• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 156-160

Chương 156: Người nhà họ Ngô

Trần Thanh mau chóng chạy tới, tắt bếp ga đi rồi nắm lấy cánh tay cô.

“Sao em lại bất cẩn như vậy, có sao không?”, anh thấy cánh tay cô đỏ lên vì bỏng dầu, trong lòng chợt cảm thấy đau xót.

Người phụ nữ này chưa từng nấu ăn bao giờ nhưng hôm nay lại đích thân vào bếp, quả thực là làm người khác khó tin.

“Em nhìn cánh tay bị bỏng đi, không biết nấu cơm thì đừng nấu!”, Trần Thanh hơi quở trách Nam Cung Yến.

“Tôi chỉ muốn nấu một bữa sáng thôi, thế mà anh lại mắng tôi?”, Nam Cung Yến vốn không biết nấu nên tay chân lóng ngóng, bây giờ còn bị anh trách nên lại càng ấm ức hơn.

“Hả... Anh đâu có ý muốn mắng em, chỉ là anh sợ em bị bỏng thôi”, Trần Thanh vừa nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì bắt đầu luống cuống.

Nam Cung Yến vốn dĩ còn có chút ấm ức, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm và lo lắng của Trần Thanh, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.

“Tôi không sao đâu, anh ra phòng ăn đi”, Nam Cung Yến rút tay ra khỏi tay của Trần Thanh rồi đẩy anh ra ngoài.

Đến khi cô đi ra, anh liền trợn tròn mắt.

Đống đen ngòm đang tỏa ra mùi hương khó chịu trước mắt là thứ gì vậy?

Còn cả cái bát có màu đỏ này là thứ quái quỷ gì nữa?

Nhìn những món ăn trước mắt, trong lòng Trần Thanh liền có cảm giác bất an, e là hôm nay mình toi đời rồi.

“Nào, hãy thử đồ tôi nấu đi, xem là có hợp với khẩu vị của anh không?”, Nam Cung Yến chống tay lên cằm, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt mong đợi.

Trần Thanh không ngờ Nam Cung Yến học nấu ăn vì mình, nên trong lòng liền vô cùng cảm động.

Chỉ là, sự cảm động này đã hoàn toàn biến mất trong lúc anh ăn miếng đầu tiên.

“Vãi thật, cô ấy tưởng lầm muối là đường rồi sao?”, Trần Thanh nuốt một cách đau khổ, sau đó nhanh chóng gắp món khác.

“Trời đất ơi, món này nên dùng giấm... Chứ không nên dùng xì dầu đâu”.

Trần Thanh nhanh chóng nếm thử một lượt ba món này. Tuy mỗi món đều khiến anh ám ảnh, nhưng anh vẫn khích lệ cô: “Không tồi, em nấu rất ngon đấy”.

“Vậy sao? Để tôi thử xem”, nghe thấy lời khen ngợi của Trần Thanh, Nam Cung Yến liền vui mừng, lập tức giơ đũa ra.

“Anh rất đói nên em đừng ăn tranh của anh”, Trần Thanh thấy vậy, mau chóng che đồ ăn lại và bắt đầu ăn.

Nam Cung Yến phụng phịu, có chút khó chịu. Đồ mình vất vả lắm mới nấu được ra, lại không được thưởng thức miếng nào.

“Anh ăn xong rồi vợ ơi, đồ em nấu ngon tuyệt cú mèo, anh đi rửa bát nhé”, Trần Thanh nuốt hết toàn bộ số đồ ăn đó vào trong bụng. Chưa đợi Nam Cung Yến phản ứng lại, anh đã cầm bát đũa chạy tới nhà bếp rồi.

“Tôi...”, Nam Cung Yến ngây ra, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Nguy hiểm thật”, sau khi bước vào nhà bếp, Trần Thanh lau mồ hôi trên trán.

“Hứ, mình còn chưa được thử mà”, Nam Cung Yến ủ rũ nói, có điều lúc này cô đã nhìn thấy một chút nước canh còn sót lại trên bàn ăn.

Liền giơ ngón tay thanh mảnh ra, chấm lên nước canh rồi cho vào miệng.

“Ọe ọe... Dở quá đi mất”, sau khi cô nếm thử được mùi vị của món mình nấu, suýt nữa nôn hết ra.

“Hóa ra là đồ mình làm tệ đến mức này, nhưng tại sao anh ấy lại ăn hết sạch nhỉ? Còn không cho phép mình ăn nữa”, Nam Cung Yến lẩm bẩm một cách khó hiểu.

Sau khi rửa bát xong, Trần Thanh bước ra khỏi nhà bếp, có chút nghi hoặc vì không thấy bóng dáng Nam Cung Yến trong phòng khách.

“Vãi thật, cô ấy đúng là vô tình mà, lại tự mình chạy đi đâu rồi không biết”, khi Trần Thanh dọn dẹp xong và đi ra, liền phát hiện xe của Nam Cung Yến trong gara đã biến mất nên bỗng ngây ra.

Đành phải đi bộ tới công ty rồi.

Sau đó, Trần Thanh liền sửa soạn rồi đi tới công ty.

Chỉ là anh vừa đi được 10 phút, lại bị người ta chặn lại.

“Hả?”

Trần Thanh có chút khó hiểu, người này bị điên sao?

Áo quần thì lòe loẹt, người nào không để ý có khi còn tưởng là một con vẹt đấy.

“Thằng nhãi, mày chính là Trần Thanh nhỉ? Nghe nói mày có quan hệ rất gần gũi với Nam Cung Yến, bắt đầu từ ngày hôm nay hãy tránh xa cô ấy ra, biết chưa?”, người đàn ông này liếc xéo Trần Thanh rồi nói.

“Anh là ai vậy?”, Trần Thanh dở khóc dở cười, hắn ta nghĩ mình là ai vậy?

“Tao là... Thằng nhãi, tao phải hỏi mày câu này mới đúng. Ông đây là Ngô Hưng Khâm, cậu chủ của nhà họ Ngô. Lát nữa mày phải tới công ty từ chức cho tao, rõ chưa?”, Ngô Hưng Khâm trợn mắt, phẫn nộ nói.

“Người anh em, trông bộ dạng phẫn nộ của anh, thật sự là hơi giống Angry Bird đấy”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng của Ngô Hưng Khâm, liền trêu chọc hắn ta. Người này quả thực trông rất hài hước.

“Thằng khốn nạn, mày có tin là tao sẽ khiến mày hết đường làm ăn ở cái đất Nam Hải này không?”, Ngô Hưng Khâm nghe thấy lời của Trần Thanh, liền biết rằng mình đang bị kháy nên lập tức vẫy tay, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen liền bước ra.

“Uầy, vẹt ra ngoài còn dắt cả chó theo cơ à, đúng là không phải con vẹt tầm thường mà”, Trần Thanh nhìn thấy hai tên vệ sĩ này đi ra, liền nói bằng giọng kinh ngạc.

“Còn thích cứng họng à, lát nữa tao sẽ đánh gãy răng mày, để xem là mày còn dám ngông nghênh nữa hay không”, Ngô Hưng Khâm vô cùng tức giận, liền nói với hai tên vệ sĩ: “Đánh gãy răng nó cho tao!”

Sắc mặt Trần Thanh có chút bất ngờ, tên này khá hống hách đấy.

“Nếu anh đã thích đánh gãy răng, vậy thì lát nữa tôi sẽ cho anh được toại nguyện”, trong mắt Trần Thanh ánh lên vẻ lạnh lùng rồi nói.

Hai tên vệ sĩ đó không bận tâm tới điều này, liền tiến lên phía trước, một người phía trước, một người phía sau, bao vây lấy Trần Thanh. Một tên vệ sĩ trong đó liền vung mạnh nắm đấm lên miệng anh.

Hiển nhiên là gã ta muốn đánh gãy răng Trần Thanh theo lời của Ngô Hưng Khâm nói rồi.

“Đồ tép riu”.

Nghe thấy câu nói bình thản này của Trần Thanh, hai tên vệ sĩ càng thêm tức giận, sức mạnh của cú đấm lại càng tăng thêm.

“Bốp...”

Một âm thanh giòn giã vang lên, tiếp đó, một tên vệ sĩ trong đó liền bị tát bay ra, còn đầu gã ta thì lại đâm thẳng vào miệng của tên vệ sĩ còn lại.

“Rầm...”

Lại một âm thanh khác vang lên, hai tên vệ sĩ va vào nhau.

“Phì phì...”

Bọn chúng không bị thương nhiều lắm, nhưng lại liên tiếp nhổ nước bọt ra phía ngoài. Trong nước bọt còn lẫn thêm một vài chiếc răng màu trắng.

Ngô Hưng Khâm ngây ra, hắn ta đã tốn rất nhiều tiền để thuê hai tên vệ sĩ này, lúc đầu bọn chúng đã đánh bại cả đội vệ sĩ trước đây của hắn ta.

Nhưng bây giờ, hai tên vệ sĩ chính của hắn ta lại ngã xuống bởi một cú tát của người khác, quả thực là bẽ mặt quá đi mất.

Chương 157: Lại là người của nhà họ Ngô

“Mày... Mày định làm gì vậy?”, Ngô Hưng Khâm thấy Trần Thanh đang đi tới chỗ mình, liền nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nói.

“Có gì đâu, chỉ là định làm việc anh muốn làm mà thôi”, trên mặt Trần Thanh nở nụ cười rạng rỡ, nhưng bước chân lại không dừng lại.

“Mày đừng lại đây, tao là cậu chủ nhà họ Ngô đấy, nếu mày dám làm gì tao, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận”, Ngô Hưng Khâm hét lên, uy hiếp nói.

Trần Thanh không bận tâm, trực tiếp đi tới trước mặt Ngô Hưng Khâm, giáng cho hắn ta một cái tát.

Ngô Hưng Khâm liền bị cái tát của Trần Thanh hất văng ra, máu tươi hòa lẫn với răng rơi xuống đất, tất nhiên là anh đã thực hiện lời hứa của mình.

“Cút! Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi ghét nhất là phiền phức đấy”, anh lạnh lùng nhìn Ngô Hưng Khâm nói.

Hắn ta vốn dĩ còn định uy hiếp Trần Thanh, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trần Thanh, hắn ta lại mau chóng ngậm miệng lại, nhìn anh bằng ánh mắt thù hằn.

Trần Thanh quay người rời khỏi, bỏ Ngô Hưng Khâm lại đó.

“Chúng mày cút đi, đến cả một nhân viên quèn cũng không giải quyết nổi, đúng là lũ vô dụng!”, Ngô Hưng Khâm bò dậy từ dưới đất, đạp mạnh hai phát vào hai tên vệ sĩ đáng thương.

Sau khi đi khỏi đó, Trần Thanh đã tới công ty.

Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là Dương Lệ lại không đi làm, nghe tiểu Mao nói, hình như là đã xin nghỉ phép rồi.

“Lẽ nào cô ấy ốm rồi sao?”, Trần Thanh có chút nghi hoặc, suy cho cùng hôm qua lúc anh rời khỏi cô ấy vẫn còn khỏe. Nếu quả thực là không ổn thì lát nữa tan làm anh sẽ đi thăm cô ấy.

Nhưng mà anh còn không biết nhà Dương Lệ ở chỗ nào nữa.

Thôi, đến lúc đó tính sau vậy.

Trần Thanh vừa tới bộ phận quan hệ xã hội, còn chưa kịp ngồi xuống thì Hồ Tiểu Nhạc liền gọi anh.

“Anh Thanh, tổng giám đốc tìm anh”, mắt Hồ Tiểu Nhạc long lanh nhìn Trần Thanh rồi nói.

“Hả? Cô ấy không nói là tìm tôi vì chuyện gì sao?”, anh có chút nghi hoặc, buổi sáng lúc đi khỏi còn yên ổn mà, bây giờ lại tìm mình làm gì chứ?

“Chị ấy không nói, có điều sắc mặt chị ấy hình như không tốt cho lắm”, Hồ Tiểu Nhạc lắc lắc đầu.

“Được, tôi sẽ qua đó xem sao”, Trần Thanh vừa nghe thấy, liền khẽ chau mày.

“Anh Thanh, anh cẩn thận đấy, đừng tỏ thái độ với chị ấy”, Hồ Tiểu Nhạc nói bằng giọng hơi lo lắng.

“Yên tâm đi, đó là vợ tôi mà”, Trần Thanh xoa lên mái tóc mềm mại của Hồ Tiểu Nhạc, cười lớn một tiếng rồi nói.

“Anh Thanh lại chém gió rồi”.

“Tiểu Thanh, nếu cậu không chém gió thì chúng ta vẫn là bạn tốt”.

“Tiểu Thanh Thanh của tôi đúng là oai phong mà, bây giờ đã lấy được lòng của tổng giám đốc Nam Cung lạnh lùng của chúng ta rồi, vậy thì bao giờ đến lượt chúng tôi đây?”

Nghe thấy lời của Trần Thanh, các cô gái của bộ phận quan hệ xã hội liền công kích anh, khiến anh sợ đến mức chạy ngay khỏi đó, chỉ để lại tiếng cười tinh nghịch của bọn họ.

Đến văn phòng tổng giám đốc, Ninh Tĩnh đang đợi anh ở cửa.

“Hello, người đẹp, hôm nay trông cô xinh hơn hôm qua đấy”, Trần Thanh nhìn một lượt thân hình đẹp đẽ của Ninh Tĩnh, nheo mắt nói.

“Đừng ăn nói linh tinh, tổng giám đốc đang đợi anh trong văn phòng đấy, anh mau vào đi”, trong lòng Ninh Tĩnh rất vui vì lời khen ngợi này của Trần Thanh.

Suy cho cùng, lúc công ty gặp nguy hiểm nhất Trần Thanh đã ra tay. Dáng vẻ ấy quả thực là rất ngầu, chắc chắn là anh có tiềm năng.

“Được thôi”, Trần Thanh nháy mắt với Ninh Tĩnh rồi quay người bước vào trong văn phòng.

Chỉ là vừa vào tới văn phòng, anh phát hiện bên trong không chỉ có Nam Cung Yến mà còn có một chàng trai mặc vest màu đỏ rực, đeo kính, khiến cho khí chất kiêu hãnh ban đầu của anh đã vơi bớt đi một chút.

Còn trên bàn thì có một bó hoa hồng lớn.

Điều này khiến mắt Trần Thanh lập tức nheo mắt lại.

Mẹ kiếp! Tên khốn nạn này lại dám cả gan tới theo đuổi vợ mình, đúng là to gan thật.

“Vợ, đây là ai vậy?”, Trần Thanh đi tới trước mặt Nam Cung Yến, ôm lấy eo cô một cách tự nhiên rồi dịu dàng hỏi.

Nam Cung Yến không ngờ Trần Thanh lại làm chuyện này trước mặt người khác, có điều cô lại không vùng ra, bởi vì cô gọi anh tới là để làm bia đỡ đạn cho mình.

“Anh là ai?”, trong mắt người đàn ông mặc vest đỏ ánh lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.

“Khi anh muốn hỏi người khác là ai thì nên tự giới thiệu trước chứ nhỉ?”, Trần Thanh không thèm nhìn gã ta mà nói.

“Tôi tên là Ngô Hưng Khôn, tôi không quan tâm anh có quan hệ gì với tiểu Yến, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh hãy cút khỏi cô ấy cho tôi”, vẻ mặt Ngô Hưng Khôn hung ác, chỉ vào Trần Thanh nói.

“Ngô Hưng Khôn sao? Vậy Ngô Hưng Khâm có quan hệ gì với anh?”, nghe thấy lời tự giới thiệu của Ngô Hưng Khôn, Trần Thanh liền chau mày.

“Anh biết em họ tôi?”, nghe thấy tên này nhắc tới tên của em họ mình, Ngô Hưng Khôn liền ngây ra một lúc, có điều sau đó gã ta lại nói tiếp: “Cho dù anh quen em họ tôi thì cũng vô ích, yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng anh đâu, chỉ là tôi sẽ chặt đứt bàn tay vừa chạm vào tiểu Yến mà thôi”.

“Ngô Hưng Khôn, anh đừng dùng cách xưng hô ấy, tôi và anh không thân nhau đến như vậy”, Nam Cung Yến nhíu mày, cô vốn dĩ chỉ muốn Ngô Hưng Khôn rời khỏi đây, không ngờ vì vậy mà Trần Thanh lại chọc giận phải nhà họ Ngô.

Phải biết là, nhà họ Ngô cũng được coi là gia tộc lớn ở Nam Hải, thực lực chỉ thua kém nhà họ Diệp mà thôi.

Trần Thanh vừa đắc tội với nhà họ Diệp, bây giờ nếu còn chọc giận cả nhà họ Ngô, vậy thì chắc là anh sẽ không còn chốn dung thân ở đất Nam Hải này mất.

“Tiểu Yến, em hãy chấp nhận lời tỏ tình của anh đi, anh thật lòng với em mà”, Ngô Hưng Khôn không bận tâm tới Trần Thanh nữa, mà cầm bó hoa tươi trên bàn lên, đưa tới trước mặt Nam Cung Yến.

Trong mắt gã ta, thằng nhãi toàn thân chưa đáng giá hai trăm tệ này, hoàn toàn không có tư cách để khiến gã ta bận tâm cả.

“Mày không hiểu tiếng người sao? Đây là vợ tao, mày còn đòi theo đuổi vợ tao trước mặt bố mày, có phải mày chán sống rồi không?”, mí mắt Trần Thanh co giật, sau đó ôm lấy Nam Cung Yến, đưa cô ra phía sau người mình.

“Cút đi cho tao, không thì tao sẽ cho mày biết...”, Ngô Hưng Khôn thấy Trần Thanh ôm Nam Cung Yến, liền phẫn nộ.

Chỉ là Ngô Hưng Khôn còn chưa nói xong, Trần Thanh đã đá một cú lên bụng gã ta, khiến gã ta phải nuốt lại những lời định nói.

“Thằng nhãi, mày thích oai với tao đúng không, tao nói cho mày biết, trên đường đến đây, tao đã đánh gãy răng của em họ mày. Tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu mày muốn chặt đứt một cánh tay của tao, vậy thì...”

Nói tới đây, Trần Thanh liền đi tới trước mặt Ngô Hưng Khôn.

“Cạch...”

“A...”

Ngô Hưng Khôn hoàn toàn không ngờ là Trần Thanh lại ra tay với mình, khi gã ta phản ứng lại thì một bên tay của gã ta đã buông thõng xuống, không còn chút sức lực, tiếp đó cơn đau thấu tim liền dâng trào trong lòng.

Chương 158: Nguy hiểm ập tới

"Mày dám đánh gãy tay tao, mày có tin....", Ngô Hưng Khôn nén cơn đau, gào lên.

“Mày có tin nếu như mày tiếp tục lắm lời nữa thì cánh tay còn lại của mày cũng gãy luôn không", Trần Thanh lướt nhìn Ngô Hưng Khôn, lạnh lùng đáp.

“Mày cứ đợi đấy", Ngô Hưng Khôn lập tức ngậm miệng lại rồi nhanh chóng rời đi.

“Trần Thanh, anh manh động quá rồi, nhà họ Ngô này cũng không dễ chọc tới đâu", Nam Cung Yến chứng kiến Trần Thanh đánh gãy tay của Ngô Hưng Khôn, nhất thời lo lắng nói.

“Dù anh không đánh gãy tay tên đó, thì nhà họ Ngô cũng sẽ tìm cách đối phó với anh thôi, trên đường tới đây anh đã đắc tội với Ngô Hưng Khâm rồi, giờ lại tiếp tục đắc tội Ngô Hưng Khôn, nên là, đắc tội nhiều rồi thì cần gì sợ nữa".

Trần Thanh lắc đầu, lạnh lùng đáp.

“Hơn nữa tên đó còn dám theo đuổi vợ anh trước mặt anh... Không dạy cho Ngô Hưng Khôn một bài học thì tên đó không nhớ được đâu", Trần Thanh trả lời một cách bá đạo.

“Ai là vợ của anh chứ, đừng có mà nói bừa", Nam Cung Yến đẩy tay Trần Thanh ra, đỏ mặt đáp.

“Đương nhiên là em rồi, hai chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi mà, giờ em là vợ hợp pháp của anh", Trần Thanh thản nhiên đáp.

“Tôi phải làm việc rồi, anh mau đi ra đi", Nam Cung Yến vừa nghe anh nói vậy liền tức giận, lập tức đuổi Trần Thanh ra ngoài.

“Đúng là vô tình mà, lợi dụng xong là không thèm nhìn mặt nhau nữa", Trần Thanh bày ra vẻ mặt đau khổ, nói.

Còn Ninh Tĩnh đứng bên ngoài tròn xoe mắt, này là thế nào đây? Dường như cô ta đã đánh hơi được tin giật gân nào rồi.

Trần Thanh về tới bộ phận quan hệ xã hội, đang chuẩn bị mở máy tính lên để coi phim thì trông thấy trên bàn mình có một bưu phẩm.

"Hử? Ai gửi cho mình vậy?", Trần Thanh có chút thắc mắc, theo thói quen dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn lướt qua.

Ngay sau đó anh lập tức đứng phắt dậy, cầm lấy hộp bưu phẩm và xông ra bên ngoài.

Bởi vì, trong hộp bưu phẩm đó có một trái bom, hơn nữa còn là một trái bom hẹn giờ chỉ còn 15 giây sẽ phát nổ.

Nhờ vào đôi mắt xuyên thấu anh phát hiện ra, sức công phá của trái bom này rất lớn, nếu như nó phát nổ, e rằng trong phạm vi mấy chục mét sẽ chẳng còn ai sống sót.

Mọi người ở bộ phận quan hê xã hội thấy vậy đều bị doạ một phen, lập tức đi theo ra ngoài.

“Tất cả tránh ra, mau lên".

Trần Thanh không đi thang máy mà trực tiếp chạy thang bộ.

Đương nhiên, anh không chạy thang bộ theo cách thông thường mà dẵm lên tay vịn cầu thang và trượt xuống, không tới 10 giây sau đã xuống tới tầng trệt.

“Sắp hết thời gian rồi".

Trần Thanh liên tục quan sát trái bom, khi đồng hồ đếm ngược của nó chỉ còn lại 5 giây cuối cùng, sắc mặt anh trở nên cực kì khó coi.

Không còn thời gian để chậm trễ nữa rồi, Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu lướt nhìn một lượt, phát hiện ra lúc này vị trí của anh vẫn còn cách cửa chính rất xa, hơn nữa lại rất đông người, nếu như trái bom phát nổ, căn bản không đủ thời gian để sơ tán mọi người.

Gần với anh nhất bây giờ có một phòng vệ sinh, nhảy qua cửa sổ sẽ tới phía bên hông công ty, ở đó có một bụi rậm, sẽ an toàn hơn nhiều.

Ngay lập tức, Trần Thanh đưa ra quyết định, cả người trực tiếp xông về phía đó.

Chỉ có điều anh không nhìn thấy, đó lại là phòng vệ sinh nữ, anh cũng chẳng còn thời gian để mở cửa nữa mà trực tiếp tông cửa xông vào, kết quả là vừa xông vào bên trong liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh.

Trần Thanh liếc nhìn một cái, phát hiện ra bên trong có một cô gái.

“Này, anh là ai vậy", cô gái vốn đang định sửa lại lớp make-up, kết quả bị tiếng tông cửa làm hoảng sợ mà hét lên, sau đó lại thấy Trần Thanh xông vào, khiến khuôn mặt cô nhất thời tái mét.

Trần Thanh chỉ nhìn thoáng qua, căn bản là cũng chẳng nhìn rõ mặt mũi của cô gái đó, anh nhanh chóng leo lên cửa sổ, đạp vỡ kính và thanh chắn cửa.

Lúc này, thời gian đếm ngược chỉ còn lại 3 giây, cả người Trần Thanh như một mũi tên, điên cuồng lao về chỗ không có người.

Còn 2 giây cuối cùng, Trần Thanh dồn lực ném hộp bưu phẩm trong tay về phía trước, cả người anh lăn sang một bên.

"Đùng...."

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, ngay sau đó, sóng xung kích của vụ nổ ập về phía anh.

Trần Thanh đang nằm trên mặt đất lập tức bị hất văng lên trời, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Cô gái đang make-up vốn định nhìn coi tên biến thái xông vào phòng vệ sinh nữ đi đâu rồi, vừa hay lại chứng kiến cảnh tượng này.

Nhìn thấy vậy, cô cuối cùng cũng hiểu ra vì sao người đó phải xông vào phòng vệ sinh rồi.

Men theo lỗ hổng Trần Thanh đạp vỡ khi nãy, cô nhảy ra phía bên ngoài, chạy tới trước mặt Trần Thanh đang ngất lịm vì sóng xung kích của vụ nổ.

"Cũng đẹp trai đó, vậy tôi sẽ miễn cưỡng cứu anh một mạng vậy", cô gái nhìn thấy Trần Thanh mặc dù bị vụ nổ hất tung ra ngoài nhưng vẫn đẹp trai vô cùng, cô nhất thời đỏ mặt, lập tức chạy về phía anh.

Quả nhiên, khi cô vừa kéo Trần Thanh đi liền có một đám người chạy tới hiện trường.

Cô gái nhanh chóng trốn kĩ, cô đoán không sai chút nào.

Cô ban đầu vốn không định lo chuyện bao đồng đâu, nhưng cô đột nhiên nghĩ ra, có khi nào anh chàng đẹp trai này đang bị người ta truy sát không, sau đó trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng lúc sau.

Kết quả cô đã đoán đúng rồi, hy vọng đám người kia không phát hiện ra cô.

Lúc này cô lại có chút hối hận, nếu như vì anh chàng đẹp trai này mà đẩy bản thân vào đống rắc rối kia thì không đáng chút nào.

Cũng may là đám người đó chỉ nhìn qua một chút rồi rời đi.

“Hù...", cô gái thấy đám người đó rời đi liền khẽ thở hắt một tiếng, sau đó nhìn về phía anh chàng đẹp trai đang nằm trên mặt đất.

"Aaaa...", khi cô quay qua phía Trần Triệu Dượng thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt cười đùa của anh, nhất thời bị doạ một phen.

“Cảm ơn cô nha người đẹp", Trần Thanh chỉ là có chút choáng váng do vụ nổ, thấy cô gái này không có ý xấu nên anh cũng để mặc cho cô lôi mình đi.

Kết quả, không ngờ cô lại cứu anh một mạng, đám người xông tới kia chắc chắn là kẻ đã đặt bom, bọn khốn nạn, không chỉ muốn giết anh mà còn muốn nổ chết những người ở gần anh.

Đúng là quá ác độc mà.

“Cảm ơn cô nhé, nếu không có cô, chắc tôi đã bị đám người xấu đó bắt đi rồi", Trần Thanh phát hiện ánh mắt cô gái này rất trong sáng, giống như dòng nước mùa thu trong veo.

Chỉ là, ánh mắt này có chút quen thuộc, nhưng anh không chắc mình đã từng gặp cô trước đây.

“Không cần khách sáo, tôi chỉ là vô tình trông thấy thôi, tình tiết giống y trong phim vậy, không ngờ có người xấu thật", cô gái không dám nhìn trực diện ánh mắt của Trần Thanh.

“Tôi nhớ cô rồi, Ngải Viên Viên. Nhưng mà giờ tôi còn chút việc, tôi đi trước đây", Trần Thanh nhìn bảng tên của cô, cười nói.

“Aaa...", nhìn theo bóng lưng Trần Thanh rời đi, Ngải Viên Viên nhất thời có chút thất vọng, tới khi anh đã đi khỏi cô mới lộ ra vẻ tự trách.

“Sao lại ngốc vậy chứ, đến anh ấy tên gì cũng không hỏi".

“Nhưng mà, anh ấy đẹp trai thật đó".

Ngải Viên Viên có chút si mê, bật cười.

Chương 159: Tử sĩ

Đương nhiên là Trần Thanh đuổi theo đám người đó rồi, anh muốn biết rốt cuộc kẻ nào muốn ám hại mình, có lẽ nào là người nhà họ Diệp?

Trần Thanh không hấp tấp mà lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ.

Chỉ là, bọn họ không hề quay về mà lại chạy tới một khu nhà cũ kĩ, sau đó không rời đi nữa.

“Không ngờ cũng cảnh giác đó, nếu như đã không theo đuôi được, thì chỉ còn cách hỏi rồi", Trần Thanh lập tức đi vào phía trong khu nhà.

Anh không làm kinh động những người khác mà đi thẳng tới phòng của bọn họ.

Anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, Trần Thanh hơi chau mày, bọn họ xem ra đã sống ở đây một thời gian rồi, không giống như mới tới, hơn nữa trên người và trên giường của bọn bọ đều có súng ống và vũ khí.

“Bịch bịch bịch..."

Đám người đó mới ra ngoài làm nhiệm vụ xong, quay về liền có người gõ cửa, bọn họ lập tức trở nên cảnh giác, thông qua mắt chống trộm trên cửa nhìn ra bên ngoài.

Trần Thanh trốn vào góc chết cửa mắt chống trộm, bọn họ thấy bên ngoài không có ai, càng thêm nghi hoặc.

Khi bọn họ cầm lấy vũ khí tập trung trước cửa, Trần Thanh tới phía trước và đạp mạnh về phía cửa.

“Mẹ kiếp..."

Người đang nhìn qua mắt chống trộm chứng kiến cảnh này cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó hắn liền cảm nhận được đầu mình bị đập mạnh rồi lập tức mất hết cảm giác.

Còn đám người sau lưng hắn vì khoảng cách quá gần, đầu bọn họ đập vào nhau, vài tên cũng ngất lịm đi.

Còn những tên không ngất đi, lúc này cũng rên lên đau đớn.

Trần Thanh xông thẳng vào phòng, ba tên chưa bị đánh ngất vốn định cầm súng lên bắn, nhưng tốc độ của Trần Thanh còn nhanh hơn rất nhiều, ngay khi bọn họ vừa cầm súng lên liền bị anh đá một nhát, súng trong tay bọn họ đều rơi xuống, còn ba tên đó cũng ngất lịm đi.

Trần Thanh nhanh chóng thu hết vũ khí của bọn họ lại, rồi tát mạnh vào mặt một tên trong số đó.

“Tỉnh lại đi, nói coi, bọn mày là ai? Tao không có thù oán gì với bọn mày, sao lại gửi bom tới chỗ tao", Trần Thanh cợt nhả nhìn tên đó và hỏi.

"Haha", hắn lộ ra ánh mắt cương quyết không khuất phục.

Trần Thanh cau mày, có gì đó không ổn.

Quả nhiên, hơi thở của hắn yếu dần đi, ngay sau đó liền nôn ra một ngụm máu đen.

“Chết tiệt, hoá ra là răng độc", Trần Thanh vạch miệng hắn ra, phát hiện hắn đã cắn nát răng độc để tự tử.

Cứng đầu như vậy, chẳng nhẽ bọn họ là đám tử sĩ do nhà họ Diệp bồi dưỡng.

Nhưng mà giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn tử sĩ ư?

Sau đó, Trần Thanh nhổ hết răng độc trong miệng những tên còn lại rồi mới đánh thức một tên để hỏi cung.

Kết quả, anh còn chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã cắn lưỡi tự tử.

“Khốn nạn", Trần Thanh liên tiếp đánh thức vài người, nhưng đều không thành công, mỗi người đều tự tử một cách khác nhau, Trần Thanh đã dùng mọi cách mà cũng không ngăn được, hiện tại chỉ còn sót lại một tên cuối cùng mà thôi.

Trần Thanh lập tức dùng kim bạc phong toả tất cả những bộ phận có thể động đậy của hắn, chỉ chừa lại mỗi miệng, hơn nữa miệng hắn cũng chỉ đủ để nói chuyện mà thôi, còn muốn tự sát là không thể.

“Người cuối cùng, hy vọng là thành công", Trần Thanh đánh thức tên cuối cùng.

“Không cần vội vàng tự sát vậy đâu, tao cũng phục bọn mày rồi, sao nhất định phải tự sát chứ? Có chuyện gì nghĩ không thông sao?", Trần Thanh nhìn vào ánh mắt tên đối diện, vội vàng lên tiếng.

Hắn nghe thấy những lời Trần Thanh nói, ánh mắt khẽ thay đổi, đáp: "Bọn họ đều chết rồi?"

“Đúng, đều tự sát rồi, chỉ còn lại mình mày thôi. Nhưng mà, nếu giờ mày cũng chết thì manh mối của tao sẽ đứt, nên là, tao cho mày một cơ hội".

“Chỉ cần mày nói ra kẻ đứng đằng sau điều khiển bọn mày là ai, tao sẽ thả mày đi, hơn nữa còn cho mày một khoản tiền đủ để mày sống sung sướng tới già".

Trần Thanh lên tiếng thăm dò.

“Haha, mày đừng có tốn công vô ích nữa, bọn tao sẽ không nói đâu, sứ mệnh của bọn tao chính là hoàn thành nhiệm vụ, dù cho giờ mày có thả tao đi thì tao cũng không biết phải sống tiếp như thế nào, thế nên, nếu như giờ tao phản bội, thì ý nghĩa cuộc sống của tao cũng mất rồi".

“Đối với những người như bọn tao, mục đích sống chính là để hoàn thành nhiệm vụ".

“Mày không hiểu đâu".

Nụ cười của hắn tái nhợt, nói lầm bầm trong miệng, sau đó giọng nói của hắn từ từ tắt hẳn, và tim cũng không còn đập nữa.

“Chết tiệt, không ngờ có thể tự thôi miên chính mình để rơi vào trạng thái chết não".

Sau khi thấy dấu hiệu sự sống của hắn mất hẳn, Trần Thanh bất lực hoàn toàn, đám người này được đó.

Sau đó, Trần Thanh gọi điện cho Hồ Lục Chỉ, dù gì thì đống thi thể này cũng cần người giải quyết, đám người Hồ Lục Chỉ chính là những tay lão làng trong vấn đề này.

Hồ Lục Chỉ nhận được điện thoại của Trần Thanh liền tức tốc đem người chạy tới

Khi Hồ Lục Chỉ nhìn thấy đống thi thể nằm đầy trong phòng, ông ta khẽ ớn lạnh, trong lòng càng thêm nể sợ thủ đoạn của Trần Thanh.

Sau khi giao đống thi thể cho Hồ Lục Chỉ giải quyết, Trần Thanh buồn bực rời khỏi khu nhà đó, sau chuyện lần này, anh càng thêm cảnh giác hơn đối với nhà họ Diệp.

Không ngờ nhà họ Diệp lại có thể bồi dưỡng ra những tử sĩ đích thực như vậy, đối với gia tộc thế này, chắc chắn người đứng đầu không phải dạng vừa đâu.

Xem ra, ông cụ Diệp không đơn giản chút nào.

Giờ đây, Trần Thanh lại có chút mong đợi được gặp ông cụ Diệp, anh muốn xem xem người đứng đầu của nhà họ Diệp rốt cuộc là người như thế nào.

“Ting ting ting..."

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

“Em trai tốt, sao dạo này không tới chỗ chị vậy, có phải quên chị rồi không?", trong điện thoại truyền tới một giọng nói đầy quyến rũ.

“Khụ khụ... Chị Mị, sao có chuyện đó được, chẳng qua tôi không có thời gian thôi", nghe thấy giọng nói đó, Trần Thanh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đồ yêu tinh này, sớm muộn cũng phải "làm thịt" cô ta.

“Cậu em, chị thấy không phải cậu không có thời gian, mà căn bản trong lòng cậu không có chị thôi", Tô Hồng Mị ở đầu dây bên kia giọng nói nhẹ như liễu, khẽ đáp.

“Chị Mị, chị tìm tôi có chuyện gì ư?", Trần Thanh không dám để Tô Hồng Mĩ tiếp tục gợi chuyện nữa, không là nhất định cô ta sẽ kéo anh xuống cống mất.

“Đúng là đồ vô lương tâm mà, "thịt" xong liền không thèm quan tâm nữa", Tô Hồng Mị vẫn tiếp tục khiên khích Trần Thanh đôi câu, sau đó mới chịu nói ra mục đích của mình.

“Còn hai ngày nữa sẽ tới Đại hội Nam Hải, cậu có rảnh không?", Tô Hồng Mị lúc này mới nói ra mục đích thật sự của mình.

“Chắc là có, tới lúc đó chị đưa tôi thời gian và địa điểm là được", Trần Thanh gật đầu, trước đây anh đã từng hứa với Tô Hồng Mị sẽ tham gia Đại hội Nam Hải lần này, nên nhất định không thể nuốt lời.

“Được, vậy là chị yên tâm rồi", Tô Hồng Mị lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, tuy rằng cô ta cũng mời cao thủ khác tới, nhưng không hiểu vì sao cô ta vẫn cảm thấy không an lòng, cho tới tận lúc Trần Thanh đồng ý.

“Cậu em, chị chờ cậu đó. Cúp máy đây", Tô Hồng Mị vẫn tiếp tục khiêu khích Trần Thanh một câu rồi mới chịu cúp máy.

Chương 160: Mua sắm quần áo

Sau khi cúp máy, Trần Thanh nhắm tịt hai mắt lại.

Ban đầu, trước khi đi tìm Diệp Thiên Phàm để tính sổ, anh có hỏi thăm tin tức từ chỗ Triệu Ngũ gia, thế nên chuyện Diệp Thiên Phàm biết trước rằng anh sẽ đến, e là do chính ông ta tiết lộ.

Xem ra, Triệu Ngũ gia này chính là tên gió chiều nào xoay chiều ấy, muốn lấy lòng cả hai bên, càng không muốn đắc tội bên nào đây mà.

Nếu đã như vậy thì đừng trách anh không khách khí.

Chỉ là Trần Thanh không biết tên Triệu Ngũ gia này đã sớm cao chạy xa bay, bí mật chạy đến đảo Hồng Kông rồi.

“Tại sao tên khốn kiếp này vẫn chưa chết? Nhà họ Diệp đều là đồ phế vật sao? Đến bây giờ còn chưa giết được tên Trần Thanh kia”, trong câu lạc bộ, vẻ mặt Tất Văn Bách vô cùng u ám khi nghe những tin tức mới nhất về Trần Thanh do người của mình cung cấp. Hắn ta tức giận đến nỗi đập phá tất cả mọi thứ.

“Cậu chủ không cần phải lo lắng về chuyện này. Tôi nhận được tin tức rằng nhà họ Diệp đã mời Huyết Hồ - một tổ chức giết người nổi tiếng quốc tế ra tay. Cậu phải biết rằng Huyết Hồ là tổ chức giết người lớn thứ mười trên thế giới. Giết một người dễ như trở bàn tay”.

Tên đàn em báo ngay thông tin vừa nhận được cho Tất Văn Bách biết.

“Tốt lắm, tao còn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ chấp nhận làm con rùa rụt đầu mà cho qua chuyện này chứ”.

Nghe thấy tin này, hắn ta mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút.

“Được rồi, mày đi đi, tiếp tục dò la tin tức cho tao”, sau đó Tất Văn Bách lập tức kéo một người phụ nữ vào lòng mình rồi bắt đầu thân mật trước mặt đàn em.

Chỉ là tên đàn em đó đã sớm quen với những loại chuyện này, gã ta liếc mắt nhìn diện mạo và thân hình hoàn mỹ của ả ta một cái rồi liền ra khỏi phòng.

Trần Thanh đương nhiên không hề biết chuyện này, cho dù có biết, e rằng anh cũng không thèm để ý tới.

Chỉ đứng thứ mười thôi đã đòi đến giết anh, nên biết rằng ban đầu anh lập nên Huyết Lang thì nó chính là tổ chức đứng đầu thế giới, hơn nữa gần như bỏ xa vị trí hai.

Trần Thanh đi bộ về công ty, lúc này công ty đã sớm loan tin về vụ đánh bom ở tầng dưới, chỉ là bọn họ không hề liên kết sự việc này với việc anh đột ngột rời khỏi công ty.

Điều này khiến Trần Thanh rất vui mừng, dù sao nếu thật sự để cho đám yêu tinh trong bộ phận quan hệ xã hội biết, bản thân chắc sẽ bị làm phiền đến chết mất.

Anh rất vui, có thể nói là bản thân rất thoải mái khi được làm việc tại bộ phận quan hệ xã hội, ở đây có rất nhiều người đẹp để trêu ghẹo, lại còn có các bữa trưa, bữa xế với nhiều hương vị khác nhau. Đây quả là thiên đường của nhân gian mà.

“Tít tít”.

Khi sắp đến giờ tan ca, Trần Thanh nhận được một tin nhắn, lúc nhìn thấy tin nhắn, anh khá kinh ngạc.

Thực ra đó là một tin nhắn do Nam Cung Yến gửi, cô nói rằng có chuyện cần tìm anh nên sẽ đợi anh sau khi hết giờ làm việc.

“Tan ca rồi sao cậu vẫn chưa về? Có phải đang đợi tôi không?”, sau khi tan ca, những người khác đều đã rời đi, Hứa Mỹ Tình nhìn thấy anh vẫn ngồi ở bàn làm việc liền hỏi.

“Chị Mỹ Tình, sao chị vẫn chưa về?”, Trần Thanh không khỏi run lên khi nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành và quyến rũ của cô ấy.

“Tôi về sớm như vậy làm gì chứ? Dù gì ở nhà cũng chẳng có ai đợi mình”, Hứa Mỹ Tình có chút buồn bã nhìn Trần Thanh, sau đó nói: “Hay là đến nhà tôi đi? Tôi sẽ cho cậu xem ảnh riêng tư của tôi một cách thỏa thích”.

“Khụ khụ...”, Trần Thanh lập tức bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Thật tiếc là Nam Cung Yến đã sớm gửi tin nhắn rồi, dù không biết rõ là chuyện gì nhưng anh cũng không dám lỡ hẹn.

“Không được rồi, tôi còn có chút việc phải làm sau khi tan ca, đợi tối sau khi về nhà rồi, chị gửi ảnh cho tôi xem có được không?”, anh nhìn Hứa Mỹ Tình với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

“Hừ, đừng có nằm mơ, nếu tối nay cậu đã có hẹn rồi thì phụ nữ có tuổi như tôi đây không dám làm phiền đến cậu nữa, tạm biệt”, Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái, sau đó uốn éo thân hình gợi cảm rời đi.

“Yêu tinh, quả là yêu tinh mà”, Trần Thanh cứ lẩm bẩm trong miệng, rồi đi về phía văn phòng của Nam Cung Yến.

Khi đến văn phòng, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang làm việc thì liền bước tới.

“Vợ ơi, tan ca rồi, chúng ta về nhà thôi”, Trần Thanh bước tới, nhìn Nam Cung Yến vẫn đang làm việc rất chăm chỉ thì cười nói.

“Về nhà gì chứ? Buổi tối anh phải đi dự tiệc rượu với tôi”, Nam Cung Yến nhíu mày lại, tên khốn kiếp này, xưng hô càng ngày càng không có phép tắc.

“Không thành vấn đề”, nghe vậy, Trần Thanh không khỏi bật cười, anh không ngờ rằng người phụ nữ băng giá này thế mà lại chuẩn bị đưa mình đi dự tiệc, đó chẳng phải là đang ngầm thừa nhận mình sao!

“Anh cười gì? Tôi sợ mình uống rượu không lái xe được nên mới để anh làm tài xế mà thôi”, cô đương nhiên biết tên khốn đó đang cười điều gì, liền nói.

“Đã rõ!”, Trần Thanh không hề cảm thấy tức giận.

“Đi thôi!”, Nam Cung Yến kiểm tra lại công việc thêm một lần nữa, sau đó thì đứng dậy, ném chìa khóa xe cho Trần Thanh rồi đi về phía trước.

Khi đến gara dưới tầng hầm, anh vốn nghĩ mình sẽ có cơ hội được gần cô một lần, nhưng không ngờ anh ngồi ở ghế lái, còn cô thì lại ngồi ở phía sau, khiến anh không khỏi thất vọng.

“Đến trung tâm thương mại Hải Thiên”, nói xong, cô nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

“Sao lại đến trung tâm thương mại?”, Trần Thanh có chút khó hiểu.

“Lẽ nào anh định mặc bộ đồ này đi dự tiệc sao? Đương nhiên phải đi mua cho anh một bộ khác rồi”, Nam Cung Yến bất đắc dĩ mở mắt, có chút khó chịu nói.

“Cảm ơn vợ nhiều, vợ anh thật tốt”, trong lòng Trần Thanh dao động, cười híp mắt nói.

Cô phớt lờ những lời đường mật của anh, cô biết rằng càng bận tâm đến anh thì anh càng hăng say hơn.

Mười phút sau, Trần Thanh lái xe đến trung tâm mua sắm Hải Thiên, đây có thể nói là một trung tâm mua sắm khá cao cấp, quần áo nam thì ở tầng hai.

Nam Cung Yến không do dự mà đưa Trần Thanh đến cửa hàng cao cấp nhất, nhìn thấy những thương hiệu này, Trần Thanh thầm lắc đầu vì quá xa xỉ.

Đừng nghĩ rằng anh dẫn đầu tổ chức đứng đầu thế giới thì sẽ có rất nhiều tiền, vì mỗi lần phần thưởng nhiệm vụ đều bị ông già kia lấy mất, cho nên anh cũng chưa từng được hưởng thụ.

Nhìn thấy những bộ quần áo này, anh không tránh khỏi kích động muốn mổ xẻ chúng ra xem thử.

Lẽ nào chúng được làm bằng vàng ư? Sao mà đắt như vậy chứ!

Rẻ nhất cũng đã năm mươi ngàn tệ rồi. Quả là ăn cướp mà.

“Rất hân hạnh được đón tiếp quý cô. Nếu cô cần bất cứ điều gì, xin vui lòng nói với tôi”, nhân viên tư vấn mua sắm hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy sự kết đôi kỳ lạ này.

Vừa nhìn đã thấy được rằng hai người hoàn toàn thuộc về hai thế giới, khoảng cách chênh lệch giàu nghèo rất lớn nhưng lại đi mua sắm cùng nhau.

Tuy nhiên, vì chuyên môn tốt nên cô ta không để tâm đến những chuyện này, ngay cả khi đối mặt với Trần Thanh cũng mỉm cười tiếp đón, khiến người ta cảm thấy như đang đón gió xuân vậy.

“Giúp tôi phối hợp quần áo cho anh ấy”, Nam Cung Yến không nói nhiều, mà đẩy Trần Thanh ra.

Những nhân viên tư vấn đó ngay lập tức làm theo yêu cầu của cô.

Khi Trần Thanh bước ra khỏi phòng thử đồ, toàn bộ người tại cửa hàng bỗng nhiên yên lặng hẳn đi.

Bộ vest được khoác lên người anh rất vừa vặn lại vô cùng tôn dáng.

Hơn nữa, Trần Thanh vốn đã có vóc dáng rất chuẩn, bộ vest này như thể được may riêng cho anh vậy, nó khiến anh càng tăng thêm phong độ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom