• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1099: Khương Vy Nhan mất tích

Ông Lạc quay đầu lại nhìn Long Thất, nở nụ cười nham hiểm.

Mấy thủ đoạn tép riu này cũng dám khoe khoang trước mặt ông ta sao?

Ông ta là quốc sư đấy.

Mấy người Long Nhất đều có quan hệ mật thiết với Tiêu Chính Văn, sao có thể vì Tiêu Chính Văn rời đi mà bỗng dưng quay lưng lại phản bội Tiêu Chính Văn được chứ?

“Long Thất, thủ đoạn của cậu thấp kém quá, giở mấy trò này trước mặt tôi thì cậu còn non lắm!”

Ông Lạc âm thầm suy đoán nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

“Long Nhất, có phải cậu quá hỗn xược rồi không? Cậu tưởng Tiêu Chính Văn vẫn còn là vua Bắc Lương à? Cậu nghĩ đám Giang Vạn Long vẫn là các lão ư? Ra ngoài!”

Ông Lạc tức giận quát, vài cảnh vệ quân chạy đến kéo Long Nhất sang một bên.

Ông Lạc nhìn Long Thất, thầm tính toán một kế hoạch hiểm độc khác.

Tiêu Chính Văn vừa bước ra từ Thiên Tử Các, vẫn chưa đến sân bay thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Do dự một lát, Tiêu Chính Văn vẫn bắt máy.

“Alo, tôi là Tiêu Chính Văn!”

“Anh Tiêu, không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đầu bên kia vang lên giọng nói của một cô gái trẻ tuổi.

“Cô là…”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, anh không thể phân biệt được đối phương là ai khi chỉ thông qua giọng nói.

“Tôi là Tiểu Tần – trợ lý của sếp Khương, sếp Khương đã không đến công ty ba ngày rồi, hơn nữa cũng không thấy cô ấy ở nhà, làm sao đây?”

Cô gái hớt ha hớt hải nói.

Lòng Tiêu Chính Văn không khỏi trĩu nặng.

Khương Vy Nhan mất tích ư?

Chuyện này là sao đây?

Chẳng phải mình đã sắp xếp người bảo vệ Khương Vy Nhan rồi sao?

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

“Anh Tiêu, sếp Khương đã mất tích ba ngày rồi, trước đó tôi còn nghĩ có lẽ sếp Khương bị động thai nên đang ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sáng nay tôi đến nhà để đưa một bản hợp đồng cho cô ấy ký thì mới nghe nói cô ấy đã không về nhà hai ngày nay rồi”.

“Vả lại điện thoại của sếp Khương cũng ở trạng thái khóa máy!”

Tiểu Tần sốt ruột đến mức sắp khóc tới nơi.

Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết chắc chắn Khương Vy Nhan đã xảy ra chuyện.

“Tiểu Tần, cô đừng lo lắng, để tôi nghĩ cách. Trước tiên cô cứ xử lý mấy chuyện trong công ty, nhưng đừng nói với mọi người chuyện sếp Khương mất tích, cứ nói sếp Khương đang ở nhà dưỡng thai”.

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Vâng, anh Tiêu, tôi… tôi sẽ không nói lung tung đâu”.

Dứt lời, Tiểu Tần cúp máy.

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn còn muốn đi tiễn mấy người Giang Vạn Long nhưng Khương Vy Nhan bỗng mất tích, anh không còn tâm trạng đi đưa tiễn.

Anh đặt vội một vé máy bay về Giang Trung.

Bốn tiếng sau anh đã về đến Giang Trung.

Vừa hạ cánh, Tiêu Chính Văn liên lạc ngay với Long Nguyệt.

Nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt kính cẩn nói: “Long Vương có gì dặn dò ạ?”

“Lập tức điều tra rốt cuộc ba ngày vừa qua Khương Vy Nhan đã tiếp xúc với những ai, còn nữa nhanh chóng điều tra vị trí hiện giờ của Khương Vy Nhan”.

Nghe giọng điệu sốt ruột của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt vội vã đáp lời: “Vâng, trong vòng ba tiếng nhất định sẽ điều tra ra tung tích của cô Khương”.

Nói xong, Long Nguyệt cúp máy.

Một mình Tiêu Chính Văn quay về biệt thự, trong lòng càng lo lắng không yên.

Lúc này trong một thành phố núi cổ kính cách xa Giang Trung.

Đông Phương Viêm đang đắc ý nhìn Khương Vy Nhan đã bị trói ở trước mặt, tay hắn cầm một ly rượu vang, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Vy Nhan.

“Con đàn bà đê tiện, nếu không phải vì cô thì cánh tay ông đây cũng sẽ không bị gãy, giờ còn giả vờ ngây thơ trước mặt ông đây”.

Dứt lời, Đông Phương Viêm hất ly rượu vang lên mặt Khương Vy Nhan.

“Chẳng phải các anh đã nói sẽ không làm gì sếp Khương sao? Các anh… các anh nói không giữ lời”.

Tô Tĩnh bị trói bên cạnh hét đến khan cả cổ.

Đông Phương Viêm lạnh lùng cười nói: “Giữ lời? Thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền? Nói thật cho cô biết, không chỉ cô ta chết mà cô và cả người nhà của cô cũng sẽ chết”.

“Ông đây phải khiến từng người các cô sống không bằng chết, sau đó phanh thây các cô thành nghìn mảnh”.

Đông Phương Viêm sờ ống tay trống không trên cánh tay trái, gương mặt hiện lên vẻ hung ác.

Khương Vy Nhan nhắm chặt mắt lại, không nói một tiếng.

Cô không ngờ mình lại bị Tô Tĩnh gạt vào bẫy của Đông Phương Viêm.

Ba ngày trước, Tô Tĩnh bỗng nói mẹ mình bị bệnh, hơn nữa bố cô ta không ở Giang Trung, muốn Khương Vy Nhan lái xe đưa cô ta đến thị trấn Lệ Sơn.

Dù sao từ khi cô thành lập công ty đến nay, Tô Tĩnh vẫn luôn đi theo cô.

Hơn nữa hai người rất hợp nhau, thân thiết như chị em.

Lúc đó Khương Vy Nhan không nghĩ nhiều bèn lái đến thị trấn Lệ Sơn theo chỉ dẫn của Tô Tĩnh.

Nhưng chào đón hai người không phải là người nhà Tô Tĩnh mà lại là Đông Phương Viêm.

Lúc nhìn thấy Đông Phương Viêm và một ông lão xuất hiện, Khương Vy Nhan mới biết mình đã bị trúng kế.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, muốn chạy cũng không kịp nữa.

Không để Khương Vy Nhan kịp quay đầu xe lại, chiếc xe đã bị ông lão đứng cạnh Đông Phương Viêm cưỡng ép dừng lại, Đông Phương Viêm kéo Khương Vy Nhan xuống xe.

Sơn trại hiện giờ nhốt Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh này đã bị bỏ trống từ lâu.

Lúc này cả sơn trại đã bị sư môn Thiên Kiếm Tông của Đông Phương Viêm chiếm giữ.

Ông lão đó chính là sư phụ của Đông Phương Viêm, cũng là chưởng giáo Độ Thiên Chân Nhân của Thiên Kiếm Tông.

Sau khi Đông Phương Viêm bị Tiêu Chính Văn chém đứt một cánh tay, hắn lập tức kể lại chuyện này với sư phụ của mình.

Nghe nói đệ tử mình yêu thương bị chém đứt một cánh tay, Độ Thiên Chân Nhân cực kỳ tức giận, lập tức dẫn bốn đệ tử xuống núi đi báo thù cho đệ tử.

Mặc dù nói là Đông Phương Viêm bắt cóc Khương Vy Nhan nhưng dù sao Độ Thiên Chân Nhân vẫn là một người tu hành, Đông Phương Viêm không dám làm gì quá khích trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.

Báo thù thì báo thù nhưng Độ Thiên Chân Nhân vẫn cấm đệ tử của mình làm nhục phụ nữ.

Vì thế Khương Vy Nhan mới thoát được nanh vuốt của tên háo sắc Đông Phương Viêm.

Lúc này Đông Phương Viêm chỉ có thể dùng cách này để xả cơn giận của mình.

“Sư đệ, tại sao lại phải tức giận với phụ nữ? Có cần cử một người đến Giang Trung báo cho tên Tiêu Chính Văn kia không? Cứ vật vã chờ đợi thế này cũng không phải là cách”.

Một sư huynh của Đông Phương Viêm đi vào phòng nhìn Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh nói.

“Hừ! Một ngày Tiêu Chính Văn không tìm đến tận cửa thì tôi sẽ cho hai cô gái này đói một ngày, mười ngày không đến thì sẽ cho chúng đói mười ngày luôn”.

Không thể đánh được nên Đông Phương Viêm chỉ có thể dùng cách này để giày vò Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh.

“Nếu con tin chết đói thì hết thú vị rồi. Nhưng sư phụ đã có lệnh, không được làm bậy, cậu cũng biết tính của sư phụ rồi đấy!”

Người đó liếc nhìn Đông Phương Viêm.

Không khó để nhìn ra dục vọng đang thiêu cháy hừng hực trong ánh mắt của Đông Phương Viêm.

Thế nên hắn mới cố ý dặn dò một câu.

Mặc dù Thiên Kiếm Tông không bằng Võ Thần Tông nhưng cũng là võ tông võ thuật trong top ba, báo thù thì báo thù tuy nhiên vẫn phải chú ý đến mặt mũi.

Mấy chuyện làm nhục phụ nữ mà lan truyền ra ngoài thì không chỉ Độ Thiên Chân Nhân mất mặt mà cả Thiên Kiếm Tông cũng sẽ mất hết mặt mũi.

“Sư huynh yên tâm, dù muốn chơi con đàn bà đê tiện này thì tôi cũng phải chơi trước mặt Tiêu Chính Văn để hắn thấy ông đây làm sao chơi chết người phụ nữ của hắn”.

Đông Phương Viêm nghiến răng tức giận nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom