• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 86-90

Chương 86: Bệnh của em không cần khám cũng biết

“Hừ, tên họ Trần kia! Tối qua, anh đã làm những gì rồi?”

Nam Cung Yến hừ lạnh hỏi.

Trần Thanh bất đắc dĩ cười khổ, anh biết là Tô Hồng Mị đang cố tình nói như thế.

“Tối qua anh đi uống rượu nhưng lại quên mang theo tiền mà thôi”, Trần Thanh giải thích.

Vừa nói, Trần Thanh vừa móc ví ra hỏi: “Bà chủ Tô, tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?”

“Ha ha, Trần Thanh, chị nghĩ cậu hiểu lầm rồi, chị phải trả tiền cậu mới đúng ấy chứ?”, Tô Hồng Mị lấy hai trăm tệ ra cười nói: “Tối hôm qua chị cảm thấy tuyệt lắm, đây là thù lao của cậu”.

“Hừ!”

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của ai kia ở đằng sau, da đầu anh hơi tê dại.

“Bà chủ Tô, không biết hôm nay chị tìm tôi có chuyện gì vậy? Chúng ta ra ngoài rồi hãy nói!”

Trần Thanh không muốn dây dưa nữa, anh kéo Tô Hồng Mị ra bên ngoài.

Dù sao thì Trần Thanh cũng chẳng biết Tô Hồng Mị còn định nói lung tung điều gì nữa.

Anh kéo Tô Hồng Mị ra khỏi biệt thự, đến một nơi không có người mới dừng lại.

“Chị Mị, chị tới đây tìm tôi làm gì?”

Trần Thanh nhìn Tô Hồng Mị hỏi.

“Sao vậy? Chị nhớ cậu, không được tới tìm cậu à?”, Tô Hồng Mị nói đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ cậu định chối bỏ sao?”

“Tôi không có ý đó, chỉ là…”

Trần Thanh không biết phải giải thích như thế nào.

“Ha ha, người ta chỉ đùa cậu thôi, đừng có căng thẳng thế chứ”, lúc này Tô Hồng Mị cười nói: “Chị tới đây là để báo tin cho cậu, tiện thể xem vợ cậu có tốt với cậu không”.

“Tin gì?”, Trần Thanh nhìn Tô Hồng Mị hỏi: “Chị điều tra được chuyện mà tôi nhờ chị rồi à?”

“Ừm, tra ra rồi!”, Tô Hồng Mị nói.

“Là kẻ nào làm?”

“Triệu Ngũ gia”, Tô Hồng Mị thản nhiên nói.

“Triệu Ngũ gia?”

Trần Thanh lẩm bẩm.

Trần Thanh từng nghe Tô Hồng Mị nhắc tới cái tên này rồi, ông ta cũng là người có máu mặt ở cái đất Nam Hải này, đồng thời thế lực cũng không hề nhỏ.

“Sao ông ta lại làm thế?”, Trần Thanh hỏi.

“Chị cũng không rõ lắm”, Tô Hồng Mị lắc đầu nói: “Chị chỉ biết người của ông ta đã làm chuyện tối hôm đó. Trần Thanh, có cần chị đứng ra xử lý ông ta cho cậu không?”

“Không cần”, Trần Thanh thản nhiên nói: “Nếu là ông ta làm thì tôi sẽ tận tay xử lý ông ta, không cần chị phải ra tay”.

Tô Hồng Mị kề sát lại một chút, nói: “Không cần chị ra tay thật sao? Triệu Ngũ gia không phải người bình thường đâu, bên cạnh ông ta có không ít cao thủ, chị sợ một mình cậu thì sẽ gặp nguy hiểm mất”.

“Không cần”, Trần Thanh vẫn lắc đầu từ chối.

“Được rồi”, Tô Hồng Mị lại kề sát hơn một chút nữa.

Trần Thanh hơi run lên.

“Chị Mị, không còn sớm nữa, chị về nghỉ ngơi trước đi”, Trần Thanh đấu tranh tâm lý một lát, anh giữ lấy bàn tay của Tô Hồng Mị và nói.

Tô Hồng Mị không dây dưa nhiều, cô ta nhẹ giọng dặn dò: “Vậy cậu nhớ cẩn thận nhé”.

“Tôi biết rồi”.

“À phải rồi”, Tô Hồng Mị dừng bước nói.

“Hả?”, Trần Thanh nhìn cô ta.

“Sớm ngày chinh phục vợ cậu đi nhé, để cô ta ngoan ngoãn nghe lời. Cô gái này lạnh lùng quá, chẳng nhiệt tình chút nào cả”, Tô Hồng Mị cười quyến rũ.

Nghe vậy, khắp người Trần Thanh như bị điện giật.

“Ha ha, cố lên nha”, Tô Hồng Mị làm hành động cổ vũ.

Dứt lời, cô ta ném cho Trần Thanh một cái hôn gió rồi tươi cười đi ra ngoài.

Đợi Tô Hồng Mị đi rồi, Trần Thanh mới hút một điếu thuốc để ổn định lại cảm xúc.

“Đúng là yêu tinh mà”, Trần Thanh cắn răng nói.

Người bình thường chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của Tô Hồng Mị.

Hút xong một điếu thuốc, Trần Thanh mới vào biệt thự.

Vào bên trong thì anh thấy Nam Cung Yến đang nhìn mình bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.

Trần Thanh nở nụ cười với cô: “Không còn sớm nữa, anh về tắm rửa ngủ đây”.

“Tên họ Trần kia, anh không định giải thích gì sao?”, thấy Trần Thanh định đi, Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã nói với anh là không được đưa những người phụ nữ không đàng hoàng ấy về nhà cơ mà”.

“Ừm, chị Mị đâu phải kiểu phụ nữ không đàng hoàng”, Trần Thanh giải thích.

“Ha, đã gọi người ta là chị Mị rồi cơ đấy”, Nam Cung Yến khoanh tay nhìn Trần Thanh: “Anh cảm thấy những gì anh nói có đáng tin không? Hơn nữa tối qua người ta cảm thấy thoải mái, hôm nay lại mang tiền tới cho anh. Tùy tiện như thế, coi chừng mang bệnh vào người”.

Nhìn biểu cảm này của Nam Cung Yến, Trần Thanh biết nếu không giải thích rõ ràng chuyện tối nay thì e là cô sẽ không bỏ qua cho anh.

Hơn nữa anh nhìn ra được rằng ai kia là đang ghen, chỉ có điều biểu cảm ghen tuông của cô ấy thật đáng yêu.

Trần Thanh dứt khoát đi tới trước mặt Nam Cung Yến ngồi xuống.

“Vợ à, em đang ghen hả?”

Trần Thanh cười rồi nói toạc ra vấn đề.

Hơ!

Nam Cung Yến sửng sốt giây lát, sau đó trên mặt cô hiện lên nét phẫn nộ, nói: “Ai nói là tôi đang ghen? Anh tưởng anh là ai mà tôi phải ghen vì anh? Hừ, anh không nói thì thôi!”

Dứt lời, Nam Cung Yến xoay người định bỏ đi.

“Em yêu, đừng vội đi mà, để anh giải thích với em”.

Trần Thanh cười hề hề nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến dừng bước nhìn anh nói: “Nói đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”.

“Thật ra thì là thế này, chị ấy bị bệnh nên tối qua anh đã đi khám bệnh cho chị ấy”, Trần Thanh cười híp mắt nói: “Nhưng chị ấy lại không mang tiền, hôm nay tới chỉ để trả tiền cho anh mà thôi. Em biết anh là thần y mà, ngay cả Giang Sơn cũng phải tới nhờ anh khám bệnh đó thôi”.

Nghe Trần Thanh giải thích như vậy, Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn tìm ra sơ hở trên mặt anh.

Thế nhưng nhìn một lúc mà cô vẫn không tìm ra một sơ hở nào.

Hơn nữa Trần Thanh nói cũng rất có lý, hôm nay Giang Sơn đã tới mời anh đi khám bệnh thật.

“Anh biết chữa bệnh thật à?”

Giọng nói của Nam Cung Yến dịu đi đôi chút.

“Đương nhiên rồi, chồng em giỏi Trung y lắm đấy”.

Trần Thanh gật đầu một cách tự tin.

“Hừ, đồ mặt dày”.

Nam Cung Yến mắng.

Vừa mắng, cô vừa đi tới trước mặt Trần Thanh, vươn tay của mình ra.

“Em làm gì vậy hả?”

Trần Thanh thấy lạ nên hỏi.

“Chẳng phải anh biết khám bệnh sao? Anh bắt mạch cho tôi xem tôi có bị bệnh gì không?”, Nam Cung Yến nói với Trần Thanh.

Trần Thanh lập tức gật đầu nói: “Không cần phải bắt mạch đâu”.

“Không cần bắt mạch?”

“Ừm, nhìn qua một cái là anh biết em mắc bệnh gì rồi, đơn giản lắm”, Trần Thanh sờ mũi cười nói: “Vừa nhìn là biết ngay em đang gặp tình trạng âm dương không điều hòa, âm khí quá nặng, bởi vậy nên lúc nào cũng lạnh lẽo… Có rất nhiều cách để chữa bệnh này, nhưng cách đơn giản nhất là tìm một người đàn ông, điều hòa được âm dương là sẽ ổn ngay”.

Nghe câu này của Trần Thanh, sắc mặt của Nam Cung Yến lập tức biến đổi.

“Vợ à, em thấy anh thế nào, anh có thể miễn cưỡng giúp em”.

Trần Thanh làm bộ như không nhìn thấy, còn chủ động đề cử bản thân.

“Cút!”

Nam Cung Yến lạnh lùng phun ra một chữ, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu.

Chương 87: Ân oán

“Anh nói nghiêm túc đấy”.

Thấy Nam Cung Yến đi lên lầu, Trần Thanh đi theo nói: “Em không được giấu bệnh sợ thầy đâu, phải đối mặt với vấn đề của mình. Bây giờ anh dũng cảm hiến thân, em phải…”

Rầm!

Trần Thanh còn chưa nói hết câu thì đã có một thứ bay đến trước mặt anh.

Anh giơ tay ra bắt lấy, phát hiện ra đó là giày của Nam Cung Yến.

Trần Thanh khẽ cười nói: “Anh đã dũng cảm hiến thân không sợ thiệt thòi thì em lo lắng cái gì cơ chứ? Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó đâu có gì là mất mặt”.

“Cút!”

Lúc này tiếng quát tức giận của Nam Cung Yến lại vọng tới.

Rầm!

Tiếp đó là tiếng đóng cửa thật mạnh của cô.

Trần Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Không nghe lời anh là chỉ có thiệt thôi”.

Trần Thanh vừa nói vừa đi về phòng.

Về đến phòng mình, Trần Thanh ngồi khoanh chân xuống.

Sau khi an tĩnh lại, anh bắt đầu nghĩ tới luồng khí đen hôm nay, hình như nó bị anh hút vào người rồi, không biết hấp thu nó thì sẽ thế nào nhỉ?

Nghĩ vậy, Trần Thanh bèn vận hành Thuần Dương Vô Cực Công của mình.

Vừa bắt đầu vận hành Thuần Dương Vô Cực Công là Trần Thanh lập tức cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí đen ấy, đồng thời anh còn phát hiện ra dường như trong nó ẩn chứa không ít năng lượng.

Nhưng rồi Trần Thanh cũng phát hiện ra một vấn đề, Thuần Dương Vô Cực Công của anh vừa được vận chuyển là luồng khí đen ấy lập tức bị Thuần Dương Vô Cực Công cắn nuốt.

Dần dần, Trần Thanh cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình dồi dào hơn hẳn, điều quan trọng nhất là nguồn năng lượng mới dồn hết vào hai mắt của anh.

Đợi đến khi luồng khí đen bị cắn nuốt hết, Trần Thanh cảm thấy đôi mắt hơi nóng, bèn mở mắt ra nhìn lên đỉnh đầu, trực tiếp nhìn xuyên qua trần nhà.

Khi thấy được hình ảnh bên trên, suýt thì anh phụt máu mũi.

Lúc này, Nam Cung Yến đang tắm.

Nhìn từ góc độ của anh thì chẳng khác nào ngồi dưới đáy biển ngắm nhìn sinh vật biển.

Lúc này, Trần Thanh cảm thấy bầu không khí hơi nóng, hơn nữa anh còn phát hiện ra body vợ mình rất ngon, bình thường rất khó để nhận ra điều ấy.

Cứ thế xem đến khi Nam Cung Yến tắm xong, cuối cùng thực sự không chịu được cái cảm giác khô nóng ấy nữa, anh mới cúi đầu xuống ngừng nhìn xuyên thấu.

Lần này nhìn xuyên thấu xong, Trần Thanh có một phát hiện rất lớn, ví dụ như body của Nam Cung Yến, hơ, không đúng, anh phát hiện ra thời gian nhìn xuyên thấu của mình kéo dài được lâu hơn, trước kia anh không duy trì được thời gian dài như thế.

Luồng khí đen ấy không chỉ làm tăng cường công lực, mà còn tốt cho đôi mắt xuyên thấu của anh. Trần Thanh nhanh chóng đưa ra kết luận như thế.

Anh ngồi nghỉ ngơi một lát rồi đứng lên đi tắm, nhất định phải hạ hỏa mới được.

Hôm sau, Trần Thanh ra khỏi nhà với đôi mắt thâm quầng.

Nam Cung Yến đi theo anh ra ngoài.

Nhìn thấy tình trạng này của Trần Thanh, Nam Cung Yến lườm anh một cái rồi lạnh lùng nói: “Tối hôm qua anh lại ra ngoài làm chuyện gì mờ ám rồi hả?”

Trần Thanh không trả lời câu hỏi của cô mà bắt đầu quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.

“Đồ lưu manh, anh đang nhìn cái gì thế hả?”

Nam Cung Yến hừ lạnh hỏi.

Trần Thanh sờ mũi cười nói: “Em yêu, anh mới phát hiện ra em ngọt nước lắm, bình thường thật sự là không nhìn ra được”.

“Cút đi, đồ lưu manh!”

Nam Cung Yến mắng một câu rồi lên xe đóng cửa lại.

Lần này cô không cho Trần Thanh lái xe nữa, anh chỉ có thể ngồi lên chiếc xe dành cho vệ sĩ ở đằng sau.

Sau khi tới công ty, Nam Cung Yến về phòng làm việc của mình.

Trần Thanh không tới phòng bảo vệ và bộ phận quan hệ xã hội ngay, mà là tới văn phòng của Nam Cung Minh Đức.

Tới trước cửa phòng của Nam Cung Minh Đức là anh gõ cửa.

“Ai vậy?”

Tiếng của Nam Cung Minh Đức lập tức vọng ra từ bên trong.

“Chủ tịch Nam Cung, là cháu, Trần Thanh”.

Trần Thanh nói tên mình ra.

“Vào đi!”

Nam Cung Minh Đức vừa dứt lời là Trần Thanh mở cửa bước vào.

Nam Cung Minh Đức đi tới đón anh.

“Trần Thanh, cháu tìm chú có chuyện gì?”

Nhìn thấy Trần Thanh, Nam Cung Minh Đức lập tức cười hỏi.

“Chú Nam Cung, chú đã điều tra ra ai đã sai người tập kích Tiểu Yến chưa?”

Trần Thanh đi thẳng vào vấn đề.

“Vẫn chưa”.

Nam Cung Minh Đức lắc đầu: “Những người chú thuê đều chưa điều tra ra tin tức gì cả”.

“Chú Nam Cung, có phải Tiểu Yến từng có mâu thuẫn gì với Triệu Ngũ gia không?”

Trần Thanh hỏi.

Không phải anh không tin Tô Hồng Mị, mà chỉ muốn xác nhận lại thôi.

Nghe vậy, Nam Cung Minh Đức nhìn Trần Thanh hỏi: “Cháu hoài nghi là Triệu Ngũ gia làm à?”

“Vâng, cháu nhận được tin này nên mới tới hỏi chú”.

Trần Thanh gật đầu nói.

Nam Cung Minh Đức bảo Trần Thanh ngồi xuống, sau đó mới trầm giọng nói: “Nếu là Triệu Ngũ gia thì có thể lắm. Đúng là con bé từng đắc tội ông ta, hơn nữa còn đắc tội không hề nhẹ”.

“Vì chuyện gì vậy chú?”, Trần Thanh hỏi.

“Một tháng trước, công ty của chúng ta đi đấu thầu một mảnh đất, Triệu Ngũ gia cũng nằm trong nằm trong số các đối thủ cạnh tranh”, Nam Cung Minh Đức cắn răng nói: “Trong chuyện làm ăn, Tiểu Yến vẫn còn quá cứng ngắc. Lúc ấy Triệu Ngũ gia đã bảo con bé nể mặt ông ta một chút, nhưng con bé không chịu nhượng bộ, cuối cùng…”

Nam Cung Minh Đức kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Trần Thanh cũng hiểu sơ qua rồi.

Nam Cung Yến không làm sai điều gì trong chuyện này, thế nhưng cô làm việc quá nghiêm túc, không biết cách biến hóa, cuối cùng mới đắc tội Triệu Ngũ gia.

“Nếu là do Triệu Ngũ gia làm thì không có gì là lạ cả, hơn nữa chú cũng từng hoài nghi ông ta”, cuối cùng Nam Cung Minh Đức trầm giọng nói: “Nhưng cho dù là ông ta làm thật thì chúng ta cũng chẳng làm gì được ông ta. Triệu Ngũ gia có thế lực lớn ở Nam Hải, động tới ông ta là điều không thể. Bây giờ chắc chỉ có thể đàm phán với ông ta được thôi, mong là có thể giải quyết chuyện này trong yên bình”.

“Chú Nam Cung, cháu cảm thấy không cần đàm phán với ông ta đâu”, Trần Thanh thản nhiên nói.

“Trần Thanh, ý cháu là…”

“Chú cho rằng ông ta sẽ chịu đàm phán với chú sao? Cho dù chú đồng ý thì Tiểu Yến cũng không đồng ý đâu”, Trần Thanh nói.

“Thì đúng là thế, nhưng Triệu Ngũ gia đã ra tay mà không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua đâu”, trên mặt Nam Cung Minh Đức hiện lên nét lo lắng: “Ông ta đã làm lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai”.

“Chú Nam Cung, chú cứ yên tâm đi, chuyện này để cháu đi nói với ông ta là được”, Trần Thanh nói.

“Cháu định qua đó đàm phán với ông ta ấy sao?”, Nam Cung Minh Đức tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ừm”.

“Có cần chú đi với cháu không? Hoặc là dẫn theo mấy người đi cùng chẳng hạn?”, Nam Cung Minh Đức hỏi.

“Không cần đâu, một mình cháu là được rồi”, Trần Thanh vừa nói vừa đứng lên.

“Một mình cháu?”, Nam Cung Minh Đức cảm thấy căng thẳng, nói: “Liệu có sao không? Bên cạnh Triệu Ngũ gia có khá nhiều cao thủ đấy”.

Thế nhưng Trần Thanh vẫn nói một cách tự tin: “Không cần ai giúp đâu ạ, cháu lo được”.

Dứt lời, Trần Thanh đi ra ngoài.

Thế nhưng Nam Cung Minh Đức vẫn lo lắng nói: “Một mình cháu có ổn thật không hả?”

Chương 88: Đầm rồng hang hổ.

Triệu Ngũ gia ở đất Nam Hải này được coi là người ngang ngược và có dã tâm lớn. Thế lực của ông ta lại càng trên cơ Tô Hồng Mị.

Nhưng mà mấy năm gần đây, phong độ của ông ta đã giảm đi rất nhiều, nghe nói ông ta chuẩn bị rửa tay gác kiếm.

Cho dù như thế, ở Nam Hải này vẫn không có ai dám chọc đến Triệu Ngũ gia.

Lúc này, Trần Thanh đang ở nơi mà Triệu Ngũ gia thường hay xuất hiện - câu lạc bộ Hùng Sư.

Câu lạc bộ Hùng Sư là địa bàn của Triệu Ngũ gia, trong đó có không ít đồ vật không muốn ai nhìn thấy.

Trần Thanh đến trước câu lạc bộ Hùng Sư rồi tìm một nơi ngồi xuống hút thuốc, lúc anh hút thuốc tiện thể quan sát tình hình ở cửa ra vào. Theo tình báo mà Tô Hồng Mị đưa, Triệu Ngũ gia sẽ không trở về nhanh như vậy, phải chờ đến gần buổi trưa, ông ta mới xuất hiện ở đây.

Trần Thanh chờ đến lúc gần trưa thì nhìn thấy một đội xe hộ tống xuất hiện, tiếp theo từ trên chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông hơn 50 tuổi bước xuống.

Người đàn ông này tinh thần phấn chấn, trên mặt mang nét không giận mà nghiêm. Lúc ông ta xuống xe thì đám người bên cạnh tự động xếp thành hai hàng nghênh đón.

Không nghi ngờ gì nữa người đàn ông này chính là Triệu Ngũ gia.

Trần Thanh nhìn thấy Triệu Ngũ gia xuất hiện nhưng anh vẫn không vội vàng ra tay làm gì.

Hiện giờ, bên ngoài khắp nơi đều có camera, nếu như ra tay ngay tại đây thì rất có khả năng sẽ bị ai đó nhìn thấy, cho nên Trần Thanh quyết định đi vào bên trong rồi tính tiếp.

Sau khi Triệu Ngũ gia vào trong thì đám người phía sau ông ta cũng nhanh chóng đi vào cùng.

Trần Thanh hút hết một điếu thuốc, liền ngang nhiên đi vào câu lạc bộ Hùng Sư .

Đi đến trước cửa câu lạc bộ, Trần Thanh nhìn thấy hai tên bảo vệ trông rất cường tráng đứng chắn ngay ở đó.

Trần Thanh liền vờ như không nhìn thấy hai tên đó, chuẩn bị cúi đầu đi vào.

“Đợi chút, mày muốn đi đâu?”

Trần Thanh còn chưa đi vào cửa thì đã bị hai tên bảo vệ đó đi qua chặn anh lại.

“Tôi tìm Triệu Ngũ gia”.

Trần Thanh ngẩng đầu nói.

“Tìm Ngũ gia sao?”

Một trong hai tên bảo vệ mặt sa sầm hỏi: “Tìm Ngũ gia có việc gì?”

“Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với ông ta”.

Trần Thanh cười lạnh nói.

“Mày có một vụ làm ăn lớn muốn bàn bạc với Ngũ gia sao?”, tên bảo vệ còn lại lộ vẻ xem thường, không tin nói: “Chó má, mày không xem lại mày là ai, có thể có chuyện làm ăn gì mà bàn với Ngũ gia chứ? Biến đi!”

“Biến càng xa càng tốt”, tên bảo vệ chỉ tay về phía sau hung hãn đuổi.

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Thanh mặc đồng phục bảo vệ liền biết Trần Thanh không phải đến để bàn việc làm ăn gì cả.

Nghe thấy lời họ nói, Trần Thanh không chút để ý, anh bước nhanh về phía trước.

“Mẹ nó, mày điếc rồi phải không?”

“Chỗ này là chỗ mày có thể đến sao?”

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Thanh vẫn muốn đi về phía trước thì liền co nắm đấm lại, đánh về phía Trần Thanh.

Bịch!

Nhưng mà nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Trần Thanh thì Trần Thanh đã ra tay trước rồi.

Anh liên tiếp đá hai phát vào chúng, hai tên bảo vệ hung hãn đó liền bị Trần Thanh đá đến khuỵu hai đầu gối xuống.

Trần Thanh đá chúng ngã lăn ra đất rồi duỗi chân ra đè lên vai một trong hai tên nói: “Gọi cho Triệu Ngũ, nói tao có việc muốn tìm ông ta. Nói ông ta tự xuống đây nói chuyện với tao, hay là muốn tao đi lên trên đó”.

“Mẹ mày! Mày tưởng mày là ai, mày muốn gặp Ngũ gia là liền gặp được hả?”

Phịch!

Một trong hai tên bảo vệ không phục kêu gào. Chỉ là hắn vừa kêu ra tiếng, Trần Thanh liền một cước đá lên mặt hắn, ngay lập tức hắn liền phun ra hai ngụm máu, cả người cũng đập mạnh về một bên, đụng phải bức tường liền trực tiếp ngất xỉu.

Giải quyết xong một tên, Trần Thanh liền nhìn tên bảo vệ còn lại.

“Còn mày muốn sao?’

Trần Thanh nhìn chằm chằm hắn ta hỏi.

“Tôi, tôi, tôi gọi liền”, tên bảo vệ nói liên thanh.

Hắn thấy lực đá của Trần Thanh mạnh như vậy, ngay lập tức bị dọa cho kinh sợ.

“Gọi mạu đi”.

Lúc này, Trần Thanh mới thu chân về.

Tên bảo vệ móc điện thoại ra, bấm số điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, hắn liền nói: “Ngũ gia, có người tìm ông. Có cần dẫn anh ta lên không?”

“Vâng. Bây giờ, tôi lập tức dẫn anh ta lên”.

Tên bảo vệ nói một câu cuối cùng, liền cúp điện thoại.

“Đi theo tôi! Ngũ gia kêu tôi dẫn anh lên”.

Tên bảo vệ nói lại với Trần Thanh.

“Dẫn đường!”

Trần Thanh nói.

Tên đó liền đứng dậy, dẫn anh đi vào bên trong.

Trần Thanh theo tên bảo vệ đi vào bên trong, rất nhanh liền thấy một tốp người mang theo vũ khí từ bên trong xông ra, nhìn thấy đoàn người này, Trần Thanh liền biết được, cuộc điện thoại lúc nãy của tên bảo vệ vốn không phải là gọi cho Triệu Ngũ, mà là ám hiệu muốn chuyển cho người bên trong biết được.

Tên bảo vệ nhìn thấy người của mình xuất hiện, liền gấp gáp kêu to: “Chính là tên này đến chỗ chúng ta gây sự, ra tay đánh người chưa nói, còn muốn gặp Ngũ gia, mau xử đẹp nó đi”.

Tên bảo vệ vừa hét lớn, ngay tức khắc người bên trong liền xông lên bao vây Trần Thanh lại.

Trần Thanh liếc nhìn đám người bao vây mình một lượt, lại nhìn tên bảo vệ nói: “Mày không thành thật rồi”.

“Hừ!”, tên bảo vệ nhổ một bãi nước bọt: “Thằng nhóc, mày tưởng Ngũ gia là người mày muốn gặp là gặp được sao? Hứ! Mày không có tư cách đó đâu”.

“Ngũ gia nói rồi, thằng nào đến đây làm loạn, nếu không chặt tay, thì móc hai mắt, mày tự chọn đi”.

Lúc này, có một người đàn ông đầu nhuộm một nhúm tóc đỏ chót, tay vác cây mã tấu nhìn thẳng Trần Thanh cười: “Nếu như không chọn, chúng tao đem “thằng nhỏ” của mày chặt đứt, sau đó vứt sông cho cá ăn, mày thấy thế nào?”.

Trần Thanh nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: “Tao không có ý định chọn, tao muốn gặp Ngũ gia, bọn mày tốt nhất là kêu ông ta ra gặp tao, nếu không thì đừng có hối hận”.

“Haha, tên bảo vệ này bị điên rồi sao? Với cái dáng vẻ này mà muốn gặp Ngũ gia của bọn tao!”

“Hứ! Mày nhặt giày cho Ngũ gia bọn tao còn không xứng, muốn gặp Ngũ gia thì đợi kiếp sau đi!”

“Xem ra không cần nói nhiều, trực tiếp băm nó ra đi. Đừng lãng phí thời gian”.

Tên tóc đỏ vác cây mã tấu, chỉ vào Trần Thanh ngạo mạn nói: “Tên chó chết mày, tao cho mày thêm một cơ hội, tự mày quỳ xuống, hay là để ông đây ra tay?”

Trần Thanh nhìn động tác của tên kia, anh liền gãi gãi tai, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nếu muốn đánh thì đánh nhanh đi. Đừng có mà ở đó lèo nhèo nữa”.

Cục diện thế này, Trần Thanh đã sớm đoán được. Chẳng qua Trần Thanh không quá để tâm tới.

Nhưng hành động và dáng vẻ này của Trần Thanh, lọt vào mắt người khác, lại chính là đang khiêu khích.

“Mẹ nó, ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Tên tóc đỏ nắm chặt cây mã tấu, lấy hết sức lực chém một nhát về phía Trần Thanh.

Đám người xung quanh thấy tên tóc đỏ cứ như vậy mà chém, trên mặt bọn chúng đều lộ ra nụ cười đắc ý.

Bọn chúng cảm thấy một nhát này có lẽ là ăn chắc rồi!

Người bình thường nhất định tránh không khỏi một nhát dao này, hơn nữa nhìn động tác của Trần Thanh, thì anh dường như không có ý muốn tránh đi.

“Chém chết nó!”

“Dám tới chỗ này gây chuyện, cho nó chết đi!”

Đám người xung quanh hò hét.

Bọn chúng đều đang đợi chờ khung cảnh đầu rơi máu chảy xuất hiện.

Keng!

Nhưng mà tiếng hò hét của bọn chúng còn chưa kịp bật ra thì đã truyền đến tiếng kêu lanh lảnh.

Ơ!

Đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, bọn chúng đều sợ đến choáng váng.

Giây phút này, bọn chúng đều không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Chương 89: Cao thủ bát cực quyền

Mã tấu dừng ngay trước mặt Trần Thanh, anh liền lấy hai tay kẹp chặt lấy nó.

Tên tóc đỏ cũng sợ đến ngây người.

Keng!

Trần Thanh vừa giơ tay giữ lấy mã tấu thì ngay lập tức nó đã bị bẻ ra làm đôi.

Oa~

Đám người ở đây đều bị dọa đến sững người.

Chuyện xảy ra ngay trước mắt này đối với họ quá là rúng động rồi.

Keng!

Trần Thanh không đợi đám người tên tóc đỏ hoàn hồn lại đã một phát đá hắn văng ra.

Tên tóc đỏ ngay tức thì bay ra ngoài, lúc bay ra còn đụng vào mười mấy người khác nữa mới dừng lại.

Sau khi hắn ta bị đá bay về phía sau thì lập tức bò dậy, đi về hướng Trần Thanh, miệng vẫn còn mắng: “Mẹ mày~ ai ya~”

Tên tóc đỏ còn chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu rồi ngay lập tức gục xuống đất.

Két!

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, không ít người đều thấy hoảng sợ.

“Các người thì sao, muốn tiếp tục cản đường hay là cút đây?”

Trần Thanh quan sát đám người xung quanh một vòng rồi hỏi.

Anh vừa nói vừa bước lên vài bước.

Khi anh tiến về phía trước, đám người đều lần lượt tách sang hai bên.

Họ thực sự bị Trần Thanh dọa sợ muốn tụt quần rồi.

Họ đều hiểu rằng, gặp được một người dũng mãnh thế này mà vẫn cứng đầu xông lên thì chỉ có đi tìm đường chết mà thôi.

Trần Thanh thấy bọn họ dạt hết sang hai bên thì cười nhạt, kết quả anh muốn chính là như vậy, anh không muốn phí thêm thời gian ở đây nữa.

Trần Thanh đi được vài bước thì dừng lại.

“Cậu, lại đây”

Anh chỉ tay vào một tên bảo vệ rồi nói.

Sắc mặt tên bảo vệ bị Trần Thanh chỉ vào ngay lập tức trắng bệch.

Cậu ta không muốn đi ra, nhưng đám người phía sau khi nhìn thấy Trần Thanh đi về phía này thì đều vội vàng mà đẩy cậu ta ra ngoài.

“Anh... anh gọi tôi sao?”

Tên bảo vệ vừa run rẩy vừa hỏi.

“Ừ, dẫn đường, dẫn tôi lên tìm Triệu Ngũ”.

Trần Thanh nói với cậu ta.

“Tôi, tôi...”

“Có ý kiến gì sao?”

Trần Thanh nhìn chằm chằm vào cậu ta.

“Không, không có ý kiến gì, tôi dẫn anh đi”, tên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà cậu ta dám có ý kiến cơ chứ. Chỉ sợ cậu ta nói thêm câu nào thì Trần Thanh sẽ làm thịt cậu ta ngay lập tức.

“Đi thôi!”

Trần Thanh nói.

“Được, được, anh đi theo tôi”, tên bảo vệ lau mồ hôi rồi vội vàng đi trước dẫn đường.

Triệu Ngũ vẫn như mọi khi, ông ta quay lại phòng làm việc thì bật một bài hát mình thích sau đó bảo người mang đồ mình thích ăn nhất lên, tất nhiên là không thể thiếu được người đẹp bón đồ cho ông ta rồi.

Triệu Ngũ cảm thấy khoảnh khắc được thả lỏng nhất trong ngày chính là bây giờ, cho nên mỗi ngày đến thời gian này ông ta đều không cho ai đến làm phiền.

Cộc! Cộc!

Nhưng hôm nay ngay lúc ông ta đang ăn uống hưởng thụ thì lại có người cả gan dám gõ cửa.

“Có chuyện gì?”

Trần Ngũ dừng lại rồi hỏi một cách khó chịu.

“Ngũ gia, có một chuyện quan trọng muốn báo với ông một tiếng”.

Từ bên ngoài vọng đến một giọng nói gấp gáp.

“Vào đi”.

Triệu Ngũ nói.

Ông ta vừa nói xong thì rất nhanh đã có một tên đàn em đi vào.

“Có chuyện gì thế?”

“Ngũ gia, là thế này, bên dưới có một tên bảo vệ quèn đang làm loạn, hắn ta nói muốn gặp ông, anh ta sắp lên đến nơi rồi”, tên đàn em nói với ông ta.

Triệu Ngũ nghe được lời này của tên đàn em thì tức giận: “Đến một tên bảo vệ quèn mà các người cũng không ngăn được ư?”

Từ ngày Triệu Ngũ có tiếng tăm ở cái đất Nam Hải này chưa có ai dám đến gây chuyện với ông ta, hôm nay khi nghe thấy một tên bảo vệ quèn lại dám động tay đông chân ở đây, ông ta không nhịn được mà tức giận bừng bừng.

Dám một mình đến đây gây chuyện thì đúng là không để Triệu Ngũ gia đây vào mắt, nếu không xử lý hắn ta thì sau này làm sao ông ta còn dám ngẩng đầu trên cái đất Nam Hải này nữa chứ.

“Hắn ta hơi bị khủng”, tên đàn em cúi thấp đầu: “Bọn em không ngăn được hắn ta”.

“Một lũ vô dụng!”

Triệu Ngũ tức giận đập bàn, mắng.

Đám đàn em đều bị mắng đến mức run lẩy bẩy không dám mở miệng nói câu nào.

Triệu Ngũ im lặng một lát rồi cắn răng nói: “Đi báo cho Võ Cung biết, rồi bảo Võ Cung qua đây xử hắn một trận, đừng để cho hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi”.

Tên đàn em nghe được lời này của Trần Ngũ thì đồng ý ngay: “Vâng, em đi thông báo ngay đây”.

Nói xong tên đàn em liền đi ra.

Sau khi ra ngoài, hắn nghĩ thầm, lần này Trần Thanh chắc chắn phải chết thảm rồi.

Võ Cung là cao thủ bật nhất có một không hai bên cạnh Triệu Ngũ.

Chắc chắn ông ta nằm trong top 3 cao thủ ở cái đất Nam Hải này, lấy 1 địch 10 cũng là chuyện thường. Người như tên bảo vệ quèn này cũng chỉ có thể bị đánh cho không dậy nổi được thôi.

Tên đàn em của Triệu Ngũ cười trộm, Võ Cung tự mình ra tay thì Trần Thanh chắc chắn sẽ bị đánh cho không còn mảnh giáp.

Tên bảo vệ đi trước dẫn đường, Trần Thanh đi phía sau hắn, hơn nữa phía sau anh còn có một đám người đi theo, trên mặt họ đều tràn ngập sự khó chịu và tức giận.

“Cái đó... phía trước chính là phòng làm việc của Ngũ gia”.

Tên bảo vệ chỉ vào phía trước nói.

Trần Thanh đi nốt bậc thang cuối cùng thì nhìn thấy mấy căn phòng, cửa lớn của chúng đều tráng lệ như trong cung điện vậy.

Nhưng ngay lúc này thứ hấp dẫn ánh nhìn của anh không phải là cánh cửa đó, mà là một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, mặc trang phục thời nhà Đường, hai bên thái dương nhô lên, mặt mày thì tái xanh, đôi tay giấu trong tay áo,.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Trần Thanh liền biết được ông ta là một người trong dòng dõi võ thuật, hơn nữa nhìn hai bên thái dương thế kia thì chắc chắn là một cao thủ.

“Ông Võ”

“Ông Võ, ông mau xử hắn ta đi!”

“Ông Võ, chính là hắn ta, dám đến gây chuyện chỗ chúng ta lại còn đánh người của chúng ta bị thương”.

Nhìn thấy người đứng ở cửa thì đám người xung quanh Trần Thanh đều nhao nhao cả lên.

Khi họ nói, người đàn ông trung niên đứng ở cửa đó nhướng mi nói: “Một đám rác rưởi, cút sang một bên cả đi”.

Một tiếng hét này của ông ta như tiếng sư tử gầm vậy, đám người ở đây đều thấy tai mình ong hết cả lên.

Nghe được tiếng hét này của Võ Cung, đám người vội vàng tản đi.

Lúc này họ đều quay sang nhìn Trần Thanh đang đứng giữa với một ánh mắt thương hại.

Họ cảm thấy lần này anh chắc chắn sẽ rất thảm.

Đúng lúc này, Trần Thanh lại tiến lên trước hai bước.

Võ Cung thấy Trần Thanh không bị mình dọa sợ hơn nữa lại còn tiến lên phía trước thì không khỏi cau mày.

“Nhãi ranh, dám đến đây gây chuyện, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, tự chặt đứt hai tay mình rồi cút khỏi đây”, Võ Cung nhìn chằm chặp Trần Thanh rồi nói một cách lạnh lùng.

Dù Võ Cung nói như vậy nhưng Trần Thanh không coi ông ta ra gì mà vẫn đi lên phía trước.

“Triệu Ngũ ở bên trong đúng không?

Trần Thanh hỏi: “Nếu ông ta ở trong thì phiền ông tránh ra một chút, đừng có đứng đây làm con chó cản đường”.

Hả!

Nghe Trần Thanh nói với Võ Cung như vậy, đám người ở đó đều sững sờ.

Họ đều thấy anh tự tìm đường chết rồi.

Võ Cung không ngờ Trần Thanh lại không xem mình ra gì, còn dám nói mình là chó cản đường. Khuôn mặt ông ta lập tức giận đến tím tái.

“Một thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày, ông đây phải đánh cho cậu không ngóc đầu lên được”, Võ Cung nhìn chằm chằm Trần Thanh rồi hét lên một cách giận dữ.

“Haha”

Trần Thanh như là không nghe thấy lời nói của Võ Cung vậy, anh vẫn tiến về phía trước vài bước, rồi dừng lại trước mặt Võ Cung nói: “Tôi sợ nếu ông vẫn đứng đây chắn đường thì người không ngóc đầu lên được phải là ông đấy”.

Chương 90: Sức mạnh kinh hồn

“Mẹ kiếp, mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói như vậy với Võ gia như vậy?”

“Chết tiệt, đúng là ngông cuồng, ngu xuẩn mà!”

“Mày có biết Võ gia của bọn tao là ai không? Cao thủ Bát Cực Quyền, đứng trong top ba ở Nam Hải chỉ là chuyện nhỏ”.

“Mẹ kiếp, người sắp nằm xuống là mày đó. Vẫn còn dám ở đây kêu gào à”.

Nghe thấy lời Trần Thanh nói, những người xung quanh khó chịu, mắng mỏ.

Bọn họ đều nghĩ rằng Trần Thanh quá đỗi ngu xuẩn, ngông cuồng rồi. Dám nói ra những lời như vậy, rõ ràng là không coi Võ gia ra gì hết.

Võ Cung nghe thấy những lời Trần Thanh nói cũng cảm thấy bị chọc giận, ông ta lạnh lùng gầm lên: “Thằng nhãi, đừng có mà ngông cuồng, tao giết mày dễ như trở bàn tay vậy. Chỉ cần ba chiêu là đủ tao đánh bại mày rồi”.

“Ba chiêu?”

Trần Thanh lắc đầu đáp: “Tôi không cần dùng tới ba chiêu. Một chiêu là đủ rồi”.

“Ngông cuồng, ngu xuẩn!”

Võ Cung gầm lên một tiếng, tiếp đó bước lên phía trước, dùng một chiêu Bát Cực Quyền điển hình tấn công Trần Thanh.

“Được!”

Đám người xung quanh thấy Võ Cung xuất chiêu liền kích động hò hét không ngừng.

Nắm đấm của Võ Cung hướng thẳng về phía Trần Thanh, cơ thể Trần Thanh chỉ khẽ nhúc nhích.

Anh nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công đó.

“Một chiêu!”

Trần Thanh đáp: “Hơi yếu rồi”.

Võ Cung nghe thấy lời này liền kích động, xoay người liền tiếp tục tung một chiêu băng quyền về phía Trần Thanh.

Lần này khoảng cách của Võ Cung tương đối gần, dồn mạnh lực cho cú đấm đó.

Võ Cung nghĩ rằng với khoảng cách gần như vậy chắc chắn Trần Thanh không thể nào né được, nhất định sẽ đánh trúng.

Nhưng điều làm ông ta không thể ngờ được là Trần Thanh vẫn chỉ khẽ động đậy một chút liền nhẹ nhàng tránh được chiêu đó.

“Vẫn còn một chiêu!”

Trần Thanh bình thản nói: “Còn chiêu nào mạnh hơn không?”

Võ Cung nghe thấy câu này của Trần Thanh liền có chút không thoải mái. Ông ta không ngờ một người trẻ tuổi như vậy có thể dễ dàng né được hai chiêu của mình.

Chiêu thứ ba, ông ta nhất định phải đánh trúng Trần Thanh, không thì thật là mất mặt.

Nghĩ tới đây, vai của Võ Cung khẽ động, cả người ông ta lao về phía Trần Thanh.

Đây là chiêu thức mạnh nhất của Võ Cung, và cũng là một chiêu thức rất khó trong Bát Cực Quyền, Thiết Sơn Kháo!

Chiêu mạnh nhất của Võ Cung chính là chiêu này, bình thường ông ta rất hiếm khi sử dụng, vì Võ Cung biết nếu như bị chiêu Thiết Sơn Kháo của ông ta đánh trúng, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

Võ Cung cũng biết rõ sức mạnh của chiêu thức này, chỉ cần ông ta dùng chiêu này thì ngay cả cây cổ thụ một người ôm không hết cũng dễ dàng bị đánh gẫy.

Đùng!

Võ Cung đánh trúng vào người Trần Thanh, lần này Trần Thanh không hề né. Khi hai người đâm sầm vào nhau, âm thanh như bị bóp nghẹt .

“Lần này chắc chắn thắng rồ!”

“Thiết Sơn Kháo mà xuất chiêu không ai có thể chống đỡ được”.

“Haiz, hắn ta vẫn còn non lắm, vậy mà dám đỡ trực diện chiêu thức này của Võ Gia”.

“Đáng đời tên ngông cuồng tự cao. Giờ hắn ta nếm trái đắng rồi”.

Xung quanh mọi người thấy vậy liền bắt đầu bàn tán.

Võ Cung trong lòng cũng có một tia vui mừng, chỉ cần đánh trúng ông ta liền có tự tin đánh bại đối phương.

Chỉ là, Trần Thanh không hề bị đánh ngã, việc này khiến Võ Cung có chút bất ngờ.

Nhưng trong lòng Võ Cung thầm nghĩ, Trần Thanh không ngã, nhưng chắc chắn cũng bị thương nặng rồi. Hơn nữa giờ ông ta chỉ cần đẩy nhẹ, anh nhất định sẽ gục ngã.

Nghĩ vậy, Võ Cung liền kéo dãn khoảng cách, vươn tay đẩy Trần Thanh.

Trần Thanh không ngã xuống.

Ông ta liền đẩy mạnh hơn.

Trần Thanh vẫn không hề ngã gục.

Võ Cung không dám tin, liền tiếp tục dồn lực đẩy mạnh hơn.

“Được rồi đó!”

Lúc này Trần Thanh lên tiếng.

Võ Cung nhìn bộ dạng bình thản của Trần Thanh, ông ta kinh ngạc vô cùng.

“Mày, mày không bị thương?”

Võ Cung nghi hoặc hỏi.

Đám người xung quanh cũng cảm thấy bất ngờ.

“Có chút lực này thì bị thương sao được?”, Trần Thanh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Giờ tới lượt tôi rồi”.

“Ai nói tới lượt mày?”

Võ Cung hừ lạnh một tiếng, ông ta vẫn muốn tiếp tục xuất chiêu.

Nhưng ngay lúc này, Trần Thanh liền động đậy.

Chỉ thấy Trần Thanh vung chân đá một cước về phía Võ Cung.

Thấy Trần Thanh không dùng quá nhiều lực, Võ Cung cười lạnh một tiếng, “Không tự lượng sức! Một chiêu mà đòi đánh ngã tao? Làm gì có chuyện đó!”

Võ Cung vừa nói, vừa vươn tay chuẩn bị tiếp chiêu.

Bịch!

Võ Cung vừa đưa tay lên đỡ chiêu liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Vào khoảnh khắc cuối, chiêu này của Trần Thanh giống như băng quyền vậy, đột ngột dồn lực.

Một giây sau, cơ thể của Võ Cung bị đá bay ra ngoài.

Bùm!

Võ Cung bị đá bay ra ngoài, cánh cửa sau lưng ông ta bị đâm hỏng.

Sau khi đâm hỏng cánh cửa, ông ta ngã nhào xuống đất, lúc chạm mặt đất, cơ thể ông ta vẫn nảy vài phát rồi mới ngưng lại.

“Mày… Mày…”

Sau khi cơ thể ngưng lại, Võ Cung chỉ tay về phía Trần Thanh, vẫn chưa nói dứt lời liền phun ra một ngụm máu tươi, ngất lịm đi.

Ahh!

Đám người xung quanh lập tức ngây người.

Cao thủ lợi hại nhất của bọn họ, cao thủ nằm trong top ba của Nam Hải đó. Vậy mà giờ đây Trần Thanh đá một cước đã đánh bại rồi.

Đây chắc chắn là sức mạnh kinh hồn mà.

Võ Cung tiếp sau sẽ thế nào đây, khi đối diện với sức mạnh kinh hồn này, ông ta không có cách nào chống đỡ được.

Những người chứng kiến đầy cảm thấy choáng váng.

Bọn họ không ngờ rằng, một người trẻ tuổi như Trần Thanh lại lợi hại như vậy.

Anh nói chỉ cần một chiêu quả thật là một chiêu, ngay cả nửa chiêu thừa thãi cũng không có.

Trần Thanh nhìn thấy Võ Cung nằm trên nền đất liền cười nhạt, Võ Cung đúng là khá mạnh, nhưng khi đối diện với một cao thủ bẩm sinh như anh thì vẫn không phải đối thủ.

“Hoá ra chỉ có vậy thôi sao”.

Trần Thanh nói xong liền đi về phía văn phòng.

Còn lúc này đối với Triệu Ngũ đang ở trong văn phòng, ông ta cũng ngây người một chỗ.

Ông ta vốn là đang nghe nhạc và hát theo, đợi người đẹp tới phục vụ.

Dù gì đối với ông ta mà nói, một khi Võ Cung đã ra tay thì không có đối thủ nào mà không giải quyết được.

Nhưng ông ta ngàn lần không ngờ được, Võ Cung lại bị đá bay về phía trong.

Ông ta không dám tin khi nhìn thấy Võ Cung ngã nhào trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Khi mà ông ta vẫn đang rất shock, Trần Thanh đã chầm chậm bước vào.

Trần Thanh nhìn người đang ngồi trên bộ sofa lộng lẫy kia, nhàn nhạt lên tiếng: “Ông là Triệu Ngũ? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông”.

Trần Thanh nói xong liền ngồi xuống đối diện Triệu Ngũ

Sau khi ngồi xuống, Trần Thanh rút ra một điếu thuốc và châm thuốc.

Anh nhả một hơi khói, bình thản nhìn Triệu Ngũ.

Triệu Ngũ nhìn Trần Thanh đang ngồi trước mặt mình khẽ chau mày, trong lòng ông ta cảm thấy không thoải mái chút nào.

Bởi vì rất lâu rồi không ai dám nói chuyện với ông ta bằng thái độ đó, cũng không ai dám hỗn xược như vậy trược mặt ông ta.

Trần Thanh khiến ông ta cảm thấy anh không hề coi trọng mình chút nào, lại còn trực tiếp gọi tên ông ta.

Tất cả những hành động này đều khiến Triệu Ngũ không thể chấp nhận được.

“Tôi không quen biết cậu, và tôi cũng không nghĩ giữa hai chúng ta có gì để trao đổi cả”.

Triệu Ngũ trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ cậu cút đi vẫn còn kịp. Không thì tôi sẽ khiến cho cậu hối hận!”

“Haha!”

Trần Thanh chạm tay lên mũi, cười đáp: “Tôi đã tới đây rồi thì chẳng có gì cần phải hối hận hết. Ông không có chuyện gì để nói, nhưng tôi thì có. Chuyện tôi muốn nói với ông chính là về việc ông cho người ra tay với Nam Cung Yến”.

Triệu Ngũ nghe tới đây, trong mắt liền lộ ra vài phần kinh ngạc, ông ta nhìn chằm chằm Trần Thanh hỏi: “Cậu là gì của Nam Cung Yến?”

“Một bảo vệ quèn bên cạnh cô ấy thôi, không đáng để nhắc tới”, Trần Thanh nhìn Triệu Ngũ nói: “Ông chỉ cần nói với tôi, chuyện lần trước có phải là do ông sai người làm hay không”.
Đọc thêm truyện hay , cập nhật chương mới nhất tại nhóm zalo em yến nhé mn : https://zalo.me/g/zivpdz264
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom