• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1168: Lấy Long Kiếm

"Thằng nhãi ranh! Dám đấu đao kiếm với tôi sao?"

Ông lão phất ống tay áo, không có bất kỳ uy lực nào, cũng không có tiếng gió phát ra.

Chỉ có một lực mạnh vô cùng thuần khiết nặng nề đập trúng người Triệu Kính Hải.

Phụt!

Một âm thành trầm đục vang lên, trên người Triệu Kính Hải đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng to bằng hạt đậu nành!

Cơ thể Triệu Kính Hải bất thình lình cứng đờ, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào ông lão!

Triệu Kính Hải chỉ cảm thấy sinh mạng của mình dường như đang điên cuồng trôi tuột đi mất.

Trong nháy mắt, toàn thân cụ ta không còn chút sức lực!

Phù phù!

Triệu Kính Hải ngã ngửa xuống đất, chết ngay tại chỗ, mắt cụ ta vẫn đang trợn tròn, cơ thể không ngừng co giật.

Tĩnh lặng!

Trong đại điện rộng lớn yên lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi!

Võ Thí Thiên cũng đổ mồ hôi lạnh trên trán!

Ông lão nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều hoàn toàn không giống như một người có năng lực!

Nhưng vừa nãy, trong khoảnh khắc ông lão đưa tay lên, Võ Thí Thiên lại nhìn thấy trong tay ông lão có một luồng sáng vô cùng chói mắt!

Ông lão này rốt cuộc là ai?

Võ Thí Thiên thầm suy đoán.

"Ông! Cút ra ngoài cho tôi, đây là nơi nào chứ, Long Đài đấy! Là nơi ông có thể ở được sao?"

Ông lão chỉ tay vào Tần Vương.

Cơ thể Tần Vương bất giác khẽ run rẩy!

Cho dù chỉ là một ánh mắt không thân thiện, Tần Vương cũng cảm thấy bản thân dường như có thể bị ông lão đuổi đi bất kỳ lúc nào!

"Ông... ông lão, tôi... tôi chỉ là thế chỗ trừng trị hôn quân thôi!"

Tần Vương vừa lắp bắp giải thích vừa thuận theo ý của ông lão, đi xuống Long Đài.

"Thế chỗ trừng trị hôn quân ư? Ai cho ông cái quyền đó? Tôi thấy ông sống đủ rồi có phải không?"

Ông lão trừng mắt nhìn Tần Vương, quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn: "Nhóc con, thanh kiếm vàng của cậu đâu rồi? Lấy ra cho tôi xem nào!"

Tiêu Chính Văn hơi sững sờ, nhưng đã lập tức hiểu ra, vội đáp lại một tiếng rồi xông ra khỏi Thiên Tử Các!

Chỉ có nhà họ Tiêu mới có quyền trên chém đầu hôn quân, dưới chém đầu nghịch thần!

Thấy Tiêu Chính Văn đã đi lấy Long kiếm, trong lòng Tần Vương bỗng cảm thấy nặng nề!

Với những việc mà cụ ta đã làm cũng đủ để chém cụ ta mười nhát.

"Ông lão, chưa chắc ông đã hiểu rõ thế cục, hơn nữa, chuyện này có liên quan tới an nguy của đất nước, vậy nên..."

"Bớt khua môi múa mép ở trước mặt tôi, tôi không bị ông đánh lừa đâu! Hoa Quốc đang yên đang lành, các người lại làm xằng làm bậy! Thật sự cho rằng Hoa Quốc không còn ai nữa sao? Thiên Tử là người có thể tùy tiện để ai làm cũng được hả?"

"Cũng không xem lại bản thân mình đi, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn đi tranh giành đấu đá! Nếu ông thật sự vì Hoa Quốc thì hôm nay tôi sẽ không đánh ông! Nhưng ông lại vì lợi ích riêng mà không quan tâm tới đất nước, như vậy nhất định đáng đánh!"

Dứt lời, ông lão vung tay lên tát một bạt tai!

Bốp, cú tát này khiến Tần Vương ngã lăn xuống đất, đau đến mức khuôn mặt già nua của Tần Vương phải co giật.

Nhưng cụ ta chỉ có thể nhẫn nhịn cú tát này!

Ít nhất không bị ông lão thẳng tay giết chết như Triệu Kính Hải, đối với Tần Vương mà nói đây cũng được coi là nhân từ.

Võ Thí Thiên híp mắt lại, nhìn ông lão nói: "Ông lão, xin..."

"Câm miệng! Tôi còn chưa hỏi tới cậu, cậu định cướp lời gì chứ? Cậu cũng muốn ngồi lên đó sao?"

Ông lão chỉ tay vào Long Đài, sắc mặt Võ Thí Thiên hơi biến đổi.

"Haiz! Vị trí Thiên Tử, ai mà không muốn ngồi lên, nhưng các người có biết, việc này liên quan tới mạng sống của bao nhiêu người dân? Kẻ đáng hận nhất là kẻ thông đồng với nước địch, dụ dỗ đại quân của nước địch, gây ra chiến tranh!"

"Có đúng không?"

Ông lão lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Vương.

Tần Vương ôm lấy khuôn mặt bị tát đến tê dại, bất lực cúi đầu xuống.

Lúc này, thế lực còn mạnh hơn con người!

Một mình ông lão, áp chế toàn bộ người có mặt ở đây đến đầu cũng không dám ngẩng lên!

Ngay cả Võ Thí Thiên kiêu ngạo như vậy, đứng trước mặt ông lão cũng không dám thở mạnh!

Không lâu sau, Tiêu Chính Văn cầm Long Kiếm quay lại!

"Nhóc con, lão già này đáng chết, nhưng bây giờ ông ta không thể chết, về phần người khác, người nào nên giết thì giết, không cần nương tay!"

Ông lão một tay chắp sau lưng, chỉ vào Tần Vương.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Tần Vương, lập tức hiểu được ý của ông lão, giữ lại mạng cho Tần Vương còn có nhiều lợi ích.

Hiện giờ các nước khởi binh đều là do sự xúi giục của Tần Vương nên chỉ cần một câu nói của Tần Vương thì đám quân nước ngoài có thể rút lui!

Việc này có lợi với Hoa Quốc hơn so với việc để mười mấy vạn binh lính đổ máu nơi chiến trường!

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ông Lạc.

Lúc này, ông Lạc đang định chuồn đi từ cửa sau, nhưng không ngờ ông lão bỏ qua cho Tần Vương, Tiêu Chính Văn lại chuyển sự chú ý tới ông Lạc!

"Tiêu Chính Văn, thật sự tất cả việc này đều không phải là chủ ý của tôi, là ông ta! Là ông ta bắt tôi cho dù thế nào... cũng phải tiêu diệt cậu và trưởng lão Long Các, thao túng quyền chỉ huy cảnh vệ quân!"

"Tôi... tôi thật sự vô tội mà!"

Bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác để hành sự của ông Lạc quả thật không ai sánh bằng.

Mắt thấy tình thế chuyển biến đột ngột, ông ta ngay lập tức đẩy hết tội lỗi lên người Tần Vương!

Tiêu Chính Văn cầm Long Kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn ông Lạc nói: "Ông giết các lão Âu Dương, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"

"Các lão Âu Dương một đời lo lắng cho đất nước, sai ở đâu chứ?"

"Ông Giang, ông Tần đã quyên góp toàn bộ số tài sản, tận tâm với đất nước đến mức nào! Vậy mà ông lại dám vu khống cho hai người họ tham ô chi phí quân sự?"

"Ông ngày ngày ở bên cạnh xúi giục Thiên Tử, không vừa lòng với ai thì chém luôn người đó ở trên đại điện!”

"Ông nói cho tôi biết, tất cả chuyện này là ai đã chỉ thị ông?"

Ông Lạc bị chất vấn đến mức mặt lúc trắng lúc đỏ, cơ thể khẽ run rẩy.

Lúc này, ông ta đã không còn đường lui.

Ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiêu Chính Văn càng khiến ông Lạc kinh hãi khiếp sợ!

"Tiêu... Tiêu Chính Văn... Tôi thừa nhận, có vài chuyện quả thật là do tôi tự ý làm càn, nhưng cậu đừng quên, trong tay tôi còn có cảnh vệ quân! Cậu... cậu dám động vào một sợi lông của tôi thì cảnh vệ quân sẽ cho Long Kinh tắm trong biển máu!"

Ông Lạc điên cuồng hét lớn với Tiêu Chính Văn.

Cho Long Kinh tắm trong biển máu ư?

Tần Vương vô thức quay đầu lại, hoảng sợ nhìn ông Lạc: "Ai cho phép ông làm như vậy?"

Tần Vương muốn đoạt quyền không sai, nhưng cụ ta không hề muốn làm hại tới dân chúng!

Đây là giới hạn cuối cùng của cụ ta!

"Hừ! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Lão già, nếu không nhìn thấy ông nuôi hi vọng đoạt quyền thì sao tôi có thể cam tâm tình nguyện làm tay sai vặt cho ông chứ!"

Lúc này, ông Lạc vì bảo vệ tính mạng đã hoàn toàn mất đi giới hạn cuối cùng.

Ông ta giống như con chó điên cắn loạn, thậm chí cắn cả chủ của mình.

"Ha ha..."

Ông lão nhìn thấy vậy, không nhịn được ngửa mặt cười lớn: "Chủ thế nào thì cấp dưới y như vậy, nhìn thấy chưa, kẻ phản nước thì đến cả người bên cạnh cũng không tin tưởng hắn!"

Sắc mặt Tần Vương vô cùng khó coi, đường lui này của ông Lạc quả thật nằm ngoài dự liệu của cụ ta!

Nếu ông Lạc thật sự cho Long Kinh tắm trong biển máu thì tội lỗi này sẽ bị đổ lên lưng Tần Vương!

Năm đó, cụ ta được người ta kính yêu biết bao, chỉ thiếu một chút nữa sẽ đăng vị!

Không ngờ, danh tiếng cả đời cụ ta quý trọng lại bị hủy hoại trên tay của tên họ Lạc kia!

"Báo cáo! Cảnh vệ quân đã bị quân Phá Long không chế toàn bộ! Chờ chỉ thị của vua Bắc Lương!"

Ngay vào lúc ông Lạc đang đắc ý, đột nhiên có một giọng nói vô cùng vang dội truyền từ bên ngoài vào đại điện!"

Ông Lạc nghe xong như rơi xuống vực thẳm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom