• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2776-2780

Chương 2276: Thế lực lớn hơn âm phủ

Không nghĩ cũng biết mức độ quý hiếm của loại trà này, thậm chí ngay cả thập điện Diêm Vương bình thường cũng không nỡ uống, mà giờ lại lấy ra mời Tiêu Chính Văn?

Lúc này một người đàn ông mặt đen ngồi bên cạnh bàn cũng đứng lên chắp tay với Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu đã từng gặp Lục Phán rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa, vị này là Tần Quảng Vương của điện thứ ba”, Sở Giang Vương chỉ vào người đàn ông mặt đen đó rồi giới thiệu cho Tiêu Chính Văn.

“Thất lễ rồi”, nói rồi Tiêu Chính Văn chắp tay với Tần Quảng Vương.

“Cậu Tiêu đừng khách sáo, mời ngồi!”

Giọng Tần Quảng Vương khá trầm ấm lộ ra vẻ uy nghiêm, cộng thêm gương mặt đen như than, dĩ nhiên khiến người ta có cảm giác không giận mà nghiêm.

Vừa dứt lời, mấy thị nữ đem trà lên đại điện, tách trà đầu tiên đưa cho Tiêu Chính Văn, hương thơm của trà tỏa ra khắp nơi, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy tinh thần thoải mái.

“Trà rất ngon”, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên nhấp một hớp, khen ngợi nói.

“Nếu cậu Tiêu uống thấy ngon thì tôi tặng cậu Tiêu gói trà này xem như quà gặp mặt”, nói rồi đại tướng Dạ Xoa lấy một hộp gỗ làm bằng đàn hương ra, bên trong ít nhất gần nửa cân Thiên Hương Hòe.

Lần này không chỉ Đẩu Nguyên Thánh Mẫu sửng sốt mà ngay cả Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương cũng ngây người.

Hộp trà này là hộp trà mà đại tướng Dạ Xoa vừa giành lấy từ tay hai người họ, hơn nữa bên trong toàn bộ là trà dự trữ của hai người.

Chỉ điều này thôi cũng có thể thấy đại tướng Dạ Xoa có thiện cảm với Tiêu Chính Văn nhiều thế nào.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì trước đó thất bại trong tay Dạ Ma Thiên khiến đại tướng Dạ Xoa ăn ngủ không yên.

Nếu không có Tiêu Chính Văn giúp đỡ, ông ta không thể trút được cơn giận này.

Hôm nay không chỉ trút được giận mà còn đánh cho đám người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bán sống bán chết, cuối cùng nếu không nhờ nhân vật tầm cỡ đằng sau họ ra tay, e là bốn người này cũng đừng mong chạy thoát khỏi âm phủ.

“Cảm ơn nhiều, nhưng quân tử không giành đồ người khác yêu thích”, Tiêu Chính Văn lắc đầu, hành động nhìn chằm chằm vào hộp gỗ nhỏ của Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương có thể thấy hộp lá trà này rất quan trọng đối với họ.

“Cậu Tiêu nói đúng thật”, khuôn mặt đen của Tần Quảng Vương hơi tái giật lấy hộp đàn hương từ tay đại tướng Dạ Xoa, sau đó giấu vào trong ngực giống như cấu giấu bảo bối.

Nhìn thấy thế, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cười nhạo, không ngờ thập điện Diêm Vương lại có một mặt đáng yêu như thế.

“Tôi có một chuyện muốn hỏi, mong các vị có thể giải đáp”, Tiêu Chính Văn nhìn mọi người nói.

“Cậu Tiêu có gì cứ nói, Hắc Quỷ tôi chắc chắn biết gì cũng nói”, đại tướng Dạ Xoa nói.

“Không biết tại sao các vị phải tấn công vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn muốn đánh sang giới thế tục?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Chuyện này…”

Đại tướng Dạ Xoa nhìn Tần Quảng Vương, thở dài nói: “Thật ra bọn tôi cũng không biết tại sao phải tấn công vùng ngoài lãnh thổ, chắc cậu Tiêu cũng nhìn ra vùng ngoài lãnh thổ không hề thân thiện với bọn tôi”.

“Nhưng phía trên có lệnh, bọn tôi đâu dám không nghe theo”.

“Ò?”, Tiêu Chính Văn cau mày, những người đang ngồi ở đây không phải là thập điện Diêm Vương thì là đại tướng Dạ Xoa, họ vẫn còn cấp trên sao?

“Đúng thế, có lẽ cậu Tiêu hiểu lầm, mặc dù bọn tôi là thập điện Diêm Vương nhưng chỉ quản lý một vài việc vặt thôi, chỉ có thể xem là quản lý tầng trung ở âm phủ”.

“Người bên trên ngoài bảo bọn tôi nghe ngóng chuyện di tích Long tộc, còn bảo bọn tôi tìm năm quả tim rồng. Chẳng qua bọn tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó, đi đâu để tìm đây?”

“Còn nữa, thật ra quản lý cấp cao âm phủ cũng bị người khác chỉ huy, tôi dám đảm bảo chắc chắn nương nương Hậu Thổ cũng không biết chuyện này”.

Sở Giang Vương giải thích cho Tiêu Chính Văn.

Vốn dĩ họ không cần thẳng thắn với Tiêu Chính Văn những bí mật quan trọng này, nhưng hôm nay nhờ có Tiêu Chính Văn, họ mới có thể mở mặt mở mày, báo được thù.

Hơn nữa họ cũng nghe nói đến danh tiếng ở thế tục của Tiêu Chính Văn, không chừng Tiêu Chính Văn biết được tung tích của năm quả tim rồng.

Vả lại, với thực lực của Tiêu Chính Văn, có quan hệ tốt với anh thì cũng có lợi với những người ngồi đây.

Nghe Sở Giang Vương nói xong, Tiêu Chính Văn cảm thấy ngạc nhiên.

Có thể nói âm phủ là sự tồn tại song song với ngoài lãnh thổ và thế tục, rốt cuộc là thế lực nào đáng sợ như thế, có thể buộc âm phủ bán mạng cho họ?

Khi Tiêu Chính Văn định hỏi tiếp, bên ngoài đại điện bỗng nổi lên một cơn gió, sau đó một người đàn ông cao lớn mặc đồ trắng, mặt trắng bệch xông vào đại điện.

“Đông vui thật đấy! Không biết vị khách quý này tên họ là gì?”, người đàn ông mặt trắng quái gở hỏi.
Chương 2777: Khó có thể yên ổn

Người đàn ông mặt trắng vừa nói thế, sắc mặt mấy người Sở Giang Vương đều thay đổi.

Chỉ nói về tu vi của người đàn ông mặt trắng thì dù là vài thị nữ đó cũng có thể đánh hắn thành đống hỗn độn, nhưng hắn lại dám chất vấn mọi người bằng giọng điệu quái gở này chứng tỏ đằng sau hắn có người chống lưng.

“Ác Lai, cậu có ý gì?”, Sở Giang Vương đập bàn đứng lên tức giận nói với người đàn ông mặt trắng.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là khách quý của họ, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên có người chạy đến quấy phá, rõ ràng chẳng nể mặt Diêm Vương là ông ta gì cả.

Không chỉ Sở Giang Vương cảm thấy không vui mà mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng tràn đầy vẻ tức giận.

“Hừ, có khách quý đến tận cửa, tất nhiên gia chủ tôi đây không thể đón tiếp tận tình sao?”

Nói rồi người đàn ông mặt trắng bưng một tách trà lên nhấp một hớp.

Âm phủ có thập điện Diêm Vương, cũng có các bộ Âm Tư, hai bên không liên can gì đến nhau, nước sông không phạm nước giếng, đây là quy tắc từ xưa đến nay.

Nói chính xác hơn, đến bây giờ giữa thập điện Diêm Vương và các bộ Âm Tư cũng là quan hệ bình đẳng, mọi người đều không phục tùng ai cả.

Mà tiếp đón Tiêu Chính Văn cũng là tự do của thập điện Diêm Vương, không cần báo với các bộ Âm Tư.

Những lời Ác Lai vừa nói tức là không xem thập điện Diêm Vương ra gì.

“Cậu Tiêu là khách quý mà Hắc Quỷ tôi mời đến, tôi muốn xem thử ai dám bắt cậu ấy rời khỏi đây? Dạ Xoa tuần tra đâu?”

Đại tướng Dạ Xoa tức giận hét lên, mấy mươi Dạ Xoa thân hình cao mấy trượng, mặt mày hung dữ, tay cầm cây xiên chạy vào đại điện Sâm La.

“Hừ, đừng làm cái trò này ra hù dọa người khác chứ? Hiện giờ âm phủ do Âm Tư nắm quyền, hơn nữa thân là đại tướng Dạ Xoa, ông biết rõ quy tắc ở âm phủ hơn ai hết mà”.

Ác Lai cười nhạo nói, khinh thường nhìn mấy mươi tên Dạ Xoa ở đằng sau.

Nếu đại tướng Dạ Xoa dám động vào hắn, đâu cần Dạ Xoa tuần tra phải ra tay, chỉ mấy thị nữ đứng bên cạnh cũng có thể lấy được mạng của hắn.

Hơn nữa âm phủ đúng là có luật bất thành văn, bất kỳ ai đến âm phủ làm khách đều phải đến Âm Tư, sau đó đến Diêm Vương.

Hơn nữa trận chiến với Chư Thiên Thần Giới hôm nay, bên âm phủ cũng có tổn thất, ngay cả tường thành ở thành Uông Tử cũng sụp rồi, Âm Tư sao có thể không hỏi rõ chuyện này được?

“Các vị, hôm nay đánh cũng hăng quá nhỉ? Tường thành Tây Nam ở thành Uông Tử đã sụp, dù sao cũng phải giải thích với Âm Tư một tiếng chứ?”

Nghe Ác Lai nói thế, sắc mặt mấy người Sở Giang Vương trở nên khó coi.

Theo quy tắc của âm phủ, trận chiến với Chư Thiên Thần Giới quả thật nên báo với bên Âm Tư một tiếng trước, hơn nữa tường thành ở thành Uông Tử bị sụp, bên thập điện Diêm Vương cũng không thể không nói gì.

Về tình về lý, hôm nay bên Âm Tư đều chiếm ưu thế.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa tính cách nóng nảy lúc này cũng không còn gì để nói.

“Các vị, mời? Các bộ Âm Tư đều đang đợi các vị, nếu để các đại nhân ở các bộ đợi lâu, chuyện hôm nay coi như không được bỏ qua dễ dàng”, Ác Lai lại quái gở nói.

“Các bộ Âm Tư?”

Sắc mặt Tần Quảng Vương thay đổi, xem ra to chuyện rồi.

Các bộ Âm Tư biết chuyện, dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ.

“Đương nhiên, khai chiến với Chư Thiên Thần Giới, lại làm tổn thất tường thành ở thành Uông Tử, dù sao cũng phải cho các vị đại nhân một lời giải thích hợp lý chứ?”

Ác Lai cười mỉa nói.

Nghe thế Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng hơi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.

Nói chung các bộ Âm Tư là một nhóm người nắm giữ quyền hành trong cả âm phủ, mà những người này ngày thường đều rất bận rộn, gần như không hề qua lại với nhau.

Nhưng hôm nay lại tụ họp lại vì Tiêu Chính Văn, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chưa kịp lên tiếng, phán quan mặt đen đã nói: “Cậu Tiêu, chuyện này đúng là không liên quan đến bọn tôi, cậu đừng hiểu lầm”.

Dù sao trước đó Tiêu Chính Văn cũng đã từng kết thù với Sở Giang Vương và Tả Bạch Đào, bây giờ hiểu lầm mấy người họ bẫy mình cũng là chuyện bình thường.

Nhưng dù là Sở Giang Vương hay Tả Bạch Đào, từ sau trận chiến hôm nay cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh để tách trà xuống nói: “Muốn tôi sang đó cũng được, nhưng anh bảo họ nghĩ cho kĩ, nếu Tiêu Chính Văn tôi sang đó, chuyện hôm nay e là khó có thể yên ổn”.
Chương 2778: Phá hỏng kế hoạch

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại rót một tách trà nữa, nhấp một hớp.

“Hừ, Tiêu Chính Văn, anh nghĩ đây là đâu? Âm Tư có lệnh mời cậu Tiêu lập tức đến núi Minh Giới”.

Ác Lai cười nhạo nói.

“Ồ? Đây là anh nói đấy! Mong anh đừng hối hận”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng lên.

“Cậu Tiêu, đừng tức giận quá mà làm liều”, Sở Giang Vương vội bước đến kéo Tiêu Chính Văn lại.

Âm Tư là thế lực cực lớn ở âm phủ, nhất là hơn một ngàn năm gần đây, cả âm phủ gần như đều do Âm Tư cai quản, ngay cả thập điện Diêm Vương cũng phải nể mặt.

Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn trúng bẫy của đối phương thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Dù sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn có mạnh cũng không thể đỡ được chiến thuật bánh xe của vô số âm binh ở âm phủ, dù là sức mạnh sao trời của Hồng Ấn cũng chưa chắc có thể giết được một tên âm binh nào.

Dù âm binh yếu nhưng lại là sinh vật trường sinh.

Tiêu Chính Văn lại là người họ tự mình mời đến bảo điện Sâm La, thế nên cho dù thế nào, họ cũng phải bảo vệ Tiêu Chính Văn.

Ít nhất không ai dám làm gì ở điện Sâm La, nơi này từng là địa bàn của thượng quân Hậu Thổ, gây chuyện ở đây tức là không xem thượng quân Hậu Thổ ra gì.

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn không nể mặt Âm Tư, thì Âm Tư tuyệt đối có thể bao vây đại điện Sâm La theo quy tắc của âm phủ, chỉ cần Tiêu Chính Văn bước ra khỏi bảo điện Sâm La nửa bước thì có thể sẽ chết trong vòng vây.

“Ác Lai, nơi này là bảo điện Sâm La, dù chủ tử của cậu có đến cũng không dám làm phản ở đây nhỉ?”, Tần Quảng Vương sầm mặt tức giận dạy dỗ.

“Dĩ nhiên là không dám, nhưng nếu một số người nào đó ngông cuồng quá mức, e là cũng chẳng bước ra khỏi bảo điện Sâm La được đâu”, nói rồi Ác Lai quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

“Tùng tùng tùng”.

Bên ngoài bảo điện Sâm La bỗng vang lên tiếng trống chiến.

“Ai đang đánh trống vậy?”

Đại tướng Dạ Xoa đứng phắt dậy nhìn ra ngoài điện Sâm La.

Đó là tiếng trống âm phủ nghênh chiến với kẻ địch, chỉ có khi âm phủ gặp đại nạn mới đánh trống, bây giờ tiếng trống này vang lên bên ngoài điện Sâm La rõ ràng là đang nhắm vào Tiêu Chính Văn.

“Chiến bộ Âm Tư có lệnh bao vây bảo điện Sâm La”, Ác Lai cười nhạo nói.

Ngay sau đó, mây đen ùn ùn kéo đến trên bầu trời bảo điện Sâm La, vô số âm binh lập tức bao vây chặt bảo điện Sâm La.

“Cậu dám!”

Đại tướng Dạ Xoa nổi giận, bên ngoài điện là hàng triệu âm binh.

Rõ ràng là đang đe dọa khách của ông ta.

“Thôi được rồi, tôi đi với anh ta một chuyến là được, nhưng như tôi đã nói, e là chuyện hôm nay khó mà yên ổn”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó đứng lên đi ra ngoài điện.

Ngoài điện Sâm La, người gào ngựa hú, trống chiến vang lên dữ dội, các âm binh cầm đao kiếm chỉ về phía bảo điện Sâm La, chỉ đợi lệnh là chúng lập tức xông vào bảo điện Sâm La bắt người.

Sắc mặt mấy người Tần Quảng Vương cũng trở nên khó coi đi theo Tiêu Chính Văn ra ngoài bảo điện Sâm La.

“Còn không tránh đường”.

Sở Giang Vương tức giận quát, đám âm binh bao vây bảo điện Sâm La vội vàng tránh ra chừa một con đường.

Mấy người Tiêu Chính Văn được Sở Giang Vương dẫn đi đến một ngọn núi cao.

Trên đỉnh núi là một mặt trăng đẫm máu đỏ, dưới chân núi là dòng sông máu chảy.

Xung quanh đều cảm nhận được sát khí, nơi này là núi Thiết Vi trong truyền thuyết.

Trên đỉnh núi Thiết Vi, một đại điện âm u ảm đạm đứng sừng sững ở đó, trên đại điện là các thủ lĩnh của năm bộ Âm Tư như Thưởng Thiện, Phạt Tội Ác, Giám Ngục, Hành Binh, Phạt Tội đều ngồi trên bảo tọa.

Quả nhiên năm bộ Âm Tư đã đến đầy đủ, mà sắc mặt năm người hiện lên vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

Phán quan mặt đen ngước mắt lên nhìn vị trí chính giữa, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, lạnh lùng nhìn mọi người bên dưới.

Không đợi mấy người Sở Giang Vương lên tiếng, người đàn ông trung niên đã lạnh lùng chất vấn: “Các ông to gan thật, lại dám hợp sức với người vùng ngoài lãnh thổ phá hỏng kế hoạch của âm phủ”.
Chương 2779: Mời ngồi

Ông ta vừa dứt lời, cả đại điện lập tức tràn ngập sát khí.

Âm binh, quỷ tướng hai bên đều cầm chuôi kiếm bước đến trước một bước.

“Đế Quân xem xét, cậu Tiêu không phải là người vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa hôm nay vừa hợp sức với bọn tôi trả thù cho Hắc Quỷ, thế nên cậu ấy không phải là người ngoài mà là bạn của âm phủ mới đúng”.

Phán quan mặt đen không để mấy người Sở Giang Vương nổi giận bèn vội bước đến trước giải vây.

Đại tướng Dạ Xoa bước đến trước nói giúp cho phán quan mặt đen: “Đúng thế, hôm trước tôi bị sỉ nhục ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu không có cậu Tiêu giúp đỡ thì có thể trả được thù sao?”

“Hừ!”

Người đàn ông trung niên ngồi chính giữa hừ một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương nói: “Chắc hai người biết rõ quy tắc của âm phủ nhỉ?”

“Người bên dưới không biết quy tắc còn có thể hiểu được, nhưng hai vị Diêm Vương có thể không biết mức độ sao?”

“Mức độ? Không biết mức độ mà U Minh Đế Quân nói là chỉ cái gì, Hắc Dạ Xoa bị tay sai của Chư Thiên Thần Giới đánh bị thương, lẽ nào bọn tôi còn không thể báo thù sao?”

Sở Giang Vương sầm mặt đáp lại.

Trên đường đi, ông ta đã nghẹn một bụng tức không có chỗ trút giận, U Minh Đế Quân trên danh nghĩa là Đế Quân nhưng thập điện Diêm Vương chỉ là quan hệ bình đẳng với họ, Sở Giang Vương sẽ nể mặt được sao?

Vẻ mặt U Minh Đế Quân hơi thay đổi, sau đó nở nụ cười nói: “Anh Sở Vương nói gì thế, người âm phủ chúng ta sao có thể để người khác ức hiếp được?”

“Ai động vào người âm phủ thì phải trả giá, đây là quy tắc bất biến từ xưa, dù là thần vương Đế Tuấn năm đó cũng không ngoại lệ”.

“Người đâu, đem ghế lên cho hai vị này”.

U Minh Đế Quân nói, không lâu sau có hai âm binh đem hai cái ghế đến sau đó làm động tác mời với Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương.

Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cùng nhíu mày nói: “Đế Quân có ý gì? Lẽ nào chỉ có hai người bọn tôi được ngồi?”

U Minh Đế Quân nheo mắt nhìn mấy người đại tướng Dạ Xoa, mỉm cười nói: “Được, nếu hai vị đã nói thế thì dĩ nhiên tôi không thể không nể mặt, người đâu”.

Sau đó vài âm binh lại đem mấy cái ghế nữa lên, lần lượt đặt bên cạnh Tiêu Chính Văn và mấy người đại tướng Dạ Xoa.

Mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng không khách sáo ngồi xuống.

Chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng đứng đó, không ngồi.

“Cậu Tiêu, mời ngồi”.

Một thủ lĩnh Âm Tư trong đó khách sáo làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu”.

Đúng lúc này một người đàn ông mặc đồ trắng lên tiếng: “Hôm nay nể mặt Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương, dĩ nhiên bọn tôi sẽ không làm gì cậu”.

“Nhưng cậu Tiêu cũng từng nói cậu vừa không phải người âm phủ, cũng không phải người vùng ngoài lãnh thổ, nếu đã đến âm phủ thì tại sao không chào bọn tôi một tiếng?”

“Lẽ nào giới thế tục các cậu đều làm việc như thế sao?”

Người nói là thủ lĩnh Âm Tư bộ Phạt Tội – Thiên Sát.

Theo nói bộ phận của ông ta có trách nhiệm xem xét thẩm tra âm phủ, là một người cực kỳ có thực quyền ở cả Âm Tư, hơn nữa thực lực của người này chỉ đứng sau U Minh Đế Quân, không khác Tần Quảng Vương mấy.

Chính vì thế, lời nói của Thiên Sát rất có trọng lượng ở các bộ Âm Tư.

Ông ta vừa dứt lời, thủ lệnh bộ Thưởng Thiện vừa rồi đang thị uy với Tiêu Chính Văn – Lạc Đan không khỏi nhíu mày.

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Ồ, vậy ý của ông thì tôi nên làm thế nào?”

Thấy vẻ mặt của Tiêu Chính Văn không tốt, phán quan mặt đen vội đứng lên nói: “Anh Thiên Sát, cần gì phải khiến mọi chuyện trở nên gay go? Cậu Tiêu từ xa đến là khách, đây chẳng phải là đạo lý tiếp khách của âm phủ chúng ta sao?”

“Hừ! Ông là cái thá gì! Dám nói bậy bạ trước mặt tôi”.

Thiên Sát nổi giận, đập vào tay vịn ghế, đứng phắt dậy.
Chương 2780: Đường cùng

“Anh Thiên Sát, đừng nên nổi giận trước mặt Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương, tránh làm tổn hại đến sự hòa thuận của mọi người”.

Lạc Đan vội đứng lên kéo Thiên Sát lại.

Mặc dù phán quan mặt đen cũng có địa vị nhất định trong âm phủ nhưng so với Thiên Sát, ông ta vẫn kém không chỉ một cấp bậc.

Nói chính xác hơn người ở đây có tư cách nói chuyện với Thiên Sát cũng chỉ có Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa cũng không có tư cách nói chen vào.

“Thiên Sát, rốt cuộc ông định xử lý chuyện này thế nào?”, Tần Quảng Vương sầm mặt lạnh lùng nói.

Thấy Tần Quảng Vương lên tiếng, Thiên sát cười mỉa nói: “Nói thì cũng đơn giản thôi, Tiêu Chính Văn mấy lần vào âm phủ, trước kia còn từng giết người ở âm phủ”.

“Như Đế Quân đã nói, âm phủ trước giờ chưa từng chịu thiệt, ai đánh người của mình thì phải đánh trả lại”.

“Dĩ nhiên hôm nay cậu Tiêu giúp các vị là thật, nhưng chuyện gì cũng nên có lễ nghi chứ? Dù âm phủ tôi có thể không so đo chuyện cũ nhưng Tiêu Chính Văn cũng nên đền tội với bọn tôi chứ”.

Thiên Sát nói thế không chỉ nói cho Tần Quảng Vương nghe mà còn nói cho Tiêu Chính Văn nghe.

Trước kia Tiêu Chính Văn giết con gái của Tả Bạch Đào là Tả Phượng Kiều, mà Tả Phượng Kiều lại là con dâu chưa bước vào cửa nhà của Thiên Sát.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn giết Tả Phượng Kiều thì lúc này Tả Phượng Kiều đã gả vào bộ Phạt Tội làm Thái Tử Phi rồi.

Nói cách khác Tiêu Chính Văn giết con dâu của ông ta, sao ông ta có thể tỏ ra thân thiện với Tiêu Chính Văn được?

U Minh Đế Quân ngồi trên bảo tọa nở nụ cười ẩn ý nhìn cảnh tượng trước mặt.

Những gì Thiên Sát làm đều là do ông ta mớm lời, mục đích không gì khác là ra oai với Tiêu Chính Văn.

Đường đường là U Minh Đế Quân, dĩ nhiên biết rõ mọi chuyện trước kia của Tiêu Chính Văn, nhưng càng như thế ông ta càng phải làm cho Tiêu Chính Văn quỳ phục dưới chân mình.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn khuất phục thì sau này ông ta có thể bóp nắm Tiêu Chính Văn trong bàn tay, thậm chí có thể lợi dụng Tiêu Chính Văn.

Người như thế có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho ông ta.

Nhất là Tiêu Chính Văn còn ba quả tim rồng hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được tim Hắc Long và nửa quả tim Bạch Long nữa thì bí mật di tích Long tộc chẳng phải thuộc về ông ta sao?

“Sao vậy? Không chịu à? Dù là năm bộ Đại Đế bên cạnh Đế Tuấn năm đó giết nhầm một thằng nhóc ở âm phủ cũng phải đích thân đến âm phủ đền tội chứ đừng nói là cậu”.

Hàm ý của Thiên Sát đang chỉ Hồng Nhân bên cạnh thần vương Đế Tuấn, đều phải nể mặt âm phủ, Tiêu Chính Văn cậu sao là ngoại lệ được?

“Ồ? Người của thần vương Đế Tuấn cúi đầu chịu thua trước các ông thì chứng tỏ Tiêu Chính Văn tôi cũng phải ngoan ngoãn làm thế à?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo hỏi.

Nghe thế Thiên Sát ngửa mặt lên bật cười: “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu cho rằng âm phủ bọn tôi cách biệt thế gian thì tin tức không thông sao?”

“Cậu như nước với lửa với nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ, sau đó đắc tội với nước Tề, nước Ngụy, nước Triệu rồi lại xâm nhập vào vùng ngoài lãnh thổ vì Chư Thiên Thần Giới, trở mặt với nhà họ Trần, cuối cùng còn tính kế với người Chư Thiên Thần Giới”.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ cậu đã đi vào đường cùng rồi nhỉ?”

“Nếu âm phủ tôi không chứa cậu, e là cậu thật sự sẽ trên trời không còn đường, vào đất cũng không có cửa”.

Thiên Sát vừa nói vừa híp mắt, cười gằn nhìn Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom