• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 101-110

Chương 101: Tao cho mày tìm người tới

Bịch!

Long Cảnh Sơn đánh về phía Trần Thanh. Anh ta còn chưa tới gần thì Trần Thanh đã tung ra một cú đá.

Cú đá này của anh làm Long Cảnh Sơn ngã về một bên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cậu cả khẽ cười: “Thì ra là biết võ, thảo nào lại gan dạ như thế”.

Cậu cả còn đang nói thì Trần Thanh đã bước lên trước một bước. Lúc này, anh đút hai tay trong túi, thản nhiên nhìn cậu cả nói: “Cậu cả chứ gì? Hôm nay nể mặt tôi, để bọn họ đi đi”.

Hả!

Trần Thanh nói như vậy khiến đám người Hứa Mỹ Tình không khỏi ngạc nhiên.

Bọn họ cảm thấy Trần Thanh điên rồi, người ta là cậu cả Nam Hải, dựa vào đâu mà phải nể mặt anh?

“Tao nhổ vào! Mày tưởng mày là ai? Dựa vào cái gì mà đòi cậu cả nể mặt mày!”

“Mẹ kiếp, mặt mày là cái chó gì chứ!”

Những người bên cạnh xỉa xói.

Đám Trình Minh Viễn cũng cảm thấy Trần Thanh thật nực cười. Anh chỉ là một bảo vệ quèn của một công ty, người ta là cậu cả Nam Hải, dựa vào đâu mà đòi nể mặt anh?

“Mày nói xem vì sao tao phải nể mặt mày?"

Cậu cả nói với vẻ mặt khinh miệt.

Trần Thanh thong dong nói: “Bởi vì tao là người mà mày không dây vào nổi”.

“Ha ha”.

“Thằng này điên rồi à?”

“Mày là người mà cậu cả không dây vào nổi?”

Những người bên cạnh cười phá lên.

Khuôn mặt của nhóm Hứa Mỹ Tình đen kịt lại.

Bọn họ cũng cảm thấy Trần Thanh ăn nói quá ngông cuồng, thế chẳng phải là công khai chọc giận cậu cả sao?

“Ha”, cậu cả sờ mũi, cười lạnh nói: “Muốn tao nể mặt mày đúng không? Được, nếu mày quỳ xuống học theo tiếng chó sủa thì tao sẽ nể mặt mày một chút”.

“Đúng lắm, quỳ xuống học chó sủa đi”, giám đốc Trương cười một cách đắc ý.

Nghe vậy, Trần Thanh hờ hững nói: “Dù mày có nể mặt hay không thì hôm nay mày cũng đừng hòng đụng tới bọn họ”.

“Chúng ta đi!”

Trần Thanh quay đầu nói với nhóm người Hứa Mỹ Tình.

“Chặn nó lại, đánh tàn phế hết!”

Thấy Trần Thanh định đi, cậu cả lạnh giọng nói.

Cậu cả vừa dứt lời, đám người đứng bên cạnh xoa tay nãy giờ lập tức hành động. Choang một tiếng, có người đập vỡ nửa chai rượu rồi xông lên.

Bọn họ nhanh chóng áp sát Trần Thanh.

“Trần Thanh, cẩn thận!”

A!

Mấy cô gái đứng đằng sau Trần Thanh sợ hãi tột độ.

“Không cần lo”.

Trần Thanh an ủi bọn họ.

Sau đó anh quay đầu lại, tung ra mấy cú đá.

Rầm! Rầm!

Động tác của Trần Thanh rất nhanh, những người tới gần còn chưa kịp làm gì thì đã bị Trần Thanh đá bay.

Bịch!

Đợi đến khi Trần Thanh đá bay người cuối cùng, những người trong phòng mới hoàn hồn lại.

Nhìn Trần Thanh ở trước mặt mình, trong mắt nhóm Hứa Mỹ Tình đều rất cuồng nhiệt.

Lúc này trông Trần Thanh ngầu chết mất. Anh đút tay trong túi quần suốt cả quá trình, chỉ dùng chân thôi cũng giải quyết được đám người trước mặt rồi.

Đồng thời tên nào tên nấy đều gục ngã chỉ sau một cú đá, không lằng nhằng gì cả.

Thấy vậy, cậu cả và giám đốc Trương cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ Trần Thanh lại lợi hại đến vậy.

Đám Trình Minh Viễn thì đã đứng hình rồi.

Anh ta âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì vừa rồi không xung đột gì với Trần Thanh.

“Chúng ta đi thôi!”

Trần Thanh thản nhiên nói với mấy cô gái sau lưng.

“Ừm”.

“Trần Thanh, cậu giỏi quá”.

Nhóm Hứa Mỹ Tình không nhịn được khen ngợi.

Pằng!

Chỉ có điều Trần Thanh chưa kịp đưa bọn họ ra khỏi phòng thì bên trong đã vang lên tiếng súng.

A!

Nghe thấy tiếng súng, nhóm Hứa Mỹ Tình lại thét lên.

Bọn họ quay đầu lại nhìn, thấy cậu cả đang cầm một khẩu súng bốc khói.

“Tao công nhận là mày rất lợi hại, nhưng mày có thể lợi hại hơn đạn được sao?”

Cậu cả chỉ vào Trần Thanh, nói với vẻ vênh váo: “Tao đã nói rồi, hôm nay tao không cho chúng mày đi, vậy thì đừng hòng đứa nào được đi”.

“Cậu cả, cậu vẫn là uy phong nhất”.

Giám đốc Trương đắc ý cười nói.

“Trần Thanh, làm sao bây giờ?”

“Anh ta có súng!”

“Liệu chúng ta có chết ở đây không?”

Lúc này, mấy cô gái đằng sau Trần Thanh đều hoảng hồn.

Thật sự là bọn họ chưa gặp tình huống này bao giờ.

Đồng thời bọn họ cũng cho rằng Trần Thanh có giỏi đến mấy thì cũng không thể bằng súng được.

“Đừng sợ, có tôi ở đây mà”.

Trần Thanh an ủi bọn họ.

Sau đó anh nhìn chằm chằm vào cậu cả.

Cậu cả đắc ý nói: “Quỳ xuống rồi bò tới đây, tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày”.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu cả, Trần Thanh siết nắm đấm.

Anh không định lãng phí thời gian.

Dù sao đối phương cũng có súng, tuy rằng anh không sợ, nhưng anh lo đạn không có mắt, sẽ làm nhóm Hứa Mỹ Tình bị thương.

Vậy nên anh định ra tay luôn.

Reng!

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Thanh vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, là Triệu Ngũ gọi tới.

Trần Thanh vẫn nhớ giao hẹn với Triệu Ngũ ngày hôm nay, tối nay ông ta sẽ mang những thứ liên quan tới Tất Văn Bách cho anh.

Anh liếc nhìn cậu cả một cái rồi bắt máy.

“A lô, anh Thanh, anh đang ở đâu? Tôi tới bên ngoài chỗ ở của anh rồi”.

Triệu Ngũ ở bên kia cung kính nói.

“Tôi đang ở Dạ Yến, vướng phải một rắc rối nhỏ”, Trần Thanh nói với vẻ khó chịu: “Đợi giải quyết xong vụ này tôi sẽ về”.

“Anh Thanh, anh gặp rắc rối hả?”

Triệu Ngũ nghe ra được giọng điệu của Trần Thanh khá khó chịu, ông ta tích cực nói: “Anh Thanh, tôi ở Nam Hải cũng có chút máu mặt, hay là để tôi tới giải quyết giúp anh? Anh cho tôi mười phút, tôi sẽ đến ngay”.

Triệu Ngũ đang muốn lấy lòng Trần Thanh, dù sao ông ta cũng đã lựa chọn giao đồ về Tất Văn Bách ra, cũng có nghĩa là đứng chung một chiếc thuyền với Trần Thanh.

“Mười phút chứ gì? Tôi chờ ông!”

Trần Thanh đáp.

Theo cái nhìn của Trần Thanh, bây giờ anh thừa sức giải quyết chuyện này, nhưng anh sợ là sau này tên cậu cả này vẫn sẽ tìm cơ hội làm khó nhóm Hứa Mỹ Tình.

Triệu Ngũ nói là để ông ta tới giải quyết, vậy nên Trần Thanh cũng quyết định để ông ta xử lý, tránh mối lo về sau.

Thấy Trần Thanh tắt máy, cậu cả vừa cười vừa nói: “Mười phút đúng không? Được, tao sẽ chờ mày mười phút! Tao cũng muốn xem thử mày tìm được ai tới đây. Ở cái đất Nam Hải này, để tao xem kẻ nào có thể đứng ra chống lưng cho mày”.

Cậu cả nói một cách ngông cuồng.

Cậu cả kiêu ngạo như thế cũng là để giám đốc Trương nhìn thấy thế lực của mình ở Nam Hải, để giám đốc Trương yên tâm đầu tư. Đương nhiên, đây cũng là một thú vui ác liệt của cậu cả, hắn ta thích nhìn người khác bẽ mặt mà chẳng thể làm gì được.

Cảm giác đó thật là phê!

Đám Long Cảnh Sơn đứng lên rồi cũng đua nhau cười nhạo.

“Bọn tao cũng muốn xem kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện này”.

“Đứa nào dám tới đây thì cũng có nghĩa là đứa đó muốn gây hấn với cậu cả, sau này đừng hòng sống yên ở Nam Hải”.

Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, Trần Thanh nói: “Tao chỉ sợ ông ấy tới là bọn mày sẽ vãi ra quần thôi”.

“Ha ha”.

“Kẻ nào mà có thể làm cậu cả sợ được đây?”

Đám Long Cảnh Sơn cười to hơn nữa.

Cậu cả đặt khẩu súng xuống, hắn ta đắc ý cười: “Tao sẽ đợi để xem thằng nào có thể làm tao vãi ra quần. Nhưng tao nói cho mày biết, nếu nó không dằn mặt được tao thì tao sẽ xử luôn cả nó”.

Trần Thanh khẽ cười.

Đám Trình Minh Viễn nhìn Trần Thanh, ai cũng cảm thấy anh điên mất rồi.

Trong tình huống như thế này, rõ ràng tìm ai tới cũng vô dụng thôi mà.

Chương 102: Ai tới cũng vô dụng

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Người nói là sẽ tới giúp Trần Thanh vẫn chưa thấy đâu.

Vốn dĩ nhóm Hồ Tiểu Nhạc cũng rất hi vọng, nhưng bây giờ càng lúc càng lo lắng.

Cậu cả thì ngày một đắc ý, hắn ta đung đưa cặp chân vắt chéo của mình, nói: “Người của mày đâu? Sao chưa tới?”

“Cậu cả, tôi sợ thằng đã nói sẽ tới giúp nó không dám tới ấy chứ”.

“Nghe thấy tên cậu cả rồi thì còn ai dám tới nữa?”

“Không sợ chết thì cứ tới đây”.

Đám Long Cảnh Sơn đắc ý cười.

“Trần Thanh, chúng ta làm gì bây giờ?”

“Nhỡ đâu không có ai tới cứu chúng ta thì liệu chúng ta có làm sao không?”

Những người đứng sau Trần Thanh càng lúc càng lo lắng.

“Đừng lo!”, Trần Thanh thoải mái nói: “Tôi đã nói rồi, tối nay có tôi ở đây, không ai có thể động đến các cô được”.

“Nhưng anh ta có súng”.

“Tôi sợ”.

“Tôi cũng sợ!”

Nhóm Hồ Tiểu Nhạc nói nhỏ.

Dù sao bọn họ cũng là phận liễu yếu đào tơ, chưa bao giờ gặp tình huống như thế này cả.

“Sợ gì, có tôi đây rồi”, Trần Thanh nói chắc nịch.

Cho dù Triệu Ngũ không đến thì Trần Thanh cũng tự tin là anh có thể xử đẹp bọn chúng.

“Giám đốc Trương, ông nhìn thấy rồi chứ? Cái đất Nam Hải này là do tôi quyết”.

Lúc này cậu cả đắc ý nói: “Ông chọn đi, muốn con ả nào ngủ với ông cũng được, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì”.

Cặp mắt gian tà của giám đốc Trương bắt đầu tăm tia.

Ông ta chỉ vào Hứa Mỹ Tình, đắc ý cười nói: “Tôi thích kiểu phụ nữ có hương vị như thế này”.

“Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ đưa cô ta lên giường ông”.

Cậu cả cười đắc chí.

Sắc mặt của Hứa Mỹ Tình dần trở nên tái nhợt.

Rầm!

Lúc này, cậu cả vỗ bàn một cái, trái tim của các cô gái đập lên thình thịch.

“Đến giờ rồi”.

Cậu cả cầm súng chỉ vào Trần Thanh, cười nói: “Người mà mày gọi tới đâu? Sao vẫn chưa thấy đến?”

“Cậu cả, làm gì có kẻ nào dám tới”.

“Vả lại ai tới cũng vô dụng thôi, giải quyết hắn đi”.

Đám Long Cảnh Sơn nhao nhao nói.

Cậu cả cầm súng nói: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, tự mày không biết tranh thủ thì đừng trách tao”.

Vừa nói, cậu cả vừa chĩa súng về phía Trần Thanh.

Hắn ta nhếch môi cười ngả ngớn: “Bây giờ quỳ xuống và bò tới đây thì tao có thể không nổ súng”.

“Thằng họ Trần kia, mau quỳ xuống rồi bò tới trước mặt cậu cả đi”.

Trình Minh Viễn hô to: “Mau lên, mày muốn hại chết bọn tao à?”

“Mau lên!”

Đám Vương Đông cũng hùng hổ kêu gào.

“Trần Thanh, phải làm gì đây?”

“Có khi nào anh ta nổ súng thật không?”

Mấy cô gái sau lưng Trần Thanh sợ đến mức mặt mày tái mét.

“Tao đếm đến ba!”

Cậu cả vênh váo nói.

"Ba!"

Hắn ta bắt đầu đếm.

Trần Thanh vẫn đứng im.

"Hai!"

Cậu cả lại đếm tiếp.

Hắn ta cười nói một cách đắc chí: “Tao chẳng sợ nói với mày rằng kẻ nào tới đây cũng vô dụng cả thôi, Ngọc Hoàng Đại Đế có tới thì tao cũng bắt ông ta phải nằm xuống”.

Nhóm Hứa Mỹ Tình sợ đến mức co rúc vào nhau.

Trên mặt đám Long Cảnh Sơn hiện lên nụ cười đắc ý.

Cậu cả còn chưa đếm xong thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, một giọng nói phẫn nộ vọng tới: “Khốn kiếp, dừng lại ngay cho tao!”

Giám đốc Trương đang chờ xem kịch vui, nghe thấy giọng nói ngập tràn sự phẫn nộ ấy, ông ta khó chịu mắng: “Mẹ nó, kẻ nào thích lo chuyện bao đồng, đứng ra đây!”

Mắng xong, giám đốc Trương phát hiện ra biểu cảm của cậu cả và đám Long Cảnh Sơn đều rất ngạc nhiên.

Nhưng giám đốc Trương chẳng cần biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫn càn quấy nói: “Con bà nó, mày là cái thá gì, cút đi! Nếu không lát nữa tao sẽ đánh cả mày, chó chết, cút ngay!”

Bịch!

Vừa dứt lời, giám đốc Trương bị ai đó đạp cho một cú.

Ông ta bị đá ngã lăn xuống mặt đất, quay đầu lại nhìn thì thấy người vừa đá mình chính là cậu cả.

Ông ta khó hiểu hỏi: “Cậu cả, cậu làm gì vậy hả?”

“Ông ấy là bố tôi”.

Cậu cả nghiến răng, trầm giọng nói.

Hả?

Giám đốc Trương hô lên ngạc nhiên. Sau đó ông ta nhìn người đang đứng trước cửa, run rẩy nói: “Ông, ông ấy chính là Triệu Ngũ gia?”

Người đầu tiên mà giám đốc Trương nghe nói tới khi tới Nam Hải là Triệu Ngũ gia, vậy nên ông ta mới tìm cậu Triệu để hợp tác, nhưng ông ta không ngờ người mình vừa mắng lại chính là Triệu Ngũ gia.

Ông ta nghe nói Triệu Ngũ gia là một người cực kỳ độc tài, mắng như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không đây?

Nhìn thấy Triệu Ngũ gia đứng trước cửa, trong lòng nhóm Hứa Mỹ Tình càng hoảng hốt hơn. Ít nhiều gì bọn họ cũng từng nghe nói tới uy danh của Triệu Ngũ gia rồi.

Đám Trình Minh Viễn thì hận chết Trần Thanh, thầm nghĩ vừa rồi anh nghe lời như thế thì nên giải quyết ngay mới đúng. Bây giờ Triệu Ngũ gia tới đây, e là chuyện này sẽ càng phức tạp hơn.

“Ngũ gia…”

Đám Long Cảnh Sơn tới gần Triệu Ngũ rồi gọi một cách cung kính.

“Bố, sao bố lại tới đây?”

Cậu Triệu đi tới trước mặt Triệu Ngũ và hỏi.

Bốp! Bốp!

Thấy cậu cả tới gần, Triệu Ngũ giáng cho hắn ta hai cái bạt tai.

Tát xong, ông ta lập tức mắng chửi: “Thằng mất dạy!”

Cậu cả bị tát mà cứ ngây ra chẳng hiểu gì.

“Bố, sao bố lại đánh con?”

Bốp! Bốp!

“Tao đánh mày đấy cái thằng ranh con! Dám chĩa súng vào anh Thanh, tao hỏi mày, có phải mày muốn chết rồi không?”

Triệu Ngũ nổi giận quát ầm lên.

Trong lòng Triệu Ngũ còn nguyên nỗi ám ảnh về chuyện này, chính bởi vì chĩa súng vào Trần Thanh nên bây giờ ông ta vẫn đang quấn một lớp băng vải dày bịch đây này.

Ông ta thầm nghĩ, may mà mình tới kịp, nếu muộn một chút thì có thể ông ta sẽ tuyệt hậu mất.

Dù sao Trần Thanh rất ghét người khác cầm súng chỉ vào đầu anh.

“Anh Thanh? Bố, ai là anh Thanh?”

Cậu cả Triệu vẫn chưa hiểu mô tê ra sao. Hắn ta nghĩ, mình có đắc tội với anh Thanh nào đâu?

Trong lúc cậu cả nói thì Triệu Ngũ đã bước nhanh tới trước mặt Trần Thanh. Ông ta xoa tay, ăn nói khúm núm: “Anh Thanh, tôi xin lỗi vì đã đến muộn, suýt nữa thì để anh gặp chuyện rồi. Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi”.

A!

A! A!

Thấy Triệu Ngũ khép nép với Trần Thanh như thế, tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên đến mức suýt thì rớt cả tròng mắt.

Ai nấy đều không dám tin vào những gì đang diễn ra.

Người trước mặt là Triệu Ngũ gia, là nhân vật lừng lẫy ở thành phố Nam Hải!

Tuy rằng ông ta không phải bá chủ của Nam Hải, nhưng cũng chẳng kém đó là bao.

Người như vậy mà lại gọi một thằng nhóc là anh.

Tất cả mọi người đều không dám tin.

Nhóm Hứa Mỹ Tình trợn tròn mắt.

Đám Trình Minh Viễn thì sắp rớt cả cằm rồi.

Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Thanh chỉ là một tên bảo vệ quèn không quyền không thế.

Ấy vậy mà Triệu Ngũ gia lại tôn kính tên bảo vệ quèn này đến mức đó.

Người mà Triệu Ngũ gia tôn kính đến thế có nhất thiết phải vào một công ty làm bảo vệ không?

Bọn họ bắt đầu hoài nghi là mình vừa sinh ra ảo giác.

“Bố, thằng đó là ai?”

Thấy bố mình cung kính với một thằng ranh con như vậy, cậu cả Triệu không phục hỏi.

“Hà cớ gì mà bố phải tôn kính nó như thế?”

Chương 103: Anh Thanh là tên để mày gọi sao!

Bốp! Bốp!

Triệu Ngũ nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của cậu cả Triệu thì liền cho hắn vài bạt tai.

“Còn không mau xin lỗi anh Thanh đi!”

Triệu Ngũ lạnh lùng nói.

Những người xung quanh nhìn thấy thái độ đó của Triệu Ngũ thì vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Đến cậu cả Triệu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của bố mình cũng không dám cãi lại.

Hắn ta nhìn Trần Thanh một cách miễn cưỡng nói: “A... Anh Thanh”.

Bốp! Bốp!

Cậu cả Triệu vừa nói xong thì lại bị Triệu Ngũ giáng thêm hai cái bạt tai nữa.

“Tại sao bố lại đánh con?”

Cậu cả Triệu ấm ức nói: “Con chuẩn bị xin lỗi rồi”.

“Anh Thanh là tên để mày tùy tiện gọi sao? Mày phải gọi là ‘ông Thanh’ rõ chưa!”

Triệu Ngũ giận dữ nói: “Đừng có làm mất mặt tao. Nếu anh Thanh mà không bỏ qua cho mày thì tao sẽ đánh gãy chân của mày ra”.

‘Ông Thanh’ sao?

Khi hắn ta nghe thấy xưng hô này lại càng bất mãn.

Đám người xung quanh thì á khẩu không nói lên lời.

Địa vị của Trần Thanh lập tức tăng lên một bậc.

Cậu cả Triệu phải gọi anh là ‘ông’ ư?

“Mày dám có ý kiến gì à?”

Triệu Ngũ nhìn chằm chằm vào cậu cả Triệu nói.

Hắn ta đành ngậm bồ hồn làm ngọt nhìn Trần Thanh giọng ỉu xìu nói: “Ông Thanh, xin lỗi. Cháu... Cháu, cháu xin lỗi ông!”

Cậu cả Triệu cứ thế mà gọi lên.

Lúc này, sau khi mọi người hoàn hồn lại mới nhận thức được rằng những gì xảy ra trước mắt đều là sự thật.

Trình Minh Viễn và bọn Vương Đông bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu vì lúc nãy đã không ngừng xúc phạm đến Trần Thanh. Đặc biệt là Trình Minh Viễn, trước đó anh ta còn đe dọa Trần Thanh, còn ép anh phải uống rượu mà anh ta đã khạc nhổ vào. Nếu Trần Thanh mà truy cứu chuyện này, liệu mình có bị ai đó đánh gãy cả hai chân không?

Trình Minh Viễn cho rằng nếu Trần Thanh thật sự muốn xử đẹp mình thì chỉ chuyện dễ như lật bàn tay.

Về phần Hứa Mỹ Tình và những người khác, lúc này bọn họ nhìn thấy Trần Thanh như thể nhìn thấy thần tượng vậy, ánh mắt đều tràn đầy sự hâm mộ.

Bọn họ vừa rồi còn vô cùng hoảng sợ, nhưng bây giờ nhìn Trần Thanh như vậy lại hết sức tôn thờ.

Trước mặt anh mà Triệu Ngũ cũng phải gọi một tiếng anh Thanh, còn cậu cả Triệu thì lại gọi là ‘ông’. Thân phận này quá đỗi xuất sắc rồi!

Tất nhiên, đây là điều mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến và cũng không dám tưởng tượng đến.

“Anh Thanh, cái thứ khốn nạn này lại dám ngang nhiên chĩa súng đe doạ anh quả là không biết điều, anh yên tâm, lúc về tôi sẽ dạy bảo lại nó cẩn thận”, Triệu Ngũ thấy vẻ mặt Trần Thanh không một chút cảm xúc thì toát mồ hôi lạnh nói: “Anh Thanh, anh là quân tử không nên chấp kẻ tiểu nhân như nó, hay là anh hãy bỏ qua cho nó đi".

Cậu cả Triệu cũng nhẹ giọng nói: “Ông Thanh, cháu thật sự biết sai rồi”.

Cậu cả Triệu thấy bố mình sợ hãi như vậy, cũng đành nhẹ giọng nói.

“Vậy chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa”.

Trần Thanh lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn anh Thanh”.

Lúc này, Triệu Ngũ đá cậu cả Triệu một cái, nói: “Còn không mau cảm ơn ông Thanh đi!”

“Cảm ơn ông Thanh”, cậu cả Triệu nói một lần nữa.

“Bây giờ không còn chuyện của các người nữa. Lập tức cút hết ra ngoài cho tôi!”

Triệu Ngũ lại nói: “Mau chuẩn bị đồ ăn thức uống tốt nhất ở đây ra tiếp đãi anh Thanh đi! Rõ chưa?”

“Vâng, con biết rồi”, cậu cả Triệu nói.

“Không cần nữa. Chúng tôi đều đã ăn no rồi”.

Trần Thanh nói với Triệu Ngũ.

“Thế thì mọi người hát Karaoke giải khuây một chút nhé”.

Triệu Ngũ ra sức lấy lòng Trần Thanh nói: “Hay là để tôi thu xếp cho anh một phòng Karaoke”.

Khi Triệu Ngũ nói điều này, Trần Thanh quay lại nhìn đám người Hứa Mỹ Tình.

“Các cô thấy thế nào?”

Trần Thanh hỏi.

“Tôi sao cũng được”, Hứa Mỹ Tình nói.

“Tôi nghĩ chúng ta nên hát một chút đi”.

“Tối nay chúng ta đến đây vốn là để hát Karaoke mà”.

“Có được miễn phí không?”

Có người hỏi.

“Đương nhiên là miễn phí rồi”, Triệu Ngũ liền nói: “Chỉ cần mọi người đều vui vẻ, tối nay tất cả mọi thứ ở đây đều được miễn phí”.

“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa, hát thôi!”

“Tôi cũng đã lâu rồi chưa được hát”.

“Dù sao cũng được miễn phí, sao phải ngại chứ”.

Sau khi nguy hiểm đã được giải quyết ổn thỏa thì các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chị Mỹ Tình, chị nghĩ thế nào?”

Trần Thanh vẫn hỏi ý kiến của cô ấy.

“Mọi người đều đã có hứng như thế, vậy cứ chơi tới bến thôi”, Hứa Mỹ Tình nói.

Nhìn thấy bộ dạng kính nể của Triệu Ngũ khi đứng trước mặt Trần Thanh, mọi người đều biết, đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Chuyện vừa rồi thực sự quá ức chế, quá đáng sợ rồi, tất cả đều muốn tìm cách giải tỏa.

“Vậy thì sắp xếp cho tôi một phòng đi”.

Trần Thanh nói với Triệu Ngũ.

“Anh Thanh, đi theo tôi!”

Triệu Ngũ hướng về phía Trần Thanh làm động tác mời.

Sau khi Triệu Ngũ đưa Trần Thanh bước ra thì những người bên ngoài đều không tránh khỏi ngạc nhiên khi thấy ông ta đối với Trần Thanh cung kính như vậy.

Rất nhanh sau đó, Triệu Ngũ đã sắp xếp một căn phòng Karaoke sang trọng nhất cho Trần Thanh và những người khác.

“Căn phòng Karaoke này thật là nguy nga tráng lệ a!”

“Thực sự quá xa xỉ rồi!”

Đám người Hồ Tiểu Nhạc bước vào cửa và không ngừng cảm thán.

Triệu Ngũ tự hào nói: “Ngày thường phòng Karaoke này sẽ không mở cửa cho người ngoài vào. Nhưng nếu là anh Thanh đây đã đến thì nhất định phải để cho anh Thanh dùng rồi".

Lời nịnh hót của Triệu Ngũ thốt ra càng lúc càng không biết ngượng miệng.

Đám người Hồ Tiểu Nhạc không ngừng gật đầu.

“Nội thất ở đây quả thực rất cao cấp”.

“Chắc chắn hát sẽ rất mượt. Mau chọn bài hát thôi!”

“Tôi cũng muốn hát”.

Mọi người bắt đầu cầm micro rồi chọn bài rồi hát.

Trần Thanh thấy bọn họ chọn bài hát cũng không muốn ảnh hưởng đến bọn họ.

Anh bước ra khỏi cửa cùng với Triệu Ngũ.

Ngoài cửa, Triệu Ngũ đưa một cái USB cho Trần Thanh.

“Anh Thanh, đây là bằng chứng cho thấy Tất Văn Bách bảo tôi sai người bắt cóc Nam Cung Yến”.

“Ừm. Cảm ơn!”

Trần Thanh vỗ vai Triệu Ngũ cười nói.

“Không cần khách khí. Đây vốn là điều tôi nên làm”, Triệu Ngũ cười nói.

“Không có chuyện gì nên ông có thể đi trước. Tôi phải vào trong chơi cùng bọn họ”.

Trần Thanh cất USB đi rồi nói với Triệu Ngũ.

“Ừm”, Triệu Ngũ nói: “Lát nữa tôi sẽ cho người đem chút đồ ăn nhẹ và đồ uống đến. Anh Thanh, anh còn điều gì căn dặn nữa không?”

“Không có”.

“Vậy tôi không làm phiền anh Thanh nữa”, Triệu Ngũ nói xong liền rời đi trước.

Trần Thanh bước vào phòng.

“Bố!”

Triệu Ngũ đi tới cửa thang máy, cậu cả Triệu liền đuổi theo, vẻ mặt hắn ta ủ rũ nói: “Bố, tại sao bố lại sợ hắn như vậy? Hắn không phải chỉ là một người bình thường thôi sao, chỉ cần một phát súng là hắn toi mạng rồi”.

Cậu cả Triệu vẫn cảm thấy không phục.

“Mẹ kiếp! Mày thực sự cho rằng khẩu súng của mày là bất khả chiến bại sao?”

Triệu Ngũ hắng giọng chửi bới.

“Đúng vậy! Súng của con là bất khả chiến bại, lẽ nào hắn còn có thể tránh được đạn sao?”

Cậu cả Triệu nghiến răng nói.

“Đúng vậy! Hắn không chỉ có thể tránh đạn, mà còn có thể trực tiếp đỡ được đạn mà vẫn không làm sao”.

“Bố, bố đang nói lung tung gì thế. Làm gì có người như bố nói chứ!”

Cậu cả Triệu nghi hoặc nói.

“Mày có biết vết thương trên đầu của tao từ đâu mà có không?”

Triệu Ngũ hắng giọng nói.

“Từ đâu chứ?”

Cậu cả Triệu khó hiểu nói: “Bố, ai dám công kích bố chứ!”

“Chính là hắn!”

“Bố nói là hắn sao?”

“Ừm”, Triệu Ngũ bèn kể với cậu cả Triệu về những gì đã xảy ra vào hôm đó một lượt.

Sau khi hắn ta nghe xong lời kể của Triệu Ngũ thì hít sâu một hơi nói: “Bố, hắn thật sự có thể đỡ đạn sao?”

Triệu Ngũ gật đầu nói: "Ừm! Hơn nữa, hắn ghét nhất là kẻ nào cầm súng chĩa vào người hắn. Cũng may hôm nay tao xuất hiện kịp thời, nếu đến muộn một chút, e rằng mày đã không xong rồi!”

Cậu cả Triệu nghe thấy lời này thì hắn ta gật đầu liên tục.

Hắn ta biết mình không thể nào dây vào một người dũng mãnh có thể tay không đỡ đạn như vậy được.

Chương 104: Đưa người đẹp về nhà.

Trần Triệu Thanh từ bên ngoài đi vào thì vừa hay gặp Hứa Mỹ Tình bước ra từ nhà vệ sinh phòng Karaoke.

Lúc này, sắc mặc của Hứa Mỹ Tình không ổn lắm, Trần Thanh quan tâm hỏi: “Chị Mỹ Tình, chị không sao chứ? Chị có chỗ nào không được khỏe sao? Có cần tôi đưa chị về nghỉ ngơi không?”

“Tôi không sao”, Hứa Mỹ Tình gượng cười nói.

Hứa Mỹ Tình nói xong thì bước về phía trước nói: “Mọi người, hôm nay dù sao cũng là ngày nghỉ, tối nay chúng ta không say không về”.

“Được!”

“Tối nay rượu ngon như vậy, tôi nhất định sẽ uống thật say”.

Hứa Mỹ Tình nâng ly rượu nói: “Nào, tôi cạn trước một ly”.

Trần Thanh nhìn Hứa Mỹ Tình, anh cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn lắm, nhưng lại không nhìn ra là có vấn đề ở đâu.

Lúc này, có người chạy tới lôi kéo Trần Thanh nói: “Trần Thanh, mau lại đây hát đi, uống rượu cùng nhau nào, cạn ly!”

“Trần Thanh, tôi muốn song ca với anh một bài”.

“Tôi cũng muốn song ca với anh nữa”.

Các nhân viên nữ lại vây quanh Trần Thanh rồi nhao nhao hết cả lên.

Lúc này, bọn họ nhìn Trần Thanh như thể nhìn thấy một bầu trời sao đang tỏa sáng lấp lánh vậy.

Trần Thanh cầm micro cười đắc ý: “Nếu ai muốn song ca với tôi thì có thể xếp hàng. Tôi nói cho mọi người biết, tôi hát rất hay đó”.

“Thật không?”

“Anh thích hát bài nào? Chúng tôi sẽ chọn cho anh để nghe xem anh hát thế nào”.

Các cô nghe thấy Trần Thanh nói mình hát rất hay thì đều hăng hái hết cả lên.

Trần Thanh vô cùng tự tin nói: “Bài ruột của tôi là “Xin Chào Công Phu Thiếu Lâm” .

Các nhân viên nữ đều sững sờ.

“Có bài hát như vậy hả?”

“Chưa từng nghe”.

“Sở thích của anh thật độc đáo”.

Lúc các nhân viên nữ vẫn còn đang nói thì Trần Thanh đã đi qua và chọn cho mình bài hát này, sau đó hát một cách tự nhiên.

Trong nháy mắt, các cô liền biết bài hát Trần Thanh nói đến là bài nào.

Chính là bài hát mà Châu Tinh Trì hát cùng đại sư huynh trong phim “Công phu”.

“Bắt đầu thôi”.

Các cô có chút mong đợi.

Trần Thanh cầm mic hát thật nghiêm túc: “Xin chào công phu Thiếu Lâm, công phu Thiếu Lâm rất mạnh...”

Hở!

Giây phút này các nhân viên nữ trong phòng SVIP chỉ biết đưa mắt nhìn nhau mà không ai nói nên lời.

Thấy Trần Thanh tràn đầy tự tin như vậy nên họ còn có chút kỳ vọng, nhưng bây giờ nghe Trần Thanh cất tiếng hát thì tất cả đều thấy nghi ngờ, Trần Thanh lấy đâu ra dũng khí để hát vậy, là Lương Tịnh Như truyền cho hả?

Trần Thanh vẫn đang hát rất hăng say.

“Woa wo... Woa wo...Woa wo...”

Lúc hát đoạn cuối cùng, Trần Thanh còn dồn hết sức hét lên.

Hét xong, Trần Thanh ngẩng đầu nhìn các cô, cười đắc ý: “Hát hay lắm phải không?”

“À ừ”.

“Hát hay”.

“Hát rất hay!”

Các cô dối lòng phụ họa theo.

“Vậy bây giờ ai muốn song ca với tôi nào?”

Trần Thanh hỏi.

“Trần Thanh, anh ăn chút gì đi đã”.

“Trần Thanh, chị Mỹ Tình muốn cậu qua đó uống rượu cùng chị ấy”.

“Mau đi đi!”

Trước đó, Trần Thanh vốn được nhiều người tranh giành thì bây giờ lại bị đẩy ra ngoài một cách triệt để.

Các cô vì mạng sống của mình nên không thể để Trần Thanh tiếp tục hát nữa.

Người ta hát lấy tiền nhưng anh hát lấy mạng người đó.

Trần Thanh bị gạt ra ngoài thì trở về ngồi cạnh Hứa Mỹ Tình, cạn lời hỏi: “Chẳng lẽ tôi hát không hay hả?”

“Ừm, rất khó nghe”.

Hứa Mỹ Tình nói thẳng.

“Chị Mỹ Tình, đừng có đả kích người ta như vậy chứ”.

“Cực kỳ khó nghe”, Hứa Mỹ Tình nghiêm túc nói.

“Đành chấp nhận vậy”.

Trần Thanh nở nụ cười nói: “Thật ra là tôi cố ý đấy. Tôi đẹp trai như vậy rồi, còn hát hay nữa thì tôi biết phải làm sao nếu tất cả các cô ấy đều yêu tôi đây”.

“Khoác lác”.

Vẻ mặt Hứa Mỹ Tình vốn đang rất ủ rũ, nhưng lập tức bị Trần Thanh chọc cười.

“Đồ không biết liêm sỉ”.

Hứa Mỹ Tình cười nói.

“Tôi nói thật đó”, vẻ mặt Trần Thanh rất nghiêm túc nói, nhưng anh nghiêm chỉnh chưa được bao lâu thì cười nói: “Chị Mỹ Tình, cuối cùng chị cũng cười rồi. Mà lúc chị cười lên, trông rất đẹp. Quả là một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành mà.

“Đồ dẻo miệng, nào, uống rượu cùng chị đây đi!”

Hứa Mỹ Tình liếc xéo Trần Thanh một cái rồi nói.

“Rõ!”

Trần Thanh cầm ly rượu lên uống cùng Hứa Mỹ Tình.

“Thêm ly nữa”.

Uống hết một ly, Hứa Mỹ tình lại rót thêm một ly nữa.

“Chị Mỹ Tình, từ từ thôi nào, lỡ như uống say thì sao”, Trần Thanh khuyên ngăn.

Hứa Mỹ Tình vỗ vào chân Trần Thanh, cô ấy dựa gần vào anh thêm một chút rồi nói: “Nếu cậu có thể chuốc say chị đây, thì đêm nay cậu muốn gì chị cũng đều chiều hết”.

Ánh mắt Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Thanh vô cùng quyến rũ, nhất thời khiến nhịp tim của Trần Thanh như đập lệch đi một nhịp.

“Thật sao?”, Trần Thanh hỏi.

“Ừm ừm! Có điều là tôi sợ cậu không có cái gan đó”.

Hứa Mỹ Tình tự tin cười: “Nào! Ly tiếp theo!”

Ọe!

Bên ngoài khách sạn, Hứa Mỹ Tình vịn cột điện, nôn đến mức chết đi sống lại.

Trần Thanh đang dìu Hứa Mỹ Tình, anh vừa vỗ sau lưng giúp cô ấy vừa quan tâm hỏi: “Chị Mỹ Tình, chị không sao chứ?”

“Tôi không sao. Tôi còn uống tiếp được”.

Hứa Mỹ Tình vô cùng cao hứng: “Trần Thanh, chúng ta uống nữa đi”.

“Chị Mỹ Tình, uống như vậy đủ rồi”, Trần Thanh khuyên cô.

“Chị Mỹ Tình, muộn rồi, chúng ta về thôi”.

“Lần sau có cơ hội lại uống tiếp”.

“Đúng đó. Đêm nay chị đã uống rất nhiều rồi”.

Các nhân viên nữ đứng bên cạnh cũng không ngừng khuyên.

Bọn họ cũng đã uống không ít rượu, nhưng mà không uống nhiều như Hứa Mỹ Tình.

“Uống, tôi còn muốn uống nữa”.

Hứa Mỹ Tình chân nam đá chân chiêu lôi kéo lấy Trần Thanh, hét lên: “Làm sao tôi có thể uống rượu thua cậu được chứ. Không thể nào! Chúng ta uống tới cùng nào!”

Hứa Mỹ Tình vừa dứt lời thì bổ nhào vào lòng Trần Thanh, trong miệng lẩm bẩm không ngừng: “Chúng ta uống nữa đi, uống nữa đi...”

“Trần Thanh, chị Mỹ Tình say quá rồi, anh đưa chị ấy về nhà nha”.

Hồ Tiểu Nhạc nói với Trần Thanh.

“Để em cho anh địa chỉ nhà chị ấy, mật khẩu nhà là khóa vân tay, anh ấn ngón cái của chị ấy là mở được khóa ngay”.

“Trần Thanh, chị ấy giao cho anh đó. Chúng tôi đi trước đây”.

Bọn họ để lại địa chỉ, sau đó yên tâm giao Hứa Mỹ Tình cho Trần Thanh rồi đón taxi đi về.

Trần Thanh nhìn mọi người rời khỏi rồi nhìn Hứa Mỹ Tình đang tựa trong lòng mình.

Anh thở dài một hơi, anh còn tưởng Hứa Mỹ Tình uống rất được, không ngờ tửu lượng lại quá kém.

Bây giờ, Hứa Mỹ Tình say thành như thế này thì anh chỉ có thể tự mình đưa cô ấy về nhà thôi.

Trần Thanh đỡ lấy Hứa Mỹ Tình rồi gọi một chiếc taxi.

Sau khi lên xe taxi thì anh đọc địa chỉ nhà của Hứa Mỹ Tình cho tài xế.

Trên xe, cả người Hứa Mỹ Tình mềm nhũn dựa vào lòng Trần Thanh. Vì bây giờ là mùa hè nên cả hai đều mặc rất ít quần áo.

Hứa Mỹ Tình cứ dán lên người Trần Thanh như vậy, khiến anh cảm nhận rất rõ được cái cảm giác mềm mại đó là gì.

Lúc này, trong lòng anh vô cùng dao động.

Còn Hứa Mỹ Tình thì cứ lẩm bẩm rằng: “Trần Thanh, chúng ta uống tiếp đi. Nếu cậu hạ gục được tôi thì muốn làm gì tôi cũng được”.

Giây phút nghe thấy được những lời này, Trần Thanh không kìm được mà hăng máu một phen.

Chị ấy là đang ra ra hiệu cho mình sao?

Thật sự thì Trần Thanh không có sức kháng cự với người phụ nữ như Hứa Mỹ Tình.

“Cậu trai, cậu thật may mắn. Haha”

Lúc này, tài xế xe taxi nở một nụ cười mang theo sự ngưỡng mộ nói.

Chương 105: Dọa nạt

“Người anh em, tôi nói cho cậu biết, người phụ nữ này đúng là cực phẩm”.

“Hehe, nếu cậu được thử qua thì chắc chắn sẽ “dư âm bất tận” đấy”.

“Thật sự ngưỡng mộ cậu!”

Tên tài xế taxi có chút lưu manh.

Cả đường đi, ông ta không ngừng truyền thụ cho Trần Thanh những tư tưởng không đứng đắn.

Vốn Trần Thanh còn cố gắng khống chế bản thân không nghĩ theo hướng đó.

Nhưng mà Hứa Mỹ Tình cứ dán vào người anh như thế, lại thêm lời nói của tên tài xế, Trần Thanh cảm thấy cả người mình đều nóng ran cả lên. Mấy lần suýt nữa anh đã không nhịn được mà duỗi tay làm ra hành động sai trái nhưng cuối cùng vẫn khống chế được mình.

Dù gì Hứa Mỹ Tình cũng cùng bộ phận với anh, anh sợ nếu xảy ra chuyện gì thì sau này không có mặt mũi gặp ai nữa.

Lại nói, anh cũng là người có vợ rồi.

May là nhà Hứa Mỹ Tình cách đây cũng không xa, 10 phút sau xe đã dừng lại.

Tên tài xế phanh gấp khiến Hứa Mỹ Tình đang ngồi trên xe bị lảo đảo cho nên cô ấy lại càng muốn nôn hơn.

“Chị Mỹ Tình, đừng có nôn, xuống xe rồi nôn sau”.

Trần Thanh vừa đỡ Hứa Mỹ Tình vừa nói.

Ọe~

Nhưng Hứa Mỹ Tình vẫn không nhịn được nữa mà nôn ngay trong xe.

Cô ấy nôn hết cả vào quần của Trần Thanh, còn để dây cả vào người mình nữa.

Trần Thanh thấy vậy thì nhăn hết cả lông mày lại.

Anh vội vàng đỡ Hứa Mỹ Tình xuống xe, rồi sau đó rút ra ba tờ tiền ném cho tên tài xế.

“Không cần trả lại tiền thừa nữa, chỗ còn thừa coi như phí rửa xe”.

Trần Thanh nói với tên tài xế.

“Cậu đợi chút”.

Tên tài xế nhận tiền rồi xuống xe gọi với theo.

“Còn chuyện gì?”

Trần Thanh dừng lại hỏi ông ta.

“Bạn gái cậu nôn lên xe tôi, đền có chút tiền này mà đòi đủ sao?”

Tên tài xế nhìn chằm chằm Trần Thanh.

“Còn chưa đủ sao? Thế ông muốn bao nhiêu?”

Trần Thanh hỏi lại với vẻ khó chịu.

Tiền xe chưa đến 50 tệ, bây giờ đưa ông ta hơn 100 tệ, đủ để rửa xe rất nhiều lần ấy chứ, nhưng ông ta vẫn không hài lòng cho nên Trần Thanh cảm thấy khó chịu.

“Ít nhất là phải bồi thường 1000 tệ”.

Tên tài xế căng cơ tay lên rồi nói.

Ông ta thấy Trần Thanh ra tay hào phóng, hơn nữa nhìn anh cũng gầy gò dễ bắt nạt, cho nên ông ta mới bắt nạt một chút.

Trần Thanh liếc ông ta một cái rồi không buồn để ý đến nữa, anh chỉ đỡ Hứa Mỹ Tình đi về nhà.

“Cậu đừng đi”.

Tên tài xế xông lên giữ chặt lấy tay Trần Thanh.

Trần Thanh giơ chân ra đá một cái thì ông ta liền bị đá văng ra ngoài.

Anh không định quan tâm tới hạng người vô cớ gây sự như vậy làm gì.

“Chó má, dám động tay động chân với ông đây, ông đây đánh chết mày”.

Tên tài xế bị Trần Thanh đạp ngã xuống đất thì vội đứng dậy, ra sau cốp xe rút ra một ống thép.

Ông ta cầm ống thép trong tay rồi chỉ thẳng vào Trần Thanh: “Hôm nay không đền ông đây 2000 tệ thì đừng hòng đi”.

“Nếu ông còn vô lý gây sự như thế thì đừng trách tôi không khách khí”.

Trần Thanh nói với tên tài xế.

“Ông đây vô lý gây sự?”

Tên tài xế cười lạnh: “Ông đây cứ thích thế đấy, thì làm sao? Cậu có thể làm gì được tôi!”

Tên tài xế vừa nói bắp tay lại vừa co giật, ông ta bày ra bộ dáng “ông đây thích kiếm chuyện đó thì sao”.

Trần Thanh nhìn thấy biểu cảm ngang ngược như vậy của tên tài xế thì lại quay sang nhìn Hứa Mỹ Tình đang muốn nôn, anh cũng không muốn so đo nhiều với ông ta làm gì mà chỉ chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tình xuống xe.

“Mẹ nó”, ông ta thấy Trần Thanh không để ý đến mình thì cầm lấy ống thép đập qua.

Trần Thanh đá văng chiếc ống thép trên tay ông ta bay ra ngoài rồi đá ông ta ngã lăn xuống đất.

Trần Thanh đá văng tên tài xế rồi đi về đó, lấy ba tờ tiền trong túi ông ta ra. Anh lấy một tờ 50 tệ ném thẳng vào mặt ông ta rồi nói không có chút khách khí nào: “Còn đi theo nữa thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Thái độ ông ta như thế nên anh cũng chẳng muốn cho ông ta thêm đồng nào.

Vừa nói xong Trần Thanh liền đỡ Hứa Mỹ Tình rời đi.

Tên tài xế thấy anh đi xa thì quay lại xe lấy điện thoại gọi, điện thoại vừa được nối máy thì nói luôn: “Anh, em bị ăn cướp, anh mau cho người đến đây giúp em”.

Sau khi Trần Thanh đỡ Hứa Mỹ Tình về đến nhà của cô ấy thì thấy đúng như những gì đám Hồ Tiểu Nhạc nói, khóa nhà cô ấy là khóa vân tay cho nên anh liền cầm lấy ngón tay cái của cô ấn vào là cửa đã được mở ra.

“Đến nhà rồi”

Trần Thanh đỡ Hứa Mỹ Tình ngồi xuống ghế sofa rồi nói với cô.

Ọe~

Ngay lúc Hứa Mỹ Tình ngồi xuống thì lập tức đẩy Trần Thanh ra và chạy vào phòng vệ sinh.

“Oẹ~ Oẹ~”.

Ngay sau đó Trần Thanh đã nghe thấy tiếng nôn mửa của cô ấy.

Hứa Mỹ Tình vẫn đang nôn trong nhà vệ sinh, Trần Thanh chỉ đành lấy vài tờ giấy lau qua loa cái quần của mình.

Đợi đến khi anh lau sạch rồi thì không nghe thấy tiếng của Hứa Mỹ Tình nữa.

Đợi một lúc sau, Trần Thanh lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Trần Thanh chạy vội vào trong, vừa mở cửa nhà vệ sinh thì đúng lúc Hứa Mỹ Tình từ trong đi ra ngoài.

Hai người đâm thẳng vào nhau.

Bộp!

Điều không ngờ đến là cả hai người đều ngã vật ra sau.

Cũng may, Trần Thanh nhanh nhẹn xoay người lại, để mình ngã xuống đất trước rồi sau đó lấy mình làm đệm lót cho Hứa Mỹ Tình.

Hứa Mỹ Tình ngã vào ngực Trần Thanh, cô ấy lồm cồm bò dậy nhìn anh một cái rồi nở một nụ cười.

“Trần Thanh”.

Hứa Mỹ Tình nhìn anh chằm chằm.

“Hả?”

“Chị đây có xinh đẹp không?”

Hứa Mỹ Tình hỏi.

“Đẹp!”

“Đẹp chỗ nào?”

Cô hỏi đến cùng.

“Chỗ nào cũng đẹp”.

“Không tính, tôi hỏi là cậu thấy chỗ nào trên người tôi đẹp nhất”.

Hứa Mỹ Tình nhìn chằm chằm Trần Thanh rồi cười một cách ngốc nghếch: “Nếu cậu nói được, chị đây sẽ thưởng cậu một cái hôn, cậu có biết tôi hài lòng nhất với bộ phận nào trên cơ thể không?”

Trần Thanh nghĩ một lúc rồi nói một cách yếu ớt: “Chân?”

“Chụt!”

Trần Thanh vừa nói xong thì Hứa Mỹ Tình đã hôn một cái giòn tan trên má anh.

“Thông minh”.

Hứa Mỹ Tình cười.

Cô ấy vừa hôn xong thì cứ vừa cười một cách ngốc nghếch vừa nhìn chằm chằm Trần Thanh.

Anh nhìn thấy nụ cười này thì không biết làm sao.

“Đồ đểu này ~ cậu muốn làm gì?”

Hứa Mỹ Tình hỏi.

“Ừm”.

Trần Thanh gật đầu.

“Haha, đồ đểu này!”

Hứa Mỹ Tình nói xong thì lại nằm xuống.

Trần Thanh thấy cô ấy nằm xuống như vậy thì nghĩ thầm trong lòng, cô ấy có ý gì cơ chứ?

Lẽ nào là ngầm đồng ý sao?

“Cậu còn không đỡ tôi dậy sao, chúng ta cùng nhau tắm nào”, Hứa Mỹ Tình trách móc.

Chúng ta?

Tắm?

Trần Thanh đơ người.

Lời bóng gió này quá rõ ràng rồi.

Trần Thanh chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tình dậy.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đúng vào lúc này thì có tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài.

“Hơn nửa đêm rồi, ai còn đến gõ cửa chứ?”

Trần Thanh hỏi.

“Không biết, đừng quan tâm”.

Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng: “Mau đỡ chị đây dậy đi”.

“Hứa Mỹ Tình, người đàn bà dâm đãng này, mau mở cửa ra. Ông đây biết cô dẫn trai về nhà, con mụ dâm đãng, mau mở cửa ra cho ông”.

Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói thô lỗ.

Hứa Mỹ Tình nghe được tiếng nói này thì mắng: “Đúng là âm hồn không tan”.

“Chị, ai thế?”

Trần Thanh tò mò.

“Không cần quan tâm đến hắn ta”.

Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng: “Cậu đỡ tôi dậy đã”.

“Được thôi”.

Trần Thanh cười.

Bịch!

Nhưng đúng lúc này, cửa nhà Hứa Mỹ Tình đã bị người ta đẩy ra.

Cửa bị mở ra, Trần Thanh liền nhìn thấy một người cầm theo rìu chữa cháy xông vào cùng vài người khác.

Chương 106: Xấu xa bỉ ổi

Người đàn ông đi trước cầm dìu bước vào, thấy Trần Thanh và Hứa Mỹ Tình đang nằm trên nền đất, hắn liền cầm rìu lên, nhìn hai người tức giận nói: "Hứa Mỹ Tình ả đàn bà dâm đãng, giờ bị tao bắt tại trận rồi nhé. Hừ, dám dấu tao đi cặp kè với người khác. Hôm nay tao phải đập chết mày".

Người đi theo sau hắn liền đóng cửa lại, rồi kéo đồ đạc để chặn cửa.

Hứa Mỹ tình thấy đối phương bộ dạng hung tợn như vậy, liền đứng dậy bảo vệ Trần Thanh, nói: "Chu Thịnh Long, anh đừng có mà nói bừa. Hai chúng ta đã không còn mối quan hệ nào rồi. Chúng ta đã ly hôn rồi".

"Hứa Mỹ Tình, chị kết hôn rồi à?"

Trần Thanh tò mò hỏi.

Hứa Mỹ Tình cắn môi đáp: "Chuyện này tôi sẽ kể cho cậu sau".

"Chu Thịnh Long , chúng ta đã không còn bất kì mối quan hệ nào nữa, giờ anh lập tức rời khỏi đây cho tôi. Tôi nhắc lại một lần nữa, tòa án đã phán quyết chúng ta ly hôn rồi, giờ tôi có ở cùng với ai đều không liên quan đến anh. Cút!"

"Ly hôn?"

Chu Thịnh Long hừ một tiếng, đáp: "Tòa án đã quyết định thì sao nào. Tao không đồng ý với phán quyết của tòa, hơn nữa căn nhà này tao cũng có phần, mày không có tư cách đuổi tao đi. Hứa Mỹ Tình, mày nói là mày không ngoại tình, vậy mà hôm nay tao lại bắt quả tang mày ngoại tình với người khác”.

"Anh Chu, đừng nó nhiều với cô ta nữa. Cứ đánh gãy chân thằng bồ này đi".

"Đúng rồi đó, đánh gãy chân thằng bồ này rồi tính tiếp".

Những người xung quanh Chu Thịnh Long bắt đầu hùa theo.

Chu Thịnh Long tay cầm rìu, hùng hổ nói: "Nói đúng lắm. Hứa Mỹ Tình, đồ đàn bà dâm đãng này, mau tránh ra, tao phải đánh gãy chân tên này".

Chu Thịnh Long vừa nói, vừa nắm chặt chiếc rìu trong tay.

Hứa Mỹ Tình thấy chiếc rìu trong tay hắn ta thì cảm thấy sợ hãi.

Cô vẫn một mực đứng phía trước bảo vệ Trần Thanh, nhìn Chu Thịnh Long và nói: "Chu Thịnh Long, anh đừng có làm bừa, nếu anh dám làm hại cậu ấy, tôi sẽ liều chết với anh".

"Anh Chu, con đàn bà này giờ vẫn còn bảo vệ bồ của nó".

"Đừng dài dòng nữa, mau đánh nó đi".

Đám người càng lúc càng tiến sát lại.

Chu Thịnh Long nhìn Hứa Mỹ Tình, ánh mắt toát lên vẻ giễu cợt: "Hứa Mỹ Tình, hôm nay mày không bảo vệ được nó đâu".

"Hứa Mỹ Tình, hay là để tôi giải thích đi?"

Trần Thanh đứng phía sau khẽ nói nhỏ với cô.

"Không được, Chu Thịnh Long có rìu, nguy hiểm lắm".

Hứa Mỹ Tình lập tức từ chối.

Trong lúc hoảng loạn thế này, Hứa Mỹ Tinh đã quên mất chuyện Trần Thanh lợi hại như thế nào, cô chỉ sợ tên điên Chu Thịnh Long làm hại Trần Thanh.

Rầm!

Hứa Mỹ Tình vừa dứt lời, chiếc rìu của Chu Thịnh Long đã chém xuống tay vịn trên ghế, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào cô, nở nụ cười giễu cợt: "Hứa Mỹ Tình, muốn tao không đánh hắn cũng được. Nhưng tao có một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

Hứa Mỹ Tình nhìn vào chiếc rìu trong tay hắn, cố gắng kéo dài thời gian.

Chu Thịnh Long nở một nụ cười đắc ý, nói: "Rất đơn giản, quay lại với tao, sau đó chuyển hết tài sản cho tao. Tới lúc đó, dù có bất kì chuyện gì cũng phải nghe theo lời tao. Dù cho tao có cặp kè bên ngoài, mày cũng không đươc quản".

Hứa Mỹ Tình nghe thấy những lời này, nghiến răng tức giận đáp: "Chu Thịnh Long, muốn quay lại với tôi, anh bỏ ngay ý nghĩ đó đi".

"Ha ha, tao biết mày sẽ không đồng ý mà".

Chu Thịnh Long lôi ra một bản hợp đồng, nói: "Vậy mày chuyển hết tài sản cho tao, rồi ngủ cũng tao một lần nữa, thì hôm nay tao sẽ không làm tổn thương hắn".

"Đồ cặn bã, đừng có mơ".

Hứa Mỹ Tình mắng mỏ.

Những lời này của Chu Thịnh Long khiến cô ghê tởm.

Chu Thịnh Long vẫn đắc ý nói: "Hứa Mỹ Tình, mày còn tiếp tục từ chối, tới lúc đó mày không chỉ cần ngủ với tao, mà còn phải ngủ với đám anh em của tao. Ha ha, nói thật, tao hối hận vì ly hôn với mày rồi".

"He he".

Nghe Chu Thịnh Long nói vậy, đám người xung quanh đều lộ ra nụ cười dâm đãng.

Hứa Mỹ Tình nhìn thấy gương mặt của bọn họ liền cảm thấy ghê tởm.

"Nếu mà không đồng ý, thì đừng trách tao ra tay".

Chu Thịnh Long đột nhiên trầm giọng, cầm lấy chiếc rìu bên cạnh, tay vịn của ghế đã bị hắn chém gãy rồi.

"Chu Thịnh Long, anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi".

Hứa Mỹ Tình nghiến răng mắng mỏ.

Chu Thịnh Long nheo mắt cười đắc ý, nói: "Hứa Mỹ Tình, đừng có nghĩ ly hôn là có thể thoát khỏi tao, tao nói cho mày biết, không có chuyện đó đâu! Cả đời này tao sẽ bám theo mày".

"Anh… Anh…".

Hứa Mỹ Tình nhìn Chu Thịnh Long, tức giận tới mức không nói lên lời.

Lúc này, Trần Thanh liền kéo Hứa Mỹ Tình ra phía sau.

"Hứa Mỹ Tình, để cho tôi giải quyết".

Trần Thanh nói với cô.

Trần Thanh cũng đã lờ mờ hiểu ra câu chuyện như thế nào, Chu Thịnh Long ly hôn với Hứa Mỹ Tình, thấy Hứa Mỹ Tình xinh đẹp như vậy nên vẫn không từ bỏ. Không những ham muốn vẫn còn, mà hắn còn muốn tài sản của cô nữa. Hơn nữa hắn cũng không xem cô là con người, bắt Hứa Mỹ Tình lên giường với những người khác.

Đối với loại đàn ông thế này, Trần Thanh chỉ có thể nói, đến cặn bã cũng không bằng.

"Trần Thanh, anh ta có rìu đó".

Hứa Mỹ Tình nhỏ giọng nhắc nhở.

Trần Thanh vỗ vai an ủi cô: "Có tôi ở đây, không cần lo".

Hứa Mỹ Tình thấy nụ cười của Trần Thanh, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Lúc trước trong bữa tiệc tối hôm đó, Trần Thanh cũng nói như vậy với cô.

Trần Thanh đứng chắn phía trước, Chu Thịnh Long liền đưa chiếc rìu lên lắc lắc trước mắt anh, đắc ý nói: "Ồ ồ, không làm rùa rụt cổ nữa rồi hả, cuối cùng thì cũng giống một thằng đàn ông rồi? Thằng nhãi, tao nói cho mày biết, hôm nay gặp bọn tao là mày xui xẻo rồi. Tóm lại, hôm nay con đàn bà này mà không chịu ký giấy và quay lại với tao, tao sẽ không tha cho mày".

Chu Thịnh Long vừa nói vừa cầm lấy mặt lưng chiếc rìu gõ gõ lên vai Trần Thanh, nói: "Mày cũng sẽ không thoát được đâu".

Nhìn thấy hành động này của hắn, đám người xung quanh bắt đầu bật cười.

"Cút!".

Trần Thanh đanh giọng đáp.

"Cái gì?"

Chu Thịnh Long lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng hắn chưa nghe rõ lời Trần Thanh vừa nói.

"Cút càng xa càng tốt".

Trần Thanh trầm giọng.

Hơ!

"Anh Chu, nó bắt chúng ta cút kìa".

"Mẹ kiếp, cút cái đầu mày".

"Đừng phí lời với nó nữa. Đập chết nó đi!"

Thấy bộ dạng này của Trần Thanh, bọn họ không phục chút nào.

Bọn họ vốn nghĩ Trần Thanh bị bắt quả tang thế này, Chu Thịnh Long lại còn có rìu, cộng thêm việc đám bọn họ đông như vậy, đáng nhẽ Trần Thanh phải bị dọa tới mức tè ra quần chứ, hơn nữa Hứa Mỹ Tình cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ là bọn họ không ngờ được, Trần Thanh không những không sợ, mà người lại còn huênh hoang như thế.

"Mẹ kiếp, mày nghĩ tao không dám chém mày à?"

Chu Thịnh Long khó chịu nói.

"Còn không cút đi thì đừng có trách".

Trần Thanh đáp.

"Chết tiệt!"

Chu Thịnh Long nghe thấy vậy dường như bị đả kích nặng nề, cầm lấy rìu xông về phía Trần Thanh, chỉ có điều hắn dùng mặt lưng của chiếc rìu.

Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền sợ hãi.

Thình thịch!

Chỉ có điều, chiếc rìu trong tay hắn chưa kịp chạm vào cơ thể của Trần Thanh, anh đã ra tay rồi.

Trần Thanh giơ một nắm đấm, đánh trúng mặt Chu Thịnh Long, chiếc rìu của hắn còn chưa kịp chạm tới người anh thì hắn đã bị đánh văng ra ngoài rồi.

Chương 107: Cáo mượn oai hùm

"Chết tiệt!"

Đám người Chu Thịnh Long cảm thấy hơi bất ngờ khi hắn bị đánh văng ra ngoài.

Nếu nói về cơ thể, rõ ràng Chu Thịnh Long to con hơn Trần Thanh, Trần Thanh chỉ cần dùng một nắm đấm đã có thể đánh hắn bay ra ngoài, vậy phải mạnh tới mức nào chứ.

"Đánh nó! Đánh chết nó đi".

Chu Thịnh Long bò dậy, máu mũi vẫn đang chảy, chỉ tay về phía Trần Thanh và hét lên.

Nghe thấy vậy, đám người Chu Thịnh Long liền nhào tới, tên cầm ghế, tên cầm bình hoa đập về phía Trần Thanh.

"Trần Thanh, cẩn thận!"

Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền kêu lên.

Tên cầm ghế định tấn công anh, chiếc ghế của hắn còn chưa chạm tới thì đã bị một nắm đấm của Trần Thanh đấm thủng một lỗ rồi.

Nắm đấm vừa tung ra liền đánh hắn ngã nhào.

Trần Thanh vừa đánh ngã một lên, từ phía sau lại một tên khác nhào tới.

Trần Thanh chẳng thèm quay đầu, đá một phát về phía sau.

Thình thịch!

Tên đó cũng bị Trần Thanh một cước đá bay.

Giải quyết hai tên đó xong, vẫn còn một người nữa, Trần Thanh nhìn hắn, hắn liền lập tức ném đồ trong tay xuống đất, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi không đánh nữa".

Hắn bị Trần Thanh dọa sợ rồi.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ có thể dễ dàng giải quyết Trần Thanh.

Cuối cùng không ngờ được Trần Thanh lại mạnh tới vậy, một chiêu đã đánh ngã một người.

"Đánh tiếp đi, sao không đánh nữa rồi?"

Chu Thịnh Long thấy đám người dừng lại, kích động hét lên.

"Chúng ta đông như vậy, sợ gì chứ".

Khi Chu Thịnh Long vẫn đang hò hét, Trần Thanh đã tới trước mặt hắn rồi.

Bốp!

Trần Thanh tới gần lập tức tát Chu Thịnh Long một cái.

Chu Thịnh Long bị tát tới mức ngã nhào ra sàn.

"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, tao…"

"Chính là đánh tên cặn bã như mày đó!"

Trần Thanh tiếp tục đưa tay tát mạnh.

Bốp! Bốp!

Tiếng tát vang lên liên tiếp.

Trần Thanh có thể nói là mạnh vô cùng, cứ tiếp tục tát thêm vài cái thế này, răng của Chu Thịnh Long cũng bị tát rụng mất thôi.

Đám người đi theo Chu Thịnh Long nhìn thấy bộ dạng hung tợn này của Trần Thanh, chẳng ai dám chạy lại ngăn cản.

"Mẹ nó, đừng đánh nữa".

"Anh ơi đừng đánh nữa. Em sai rồi".

"Anh ơi, tiếp tục đánh nữa là đánh chết người đó".

"Mẹ ơi, giết người rồi".

Chu Thịnh Long đau đớn la hét.

Hắn ta không thể ngờ, một người tầm thường như Trần Thanh lại có thể mạnh tới vậy.

Đặc biệt là ánh mắt của anh lúc này, đây là ánh mắt muốn giết người mà.

Trần Thanh mạnh tay như vậy cũng là vì có lý do cả, anh biết để đối phó với những người bỉ ổi thế này, phải thật tàn nhẫn.

"Trần Thanh đừng đánh nữa. Đánh nữa là sẽ xảy ra án mạng đó".

Cuối cùng Hứa Mỹ Tỉnh nhẹ giọng khuyên ngăn.

Hứa Mỹ Tình sợ sẽ gây ra án mạng.

Chu Nhất Long mà chết thì cô không tiếc, nhưng nếu vì vậy mà Trần Thanh phải ngồi tù thì không nên chút nào.

Nghe Hứa Mỹ Tình khuyên ngăn, Trần Thanh mới chịu dừng tay.

Trần Thanh vừa dừng lại, anh liền kéo Chu Thịnh Long bị đánh tới biến dạng mặt mày đứng dậy, lạnh giọng nói: "Tao hỏi mày, lần sau còn dám quấy rồi chị Mỹ Tình nữa không?"

"Không dám, không dám nữa!"

Chu Thịnh Long gập đầu liên tục đáp.

"Đừng có để tao nhìn thấy mày nữa. Cút!"

Trần Thanh quăng Chu Thịnh Long xuống đất.

Khao khát được sống của Chu Thịnh Long mạnh lắm, vừa ngã xuống đất đã lồm cồm bò dậy, đến cả đám đàn em còn không quan tâm, lập tức chạy ra khỏi cửa.

Lúc này, Trần Thanh nhìn đám người còn lại.

"Bọn em cút ngay đây!"

Bọn chúng bị dọa tới mức nháo nhào chạy đi.

"Đóng cửa lại".

Trần Thanh vừa dứt lời, đám người đó liền hoảng loạn đóng cửa và bỏ chạy.

Sau khi đuổi đám người đó đi, Trần Thanh vỗ vai Hứa Mỹ Tình, hỏi: "Chị Mỹ Tình, không sao rồi".

"Trần Thanh… Hu hu…"

Hứa Mỹ Tình lúc này nhào vào lòng Trần Thanh, vừa khóc vừa nói: "Lúc nãy sợ chết đi được".

"Không sao rồi!"

Trần Thanh vỗ vai an ủi cô.

Còn lúc này, Chu Thịnh Long đã bỏ chạy tới trước cửa thang máy.

Bọn họ còn chưa kịp bấm thang thì thang máy đã kêu lên một tiếng rồi dừng lại.

Cửa thang máy vừa mở, một đám mười mấy người ào từ thang máy ra.

Chu Thịnh Long và đám đàn em thấy vậy liền giật mình.

Đám người kia nhìn rất giống côn đồ.

Hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm một típ sắt..

Chẳng nhẽ đám người này là Trần Thanh gọi tới để dạy bọn họ một bài học?

Nếu thật sự là vậy thì bọn họ chết chắc rồi.

"Hắn ta ở đâu?"

Phía cuối có một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen đang hút thuốc bước ra và hỏi.

"Tên quản lý khu nhà đáng ăn đòn đó, không đánh nó thì nó không chịu khai. Nó nói rồi thì nó sẽ thành một cái xác".

Người đàn ông đi đầu vừa hút thuốc, vừa chỉ vào cánh cửa đối diện mắng mỏ: "Mẹ kiếp, thằng nhãi đó không đưa cho tao, lại còn dám đánh tao. Hôm nay tao sẽ tính sổ với nó".

Nói rồi đám người kia liền tiến về phía trước.

"Mấy anh ơi…"

Chu Thịnh Long lúc này ôm mặt kêu lên.

"Làm sao?"

Người đàn ông mặc áo ba lỗ có chút không thoải mái, đáp.

"Có phải các anh muốn kiếm hai đứa chó má kia không?"

Chu Thịnh Long chỉ vào đối diện nói.

"Không sai!"

"Có vấn đề sao?"

"Mày có ý kiến?"

Bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người Chu Thịnh Long đáp.

"Không có, không có".

Chu Thịnh Long liên tiếp lắc đầu, vội vàng nói: "Tôi có chìa khóa nhà đó, tôi có thể đưa các anh vào".

"Vậy nhanh hơn nhiều đó".

Người đứng đầu tiên đáp: "Dẫn đường, mở cửa đi!"

"Được".

Chu Thịnh Long gật đầu.

Nói rồi đám người Chu Thịnh Long dẫn đầu, đưa đám người theo sau quay ngược lại đó.

Lúc này Chu Thịnh Long đã tính toán tước rồi, đám người này cũng tới tính sổ với Trần Thanh, bọn họ liền muốn lợi dụng đám người này để cho Trần Thanh một bài học.

Dù có thế nào, lần này nhất định hắn ta phải rửa hận.

"Chị Mỹ Tình, không sao rồi, không sao rồi. Tôi đã dạy cho tên cặn bã đó một bài học rồi, sau này hắn không còn dám tới nữa đâu".

Trần Thanh ôm lấy Hứa Mỹ Tình an ủi: "Nếu hắn còn dám quay lại, tôi sẽ cho hắn no đòn. Tôi đảm bảo, sau này hắn sẽ không dám quấy rối chị nữa".

Trần Thanh thấy Hứa Mỹ Tình khá đáng thương, dính dáng vô loại cặn bã như Chu Thịnh Long.

"Ừ…"

Hứa Mỹ Tình nằm trong lòng Trần Thanh, tiếng khóc cũng nhỏ dần.

Bịch!

Vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị đập mạnh.

Tiếng động này lại tiếp tục dọa Hứa Mỹ Tịnh một phen.

Trần Thanh quay đầu nhìn.

Anh nhìn thấy Chu Thịnh Long đang ngông nghênh bước vào trong.

Thấy Chu Thịnh Long quay lại, ánh mắt của Trần Thanh liền lộ vài tia giận dữ.

Chu Thịnh Long nhìn Trần Thanh, chỉ vào anh và huênh hoang nói: "Tạp chủng, tao nói cho mày biết, tối nay mày chết chắc rồi. Dám đắc tội với tao, tao sẽ cho mày chết một cách đau đớn".

Chu Thịnh Long nói xong, mười mấy tên đàn em đang đứng phía sau liền cầm vũ khí tiến lại.

Hứa Mỹ Tình thấy nhiều người như vậy liền sợ hãi.

Cô không ngờ Chu Thịnh Long nhanh như vậy mà có thể tìm được nhiều người tới giúp.

Lúc này Chu Thịnh Long không kiêng nể mà nói: "Tạp chủng, nếu giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, bọn tao có thể xem xét tha cho mày. Nếu không, mày cứ chờ chết đi! Hứa Mỹ Tình, mày không nghe lời tao, giờ tao sẽ khiến mày hối hận".

Chu Thịnh Long huênh hoang vô cùng.

Nhiều người tới tính sổ với Trần Thanh như vậy, hắn nghĩ lần này Trần Thanh chết chắc rồi.

Dù gì lúc nãy cũng là hắn đi đầu, coi như đám người này là do hắn đem tới đi.

Chương 108: Giờ càng thảm hơn rồi!

"Trần Thanh…"

Hứa Mỹ Tình lo lắng nói: "Hay là báo cảnh sát đi?"

"Giờ báo cảnh sát cũng vô dụng. Chờ cảnh sát đến nơi có khi bọn họ đều chạy hết rồi".

Trần Thanh giữ Hứa Mỹ Tình lại và nói.

Hứa Mỹ Tình gật đầu, cô biết Chu Thịnh Long có mối quan hệ thân thiết với cảnh sát ở đây, chắc đã đánh tiếng trước rồi. Cảnh sát sẽ không tới sớm vậy đâu.

"Bọn họ đông như vậy, giờ tính sao đây?"

Hứa Mỹ Tình lo lắng vô cùng, hỏi.

Trần Thanh vỗ vai cô, đáp: "Yên tâm".

"Không quỳ đúng không. Chúng mày chờ đó".

Chu Thịnh Long thấy Trần Thanh bất động, cảm thấy bực tức vô cùng, nói.

"Là hắn đúng không?"

Tên côn đồ đứng bên cạnh Chu Thịnh Long đẩy hắn qua một bên, hỏi người bên cạnh.

"Là hắn đó. Làm bẩn xe tao, còn đánh tao, không chịu đền tiền lại còn quỵt tiền xe nữa!"

Người đó đáp.

Trần Thanh lúc này mới nhận ra, hóa ra đây là tài xế taxi đã tống tiền anh đợt trước.

"Mẹ nó, không ngờ lại có người như vậy, tuyệt đối không được tha cho nó".

Chu Thịnh Long lại kích động nói.

Chu Thịnh Long vừa dứt lời, tên tài xế liền cùng đám người từ từ tiến lại phía Trần Thanh.

Khi tới trước mặt Trần Thanh, hắn liền cầm típ sắt lên và nói: "Thằng nhãi, mày không thoát được rồi. Mẹ nó, tao nói cho mày biết, nếu không muốn chết thì mau quỳ xuống xin lỗi, rồi đền 100 ngàn tệ cho tao".

"Đại ca, không thể chỉ đền tiền rồi bỏ qua như vậy được. Phải dạy dỗ nó một trận".

Chu Thịnh Long đứng phía ngoài hét lên.

"Nghe thấy chưa? Mau đền tiền đi, không đền thì tới lúc bọn tao ra tay, mày đừng có hối hận".

"Đền tiền!"

"Không đền tiền thì sẽ đánh chết mày!"

Đám côn đồ hết người này tới người kia huênh hoang gào lên.

"Muốn đòi tiền, không có".

Trần Thanh điềm tĩnh đáp: "Nếu muốn đánh nhau, lúc nào cũng sẵn sàng. Chỉ sợ bọn mày hối hận thôi".

"Mẹ nó, còn dám huênh hoang như vậy, đập chết nó đi".

Chu Thịnh Long nén cơn đau, tiếp tục gào thét.

Đám côn đồ thấy phản ứng của Trần Thanh, cảm thấy không thoải mái chút nào.

"Huênh hoang thật".

"Đánh chết nó?"

Trần Thanh liếc nhìn đám người trước mặt, đanh giọng đáp: "Nếu muốn đánh nhau thì mau lên, tao đang vội".

"Chết tiệt.. Huênh hoang…"

"Không huênh hoang thì sẽ chết à?"

Đám côn đồ nắm lấy típ sắt trong tay, chuẩn bị tấn công.

"Đứa nào to gan như vậy. Tránh ra để tao coi thử".

Lúc này, phía sau đám côn đồ truyền tới một giọng nói cợt nhả.

Vừa dứt lời, đám côn đồ đồng loạt tránh đường.

Một người mặc áo ba lỗ, tay cầm điếu thuốc từ trong đám người bước ra.

"Anh Hồ, chính là thằng tạp chủng này, không những quỵt tiền xe mà còn huênh hoang như vậy".

"Anh Hồ, anh thấy người như này có nên chém chết nó không?"

Người đàn ông mặc áo ba lỗ vừa bước ra, đám người liền đồng loạt chỉ tay về phía Trần Thanh.

Chu Thịnh Long nhìn người này, hắn biết người này nhất định là tên cầm đầu của đám côn đồ này, hắn liền lập tức hùa theo: "Đại ca, thằng nhãi này làm nhiều chuyện xấu lắm. Anh mau đập chết hắn đi, coi như là thay trời hành đạo. Đại ca, hay để em giúp anh dạy dỗ hắn, em có thể đưa tiền cho anh".

Người đàn ông mặc áo ba lỗ khi mới bước ra, trên mặt đem theo vài phần khinh bỉ.

Nhưng khi hắn bước tới phía trước và nhìn thấy Trần Thanh liền lập tức ngây người.

Đặc biệt là khi nghe thấy mấy lời của Chu Thịnh Long, hắn quy ra tát mạnh Chu Thịnh Long một phát.

"Mẹ kiếp, mày nói chuyện với ai vậy?"

Chu Thịnh Long bị tát, có chút ngây người, không hiểu chuyện gì.

Kẻ thù của kè thù không phải là bạn sao?

Theo lý thuyết thì hắn ta và tên cầm đầu này phải là bạn bè chứ, sao lại không nói một câu đã ra tay đánh người rồi?

"Đại ca, chỉ cần anh chịu đánh hắn, chuyện tiền bạc rất dễ thương lượng, em có thể đưa…."

Bình bịch!

Chu Thịnh Long còn chưa nói xong đã bị đá ngã nhào về một phía.

"Mày im mồm cho tao, đến cả anh Thanh của tao mà mày cũng dám dạy dỗ. Mày muốn chết phải không!"

Hồ Tuấn Kiệt đạp Chu Thịnh Long ngã nhào, liền bước tới bên cạnh Trần Thanh nói: "Anh Thanh, chào anh. Hehe.. Tôi không biết hóa ra là anh…"

Hồ Tuấn Kiệt lúc nhìn thấy Trần Thanh đã bị dọa một phen.

Ngọn ngành câu chuyện hắn đại khái đã hiểu rồi.

Hồ Tuấn Kiệt vốn nghĩ đây là một chuyện đơn giản thôi, nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Thanh, lòng hắn như rơi xuống vực thẳm vậy".

Hắn sợ rằng một khi làm ảnh hướng tới "đêm xuân" của Trần Thanh và Hứa Mỹ Tình thì hắn sẽ chết rất thảm.

Hơn nữa Hồ Tuấn Kiệt biết Trần Thanh lợi hại thế nào, đám người hắn đem tới đây thật sự không đủ mà.

"Anh Hồ, chuyện này là sao?"

"Anh Hồ, hắn không những quỵt tiền xe mà còn đánh em nữa".

Tên tài xế taxi không phục và nói.

Hồ Tuấn Kiệt lao tới tát hắn một phát rồi mắng mỏ: "Anh Thanh ngồi xe mày là vinh dự của mày đó. Mày còn dám nói anh Thanh quỵt tiền, chán sống rồi à?"

"Không dám. Không dám!"

Tên tài xế taxi yếu ớt đáp.

"Mau xin lỗi anh Thanh đi".

Hồ Tuấn Kiệt nói.

Tên tài xế taxi vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám phản đối, bước tới trước mặt Trần Thanh thấp giọng: "Anh Thanh, xin lỗi anh".

"Cảm ơn anh Thanh vì đã ngồi xe mày đi".

Hồ Tuấn Kiệt tiếp tục đánh vào đầu hắn và nói.

"Cảm ơn anh Thanh đã ngồi xe của em", tên tài xế taxi cúi đầu nói.

"Chúng mày, mau gọi anh Thanh đi".

Hồ Tuấn Kiệt nhìn đám đàn em phía sau, nói.

"Anh Thanh".

Đám người phía sau đồng loạt gọi.

Ơ!

Hứa Mỹ Tình thấy vậy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô thấy đám côn đồ lúc tới hung hăng như vậy, sợ Trần Thanh sẽ xảy ra chuyện.

Nào ngờ tên cầm đầu của đám người kia vừa tới liền cong lưng cúi đầu trước Trần Thanh.

Chuyện này đã xảy ra hai lần trong tối nay rồi.

Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Thanh, đột ngột cảm thấy người đàn ông này thú vị vô cùng. Anh thật là thần bí!

Chu Thịnh Long thấy vậy liền ngây người tại chỗ.

Rõ ràng đám người này tới gây rắc rối cho Trần Thanh, sao giờ lại cúi đầu hạ giọng với Trần Thanh vậy.

"Không sao, có thể cút rồi!"

Trần Thanh cũng không muốn đám người của Hồ Tuấn Kiệt ở lại lâu, dù gì nếu như bị hàng xóm nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Hứa Mỹ Tình.

"Bọn tôi đi liền. Đi liền.."

Hồ Tuấn Kiệt thấy Trần Thanh không truy cứu nữa liền như trút được một gánh nặng.

"Quay lại đây!"

Hồ Tuấn Kiệt vừa đi được hai bước, Trần Thanh đã gọi lại.

Hồ Tuần Kiệt căng thẳng quay đầu, cười nịnh bợ Trần Thanh, nói: "Anh Thanh, còn chuyện gì nữa sao?"

Hồ Tuấn Kiệt sợ Trần Thanh đổi ý.

"Đem mấy tên này đi. Dạy dỗ chúng một trận nhớ đời".

Trần Thanh chỉ vào Chu Thịnh Long nói.

Hồ Tuân Kiệt nhìn nhìn và lập tức trả lời: "Không thành vấn đề".

Hồ Tuấn Kiệt vừa dứt lời, liền quay ra nói với đám người của mình: "Ra tay đi".

Ngay lập tức có người xông tới giữ Chu Thịnh Long lại.

"Mỹ Tình, anh sai rồi".

"Anh, em sai rồi. Anh bảo bọn họ đừng đánh em".

Chu Thịnh Long gào thét.

"Tao cho mày cơ hội rồi".

Trần Thanh lạnh lùng đáp: "Nhưng mày lại quay lại để gây sự với tao. Xem ra lúc nãy dạy dỗ mày chưa đủ rồi".

"Anh ơi.. Cứu... Em.."

Chu Thịnh Long vốn muốn tiếp tục kêu cứu, Hồ Tuấn Kiệt liền trực tiếp bịt miệng hắn lại. Lúc này Chu Thịnh Long thật sự muốn chết cho rồi, vốn tưởng quay lại có thể ra oai một chút, nào ngờ kết cục còn thảm hại hơn.

"Anh Thanh, chuyện nhỏ nhặt này cứ để cho tôi. Không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của anh đâu".

Hồ Tuấn Kiệt vừa nói vừa kêu người kéo Chu Thịnh Long rời đi.

Lúc đi, hắn còn cẩn thận đóng cửa lại.

Chương 109: Thích thì chậm rãi thưởng thức

“Trần Thanh, Chu Thịnh Long sẽ không sao chứ?”

Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng hỏi.

“Chị Mỹ Tình, chị vẫn còn quan tâm tới hắn ta sao?”

“Không phải”, Hứa Mỹ Tình vội vàng lên tiếng giải thích: “Tôi sợ nếu hắn ta có xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó cảnh sát sẽ tìm tới cậu. Tôi chủ yếu là lo lắng cho cậu thôi”.

“Chị đừng suy nghĩ nhiều, họ biết phải làm như thế nào, chỉ là dạy cho Chu Thịnh Long một bài học nhỏ, sẽ không để hắn mất mạng đâu”.

Trần Thanh cười nói: “Hơn nữa cho Chu Thịnh Long một bài học khiến hắn nhớ kĩ sau này không dám tới quấy rầy chị nữa cũng tốt”.

“Ừm. Cảm ơn cậu”.

Hứa Mỹ Tình đáp.

“Chị Mỹ Tình, cũng không còn sớm, chị nhanh nghỉ ngơi đi”.

Lúc này Trần Thanh lên tiếng nói với Hứa Mỹ Tình.

Thành thật mà nói, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Thanh cũng không có suy nghĩ mờ ám kia. Anh cảm giác thừa lúc sơ hở mà lợi dụng người khác thì bản thân mình cũng không khác gì tên cặn bã Chu Thịnh Long kia.

Trần Thanh vừa dứt lời, Hứa Mỹ Tình liền cuống quýt tóm chặt lấy tay anh.

“Trần Thanh, tôi vẫn sợ”.

Hứa Mỹ Tình lẩm nhẩm.

“Chị Mỹ Tình, đừng sợ. Chu Thịnh Long không dám tới nữa đâu”.

“Tôi vẫn sợ, hay là cậu cùng tôi uống rượu đi”.

Hứa Mỹ Tình chăm chú nhìn Trần Thanh nói.

“Lại uống?”

“Ừm, chúng ta uống một chút thôi, đợi tôi ngủ rồi, cậu hãy rời đi, có được không?”, Hứa Mỹ Tình giống như một cô gái nhỏ nhìn Trần Thanh một cách đáng thương.

“Được”.

Trần Thanh thấy được ánh mắt này của Hứa Mỹ Tình, anh biết bản thân không cách nào có thể từ chối cô ấy.

“Tôi đi thay bộ đồ sạch sẽ, cậu đợi nhé”.

Hứa Mỹ Tình chạy vào phòng, một lúc sau bước ra ngoài với chiếc áo ba lỗ trên người.

Trần Thanh nhìn thấy cảnh này cảm thấy có chút thèm thuồng.

“Không được phép suy nghĩ lung tung”.

Hứa Mỹ Tình lườm anh nói với giọng đầy quở trách.

Trong nhà Hứa Mỹ Tình có không ít rượu ngon, thậm chí cô còn lấy ra một ít đồ nhậu từ trong tủ lạnh.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện, những gì cô kể với anh đều là chuyện cũ của mình.

Tuy nhiên do Hứa Mỹ Tình trước đó đã uống rất nhiều nên lần này chưa uống được hai ly cô đã ngà ngà say.

Cô uống say liền chui vào ngực Trần Thanh, vừa cọ quậy vùi người vào anh trên miệng vừa lẩm bẩm gì đó.

Trần Thanh quan sát Hứa Mỹ Tình, anh cảm thấy cô rất đáng thương, dính dáng ngay đến loại người đốn mạt như Chu Thịnh Long.

Lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, anh cảm giác được cô lại rúc vào người anh gần hơn một chút nữa.

Nhìn Hứa Mỹ Tình trong ngực mình, anh có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.

Lúc này đây anh cảm thấy có chút không kiềm chế nổi bản thân.

Ting! Ting! Ting!

Ngay lúc Trần Thanh muốn làm chuyện xấu, điện thoại của anh lại liên tục vang lên tiếng chuông thông báo tin nhắn wechat được gửi đến.

Trần Thanh vừa rút ra xem.

Toàn bộ đều là tin nhắn do Nam Cung Yến gửi đến.

Nội dung ngắn gọn.

12 giờ tối nếu không quay về thì sẽ khóa cửa. Phía sau kèm theo icon con dao và lựu đạn.

Thấy tin nhắn của Nam Cung Yến, Trần Thanh thoáng chốc tỉnh táo lại vài phần.

Anh là một người đã có vợ, vả lại thật sự cũng không thể giậu đổ bình leo, cũng nên về quay về rồi, không thì vợ anh sẽ không cho anh vào nhà mất.

Anh đem Hứa Mỹ Tình đặt xuống, tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô, sau đó rón rén rời đi.

Khi Trần Thanh rời đi không lâu sau đó, Hứa Mỹ Tình ngồi dậy, trên mặt lộ ra biểu cảm có vài phần không cam tâm: “Không lẽ mình già rồi? Không còn sức hấp dẫn nữa? Ôi!”

Sau khi Trần Thanh rời khỏi tiểu khu nơi Hứa Mỹ Tình sinh sống, anh lập tức gọi một chiếc taxi quay về.

Vừa về tới nhà, anh liền thấy Nam Cung Yến đang cho người đóng cửa lại.

“Đợi đã!”

Trần Thanh thấy cảnh này liền hét to.

Rầm!

Nhưng anh vẫn đến chậm một bước, cửa lớn của biệt thự nặng nề đóng lại, đồng thời người bên trong còn đem cửa khóa trái.

“Em yêu à, mở cửa đi mà”.

Trần Thanh đập cửa nói.

“Anh về muộn 5 giây”.

Bên trong truyền tới giọng nói của Nam Cung Yến.

“5 giây sao lại tính là muộn? Mở cửa đi mà”.

Trần Thanh lại một lần nữa đập cửa.

Nhưng dù anh đứng ngoài cửa kêu gào như thế nào, Nam Cung Yến cũng không hề quan tâm.

“Hừ, đây coi như cho anh một bài học”.

Giọng nói của Nam Cung Yến mang theo chút đắc ý: “Ai bảo anh tối ngày ăn chơi trác táng cùng phụ nữ khác”.

Một lúc sau không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa cô tưởng rằng Trần Thanh đã từ bỏ.

“Cho anh ngồi xổm bên ngoài một tối”.

Nam Cung Yến vui vẻ ngâm nga một khúc hát cứ thế bước lên lầu.

Thế nhưng cô vừa bước đến bên cầu thang, thì lại thấy một một bóng người xuất hiện trên tầng hai.

“Vợ yêu, buổi tối tốt lành”.

Người trước mặt chào hỏi với gương mặt cười đùa cợt nhả.

Người này trừ Trần Thanh, còn có thể là ai?

Nam Cung Yến thấy người nào đó, tức khắc thu lại nét cười trên mặt hỏi: “Làm thế nào mà anh vào được?”

“Ha ha, cái này có khó gì chứ?”

Trần Thanh cười đáp: “Đừng nói tới việc vào được biệt thự, mà ngay cả vào phòng của em, cũng không hề khó khăn. Chẳng qua chồng của em là quân tử nên tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này”.

“Bỉ ổi!”

Nam Cung Yến phun ra hai chữ.

Tiếp đó cô bước từng bước lớn đi xuống dưới lầu.

Khi đến bên cạnh Trần Thanh, cô liền khịt mũi ngửi một lúc.

“Lại cùng người phụ nữ kia ăn chơi phóng túng?”

“Tối nay anh chơi bời cùng với hơn chục cô gái, vợ à em muốn hỏi người nào?”

“Với dáng vẻ này của anh, có mười mấy cô gái thích anh sao?”

“Vợ yêu, em đừng không tin. Người đẹp của bộ phận quan hệ xã hội, người nào cũng thích anh. Các cô ấy còn khóc lóc nói không phải là anh thì không lấy chồng. Nhưng anh cũng biết rằng, mình là người đã có gia đình nên đành nhẫn tâm từ chối rồi. Em xem anh chung thủy với em như vậy hay là tối nay chúng ta động phòng thôi?”

“Hừ, không biết xấu hổ”.

Nam Cung Yến âm thầm phỉ nhổ trong lòng, cô bước nhanh về phía phòng của mình.

“Vợ à, đêm khuya dài đằng đẵng, nếu như em không ngủ được có thể tìm anh tâm sự”.

“Cút!”

Nam Cung Yến nói xong, nặng nề đóng sập cửa lại.

Trần Thanh thấy cô trở về phòng mình, anh liền sờ mũi mỉm cười.

Trần Thanh cảm thấy Nam Cung Yến dường như đang ghen, hơn nữa dáng vẻ ghen tuông này của cô cũng rất đáng yêu.

Không thể phủ nhận rằng Nam Cung Yến đã khiến anh rung động.

Anh trở lại phòng, tắm rửa, thay đi bộ quần áo bẩn trên người mình.

Tắm xong anh nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ting! Ting!

Nhưng lúc này anh lại phát hiện tin nhắn wechat của mình kêu lên không ngừng.

Anh cầm điện thoại lên, là Hứa Mỹ Tình, cô gửi tới không ít tin nhắn.

Tất cả đều là, có đó không? Ngủ rồi à?

Trần Thanh bèn trả lời một câu.

“Chị Mỹ Tình, có chuyện gì vậy?”

Trần Thanh cứ vậy trả lời lại.

Qua một lúc, Hứa Mỹ Tình gửi tới một tấm ảnh.

Trần Thanh vừa liếc thấy, tròng mắt xém chút thì rơi xuống.

Bức ảnh mà cô ấy gửi là một bức chụp lại một đôi chân dài miên man.

“Đẹp không?”

Hứa Mỹ Tình hỏi.

“Đẹp”.

“Thích không?”

Qua một hồi, Hứa Mỹ Tình lại gửi tới một bức ảnh nữa.

Trần Thanh nhìn qua, anh phát hiện đây là ảnh vừa mới chụp.

Bối cảnh chính là trong nhà cô ấy.

“Thích!”, ngón tay Trần Thanh run rẩy gõ tin nhắn trả lời lại: “Thon dài tuyệt đẹp”.

“Vậy cho cậu cơ hội vì sao lại không sờ thử xem?”

Nghe Hứa Mỹ Tình nói như vậy, Trần Thanh lập tức cảm thấy nóng ran trong người.

Giờ phút này anh mới biết hóa ra cô ấy giả vờ uống say là vì muốn cho bản thân anh một cơ hội.

“Chị Mỹ Tình, tôi phải ngủ rồi. Chị cũng ngủ sớm đi”.

Trần Thanh không muốn khiến mình hối hận.

Anh trả lời lại một tin nhắn.

Anh vừa gửi xong, Hứa Mỹ Tình lại gửi liên tiếp mấy tấm ảnh cho anh.

Cuối cùng cô còn đắc ý nói thêm một câu: “Thích thì chậm rãi thưởng thức. Thưởng thức xong thì ngủ đi”.

Trần Thanh thấy vậy thì gào thét trong lòng, như vậy bảo anh an tâm ngủ thế nào được cơ chứ?

Chương 110: Thị trường cược ngọc

“Con heo lười biếng, con heo chết dẫm, con heo lười chết dẫm, dậy đi. Dậy ngay cho tôi!”

Buổi sáng, khi Trần Thanh vẫn còn đang trong mộng đẹp thì bị Nam Cung Yến lôi tai dựng dậy.

Trần Thanh bị kéo dậy, vẫn còn dáng vẻ phờ phạc hỏi: “Sao thế? Hôm nay không phải là ngày nghỉ à?”

“Ai nói là được nghỉ? Lập tức vệ sinh cá nhân rồi cùng tôi ra ngoài làm việc”.

Nam Cung Yến chống nạnh đáp lại với giọng điệu lạnh lùng.

“Nhưng anh vẫn muốn ngủ tiếp”.

Trần Thanh ngáp một cái nói: “Anh còn chưa muốn dậy”.

Vừa dứt lời anh lại ngã nằm xuống giường.

“Em muốn làm gì thì để Đường Võ đi cùng là được. Hiện giờ em đã an toàn rồi”.

Trần Thanh nói xong liền trở mình ngủ thiếp đi.

Rầm!

Trần Thanh vừa nhắm mắt lại không lâu.

Anh cảm thấy đầu mình ướt đẫm.

Trần Thanh từ trên giường nhảy dựng lên.

Anh nhìn chằm chằm chiếc chậu rửa mặt trong tay Nam Cung Yến, nói đầy kích động: “Em làm gì đó?”

“Giúp anh dậy thôi”.

“Có kiểu giúp người khác như vậy à?”

“Tôi ở bên ngoài đợi anh mười phút”.

Nam Cung Yến vứt chậu đi, miệng vừa ngâm nga một làn điệu vừa xoay người bước ra ngoài.

Không hiểu vì sao, thấy được biểu cảm buồn bực của Trần Thanh, Nam Cung Yến lại cảm thấy đây mới chính là khởi đầu của một ngày tươi đẹp.

Trần Thanh lau đi những giọt nước trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô gái, em đợi đó cho tôi, rồi sẽ có một ngày, tôi khiến em bị chinh phục phải quỳ dưới chân tôi”.

Tối qua Trần Thanh trò chuyện cùng Hứa Mỹ Tình đến nửa đêm, buổi sáng thực sự vẫn rất buồn ngủ. Bây giờ lại bị xối nước lạnh, cả người anh đều trở nên tỉnh táo.

Nếu đã tỉnh táo rồi, Trần Thanh dứt khoát vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài.

Lúc Trần Thanh bước ra, anh thấy Nam Cung Yến đang khoác trên mình một chiếc váy liền thân, dáng vẻ thiếu nữ nhưng lại dương dương tự đắc.

Thấy cô đắc ý như vậy, Trần Thanh cảm thấy không thể để cô quá hả hê, kiểu con gái này ba ngày không đánh thì trèo lên mái nhà lật ngói mất.

“Vợ yêu ơi, hôm nay ăn mặc đẹp như vậy là định hẹn hò với anh à?"

Trần Thanh sáp tới gần, tạo dáng cool ngầu cười nói.

“Hẹn hò với anh?”

Sắc mặt Nam Cung Yến thoáng chốc trầm xuống đáp: “Anh nằm mơ giữa ban ngày chắc”.

“Vậy chúng ta đi đâu? Chẳng lẽ là đi nhà nghỉ?”

Trần Thanh cười đáp: “Vậy cũng tốt, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ mà bố vợ giao cho anh”.

“Cút!”

Nam Cung Yến lạnh lùng phun ra một chữ.

“Được thôi”.

Nam Cung Yến nói xong, Trần Thanh liền quay đầu đi về.

“Tên họ Trần kia, anh đứng lại cho tôi”, Nam Cung Yến thấy người nào đó muốn rời đi, giọng lạnh băng: “Bây giờ anh lên xe cho tôi. Nếu như anh dám trốn, tôi thiến anh cho coi”.

Nam Cung Yến lúc này cảm thấy một ngày đẹp đẽ đã kết thúc rồi.

Cô phát hiện ra rằng người đàn ông này bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hướng tới tâm trạng của mình.

“Em bảo anh cút, anh liền cút. Bảo anh quay lại thì anh phải quay lại. Anh là người không có chút thể diện nào chắc?”

“Vậy anh muốn thế nào?”, Nam Cung Yến cắn răng hỏi.

“Em phải xin lỗi anh”, Trần Thanh trả lời một cách nghiêm túc.

“Không thể nào”.

“Vậy thì anh đi đây. Tạm biệt”.

“Tên họ Trần kia”, Nam Cung Yến gào to.

“Hửm?”

“Xin lỗi!”, Nam Cung Yến cuối cùng cũng nặn ra ba chữ này.

“Thế còn được”, Trần Thanh cười ha hả bước trở về: “Nghe lời”.

Trần Thanh nói xong liền lên xe.

Nam Cung Yến cực kỳ tức giận theo sau.

Hôm nay lái xe vẫn là Đường Võ.

Đường Võ cũng không làm lạ đối với việc cãi lộn của hai người nữa.

Sau khoảng 40 phút chiếc xe dừng lại ở một nơi nào đó giống như một siêu thị ở Nam Hải.

Nam Cung Yến dẫn đầu xuống xe rồi đi về phía trước.

Trần Thanh và Đường Võ thụt lại phía sau.

“Anh Thanh, hôm nay anh nhất thiết đừng chọc giận cô Nam Cung”.

Đường Võ tốt bụng nhắc nhở Trần Thanh.

“Tại sao?”

“Bởi vì chưa lần nào cô ấy tới đây mà có tâm tình tốt cả”.

“Ồ?”, Trần Thanh chăm chú nhìn phía trước hỏi: “Đây là đâu?”

“Anh cứ đi về phía trước thì sẽ biết”, Đường Võ cười đáp.

Trần Thanh bước lên trước vài bước, rẽ vào một góc liền nhìn thấy trước mặt là một cái chợ rất lớn.

Mà phía trên của chợ treo một vài chữ lớn, Chợ Đá Ngọc.

Ở bên ngoài chợ lúc này, được vây quanh bởi một đám người đang náo nhiệt hô to: “Mở rồi, xanh xanh, là xanh sao?”

Chứng kiến một màn này, Trần Thanh đã biết được nơi mình đến hôm nay là nơi nào.

Thị trường cược ngọc!

Cược ngọc là một ngành kinh doanh khiến người ta phất lên nhanh chóng nhưng rủi ro cũng rất lớn, đá thô bên trong chứa ngọc bích được bán với giá rất cao, hở ra là vài chục ngàn, thiệt hại nghiêm trọng có thể lên tới vài triệu, rất nhiều người đặt cược tới tan gia bại sản, nếu thắng thì giá trị tài sản tăng gấp mười lần, mà nếu thua thì xếp hàng trên tầng thượng.

Một đao nghèo túng một đao phú quý một đao mặc vải bố, câu nói này chính là dùng để nói về cược ngọc!

Nhưng cũng vì nguyên nhân này, thị trường cược ngọc tại Hoa Hạ những năm gần đây ngày càng thịnh vượng hơn.

“Cô ấy cũng có sở thích cược ngọc sao?”

Trần Thanh hỏi Võ Đường.

“Trước kia thì có, nhưng hiện giờ phỏng chừng không còn nữa rồi”, Đường Võ cười đáp.

“Vì sao?”

“Vì Nam Cung tiểu thư từ trước tới nay chưa từng mở được thứ gì tốt cả. Nguyên liệu bất luận là đẹp như thế nào, rơi vào tay cô ấy đều sẽ vỡ sập. Sau vài lần nhận phải đả kích nên không còn đặt cược nữa”.

Đường Võ đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Cũng bởi vì vậy, đây là nơi khiến cô ấy đau lòng, mỗi lần đến đây tâm trạng đều không được tốt”.

“Đều đã trở thành nơi đau lòng rồi, vì sao còn tới nơi này?”

Trần Thanh hỏi.

“Tập đoàn chúng ta chuẩn bị phát triển hoạt động kinh doanh trang sức đá ngọc, Nam Cung tiểu thư tới nơi này vì muốn thu mua một ít ngọc tốt. Đương nhiên điều quan trọng nhất là muốn tìm được một cao thủ cược ngọc giỏi rồi”.

Đường Võ lắc đầu: “Nhưng đúng là không dễ dàng, thị trường đá ngọc và cao thủ cược ngọc ở đây, toàn bộ đều đã bị nhà họ Tất kiểm soát rồi. Rất khó khăn để lôi kéo được họ. Nam Cung tiểu thư cũng muốn thoát khỏi sự kiềm chế trên phương diện này của nhà họ Tất”.

“Thì ra là vậy”.

Trần Thanh gật đầu.

“Anh Thanh, ngộ nhỡ một lúc nữa tâm trạng Nam Cung tiểu thư không được tốt, xúc động muốn cược ngọc, anh nhất định phải giữ cô ấy lại".

Đường Võ nói.

“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Trần Thanh đáp.

Khi hai người còn đang nói chuyện ở phía sau, Nam Cung Yến lúc này đã bước vào một cửa tiệm.

Ông chủ nhìn thấy Nam Cung Yến xuất hiện, lập tức tiến lên nghênh đón: “Nam Cung tiểu thư, đã lâu không gặp. Chúng tôi hôm nay vừa hay nhập được một lô hàng trong hầm cũ, cô có muốn xem thử không?”

Nam Cung Yến gật đầu đồng ý: “Nó ở đâu?”

“Ở bên này”.

Ông chủ mập mạp dẫn Nam Cung Yến tới một bên.

“Nam Cung tiểu thư, những thứ này đều là vật liệu cũ, đều là hàng tốt cả. Cô xem đi”, ông chủ kia đẩy mạnh tiêu thụ.

“Ừm. Tôi xem xem”.

Nam Cung Yến lúc này bắt đầu quan sát.

Ông chủ còn đưa cho cô công cụ.

Nam Cung Yến cầm lấy kính lúp cùng chiếc đèn pin nhỏ quan sát một cách cẩn thận.

Cô vừa nhìn vừa cầm điện thoại xem.

Trần Thanh đứng ở một bên thấy vậy không kìm được mà cười thầm trong lòng.

Nam Cung Yến quả thực là vừa học vừa tìm ngọc mà.

Trần Thanh cảm giác thật sự là không còn gì để nói, cao thủ cược ngọc người ta là có thầy giáo chỉ dạy, trải qua vô số lần lăn lộn lần mò kinh nghiệm để tìm tòi ra. Nam Cung Yến dựa vào một vài tâm đắc tổng kết được liền muốn cược ngọc, Trần Thanh cho rằng điều này tuyệt đối là không thể nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom