• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 81-85

Chương 81: Run rẩy

Đằng sau đám đông vang lên giọng nói này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

Vạn Quế Chi vênh váo nói: “Là ai nói, bước ra đây!”.

Chu Minh Chí trầm giọng nói: “Ai nói tôi ra dáng nhà quan? Có gan thì bước ra đây, tôi cũng muốn xem thử là kẻ nào”.

Sắc mặt của Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức càng khó coi hơn, bọn họ thật sự không ngờ rằng nhân viên trong công ty mình toàn là kiểu người to gan thế này.

Trong lúc Chu Minh Chí nói câu này thì mọi người cũng tách ra một lối đi.

Sau đó, đám người Nam Cung Yến nhìn thấy Giang Tử Phong dẫn một người đàn ông trung niên đi về phía này.

Nhìn thấy người bên cạnh Giang Tử Phong, Nam Cung Minh Đức và Chu Minh Chí đều hơi sửng sốt.

Nhìn thấy chỉ là một người đàn ông trung niên, Vạn Quế Chi nói đầy khinh miệt: “Vừa rồi là ông nói hả? Ai cho phép ông ăn nói bừa bãi, quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!

Bốp!

Vạn Quế Chi vừa dứt lời, Chu Minh Chí lập tức tát bà ta nổ đom đóm.

“Chu Minh Chí, sao anh lại đánh em?”

Vạn Quế Chi khó hiểu hỏi.

“Bà, bà câm miệng lại cho tôi”.

Chu Minh Chí sợ tái mặt.

Giang Tử Phong bước tới, cậu ấy nói: “Không ngờ trong xã hội này lại còn chuyện như vậy, đúng là coi thường pháp luật”.

“Anh ấy chính là pháp luật, thích niêm phong là niêm phong. Giang Tử Phong, chuyện hôm nay không liên quan gì đến cậu hết”.

Vạn Quế Chi vẫn không quên huênh hoang nói.

Bốp! Bốp!

Chu Minh Chí lại giáng cho Vạn Quế Chi hai cái bạt tai, sau đó ông ta nổi giận mắng: “Vạn Quế Chi, bà câm miệng lại cho tôi. Có phải bà muốn hại chết tôi không hả?”

Lúc này Chu Minh Chí chỉ hận không thể bóp chết Vạn Quế Chi ngay lập tức. Bình thường bà ta lên mặt thì đã đành, bây giờ còn dám ngông cuồng như thế, chẳng phải là muốn chết hay sao?

Đánh Vạn Quế Chi xong, Chu Minh Chí bước thật nhanh tới trước mặt Giang Sơn. Ông ta lau mồ hôi trên trán, nói: “Sếp, sếp Giang, tôi xin lỗi, mụ ta nói lung tung ấy mà, ông tuyệt đối đừng nghe mụ ta nói. Mụ ta điên rồi nên mới nói vậy…”

Chu Minh Chí hô lên như vậy là có không ít người sực hiểu.

“Bảo sao tôi cứ thấy quen quen, thì ra là sếp Giang…”

“Sao sếp Giang lại tới đây?”

Lúc này mọi người nhận ra Giang Sơn là quan chức cấp cao của tỉnh.

Chỉ có điều ai cũng thấy lạ khi Giang Sơn xuất hiện ở đây.

Vạn Quế Chi cũng hiểu ra, sợ đến mức xanh cả mặt.

Bà ta không ngờ người mình vừa mắng lại là bí thư.

Nghe Chu Minh Chí nói vậy, Giang Sơn lạnh lùng nói: “Được, được lắm. Chu Minh Chí, ông đúng là ra dáng nhà quan. Ông chính là luật pháp, có quyền quyết định ở đây đúng không? Hôm nay tôi đã được chứng kiến rồi, đất nước chú trọng phát triển kinh tế, cuối cùng lại có loại sâu mọt như ông làm hại nền kinh tế của đất nước không khá lên được”.

Nghe Giang Sơn nói như vậy, Chu Minh Chí lập tức run lẩy bẩy. Ông ta hiểu quy tắc trong quan trường, được lãnh đạo khen chẳng phải chuyện gì hay ho cả.

Hơn nữa những hành vi cậy thế hiếp người của ông ta ban nãy đã bị bắt gặp hết rồi.

“Sếp Giang, ông nghe tôi nói đã, vừa rồi tôi chỉ tin lời mụ ta, nhất thời hồ đồ nên mới nói lung tung thôi”, Chu Minh Chí vội vàng giải thích: “Tôi, ý của tôi không phải như thế”.

Giang Sơn trầm mặc nói: “Chu Minh Chí, chuyện này ông đi mà nói với Ban kỷ luật. Ông làm mưa làm gió ở Nam Hải nhiều năm như thế, đến lúc đó, tôi sẽ bảo Ban kỷ luật điều tra thật kỹ xem ông còn làm bao nhiêu chuyện mờ ám nữa”.

A!

Nghe vậy, khuôn mặt của Chu Minh Chí trở nên tái mét.

Lúc này ông ta bắt đầu đứng không vững.

Giao cho Ban kỷ luật thì ông ta tiêu đời rồi.

Chu Minh Chí thật sự không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Chủ tịch Nam Cung, ông, ông giải thích với sếp Giang đi, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Chu Minh Chí vội vàng nói với Nam Cung Minh Đức: “Chủ tịch Nam Cung, ông giúp tôi với”.

Chu Minh Chí tưởng rằng chính Nam Cung Minh Đức đã mời Giang Sơn tới, vậy nên ông ta chỉ có thể cầu cứu với Nam Cung Minh Đức.

Nam Cung Minh Đức bất đắc dĩ nói: “Cục trưởng Chu, tôi không biết phải giúp ông thế nào cả”.

“Chẳng phải chính ông đã mời sếp Giang tới sao?”

Chu Minh Chí nói với vẻ mặt đau khổ.

“Không phải tôi”, Nam Cung Minh Đức đáp, ông ta cũng không biết vì sao Giang Sơn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Nghe thấy câu này, Chu Minh Chí lập tức nhìn sang Nam Cung Yến, ông ta nghĩ, chẳng lẽ là Nam Cung Yến mời tới?

Chu Minh Chí còn đang phỏng đoán thì Giang Sơn đã nhanh chân bước về phía Trần Thanh. Nhìn thấy anh, ông ta lập tức tươi cười nói: “Bác sĩ Trần, chào cậu, tôi là Giang Sơn”.

A!

Thấy Giang Sơn chào hỏi Trần Thanh, những người ở đây đứng hình tập thể.

Bọn họ còn đang suy đoán xem ai đã mời Giang Sơn tới, nhưng không ai có thể ngờ được rằng Giang Sơn đến đây là vì Trần Thanh.

Lúc nhìn thấy Giang Tử Phong, Nam Cung Yến đã nghĩ tới rồi, nhưng cô vẫn không muốn tin vào điều đó.

Làm sao mà người như Giang Sơn lại chạy tới đây chỉ vì một bảo vệ cỏn con được.

Chuyện này không thực tế chút nào.

Nhất là Chu Minh Chí, hôm nay ông ta tới đây với Vạn Quế Chi là để cho Trần Thanh biết tay, để anh chết thật thê thảm.

Nhưng bây giờ ông ta lại hối hận, bởi vì ông ta thật sự không nghĩ tới chuyện Trần Thanh quen biết Giang Sơn, hơn nữa người có thân phận như Giang Sơn mà còn phải đích thân tới đây vì anh.

Chu Minh Chí nghĩ, lần này ông ta đúng là tự đào hố chôn mình. Giờ khắc này, ông ta rất muốn đánh chết Vạn Quế Chi, ả đàn bà này hại chết ông ta rồi.

“Sếp Giang, chào ông!”

Trần Thanh thản nhiên đáp.

Nhìn thấy dáng vẻ không kiêu không hèn của Trần Thanh, trong lòng Giang Sơn cảm thấy ngạc nhiên.

Giang Sơn là người có địa vị cao, bình thường người khác gặp ông ta đều sẽ vô thức cúi mình. Nhất là những thanh niên như Trần Thanh, nhìn thấy ông ta, rất có thể bọn họ còn chẳng dám thở mạnh.

Thế nhưng Trần Thanh lại cực kỳ thong dong, biểu cảm bình chân như vại.

Giang Sơn thầm lấy làm ngạc nhiên, người có giao tình thân thiết với ông cụ Cố quả nhiên không đơn giản chút nào.

Nhưng vì sao một người như vậy lại cam tâm tới đây làm bảo vệ cơ chứ?

Chẳng lẽ đúng như những gì người ta nói, nhân tài thực sự luôn hòa mình với cộng đồng?

Nghĩ vậy, Giang Sơn càng cảm thấy Trần Thanh thần bí hơn, thái độ của ông ta cũng kính cẩn hơn đôi chút.

“Bác sĩ Trần, trước tiên tôi muốn bảy tỏ lòng xin lỗi với cậu về chuyện lúc trước. Người nhà tôi có mắt không tròng nên đã mạo phạm, thực sự tôi rất áy náy”.

Giang Sơn nói bằng giọng áy náy và thành khẩn.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác khi thấy Giang Sơn nói chuyện với Trương Trần một cách khách khí như vậy.

“Má ơi, tôi không nhìn nhầm chứ?”

“Sếp Giang đang xin lỗi anh Thanh kìa”.

“Tôi đang nằm mơ sao?”

Những người bên cạnh lẩm bẩm nói.

Nam Cung Minh Đức và Nam Cung Yến nhìn nhau.

Giang Sơn có thân phận như thế mà còn phải xin lỗi Trần Thanh.

Phải biết rằng Trần Thanh chỉ là một bảo vệ, nói ra thì ai mà tin được chuyện này cơ chứ?

Chu Minh Chí cảm thấy tuyệt vọng, ông ta biết lần này ông ta tiêu đời thật rồi.

Ông ta nhìn Trần Thanh, trong lòng đắng chát vô cùng, một tên bảo vệ quèn chẳng có gì nổi bật mà lại trâu bò như thế, ngay cả Giang Sơn cũng phải xin lỗi, đủ để thấy thân phận của anh ghê gớm đến mức nào.

Chương 82: Tôi bận lắm, không rảnh!

“Ha ha, sếp Giang, ông không sai. Nhà họ Giang các ông làm to, kiêu ngạo là đúng rồi”, Trần Thanh thản nhiên nói: “Tôi chỉ là một bảo vệ quèn mà thôi, các ông không coi ra gì cũng là điều bình thường”.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Giang Sơn biết anh vẫn chưa nguôi giận.

Nhưng Giang Sơn ngẫm lại, người ta tốt bụng tới chữa bệnh, người nhà của ông ta lại coi anh là kẻ lừa đảo, coi anh là thầy bói rởm, mỉa mai châm chọc rồi đuổi đi, dù là ai thì cũng sẽ nổi giận.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là Trần Thanh không cần bợ đỡ nhà họ Giang, vậy nên anh hoàn toàn có thể phớt lờ bọn họ.

Nếu là bình thường, Giang Sơn tuyệt đối sẽ không để ý tới kiểu người như vậy.

Nhưng giờ đây Trần Thanh là hi vọng duy nhất để cứu con gái mình, ông ta vẫn nhớ như in câu nói đau đớn của con gái trước khi ngất xỉu.

“Bác sĩ Trần, dù thế nào thì cậu cũng phải cứu con gái tôi”.

Giang Sơn thành khẩn nói: “Chỉ cần cậu chịu giúp, bất cứ điều kiện gì cũng được”.

“Tôi không rảnh!”

Trần Thanh từ chối thẳng thừng.

Thấy Trần Thanh từ chối lời nhờ vả của Giang Sơn, mọi người lại cảm thấy ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ Trần Thanh lại có gan từ chối lời nhờ vả của Giang Sơn, hơn nữa Giang Sơn còn hạ mình như thế.

Bọn họ cảm thấy mình chẳng có lá gan để từ chối, nhưng dường như Trần Thanh chẳng hề coi Giang Sơn ra gì.

“Bác sĩ Trần, không biết cậu bận chuyện gì”, Giang Sơn hỏi: “Có lẽ tôi có thể giúp được cậu”.

“Tôi bận lắm. Công ty tôi sắp bị niêm phong rồi, tôi phải đi kiếm việc khác”, Trần Thanh nói.

Nghe câu này của Trần Thanh, sắc mặt của Chu Minh Chí biến đổi.

Ông ta biết Trần Thanh nhắc tới vụ này là bởi vì muốn dồn ông ta vào chỗ chết.

“Bác sĩ Trần, cậu cứ yên, công ty cậu sẽ không sao đâu”, Giang Sơn trầm giọng nói: “Còn về Chu Minh Chí, tôi sẽ sai người điều tra cho ra lẽ, tuyệt đối không để ông ta cậy thế hiếp người nữa”.

“Ha, sao tôi phải tin ông? Nhỡ đám quan chức các ông bao che cho nhau thì sao?”

Trần Thanh khẽ cười nói.

Những người bên cạnh nghe vậy đều toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ không ngờ Trần Thanh lại dám chất vấn Giang Sơn.

Nhóm người Hồ Đại Quân đứng xem mà chỉ muốn quỳ xuống cúng bái Trần Thanh.

Đỉnh thấy mẹ luôn!

Trần Thanh vừa dứt lời, một đội cảnh sát bước vào.

Cảnh sát vào trong, một người có cấp bậc không thấp tới chào Giang Sơn: “Sếp Giang, Tiền Trung Hoa có mặt”.

“Sai người bắt Chu Minh Chí và người đàn bà này lại, dẫn về thẩm vấn kỹ càng cho tôi, sau đó bàn giao cho Ban kỷ luật”.

Giang Sơn cắn răng nói.

“Rõ!”, Tiền Trung Hoa đáp lời rồi lập tức ra lệnh cho cấp dưới.

Chẳng bao lâu sau, Chu Minh Chí và Vạn Quế Chi đã bị tóm gọn.

“Sếp Giang, tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, xin hãy tha cho tôi”.

“Cậu Trần, cậu nói đỡ cho tôi đi, thả tôi ra… Đừng bắt tôi, cậu Trần, tôi xin cậu”.

Khi đã bị khống chế, Chu Minh Chí mới hoàn hồn lại, ông ta lập tức ra sức cầu xin Trần Thanh.

“Cậu Trần, tôi biết sai rồi. Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa. Cậu Trần…”

Vạn Quế Chi cũng gào thét.

Bọn họ hối hận lắm rồi.

Thế nhưng Trần Thanh chẳng nói một câu nào cả.

“Đưa đi!”

Giang Sơn nói.

Tiền Trung Hoa lập tức sai người đưa Chu Minh Chí và Vạn Quế Chi đi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, chẳng ai cảm thấy đáng thương, ngược lại còn thấy đáng đời.

Vừa rồi đám Chu Minh Chí vênh váo hếch mặt lên trời, mọi người đều nghĩ bao giờ bọn họ sẽ bị báo ứng, chỉ có điều không ai có thể ngờ rằng báo ứng lại tới nhanh như thế.

“Bác sĩ Trần, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”

Giang Sơn nhìn Trần Thanh hỏi.

Trần Thanh vẫn lắc đầu nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không quay lại đó đâu”.

Nhìn thấy Trần Thanh như vậy, sắc mặt của Giang Sơn hơi trầm xuống, ông ta chưa cầu xin ai như thế bao giờ.

“Tử Phong…”

Giang Sơn quay sang cầu cứu Giang Tử Phong.

“Anh Thanh, anh đừng giận nữa, nể mặt em đi mà. Em đi về với anh, đánh cho tên họ Chu đó một trận, đảm bảo anh sẽ hài lòng. Anh Thanh, anh hãy cứu em họ của em đi”.

Giang Tử Phong cũng giúp Giang Sơn van nài.

“Sếp Giang, tôi bận thật mà, tôi còn phải đi làm nữa”.

Nói kiểu gì Trần Thanh cũng không chịu đồng ý.

Giang Sơn tiếp tục ra hiệu cho Giang Tử Phong.

Giang Tử Phong biết không trông mong được gì ở Trần Thanh, nhất định phải đi vòng mới được.

“Ừm, chị dâu… Chị Nam Cung, em muốn mượn người của chị”.

Giang Tử Phong cười với Nam Cung Yến.

Nghe thấy câu này của Giang Tử Phong, Giang Sơn như hiểu ra điều gì đó.

Ông ta nói với Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức: “Ông và cô này, tôi muốn mượn cậu Thanh, ông và cô không để ý chứ? Chỉ cần hai người đồng ý, sau này coi như Giang Sơn tôi nợ hai người một ân tình”.

A!

Nam Cung Minh Đức và Nam Cung Yến sửng sốt.

Bao nhiêu vật chất cũng không đổi được một mối ân tình của Giang Sơn, hơn nữa bọn họ cũng hơi ngạc nhiên khi ông ta hỏi ý kiến mình.

“Chuyện này tôi không quyết định được”, Nam Cung Minh Đức nói: “Con gái, con nói đi”.

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh, cô đi tới bên cạnh anh rồi nói: “Trần Thanh, sếp Giang muốn nhờ anh giúp, anh đi giúp người ta đi”.

“Anh Thanh, chị Nam Cung đã nói thế rồi, anh đồng ý đi mà”, Giang Tử Phong đứng cạnh nói.

Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến, vợ anh đã lên tiếng rồi thì nhất định phải nể mặt cô.

“Sếp Giang, tôi có thể về với ông, nhưng tôi không dám chắc là sẽ chữa khỏi”, Trần Thanh nói.

“Không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ Trần đồng ý về với tôi để khám bệnh là được”.

Giang Sơn vội vàng nói.

“Anh Thanh, chúng ta đi thôi”.

Giang Tử Phong sợ Trần Thanh đổi ý, cậu ấy túm lấy Trần Thanh rồi nói.

“Chị Nam Cung, bọn em đi trước đây”.

Giang Tử Phong kéo Trần Thanh ra ngoài.

“Cám ơn”.

Giang Sơn nói với Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức.

Nói xong, ông ta mới xoay người rời khỏi đó.

Giang Sơn đã đi rồi, nhưng Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức vẫn ngây ra tại chỗ.

Nam Cung Minh Đức nhìn Nam Cung Yến bằng ánh mắt tò mò. Nam Cung Yến lắc đầu, ý bảo cô chẳng biết gì cả.

“Ông chủ Nam Cung, cậu bảo vệ vừa rồi là nhân viên của công ty các ông à?”, Tiền Trung Hoa hỏi.

“Ừm”.

Nam Cung Minh Đức nói với vẻ mặt đắc ý: “Đó là bảo vệ hàng đầu trong công ty chúng tôi, đồng thời cũng là trợ lý đặc biệt của con gái tôi”.

Tiền Trung Hoa giơ ngón tay cái lên nói: “Đỉnh! Khi nào ông chủ Nam Cung rảnh thì chúng ta cùng ăn một bữa nhé”.

“Không thành vấn đề!”

Nam Cung Minh Đức cười nói, thành lập mối quan hệ tốt với người như Tiền Trung Hoa chẳng có mặt hại gì cả.

“Phải rồi, nhớ dẫn theo cậu bảo vệ nhà các ông đấy”, Tiền Trung Hoa không quên nói.

“Ha ha, thế thì phải hẹn trước. Cậu biết đấy, bây giờ cậu ấy đang lo chuyện của sếp Giang, chưa chắc đã có thời gian rảnh”.

“Không sao, không sao, tôi hiểu mà”.

Tiền Trung Hoa cười nói: “Các ông thuê được một nhân viên tốt thật”.

“Ha ha”, lúc này Nam Cung Minh Đức đắc ý bật cười.

Bây giờ ông ta cũng biết là mình đã nhặt được một cậu con rể tốt.

Chuyện ngày hôm nay đúng là làm ông ta nở mày nở mặt.

Tiền Trung Hoa hàn huyên với Nam Cung Minh Đức vài câu rồi mới đi.

Đợi đến khi Tiền Trung Hoa đi, Nam Cung Yến ra ngoài bảo nhân viên làm việc như bình thường, không có bất cứ ảnh hưởng nào cả. Đồng thời Nam Cung Yến còn dặn dò mọi người cố gắng đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.

Sau khi dàn xếp xong xuôi, Nam Cung Yến về phòng làm việc rồi ngồi phịch xuống. Chuyện này hôm nay khiến cô sợ bóng sợ gió một hồi.

Cô thật sự không ngờ rằng vì Trần Thanh mà vụ việc lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ như thế.

“Rốt cuộc anh ta là một người đàn ông như thế nào đây?”

Nam Cung Yến lẩm bẩm nói.

Chương 83: Trở về nhà họ Giang

Chỉ một lúc sau Trần Thanh đã cùng với đám người Giang Sơn về đến nhà họ Giang.

Ngay khi xe vừa dừng lại.

Anh đã nhìn thấy quản gia Chu dẫn theo người đi đến đấy để tiếp đón.

“Bác sĩ Trần, mời...”

Giang Sơn xuống xe trước rồi quay sang nói với Trần.

Trần Thanh cũng xuống xe theo ông ta.

“Bác sĩ Trần, cậu về rồi, thật là tốt quá đi”.

Quản gia Chu nhìn thấy Trần Thanh thì cười một cách lấy lòng: “Bác sĩ Trần, chuyện trước đây đều là do tôi sai. Mong cậu đừng chấp kẻ hèn này mà tha thứ cho tôi nhé, haha...”

Quản gia Chu nịnh bợ một cách không biết xấu hổ.

“Quản gia Chu, tôi chỉ là một kẻ lừa đảo đến đây để lừa tiền thôi. Ông sẽ không đuổi tôi đi chứ?”

Trần Thanh nhìn quản gia Chu cười nhạt.

Ông ta lắc đầu lia lịa: “Không dám, không dám. Bác sĩ Trần, cậu đừng đùa nữa, cậu sao lại là kẻ lừa đảo được chứ, trước đây là do tôi sai, tôi tự tát mình để nhận lỗi”.

Quản gia Chu lập tức tát vào miệng mình mấy phát.

Trần Thanh nhìn thấy vậy thì cũng lười so đo với ông ta.

“Bác sĩ Trần, thật là xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi”.

Ngay lúc này Hà Mai Anh đứng cạnh cũng quay sang nói với Trần Thanh.

Anh không nói nhiều nữa, mà chỉ bảo: “Đưa tôi đi xem người bệnh đi”.

“Bác sĩ Trần, mời cậu theo tôi”.

Giang Sơn nói với Trần Thanh một cách hấp tấp.

Nói xong liền tự mình đi trước dẫn đường.

Trần Thanh đi theo ông ta vào trong.

Giang Tử Phong đi cuối cùng, cậu ấy nhìn sắc mặt của đám người quản gia thì cười trộm, đúng là đáng đời.

Giang Tử Phong cảm thấy Trần Thanh vẫn quay lại đây xem bệnh cũng đã là nể tình lắm rồi.

Còn đám bác sĩ đứng đây đều thở dài trong im lặng, lần này thật sự bị một tên bảo vệ quèn làm mất hết cả mặt mũi rồi.

Rất nhanh sau đó Trần Thanh cùng Giang Sơn đã đi đến phòng của Giang Uyển Quân.

Lúc này cô ấy đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình nhìn qua một lượt, xung quanh người Uyển Quân vẫn còn khí đen tồn tại. Cũng may số khí đen trong căn phòng này cũng không nhập vào người cô nữa.

“Tìm thấy đồ chưa?”

Trần Thanh hỏi Giang Sơn.

“Tìm thấy rồi”, Giang Sơn từ bên cạnh lấy ra một bức tranh: “Đây là bức tranh tôi tặng cho Uyển Quân một tháng trước, không ngờ suýt chút nữa đã làm hại đến con bé rồi. Bác sĩ Trần, bây giờ chúng ta xử lý nó thế nào đây?”

Trần Thanh nhìn vào bức tranh trên tay Giang Sơn thì chỉ thấy một màu đen âm u sâu thẳm, anh liền biết ngay đầu sỏ gây hại cho Giang Uyển Quân chắc chắn là nó.

“Đốt nó đi”.

Trần Thanh nói với Giang Sơn.

Lần đầu tiên anh gặp phải đồ vật như thế này nên không có tý kinh nghiệm nào.

Anh chỉ thấy đám khí đen xung quanh Giang Uyển Quân chưa tan hết nên muốn đốt nó đi rồi tính sau.

“Được!”

Giang Sơn lập tức bảo người đi chuẩn bị chậu lửa.

Không lâu sau chậu lửa đã được chuẩn bị xong, Giang Sơn lập tức ném bức tranh vào đó để đốt bỏ.

Khi bức tranh đang cháy thì Trần Thanh lập tức nhìn chằm chằm vào nó.

Anh thấy ngay khi những chỗ màu đen bị đốt cháy thì phát tán rộng ra liền biết là có tác dụng.

Đợi đến khi bức tranh bị đốt cháy hết, anh quay người lại nhìn Giang Uyển Quân.

Đám khí đen trên người cô vẫn chưa tan, hóa ra không thể dùng lửa để đốt tan chúng nó được.

Trần Thanh cảm thấy hơi bối rối.

“Tranh đã đốt rồi tại sao Uyển Quân vẫn chưa tỉnh lại?”

Hà Mai Anh hỏi: “Không phải bảo là do bức tranh đó ảnh hưởng đến Uyển Quân sao? Đốt nó đi rồi tại sao vẫn không có tác dụng chứ?”

Hà Mai Anh hỏi vậy thì mọi người đều gật đầu.

Trần Thanh nhìn qua một cái rồi bước đến gần Giang Uyển Quân và cẩn thận quan sát cô.

“Ai đã dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm cho cô ấy?”

Trần Thanh hỏi.

Nghe anh hỏi như thế, đám bác sĩ đứng bên ngoài không nhịn được mà xôn xao cả lên.

Trần Thanh vừa nhìn đã biết là có người đã dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm.

Thật sự là quá kì lạ rồi.

“Chỉ dùng có 4 châm”, Trần Thanh nói: “Sử dụng Cửu Môn Thập Tam Châm nhưng lại không làm cho hết thì chính là hại người rồi còn đâu, tên lăng băm này!”

Trần Thanh vừa nói đã vạch ra chuyện Tôn Vĩnh An dùng Cửu Môn Thập Tam Châm nhưng lại chỉ dùng có 4 châm.

Hà Mai Anh không thể không phục được.

Tôn Vĩnh An đứng bên ngoài cũng bị mắng đến mức không còn chút mặt mũi nào nữa.

Nói thật là, ông ta thực sự phục rồi.

Người biết Cửu Môn Thập Tam Châm không nhiều, hơn nữa số người mà chỉ cần nhìn một phát mà biết được cách châm này cũng chỉ đếm trong lòng bàn tay.

“Bác sĩ Trần, có cách chữa trị không?”

Hà Mai Anh hỏi một cách cung kính.

Giang Sơn cũng nói: “Bác sĩ Trần, chỉ cần cậu có thể cứu được con gái tôi, thì Giang Sơn đây đã nợ cậu một món nợ lớn, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Giang chúng tôi”.

“Anh Thanh, anh cứu em họ em đi”.

Giang Tử Phong nói một cách chân thành.

Đám người bên cạnh nói gì Trần Thanh đều nghe cả vào tai, anh cắn răng: “Để tôi thử xem, những chưa chắc đã chữa được”.

“Bác sĩ Trần, cậu cố gắng hết sức nhé, dù cho có xảy ra chuyện gì chúng tôi đều không trách cậu”, Giang Sơn nói.

“Bác sĩ Trần, làm phiền cậu rồi”.

Hà Mai Anh nói một cách kính cẩn.

Trần Thanh ngồi xuống cạnh giường của Giang Uyển Quân rồi nói: “Chuẩn bị châm cho tôi”.

“Được”.

Quản gia Chu lập tức đồng ý.

Một lúc sau, ông ta cầm một hôm châm bạc từ ngoài chạy vào.

“Bác sĩ Trần, châm của cậu đây”.

Trần Thanh giơ tay ra đón.

Sau khi anh sắp xếp lại, liền bắt mạch cho Uyển Quân, không có chuyện gì mới xảy ra vì thế anh bắt đầu cầm châm lên để châm cứu.

Trần Thanh vừa bắt đầu châm cái thứ nhất thì mọi người đều cảm thấy quen mắt,

Đợi đến châm thứ hai.

Bên ngoài liền có người hỏi: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, y hệt như khi nãy bác sĩ Tôn làm”.

“Anh ta cũng biết Quỷ Môn Thập Tam Châm sao?”

“Không phải anh ta vừa nói là nếu không hoàn thiện được Quỷ Môn Thập Tam Châm thì sẽ hại người sao. Lẽ nào anh ta có thể hoàn thiện được nó?”

“Không phải chứ. Như thế cũng được sao!”

Đám người bên ngoài nhao nhao cả lên.

Tôn Vĩnh An lẩm bà lẩm bẩm: “Không thể nào, ngay cả thầy tôi cũng chỉ biết có mấy châm mà thôi”.

Khi Tôn Vĩnh An nói thì Trần Thanh đã châm đến châm thứ tư rồi.

Châm xong anh liền chuẩn bị châm thứ năm.

“Xem ra anh ta thực sự biết Quỷ Môn Thập Tam Châm”.

“Bác sĩ Tôn, ông của ông có khác, đúng là giỏi thật!”

“Không ngờ tuổi còn trẻ mà đã giỏi như thế, thật sự khâm phục!”

Đám người bên cạnh nhao nhao cả lên.

Tôn Vĩnh An cảm giác mình không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Ông ta vốn còn nghĩ mình biết châm đến châm thứ 4 trong Quỷ Môn Thập Tam Châm đã là giỏi lắm rồi, bây giờ xem ra Trần Thanh còn biết cả bộ châm pháp này.

Tốc độ châm cứu của Trần Thanh càng ngày càng nhanh.

“Tốc độ này cao siêu quá rồi!”

“Tôi châm cứu hơn 20 năm nay rồi mà chưa bao giờ đạt được tốc độ như vậy”.

“Kỹ thuật châm cứu thật là giỏi”.

Đám bác sĩ đứng bên ngoài đều cảm thán một cách kinh ngạc.

Giang Sơn và Hà Mai Anh nhìn theo kỹ thuật châm cứu của Trần Thanh thì đều dấy lên hi vọng, họ cảm thấy chắc là anh có thể chữa trị khỏi cho con gái họ.

Chưa đến 15 phút, Trần Thanh đã hoàn thành 13 châm.

Châm hết 13 châm, anh liền dừng tay lại.

Lúc này trán anh đã đẫm mồ hôi.

“Anh Thanh, được chưa?”

Giang Tử Phong nhẹ giọng hỏi.

Trần Thanh lắc đầu.

Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình và vẫn nhìn thấy đám khí màu đen đó. Dù châm xong bộ Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi nhưng chúng cũng chưa tan hết mà chỉ tan được một chút rồi tụ lại thành một cụm.

Trần Thanh cảm thấy mình cần phải sử dụng một cách nào đó để diệt hết đám khí đen này mới được.

Nhưng mà có cách gì đây?

Anh suy nghĩ một chút, hình như những gì mà thầy anh từng dạy đều không có ghi chép gì liên quan đến việc diệt trừ đám khí đen này.

Chương 84: Ỷ lại

Luồng khí màu đen trên người Giang Uyển Quân càng lúc càng đậm. Trần Thanh nhìn thấy khối đen tạo thành một vẻ mặt gớm ghiếc muốn vùng vẫy thoát ra.

Cuối cùng anh cũng gom được chúng lại nhưng không thể để chúng phát tán ra làm hại đến người khác.

Đúng vào lúc này, Trần Thanh dường như không có cách nào diệt trừ hết được chúng.

Mà anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chúng mà thôi.

Lúc anh nhìn như vậy thì đột nhiên từ trong mắt anh lóe ra một tia sáng vàng trực tiếp bao phủ hết luồng khí đen đó lại.

Sau khi đã hoàn toàn bao phủ hết luồng khí đen thì lập tức tia sáng đó thu vào lại trong mắt của Trần Thanh.

Lúc này, anh cảm thấy đầu óc mình trở nên rất minh mẫn, đồng thời đôi mắt cũng vô cùng dễ chịu.

Bịch!

Chỉ có điều Trần Thanh không ngờ tới, mình lại từ trên ghế rơi bịch xuống nền.

"Anh Thanh, anh không sao chứ?"

Giang Tử Phong nhanh chóng đỡ Trần Thanh dậy.

Trần Thanh lắc đầu đáp lại: "Không sao".

"Thất bại rồi sao?"

"Tôi nghĩ... Căn bệnh này khó mà chữa khỏi được".

"Haiz, cậu ta vẫn còn quá trẻ rồi. Làm sao có thể chữa khỏi căn bệnh này được chứ! Đến chúng ta còn không thể làm gì được nữa là..."

Các bác sĩ bên ngoài lần lượt nói.

Tôn Vĩnh An gật đầu đồng ý.

Tất cả đều đang tự an ủi mình. Suy cho cùng là bọn họ không thể chấp nhận được việc Trần Thanh còn trẻ tuổi mà lại có y thuật giỏi hơn mình.

Khi vợ chồng Giang Sơn bước đến giường, nhìn thấy con gái đã bất động, lúc này cũng lộ ra vẻ lo lắng.

"Bác sĩ Trần, con gái của tôi..."

Giang Sơn hỏi.

"Đã chữa khỏi rồi. Cô ấy không có chuyện gì nữa đâu".

Trần Thanh vừa thu tiền vừa nói.

“Đã khỏi rồi sao?”, Hà Mai Anh sững sờ một lúc: “Nhưng sao con bé vẫn chưa tỉnh lại chứ?”

Giang Sơn cũng ngờ vực hỏi: "Thật sự chữa khỏi rồi sao?"

"Ừm".

Trần Thanh gật đầu khẳng định.

Toàn bộ khí đen đã bị chính mình hấp thu, nếu không có chuyện gì xảy ra, Giang Uyển Quân hẳn là không có vấn đề gì. Tỉnh dậy chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Đương nhiên, trong mắt Giang Sơn và những người khác, Giang Uyển Quân so với trước kia vẫn không hề có gì tiến triển.

Hức... Hức.

Đúng lúc này thì Giang Uyển Quân đang nằm trên giường bệnh bật khóc lên.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Giang Tử Phong vui mừng nói: "Tỉnh rồi! Đã tỉnh lại rồi!"

"Con gái, con có sao không?"

Giang Sơn nhìn thấy con gái mình mở mắt ra thì liền kích động hỏi.

"Con... Con sợ".

Giang Uyển Quân không ngừng khóc như thể cô ấy đã gặp phải điều gì đó vô cùng đáng sợ.

"Con gái, có mẹ ở đây rồi, con đừng sợ. Cả nhà đều đang ở bên cạnh con", Hà Mai Anh vội vàng an ủi con gái mình.

"Đúng vậy! Anh cũng đang ở đây, em đừng sợ".

Giang Tử Phong an ủi cô.

"Uyển Quân, có bố ở đây, con sẽ không có chuyện gì cả, con không cần phải sợ", Giang Sơn an ủi Giang Uyển Quân nói.

Vào lúc này, Hà Mai Anh vẫn muốn ôm con gái vào lòng mà vỗ về.

Nhưng điều mà bọn họ không ngờ là Giang Uyển Quân đang nằm trên giường bệnh thì đột nhiên đứng bật dậy, sau đó sải bước nhanh bổ nhào vào trong lòng của Trần Thanh.

Ngay khi nhào vào lòng anh thì cô ôm chặt lấy anh không buông.

"Em sợ, anh hãy ôm em đi".

Giang Uyển Quân nói xong thì vùi cả đầu mình vào trong lòng của Trần Thanh.

Ơ!

Nhìn thấy hành động của cô, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Đây là điều mà bọn họ không bao giờ nghĩ tới.

Bố mẹ của cô đều có mặt ở đây, nhưng việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy không phải là tìm kiếm sự an ủi từ bố mẹ mình, mà là ôm lấy Trần Thanh để có được cảm giác an toàn.

Vẻ mặt của Trần Thanh có phần gượng gạo, vô cùng lúng túng nhìn về phía đám người Giang Sơn.

Quan trọng hơn hết là lúc này, Giang Uyển Quân ôm chằm lấy anh không ngừng khóc thét lên: "Em sợ, anh ôm em đi! Em sợ lắm".

"Trần Thanh, cậu ôm con bé đi!"

Giang Sơn nói với Trần Thanh.

Giang Sơn đã nói như vậy rồi, Trần Thanh cũng không nghĩ nhiều mà ôm lấy Giang Uyển Quân.

Anh vỗ vỗ vào lưng cô an ủi: "Đừng sợ. Đừng sợ. Sẽ không có chuyện gì đâu".

Nói ra cũng thật kỳ lạ, Trần Thanh cứ vậy mà ôm lấy cô an ủi, Giang Uyển Quân vừa rồi còn khóc lóc không ngừng giờ thì lại nín thin thít, vùi đầu vào lồng ngực của Trần Thanh mà không động đậy gì.

Mọi người đều không thể nào lý giải nổi.

Vừa rồi vợ chồng Giang Sơn đã khuyên như thế nào cũng không được.

Bây giờ, Trần Thanh chỉ cần ôm cô trong chốc lát là cô đã không sao rồi.

Trần Thanh ôm cô một hồi thì phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Hà Mai Anh nhìn thấy con gái mình ôm lấy một người đàn ông như vậy thì mất hết cả mặt mũi rồi, bà ta nói: "Uyển Quân, chắc con cũng đói rồi, hay là con ăn chút gì trước nhé? Mẹ sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị cho con".

"Đúng đó, Uyển Quân, lâu vậy rồi em vẫn chưa ăn gì, chắc là đói lắm rồi. Em phải ăn nhiều vào một chút", Giang Tử Phong cũng khuyên cô.

"Không cần!", Giang Uyển Quân trực tiếp từ chối: "Em chỉ muốn ôm anh ấy thôi. Em sợ".

Lúc nói mắt của Giang Uyển Quân đỏ bừng cả lên.

Hà Mai Anh thấy vậy liền vội xua tay nói: "Được... Vậy không ăn, không ăn. Mẹ sẽ không ép con ăn nữa".

Lúc này Trần Thanh cũng lên tiếng: "Em cũng đói rồi, em phải ăn chút gì đó đi".

"Vâng, vậy em sẽ ăn một chút".

Giang Uyển Quân nghe Trần Thanh nói vậy thì xoay đầu lại nói: "Mẹ, mẹ dặn nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn đi".

"Nhưng em muốn cùng ăn với anh cơ".

Giang Uyển Dung nhìn chằm chằm vào Trần Thanh và nói.

Trần Thanh gật đầu.

Ơ!

Mọi người xung quanh thực sự không dám tin vào những gì đang xảy ra.

Giang Uyển Quân lại nghe lời Trần Thanh đến như vậy.

Anh nói câu nào thì cô đều răm rắp nghe theo.

Cả Hà Mai Anh và Giang Sơn đều vô cùng ngạc nhiên. Ngày thường con gái mình còn không ngoan được như thế này, nhưng khi đứng trước mặt Trần Thanh lại ngoan ngoãn như vậy.

"Anh trai, anh tên là gì vậy?"

Giang Uyển Quân nhìn Trần Thanh hỏi.

"Trần Thanh", anh đáp lại.

"Anh Thanh, chúng ta đi thôi. Mau đi ăn cơm thôi".

Giang Uyển Quân nắm lấy tay Trần Thanh bước ra bên ngoài.

Tất cả mọi người đều nhìn theo, nhất thời vẫn chưa có phản ứng gì.

Giang Tử Phong càng thêm phần ngưỡng mộ, tuy rằng cậu ấy có mối quan hệ rất tốt với Giang Uyển Quân, nhưng chưa bao giờ được đối xử như vậy. Ai cũng biết rằng trước đây, cô có dáng vẻ của một nữ thần lạnh lùng, nhưng bây giờ, ở trước mặt Trần Thanh, cô ấy chẳng khác gì một con mèo nhỏ.

Về phần các bác sĩ nhìn thấy vậy, bọn họ dường như cũng hiểu được, bệnh nhân bình thường sẽ có chút ỷ lại vào bác sĩ. Nhưng tính ỷ lại này của Giang Uyển Quân cũng quá nghiêm trọng rồi.

Có khi nào vấn đề là ở căn bệnh này của Giang Uyển Quân không?

Nếu như Giang Uyển Quân vẫn tiếp tục phụ thuộc vào Trần Thanh theo cách này, chẳng phải cậu ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?

Kết hôn với con gái của Giang Sơn có thể nói là đã trực tiếp chạm được vào đỉnh cao của cuộc đời rồi.

Nhiều người trong số bọn họ đều hối hận vì sao không thể tự mình chữa khỏi bệnh cho cô.

Sau khi Giang Uyển Quân tỉnh lại, hầu như cô hồi phục rất tốt, ít nhất là cô đã ý thức được mọi thứ.

Hà Mai Anh và những người khác hỏi cô ấy đều có thể trả lời trôi chảy.

Tuy nhiên, Hà Mai Anh và những người khác vẫn có chút lo lắng.

Bởi vì họ đều thấy rằng con gái họ quá ỷ lại vào Trần Thanh.

"Anh Thanh, anh bón cho cho em ăn đi, có được không vậy?"

Giang Uyển Quân chu môi nói với Trần Thanh với điệu bộ vô cùng đáng yêu.

Bây giờ, Giang Uyển Quân đến việc ăn cơm cũng muốn được Trần Thanh bón cho ăn nữa.

Hơn nữa trong suốt quá trình, Giang Uyển Quân đều nắm chặt lấy tay của Trần Thanh, còn thân mật với anh như vậy, nếu anh mà cố giữ khoảng cách, e rằng Giang Uyển Quân có thể sẽ ôm chặt lấy anh không chịu rời ra mất.

Chương 85: Sao Hỏa va vào Trái đất.

Trần Thanh cũng biết rằng thường thì bệnh nhân sẽ có tình trạng ỷ lại vào bác sĩ. Nhưng anh không ngờ rằng Giang Uyển Quân lại phụ thuộc vào mình nhiều như vậy.

Ngay cả khi Giang Uyển Quân ngủ, cô ấy cũng phải nắm lấy tay anh mới ngủ được.

Cuối cùng thì anh cũng dỗ được Giang Uyển Quân ngủ và bước ra khỏi phòng.

Lúc này, Giang Sơn và những người khác đã đợi sẵn ở ngoài rồi.

“Bác sĩ Trần, sức khỏe của con gái tôi đã ổn rồi chứ?”, Giang Sơn hỏi.

“Không sao rồi, chỉ là cơ thể cô ấy có chút suy nhược, tôi sẽ kê toa thuốc, uống trong vòng một tuần là khỏi thôi”, Trần Thanh nói.

“Vậy làm phiền cậu rồi”, Giang Sơn nói.

“Bác sĩ Trần, con gái tôi làm gì cũng bám theo cậu như thế thì phải giải quyết như thế nào đây?”

Hà Minh Anh lại hỏi Trần Thanh.

Dù cho Trần Thanh có tài y thuật giỏi và đã chữa khỏi cho con gái mình. Nhưng trong mắt của bà ta, anh cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, còn lâu mới xứng với con gái của mình.

“Chuyện này bà cứ yên tâm đi. Sau này, tôi sẽ cố gắng không chạm mặt cô ấy, lâu ngày không gặp thì tự nhiên cô ấy sẽ quên thôi”.

Trần Thanh cũng hiểu Hà Minh Anh đang nghĩ gì.

“Vậy thì tốt rồi”, Hà Minh Anh nói: “Sau này, nếu có việc gì thì cứ liên lạc với chúng tôi là được rồi. Đừng có tiếp xúc quá gần với Uyển Quân”.

“Ừm”, Trần Thanh gật đầu.

Sau khi Trần Thanh kê đơn xong thì Giang Sơn và những người khác tiễn anh ra ngoài cửa.

“Bác sĩ Trần, hãy nhớ những gì cậu đã nói. Giữ khoảng cách với Uyển Quân và đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với con gái nhà chúng tôi”.

Khi Trần Thanh lên xe, Hà Minh Anh vẫn không ngừng dặn dò anh.

Trần Thanh nhìn thấy biểu hiện của Hà Mai Anh như vậy thì liền nói: “Bà Hà, tôi biết rồi! Bà cứ yên tâm đi”.

“Cậu biết thì tốt rồi”, Hà Mai Anh lạnh nhạt nói: “Cậu chỉ là một nhân viên bảo vệ, không xứng với con gái tôi”.

Trần Thanh không nói gì thêm chỉ gật đầu rồi lên xe.

Giang Tử Phong lái xe đưa Trần Thanh đi.

Giang Sơn nhìn Trần Thanh rời đi rồi mới thôi không nhìn theo nữa.

“Bà xã, tôi nghĩ bà không cần thiết phải làm như vậy đâu”, Giang Sơn nói.

Hà Mai Anh biết Giang Sơn đang nói về chuyện gì, liền quả quyết nói: “Tôi nghĩ điều đó là cần thiết. Cậu ta chỉ là một tên bảo vệ quèn, không thể để cậu ta đến gần con gái mình được. Lỡ như Uyển Quân thực sự thích cậu ta, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị thiệt thòi lớn sao?”

Giang Sơn trầm giọng nói: “Tôi thì cảm thấy cậu ta không hề tầm thường. Nhất định là người có chí lớn”.

“Vậy thì đã sao? Cậu ta có giỏi thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một tên bảo vệ. Hoàn toàn không xứng với Uyển Quân nhà chúng ta”, Hà Mai Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu cậu ta muốn nhân cơ hội này mà tiếp cận con gái chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Giang Sơn nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của Hà Mai Anh thì đành lắc đầu bất lực.

“Anh Thanh, những lời bác cả em nói anh không cần phải để bụng làm gì. Bác ấy là vậy, thường không xem ai ra gì”.

Giang Tử Phong ở trong xe nói với Trần Thanh.

Trần Thanh thì ngược lại vô cùng điềm tĩnh, anh cười nói: “Haha, tôi vốn không hề để bụng. Còn bà ta cũng là vì nghĩ cho con gái mình mà thôi, không có gì to tát cả”.

“Anh Thanh, vẫn là anh nghĩ thoáng”, Giang Tử Phong cười: “Nhưng anh đừng lo, thù lao tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng. Em sẽ đích thân lấy cho anh”.

“Tôi chưa bao giờ quan tâm tới điều này”.

Trần Thanh đáp.

Điều mà anh quan tâm nhất lúc này là tia sáng vàng sau khi hấp thụ khí đen đó sẽ có ảnh hưởng gì đến mình hay không mà thôi! Chuyện này phải quay về nghiên cứu kỹ càng mới được.

Giang Tử Phong rất nhanh đã đưa anh tới nơi mà Nam Cung Yến sống.

Khi anh xuống xe, Đường Võ vội vàng bước đến chào hỏi.

Vẻ mặt Đường Võ lúc này có chút bối rối, bước tới gần Trần Thanh nói: “Anh Thanh, sao bây giờ anh mới quay về? Bên trong sao Hỏa đã va vào Trái đất rồi”.

“Sao Hỏa va vào Trái đất sao?”, vẻ mặt Trần Thanh lộ ra vẻ khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi sao?”

“Vừa rồi có một người phụ nữ rất xinh đẹp đến. Cô ấy nói muốn tìm anh. Sau đó bị tổng giám đốc Nam Cung nhìn thấy và bảo cô ấy vào bên trong ngồi rồi”, Đường Võ trầm giọng nói: “Em có thể nhìn thấy được bên trong ánh mắt của cô chủ Nam Cung tràn đầy sát khí, bây giờ ở bên trong đó, đoán không chừng đã bắt đầu khai chiến rồi. Anh Thanh, anh cho rằng đây không phải sao Hỏa va vào Trái đất sao?”

“Một người phụ nữ rất đẹp đến tìm tôi sao?”

Trong chốc lát Trần Thanh không thể nào đoán ra được là ai: “Cô ấy có nói mình tên là gì không?”

“Cái này thì lại không nhắc tới. Nhưng cô ấy nói, cô ấy biết rất rõ về anh và có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh”, Đường Võ có lòng tốt khuyên: “Anh Thanh, sau này anh đừng có mang “nợ phong lưu” của mình ở bên ngoài về nhà nữa. Bây giờ, anh đã có cô chủ Nam Cung rồi, lẽ nào anh vẫn thấy chưa đủ sao?”

“Xì, cậu thì hiểu cái gì?”

Trần Thanh cười đắc ý.

“Nhưng anh không sợ xảy ra chuyện thật sao? Như hôm nay vậy?”

Đường Võ toát mồ hôi lạnh nói.

“Sợ cái gì chứ?”, Trần Thanh đắc ý nói: “Không phải chỉ là hai người phụ nữ gặp mặt thôi sao, không có gì đáng đáng sợ cả”.

Nói xong anh sải bước vào trong.

Đường Võ nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh mà không khỏi thán phục.

Trong nhà đã có một cực phẩm như Cung Nam Yến vẫn chưa đủ, anh còn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa và quan trọng hơn hết là người phụ nữ đó thực sự rất xinh đẹp.

Trong lòng Trần Thanh vẫn đang suy nghĩ rằng là ai đã tới đây tìm mình.

Khi anh đẩy cửa biệt thự ra và nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc một cách tao nhã thì anh đã tự hiểu.

Người đến tìm mình chính là Tô Hồng Mị.

Lúc này trong phòng khách, Tô Hồng Mị đang hút thuốc một cách tao nhã, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.

Vẻ mặt Nam Cung Yến lạnh lùng nhìn cô ta.

Dù cả hai không nói gì nhưng thông qua ánh mắt, bọn họ đã giao lưu không biết bao nhiêu lần.

Khi Trần Thanh bước vào thì cảm nhận được, bầu không khí có chút ảm đạm.

Lúc này, hai người phụ nữ này nhìn thấy Trần Thanh bước vào thì ánh mắt cả hai đều hướng về phía người anh.

Đôi mắt Nam Cung Yến ngập tràn sát khí.

Trần Thanh nhìn thấy ánh mắt hai người phụ nữ này thì da đầu bắt đầu tê dại.

Đây có được xem là một người tình nhỏ tìm gặp vợ của mình không?

Nghĩ tới điều này quả là rất giống sao Hỏa va vào Trái đất thật.

Khi Tô Hồng Mị nhìn thấy Trần Thanh bước vào cửa thì nhìn chằm chằm Nam Cung Yến cười nói: “Chủ tịch Nam Cung, người đàn ông tốt như vậy, nếu cô không cần thì để cho tôi nhé”.

Nam Cung Yến hừ lạnh nói: “Bà chủ Tô, cái loại đàn ông thối tha này ở ngoài đường thiếu gì. Tôi tặng cho chị thì chính là đang hại chị đấy. Hơn nữa, tôi nghĩ bà chủ Tô chắc sẽ không làm mấy loại công việc đi thu gom rác như thế này đâu nhỉ?”

“Haha”, Tô Hồng Mị cười to: “Tổng giám đốc Nam Cung, trong mắt cô là rác rưởi nhưng lại là bảo bối trong mắt tôi đấy. Nếu cô đã không cần thì có thể buông tay. Tôi cần là cái chắc rồi!”

“Bà chủ Tô, cho dù là rác rưởi thì tôi cũng không định sẽ đưa cho chị”, Nam Cung Yến điềm đạm nói: “Bà chủ Tô, đừng nói là chị đến rác cũng muốn giành chứ?”

“Giành sao!”, Tô Hồng Mị cười: “Nếu cô không để ý đến điều đó”.

“Khụ!”

Trần Thanh nghe xong cảm thấy không ổn, một người đa tài như mình, thiếu niên xuất chúng thế này sao lại trở thành rác rưởi rồi chứ?

Trần Thanh ho nhẹ một tiếng, đi tới chỗ Tô Hồng Mị hỏi: “Bà chủ Tô, nghe nói chị có chuyện muốn tìm tôi, không biết là có chuyện gì?”

Tô Hồng Mị nhìn Trần Thanh một cách quyến rũ, rồi cười khúc khích nói: “Chị đến đây là để đòi tiền cậu về việc cậu đã ngủ lại vào đêm hôm qua”.

Sau khi Nam Cung Yến nghe được lời này thì sa sầm mặt lại.

Còn Trần Thanh thì cảm thấy mình toang thật rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom