Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 503

Chương 503: Giết nhà họ Bạch!


Tuy nhiên!


Giây tiếp theo!


Tiếng gãy xương vang lên!


Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, nhéo cổ chân của đối phương.


Sau đó anh bóp mạnh tay, lập tức bóp nát xương bàn chân của cao thủ quân vương cấp bốn sao!


“Á!”


Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong không trung!


Người đàn ông trung niên xanh mặt, vội vàng lùi một chân về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn!



Gã toát mồ hôi như mưa, nhìn chân phải đã hoàn toàn bị gãy của mình, gã vô cùng bàng hoàng và kinh hãi!


Quá đáng sợ!


Người thanh niên trước mặt này là ai?


Vì sao lại có sức mạnh như vậy!


Dùng tay không bóp nát chân phải của cao thủ quân vương cấp bốn sao!


Thực lực như vậy nhất định là chiến thần!


Ngay lúc đó, trong lòng người đàn ông trung niên dấy lên ham muốn chạy trốn mãnh liệt!


Một vị chiến thần đấy!


Đây không phải là tự tìm đường chết sao?


Gã hoảng loạn, xoay người định chạy!


Tuy nhiên!


Xoẹt một tiếng!


Một ánh sáng màu bạc lóe qua, con dao trong tay Tiêu Chính Văn lại phi tới, lập tức xuyên thủng đầu gối trái của vị cao thủ quân vương cấp bốn sao này!


“Á á á!”


Ngay lập tức, gã đàn ông trung niên ngã xuống đất, máu chảy ra từ chân trái.


Gã cố gắng bò về phía trước, muốn rời khỏi nơi này!


Tuy nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân.


Bộp!


Tiêu Chính Văn nhấc chân, giẫm vào lưng gã đàn ông trung niên, đè mạnh gã trên nền bê tông, khiền nền bê tông xuất hiện vô số vết nứt!


Gã đàn ông đó cũng phun ra vài ngụm máu!


Cú đạp này đã làm nát bét lục phủ ngũ tạng của gã!


“Cầu… cầu xin anh tha mạng, chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh…”


Gã đàn ông trung niên cầu xin lòng thương xót.


Còn Tiêu Chính Văn thì lạnh lùng nhìn gã, nói: “Tha mạng? Nếu như hôm nay tôi không xuất hiện, chẳng phải vợ con tôi đã chết trong tay các người rồi sao?”


Gã đàn ông đó không còn gì để nói, do dự hồi lâu, gã chỉ đành cầu xin lòng thương xót: “Xin anh, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi một mạng, tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục tùng anh…”


“Không cần!”


Nói xong, Tiêu Chính Văn lại giơ chân lên, giẫm mạnh xuống người gã!


Phụt!


Trong phút chốc, lưng của gã đàn ông trung niên bị giẫm nát thành từng mảnh, cắt đứt hoàn toàn sinh mạng của gã!


Sau đó, Tiêu Chính Văn nhíu mày, liếc nhìn về phía cửa nhà, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn, nói: “Nhà họ Bạch, tôi không tới tìm các người thì các người tự tới tìm đường chết đúng không”.


Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người, anh không vào nhà mà gọi điện thoại cho Long Nhị: “Bảo mấy người tới đây xử lý một chút, anh và tôi đi tới nhà họ Bạch ở tỉnh”.


“Vâng! Chủ soái!”


Long Nhị nhanh chóng trả lời, sau đó lái xe đến nơi đã hẹn với Tiêu Chính Văn.


Sau khi lên xe, mí mắt Long Nhị nháy liên tục!


Bởi vì anh ta phát hiện ra sát khí trên người chủ soái vô cùng mãnh liệt!


“Xuất phát!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.



Long Nhị nhanh chóng đạp chân ga, xe jeep lập tức gầm lên một tiếng, lao nhanh như một mũi tên sắc bén!


Một tiếng sau.


Đại viện nhà họ Bạch ở tỉnh.


Một chiếc xe jeep đột ngột dừng lại, tiếng phanh gấp vang lên!


Tiêu Chính Văn và Long Nhị nhanh chóng xuống xe, nhướng mày nhìn khu đại viện nhà họ Bạch rộng lớn và xa hoa trước mặt.


Kiến trúc nhà vườn điển hình.


Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một cách lạnh lùng, anh bước về phía trước.


Tuy nhiên, mấy tên vệ sĩ mặc vest đen ở cửa nhanh chóng chạy tới, vươn tay ngăn cản, lạnh lùng nói: “Các người là ai? Nửa đêm xông vào nhà họ Bạch là tội chết! Mau chóng rời khỏi đây ngay!”


Ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc nhẹm, lạnh lùng nói: “Tôi tới tìm gia chủ Bạch của các người, nói với ông ta, tôi tới để lấy cái mạng ông ta!”


Nghe thấy vậy!


Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng lấy khẩu súng lục trên eo ra và hét lớn: “Quá quắt! Bắt hết bọn chúng lại!”


Trong tích tắc, đám vệ sĩ này lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị!


Tuy nhiên!


Một bóng đen lóe lên, Long Nhị nhanh chóng ra tay, mấy bóng người lập tức bay ra, đâm vào cửa sắt ở cổng nhà họ Bạch, vang lên những tiếng rầm rầm!


Sau đó cánh cửa sắt lập tức vỡ nát và đổ sập xuống!


Đám vệ sĩ nằm trên mặt đất, phun ra mấy ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.


Tiêu Chính Văn hờ hững liếc một cái rồi bước vào bên trong đại viện nhà họ Bạch!


Tuy nhiên!


Vừa bước vào chưa được bao lâu, đèn trong đại viện nhà họ Bạch được bật sáng rực rỡ, hàng chục vệ sĩ mặc đồ đen cầm dùi cui chống bạo động lao ra từ bốn phía!


Đội trưởng dẫn đầu nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Long Nhị vừa xông vào, sắc mặt vô cùng u ám, lạnh lùng nói: “Dám xông vào đại viện nhà họ Bạch, muốn chết đúng không! Bắt bọn chúng lại!”


Trong tích tắc, hàng chục vệ sĩ lao về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị!


Khóe miệng Long Nhị khẽ nhếch lên, cơ thể nhanh nhẹn như báo gấm lập tức xông ra, mấy chục tên vệ sĩ trước mặt bị đánh bay ra trong chốc lát, nằm la liệt trên mặt đất như rơm như rạ!


Chỉ trong nháy mắt, trước mặt Long Nhị đã không còn bất kỳ kẻ thù nào!


Đội trưởng dẫn đầu cũng bị Long Nhị giẫm mạnh dưới chân, lạnh lùng nói: “Gia chủ nhà họ Bạch đang ở đâu?”


Đội trưởng phun ra một ngụm máu tươi, nói: “Ở… ở sân sau…”


Vừa dứt lời, Long Nhị nhấc chân lên, đá bay đội trưởng đó ra xa mấy chục mét, khiến hắn hôn mê bất tỉnh!


Sau đó Long Nhị nghiêng người, nhường đường cho Tiêu Chính Văn, anh bước về phía sân sau, để lại đám vệ sĩ đang nằm la liệt trên mặt đất!


Phía sân sau nhà họ Bạch, một vệ sĩ vội vàng xông vào, quỳ gối, hét lớn: “Gia chủ, gia chủ, không hay rồi! Có người xông vào đại viện nhà họ Bạch chúng ta, còn đánh cho mấy chục vệ sĩ bị thương! Bọn chúng, bọn chúng sắp xông vào đây rồi!”


Bạch Triển Hùng đang ngồi ở sảnh giữa của sân sau, uống trà trò chuyện với Bạch Khải Hằng!


Nghe vậy, Bạch Triển Hùng sa sẩm mặt mày, tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Có người dám xông vào đại viện nhà họ Bạch ta sao? Là ai?”


“Là tôi!”





Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa.


Bạch Triển Hùng và Bạch Khải Hằng nhướng mày nhìn ra, thấy một thanh niên trẻ tuổi dắt theo một người bước vào từ sân sau.


Thật là một luồng khí mạnh mẽ và ớn lạnh!


Bạch Khải Hằng sa sẩm mặt mày, ông ta cảm nhận được luồng khí tức lạ thường toát ra từ hai người trước mặt!


Luồng khí tức này chỉ có nhân tài trong chiến khu mới có!


Lúc này, Bạch Triển Hùng vô cùng tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Long Nhị vừa xông vào, chửi mắng: “Các người là ai? Vì sao lại xông vào đại viện của nhà họ Bạch chúng tôi, còn đánh bị thương bao nhiêu vệ sĩ nữa, đúng là không có vương pháp mà!”


“Ha ha”.


Tiêu Chính Văn cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Triển Hùng đang lộ vẻ tức giận, nói: “Gia chủ Bạch, ông sai ba vị cao thủ quân vương tới giết vợ con của tôi mà lại không biết tôi là ai ư?”


Nghe thấy vậy!


Bạch Triển Hùng nhíu mày, nói: “Mày là Tiêu Chính Văn? Thằng nhãi ngông cuồng! Lại dám xông vào đại viện nhà họ Bạch!”


Tuy nhiên, giây tiếp theo, Bạch Triển Hùng mới phản ứng lại, ánh mắt sợ hãi hỏi: “Sao mày tới được đây? Nói, ba vị cao thủ cấp quân vương bây giờ sao rồi?”


Bạch Triển Hùng hoảng loạn!


Đây là ba vị cao thủ cấp quân vương mà nhà họ Bạch cung phụng suốt bao nhiêu năm!


“Thực xin lỗi, bọn họ đều chết hết rồi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom