• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1170: Cảnh giới trên Thiên Thần

Cùng lúc này, lãnh sứ quán của các nước đều nhận được thư xin lỗi của Tần Vương.

Ý nghĩa đại khái là trước đây chỉ đùa với các nước mà thôi, bản thân không hề có ý định tranh giành ngôi vị với Thiên Tử!

Ngay cả Tư lệnh Mikoyan của hải quân Mễ Quốc cũng tức tới mức suýt thì nôn ra máu

Mấy chục chiến hạm cỡ lớn vượt muôn trùng dương tới vùng biển Hoa Quốc, vẫn chưa nổ phát súng nào mà kịch hay đã kết thúc rồi sao?

“Fuck! Thằng chó già!”

Mikoyan bẻ gãy chì chiến thuật trong tay ra thành hai đoạn!

Thế nhưng ngoài việc trút giận thì chuyện ông ta có thể làm chỉ là nhanh chóng rút quân!

Bởi vì quân đội Tứ Hải của Hoa Quốc đã hoả tốc kéo tới gần đó.

Nếu không rút quân thì chỉ còn nước bị hạm đội của Hoa Quốc bao vây tiêu diệt!

Trong nháy mắt, không gian sặc mùi chiến trận giống như mây đen áp sát đỉnh đầu, khung cảnh lập tức trở nên u ám.

Những nước nhỏ khác thấy nước Hùng và Mễ Quốc lần lượt rút lui cũng không dám gây sự!

Bọn họ đồng loạt cử người xin lỗi Hoa Quốc, ngoài ra còn thể hiện bằng lòng quy phục Hoa Quốc vĩnh viễn, tuyệt đối không gây sự thêm nữa!

Từng cuộc điện thoại nối tiếp nhau gọi tới Long Các.

Lúc này, bên trong Long Các như rắn mất đầu, một sĩ quan cấp uý sau khi sắp xếp xong tất cả tin tức đã đích thân mang tới Thiên Tử Các cho Thiên Tử xem xét!

Thiên Tử nhìn tin tình báo trong tay, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng.

“Ông Giang, ông Tần! Hai người cũng nên phục chức rồi chứ nhỉ?”

Thiên Tử đứng dậy nói với Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc.

“Cảm ơn Thiên Tử! Nhưng quả thực hai người chúng tôi đã già rồi, Long Các cần những người trẻ tuổi, nên tận dụng những ngày tháng hoà bình hiện giờ để nhanh chóng bồi dưỡng thế hệ thanh niên, hai ông già chúng tôi không thích hợp để chủ trì Long Các nữa!”

Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc quỳ lạy trên mặt đất.

Hừ!

Thiên Tử khẽ nhíu mày nói: “Hai vị các lão, mấy người ông Lạc đã bị diệt trừ, chính quyền hoàn toàn trong sạch, hai vị đang có ý gì vậy chứ? Lẽ nào còn muốn tôi nhận lỗi với hai người sao?”

Tần Hán Quốc lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Thiên Tử, cậu hiểu lầm rồi, hai người chúng tôi đều đã ngoài bảy mươi, dù cho có sống lâu trăm tuổi thì nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được hai mươi năm nữa, vậy sau hai mươi năm thì biết tính sao?”

“Trong Long Các không thiếu người tài, luôn có những người thích hợp hơn so với chúng tôi, không phải chúng tôi đang giận dỗi, mà nếu Thiên Tử muốn chấn hưng Hoa Quốc, đưa Hoa Quốc trở lại đỉnh cao thế giới thì cần có nhiều người trẻ tuổi đã được bồi dưỡng lâu năm để giúp đỡ cho cậu!”

Nghe thấy lời này, Thiên Tử nhìn sâu vào mắt hai người họ.

Không khó để nhận ra từ trong ánh mắt của hai người, từng từ từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng!

“Thôi được rồi, hai vị đã tận tâm vì đất nước, cả đời cũng chẳng có bao nhiêu của để dành, thế này đi, tôi ban cho mỗi người một trăm mẫu ruộng phì nhiêu để hai người có thể an nhàn tuổi già, được chứ?”

Thiên Tử định hạ chỉ.

“Không!”

“Hai ông già chúng tôi ăn tiêu cũng chẳng bao nhiêu, lương hưu của quốc gia là đủ rồi!”

Hai người đồng thanh lên tiếng, khéo léo khước từ!

“Ha ha!”

Ông lão ở Côn Luân khẽ gật đầu nói với Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc: “Không tệ, không tệ! Nếu như mấy người rảnh rỗi không có gì làm, chi bằng đi theo tôi trở về Côn Luân sống nốt những ngày tháng đời người ở chốn bồng lai tiên cảnh!”

Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc cùng quay đầu nhìn ông lão.

“Cũng hay đấy! Nhưng mà… chúng tôi chỉ là người phàm tục!”

Giang Vạn Long ưng thuận trước.

Mặc dù không biết xuất thân của ông lão, nhưng mỗi hành vi cử chỉ của người này rõ ràng đều cao siêu hơn người!

Dù là Thiên Tử cũng phải nhìn ông lão này bằng con mắt khác!

“Ai mà không phải kẻ phàm phu cơ chứ?”

Ông lão khẽ gật đầu, sau đó nói với Võ Thí Thiên: “Thằng nhóc, cậu đã trốn được hai kiếp nạn rồi, mấy ý đồ xấu xa kia tốt nhất là nên dừng lại, lần sau mà còn để tôi phát hiện ra cậu có ý định xấu gì thì trên thế giới này sẽ không còn Võ Thần Tông nữa đâu!”

“Ông...”

Võ Thí Thiên hoàn toàn không ngờ ông lão lại uy hiếp mình ngay tại đại điện!

Tuy nhiên nghĩ tới kết cục ban nãy của Triệu Kính Hải, Võ Thí Thiên lại cố đè nén lửa giận trong lòng.

Chỉ cần dung hợp với trái tim rồng Hắc Long, tới lúc đó cần gì phải sợ lão già này nữa!

Đàn ông con trai phải biết co biết duỗi!

Sau khi tự an ủi mình mấy câu, Võ Thí Thiên mới miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ông lão, sau này sẽ có ngày gặp lại!”

Nói xong, Võ Thí Thiên phất ống tay áo sải bước đi thẳng ra bên ngoài đại điện.

Lúc đi qua dược sư Hoàng, ông ta còn xoay đầu liếc nhìn dược sư Hoàng.

Mà toàn bộ sự chú ý của dược sư Hoàng lúc này đều tập trung trên người ông lão, căn bản không có tâm trạng quan tâm tới Võ Thí Thiên!

“Ông lão, xin hỏi… ông là ông cụ Nhạc - Nhạc Trung Kỳ phải không?”

Võ Thí Thiên vừa bước ra khỏi đại điện, dược sư Hoàng đã tiến lên trước hỏi ông lão.

Ông lão liếc mắt nhìn dược sư Hoàng, khẽ gật đầu nói: “Ừ, chắc là cái tên này, thời gian lâu quá rồi, tôi cũng chẳng còn nhớ nữa, thằng nhóc cậu giống bố thật đấy!”

Một câu nói đã thể hiện quá rõ thân phận của ông lão!

Đồng thời, trong đáy mắt của dược sư Hoàng cũng loé lên tia sáng!

Ông lão này vẫn còn sống khoẻ mạnh trên thế gian ư?

Trong lòng dược sư Hoàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!

Kinh ngạc là bản thân chỉ mới nghe bố kể về kỳ nhân này.

Sợ hãi vì may là bản thân vẫn chưa lộ ra bất cứ sơ hở nào, từ trước tới nay vẫn luôn ẩn cư ở trong Dược Vương Cốc!

Nếu không thì hôm nay cũng khó mà tránh được kiếp nạn!

Nhạc Trung Kỳ rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?

Dược sư Hoàng căn bản không dám suy đoán!

Thế nhưng, bố dược sư Hoàng từng nói, ông lão này đã ở cảnh giới Thiên Thần bốn sao.

Giờ lại trôi qua thêm mấy chục năm, chẳng ai dám đưa ra kết luận hiện nay ông lão có thực lực thế nào?

“Ông lão, may mắn lắm mới được gặp ông ngoài đời, quả thực rất vinh hạnh!”

Dược sư Hoàng khom lưng nói với ông lão, sau đó chào Thiên Tử rồi bước nhanh ra khỏi đại điện.

Sau khi ra khỏi đại điện, vạt áo của dược sư Hoàng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lâu!

Một trận phong ba cứ thế được dẹp yên.

Lúc này Tần Vương vẫn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cụ Nhạc, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!

Thiên Tử bảo các quan chức lui ra ngoài, chỉ còn Tiêu Chính Văn và ông cụ Nhạc ở lại.

“Ông lão, hôm nay may mà có ông tương trợ, tôi thấy cảm kích vô cùng!”

Thiên Tử chắp tay nói với ông lão.

Ông cụ Nhạc chắp hai tay sau lưng, thở dài nói: “Ai ai cũng muốn ngồi lên vị trí quân vương. Hơn trăm năm trước, nếu như không phải mọi người tranh giành ngôi vị này thì Hoa Quốc đâu đến nỗi trăm họ lầm than?”

“Thiên Tử ở đây chính là hạnh phúc của muôn dân, tôi chỉ không muốn máu chảy thành sông, dân đói khắp nơi. Còn về người này thì vẫn mong Thiên Tử tha cho ông ta một con đường sống. Tôi sẽ đích thân dẫn ông ta trở về Côn Luân, sau này ông ta sẽ không thể gây chuyện thêm nữa!”

Ông cụ Nhạc giơ tay chỉ vào Tần Vương, rồi nói với Thiên Tử.

Thiên Tử gật đầu nói: “Mặc dù Tần Vương quá đáng nhưng không giống như ông Lạc không từ mọi thủ đoạn, tâm địa độc ác. Nếu ông đã lên tiếng thì tôi sẽ chấp thuận”.

Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên đổ chuông, thấy là số điện thoại của Lãnh Kế Hồng, anh lập tức bắt máy ngay.

“Cậu Tiêu… không hay rồi, tập đoàn Vy Nhan xảy ra chuyện lớn rồi! Cậu có đang ở Giang Trung không?”

Ngay cả giọng điệu nói chuyện của Lãnh Kế Hồng cũng thay đổi, sốt sắng nói với Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom