• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1320: Sắp đặt

Nghe tin Tiêu Chính Văn đã giải được độc, Lạc Thiên Vũ lập tức mất đi chỗ dựa, vội lên tiếng cầu xin.

“Cô Khương, nên trừng trị người này thế nào?”

Độ Thiên Chân Nhân nói rồi chậm rãi rút bảo kiếm ra.

Thấy thế Lạc Thiên Vũ sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới chủ soái một sao, đối mặt với Khương Vy Nhan cũng chưa phải là đối thủ, huống hồ là Độ Thiên Chân Nhân cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao?

“Cô Khương, người bỏ độc anh Tiêu không phải tôi. Tôi… tôi chỉ là một tên tay sai không có tiếng nói của nhà họ Lạc, cầu xin cô tha cho tôi”.

Lạc Thiên Vũ quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan liên tục dập đầu xin tha.

Thật ra Khương Vy Nhan cũng đã có ý giết người.

Nhưng quả thật như Lạc Thiên Vũ nói, hắn không phải là người bỏ độc, hơn nữa chuyện đã đến nước này, tốt nhất nên hòa hoãn mối quan hệ với nhà họ Lạc.

Dù sao cũng nên hóa giải mâu thuẫn hơn là kết thù.

“Thôi vậy, ông thả anh ta đi đi. Còn nữa, nói lại lời của tôi cho nhà họ Lạc, bảo họ tự coi đó mà làm”.

Nói xong, Khương Vy Nhan không nhìn Lạc Thiên Vũ thêm nữa mà xoay người quay về phòng ngủ trên tầng hai.

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Vũ, thanh kiếm dài trong tay thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu.

“Ông Độ Thiên, vừa rồi… vừa rồi sếp Khương nói ông thả tôi đi! Ông… ông không thể…”

Không để hắn nói hết câu, Độ Thiên Chân Nhân đã đấm hắn một cú khiến hắn văng ra sân.

“Cút về nhà họ Lạc đi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa”.

Lạc Thiên Vũ lăn một vòng trên mặt đất, sau đó bò dậy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân trong sảnh lớn rồi lại nhìn lên tầng hai với đôi mắt đầy oán giận.

“Hừ!”

Lạc Thiên Vũ hung hăng giậm chân một cái rồi xoay người sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu.

Đi ra ngoài, Lạc Thiên Vũ lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý nhà họ Lạc.

Người nghe điện thoại chính là Lạc Thiên Trạch – gia chủ đời thứ hai của nhà họ Lạc.

“Chuyện xử lý thế nào rồi, vẫn thuận lợi chứ? Lấy được phương thuốc chưa?”

Lạc Thiên Trạch trầm giọng hỏi.

“Gia chủ, tên Tiêu Chính Văn đó đã được giải độc rồi, tám mươi phần trăm là chuyện tốt do người Dược Vương Cốc làm, tôi còn bị Độ Thiên Chân Nhân đánh đây này. Gia chủ, ông phải báo thù cho tôi”.

Lạc Thiên Vũ che miệng bị đánh rơi hai cái răng nói.

Nghe thế, Lạc Thiên Trạch im lặng một chốc rồi nói: “Thiên Vũ, đã thế thì cậu nhanh chóng về đi, chúng ta nghĩ cách khác”.

Dứt lời, Lạc Thiên Trạch cúp máy.

Xem ra kế hoạch lần này của nhà họ Lạc đã hỏng bét.

Buông điện thoại xuống, Lạc Thiên Trạch nhanh chân đi đến sân nhỏ nói với ông lão tóc bạc: “Ông hai, độc trong người Tiêu Chính Văn đã được giải, có lẽ lần này Dược Vương Cốc khăng khăng muốn đối địch với chúng ta, ông xem…”

Ông lão híp mắt cười khẩy nói: “Nếu Dược Vương Cốc cũng nhúng tay vào thì đừng tổ chức đại hội dược tông gì đó nữa, chẳng phải Dược Vương Cốc giỏi về giải độc lắm sao? Vậy chúng ta cứ để chúng tự giải độc đi”.

“Ghé sát lại đây”.

Nghe cụ ta nói thế, Lạc Thiên Trạch bước đến gần, ông lão nhỏ giọng nói vào tai Lạc Thiên Trạch mấy câu.

Hả?

Lạc Thiên Trạch vừa nghe được một nửa thì lộ ra vẻ hoảng sợ nói: “Ông hai, làm thế có phải quá đáng lắm không? Ngộ nhỡ giới chính trị Hoa Quốc truy cứu đến cùng thì Thiên Thần Tông chúng ta… chúng ta e là không chống đỡ nổi”.

“Đồ ngốc, chúng ta có thể dùng cadaverine chứ không dùng đến thuốc độc mà chỉ nhà họ Lạc chúng ta có. Bằng cách này, chỉ có thể là vì khu mộ lớn ở Tĩnh Sơn bị khai quật nên cadaverine mới lan ra ngoài”.

“Liên quan gì đến nhà họ Lạc chúng ta chứ? Tập đoàn Vy Nhan là nhà xuất khẩu và vận chuyển dược phẩm ra nước ngoài duy nhất của Hoa Quốc, dĩ nhiên họ phải chịu trách nhiệm lớn, Hoa Quốc lại xảy ra chuyện lớn như thế, họ có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?”

Ông lão cười nhạo nói.

“Ông hai, quả nhiên vẫn là ông đa mưu túc trí”.

Nghe ông lão nói xong, Lạc Thiên Trạch gật đầu lia lịa, gương mặt cũng hiện lên nụ cười nham hiểm.

Cadaverine cũng là một loại độc khó giải nhất, chỉ cần lây lan ra ngoài thì có tính nguy hiểm cực cao.

Hơn nữa người nào trúng phải cadaverine, cả người bị sẽ lở loét rồi chết, trạng thái chết cũng khiến người ta cảm thấy thê thảm.

Quan trọng nhất là cadaverine thường vì không thực hiện tốt công tác khử trùng, chống độc sau khi các ngôi mộ lớn có niên đại quá lâu bị khai quật nên mới lây lan trên diện rộng.

Sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ nhà họ Lạc mới là kẻ gây rối.

Ngay đêm đó, hàng chục đệ tử của nhà họ Lạc đồng loạt đến các đầu nguồn nước chảy về phía thành phố Thiên Phủ, sau đó đổ từng chai bột thuốc màu trắng vào nguồn nước.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thành phố Thiên Phủ đã có hàng nghìn ca bệnh, hơn nữa trên người ai cũng xuất hiện các đốm màu đen.

Những đốm màu đen này vẫn sẽ chảy máu và mủ, hơn nữa còn lở loét trên da. Bất kể là dùng thuốc gì cũng không thể chống lại căn bệnh quái lạ này.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp tỉnh Xuyên.

“Cô Khương, xảy ra chuyện rồi. Cô xem…”

Độ Thiên Chân Nhân cầm một tờ báo của Giang Trung đưa đến trước mặt Khương Vy Nhan.

Bảng tin đầu trang báo là bài viết đăng về căn bệnh kỳ lạ ở thành phố Thiên Phủ.

“Cô Khương, bây giờ các dược tông và các doanh nghiệp y dược ở tỉnh Xuyên đều đang trên đường đến thành phố Thiên Phủ”.

“Rất nhiều dược tông đều đang dự đoán đây là một loại cadaverine, các chuyên gia ở bệnh viện không thể đưa ra phương án điều trị, càng không biết nguyên nhân gây ra căn bệnh kỳ lạ này”.

“Cô xem có phải chúng ta cũng nên cử người đến đó không?”

Hả?

Khương Vy Nhan cầm tờ báo trong tay, cúi đầu suy tư một chốc.

“Lưu Sùng Hằng đâu? Nói ông ấy đến gặp tôi”.

Khương Vy Nhan nghiêm nghị nói.

“Môn chủ Lưu đang trên đường đến, chuyện này gây ra chấn động rất lớn với cả Hoa Quốc. Tốc độ lây lan của căn bệnh này cực kỳ nhanh, chỉ cần dính phải máu của bệnh nhân thì sẽ bị nhiễm bệnh”.

“Thế nên tôi nghĩ khả năng cao là cadaverine”.

Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói.

Khương Vy Nhan cũng gật đầu.

Mặc dù tông dược thua xa các bệnh viện lớn hiện đại về thiết bị máy móc nhưng lại nghiên cứu chuyên sâu về những căn bệnh kỳ lạ này.

Họ cho rằng căn bệnh kỳ lạ này là do cadaverine gây ra.

“Cô Khương, cô đã đọc báo Giang Trung chưa? Bây giờ cả thành phố Thiên Phủ đều đang bàn tán chuyện cadaverine”.

Lưu Sùng Hằng vừa nhanh chân bước vào phòng khách vừa lớn giọng nói.

“Môn chủ Lưu, ông cũng nghĩ đây là cadaverine à?”

Khương Vy Nhan nhíu mày nói.

“Đúng thế, đây chính là cadaverine, mấy ngày trước chẳng phải vừa mới khai quật một khu mộ lớn đó sao? Chắc chắn là vì chưa thực hiện tốt công tác phòng độc nên mới khiến cadaverine lan ra”.

“Cũng chẳng phải bệnh kỳ lạ gì! Tuy nhiên có rất nhiều loại cadaverine, hiện giờ chúng tôi cũng không biết được rốt cuộc là loại nào trong số đó”.

“Tôi nghĩ hay là thế này, đem theo Bát Cực Tục Mệnh Đan mà mấy ngày gần đây tôi luyện ra, dù sao thì cadaverine cũng là khí thối, còn Bát Cực Tục Mệnh Đan là linh dược hàng đầu dùng để loại bỏ sự thối rữa, sinh ra cái mới, có lẽ… có thể khống chế được sự lây lan của cadaverine”.

Lưu Sùng Hằng nghiêm nghị nói.

Khương Vy Nhan gật đầu, Lưu Sùng Hằng nói đúng, Bát Cực Tục Mệnh Đan quả thật có tác dụng loại bỏ sự thối rữa, sinh ra cái mới.

“Cũng được, vậy cứ làm theo những gì môn chủ Lưu nói, mấy ngày nay chúng ta cũng chuẩn bị lên đường đến thành phố Thiên Phủ”.

Khương Vy Nhan nói.

“Cô Khương, tôi nghĩ vẫn nên đợi bệnh của cậu Tiêu tốt hơn rồi cậu Tiêu sẽ đi với cô”.

Độ Thiên Chân Nhân vội ngăn cản nói.

Dù sao cũng không rõ tình hình ở thành phố Thiên Phủ, nơi đó lại là địa bàn của Thiên Thần Tông, một cô gái như Khương Vy Nhan cứ thế chạy đến đó quả thật quá nguy hiểm.

“Không cần, tôi nghĩ nhà họ Lạc cũng không dám có động thái gì nữa đâu, hơn nữa phải ngăn chặn trước khi cadaverine lây lan trên diện rộng”.

Khương Vy Nhan kiên quyết nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom