• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1346: Bước qua xác tôi

"Nhà họ Tiêu diệt vong sao?"

Đại trưởng lão nghe vậy, sải bước dài đến phía trước, ngăn trước mặt Khương Vy Nhan và nói với Đoàn Hải Long: "Đoàn Hải Long, ông có biết ông đang…"

“Bốp!”

Đoàn Hải Long không nói nhiều lời, vung tay giáng xuống một bạt tai vào mặt Đại trưởng lão.

Vào giờ phút này, Đoàn Hải Long đâu còn chút lòng kính sợ nào với Đại trưởng lão nữa chứ?

Nhạc Trung Kỳ đã chết, Tiêu Chính Văn cũng đã chết, còn ai có thể chống lưng cho nhà họ Tiêu nữa đây?

Hôm nay cụ ta sẽ giết bất kỳ kẻ nào dám cản đường!

“Đại trưởng lão, tôi đã nhiều lần khoan dung cho ông, nhưng ông lại cậy già lên mặt hết lần này tới lần khác ở trước mặt tôi! Ông phải biết rằng, những kẻ muốn giết cả nhà Tiêu Chính Văn không chỉ có mình tôi!”

Đoàn Hải Long vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Hách Tuyên, giọng điệu lạnh lùng nói: “Người này là đại diện của nhà họ Trương - gia tộc bảo vệ phần mộ Tổ Long! Chẳng lẽ mặt mũi của người nhà họ Trương, còn không lớn bằng ông sao?”

“Tôi nói cho ông biết, đừng nói là ông, cho dù là các trưởng lão võ tông đều tập hợp tại đây thì hôm nay người nhà họ Tiêu cũng phải chết”.

Nói xong, Đoàn Hải Long đánh trả lại một đòn ngay vào ngực Đại trưởng lão.

“Đùng!”

Ngay khi truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, một vầng hào quang trắng bạc lập tức tản ra.

Khiến đất cát bay đầy trời.

Cơ thể Đại trưởng lão bị văng ra ngoài mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất.

“Phụt!”

Đại trưởng lão còn chưa kịp đứng dậy, đã phun ra một ngụm máu tươi.

Thực lực chênh lệch quá lớn, chưa nói đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao của Đoàn Hải Long, chỉ riêng sự hiểu biết về trận pháp của cụ ta cũng đã vượt xa Đại trưởng lão.

Cú đánh này gần như xé nát ngũ tạng của Đại trưởng lão, nhưng chỉ vì e ngại thân phận trưởng lão võ tông, nên Đoàn Hải Long mới không thẳng tay giết hại mà thôi.

Trương Hách Tuyên cười nhạt bước lên phía trước, đi tới bên cạnh Đại trưởng lão, giơ chân giẫm lên lồng ngực Đại trưởng lão, lạnh lùng nói: “Đồ không biết sống chết, chắc hẳn ông cũng biết ân oán giữa nhà họ Trương chúng tôi và Tiêu Chính Văn nhỉ?”

“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên! Kẻ sống dai như ông, cứ ỷ mình là trưởng lão của võ tông mà muốn hống hách ngăn cản ư?”

“Đừng nói là một trưởng lão võ tông như ông, cho dù là Thiên Tử có đích thân tới thì cũng chẳng là cái thá gì ở trước mặt nhà họ Trương chúng tôi”.

Nói xong, Trương Hách Tuyên lại giơ chân lên giẫm mạnh vào cổ tay của Đại trưởng lão.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, cổ tay của Đại trưởng lão đã gãy nát cùng với âm thanh đó, cả người Đại trưởng lão đau đến mức co quắp lại.

“Ông… ông…”

Đại trưởng lão chỉ tay vào Trương Hách Tuyên, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng!

“Ông cái gì mà ông? Nói cho ông biết, võ tông Hoa Quốc cũng được, các đại danh sơn cũng thế, bất cứ ai cũng phải nể mặt nhà họ Trương chúng tôi, ông cho rằng trưởng lão của võ tông là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Nếu ông đã thích lo chuyện bao đồng như vậy thì tôi sẽ để cho ông chết ở trước mặt người nhà họ Tiêu, cho ông được toại nguyện!”

Vừa dứt lời, Trương Hách Tuyên lại lần nữa giơ chân lên, giẫm mạnh vào cánh tay Đại trưởng lão.

Âm thanh gãy xương đứt gân lại vang lên, Đại trưởng lão đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, nhưng vẫn cắn chặt răng như cũ, nhìn đám người Trương Hách Tuyên và Đoàn Hải Long với đôi mắt căm phẫn.

“Dám dùng ánh mắt này trừng tôi sao? Tôi thấy cặp mắt của ông quá dư thừa rồi đấy!”

Đoàn Hải Long hất tay áo lên, một làn gió mạnh quét thẳng vào Đại trưởng lão.

“Soạt!”

Một làn sóng khí lướt qua mặt Đại trưởng lão, ngay sau đó truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết vô cùng thê lương.

“A a a…!”

Một tay Đại trưởng lão che mắt, nhưng máu tươi lại không ngừng chảy ra qua kẽ ngón tay.

“Ông ơi!”

Nhìn thấy đôi mắt của Đại trưởng lão đã bị hủy hoại, lửa giận trong lòng Khương Vy Nhan bùng cháy, cô tiến lên một bước, hét lên với đám người Trương Hách Tuyên: “Các ông… Các ông còn có tính người không hả? Dùng thủ đoạn này để hành hạ một người già tám mươi tuổi! ”

“Chẳng lẽ võ tông và liên minh võ thuật lại không nói lý lẽ như vậy sao?”

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, cười đắc ý nói: “Lý lẽ ư? Ha ha ha…”

“Khương Vy Nhan, lý lẽ là gì vậy? Bán bao nhiêu tiền một cân?”

“Trong võ đạo, kẻ mạnh làm vua, lời nói của kẻ mạnh chính là lý lẽ, những việc kẻ mạnh làm chính là hành động chính nghĩa!”

“Hôm nay tôi dẫn đầu các đồng môn võ tông, tiêu diệt nhà họ Tiêu chính là nghe theo ý trời, làm yên lòng dân! Ai dám ngăn cản thì là kẻ thù của trời đất”.

Giọng của Đoàn Hải Long như tiếng chuông lớn, từng câu từng chữ đều có thể truyền ra cách xa ngàn cây số.

“Minh chủ Đoàn, trước khi tiêu diệt hết người nhà họ Tiêu thì có thể cho thuộc hạ nếm thử cô nàng bé bỏng này không?”

Lúc này, một gã đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đứng ra giữa đám đông, vẻ mặt háo sắc nhìn Khương Vy Nhan nói.

“Súc sinh! Bọn mày… khụ... khụ!”

Đại trưởng lão chỉ tay về phía đám người Đoàn Hải Long, chửi ầm lên!

Cho dù đôi mắt đã bị hủy, cánh tay đã bị phế, nhưng Đại trưởng lão cũng không bao giờ cho phép những chuyện như vậy xảy ra với người bên cạnh mình!

Lúc này, Lý Thuần Phong cũng gắng gượng đứng dậy, lảo đảo mấy bước, đến gần nói: “Hôm nay ai dám mở miệng nói tiêu diệt nhà họ Tiêu thì phải bước qua xác tôi trước!”

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hải Long nhìn thẳng về phía Lý Thuần Phong.

“Bước qua xác ông trước ư? Vậy được thôi!”

Mũi chân Đoàn Hải Long chạm đất, động tác nhanh như thỏ, đồng thời vung tay lên đánh mạnh vào lồng ngực Lý Thuần Phong.

Lý Thuần Phong vốn đã bị thương nặng, đâu còn sức để tránh né? Cú đánh của Đoàn Hải Long đánh thẳng vào lồng ngực khiến cơ thể của cụ ấy như diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài!

“Phụt!”

Cơ thể vừa rơi xuống đất, Lý Thuần Phong lập tức phun ra một vũng máu, ngay sau đó ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Đoàn Hải Long liếc xéo Lý Thuần Phong và Đại trưởng lão, rồi lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân đang bị thương nặng, cười ha hả đắc ý nói: “Khương Vy Nhan, bây giờ tôi rất muốn xem còn ai chống lưng cho cô nữa!”

“Cô cũng nghe thấy rồi đấy, có người muốn nếm thử mùi vị của cô, nhưng tôi có thể thay cô quyết định, chỉ cần cô chịu giao hai đứa con của Tiêu Chính Văn ra thì tôi có thể giúp cô chết một cách thoải mái!”

“Để tránh việc cô bị làm nhục trước lúc chết, cắm sừng Tiêu Chính Văn tới âm tào địa phủ, ha ha ha!”

Đoàn Hải Long nói đến đây, đắc ý cười phá lên.

Đám người xung quanh cũng nhao nhao ngửa mặt cười ha hả.

Trương Hách Tuyên vừa cười vừa nhìn vào Khương Vy Nhan, trong mắt tràn đầy ý đồ gian ác.

Nếu như vừa nãy không phải có người nhắc nhở, thì suýt chút nữa ông ta đã lãng phí người đẹp này rồi!

“Các ông đừng nằm mơ!”

Khương Vy Nhan nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành nắm đấm.

Chuyện cho tới nước này, cầu xin cũng vô dụng, chỉ có liều chết đánh một trận!

Cho dù có chết, cũng tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn ở nơi chín suối chịu sự nhục nhã này!

Nghĩ đến đây, Khương Vy Nhan hạ quyết tâm, biết rõ không đánh lại, nhưng cô vẫn xông lên định giết Đoàn Hải Long.

Tuy rằng Khương Vy Nhan từng được Tiêu Chính Văn chỉ dạy, có thể nghênh chiến với cảnh giới chủ soái chỉ bằng cảnh giới chiến thần, nhưng khoảng cách giữa cô và Đoàn Hải Long thật sự quá lớn!

Đoàn Hải Long thậm chí còn không quay đầu lại, tùy ý đánh ra một cú.

Khương Vy Nhan chỉ cảm thấy mình đụng phải một bức tường khí, rồi sau đó cả người bay thẳng ra ngoài.

“Bụp!”

Khương Vy Nhan ngã phịch xuống đất, vừa định đứng dậy lại cảm thấy cổ họng có vị ngọt nhẹ, miệng lập tức phun ra một vũng máu.

“Chỉ một ngọn lửa mà lại muốn so sánh với ánh trăng à? Đúng là chán sống! Lúc nãy ai muốn cắm sừng Tiêu Chính Văn thì giờ có thể tùy ý được rồi!”

Đoàn Hải Long hất tay lên, rồi lập tức xoay người lại.

“Ha ha, tiếc cho thằng Tiêu Chính Văn chết sớm, nếu hắn không có phúc hưởng thụ, vậy để tôi giúp Tiêu Chính Văn làm chuyện vất vả này!”

Trương Hách Tuyên vừa nói vừa đá văng Đại trưởng lão ra, bước về phía Khương Vy Nhan.

“Ông… Ông đừng tới đây! Nếu không, tôi sẽ chết trước mặt ông!”

Khương Vy Nhan đột nhiên từ bên hông rút ra một con dao găm, kề sát cổ họng mình.

“Ha ha!”

Trương Hách Tuyên ngửa mặt lên cười nói: “Nhà họ Trương tôi canh giữ mộ Tổ Long mấy đời nay, không quan tâm đến những thứ này, huống hồ người mới chết thì cơ thể vẫn còn ấm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom