• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 504

Chương 504: Bản soái là vua Bắc Lương!


Việt


Nghe thấy vậy, nhiệt độ trong sân sau lập tức hạ xuống mức âm độ!


Bạch Triển Hùng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kinh hãi, tức giận hét lớn: “Mày nói cái gì? Bọn họ đều chết rồi? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Bọn họ đều là cao thủ cấp quân vương, có người còn là quân vương cấp bốn sao! Dựa vào mày làm sao có thể giết chết bọn họ được chứ?”


Bạch Triển Hùng ngàn vạn lần không thể tin!


Ba vị cao thủ cấp quân vương chính là bảo vật ở tỉnh này!


Sự tồn tại như vậy đủ để tiêu diệt đội quân hàng trăm nghìn người!


Tuy nhiên, tên Tiêu Chính Văn trước mặt này lại nói bọn họ đều chết hết rồi!


“Không tin à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.



Sau đó, anh ra hiệu cho Long Nhị ném điện thoại cho Bạch Triển Hùng.


Bạch Triển Hùng vội vàng bắt lấy chiếc điện thoại vừa bay tới, lập tức nhìn thấy những bức ảnh về cái chết thảm thương của ba vị cao thủ cấp quân vương!


“Chuyện này…”


Bạch Triển Hùng hoảng loạn, hai mắt trợn trừng, kinh hãi tột độ!


“Mày rốt cuộc là ai?”


Mặc dù sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lạnh lùng hỏi.


Có thể giết chết ba cao thủ cấp quân vương có thể thấy được tên Tiêu Chính Văn ở trước mặt này tuyệt đối không phải người bình thường!


Tiêu Chính Văn nhướng mày, chắp tay sau lưng, nhìn Bạch Triển Hùng, lạnh lùng nói: “Câu này bọn họ cũng đã hỏi qua, nhưng cho đến lúc chết vẫn không biết được đáp án”.


Nghe thấy vậy, Bạch Triển Hùng sa sẩm mặt mày, tức giận nói: “Thằng nhãi ngông cuồng! Mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ đây là chỗ nào? Đây là đại viện của nhà họ Bạch ở tỉnh! Lẽ nào mày dám giết tao sao?”


Hừ!


Bạch Triển Hùng không sợ hãi chút nào vì em trai còn đang ngồi phía sau mình!


Thượng tướng cấp ba sao của chiến khu Nam Lĩnh, một vị chiến thần tôn kính!


Cho dù tên Tiêu Chính Văn trước mắt lợi hại thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn ta có thể đánh thắng được em trai của mình sao?


Chỉ cần danh hiệu thượng thướng ba sao cũng để để khiến người khác sợ khiếp vía rồi!


Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Giết ông, chẳng cần tôi phải ra tay”.


Anh vừa dứt lời, Long Nhị đã tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén, chuẩn bị ra tay!


“Mày… mày dám!”


Bạch Triển Hùng vội vàng lùi lại vài bước, sau đó nhìn Bạch Khải Hằng vẫn đang ngồi uống trà phía sau, nói: “Em trai, em xem…”


Lúc này, Bạch Khải Hằng đặt tách trà sang một bên, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị trước mặt, nói: “Hai vị coi nhà họ Bạch chúng tôi không có ai à?”


Âm thanh tuy không lớn nhưng lại tràn đầy khí thế, giống như tiếng sấm rền vang!


Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn Bạch Khải Hằng đang ngồi yên vị trên ghế, hỏi: “Ông là ai?”


Bạch Khải Hằng cười nói: “Chàng trai, lẽ nào cậu không biết, hôm nay nhà họ Bạch đón tiếp một vị chiến thần sao?”


Vừa dứt lời.


Một luồng sát khí cực mạnh lập tức bộc phát từ người của Bạch Khải Hằng, khiến những người hầu trong sảnh đều kinh ngạc, tất cả đều run rẩy quỳ xuống đất!


Đến Bạch Triển Hùng cũng sợ hãi trước khí thế của Bạch Khải Hằng, suýt nữa thì quỳ xuống!


Tuy nhiên!


Ngoài dự liệu!


Tiêu Chính Văn và Long Nhị vẫn đứng vững, không bị ảnh hưởng chút nào bởi hào quang chiến thần toát ra từ người Bạch Khải Hằng!


Bạch Khải Hằng thấy vậy liền nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, nói: “Ừm? Cũng khá thú vị đấy, xem ra tôi đã đánh giá thấp hai người rồi”.


Lúc này, Bạch Triển Hùng chỉ vào Long Nhị và Tiêu Chính Văn rồi gầm rống lên: “Ngông cuồng! Nhìn thấy chiến thần nhà họ Bạch sao lại không quỳ xuống? Chúng mày có biết, chú ấy là thượng tướng ba sao của chiến khu Nam Lĩnh, là một vị chiến thần tôn kính của Hoa Quốc không!”


Chiến thần!


Đó là sự tồn tại mà vô số người phải kính phục!


Ngày thường, một nhân vật tầm cỡ như vậy dù đi đến đâu cũng sẽ nhận được sự tôn kính và ngưỡng mộ của hàng trăm nghìn nhân dân!


Ngay cả những nhân vật lớn và đứng đầu ở tỉnh cũng phải cung kính khép nép tới chào hỏi!


Tuy nhiên hai kẻ trước mặt lại vô lễ như vậy!


Giây tiếp theo, câu nói của Tiêu Chính Văn như một tiếng sét làm nổ tung đại sảnh!


“Ha ha, chỉ là một vị chiến thần thôi mà, xứng để tôi quỳ xuống sao?”



Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.


“Hít hà!”


Câu nói này khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều phải hít thở sâu!


Đặc biệt là Bạch Triển Hùng, ông ta kích động vô cùng, lập tức chửi mắng: “Quá quắt! Dám vô lễ với chiến thần nhà họ Bạch, mày muốn chết đúng không!”


Nhưng ông ta vừa dứt lời!


Đã nhìn thấy bóng đen xoẹt qua trước mắt!


Sau đó, ông ta phát hiện ra Long Nhị không biết đã đứng trước mặt mình từ lúc nào, dùng một tay bóp cổ ông ta rồi nhấc lên khỏi mặt đất, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nói: “Bất kính với chủ soái nhà tôi, ông muốn chết đúng không?”


Bạch Triển Hùng chết lặng, ông ta không thể nào thở được, cảm giác cái chết sắp tới gần đang quanh quẩn trong tâm trí ông ta!


Còn Bạch Khải Hằng trong lúc Long Nhị ra tay cũng đã di chuyển!


Nhưng ông ta mới vừa nhấc mông khỏi ghế thì Long Nhị đã phi tới bóp cổ Bạch Triển Hùng rồi!


Đáng sợ!


Khủng khiếp!


Tốc độ quá nhanh!


Thực lực của người này còn mạnh hơn cả mình!


Mình là một vị chuẩn chiến thần cấp một sao!


Đối phương có thể ra tay nhanh như vậy trước mặt mình thì ít nhất cũng phải là chiến thần cấp hai sao!


Lúc đó, trán của Bạch Khải Hằng đã toát đầy mồ hôi!


Bởi vì ông ta phát hiện ra ánh mắt của Long Nhị đang hướng về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.


Hắn ta vừa nói, chủ soái?


Trái tim của Bạch Khải Hằng như vỡ tan thành trăm mảnh, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng oai phong bệ vệ ở đó, nuốt nước bọt và hỏi: “Cậu là ai?”


Lúc này, Tiêu Chính Văn đang chắp hai tay sau lưng, trong mắt hiện lên khí chất của người làm vua, nói: “Lẽ nào, Hắc Long không nói với ông, gặp chủ soái phải quỳ xuống hành lễ sao?”


“Quá quắt! Quá ngông cuồng! Lại dám gọi cả tên chủ soái nhà tao!”


Bạch Khải Hằng ngay lập tức phẫn nộ, tung nắm đấm mạnh mẽ về phía Tiêu Chính Văn!


Tuy nhiên!


Một tiếng động lớn vang lên!


Một bóng người bay ra rồi rơi thẳng xuống đất!


Phụt!


Giây tiếp theo, Bạch Khải Hằng phun ra một ngụm máu, nằm ngắc ngoải trên đất, kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn vẫn đang đứng: “Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”





Một cú đấm đã khiến mình bay ra!


Dù sao mình cũng là chuẩn chiến thần cấp một sao!


Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Bạch Khải Hằng, lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Không biết Hắc Long ngày thường dạy dỗ các người như thế nào mà thực lực lại kém cỏi đến như vậy!”


“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”, Bạch Khải Hằng hỏi.


Lúc này, ông ta đã sợ rồi.


Bời vì một suy nghĩ kinh khủng đột nhiên lóe lên trong đầu ông ta.


Mà lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Bản soái là vua Bắc Lương!”


Bùm!


Sáu từ ngắn ngủi này giống như một tiếng sét nổ tung trong lòng Bạch Khải Hằng!


Vua… vua Bắc Lương!


Trời ơi!


Khoảnh khắc đó!


Toàn thân Bạch Khải Hằng run lên bần bật, trong lòng vô cùng sợ hãi.


Vị trước mặt lại chính là vua Bắc Lương thiên hạ vô địch của Hoa Quốc, long soái cấp năm sao!


Còn nhiều hơn một sao so với chủ soái của mình!


Phịch một tiếng!


Bạch Khải Hằng lật người quỳ trên mặt đất, thái độ vô cùng cung kính và sợ hãi nói với Tiêu Chính Văn: “Vi chức, thượng tướng ba sao của chiến khu Nam Lĩnh, Bạch Khải Hằng, nghênh đón vua Bắc Lương!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom