• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1118: Giết Âm Dương Tôn

Mấy người nhà họ Âm Dương đứng bên cạnh Âm Dương Tôn cùng lúc nhảy vọt lên, vươn tay ra giật lấy trái tim rồng Kim Long trên Long trụ.

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ bắn ra từ trong trái tim rồng Kim Long đó.

“A!”

Những người đang nhìn vào trái tim rồng Kim Long bỗng chốc đều bị ánh sáng vàng chiếu mù mắt.

Ngay cả Âm Dương Tôn cũng dùng tay che mắt lại, nhưng máu vẫn chảy ra dọc theo từng kẽ tay của gã.

“A! Mắt của tôi! Mắt của tôi!”

Âm Dương Tôn vùng vẫy hai tay thét lên một tiếng thảm thiết.

Mắt Tiêu Chính Văn mất dần tiêu cự, thậm chí hai mắt nhanh chóng bị tụ máu.

Nhưng không lâu sau, một ánh sáng đỏ ở trước ngực lóe sáng, anh nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.

Hơn nữa tim Tiêu Chính Văn đập rất nhanh, chứng tỏ vừa nãy nếu không có trái tim rồng Xích Long chữa trị thì bản thân anh cũng sẽ bị ánh sáng vàng đó chói mù mắt giống đám người Âm Dương Tôn.

Như vậy cũng có nghĩa lúc đó khi người của tộc Thiếu Hạo phát hiện ra trái tim rồng Kim Long này thì họ cũng bị ánh sáng vàng này chói mù mắt.

Hạo Vũ bị mù rồi?

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, nếu đúng là vậy thì có hơn nửa phần chữ được khắc trên tảng đá đó là không đáng tin.

Quan sát kỹ trái tim rồng Kim Long, Tiêu Chính Văn cân nhắc hồi lâu nhưng vẫn từ bỏ ý định mau chóng dung hợp nó.

Không nói đến trái tim rồng Kim Long, chỉ riêng uy lực của máu Kim Long cũng đủ thấy được sức mạnh của trái tim rồng Kim Long không bình thường.

Có thế nào Âm Dương Tôn đáng thương kia cũng không ngờ trái tim rồng Kim Long lại đáng sợ hơn cả máu rồng Kim Long.

Không chỉ mất đi một ngón tay mà giờ còn bị mù cả hai mắt.

Đến khi ánh sáng của tim rồng Kim Long tỏa ra đến mức cực đại, giữa không trung bỗng xuất hiện bóng ảo của rồng.

Trận pháp Kim Long Chủ!

Trên bầu trời xuất hiện vô số trận pháp và bản đồ sao, lúc này ánh sáng vàng không còn chói mắt nữa, ngược lại rất nhiều quầng sáng màu vàng rọi xuống khiến người khác có cảm giác thoải mái.

“Tiêu Chính Văn, anh ở đâu? Anh lên tiếng đi chứ!”

Âm Dương Tôn vung vẫy hai cánh tay cố gắng lắng nghe tiếng động.

Nhưng xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào, gã không thể đoán được Tiêu Chính Văn đang đứng ở đâu.

Lúc này Tiêu Chính Văn dường như không để ý đến gã mà chỉ chăm chú nhìn ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu.

Không lâu sau, ánh sáng đó dần biến mất, sau đó năm con rồng lần lượt xuất hiện.

Xích Long, Kim Long, Bạch Long, Ngân Long, Hắc Long!

Tiếp theo trái tim rồng Kim Long như nổ tung trong tức khắc rồi dung hòa vào chấm đỏ trước ngực Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó tất cả quầng sáng màu vàng đều biến mất, cả tế đàn lại trở nên lặng im như tờ.

Hóa ra mọi chuyện đều là một cái bẫy, đời sau chỉ cần có người muốn lấy trái tim rồng Kim Long thì chắc chắn người đó sẽ bị thương.

Hơn nữa từ thứ tự thay đổi của mấy con rồng đó, Tiêu Chính Văn mới nhận ra anh mình đánh bậy đánh bạ dung hợp tim Xích Long trước nên mới thuận lợi lấy được trái tim rồng Kim Long.

Nói cách khác phải dung hợp theo thứ tự: Xích – Kim – Bạch – Ngân – Hắc mới có thể thành công dung hợp năm trái tim này.

Cho dù sai thứ tự thì có được tim rồng cũng vô dụng.

Ngay lúc tim rồng Kim Long dung nhập vào người Tiêu Chính Văn, trước mặt Tiêu Chính Văn xuất hiện vô số bản đồ trận pháp, Tiêu Chính Văn cứ như đã tập luyện rất nhiều lần, chỉ lướt qua trước mặt một lần là đã vô cùng quen thuộc với mọi thứ.

Lúc này nhìn lại mấy trận pháp mà Âm Dương Tôn dùng trước đó chẳng qua chỉ là trò ảo thuật cấp thấp nhất mà thôi, kém xa trận pháp này cả ngàn cây số.

Đồng thời đầu thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã biến thành màu vàng, hơn nữa Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận rõ sự hiểu biết của mình về sức mạnh thiên nhiên của lửa, ánh sáng, ảo ảnh cũng đã được nâng lên một tầm cao mới.

Thảo nào mọi người trên khắp thế giới đều đang tìm kiếm tim rồng hòng chiếm lấy nó làm của riêng.

Chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể cảm nhận được hết những lợi ích trong đó.

“Âm Dương Tôn, như anh đã nói tim rồng chính là bí mật lớn nhất, vì thế anh cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây được”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe thấy giọng của Tiêu Chính Văn, Âm Dương Tôn vội xoay người lại đối mặt với Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Anh muốn giết tôi sao?”

“Ừ!”

Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp.

“Anh nên biết nếu anh giết tôi thì anh và phái Quang Minh sẽ có mối thù một mất một còn, một ngày nào đó phái Quang Minh sẽ tìm đến anh”.

Âm Dương Tôn sợ hãi đe dọa.

Không có bất kỳ một tổ chức nào trên thế giới có thể so bì được với sức mạnh của phái Quang Minh.

Hơn nữa phái Quang Minh còn có người là cường giả Vương Cảnh.

Dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến mấy cũng không thể thoát chết.

“Thế cứ đợi Thập Tôn Quang Minh của các anh đến tìm tôi rồi hẵng nói”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt.

“Tiêu Chính Văn, anh dám!”

Âm Dương Tôn hét lên một tiếng đến khản cổ.

Lúc này Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra.

Bấy giờ con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng màu vàng, đâm thẳng vào ngực Âm Dương Tôn với góc độ vô cùng kỳ lạ.

Âm Dương Tôn vung nắm đấm lên đỡ đòn nhưng khi ánh sáng vàng trên dao quân đội năm cạnh lóe lên, cánh tay Âm Dương Tôn lập tức tan chảy, cả cánh tay đều hóa thành máu.

Rõ ràng là sau khi con dao quân đội năm cạnh được trận pháp hỗ trợ thì uy lực đã mạnh hơn một bậc, đều là tấn công với sức mạnh năm mươi phần trăm nhưng hiệu quả lại khác một trời một vực.

“A!”

Âm Dương Tôn vừa hét lên một tiếng đau đớn thì bỗng không còn nghe thấy tiếng của gã nữa.

Con dao quân đội năm cạnh rút ra khỏi ngực gã, sau đó lại lần lượt đâm vào mấy người còn lại.

Hàng loạt tiếng đâm xuyên vào cơ thể vang lên, bảy Âm Dương Sư đều chết rất thê thảm trên tế đàn.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn thi thể của Âm Dương Tôn lại cảm thấy hơi hối hận.

Không nên giết gã dễ dàng như vậy, Âm Dương Tôn có thể tìm được đến đây chứng tỏ gã đã điều tra chuyện này rất lâu rồi, có lẽ anh có thể lấy được manh mối đáng giá nào đó từ gã.

“Haizz!”

Tiêu Chính Văn thở dài, khẽ lắc đầu rồi sải bước đi ra khỏi hang động.

Sau đó anh tắt hết toàn bộ bảy giá cắm nến, cánh cửa đá nặng trịch lại rơi xuống lần nữa nhốt đám người Âm Dương Tôn đã chết bên trong bức tường núi đá.

Thấy chỉ có một mình Tiêu Chính Văn bước ra từ hang núi, cô gái trẻ đón Tiêu Chính Văn cùng với Long Ngao đó cau mày nói: “Anh Tiêu, sao Âm Dương Tôn không ra ngoài với anh?”

“Anh ta sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa!”

Tiêu Chính Văn giơ ngón tay lên chỉ vào một điểm vừa vặn trúng vào giữa trán cô gái trẻ đó.

Hai mắt cô gái trẻ lập tức đờ đẫn, không đến năm phút hộc máu mà chết.

Vừa nãy Tiêu Chính Văn tùy ý vung tay, dùng một loại trận pháp ngay trước mặt cô ta khiến cô ta nhìn thấy cảnh tượng mình chết thảm, mà cô gái trẻ lại tưởng mình đã chết thật.

“Long Vương, tình hình thế nào rồi ạ?”

Long Ngao bước đến hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom