• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1347: Tiêu Chính Văn quay về

“Trương Hách Tuyên, ông thật vô liêm sỉ! Không ngờ, người nhà họ Trương đều là loại súc sinh không biết xấu hổ!”

Đại trưởng lão tức hộc máu, lên tiếng mắng chửi.

Loại hành vi này còn không bằng đám côn đồ vô lại ngoài đường phố.

Trong dòng lịch sử dài dằng dặc mấy nghìn năm của Hoa Quốc, nhà họ Trương vẫn luôn được hưởng đặc quyền!

Rõ ràng lời nói của Trương Hách Tuyên đã khiến ấn tượng của Đại trưởng lão với toàn bộ nhà họ Trương, cũng giảm xuống mấy bậc.

Sự kính trọng trước kia đã sớm không còn tồn tại!

“Ha ha, thể diện ư? Thế nào gọi là thể diện, sau khi tôi “mây mưa” với cô ta, rồi giết cả nhà cô ta thì ai có thể nói ra nói vào chứ? Hơn nữa, mọi người ở đây, cũng đâu phải chỉ có mình tôi có “ý tốt” đó phải không nào?”

Trương Hách Tuyên nói xong còn liếm khóe môi, nhìn mọi người ở phía sau.

Ngay tức khắc, hai ba mươi cặp mắt lóe lên ánh sáng xanh, đồng thời đặt tầm mắt trên người Khương Vy Nhan.

“Sao còn chưa ra tay!”

Đoàn Hải Long lạnh lùng thúc giục.

“Vút vút vút!”

Mười mấy bóng đen chợt lóe lên, lập tức bao vây Khương Vy Nhan ở giữa.

“Dù tôi có chết cũng sẽ không để cho các người được như ý!”

Mắt Khương Vy Nhan chứa đầy nước mắt căm hận, cô giơ dao găm lên, đang định đâm vào ngực mình.

“Vy Nhan! Dừng tay!”

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hét lớn bỗng truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, không chỉ có Khương Vy Nhan như bị điện giật, mà ngay cả đám người Đoàn Hải Long cũng hết sức chấn động!

Không sai, bọn họ vô cùng quen thuộc với chủ nhân của giọng nói này – Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn chưa chết sao?

Đoàn Hải Long đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một bóng người màu trắng lóe lên trước mắt Đoàn Hải Long trong nháy mắt.

Ngay sau đó, mười mấy người đang vây quanh Khương Vy Nhan, đồng loạt nổ tung, máu bắn tung tóe!

Cho dù Trương Hách Tuyên kịp thời phản ứng, vẫn bị đánh bay tại chỗ, bay xa bảy tám mét mới dừng lại.

Còn mười mấy người còn lại đều chết tại chỗ.

“Chồng… Chồng ơi!”

Khương Vy Nhan ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, con dao găm vẫn còn đặt trước ngực.

“Vy Nhan, để em chịu ấm ức rồi, đến đây, anh dìu em!”

Tiêu Chính Văn nói xong, chìa tay về phía Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan vô thức ném dao đi, nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, chậm rãi đứng lên từ dưới đất.

“Chủ thượng! Thuộc hạ… vô dụng!”

Độ Thiên Chân Nhân tay ôm ngực, yếu ớt nói.

Tiêu Chính Văn nhìn Độ Thiên Chân Nhân, khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết Độ Thiên Chân Nhân từng cố gắng hết sức.

Sau đó, ánh mắt anh dừng trên người Đại trưởng lão, thấy một cánh tay của Đại trưởng đã bị phế bỏ, hai mắt không ngừng chảy mắt, trong mắt anh lập tức lóe lên tia sáng lạnh lùng.

“Tiêu Chính Văn? Cậu vẫn chưa chết ư?”

Đoàn Hải Long hơi giật mình nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nhưng biểu cảm của cụ ta không mảy may sợ hãi.

Ngày hôm đó, khi ở Thương Lĩnh, sở dĩ Tiêu Chính Văn có thể an toàn trở về, hoàn toàn là dựa vào Nhạc Trung Kỳ.

Hôm nay, dù Tiêu Chính Văn chưa chết thì đã sao?

Có người đã tận mắt nhìn thấy xác của Nhạc Trung Kỳ, hôm nay những người đến nhà họ Tiêu hỏi tội đều là người có thực lực. Đừng thấy không đông lắm mà lầm, bọn họ đều là những cao thủ của liên minh võ thuật hoặc các đại danh sơn.

“Bất ngờ lắm sao? Đoàn Hải Long, ông còn nhớ ngày đó ông đã thề gì không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Hải Long.

Thề ư?

Nghe thấy vậy, Đoàn Hải Long không khỏi cười khẩy nói: “Đó chẳng qua chỉ là mưu kế của tôi thôi! Nếu không có Nhạc Trung Kỳ thì cậu còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?”

“Đáng tiếc, Nhạc Trung Kỳ đã không còn nữa, hôm nay không chỉ có cao thủ Hoa Sơn, còn có cao thủ Hằng Sơn, nhà họ Trương cũng cử người tới hỏi tội, cậu cho rằng cậu có thể sống sót sao?”

“Nếu như tôi là cậu, nhất định sẽ mai danh ẩn tích, tuyệt đối không xuất hiện, nhưng như thế cũng tốt, sau này chúng tôi sẽ bớt một mối phiền toái!”

Đoàn Hải Long vừa dứt lời, mười mấy đệ tử danh sơn sau lưng cụ ta, nhao nhao nhảy ra trước một bước.

Bọn chúng cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung!

Dù Tiêu Chính Văn chỉ có một mình nhưng chiến tích ở núi Thương Lĩnh đã khiến mọi người không thể theo kịp!

Đối phó với người như vậy, phải dùng hết sức, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi!

“Cánh tay của Đại trưởng lão là do ai đánh gãy?”

Tiêu Chính Văn vốn dĩ không thèm quan tâm đến Đoàn Hải Long, mà anh chú ý đến cánh tay của Đại trưởng lão, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng lướt qua khuôn mặt mọi người.

“Là tôi!”

Trương Hách Tuyên chỉ bị thương nhẹ, lúc này, ông ta nhìn thấy mọi người đều chuẩn bị chống lại Tiêu Chính Văn nên bỗng chốc trở nên dũng cảm hơn.

Có điều, Trương Hách Tuyên chưa kịp định thần, đã thấy Tiêu Chính Văn đưa một tay ra rồi nắm lại ở giữa không trung!

“Vút!”

Một sức lực mạnh mẽ vô hình đẩy thẳng Trương Hách Tuyên ra.

Trương Hách Tuyên cố hết sức khống chế cơ thể mình, nhưng vẫn không tự chủ được mà bay về phía Tiêu Chính Văn.

Mẹ kiếp

Trương Hách Tuyên sợ đến mức rợn tóc gáy, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt!

Nhìn thấy cơ thể mình cách Tiêu Chính Văn càng lúc càng gần, Trương Hách Tuyên suýt chút nữa đã tè ra quần.

“Cứu tôi!”

Trương Hách Tuyên vừa mới kêu lên đã bị Tiêu Chính Văn bóp chặt cổ.

“Ư! Ư...!”

Ông ta còn muốn gào thét, nhưng cổ họng hoàn toàn không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

“Là ông chặt đứt tay của Đại trưởng lão à? Tốt lắm, thế thì tôi chặt hai cánh tay của ông!”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nắm lấy tay Trương Hách Tuyên, bất ngờ dồn sức xuống dưới, rắc rắc!

Hai chân của Trương Hách Tuyên đồng thời bị đánh gãy, lún vào mặt đất, thậm chí ông ta chưa kịp kêu la thảm thiết, chỉ thấy một sức lực vô hình đột nhiên đè nặng lên hai vai.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, hai tay Trương Hách Tuyên đồng thời bị đánh gãy!

“A a a!”

Một cảm giác đau nhức bứt rứt, từ hai chân rồi đến cánh tay truyền tới trong nháy mắt, đau đến mức Trương Hách Tuyên gào thét thê thảm hệt như lợn bị chọc tiết!

“Cứu… Cứu… Cứu tôi!”

Trương Hách Tuyên quỳ dưới đất, lớn tiếng kêu rên.

Nhưng hoàn toàn không có ai dám đến gần ông ta.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác thường.

Cảnh tượng vừa nãy chỉ diễn ra chưa tới một giây.

Từ khi Trương Hách Tuyên bị bắt, đến khi hai chân hai tay của ông ta bị đánh gãy, dường như chỉ trong nháy mắt, điều này có nghĩa là gì?

Thực lực chênh lệch quá lớn!

Ngay cả cơ hội chống cự, Trương Hách Tuyên cũng chẳng có!

Cho dù ông ta chỉ là một thành viên bình thường trong nhà họ Trương, nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!

Hơn nữa, ông ta còn có bí kíp của nhà họ Trương là Tam Tuyệt Trận!

Người như thế lại bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn sức chống trả, vậy đám bọn họ, có thể mạnh hơn Trương Hách Tuyên bao nhiêu?

Hai mắt Đoàn Hải Long lóe sáng liếc xéo Tiêu Chính Văn, giờ phút này, cụ ta cũng cảm thấy sự khác biệt của Tiêu Chính Văn.

Sự thản nhiên đó, sự bình tĩnh đó, sự tự tin đó!

Chẳng lẽ…

Không không không!

Đoàn Hải Long lập tức xóa bỏ suy đoán trong lòng mình, bây giờ Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Mới hơn hai mươi, chưa đến ba mươi tuổi, trong lịch sử Hoa Quốc, cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ tuổi nhất là Bạch Khởi!

Nhưng năm đó, Bạch Khởi ba mươi sáu tuổi, mới có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần!

“Hai mắt Đại trưởng lão cũng là do ông phế bỏ sao?”

Tiêu Chính Văn giơ chân lên, dùng giày chiến giẫm lên bả vai của Trương Hách Tuyên, lạnh lùng hỏi.

Trương Hách Tuyên nhìn thấy dường như đầu ngón tay của Tiêu Chính Văn đang có một luồng sáng trắng lưu chuyển nên vội vàng lắc đầu nói: “Không! Không phải tôi! Là… Là minh chủ Đoàn!”

Nói đến đây, Trương Hách Tuyên bật khóc.

Ông ta vẫn đang chảy máu không ngừng, nếu không được cứu chữa, ông ta cũng sẽ chết vì mất máu!

Nhưng giờ phút này, vốn chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của ông ta!

“Đoàn Hải Long, ông thật to gan, dám đánh trưởng lão võ tông trọng thương?”

Tiêu Chính Văn chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Hải Long.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng cố làm ra vẻ! Trước kia đã để cậu chạy thoát, hôm nay, cậu buộc phải chết!”

Đoàn Hải Long tức giận gào lên, sau đó phất tay, một đám mây màu xám trắng bao phủ trên bầu trời biệt thự nhà họ Tiêu!

Thiên Tinh Đại Trận!

Độ Thiên Chân Nhân không khỏi giật mình, Đoàn Hải Long đã bố trí trận pháp này từ khi nào?

“Chủ thượng!”

Độ Thiên Chân Nhân cố nén đau đớn, giận dữ đứng dậy, muốn tiến lên.

“Độ Thiên, ông nghỉ ngơi đi, yên tâm giao cho tôi là được!”

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, coi như không thấy gì, sau đó đi về phía Đoàn Hải Long.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom