Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2781-2785

Chương 2781: Kiếm U Minh Càn Khôn

Thật ra ẩn ý trong những lời này của Thiên Sát đã cực kỳ rõ ràng, nếu như Tiêu Chính Văn đã tới âm phủ lánh nạn, vậy phải dựa theo quy định mà bọn họ lập ra, nếu không thì ngay cả âm phủ cũng sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn!

Tới lúc đó, nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng còn chỗ cho Tiêu Chính Văn nương thân nữa!

Mặc dù những lời này của ông ta nói rất quá đáng, thế nhưng dù là Sở Giang Vương hay mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng còn lời gì để nói.

Dẫu sao âm phủ bây giờ cũng nằm dưới sự kiểm soát của Âm Tư, quy định mà bọn họ đặt ra, bất cứ ai cũng buộc phải tuân theo.

“Đế Quân, nếu như ông đã hiểu về Tiêu Chính Văn như vậy thì chắc hẳn cũng hiểu rõ cậu Tiêu là đấng trượng phu thà chết cũng không chịu khuất phục, tuyệt đối sẽ không có chuyện cúi đầu khom lưng với bất kỳ ai!”

“Hay là ông xem thế này có được không, chuyện khi trước coi như tôi thay cậu Tiêu xin lỗi nhận tội với các vị thủ lĩnh của Âm Tư!”

Phán quan mặt đen nói rồi đứng dậy chắp tay hành lễ với ngũ bộ Âm Tư.

“Tôi cũng xin phép thay cậu Tiêu xin lỗi nhận tội với các vị Âm Tư đang ngồi ở đây!”, đại tướng Dạ Xoa cũng đứng dậy phụ hoạ.

“Cậu Tiêu, thật ra chuyện ngày hôm nay đều là cho trước đó chúng tôi suy xét chưa chu toàn, vẫn mong cậu thứ lỗi!”, Sở Giang Vương nói với vẻ mặt đầy hối lỗi.

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, lạnh lùng nhìn về phía mấy người Thiên Sát rồi lên tiếng: “Trước đây tôi cho rằng người của vùng ngoài lãnh thổ đã đủ gan to bằng trời rồi, thế nhưng thật không ngờ so với mấy người thì bọn họ vẫn còn quá thành thật!”

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng dám bảo Tiêu Chính Văn tôi cúi đầu khuất phục ư? So với Chư Thiên Thần Giới, mấy người căn bản chẳng đáng là gì, vậy mà cũng dám tỏ ra ngông cuồng ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi?”

Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, Thiên Sát đã lập tức nổi điên, đứng bật dậy gầm lên: “Tiểu bối to gan, cậu muốn chết à?”

Vừa nói dứt lời, một màn sương đen đã lập tức dâng lên.

“Sao thế, muốn ra tay à?”

Đại tướng Dạ Xoa nói rồi tiến lên trước một bước, xiên thép trong tay chỉ thẳng về phía Thiên Sát.

Phán quan mặt đen vung tay ra, bút phán quan lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Mọi người bình tĩnh đã, đều là người một phe, việc gì phải ra tay đánh lộn? Vả lại, giữa chúng ta ai có thể làm gì được đối phương chứ? Mau bỏ binh khí xuống!”

Lạc Đan bên cạnh vội vàng đứng dậy khuyên giải, dẫu sao ai trong số họ cũng có cơ thể bất tử, cho dù thật sự ra tay thì căn bản cũng chẳng thể phân được thắng thua.

Hơn nữa ra tay ở nơi này thì bên chịu thiệt chắc chắn là mấy người Tần Quảng Vương, tới lúc đó thập điện Diêm Vương nhất định sẽ vì chuyện này mà dấy lên binh đao với Âm Tư!

Tới lúc đó, cả âm phủ không phải sẽ loạn thành một ngồi cháo sao?

Thế nhưng so ra thì Tiêu Chính Văn không phải là người của âm phủ, càng không có cơ thể bất tử do nương nương Hậu Thổ ban tặng, nếu như thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sẽ chết thật luôn!

Lạc Đan vừa mới nói dứt lời, một luồng khí vận Đế Vương khủng bố đột nhiên lan ra, khí tức của rồng hết sức bá đạo lập tức bao trùm khắp nghìn dặm!

“Gừ!”

Cùng với một tiếng rồng ngâm chấn động, một con rồng khổng lồ cứ thế xuất hiện.

Chỉ một đòn đã đánh bay luôn Thiên Sát.

“Cậu muốn chết hả?”

Thiên Sát không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại dám đánh lén mình!

Tiêu Chính Văn vừa mới ra tay, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đã cùng xông lên trước.

“Cậu Tiêu là khách quý mà tôi mời tới, ai dám động tới cậu Tiêu thì chính là đối địch với cả gia tộc Dạ Xoa chúng tôi! Cho dù phải khuấy đảo cả âm phủ thì tôi cũng phải phân cao thấp với mấy người!”

Đại tướng Dạ Xoa vừa nói vừa cầm xiên thép, đâm về phía Thiên Sát!

Cùng lúc này, sau lưng U Minh Đế Quân đột nhiên xuất hiện một bức màn máu, ngay sau đó cả đại điện đều trở nên rúng động!

Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức chết chóc khủng bố bao trùm khắp đại điện, một luồng gió lớn thổi tới, ép cho đại tướng Dạ Xoa phải lùi ra sau mấy trăm bước.

Phán quan mặt đen cũng bị luồng gió lớn đó thổi cho bay ngược ra sau.

“Chuyện này…chuyện này…”, đại tướng Dạ Xoa hoàn toàn ngây ra!

Bởi vì cỗ sức mạnh này căn bản không thuộc về U Minh Đế Quân!

“Soạt!”

Trong màn sương máu dần xuất hiện một thanh kiếm dài màu đỏ, khí tức âm sát nháy mắt đã bao trùm khắp đại điện.

Thậm chí ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng không chống đỡ nổi khí tức âm sát này, hai người Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cũng đồng loạt sững sờ.

“Kiếm U Minh Càn Khôn?”

Tần Quảng Vương vừa nhìn đã nhận ra ngay thanh kiếm dài màu máu đó là bảo vật của âm phủ!

Lúc này, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cũng đang ngẩn ra.
Chương 2782: Bại trận

U Minh Đế Quân chậm rãi đứng dậy từ trên bảo toạ, giơ tay lên cầm lấy kiếm U Minh Càn Khôn, một luồng khí tức hết sức cường bạo cứ thể đổ ập xuống.

Vô số huyết khí bao vây lấy U Minh Đế Quân, phạm vi của màn sương máu vẫn đang không ngừng mở rộng, mà tất cả những người bị màn sương máu chạm tới đều lập tức bị nó cố định nguyên tại chỗ!

Ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bước về phía Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, cẩn thận với thanh kiếm U Minh Càn Khôn trong tay ông ta!”, phán quan mặt đen vội vàng nhắc nhở Tiêu Chính Văn.

Thật ra cho dù ông ta không nói thì Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm dài màu máu này tuyệt đối không hề tầm thường, hơn nữa sức mạnh cầm cố này cũng rất mạnh, giống như cả âm phủ đều buộc phải đứng yên theo sức mạnh ý chí của U Minh Đế Quân!

“Tôi nghe nói dù là ở vùng ngoài lãnh thổ hay là ở thế tục, cậu đều cực kỳ mạnh, còn hết lần này tới lần khác khiến cho người nhà họ Khổng mất hết thể diện, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút xem cậu có điểm gì hơn người!”

Vừa nói dứt lời, U Minh Đế Quân đã vung kiếm chém ra!

Nhát kiếm này giống như muốn chém đứt cả U Minh, một luồng tử khí nồng đậm giáng xuống từ trên chín tầng mây, ngay cả cây vạn tuế trên núi Thiết Vi cũng lập tức mất đi sức sống!

Nhát kiếm này của ông ta quá đỗi thâm độc, ngay cả một tia khí tức cũng không lọt ra ngoài, có thể nói U Minh Đế Quân đã sử dụng sức mạnh tới cực hạn!

Cộng thêm việc cảnh giới vốn có của ông ta đã rất cao, hơn nữa nơi này còn là ở âm phủ, thuộc vào sân nhà của U Minh Đế Quân, vậy nên uy lực của nhát kiếm này còn lớn hơn, uy thế cũng thêm phần hung dữ mạnh mẽ!

Cho dù xét từ góc độ nào thì Tiêu Chính Văn bây giờ đều không có cơ hội thắng.

Gần như tất cả mọi người trên đại điện đều nín thở, hai người Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương có lòng muốn tương trợ, thế nhưng lại bị màn sương máu cố định cơ thể, căn bản chẳng thể cử động!

Tiêu Chính Văn chỉ bật cười lạnh lùng, một giây sau, một tia sáng sắc lạnh loé lên, kiếm Tần Vương đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc này, một thân ảnh ngập tràn sát khí bá đạo cũng lập tức dung hoà với thân xác của Hạo Thiên!

Đó chính là tàn hồn của Lý Thế Hải, chỉ trong nháy mắt, khí tức của Tiêu Chính Văn đã được nâng cao hơn vài bậc, thực lực đột phá lên Thiên Cảnh cấp tám!

Từng luồng khí tức của cảnh giới Chân Tiên đổ ập tới, thế nhưng ngay sau đó, khí tức của Tiêu Chính Văn lại dâng cao tới một độ cao trước nay chưa từng có!

Gần như chỉ trong nháy mắt, dù là khí tức hay cảnh giới thì Tiêu Chính Văn đều không hề yếu hơn U Minh Đế Quân!

Cùng lúc này, kiếm Tần Vương xuất hiện giữa không trung, một luồng khí vận Đế Vương ngăn cản màn sương máu kia ra cả trăm bước bên ngoài, căn bản chẳng thể tiếp cận Tiêu Chính Văn!

Khí vận Đế Vương và khí tức của rồng kết hợp lại chính là khắc tinh vốn có của khí tức âm sát này, gần như chỉ trong nháy mắt, khí tức âm sát đó đã bị khí tức của rồng gột rửa sạch sẽ.

U Minh Đế Quân vẫn không dừng tay, nhát kiếm của ông ta ngược lại còn thêm mạnh mẽ hơn mấy phần.

“Soạt!”

Ánh kiếm loé ra, lao tới nhanh như tia sét!

Thế nhưng vào lúc thanh kiếm của ông ta chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đầy ba tấc thì đột nhiên dừng lại giữa không trung!

Dù U Minh Đế Quân có thúc giục thế nào thì thanh kiếm đó cũng giống như bị ghim lại giữa khoảng không, căn bản chẳng thể di chuyển được!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.

Hai người Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương càng kinh ngạc tới trợn mắt há mồm!

Bởi vì bóng dáng ban nãy bọn họ đã quá quen thuộc, chính là thiên tử Đại Đường - Lý Thế Hải khi xưa!

“Lý Thế Hải?”

U Minh Đế Quân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đó là Nhân Vương địa chủ thực thụ, là thiên tử đã dốc lòng lập nên một triều đại hưng thịnh!

Vào khoảnh khắc ông ta đang ngẩn ra, khí vận Đế Vương mạnh mẽ cứ thế bộc phát ra, lập tức khiến cho kiếm khí của ông ta chấn động tới mức nát vụn!

Không để cho U Minh Đế Quân hoàn hồn trở lại, một luồng kiếm khí trấn áp tất cả lao ra!

“Ầm!”

Khí tức Đế Vương cuồng bạo cộng thêm khí tức của rồng cứ thể lao thẳng vào người U Minh Đế Quân.

Cả người U Minh Đế Quân bay ngược ra sau, thế nhưng không để cho cơ thể của ông ta kịp đáp đất, cơ thể của Tiêu Chính Văn đã di chuyển và xuất hiện ngay phía trước người ông ta!

“Vút!”

Một cú đấm hết sức bá đạo giáng thẳng vào mặt.

“Bốp!”

Cú đấm của Tiêu Chính Văn giáng xuống, cơ thể của U Minh Đế Quân lại văng ra xa, đụng vào trụ đá màu đen khổng lồ phía sau lưng và khiến cho nó trở nên nát vụn!

Dù là U Minh Đế Quân thì cũng không chịu đựng nổi đả kích trầm trọng như vậy, vào khoảnh khắc ông ta rơi xuống đất, chỉ thấy khí huyết của U Minh Đế Quân cuồn cuộn, khí tức cả người đều không còn ổn định nữa.

Chỉ với một chiêu mà U Minh Đế Quân đã bại trận!
Chương 2783: Không ổn rồi

Thấy U Minh Đế Quân bại trận, Thiên Sát vô cùng kinh ngạc, nhưng một giây sau, đồng tử của ông ta co lại, bởi vì Tiêu Chính Văn đã đến gần chỗ ông ta.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn phất thanh kiếm Tần Vương, trên thân kiếm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cùng lúc này, cả không gian khẽ lắc lư, uy lực đáng sợ của Đế Vương dường như có thể nghiền nát toàn bộ âm phủ trong một giây.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn tràn ngập sát khí, luồng sát khí đó khiến Thiên Sát rùng mình.

Không chỉ có vậy, vô số âm binh canh giữ bên ngoài đại điện cũng lần lượt nổ tung, hóa thành những làn sương đen kịt, rồi tan biến trong hư không.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Sát chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng sự việt đã đến nước này, không thể quay đầu được nữa, dù biết là không thể thắng nổi, nhưng ông ta cũng chỉ đành cắn răng lao về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng sự kết hợp giữa khí vận Đế Vương và khí tức của rồng vốn là khắc tinh của người âm phủ, sao ông ta có thể phá được sát chiêu của Tiêu Chính Văn chứ?

Đối mặt với đòn tấn công hết sức của Thiên Sát, Tiêu Chính Văn chỉ biết chế nhạo, chém một nhát kiếm.

“Xẹt!”

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Thiên Sát cũng bay lên, một luồng hắc khí tỏa ra từ trong người ông ta.

“Bịch!”

Cơ thể không đầu của Thiên Sát rơi xuống mặt đất, đầu lăn sang một bên.

Lúc này, trong đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn xác của Thiên Sát.

Đó là một trong năm bộ Âm Tư, hơn nữa nơi đây còn là âm phủ, tất cả Âm Tư, thậm chí cả âm binh đều bất tử.

Nhưng!

Thiên Sát lại chết thật, hơn nữa xác của ông ta còn phân hủy nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một giây sau, lời chế nhạo của U Minh Đế Quân đã phá vỡ sự yên tĩnh.

“Tiêu Chính Văn, cậu không giết nổi cậu tôi đâu, chỉ cần ở âm phủ, chúng tôi có thể thọ cùng trời đất, chỉ cần thượng quân Hậu Thổ vẫn còn sống thì chúng tôi vĩnh viễn không chết!”

“Cho dù cậu giết cậu ta trăm nghìn lần thì đã sao? Tôi muốn xem thử cậu có thể kiên trì bao lâu”.

Đây chính là lý do vì sao U Minh Đế Quân không hề sợ hãi.

Chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa chết thì bọn họ sẽ trường thọ mãi mãi, cho dù bị giết bao nhiêu lần thì cũng sẽ sống lại trong thời gian ngắn.

Sở Giang Vương chính là ví dụ điển hình.

“Ồ? Thật sao? Vậy thì tôi muốn xem thử hắn sống lại bằng cách nào!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Hả?

Lời này của Tiêu Chính Văn khiến mọi người đều sững sờ, lẽ nào lần này Thiên Sát không thể sống lại sao?

Chỉ có ánh mắt của Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương trầm xuống, không thèm nhìn tới xác của Thiên Sát.

Từ khi thượng quân Hậu Thổ xuất thế, bọn họ đã tiếp quản âm phủ hàng chục nghìn năm, cho nên U Minh Đế Quân càng hiểu rõ mặc dù bọn họ có thể hồi sinh, nhưng không phải ai cũng có khả năng chết đi sống lại.

Trước đây, cho dù bị giết hay bị đánh tan thành sương máu thì có một điều vĩnh viễn không thay đổi đó là thi thể không hề thối rữa.

Nhưng bây giờ thì sao?

Xác của Thiên Sát đã lộ ra bộ xương trắng, điều này chứng tỏ hắn đã chết thật, không thể sống lại được nữa.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cho đến năm phút sau, xác của Thiên Sát thối rữa thành một đống xương, xương cốt vẫn tiếp tục mục nát.

Nhìn thấy cảnh này, những vị Âm Tư khác trên đại điện cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Trong lòng bọn họ, năm phút ngắn ngủi này còn dài hơn cả năm năm, nói cách khác, nếu Thiên Sát không thể sống lại, vậy thì thân xác bất tử của bọn họ chẳng phải cũng sẽ giống như Thiên Sát sao?

Mãi cho đến mười mấy phút sau, xác của Thiên Sát đã biến thành một nhúm đất vàng, những sắc mặt của những Âm Tư khác tái xanh.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đều sững sờ.

U Minh Đế Quân định ngồi xem kịch hay cũng bắt đầu choáng váng.

Tình hình không ổn rồi!

Thông thường, sau một thời gian dài như vậy, Thiên Sát lẽ ra đã hồi sinh từ lâu rồi.

“Ọc ọc!”

Phán quan mặt đen nuốt nước bọt, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Thế nào? Mạng của hắn hình như không kiên cường như ông nói nhỉ!”

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn từng bước đi về phía mình,U Minh Đế Quân hơi hoảng loạn.
Chương 2784: Hoàn toàn sụp đổ

Trước đây ông ta không hề sợ hãi là vì biết mình có thể sống trường sinh bất tử mãi mãi.

Cho dù không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn thì ông ta cũng có thể tiêu diệt Tiêu Chính Văn.

Nhưng cái chết của Thiên Sát đã cho ông ta lời cảnh cáo, cũng có thể…

Có thể phải có điều kiện để hồi sinh, không phải bất kỳ tình huống nào cũng có thể hồi sinh.

“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dám giết Âm Tư?”

U Minh Đế Quân đã vô cùng hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ cái chết cận kề như vậy.

Chính bởi vì ông ta có thể trường sinh bất lão, không bao giờ chết nên khi đối mặt với cái chết, ông ta mới cảm thấy vô cùng sợ hãi.

U Minh Đế Quân không ngừng lùi vào góc đại điện, khi đụng phải bức tường phía sau, ông ta không khỏi rùng mình.

Lúc này, ông ta nào còn bình tĩnh như trước nữa?

Tiêu Chính Văn cười nhạo, sau đó quay đầu nhìn Ác Lai.

Thấy Tiêu Chính Văn quay lại nhìn mình, Ác Lai vô cùng sợ hãi.

“Tôi từng nói rồi, chuyện này không dễ đâu, hơn nữa các người không thể gánh chịu nổi hậu quả!”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, kiếm Tần Vương quét qua, một tia sáng lóe lên, đầu của Ác Lai bay lên không trung, cho đến khi chết, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ khó tin.

Tiêu Chính Văn thu kiếm Tần Vương lại, bước đến gần U Minh Đế Quân, giễu cợt: “Bảo tôi cúi đầu trước ông ư? Ông xứng sao?”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tát mạnh vào mặt U Minh Đế Quân.

Cái tát này khiến một bên má của U Minh Đế Quân lõm xuống, cả khuôn mặt không còn chút uy nghiêm nào nữa.

U Minh Đế Quân lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ, bị tát trước mặt mọi người cũng không dám phản ứng lại.

Bởi vì ông ta biết rõ Tiêu Chính Văn không chỉ có thể đánh bại ông ta, mà còn có thể kết liễu mạng sống của ông ta.

Mặc dù ông ta không biết tại sao Âm Tư bị Tiêu Chính Văn chém đầu lại không thể sống lại được nữa, nhưng vì bảo tồn tính mạng, ông ta thà từ bỏ tất cả, kể cả sự tôn nghiêm.

“Cậu Tiêu, cậu bình tĩnh trước đã, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện!” Lạc Đan vội vàng đứng dậy khuyên can.

“Cút!”

Tiêu Chính Văn tức giận quát, Lạc Đan sợ hãi ngồi về chỗ cũ, không dám thở thành tiếng.

“Tiêu Chính Văn, tôi không tin cậu dám giết tôi! Thượng quân Hậu Thổ chắc chắn sẽ không để cậu làm càn như vậy!”

U Minh Đế Quân vừa dứt lời, đã bị Tiêu Chính Văn đát mạnh ngã xuống đất.

“Bản thân không có thực lực nên phải tìm người chống đỡ à? Ông coi đây là trò trẻ con đánh nhau sao?”

Nói xong, Tiêu Chính Văn nâng kiếm lên, chém xuống, đầu của U Minh Đế Quân lập tức rơi xuống.

Cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên trên bầu trời, toàn bộ âm phủ khẽ rung chuyển.

Dù sao đây cũng là người đứng đầu năm bộ Âm Tư, khi ông ta chết đi, cả âm phủ đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Lúc này, ba vị Âm Tư còn lại sợ tới mức da đầu tê rần, Tiêu Chính Văn thật sự đã giết chết U Minh Đế Quân.

Ngay cả thập điện Diêm Vương cũng không dám làm chuyện quá đáng như vậy!

Dù sao âm phủ đều là do thượng quân Hậu Thổ tự tay tạo thành, giết người đứng đầu Âm Tư đồng nghĩa với việc thách thức thượng quân Hậu Thổ.

Nhưng Tiêu Chính Văn thật sự đã giết U Minh Đế Quân.

Cả Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương đều sững sờ, nghiêm túc mà nói, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì bọn họ cũng đừng hòng hồi sinh.

Chứng kiến U Minh Đế Quân hóa thành một nhúm đất, hồn bay phách tán, biến mất vĩnh viễn, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cũng vô cùng sợ hãi.

Thần thoại về sự bất tử của Âm Tư âm phủ và thập điện Diêm Vương đã hoàn toàn sụp đổ.

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, mọi người lần lượt đứng lên, chắp tay cúi đầu nói: “Kính chào Đại Đế!”

Chỉ cần có thể khống chế sự sống chết của bọn họ thì không khác gì đại đế âm phủ, giống như thượng quân Hậu Thổ, bọn họ nào dám thất lễ?

Lúc này, tất cả mọi người trong thập điện Diêm Vương và các thế lực âm phủ chỉ có thể nhìn sắc mặt Tiêu Chính Văn để sống.

“Các vị khách khí rồi!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói, phất tay với mọi người.
Chương 2785: Bế quan

Chẳng mấy chốc, tin tức Tiêu Chính Văn giết chết U Minh Đế Quân và Thiên Sát đã lan truyền ra khắp âm phủ.

Tin tức này vừa mới truyền ra, cả âm phủ đều trở nên chấn động!

Thập điện Diêm Vương đã lâu không xuất hiện đồng loạt ra mặt, chắp tay vái lạy về phía Tiêu Chính Văn.

“Chúng thần cung kính hoan nghênh Đại Đế!”

Giọng nói của thập điện Diêm Vương vang vọng khắp âm phủ.

Đại Đế?

Khoảnh khắc này, tất cả mọi thế lực bên trong âm phủ đều đồng loạt biến sắc.

U Minh Đại Đế đã cả chục nghìn năm không xuất hiện rồi, lẽ nào U Minh Đại Đế kiểm soát việc sống chết của tất cả mọi người lại hiện thân rồi sao?

Lúc này, mấy người Judah và Hisanael cũng đồng loạt mặt mày biến sắc.

Đặc biệt là nhà họ Diệp ở phương Bắc, lúc này Diệp Phàm cũng kinh hãi!

Lẽ nào U Minh Đại Đế đó lại tới âm phủ rồi?

Hoặc là vị đó của nhà họ Hiên Viên ra mặt rồi?

Sau hoàng đế Hiên Viên, nhà họ Hiên Viên cũng từng xuất hiện một nhân vật kinh thế, chỉ có điều ông ta không nổi danh ở thế tục mà là ở âm phủ!

Từng được người dân âm phủ tôn làm U Minh Đại Đế!

Thế nhưng rõ ràng không có khả năng là vị đó của nhà họ Hiên Viên, nếu không thì nhà họ Hiên Viên sẽ đứng ra lên tiếng đầu tiên.

Ngoại trừ người này ra thì còn có thể là ai?

Cùng lúc này, ở bảo điện Sâm La, một giọng nói vô cùng hồn hậu truyền tới: “Luân Chuyển Vương cung kính chào đón Đại Đế!”

Khi giọng nói của Luân Chuyển Vương truyền ra, cả âm phủ đều chìm trong tĩnh lặng!

Luân Chuyển Vương là người có thực lực và địa vị cao nhất trong số thập điện Diêm Vương, ngay cả ông ta cũng đứng ra lên tiếng, điều này đã chứng minh tính xác thực của thông tin!

Lúc Tiêu Chính Văn giết Thiên Sát căn bản không ai bận tâm, dẫu sao Thiên Sát cũng chỉ là một bộ trong số năm bộ của Âm Tư.

Mà U Minh Đế Quân bị giết lại là muốn việc lớn đủ để chấn động cả âm phủ!

Dẫu sao cả chục nghìn năm trở lại đây vẫn luôn do ông ta cai quản năm bộ Âm Tư, cả âm phủ đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta, người như vậy mà chết thì có muốn giấu cũng không giấu nổi!

Huống hồ còn có hiện tượng thời tiết khủng bố như vậy cũng đồng thời xuất hiện?

Thập điện Diêm Vương đều là những nhân vật đã trải qua mấy chục nghìn năm, vị kia của nhà họ Hiên Viên năm đó cũng xuất thế với phong thái giống như vậy.

Bây giờ, cho dù người giết U Minh Đế Quân là ai thì đương nhiên đều sẽ thay thế cho địa vị vị kia của nhà họ Hiên Viên, trở thành Đại Đế đỉnh cao của âm phủ!

Mà hiện giờ, thượng quân Hậu Thổ đã bế quan cả chục nghìn năm không xuất hiện, cả âm phủ giống như rồng mất đầu, càng không ai dám tự xưng Đại Đế, sự xuất hiện ngang tàn của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho cả âm phủ nhìn thấy được một tia hy vọng!

Có thể nhận được sự thừa nhận của thập điện Diêm Vương, điều đó cũng đại diện cho việc Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thu phục được cả âm phủ.

Còn về năm bộ Âm Tư, lúc này bọn họ nào còn có gan dám đối địch với Tiêu Chính Văn nữa!

U Minh Đế Quân và Thiên Sát quả thực là một thành viên trong số năm người bọn họ, cũng là thủ lĩnh của các bộ Âm Tư, thế nhưng cho dù lúc còn sống bạn có công trạng lớn cỡ nào, lại có bao nhiêu mối quan hệ với những người khác, chỉ cần bạn chết thì tất cả đều sẽ quay về con số không!

Nếu không thì cũng sẽ không có câu “người đi trà nguội”.

Bây giờ, ngay cả bên phía Âm Tư cũng đã công nhận địa vị của Tiêu Chính Văn, cũng có thể nói từ giờ về sau, cả âm phủ đều sẽ hoàn toàn biến động!

Cùng với sự xuất hiện liên tiếp của các hiện tượng kỳ lạ giữa đất trời, cả âm phủ đều di chuyển.

Vô số âm binh đồng loạt tập trung về phía núi Thiết Vi, đoàn người đen kịt nhìn không thấy điểm cuối!

Trong đoàn người, tu vi thấp nhất cũng có thực lực Đế Cảnh cấp một, hơn nữa còn có vô số cao thủ Thiên Cảnh lẫn trong đám người!

Người đi đầu chính là tổng thống soái Phù Kiên của tất cả âm binh âm phủ!

Thấy Phù Kiên đích thân tới, ngay cả Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cũng không khỏi kinh hoảng!

Ông ta đại diện cho quyền lực tối cao vô thượng của âm phủ, hơn nữa âm binh của cả âm phủ đều do một mình ông ta cai quản!

Một khi chiến tranh nổ ra, vậy thì có khác gì Tiêu Chính Văn sẽ phải một thân một mình đối diện với cả âm phủ đâu cơ chứ!

Lúc này, không khí của cả núi Thiết Vi đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.

Ngay cả trên mặt đại tướng Dạ Xoa cũng lộ ra vẻ kinh sợ!

Cho dù ông ta là tổng thủ lĩnh của vô số Dạ Xoa trong âm phủ, thế nhưng đối diện với Phù Kiên, ông ta vẫn phải kinh sợ vài phần!

“Quan thống soái âm phủ Phù Kiên bái kiến Đại Đế!’

Vừa nói, Phù Kiên vừa quỳ một gối lên mặt đất và cúi đầu vái lạy.

Tiêu Chính Văn lúc này đang tỉ mỉ quan sát thanh kiếm U Minh Càn Khôn.

Huyết khí trên thanh kiếm này rất mạnh, hơn nữa còn thuộc về loại sức mạnh chí âm chí nhu.

Thân xác này của Hạo Thiên vốn dĩ sinh ra ở âm phủ, cũng cần sự nuôi dưỡng của loại khí tức chí âm này, vậy nên Tiêu Chính Văn mới có hứng thú với thanh kiếm này như vậy.

Tiêu Chính Văn khom lưng nhặt thanh kiếm U Minh Càn Khôn lên khỏi mặt đất, cầm trong tay, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được bên trên thân kiếm truyền tới sự ớn lạnh.

Phán quan mặt đen thấy vậy thì vội vàng nói với những người khác: “Bây giờ Đại Đế cần bế quan tịnh tu, những kẻ không có phận sự thì không được làm phiền!”

Sau đó, phán quan mặt đen lại dẫn Tiêu Chính Văn tới điện sau, lúc này tâm trạng của ông ta đang kích động nhất!

Có thể nói hôm nay ông ta đánh cược đúng rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom