• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1322: Người của dược tông Hằng Sơn tới

Một câu tổ quốc cần đã đẩy cả chuyện này lên một tầm cao mới.

Nếu Khương Vy Nhan không giao phương thuốc ra có nghĩa là không quan tâm đến toàn cục.

Nếu cô chỉ là một người phụ nữ bình thường thì không sao, nhưng cô lại là vợ của vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn.

Có thể nói rằng, câu nói đó đã ép Khương Vy Nhan vào góc cùng của đạo đức.

“Đúng thế, cậu Lạc nói rất đúng, đây không phải là chúng tôi đòi phương thuốc ở chỗ cô mà là vì cứu người. Vua Bắc Lương một lòng thương dân như con, lẽ nào cô Khương trơ mắt nhìn người dân chết thảm thế sao?”

Một ông lão ở phía sau La Trường Minh và Lạc Thiên Vũ bước ra, vuốt râu, đôi mắt già nua tham lam nhìn Khương Vy Nhan lạnh lùng hỏi.

“Cô Khương, chỉ là một phương thuốc thôi, nếu có thể cứu được người dân thì dù tôi có dâng hiến mạng sống cũng có làm sao đâu?”

Lại một ông lão khác chen ra khỏi đám người giả vờ đứng đắn, dõng dạc nói.

“Chỉ một phương thuốc ư? Các ông thật mạnh miệng, trong Bát Cực Tục Mệnh Đan này còn một vị thuốc nữa là máu người, hay là ông hiến máu của ông ra đi”.

“Chính ông cũng đã nói nếu có thể cứu được người dân thì ông có hiến dâng mạng sống cũng không sao mà”.

Lưu Sùng Hằng nghiến răng nghiến lợi chắn trước người Khương Vy Nhan hét lên với đám người.

“Ông!”

Vừa rồi ông lão đó chỉ thuận miệng nói thôi, đừng nói là bảo cụ ta hiến mạng, dù chỉ hiến một giọt máu thôi cụ ta cũng phải suy nghĩ ba ngày ba đêm.

“Ông cái gì mà ông? Các ông đừng tưởng Lưu Sùng Hằng tôi dễ bắt nạt, dù ông đây có chết ở đây, các ông cũng đừng hòng lấy được phương thuốc. Còn nữa, sếp Khương là vợ của vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn, ép buộc một người phụ nữ như cô ấy thế, lẽ nào các ông không sợ vua Bắc Lương sao?”

Lưu Sùng Hằng dứt khoát làm rõ vấn đề, nhắc lại với mọi người lần nữa, mặc dù Khương Vy Nhan là phụ nữ nhưng đằng sau cô lại có vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn.

“Môn chủ Lưu, e là ông không biết lần này sẽ có bao nhiêu tiền bối dược tông có danh tiếng đến đây nhỉ? Ai trong số họ cũng không phải là người mà các ông có thể chọc vào”.

“Vua Bắc Lương đúng là đáng sợ, có thể khiến Đoàn Hải Long chủ động xin lỗi, có thể làm ông Nhạc xuống núi vì cậu ta, mọi chuyện có vẻ rất lợi hại nhưng so với cội nguồn của dược tông thì mấy thứ đó có là gì?”

“Đừng nói là cảnh giới Thiên Vương, dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không dám xem thường dược tông”.

Ông lão đó bước đến trước một bước lạnh lùng nói.

Cụ ta là cốc chủ của Thần Nông Cốc.

Mặc dù đệ tử Thần Tông Cốc rất ít, tông môn không phát triển lắm nhưng Thần Nông Cốc và Dược Vương Cốc được gọi là hai cốc của dược tông.

Tuy nhiên hai đời cốc chủ trước đó lại không giỏi về phương thuốc và dược tính, danh tiếng đã không vang xa bằng Dược Vương Cốc.

Nhưng bất kỳ ai trong dược tông cũng không thể xem thường sự tồn tại của Thần Nông Cốc.

“Sở Thiên Thư, uổng cho ông là cốc chủ Thần Nông Cốc thế mà lại nói mấy lời đáng xấu hổ, ỷ thế áp bức người khác như thế”.

Lưu Sùng Hằng chỉ vào cốc chủ Thần Nông Cốc lớn giọng mắng.

“Hừ! Lưu Sùng Hằng, tôi khuyên ông nên nhìn rõ tình hình, đừng tự suy diễn bậy bạ”.

Sở Thiên Thư cười khẩy nói.

Cụ ta vừa dứt lời, dưới tầng của bệnh viện xuất hiện từng chiếc xe hạng sang, sau đó mấy chiếc xe này lái vào bãi đậu xe.

Các con đường xung quanh bị kẹt lại bởi mấy chiếc xe sang này.

Không lâu sau, từng nhân vật tầm cỡ mặc áo dài, khí chất phóng khoáng, tự nhiên sải những bước chân vững chắc tiến vào phòng bệnh.

Chẳng mấy chốc phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rộng khoảng sáu mươi mét vuông trở nên vô cùng đông đúc, liếc mắt nhìn sang cũng có thể thấy toàn là những người tai to mặt lớn trong dược tông.

Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng hất cằm sải bước đi vào.

Mọi người đồng loạt nhường ra một đường cho hắn ta, ngay cả Sở Thiên Thư cũng phải chắp tay lại khi nhìn thấy người đàn ông này.

“Người này chắc là Thừa Tiếu Thiên của nhà họ Thừa ở Hoài Nam nhỉ?”

“Nhà họ Thừa ở Hoài Nam? Hừ, người ta là đệ tử chân truyền của thủ lĩnh dược tông Hằng Sơn đấy, nghe nói tuổi nhỏ nhưng đã có thể đảm đương những việc quan trọng, tự nghiên cứu và chế ra các phương thuốc”.

“Ôi trời, chuyện cadaverine ở thành phố Thiên Phủ đã gây chấn động đến các nhân vật tầm cỡ này rồi à?”

Người thanh niên nghe tiếng mọi người bàn tán, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường, hai tay chắp ra sau lưng bước vào trong đám người.

“Ồ, đây chẳng phải là sư đệ Thừa sao?”

Sở Thiên Thư tiến đến một bước chắp tay nói.

Thấy thế mọi người xung quanh đều nhìn Thừa Tiếu Thiên với ánh mắt kính cẩn.

Người mà ngay cả Sở Thiên Thư cũng phải cung kính như thế thì sau này chắc sẽ là một ngôi sao mới của dược tông.

Mặc dù thực lực của Thừa Tiếu Thiên chỉ mới ở cảnh giới chủ soái một sao nhưng người của dược tông không đánh giá sức về chiến đấu mà đánh giá đối phương có thể thành thục và biết đến bao nhiêu phương thuốc.

Sở dĩ dược tông có thể trở nên đặc biệt trong võ tông là vì đệ tử của võ tông có thể nhanh chóng tăng cảnh giới trong một hai năm đầu đều nhờ vào những viên thuốc và thuốc mỡ của dược tông.

Thế nên về phương diện chế thuốc, đệ tử dược tông càng có khả năng xuất sắc thì càng được võ tông tôn sùng, càng có tầm ảnh hưởng trong võ tông.

Dù họ chỉ là cảnh giới chiến thần, thậm chí mới ở cảnh giới quân vương đi chăng nữa, cũng không ai dám chọc vào.

Đắc tội với bất kỳ nhân tài kiệt xuất nào của dược tông cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với một số lượng tông môn lớn.

“Sư huynh Sở, mấy năm không gặp, không biết anh vẫn ổn chứ?”

Thừa Tiếu Thiên chắp tay với Sở Thiên Thư cười nói.

Lượng thông tin trong lời nói của hắn quá lớn, hóa ra trước đây Sở Thiên Thư cũng là đệ tử của dược tông Hằng Sơn.

Hơn nữa còn có quan hệ sư huynh, sư đệ với Thừa Tiếu Thiên?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Sùng Hằng không khỏi lo lắng.

Bản thân ông ta là người của dược tông nên biết rõ tầm ảnh hưởng của những người như Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên như thế nào.

Nếu chỉ có một mình Sở Thiên Thư thì vẫn có thể nhắc đến Dược Vương Cốc để chèn ép.

Nhưng bây giờ lại có thêm Thừa Tiếu Thiên, kết quả thế nào vẫn không nói trước được.

“Các vị, tôi nghe nói thành phố Thiên Phủ xuất hiện cadaverine, thế nên tôi lập tức đến đây ngay, vừa rồi đi trong hành lang nghe nói hình như có một cô gái họ Khương có phương thuốc của thuốc giải”.

“Không biết có thật không?”

Thừa Tiếu Thiên kiêu ngạo hỏi.

“Sư đệ Thừa, có điều cậu không biết đó, trong tay cô Khương này đúng là có một phương thuốc, hơn nữa hiệu quả chữa trị rất tốt. Nhưng người ta là vợ của Tiêu Chính Văn, từ chối hợp tác với chúng ta, càng không muốn giao phương thuốc ra”.

“Người dù trơ mắt nhìn hàng nghìn người chết thảm cũng không muốn chia sẻ phương thuốc là làm trái với lời dạy của Đại thánh Thần Tông - cụ tổ dược tông”.

Sở Thiên Thư liên tiếp ném hết tội lên đầu Khương Vy Nhan.

Những lời của cụ ta cũng lập tức kéo toàn bộ dược tông đứng về phía đối lập với Khương Vy Nhan.

“Ổ?”

Thừa Tiếu Thiên hơi cau mày nhìn Khương Vy Nhan nói: “Tôi nghe nói vua Bắc Lương lập công với Hoa Quốc, lẽ nào mấy lời đồn đó đều là giả sao?”

“Trơ mắt nhìn nhiều người dân thành phố Thiên Phủ chịu khổ như thế nhưng lại không chịu chia sẻ một phương thuốc nhỏ cho mọi người. Xem ra vua Bắc Lương cũng chỉ là ham hư danh, mấy lời ca ngợi coi dân như bố mẹ đều là mấy lời lừa bịp”.

“Tôi cho rằng anh ta lấy việc công làm việc tư mới là thật!”

Thừa Tiếu Thiên cong khóe môi cười khẩy nhạo báng.

“Anh nói bậy! Các anh chẳng qua là muốn cướp phương thuốc trong tay tôi, dựa vào đâu mà gièm pha Tiêu Chính Văn?”

Khương Vy Nhan siết chặt nắm đấm tiến đến trước nghiêm giọng hỏi.

“Hừ! Cướp phương thuốc trong tay cô ư? Nếu chúng tôi có ý cướp thật thì cô nghĩ hôm nay cô còn có thể ra khỏi phòng bệnh này sao?”

“Chúng tôi chỉ vì người dân, vì những người đang bị bệnh tật hành hạ dở sống dở chết, mong cô biết điều giao phương thuốc ra, nếu không chúng tôi không ngại sử dụng quan hệ của cả võ tông để đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc đâu”.

Thừa Tiếu Thiên híp mắt nhìn Khương Vy Nhan nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom