• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1117: Thiên Vương chỉ tay, hết sức khủng khiếp

“Thịch thịch!”

Lại là hai tiếng tim đập kịch liệt vang lên, Tiêu Chính Văn đột nhiên có một loại cảm giác khác thường, giống như trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Chuyện này là sao vậy chứ?

Dù có căng thẳng thì tim cũng sẽ không đập tới mức độ này!

Mặc dù là ảo ảnh, nhưng nếu như Tiêu Chính Văn chết ở đây thì cơ thể thật sự của anh cũng sẽ chết theo.

Có lẽ bởi vì cảm nhận được một loại nguy hiểm cao độ, trái tim rồng Xích Long trong cơ thể Tiêu Chính Văn mới đột nhiên chuyển động khác thường.

Nhân viên an ninh vẫn chưa kịp bóp cò súng, một tia sáng màu đỏ đã phát ra từ nơi trái tim của Tiêu Chính Văn, không hề có bất kỳ điềm báo trước, một thanh giáo dài màu đỏ rực cũng đồng thời lao ra!

“Phụp!”

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ xuyên thẳng vào ngực của tên nhân viên an ninh, trong tay nhân viên an ninh vẫn cầm khẩu súng, hai mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin!

Sao… sao anh ta có thể khôi phục lại ý thức được chứ?

Rầm!

Xác của nhân viên an ninh đó đổ sụp xuống đất, máu bắn tung toé lên khắp mặt Tiêu Chính Văn.

Mãi tới lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn mới đột nhiên hình thành một điểm sáng, vô số ký ức trong đầu đột nhiên vỡ vụn, sau đó khôi phục lại!

Vừa nãy, ánh mắt Tiêu Chính Văn vẫn còn mơ hồ, lúc này trong khoé mắt bất chợt loé lên tia sáng lạnh lùng.

Tiêu Chính Văn tìm lại những ký ức thuộc về mình, tất cả mọi thứ trước mắt cũng lập tức biến mất.

Anh và mấy người Âm Dương Tôn lại xuất hiện trước tế đàn.

“Ồ? Vậy mà anh lại thoát được khỏi trận pháp ảo ảnh của tôi?”

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không thể tin nổi.

Trận pháp của nhà họ Âm Dương không giống với trò giết chóc thông thường, luôn luôn có thể chinh phạt vượt cấp, dù có là cường giả Thiên Vương bốn sao, rơi vào ảo ảnh của gã thì cũng không có cách nào tìm lại được ký ức vốn có của mình!

Vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể dựa vào thực lực của mình để bước ra khỏi ảo ảnh!

Điều này càng khiến Âm Dương Tôn thêm hứng thú với Tiêu Chính Văn!

Trên người Tiêu Chính Văn nhất định đang che giấu một bí mật động trời nào đó, hơn nữa điểm sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ ngực anh ta ban nãy là gì?

Thanh giáo dài đó từ đâu mà có?

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt u ám bất định, mà lúc này biểu cảm của Tiêu Chính Văn cũng dần trở nên lạnh tanh.

Dưới chân anh là một cái xác của người nhà họ Âm Dương!

Trên người tên đó căn bản không có bất kỳ thương tích nào, thế nhưng hai mắt lại trợn trừng giống như nhìn thấy một vật gì đó không thể tin nổi, cứ thế chết ngay tại chỗ.

“Trận pháp ghê gớm đấy, xem ra giữa chúng ta không chỉ không có sự tin tưởng mà ngay từ lúc đầu anh đã có ý định sau khi chiếm được trái tim rồng Kim Long sẽ trừ khử tôi luôn, đúng không?”

Tiêu Chính Văn nheo mắt lại đánh giá Âm Dương Tôn.

Âm Dương Tôn khẽ gật đầu nói: “Coi như anh nói đúng, có điều bí mật của Long tộc vốn dĩ là thứ mà người ngoài không thể biết được, trái tim rồng chỉ có thể thuộc về phái Quang Minh chúng tôi!”

“Tôi tin rằng dù có là ông nội anh ở đây thì cũng sẽ lựa chọn trừ khử anh giống như tôi! Có điều bây giờ tôi thay đổi ý định rồi, anh là một người khá hay ho đấy!”

Trong ánh mắt của Âm Dương Tôn loé lên vẻ tham lam không thấy đáy.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, một Thiên Vương địa cấp ba sao sao lại có sự dũng cảm dám thách thức một cao thủ ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương thiên cấp bốn sao như anh?

“Có vẻ như anh rất có lòng tin?”

Tiêu Chính Văn nói, một cánh tay khẽ vung lên, con dao quân đội năm cạnh đã xuất hiện trong lòng bàn tay.

Âm Dương Tôn bày ra vẻ mặt thoải mái và khinh thường, nói: “Anh bạn, anh mới bao nhiêu tuổi, anh cho rằng cảnh giới Thiên Vương giống cảnh giới chủ soái của mình khi trước, cứ đạt tới cảnh giới cao là được rồi à?”

“Nếu so về cảnh giới, tôi đã là Thiên Vương cấp thiên bốn sao từ lâu lắm rồi, làm gì có chuyện đứng nguyên tại cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao lâu tới cả trăm năm như thế chứ?”

Trăm năm?

Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thấy hơi kinh ngạc!

Thoạt nhìn thì tuổi tác của Âm Dương Tôn cũng chẳng hơn kém anh bao nhiêu, vậy mà lại là lão quái vật sống hơn một trăm năm rồi?

“Để anh lĩnh giáo một chút, thế nào mới gọi là cảnh giới Thiên Vương!”

Ầm!

Vừa dứt lời, Âm Dương Tôn đã giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào Tiêu Chính Văn.

Đột nhiên, một tia sáng loé ra từ đầu ngón tay của Âm Dương Tôn, sau đó tràn ra khắp bốn phía giống như sóng nước.

Tiêu Chính Văn lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn không gì sánh được toát ra từ đầu ngón tay của Âm Dương Tôn rồi lao thẳng về phía mình.

“Vút!”

Tiêu Chính Văn vung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng ra.

Cùng lúc này, giống như có hàng nghìn hàng vạn con dao găm quân đội giống hệt nhau đồng thời phóng ra, lại hợp lại một chỗ với con dao quân đội kia, uy thế lạnh băng đó cũng ngày càng lớn hơn.

“Rầm!”

Lúc con dao quân đội năm cạnh chạm vào luồng sáng đó thì đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.

Cả hang động như khẽ rung lên!

Mặt đất phía trước tế đàn cũng xuất hiện một vết nứt dài chừng mấy mét, rộng khoảng một mét, sâu không thấy đáy.

“Ồ? Anh đã lĩnh ngộ được đến cấp độ này rồi sao? Xem ra tôi coi nhẹ anh rồi!”

Âm Dương Tôn liếc nhìn vết nứt bên trên mặt đất, lại nhìn con dao quân đội vừa bay trở lại trong tay Tiêu Chính Văn.

Mặc dù nói Âm Dương Tôn chỉ ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, thế nhưng đòn đánh ban nãy cũng đã khiến cho Tiêu Chính Văn phải bỏ ra không ít sức lực!

Thực lực của gã rõ ràng còn hơn cả Độ Thiên Chân Nhân.

Thậm chí nếu như ban nãy đổi lại là Độ Thiên Chân Nhân thì sớm đã bỏ mạng dưới lần chỉ tay của gã rồi.

Chỉ một lần chỉ tay mà cũng có thần uy đến thế?

Lẽ nào đây mới là cảnh giới Thiên Vương thật sự?

Tiêu Chính Văn khẽ nghiến răng, Thập Tôn Quang Minh quả nhiên danh bất hư truyền!

Cường giả ở cảnh giới Thiên Vương thông thường tuyệt đối không thể so bì được.

Thế nhưng chính thực lực mạnh mẽ không gì sánh bằng đó của Âm Dương Tôn lại càng khiến khát khao chiến đấu của Tiêu Chính Văn thêm phần dữ dội!

Trong lòng Tiêu Chính Văn như đang nhóm lên một ngọn lửa hừng hực!

Ầm!

Đúng vào lúc này, một thanh Long trụ đột nhiên xuất hiện vết nứt dài, hơn nữa vết nứt còn đang tiếp tục kéo dài hơn.

Kỳ lạ là từ bên trong Long trụ lại chảy ra một chất lỏng màu vàng.

Máu của rồng Kim Long?

Trong đầu Tiêu Chính Văn đột nhiên nghĩ tới năm chữ này!

Thế nhưng không đợi Tiêu Chính Văn có hành động gì, Âm Dương Tôn đã nóng lòng nhảy bổ tới.

“Xèo!”

Ngón tay Âm Dương Tôn vừa mới chạm vào máu của Kim Long đã toát lên một làn khói trắng.

“Á!”

Âm Dương Tôn kinh hoảng tột độ nhìn tay của mình, ngón tay vừa chạm vào máu của Kim Long đã tan biến mất một nửa chỉ trong nháy mắt!

“Sao… sao lại như vậy?”

Âm Dương Tôn không cam tâm nhìn về phía chất lỏng màu vàng kia!

Tiêu Chính Văn cũng hơi nhíu mày, bên trong những ghi chép bằng chữ của mấy phiến đá kia không hề nói rằng máu của Kim Long còn có đặc tính giống nham thạch nóng chảy.

Chất lỏng màu vàng chảy qua đâu là tất cả vật chất ở nơi đó đều sẽ hoá thành tro bụi.

Ngay cả tảng đá cũng hoà tan thành thuỷ tinh chỉ trong nháy mắt!

“Đây… đây là thứ gì?”

Âm Dương Tôn kinh ngạc nhìn chất lỏng màu vàng, không dám tin đây chính là máu của Kim Long!

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước tới trước Long trụ, đứng vững rồi quan sát chất lỏng màu vàng đó.

Đúng vào lúc này, những cây Long trụ khác cũng lần lượt nứt ra, bên trong tất cả Long trụ đều chảy ra chất lỏng giống nhau.

Chẳng mấy chốc, đã hội tụ lại về phía trung tâm của tế đàn.

“Vút!”

Khi chất lỏng màu vàng chảy về phía trung tâm của tế đàn, một cây Long trụ cao chọc trời đột nhiên ngoi lên từ trong lòng đất.

“Trái tim rồng Kim Long!”

Âm Dương Tôn ngẩng đầu nhìn vật thể lấp lánh ánh vàng ở phía trên Long trụ rồi lớn tiếng hô lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom