• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1100: Chưởng giáo Thiên Kiếm Tông

Lúc này Tô Tĩnh mới biết mình đã làm một chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời.

“Sếp Khương… tôi… tôi cũng bị ép buộc, cô… cô đừng trách tôi”.

Tô Tĩnh vừa nói vừa hối hận bật khóc nức nở.

Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn Tô Tĩnh nói: “Tôi luôn xem cô là chị em tốt của mình, nhưng sao… sao cô có thể làm như thế? Rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với cô?”

Lúc này điều Khương Vy Nhan lo lắng nhất là chỉ có một mình Tiêu Chính Văn tìm đây đến đây.

Độ Thiên Chân Nhân khác hẳn với cường giả mà cô đã gặp trước đó.

Khương Vy Nhan nhớ rất rõ lúc đó mình vừa khởi động xe, kết quả người này chỉ tay một cái, xe của cô lập tức bay lên không trung.

Trước mặt cô cứ như có một bức tường không khí, không đẩy được cửa xe ra, tay chân không thể động đậy dù chỉ một chút, cứ như bị trói chặt lại.

Độ Thiên Chân Nhân này mang lại cho cô cảm giác sợ hãi.

Thậm chí cô chưa từng cảm nhận được cảm giác này trên người Tiêu Chính Văn.

Tô Tĩnh không chỉ hại cô mà còn hại luôn cả nhà cô ta.

“Sếp Khương, họ bắt cóc bố mẹ tôi, đe dọa tôi làm như thế. Tôi… tôi thật sự không còn cách nào khác”.

Tô Tĩnh vừa nói vừa khóc thất thanh.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh, cuối cùng Đông Phương Viêm cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn siết chặt nắm đấm, miễn cưỡng đè nén xúc động muốn giày vò hai người phụ nữ trẻ này, sau đó ra khỏi căn nhà gỗ đi vào sân sau với sư huynh của mình.

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân đang ngồi thiền trong sân, nghe tiếng bước chân cụ ta mới mở mắt ra.

Đôi mắt đó dường như đã nhìn thấu hết mọi chuyện ở thế gian, lạnh nhạt nhưng lại rất uy nghi.

“Sư phụ!”

Đông Phương Viêm quỳ một chân xuống trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.

“Ừ, sau này con phải nhớ kỹ, đừng tái phạm những sai lầm tương tự như vậy nữa, chỉ vì một người phụ nữ mà mất đi cánh tay của mình, đây là tác hại của việc ăn chơi đàn đúm”.

“Đêm nay con và mấy sư huynh của con nhất định phải tăng cường canh gác, nếu không có gì bất ngờ thì đêm nay kẻ thù của con sẽ tìm đến tận cửa đấy!”

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân nhắm mắt lại.

“Sư phụ ơi, ý sư phụ là?”

Đông Phương Viêm vừa hỏi vừa ngước mắt lên nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì.

“Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi, dù cũng là một cao thủ nhưng thực lực vẫn chưa đến mức có thể làm đứt cánh tay của con bằng một đòn tấn công, hẳn là cấp dưới của kẻ thù con đấy”.

Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhắm mắt lại, bình thản nói.

“Vâng, đệ tử nhất định sẽ trông chừng hai người phụ nữ kia thật cẩn thận”.

Đông Phương Viêm vội cúi chào, sau đó lại quay lại căn nhà gỗ lần nữa.

Lúc này trên sườn đồi xa xa, Long Nguyệt đang cầm kính viễn vọng nhìn về phía sơn trại này.

Cô ấy có thể chắc chắn ông lão đang ngồi thiền và mấy người thanh niên trong sân không phải là dân sống trong sơn trại này.

Hơn nữa ông lão đó yên tĩnh ngồi trong sân nhưng dường như đang hòa làm một với núi rừng, có vẻ là hư ảo như có như không, giống như ông lão không hề tồn tại.

Nhưng điều này chứng tỏ ông lão là một vị cao thủ thật sự.

Thậm chí chỉ có cảnh giới trong truyền thuyết đó mới có sức mạnh này.

Không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được nhưng Long Nguyệt từng cảm nhận được hơi thở như có như không này trên người Tiêu Chính Văn, hơn nữa thực lực của ông lão hẳn là mạnh chứ không yếu hơn Tiêu Chính Văn.

Đừng nhìn nơi này cách sơn trại đó một hai nghìn mét mà lơ là, Long Nguyệt lúc nào cũng có cảm giác bị hơi thở của ông lão quấn chặt lấy.

Thậm chí còn không dám gọi điện thoại.

Mãi đến khi lùi ra khỏi thị trấn chỉ có mấy trăm hộ dân, cảm giác bí bách đó mới dần biến mất.

Lúc này quần áo Long Nguyệt đã ướt đẫm mồ hôi, cô ấy lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn đang ở trong biệt thự nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục, nghe tiếng điện thoại vang lên, anh vội vàng bắt máy: “Long Nguyệt, có tin tức rồi sao?”

“Long Vương, bọn tôi đã điều tra rõ rồi, ba ngày trước cô Khương không hề tiếp xúc với người ngoài, nhưng sau khi tan làm thì đi theo một người phụ nữ tên là Tô Tĩnh đến thị trấn Lệ Sơn, nhưng…”

Nói đến đây, Long Nguyệt hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Tôi nghĩ có lẽ cô Khương đã bị bắt cóc đến sơn trại này, hơn nữa nhìn bên ngoài có lẽ sơn trại này đã lâu không có người vào ở”.

“Vả lại, trong sơn trại có một ông lão, thực lực rất mạnh, tôi không thể nói rõ rốt cuộc ông ta ở cảnh giới nào, nhưng khi ông ta ngồi đó cứ như hòa mình vào mọi thứ xung quanh một cách hoàn hảo vậy”.

“Tôi chỉ từng cảm nhận được cảm giác này trên người anh thôi. Thế nên chúng ta có cần phải… điều động cả cao thủ ở điện Thần Long đến để tránh việc cô Khương xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”

Điều Long Nguyệt lo lắng nhất vẫn là Độ Thiên Chân Nhân.

Còn mấy tên đệ tử của cụ ta, cùng lắm cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới chiến thần địa cấp ba sao.

Cho dù chỉ có một mình Long Nguyệt thì cũng có thể giết hết toàn bộ chúng trong vòng một phút.

“Ông lão?”

Tiêu Chính Văn híp mắt, lẽ nào là nhà họ Viên?

Hay là nhà Đông Phương?

“À phải rồi Long Vương, tôi còn nhìn thấy một tên chỉ có một cánh tay, chắc là cánh tay trái bị đứt lìa rồi”.

Long Nguyệt bỗng nhớ ra Đông Phương Viêm.

Long Nguyệt có ấn tượng với ống tay áo trống rỗng của hắn.

Nghe cô ấy nói thế, Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Long Nguyệt, cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, lập tức quay về ngay, đừng bứt dây động rừng. Ông lão đó là cao thủ cảnh giới Thiên Vương, đừng cố nghĩ cách cứu viện”.

“Vâng!”

Nghe Tiêu Chính Văn nói, Long Nguyệt không khỏi hít sâu một hơi.

Cũng may mình không nôn nóng ra tay, nếu không tuyệt đối không thoát khỏi đường chết.

Cô ấy đã không đoái hoài đến việc sống chết, nhưng một khi cô ấy chết thì sợ là Khương Vy Nhan sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Chính Văn buông mảnh giấy cũ trong tay xuống, trầm tư một lát rồi một mình âm thầm đi về phía thị trấn Lệ Sơn.

Cảnh giới Thiên Vương trở xuống chỉ là con kiến hôi.

Dù có cử nhiều cao thủ điện Thần Long hơn thì trước mặt cường giả cảnh giới Thiên Vương cũng chẳng là gì, chỉ càng làm tăng con số thương vong mà thôi.

Muốn cứu Khương Vy Nhan chỉ có thể một mình anh đến thị trấn.

Lúc Tiêu Chính Văn chạy đến thị trấn Lệ Sơn, màn đêm đã buông xuống.

Lần theo phương hướng Long Nguyệt đã nói, chẳng mấy chốc Tiêu Chính Văn đã tìm được sơn trại đó.

Mặc dù còn một đoạn đường nữa nhưng Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cực mạnh bao trùm xung quanh sơn trại.

Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa đến trước cửa sơn trại, trong sân bỗng lóe lên mấy luồng ánh sáng đỏ.

“Người đến là Tiêu Chính Văn phải không?”

Một giọng nói già cỗi vang lên từ trong sân, âm thanh không rõ lắm, có vẻ như đến từ một nơi rất xa vang vọng hết cả ngọn núi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom