế nào nữa”.
“Ha ha, nếu cô cảm thấy băn khoăn trong lòng thì chi bằng mời tôi một bữa cơm đi”.
Trần Thanh chọc ghẹo.
“Ăn cơm ấy ạ?”
Nghe vậy, khuôn mặt của Hồ Tiểu Nhạc không khỏi ửng đỏ.
Sau đó cô ta nói với Trần Thanh: “Anh Thanh, mẹ em bảo em mời anh tối nay tới nhà em ăn cơm”.
“Hả?”
Trần Thanh hơi sửng sốt.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi”.
“Anh Thanh, em nói nghiêm túc đấy. Mẹ em bảo em mời anh tới nhà em ăn cơm, bà ấy muốn cám ơn anh”, Hồ Tiểu Nhạc nghiêm túc nói: “Bà ấy còn nói nếu em không mời được anh thì bà ấy sẽ tới mời”.
“Thật hả?”
Trần Thanh dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi”, Hồ Tiểu Nhạc gật đầu nói: “Mẹ em là người nói được làm được đấy”.
“Vậy thì đừng làm phiền bác gái, chúng ta hẹn thời gian tới nhà cô ăn”, Trần Thanh bất đắc dĩ nói.
“Mẹ em nói là tối nay”.
“Hả?”, Trần Thanh nghệt mặt ra: “Bác gái không cần nghỉ ngơi à?”
“Bà ấy nói không cần”, Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng nói: “Anh Thanh, đi tối nay liệu có làm anh khó xử không?”
“Không đâu, vậy tối nay nhé, nhưng chắc tôi sẽ tới muộn một chút”, Trần Thanh nói: “Tôi sẽ tiện thể kiểm tra lại cho bác gái”.
“Vậy để em nói luôn với mẹ em”.
Hồ Tiểu Nhạc lập tức trở nên vui vẻ: “Bà ấy mà biết thì chắc chắn sẽ vui lắm.”
Chương 137: Sao lại thành bữa ra mắt người lớn rồi?
Đến tối, Trần Thanh đã đưa Nam Cung Yến trở về biệt thự một cách an toàn.
Anh đến nơi đã hẹn với Hồ Tiểu Nhạc.
Trần Thanh vừa xuống taxi liền nhìn thấy một bóng dáng cao ráo mặc váy đang đứng nhìn xung quanh.
Hình như là Hồ Tiểu Nhạc.
Anh nhón chân đi đến phía sau cô ta, hét lớn: "Cô đợi lâu chưa?"
A!
Hồ Tiểu Nhạc sửng sốt, vừa nhìn thấy Trần Thanh thì lắc đầu nói: "Chưa, em cũng vừa đến thôi".
Anh tiến lại gần và nhận ra rằng Hồ Tiểu Nhạc có trang điểm. Kiểu trang điểm nhẹ nhàng này rất hợp với cô ta, có vẻ vì thế mà trông cô ta xinh đẹp hơn hẳn.
"Tiểu Nhạc, đêm nay cô rất đẹp".
Trần Thanh cười: "Lẽ nào vì tôi đến nên cô mới đặc biệt ăn mặc đẹp như thế này?"
Cô ta đỏ mặt nói: "Người ta mới... mới không thèm vì anh ý".
"Tôi biết ngay là không phải vì tôi mà".
Trần Thanh có chút thất vọng nói.
Cô ta lại vội vàng giải thích: "Anh Thanh, em trang điểm như thế này là vì anh đấy. Mẹ em nói, đây là một cách tôn trọng khách".
Hồ Tiểu Nhạc càng nói càng trở nên xấu hổ.
Suy nghĩ của Ngô Quế Hoa rất thẳng thắn, nhân lúc Trần Thanh vẫn chưa nhìn thấy các người đẹp muôn hình vạn trạng thì chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc thẳng tay giăng lưới là sẽ câu được. Tất nhiên là cô ta không làm được điều đó.
"Không cần khoa trương như vậy. Đi thôi! Bên ngoài rất nhiều muỗi, vào nhà cô trước đi".
Trần Thanh nói với Hồ Tiểu Nhạc.
"Anh Thanh, anh đến là được rồi. Sao còn phải mang theo quà vậy".
Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc mới thấy Trần Thanh còn mang theo quà đến.
"Người xưa hay nói quà nhiều thì người không trách", Trần Thanh cười: "Lần đầu tiên đến, đương nhiên phải chuẩn bị một ít quà cho bác gái rồi".
"Nhưng nó cũng đắt quá", Hồ Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn, đều là thuốc bổ đắt tiền.
"Không đáng bao nhiêu, chúng ta đi thôi!"
"Vâng".
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu rồi bước vào trong cùng với Trần Thanh.
Nơi cô ta sinh sống là một khu chung cư lâu đời ở khu phố cổ thành phố Nam Hải.
Tất nhiên, nơi này cũng là thuê.
Trần Thanh vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Ngô Quế Hoa đang đợi ở cửa.
"Chào bác gái", Trần Thanh chào hỏi khi nhìn thấy bà ấy.
Ngô Quế Hoa nhìn thấy anh liền vui vẻ tiếp đón nói: "Trần Thanh, cháu đến là bác vui rồi, sao còn tặng nhiều quà như vậy làm gì".
Anh cười nói: "Bác gái, bác vừa mới khỏi bệnh, cần phải uống một ít thuốc bổ để bồi bổ cơ thể. Mà cái này cũng không đáng bao nhiêu cả".
"Cháu mau vào nhà, mau vào nhà đi".
Ngô Quế Hoa vui như mở cờ trong bụng khi nhìn thấy Trần Thanh hào phóng đến vậy, bà ấy cảm thấy đây chắc chắn là người thích hợp nhất cho vị trí con rể của mình rồi.
Ngô Quế Hoa vui vẻ mời anh vào trong nhà sau đó nói với Hồ Tiểu Nhạc: "Tiểu Nhạc, con mau đi vào bếp trổ tài nấu vài món ngon để tiếp đón Thanh thật tốt đi nào".
"Vâng", Hồ Tiểu Nhạc đáp lại, sau đó cô ta nói với Trần Thanh: "Anh Thanh, em đi nấu cơm đây".
"Cô có cần tôi giúp không?"
Trần Thanh hỏi.
"Không, không cần đâu. Cháu mau ngồi xuống đi. Để Tiểu Nhạc làm một mình cũng được rồi. Thanh, để bác rót nước cho cháu".
Ngô Quế Hoa cất quà đi rồi rót cho anh một cốc nước.
"Thanh, cháu uống nước đi".
"Cảm ơn bác gái".
Trần Thanh mỉm cười.
"Cháu không cần phải khách sáo như vậy đâu", Ngô Quế Hoa đắc ý cười: "Chẳng bao lâu nữa sẽ là người một nhà rồi".
"Hả?"
Trần Thanh sửng sốt.
"Ý bác nói là cháu cứ xem nơi này như là nhà của mình, xem bác như là người trong một nhà là được rồi", Ngô Quế Hoa cười giải thích.
Trần Thanh uống một ngụm nước, sau đó anh đặt cốc xuống, hỏi: "Bác gái, sức khỏe của bác thế nào rồi? Để cháu giúp bác bắt mạch kiểm tra lại một chút".
"Ừm được, vậy làm phiền cháu rồi".
Ngô Quế Hoa ngồi sang một bên.
Kính coong! Kính coong!
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Bác đi mở cửa đã. Không phải là Đại Quân về thì chắc là chú hai của Đại Quân rồi".
Ngô Quế Hoa nói, bà ấy đứng dậy và rồi đi ra mở cửa.
"Chú hai Đại Quân, chú đến rồi. Mau vào đi, Thanh cũng đến rồi".
Một lúc sau, Trần Thanh nhìn thấy Ngô Quế Hoa đi vào cùng một người đàn ông trung niên.
Chú hai vừa bước vào liền nhìn chằm chằm Trần Thanh một lúc rồi cười nói: "Chàng trai này rất được, trông rất có tinh thần".
"Tất nhiên rồi!"
Ngô Quế Hoa đắc y cười: "Hơn nữa cháu ấy còn rất lễ phép, lần đầu tiên tới cửa đã tặng rất nhiều thuốc bổ đắt tiền".
Ngô Quế Hoa có chút khoe khoang nói rồi chỉ tay về phía món quà.
"Những thứ này không hề rẻ. Chàng trai này thật có lòng".
Chú hai nói.
"Đều là Trần Thanh tặng cả", Ngô Quế Hoa cảm thấy vô cùng hãnh diện.
"Rất tốt, rất tốt. Rất xứng đôi với Tiểu Nhạc nhà mình".
Chú hai nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi tấm tắc khen ngợi không ngừng.
"Tôi cũng nghĩ vậy", Ngô Quế Hoa cười.
Lúc này, Trần Thanh có chút bối rối.
Anh rõ ràng tới đây chỉ để ăn một bữa cơm bình thường thôi, sao đột nhiên lại thành ra mắt người lớn trong nhà rồi?
"Trần Thanh, để bác giới thiệu với cháu. Đây là chú hai của Tiểu Nhạc, Hồ Đại Đồng".
Ngô Quế Hoa giới thiệu với Trần Thanh.
"Cháu chào chú Hồ".
Trần Thanh lễ phép nói.
"Chào cháu".
Hồ Đại Đồng cười đáp.
"Mọi người ngồi xuống đi, đừng có đứng cả như vậy", Ngô Quế Hoa nói.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống rồi thì Hồ Đại Đồng mới hỏi: "Trần Thanh, quê cháu ở đâu? Hiện tại cháu đang làm chức vụ gì? Lương mỗi tháng là bao nhiêu? Có ý định mua nhà ở Nam Hải này không?"
Nghe Hồ Đại Đồng hỏi như vậy, vẻ mặt anh có chút hoang mang.
Điều này quả thực là thành kiến của người lớn trong gia đình rồi.
"Haha. Chú Hồ, cháu chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ thôi. Cháu không định mua nhà. Người nhà cũng không còn ai nữa rồi".
Trần Thanh trả lời.
"Bảo vệ sao?", Hồ Đại Đồng nhíu mày.
Ngô Quế Hoa vội vàng nói: "Bây giờ, Thanh là nhân tài được đào tạo trọng điểm của công ty. Nghe nói chủ tịch rất coi trọng cháu ấy".
"Nhưng không thể không mua nhà được".
Hồ Đại Đồng lại nói.
"Chuyện này để sau này rồi tính sau", Ngô Quế Hoa lại giải thích.
Trần Thanh càng nghe càng chán nản, đổi chủ đề nói: "Bác gái, để cháu bắt mạch cho bác".
"Ừm, được".
Ngô Quế Hoa đưa tay ra.
"Trần Thanh là một bác sĩ giỏi. Tối hôm qua, cháu ấy cũng đã chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của tôi rồi. Người đàn ông như vậy rất khó tìm", Ngô Quế Hoa lại khoe khoang nói.
Anh bắt mạch cho Ngô Quế Hoa xong thì căn dặn với bà ấy vài câu rồi chạy vào phòng bếp lấy cớ phụ giúp Tiểu Nhạc.
Ngô Quế Hoa thấy Trần Thanh nhất định muốn vào bếp làm giúp, bà ấy lại tấm tắc khen ngợi.
Trần Thanh nghe xong lại càng không nói nên lời.
"Anh Thanh, đừng quan tâm đến mẹ của em. Mẹ em là như vậy đó".
Khi Hồ Tiểu Nhạc nhìn thấy Trần Thanh đi vào thì nói với anh.
"Ừm", Trần Thanh nói: "Tôi tưởng rằng chỉ là một bữa cơm, nhưng bây giờ cảm giác như ra mắt người lớn trong nhà vậy".
"Anh Thanh, em xin lỗi. Em cũng bị ép buộc thôi", Hồ Tiểu Nhạc nói lời xin lỗi với anh.
"Không sao, không trách cô được. Người lớn thường là như vậy".
Sau khi nói xong, Trần Thanh liền phụ giúp Tiểu Nhạc làm cơm.
"Anh Thanh, đừng làm nữa. Để em làm".
Hồ Tiểu Nhạc vội vàng kêu lên ngăn anh lại: "Anh chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn là được rồi".
"Vậy cũng được".
Trần Thanh thấy Hồ Tiểu Nhạc nói như vậy thì không đụng chạm lung tung nữa.
Thao tác của cô ta rất nhanh nhẹn, trong vòng bốn mươi phút cô ta đã làm được bốn món mặn và một canh.
Lúc đến giờ cơm, Trần Thanh nhận ra Hồ Đại Quân vẫn chưa trở về, vì vậy anh liền hỏi: "Đại Quân đâu? Sao cậu ấy vẫn chưa trở về?"
"Đừng bận tâm đến nó nữa. Chúng ta mau ăn cơm thôi".
Ngô Quế Hoa cười: "Không biết nó lại đi đâu rồi".
Reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên.
Anh lấy ra thì thấy là thầy Ôn gọi đến.
"Alo! Thầy Ôn, có chuyện gì vậy?”, Trần Thanh hỏi.
Một lúc sau, vẻ mặt anh lập tức biến sắc nói: "Ông nói gì cơ?"
Chương 138: Hồ Đại Quân gặp chuyện
Trần Thanh đặt điện thoại xuống rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
"Anh Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hồ Tiểu Nhạc quan tâm hỏi.
Trần Thanh thở một hơi thật dài rồi cắn răng nghiến lợi nói: "Đại Quân gặp chuyện rồi, cậu ấy bị đánh trọng thương, hiện đang ở trong bệnh viện Nhân Dân".
"Cái gì?"
Hồ Tiểu Nhạc và Ngô Quế Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ừm, là thật", Trần Thanh gật đầu.
"Hu hu..."
Ngô Quế Hoa liền bật khóc.
"Quế Hoa, chị đừng khóc! Chúng ta đến bệnh viện xem tình hình như thế nào đã".
Chú hai Hồ Đại Đồng nói với bà ấy.
"Đúng vậy, chúng ta đến bệnh viện trước đã", Trần Thanh an ủi nói: "Có khi tình hình cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy, giờ chúng ta đi thôi!"
Trần Thanh chỉ là đang an ủi Ngô Quế Hoa, thật ra anh biết Hồ Đại Quân bị thương rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Anh nói xong thì lập tức dẫn mọi người xuống lầu đón xe đến bệnh viện Nhân Dân.
Sau khi vội vàng chạy tới phòng cấp cứu thì Trần Thanh nhìn thấy thầy Ôn.
"Thầy Ôn, mọi việc thế nào rồi?"
Trần Thanh hỏi ông ta.
"Không khả quan lắm".
Thầy Ôn trầm giọng nói.
"Lúc cậu ấy được đưa vào đây, tôi nhận ra là người quen của cậu nên mới lập tức liên lạc với cậu, nhưng mà mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước đi".
"Đại Quân… Ai mà lại ra tay độc ác với con tôi như thế, bình thường thằng bé có đắc tội gì với ai đâu chứ!"
Ngô Quế Hoa nói với thầy Ôn, bà ấy khóc đến ngất đi.
Ngô Quế Hoa vừa ngất đi thì Hồ Tiểu Nhạc liền bấm huyệt ngay chỗ mũi cho bà ấy.
Trần Thanh cũng lấy kim châm châm cứu cho Ngô Quế Hoa để bà ấy ổn định lại tinh thần.
Lúc này, một y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra hỏi: "Người nhà đến chưa? Nếu đến rồi thì mau ký vào giấy cam kết chấp thuận phẫu thuật này đi".
"Đại Quân ơi…"
Ngô Quế Hoa vừa tỉnh dậy, nghe thấy những lời này thì không chịu được đả kích lại ngất đi.
"Cô y tá, để tôi ký".
Hồ Tiểu Nhạc nói với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Tay cô ta cầm bút không ngừng run rẩy.
Rồi cô ta vừa quệt nước mắt vừa ký tên lên giấy cam kết.
"Y tá, anh trai của tôi… Hức".
Hồ Tiểu Nhạc nước mắt giàn dụa hỏi.
"Tình hình không mấy khả quan, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý trước đi".
Y tá cầm giấy cam kết trong tay và nói: "Anh ta bị thương rất nặng".
Cô ta nói xong liền bước vào trong phòng cấp cứu.
"Trời ơi! Hu hu..."
Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc không kiềm chế được cảm xúc mà ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
Đôi mắt Hồ Đại Đồng cũng đỏ hoe, ông ta không khỏi xót xa nói: "Đại Quân là một đứa trẻ ngoan, cũng không hề gây chuyện với ai, sao lại có người tàn nhẫn với thằng bé như vậy chứ!"
Trần Thanh thu lại kim châm trên người Ngô Quế Hoa, siết chặt tay lại.
Anh có lẽ đã đoán được ai là người làm ra điều này, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn là do Diệp Thiên Phàm.
Hôm qua, hắn ta bị Hồ Đại Quân đánh vào mặt nên bây giờ quay lại để trả thù đây mà.
Đương nhiên điều đó chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nếu không phải vì Đại Quân vẫn còn đang nằm cấp cứu thì Trần Thanh đã đi tìm hắn ta để đối chất.
"Tiểu Nhạc, đừng quá đau lòng, bây giờ y học rất phát triển, sẽ không có chuyện gì đâu".
Trần Thanh nén lại cảm xúc, bước đến an ủi Hồ Tiểu Nhạc.
"Đúng vậy! Tiểu Nhạc, cháu đừng khóc. Bác sĩ đang cố gắng cấp cứu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Hồ Đại Đồng an ủi Hồ Tiểu Nhạc: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải chăm sóc tốt cho mẹ cháu. Đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì".
Hồ Tiểu Nhạc vừa khóc vừa gật đầu, nhưng cô ta vẫn không ngăn được nước mắt.
"Không sao đâu, có Trần Thanh ở đây thì mọi chuyện sẽ không sao đâu. Cậu ấy sẽ không để ai xảy ra chuyện gì".
Thầy Ôn an ủi.
Thầy Ôn gọi Trần Thanh tới, sợ rằng nếu bệnh viện không cứu được thì có khi Trần Thanh sẽ có cách khác.
Suy cho cùng thầy Ôn vẫn nhìn ra được Đại Quân bị thương rất nặng.
Việc cứu người không có nhiều hi vọng.
Đám người Trần Thanh chưa đợi lâu thì bác sĩ và y tá đã nhanh chóng bước ra ngoài.
"Bác sĩ, tình hình như thế nào rồi?"
Trần Thanh hỏi.
Hồ Tiểu Nhạc cũng đứng dậy đi tới.
Bác sĩ thấy đám người Trần Thanh thì hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân vậy?"
"Tôi là em gái của anh ấy".
Hồ Tiểu Nhạc đáp.
"Rất đáng tiếc, chúng tôi đã cố hết sức rồi".
Vị bác sĩ trầm giọng nói: "Không thể cứu được!"
"Anh ơi…"
Hồ Tiểu Nhạc nghe thấy điều này liền bật khóc.
"Không đâu, không phải như vậy… Anh trai tôi sẽ không chết đâu!", Hồ Tiểu Nhạc vừa nói vừa lay bác sĩ, kích động nói: "Bác sĩ, nhất định phải cứu được anh ấy, tôi cầu xin bác sĩ mà".
"Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi".
Vị bác sĩ bất lực nói.
Đúng lúc này, Trần Thanh đẩy bác sĩ qua một bên và mở cửa phòng cấp cứu ra.
"Cậu muốn làm gì? Cậu không được vào đây!"
Bác sĩ vội la lên.
"Mau ngăn cậu ta lại!"
Thầy Ôn ngăn vị bác sĩ đó lại nói: "Cho cậu ấy vào đi".
Bác sĩ thấy vậy liền đáp: "Thầy Ôn, việc này là làm trái với quy định của bệnh viện rồi".
"Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Thầy Ôn nói.
Thầy Ôn quay lại nhìn Hồ Tiểu Nhạc nói: "Cháu cứ chăm sóc tốt cho mẹ mình và hãy tin tưởng vào Trần Thanh".
Thầy Ôn nói xong thì bước vào phòng cấp cứu.
Các bác sĩ cũng nhanh chóng vào theo.
Khi Trần Thanh bước vào phòng cấp cứu, anh liền ngửi thấy mùi hôi thúi.
"Sao mà hôi vậy?"
Trần Thanh quay đầu lại hỏi bác sĩ.
Vị bác sĩ lắc đầu nói: "Lúc cậu ấy được đưa đến đây thì trong miệng toàn là phân, chúng tôi phải tốn rất nhiều sức mới có thể dọn sạch sẽ, không biết ai lại ghét cậu ta đến vậy".
"Mẹ kiếp!"
Trần Thanh nghe xong liền tức giận chửi bới.
Trần Thanh vừa chửi mắng vừa đi đến cạnh bàn mổ.
Lúc này, cơ thể của Hồ Đại Quân được phủ bởi tấm ga màu trắng. Trần Thanh dùng một tay kéo tấm vải trắng ra.
Khi thầy Ôn nhìn thấy Hồ Đaị Quân trên người đầy sẹo, liền thốt lên: "Hung thủ thật tàn nhẫn, vừa cho ăn phân vừa đánh đập đến nông nỗi này, đúng là không có nhân tính mà!"
Lúc thầy Ôn nói thì Trần Thanh đã lấy kim châm ra, chuẩn bị châm vào người Đại Quân.
"Cậu muốn làm gì?"
Khi nhìn thấy vậy thì vị bác sĩ vội nói .
"Cứu người!"
Trần Thanh đáp trả .
"Người đã được xác nhận là chết rồi, không cứu được nữa đâu!"
Bác sĩ nói với Trần Thanh: "Đừng làm loạn nữa!"
Bác sĩ vừa nói thì Trần Thanh đã đâm kim vào người Đại Quân.
"Cậu không được làm như vậy!"
Bác sĩ muốn ngăn Trần Thanh lại nên nói: "Nếu xảy ra vấn đề gì ảnh hưởng đến bệnh viện chúng tôi thì làm thế nào!"
"Đừng cản cậu ấy!"
Thầy Ôn ngăn vị bác sĩ lại.
"Thầy Ôn, cậu ta làm như vậy cũng vô ích thôi, người chết rồi thì làm sao có thể sống lại được nữa?"
Vị bác sĩ bất lực nói.
Thầy Ôn nhìn đôi tay như đang thêu thùa của Trần Thanh rồi lẩm bẩm: "Cậu ấy có thể có cách cứu được".
Bác sĩ lắc đầu nói: "Không thể! Chúng tôi đã dùng phương pháp tiên tiến nhất cứu người còn không được, huống gì cậu ta chỉ dùng mấy cái kim châm, làm sao có thể!"
Trong suy nghĩ của vị bác sĩ này, châm cứu chỉ là cách để chữa các bệnh mãn tính.
Còn với bệnh như thế này thì không thể nào chữa được.
Thầy Ôn gật đầu: "Chúng ta đợi một lát đi, nói không chừng lại có kỳ tích!"
"Lỡ như có vấn đề gì thì sao?"
Vị bác sĩ lo lắng nói.
"Nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!", thầy Ôn khẳng định.
"Thôi được rồi", vị bác sĩ bất lực nói.
Tuy nhiên, nhìn Hồ Đại Quân nằm trên bàn mổ không một hơi thở, ông vẫn nói một cách chắc chắn: "Sẽ không thể cứu được!"
Chương 139: Tác dụng khác của mắt nhìn xuyên thấu
Trần Thanh bắt đầu châm cứu, sử dụng phương pháp châm cứu Thái Ất.
Thế nhưng chẳng có hiệu quả gì cả.
Tiếp đó, Trần Thanh chẳng hề để ý tới nữa, anh quyết định thử các phương pháp châm cứu của mình hết một lượt.
Dù sao anh cũng chưa làm chuyện khởi tử hồi sinh bao giờ.
Hôm nay, anh quyết định sẽ thử một lần, điên cuồng một lần.
Thầy Ôn ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi.
Vốn dĩ ông ta đã cảm thấy khiếp sợ trước việc Trần Thanh biết hai phương pháp châm cứu rồi.
Bây giờ, Trần Thanh lại còn sử dụng mấy phương pháp liền.
Hơn nữa tất cả đều là những phương pháp mà ông ta không biết, chỉ có điều ông ta nhìn ra được rằng những phương pháp châm cứu ấy đều vô cùng ảo diệu.
“Bậc thầy giấu tài đây mà”.
Thầy Ôn không nhịn được trầm trồ: “Không ngờ cậu ấy lại biết nhiều phương pháp châm cứu như thế”.
Bác sĩ vẫn đứng lắc đầu bên cạnh, nói: “Vẫn không có hiệu quả, biết nhiều đến mấy thì cũng vô dụng”.
Bác sĩ vẫn nhìn chằm chằm vào máy móc, nhịp tim của Hồ Đại Quân không hề có dấu hiệu đập trở lại.
“Chưa chắc đâu”, thầy Ôn quả quyết nói: “Có đôi khi ông không thể hiểu được sự thần kỳ của trung y đâu”.
Kể từ khi về hưu, thầy Ôn mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với trung y, sau đó ông ta mới phát hiện ra rằng trung y thực sự là rất thâm sâu. Ví dụ như lúc này, trong lúc Trần Thanh châm cứu, ông ta cảm thấy có một dòng khí đang vờn quanh trên người anh.
Dùng khí để điều khiển kim châm!
Đây cũng chính là điều khiến thầy Ôn kinh ngạc, nhưng dĩ nhiên là ông ta cũng không dám khẳng định.
Sử dụng hết kim, Trần Thanh ngừng lại.
Phù!
Sau khi dừng lại, anh thở phào một hơi, cảm thấy cơ thể mệt lả.
“Trần Thanh, tình hình sao rồi?”
Thầy Ôn nhìn Trần Thanh và hỏi trong sự hồi hộp.
Nếu đến mức này rồi mà Trần Thanh còn cứu được thì quả thực là kỳ tích của y học, thầy Ôn cảm thấy mình sẽ là người chứng kiến kỳ tích.
Trần Thanh lắc đầu, trầm giọng nói: “Vô dụng, vì sao lại vô dụng nhỉ?”
Trần Thanh nản lòng nói.
“Trần Thanh, trước kia cậu đã từng cứu người như thế bao giờ chưa?”
Thầy Ôn hỏi Trần Thanh.
“Chưa”, Trần Thanh lắc đầu nói.
“Cố gắng hết sức là được rồi”, thầy Ôn an ủi: “Người chết không thể sống lại được”.
“Tôi đã nói là không được đâu mà”.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Từ bỏ đi, đợi y tá tới xử lý những chuyện còn lại thôi”.
Nhưng Trần Thanh lại cắn răng nói: “Tôi vẫn muốn thử một lần nữa”.
Dứt lời, anh lại cầm kim châm cứu lên.
Trần Thanh cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện Hồ Đại Quân gặp nạn, nếu hôm qua anh dạy dỗ Diệp Thiên Phàm ngay thì đã chẳng cần Hồ Đại Quân ra tay.
Vậy nên trong suy nghĩ của Trần Thanh, anh tuyệt đối không thể để Hồ Đại Quân chết được, bất kể thế nào anh cũng phải cứu được anh ta.
Dùng mọi biện pháp có thể!
“Vì sao cậu lại cố chấp như thế chứ! Thầy Ôn, ông xem…”
Bác sĩ bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Để cậu ấy thử một lần nữa đi”, thầy Ôn thở dài nói: “Nếu không thì cậu ấy không chịu từ bỏ đâu”.
“Thôi được rồi”, bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Người chết không thể sống lại, đạo lý này chỉ đơn giản thế thôi”.
Trần Thanh châm cứu lần thứ hai, tiến hành được một nửa thì anh phát hiện ra điều bất thường.
Bởi vì Hồ Đại Quân vẫn không có phản ứng gì cả.
Suy nghĩ của Trần Thanh lần này là dùng kim châm cứu đưa khí vào người Hồ Đại Quân, để các cơ quan trong cơ thể anh ta vận hành.
Nhưng đưa khí vào được một nửa thì Trần Thanh phát hiện ra rằng kế hoạch ấy không thành công.
Anh cảm thấy kỳ lạ, bèn tập trung sự chú ý, sử dụng mắt nhìn xuyên thấu của mình.
Sau khi xem bằng mắt nhìn xuyên thấu, Trần Thanh phát hiện ra kinh mạch ở vị trí đó bị người ta đánh đứt rồi.
“Đứt kinh mạch thì khó nối lắm”.
Trần Thanh cắn răng nói.
Anh tập trung nhìn, định dùng kim đâm thử vào vị trí ấy.
Nhưng còn chưa đâm vào thì Trần Thanh phát hiện ra tia sáng màu vàng trong mắt mình bắn vào đoạn kinh mạch ấy, khiến nó dần dần khôi phục.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trái tim Trần Thanh đập thình thịch, trong lòng thầm nghĩ: “Không ngờ mắt nhìn xuyên thấu lại có tác dụng ảo diệu như vậy!”
Nhưng bất kể thế nào thì anh cũng phải chữa trị kinh mạch trước đã.
Anh lại cầm kim lên và tiếp tục đưa khí vào.
Khi chuyển sang vị trí đứt kinh mạch tiếp theo, Trần Thanh lại dùng mắt nhìn xuyên thấu tập trung vào đó, chẳng bao lâu sau, tia sáng màu vàng lại lóe ra, chậm rãi chữa trị đoạn kinh mạch ấy.
“Thế này thì chắc là sẽ cứu sống được”.
Trần Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Có mắt nhìn xuyên thấu hỗ trợ, anh cảm thấy tự tin hơn trong việc cứu sống Hồ Đại Quân.
Bởi vì có mắt nhìn xuyên thấu, tốc độ châm cứu của Trần Thanh bắt đầu chậm lại.
Thấy anh châm cứu chậm hơn, bác sĩ càng lúc càng bực bội, nếu không có thầy Ôn ở bên cạnh thì chưa biết chừng ông ta đã gọi người vào khiêng Trần Thanh ra rồi.
Ông ta cho rằng Trần Thanh đang lãng phí thời gian của ông ta, ông ta còn cả đống chuyện phải làm kia kìa.
“Từ bỏ đi, không cứu được đâu”.
Bác sĩ lại đả kích một lần nữa: “Cậu cố vớt vát cũng chẳng được”.
Trần Thanh đang tập trung tinh thần châm cứu nên hoàn toàn bỏ ngoài tai.
“Thầy Ôn, cậu ta…”
Bác sĩ lại nhìn chằm chằm vào thầy Ôn.
“Cho cậu ấy thêm ít thời gian nữa”, thầy Ôn gật đầu nói: “Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
“Mười năm phút cuối cùng thôi đấy, đến lúc đó tôi sẽ gọi người tới xử lý”.
Bác sĩ nói với thầy Ôn.
“Được, mười lăm phút cuối cùng nữa thôi”, thầy Ôn nói.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Chẳng mấy chốc đã tới mười lăm phút.
Vẫn chưa có kết quả gì từ Trần Thanh.
Thấy vậy, thầy Ôn cũng bắt đầu khuyên nhủ Trần Thanh: “Trần Thanh, từ bỏ được rồi đấy, cậu làm thế cũng vô dụng thôi”.
“Đúng thế, từ bỏ đi! Không cứu được đâu”, bác sĩ cũng nói.
Bịch!
Bọn họ vừa dứt lời, Trần Thanh bỗng đổ về phía sau, như thể không còn chút sức lực nào nữa.
Thầy Ôn vội vàng đỡ anh dậy và hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Trần Thanh nói với vẻ phờ phạc: “Hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi một lát là ổn”.
“Bây giờ tôi sẽ gọi người tới xử lý hậu sự”.
Bác sĩ lập tức nói.
Tít tít tít!
Bác sĩ vừa dứt lời, máy móc đang gắn trên người Hồ Đại Quân bỗng phát ra những âm thanh có quy luật.
Nghe thấy âm thanh ấy, bác sĩ dừng bước lại.
Ông ta quay đầu nhìn máy móc, nhịp tim đã khôi phục lại rồi, khiến biểu cảm của ông ta như vừa gặp phải ma.
“Sao, sao lại thế được chứ?”
Bác sĩ khiếp sợ nói.
“Thầy Ôn, đỡ tôi lên, tôi vẫn phải châm cứu tiếp”.
Trần Thanh nói với thầy Ôn.
“Được, tôi tới ngay đây!”, thầy Ôn dùng hết sức lực đỡ Trần Thanh lên.
Trần Thanh đi tới trước bàn mổ, cầm kim lên và tiếp tục châm cứu.
Giờ đây Hồ Đại Quân đã sống lại rồi, nhưng anh vẫn phải giữ cho tình trạng của anh ta thật ổn định.
May mà bây giờ không cần dùng đến mắt nhìn xuyên thấu nữa, chỉ châm cứu thôi là được.
Trần Thanh càng châm cứu thì nhịp tim của Hồ Đại Quân càng ổn định hơn.
Bác sĩ đứng nhìn bên cạnh, ông ta lẩm bẩm nói: “Sao có thể thế được cơ chứ? Cứu sống thật rồi sao?”
Thầy Ôn đứng bên cạnh nói chắc nịch: “Cứu sống thật rồi! Trung y của Hoa Hạ chúng ta kỳ diệu như thế đó! Đúng là kỳ tích!”
Cuối cùng, thầy Ôn không nhịn được cất lời cảm thán.
“Kỳ tích! Tuyệt đối là kỳ tích !”, bác sĩ run rẩy nói: “E là đời này tôi cũng không gặp được lần thứ hai nữa. Kỳ diệu quá đi mất!”
“Kỳ diệu là đúng rồi đấy”, thầy Ôn thản nhiên nói: “Có đôi khi trung y luôn kỳ diệu như thế!”
Chương 140: Không phân biệt đúng sai
“Bác sĩ, những chuyện còn lại giao cho ông cả đấy”.
Trần Thanh cảm thấy mệt mỏi, anh vừa lùi về sau vừa nói.
“Được, không thành vấn đề, cứ giao cho tôi”.
Bác sĩ kích động nói.
Theo suy nghĩ của ông ta, ông ta sẽ không chỉ được chứng kiến kỳ tích, mà còn là người tạo ra kỳ tích cùng với Trần Thanh. Ông ta thừa biết rằng sau vụ việc lần này, tiếng tăm của ông ta sẽ lên như diều.
Trần Thanh và thầy Ôn ra ngoài, bác sĩ lập tức gọi y tá vào.
“Anh Thanh, anh trai em…”
Thấy Trần Thanh đi ra, Hồ Tiểu Nhạc sốt sắng hỏi.
“Cứu được rồi”, thầy Ôn nói: “Bây giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
“Cứu được rồi?”, Hồ Tiểu Nhạc sửng sốt: “Anh Thanh, là thật ạ?”
“Chẳng phải vừa rồi bác sĩ đã tuyên bố tử vong rồi sao?”, Hồ Đại Đồng cũng không thể tin được.
“Là thật”, Trần Thanh khẳng định: “Tiểu Nhạc, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để Đại Quân xảy ra chuyện gì đâu”.
Dứt lời, Trần Thanh tìm một chiếc ghế rồi ngồi vật xuống.
Bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho lại sức.
“Đại Quân, Đại Quân, con đừng chết!”
Lúc này, Ngô Quế Hoa mới từ từ tỉnh lại.
Hồ Tiểu Nhạc lập tức bước tới an ủi bà ấy: “Mẹ, anh không sao, không sao nữa rồi. Anh Thanh nói là anh không sao cả”.
“Thật, thật sao?”, Ngô Quế Hoa hỏi với vẻ mặt kích động.
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu thật mạnh.
“Trần Thanh, cậu vẫn ổn chứ?”
Thấy sắc mặt của Trần Thanh không được bình thường, thầy Ôn tới chỗ anh và hỏi trong sự quan tâm.
“Vẫn ổn, chỉ có điều tôi cần nghỉ ngơi một lát”, Trần Thanh thở hổn hển nói.
“Hồ Đại Quân ở đâu?”
Nhưng vào lúc này, mấy người mặc đồng phục bước tới.
“Các người tìm anh tôi làm gì?”
Nhìn thấy mấy người mặc đồng phục ấy, Hồ Tiểu Nhạc lo lắng hỏi.
Ngô Quế Hoa kích động nói: “Các anh tới đúng lúc lắm, con trai tôi bị người ta đánh đến mức này, các anh mau đi bắt kẻ xấu đi, không thể để chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được”.
“Bắt kẻ xấu?”
Người mặc đồng phục dẫn đầu hừ lạnh nói: “Hồ Đại Quân chính là kẻ xấu! Tôi nhận được tin báo, nói rằng anh ta lấy trộm điện thoại của người khác, lại còn cố ý gây thương tích. Bây giờ anh ta đang ở đâu? Chúng tôi phải dẫn anh ta về thẩm vấn”.
Nghe người mặc đồng phục nói như thế, mẹ con Ngô Quế Hoa cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Các người có còn nhân tính nữa hay không? Cậu ấy suýt bị đánh chết rồi, các người không đi bắt kẻ xấu thì thôi, lại còn tới bắt cậu ấy”, thầy Ôn không nhịn được mắng mỏ: “Một lũ không biết phân biệt đúng sai phải trái gì hết!”
“Đại Quân nhà chúng tôi bị người ta đánh bị thương, dựa vào đâu mà các người nói là thằng bé cố ý gây thương tích?”
“Công bằng ở đâu? Lẽ phải ở đâu?”, Hồ Đại Đồng kích động mắng: “Có còn công bằng nữa hay không?”
Người mặc đồng phục hừ lạnh một tiếng.
“Chúng tôi không biết lý do vì sao, tóm lại chúng tôi chỉ phụ trách việc bắt người thôi”, người đi đầu nói.
“Ha, ai bảo anh ta đắc tội với người không dây vào được”.
“Chỉ cần anh ta không chết thì chúng tôi vẫn sẽ phải bắt về”.
Mấy người mặc đồng phục kiêu ngạo nói.
Trong lúc bọn họ nói, bác sĩ và y tá đi ra ngoài.
Hồ Đại Quân cũng được đẩy ra.
Tên dẫn đầu hỏi bác sĩ: “Đây là Hồ Đại Quân hả?”
Bác sĩ không biết chuyện gì đang xảy ra nên đã gật đầu.
“Anh ta chết chưa?”, người dẫn đầu lại hỏi.
“Đương nhiên là chưa, anh không biết chúng tôi phải tốn bao công sức mới cứu được đâu”, bác sĩ đáp.
“Chưa chết là tốt, còng tay anh ta lại, sau đó đưa tới phòng bệnh riêng, chúng tôi phải giám sát anh ta, anh ta là trọng phạm!”
Tên dẫn đầu lấy còng tay ra thi hành ngay.
“Các người có còn nhân tính hay không vậy?”
Thầy Ôn kích động nói.
“Còn đâu là lẽ phải nữa”, Ngô Quế Hoa vừa khóc vừa quát: “Đại Quân bị người ta đánh ra nông nỗi này, sao bây giờ thằng bé lại thành tội phạm cơ chứ!”
“Quả thật là không còn lẽ phải nữa rồi, không biết phân biệt đúng sai”.
Hồ Đại Đồng cũng nổi giận mắng.
“Cái gì mà đúng với chả sai, chúng tôi chỉ biết anh ta là tội phạm, nhất định phải còng tay lại, hơn nữa còn phải giám sát chặt chẽ”, tên dẫn đầu nói với vẻ hách dịch: “Nếu các người dám ngăn cản thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.
“Cản trở người thi hành công vụ, các người biết chứ?”
“Tốt nhất là hãy phối hợp với chúng tôi!”
Đám người mặc đồng phục tỏ vẻ huênh hoang.
Lúc này, bọn họ chẳng cần biết những người đang khác mắng gì hết.
Trong cái nhìn của bọn họ, mắng thì cứ mắng, bọn họ tới để thi hành nhiệm vụ, đến lúc đó mới báo cáo lại với cấp trên được, chưa biết chừng còn được hưởng lợi nữa.
Ngay lúc tên cầm đầu sắp tròng cái còng vào tay Hồ Đại Quân, một cánh tay bỗng xuất hiện trên không trung, bắt lấy tay hắn ta.
Những người bên cạnh nhìn sang thì thấy người vừa ngăn cản chính là Trần Thanh.
“Cậu làm gì thế hả?”, tên cầm đầu nhìn Trần Thanh, hừ lạnh nói: “Cậu có biết cậu đang cản trở người thi hành công vụ không?”
“Cản cái con mẹ mày!”
Vừa nói, Trần Thanh vừa tung ra một cú đá.
Cú đá của anh khá mạnh, người kia bị Trần Thanh đá bay đi mấy mét.
Lúc này Trần Thanh đã nổi cơn tanh bành thật rồi. Diệp Thiên Phàm sai người đánh Hồ Đại Quân ra nông nỗi này, vốn anh đã cảm thấy phẫn nộ không thôi, bây giờ hắn ta còn sai người tới bắt Hồ Đại Quân, rõ ràng là muốn dồn người ta vào đường cùng đây mà.
Tên kia bị Trần Thanh đá ngã lăn trên mặt đất, hắn ta đứng lên quát: “Thằng đó đánh cảnh sát, bắt cả nó về nữa, bắt đi!”
Hắn ta vừa ra lệnh là mấy người mặc đồng phục bên cạnh cũng lập tức xông về phía Trần Thanh.
Vốn dĩ bọn họn còn tưởng rằng mấy người bọn họ thừa sức bắt Trần Thanh.
Nhưng lúc này bọn họ lại đụng phải Trần Thanh đúng lúc anh đang nổi cơn thịnh nộ, vậy nên anh chẳng hề khách khí với bọn họ.
Nắm đấm cứ thế ập tới.
Bịch!
Bịch!
Chưa tới hai phút, mấy người mặc đồng phục đều bị Trần Thanh đánh gục.
Đám người đang lăn lộn trên mặt đất cũng bắt đầu run rẩy khi nhìn về phía anh, bọn họ không ngờ anh lại mạnh đến thế.
“Thằng ranh, mày có biết mày đang làm gì không hả?”, tên dẫn đầu chỉ vào Trần Thanh, cả giận nói: “Mày làm như vậy, có tin bọn tao sẽ bắt mày bóc lịch cả đời không hả!”
“Cút!”
Trần Thanh bước lên trước một bước, nói: “Không cút thì đừng trách tao nặng tay”.
Trần Thanh bước lên như vậy, mấy người mặc đồng phục lập tức ngậm chặt miệng lại, sợ sệt rời khỏi đó.
“Cứ chờ đó, mày sẽ phải hối hận!”
Lúc bỏ đi, tên dẫn đầu còn buông ra một câu.
“Trần Thanh, cậu đánh người ta như thế, haizz…”
Thầy Ôn thở dài nói: “Những người đó đúng là khốn nạn thật”.
“Anh Thanh, liệu anh em có sao không?”
Hồ Tiểu Nhạc lo lắng hỏi: “Còn cả anh nữa?”
“Cô yên tâm đi, không sao đâu. Xảy ra chuyện gì thì cũng cứ để tôi gánh vác. Tôi sẽ không để Đại Quân gặp chuyện, cũng không để gia đình cô gặp chuyện”.
Trần Thanh siết nắm đấm, phát ra những tiếng răng rắc.
Tuy rằng Hồ Tiểu Nhạc tin tưởng Trần Thanh, nhưng lúc này cô ta vẫn rất lo lắng.
Chú hai Hồ Đại Đồng hoảng sợ nói: “Theo những gì bọn họ nói thì lần này Đại Quân đã đắc tội với kẻ mà người dân bình thường như chúng ta không dây vào nổi, Trần Thanh còn đánh bọn họ nữa, tôi sợ là sẽ gặp rắc rối lớn đó”.
Nghe vậy, Ngô Quế Hoa sợ tái mặt.
“Không sao đâu”.
Trần Thanh an ủi bọn họ.
“Đưa cậu ấy vào phòng bệnh trước đi đã”.
Anh quay đầu nói với bác sĩ.
“Được”, bác sĩ gật đầu với anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom