• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2576-2580

Chương 2576: Tìm cơ thể khác

Trong cơn thịnh nộ, nắm đấm của cao thủ Đế Cảnh đó giống như màn mưa sao băng điên cuồng đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng vào khoảnh khắc nắm đấm của ông ta sắp đánh trúng Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn lại bắt chước làm theo, cơ thể mượn cỗ sức mạnh đó để lùi về phía sau.

Không để cho ông ta hoàn hồn lại, cơ thể của Tiêu Chính Văn lại giống như ma quỷ, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt ông ta!

Lúc này, tim Diệp Phàm đang đập điên cuồng không ngừng nghỉ, đây đâu phải đang chiến đấu, rõ ràng là đang chơi đùa cao thủ Đế Cảnh trong lòng bàn tay!

Cảnh tượng này không chỉ có Diệp Phàm nhìn mà kinh hãi, ngay tới hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm!

So ra thì cao thủ Đế Cảnh kia giống như một đứa trẻ ba tuổi bị một người trưởng thành chơi đùa, mà cao thủ Đế Cảnh càng không ngờ được Tiêu Chính Văn không những không chạy mà ngược lại còn dám đối mặt chém giết!

Khoảnh khắc hai người lao vào nhau, Tiêu Chính Văn đã nở một nụ cười giễu cợt với ông ta, mà một giây sau đã xuất hiện ngay sau lưng ông ta!

Cao thủ Đế Cảnh đó không khỏi run lên, thế nhưng không để cho ông ta hoàn hồn trở lại, sau lưng lại truyền tới một tiếng vang lớn!

“Phụt!”

Khi máu tươi bắn ra tung toé, một cao thủ Nhân Hoàng lập tức hoá thành bụi máu!

Mà Diệp Phàm lúc này lại kích động tới mức cả người không ngừng run lên!

Đây là lần đầu tiên anh ta liên tiếp giết chết mấy cao thủ Nhân Hoàng ở trước mặt cao thủ Đế Cảnh, hơn nữa bản thân còn chẳng có chút thương tích gì!

Đây rõ ràng chính là kỳ tích!

Lúc này, cao thủ Đế Cảnh kia nhìn thấy cảnh tượng sau lưng mình thì mồ hôi lạnh cũng không khỏi toát ra ở hai bên thái dương!

Nếu như đối phương cũng là cao thủ Đế Cảnh thì người chết ban nãy không phải là hai cao thủ Nhân Hoàng kia mà chính là bản thân ông ta rồi!

Cảnh tượng này rõ ràng quá đỗi kinh hoàng, cũng quá mức kỳ dị, thậm chí ông ta căn bản không dám tin cảnh tượng trước mắt là thật!

Vào lúc ông ta còn đang ngẩn ra, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ở mấy chục dặm bên ngoài, trước khi đi, Tiêu Chính Văn vẫn nở một nụ cười đầy ẩn ý với ông ta!

Tính sát thương của nụ cười này không lớn, thế nhưng tính sỉ nhục thì cực cao!

Đây là một tiểu bối ở cảnh giới Nhân Hoàng, vậy mà lại dám cười nhạo cao thủ Đế Cảnh!

“Cậu chạy đi đâu hả?”

Mặc dù trải qua cảnh tượng ban nãy, trong lòng ông ta đã sản sinh ra cảm giác quái lạ và kinh sợ trước nay chưa từng có, thế nhưng suy cho cùng thì đối phương chỉ là một tiểu bối ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi!

Đôi bên cách nhau cả một cảnh giới lớn, dù thủ đoạn giết người của đối phương thâm sâu thế nào thì đối diện với cách biệt về mặt thực lực này cũng chỉ còn đường chết mà thôi!

Tiêu Chính Văn căn bản chẳng buồn bận tâm tới cơn phẫn nộ của ông ta, cơ thể chuyển động nhanh như con thoi giữa các dãy núi, sau khoảnh khắc đã kéo thêm một khoảng cách nữa!

“Đuổi theo!”

Cao thủ Đế Cảnh kia gầm lên một tiếng, sau đó cũng lập tức đuổi theo!

Ngay sau đó, ông ta mới nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau, cao thủ Nhân Hoàng phía sau lưng ông ta lại đờ ra tại chỗ, chưa hề đi theo phía sau.

“Mau đi theo tôi!”, cao thủ Đế Cảnh đó lạnh lùng gầm lên.

“Tôi…tôi không dám!”

Cao thủ Nhân Hoàng đó nói với sắc mặt trắng bệch, phía dưới người đã ướt đẫm một mảng, hơn nữa cả người đều đang không ngừng run lên, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh!

Lần này, hắn thật sự sợ rồi, trơ mắt nhìn đồng đội của mình hết người này tới người khác ngã xuống, Diệp Phàm trước đây bị bọn họ truy sát tới cùng đường, lúc này lại chẳng khác gì một ác ma ở trong mắt hắn!

Đừng nói bảo hắn đuổi theo Diệp Phàm, dù là sau này nhìn thấy Diệp Phàm, hắn cũng chỉ có thể chuồn cho nhanh!

“Phế vật!”

Phẫn nộ mắng chửi một tiếng, cao thủ Đế Cảnh đó tiếp tục đuổi theo.

Thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn đã cách xa vạn dặm chỉ trong nháy mắt, bỏ lại cao thủ Đế Cảnh đó ở phía sau lưng từ lâu.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chính Văn đã tới được trên đỉnh một ngọn núi và ẩn đi khí tức.

Còn Diệp Phàm vẫn chìm đắm trong cảnh tượng kinh hồn bạt vía ban nãy, rất lâu không thể thoát ra!

Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy khí huyết khắp người đều đang sục sôi, hơn nữa cơ thể còn đang không tự chủ được mà run bần bật!

Khoảnh khắc ban nãy đã là thời khắc đỉnh cao nhất cả đời này của anh ta!

Thế nhưng một giây sau, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy cơ thể trở nên tê dại, Tiêu Chính Văn sải bước tiến ra khỏi cơ thể anh ta, quan sát Diệp Phàm rồi nói: “Cơ thể của anh thật sự quá yếu, ban nãy tôi đã cứu anh, bây giờ anh giúp tôi tìm một cơ thể thích hợp! Làm được không?”
Chương 2577: Thi thể của Hạo Thiên

Nếu không phải vì cơ thể này của Diệp Phàm quá yếu thì vừa nãy đã đến cực hạn rồi, Tiêu Chính Văn thậm chí cũng có thể giết thêm một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cuối cùng.

Nhưng câu nói của Tiêu Chính Văn khiến Diệp Phàm sửng sốt, không hiểu rốt cuộc Tiêu Chính Văn có ý gì.

“Tiền bối, tôi không hiểu anh có ý gì?”, nói rồi Diệp Phàm vô thức chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.

“Không có gì, cơ thể của anh quá yếu, tôi chỉ muốn tìm một cơ thể mạnh một chút thôi”.

Tiêu Chính Văn cũng không giấu giếm gì mà nói thẳng.

Nếu là một người khác dám nói với Diệp Phàm như thế thì anh ta đã nổi giận nhưng đứng trước một người mạnh đến mức không có giới hạn như Tiêu Chính Văn, anh ta không dám nghi ngờ gì.

Với thực lực của Tiêu Chính Văn, nói thể chất của anh ta quá yếu thì đúng là yếu thật.

Diệp Phàm trầm tư hồi lâu rồi ngẩng phắt lên, ánh mắt lóe lên tia vui mừng.

Hạo Thiên!

Anh ta nghĩ đến người bạn thân của mình – Hạo Thiên.

Mặc dù Hạo Thiên đã chết nhưng cơ thể của anh ta vẫn còn nằm trong Huyết Ô Trì, thi thể chưa thối rữa.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn có thể giết liên tiếp mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trước mặt cao thủ Đế Cảnh chứng tỏ Tiêu Chính Văn có lai lịch.

Nếu mình giúp Tiêu Chính Văn không chừng nhà họ Diệp và anh ta đều sẽ gặp được may trong cái rủi, được vị thiên tài này bảo vệ.

Nghĩ đến đây Diệp Phàm không do dự dẫn Tiêu Chính Văn về nhà họ Diệp.

Trên đường đi, Diệp Phàm cực kỳ phấn khích, đồng thời cũng rất kính phục Tiêu Chính Văn, dù sao sau này nhà họ Diệp vẫn phải cần Tiêu Chính Văn bảo vệ.

Vừa về đến nhà, Diệp Phàm kể hết những gì đã trải qua khi mình bị đuổi giết, còn dặn dò người nhà họ Diệp phải cung kính với Tiêu Chính Văn.

Cũng có ý xem Tiêu Chính Văn là một vị thần của nhà họ Diệp.

Chẳng qua nơi mà Diệp Phàm về là nhà riêng của mình chứ không phải nhà chính của nhà họ Diệp.

Mặc dù nhà anh ta rất lớn nhưng chỉ là Diệp Phàm và người giúp việc trong nhà.

“Tiền bối, sang mấy ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách lén đưa thi thể đó ra khỏi Huyết Ô Trì”, Diệp Phàm cung kính nói.

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đời trước thi thể đó đạt đến cảnh giới nào?”

“Đế Cảnh! Mặc dù không phải là Đế Cảnh đỉnh cao nhưng ít nhất cũng có bậc Đại Đế. Tôi tin chắc tiền bối sẽ hài lòng”.

Nói đến đây Diệp Phàm hơi ủ rũ nói: “Thật ra anh ấy là bạn thân của tôi, năm đó anh ấy cũng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ ở âm phủ, tiếc là…”

“Chủ nhân của thi thể này là Hạo Thiên à?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Trước đó anh cũng nghe anh em Bạch Ngọc Trinh từng nhắc đến với anh, Hạo Thiên là một người tài giỏi ở âm phủ trong vài trăm năm trước.

Nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn không để tâm đến chuyện này, dù sao điều anh để ý tập trung hết vào Tả Phượng Kiều.

Bây giờ nghe đến miêu tả của Diệp Phàm, anh vô thức nghĩ đến cái tên Hạo Thiên này.

“Tiền bối biết Hạo Thiên à?”

Gương mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ vui mừng, ngạc nhiên nhưng anh ta nhận ra vẻ thờ ơ của Tiêu Chính Văn, chắc là không có quan hệ gì với Hạo Thiên, anh ta cảm thấy hơi hụt hẫng.

“Tiền bối yên tâm, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, dù phải sử dụng thế lực của gia tộc cũng sẽ lén đưa thi thể của anh ấy ra khỏi Huyết Ô Trì, đưa đến trước mặt tiền bối”.

Diệp Phàm lại đảm bảo với Tiêu Chính Văn.

“Ừ, cứ làm theo cách anh nói đi”, Tiêu Chính Văn phất tay nói.

Diệp Phàm nhanh chóng nói chuyện này với nhà họ Diệp, sau đó bắt đầu dùng thế lực của gia tộc nghĩ cách đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì.

Sáng hôm sau nhà họ Diệp đã bảo đại diện đi tìm Diệp Phàm.

Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp dẫn đầu vừa bước vào cửa đã nói với Diệp Phàm bằng giọng cực kỳ không thiện chí: “Này Tiểu Phàm, cậu còn muốn lén đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì cơ à? Cậu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào không?”

Người phụ nữ này tên là Diệp Thiên Thiên, là chị họ của Diệp Phàm, cũng là người thừa kế gia chủ mà nhà họ Diệp đã xác định.

Vì tư chất của Diệp Phàm quá kém, hơn nữa làm việc gì cũng không thận trọng nên cuối cùng nhà họ Diệp vẫn quyết định bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên, từ bỏ Diệp Phàm.
Chương 2578: Buông bỏ

Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không làm gia chủ cũng có cái lợi của việc không làm gia chủ, ít nhất cả ngày anh ta có thể chạy nhảy bên ngoài, trong nhà cũng sẽ không quản nghiêm anh ta.

Nhưng tối hôm trước, Diệp Thiên Thiên biết được Diệp Phàm bị mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đuổi giết, thậm chí còn giết mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trước mặt đại tài Đế Cảnh.

Quan trọng nhất là Diệp Phàm còn có thể không hề hấn gì về đến nhà, đúng là lạ lùng.

Diệp Thiên Thiên đã đột phá Nhân Hoàng cấp bảy nhưng càng đến gần với Đế Cảnh, cô ta càng biết được sự đáng sợ của Đế Cảnh.

Dù chỉ là một đại tài Đế Cảnh cấp một muốn giết anh ta, Diệp Thiên Thiên cho rằng anh ta không có sức đánh trả chứ đừng nói là chạy thoát.

Tối hôm đó, cô ta bảo người đến nhà họ Lý hỏi thăm, câu trả lời mà cô ta nhận được là nhà họ Lý không biết có chuyện như vậy, càng không phái cao thủ Đế Cảnh gì đó đuổi giết Diệp Phàm.

Mặc dù chuyện này không vẻ vang gì với nhà họ Lý, đối phương cũng có khả năng sẽ phủ nhận nhưng Diệp Thiên Thiên nghĩ với tính cách phóng túng của Diệp Phàm không thể nào chạy thoát khỏi sự đuổi giết của cao thủ Đế Cảnh.

“Chị cả?”

Diệp Phàm phấn khích sáp lại gần.

Bây giờ cả nhà họ Diệp đều không muốn thấy anh ta, dĩ nhiên anh ta cũng biết rõ nhưng anh ta lại không có ác cảm gì với điều này, dù sao từ trước đến giờ mình đều không thể gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế gia chủ nên có.

Ngược lại là Diệp Thiên Thiên, không chỉ có tư chất hơn người mà còn có cách giao thiệp lợi hại, cho dù mưu mô hay thủ đoạn đều vượt xa người đồng trang lứa.

Để cô ta tiếp nhận nhà họ Diệp thật ra cũng là một lựa chọn khá tốt.

“Diệp Phàm, tôi nghe nói hôm qua cậu bị cao thủ nhà họ Lý đuổi giết, trên đường may mắn được một vị tiền bối cứu giúp, nhà họ Diệp chúng ta không phải là người không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi đến là muốn đại diện cho nhà họ Diệp cảm ơn vị tiền bối đó”.

“Làm phiền cậu dẫn đường cho tôi đến gặp vị tiền bối đó”.

Diệp Thiên Thiên giả vờ tỏ ra cung kính nhìn xung quanh.

“Chị à, vị tiền bối đó đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, hơn nữa dù anh ấy có ở trong nhà cũng chưa chắc sẽ gặp chị”, Diệp Phàm khó xử giải thích.

Quả nhiên!

Sắc mặt Diệp Thiên Thiên thay đổi, giọng trở nên lạnh lùng: “Được rồi! Diệp Phàm, lần sau trước khi cậu nói dối có thể học chút kỹ thuật được không?”

“Đã nhiều năm rồi tại sao trong nhà không muốn gặp cậu, lẽ nào bản thân cậu không hiểu sao? Cậu nghĩ dựa vào mấy câu lừa lọc của cậu thì người lớn trong nhà sẽ trông chờ vào cậu sao?”

“Nói thật cho cậu biết, sau khi ông nội nghe nói cậu được một vị tiền bối cứu giúp cũng đã đập vỡ tách trà rồi”.

Diệp Thiên Thiên bất mãn nói.

“Chị, tôi nói đều là thật, không tin chị xem vết thương trên người tôi vẫn…”

“Câm miệng!”

Không để Diệp Phàm nói hết câu, Diệp Thiên Thiên quát lớn ngắt lời: “Diệp Phàm, tôi không muốn biết vết thương trên người cậu là sao, kết thúc màn kịch này ở đây đi”.

“Còn nữa, tôi muốn nhắc cậu, Hạo Thiên đã chết vài trăm năm trước rồi, hiểu chưa?”

“Dù anh ta là bạn thân của cậu nhưng cũng không đáng dâng mạng vì anh ta, càng không thể liên lụy nhà họ Diệp chỉ vị một người chết”.

“Bây giờ trong âm phủ, Tả Bạch Đào đã là người mà chỉ cần sờ vào đã bỏng tay cậu nghĩ cậu còn có hội trả thù cho Hạo Thiên sao? Đừng nói là cậu, dù là nhà họ Diệp cũng không dám tùy tiện có ý đồ gì với Tả Phượng Kiều”.

Diệp Thiên Thiên không kiên nhẫn quở trách.

Diệp Phàm siết chặt nắm đấm cắn răng nói: “Chị! Hạo Thiên chết không minh bạch, em…”

“Tiểu Phàm, có vài việc không thể thay đổi, huống gì người chết không thể sống lại. Hơn nữa cậu cũng nên suy nghĩ cho nhà họ Diệp đi, đừng gây thêm rắc rối nữa”, Diệp Thiên Thiên bất lực than thở.

“Đây là việc của tôi, sẽ không liên lụy đến nhà họ Diệp” vẻ mặt Diệp Phàm bỗng trở nên kiên quyết.

“Tiểu Phàm, ngay cả nhà họ Tần cũng buông bỏ, cậu còn gì không buông được chứ? Hơn nữa với thực lực hiện giờ của cậu thì có thể làm được gì? Cậu biết bây giờ Tả Phượng Kiều đang ở cảnh giới nào không?”

“Dù cậu là cảnh giới Đại Đế cũng không phải là kẻ thù đánh với cô ta chứ đừng nói cậu chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp một. Lẽ nào cậu nhất quyết phải kéo nhà họ Diệp vào chung với nhà họ Tả, nhất quyết khiến nhà họ Diệp không có nơi dung thân mới hài lòng sao?”

Diệp Thiên Thiên hỏi.
Chương 2579: Kinh hoàng

Từ lúc Hạo Thiên chết trận tới nay, Diệp Phàm vẫn luôn canh cánh trong lòng, cũng chính vì không muốn liên luỵ tới nhà họ Diệp nên anh ta mới một thân một mình chuyển ra khỏi nhà họ Diệp!

Thế nhưng khiến cho anh ta không thể ngờ tới được chính là nhà họ Tần phía sau lưng Tần Hạo Thiên sau khi thương lượng với Tả Bạch Đào lại chủ động buông bỏ suy nghĩ phục thù.

Vậy nên Diệp Thiên Thiên mới cảm thấy cực kỳ khó hiểu với mọi việc làm trong suốt những năm qua của Diệp Phàm!

“Hừ, Tả Phượng Kiều rất ghê gớm sao? Nếu như không có Hạo Thiên, cô ta có là cái thá gì? Không có Hạo Thiên giúp đỡ mọi thứ thì cô ta lại có được ngày hôm nay sao?”

“Mấy trăm năm trước, chị cũng từng quen biết với Hạo Thiên, thử hỏi Tả Phượng Kiều năm đó có là cái thá gì! Con trời? Cô ta có mà con trời cái rắm!”

Cảm xúc của Diệp Phàm đột nhiên trở nên kích động dị thường, hai mắt đỏ au nhìn Diệp Thiên Thiên, lớn tiếng gào lên!

Nhìn Diệp Phàm gần như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, Diệp Thiên Thiên bất lực cười khổ.

Thật ra ban nãy cô ta nói ra những lời đó cũng là vì hy vọng Diệp Phàm có thể phấn chấn trở lại chứ không phải giống như bây giờ, cả ngày rượu chè be bét, không hề có chí tiến thủ!

“Được rồi, tất cả đều nghe theo cậu, chỉ là nhà họ Diệp sẽ không giúp cậu ra mặt đi trộm xác của Hạo Thiên đâu!”

Nói xong, Diệp Thiên Thiên định quay người rời đi.

Dẫu sao trong mắt cô ta thì Diệp Phàm đã hết thuốc chữa rồi.

“Nhớ kỹ, sau này tuyệt đối đừng nói cậu mời tới được cao thủ đỉnh cao gì, như vậy sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho nhà họ Diệp chúng ta mà thôi!”, Diệp Thiên Thiên lạnh lùng nói.

“Chị! Khi trước không phải chị cũng mời được một cao nhân hay sao? Lẽ nào chị có thể mời được mà tôi thì không thể?”, Diệp Phàm siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Thiên, hỏi.

“Tiểu Phàm, người mà tôi mời tới là thế tử của Tư Mã Thị, hơn nữa người ta cũng rất có uy danh ở vùng ngoài lãnh thổ, vả lại dưới sự giúp đỡ của anh ta, tôi đã đột phá lên cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy, cậu có thể mời được người như vậy sao?”

“Tiền bối mà cậu nhắc tới sao có thể so bì với Tư Mã Tư được?”

Những lời này của cô ta lập tức khiến cho Diệp Phàm cứng họng!

Không sai, gia tộc Tư Mã là hoàng tộc, ở vùng ngoài lãnh thổ cũng rất có tiếng tăm, Tư Mã Tư cũng là một bậc kỳ tài, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã từ cảnh giới Nhân Hoàng đột phá lên cảnh giới Đại Đế!

Nhân vật như vậy, nhìn khắp lịch sử có được mấy người?

Chưa nói tới việc chiến lực thật sự của Tiêu Chính Văn ra sao, dù anh ta cũng là cao thủ Đế Cảnh thì sao có thể là đối thủ của Đại Đế đây?

Hơn nữa, Tư Mã Tư từ lúc tới nhà họ Diệp đã trở thành người mà nhà họ Diệp luôn cung phụng!

Điều này đủ để nói rõ cách biệt giữa Tư Mã Tư và Tiêu Chính Văn rồi!

Bây giờ, được Tư Mã Tư dạy bảo, Diệp Thiên Thiên còn đột phá lên cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đây là sự khủng bố tới độ nào?

Nhân vật giống như vậy quả thực Diệp Phàm theo không kịp, thậm chí Tư Mã Tư giờ đã trở thành chỗ dựa thật sự của nhà họ Diệp!

Cả nhà họ Diệp đều phải nhìn vào sắc mặt hắn để hành sự!

“Ngày đầu tháng sau là ngày họp của bốn gia tộc lớn ở phương Bắc, nếu như bên phía thành Uông Tử xảy ra chuyện gì vào thời gian này thì nhà họ Diệp cũng sẽ nể tình đồng môn mà tương trợ cho cậu nhưng cậu phải nhớ cho kỹ là đừng động tới Tả Phượng Kiều!”

Diệp Thiên Thiên khinh thường để lại một câu, sau đó sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Thiên, Diệp Phàm cuối cùng vẫn chỉ biết cúi đầu bất lực.

Lúc anh ta chuẩn bị quay người trở về, đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi tới, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Phàm.

“Tiền bối, anh trở lại rồi à?”, Diệp Phàm chào hỏi Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hụt hẫng.

Nếu như mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, chỉ dựa vào một cậu ấm như anh ta thì sao có thể trộm xác của Hạo Thiên từ Huyết Ô Trì về đưa cho Tiêu Chính Văn đây?

Trước đây chỉ liếc nhìn một cái đã bị mấy cao thủ Nhân Hoàng truy sát, hiện giờ bảo anh ta đi trộm kiểu gì?

“Ban nãy có người tới đây à?”, Tiêu Chính Văn thấy biểu cảm của Diệp Phàm đột nhiên trở nên hết sức hụt hẫng, hơn nữa trông còn cụt hết cả hứng thì tiện miệng hỏi.

Diệp Phàm khẽ gật đầu, sau đó thuật lại một lượt nguyên bản những lời Diệp Thiên Thiên đã nói ban nãy.

“Ồ? Thế tử của nhà họ Tư Mã, hắn tên là Tư Mã Tư phải không?”, Tiêu Chính Văn nở một nụ cười thú vị, hỏi.

Hả?

Diệp Phàm vội vàng ngẩng đầu lên, nói: “Không sai, chính là hắn, hơn nữa cảnh giới của hắn còn rất cao, nghe nói đã ở ngưỡng Đại Đế…”

“Được, anh cứ yên tâm đi làm đi, dù có rắc rối gì thì cũng có thể bảo hắn đi xử lý, tôi bảo hắn ra mặt cho anh, hắn nhất định không dám từ chối!”

Tiêu Chính Văn nói rồi khẽ vỗ nhẹ vài cái lên bả vai Diệp Phàm.

Đây đúng thật là số mệnh chơi đùa, ngẫm nghĩ thì từ sau chuyện Thánh Huyết Đế Tuấn, Tiêu Chính Văn chưa từng gặp lại Tư Mã Tư.

Không ngờ lại gặp hắn dưới âm phủ này!

Có điều Tiêu Chính Văn càng nói một cách qua loa như vậy thì trong lòng Diệp Phàm càng cảm thấy kinh hoàng!
Chương 2580: Nhiễm phong hàn

Sau một hồi đắn đo, Diệp Phàm cuối cùng vẫn quyết định trở về khu nhà của nhà họ Diệp một chuyến để tiện có được một chút trợ lực từ nhà họ Diệp!

Nhà họ Diệp trấn giữ thành Phù Đồ, nơi đây cũng là mảnh đất phát triển của nhà họ Diệp, cả thành Phù Đồ, trên có âm ty, dưới có bách tính đều phải nể mặt nhà họ Diệp vài phần.

Thế nhưng trong những năm gần đây, nội bộ bốn gia tộc lớn cũng không ngừng tranh đấu, vậy nên dù là nhà họ Diệp hay là thành Phù Đồ thì đều mất đi huy hoàng khi trước.

Mà cuộc họp liên minh lần này chỉ là một buổi hội nghị để bốn gia tộc lớn thương thảo vấn đề phân chia địa bàn mà thôi.

Nói là liên minh bốn gia tộc, thế nhưng cầm đầu lại là nhà họ Lý!

Lúc này, còn chưa đầy nửa tiếng nữa là tới lúc cuộc họp bắt đầu, ở nhà họ Diệp, Diệp Thiên Thiên đang bình thản nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

Tu vi của người đàn ông trung niên đại khái ở ngưỡng Đế Cảnh cấp hai, mặc dù cảnh giới không cao, thế nhưng lại mang theo uy phong và bá khí của kẻ đứng ở vị trí cao lâu năm.

“Bố à, theo như con được biết, nhà họ Lý đã liên kết với ba nhà khác, có ý đuổi nhà họ Diệp chúng ta ra khỏi thành Phù Đồ!”, Diệp Thiên Thiên nói với vẻ mặt không cam tâm.

Theo lý mà nói, căn cơ của nhà họ Diệp không hề yếu ớt, ngoại trừ Diệp Thiên Thuận đang ở ngưỡng Đế Cảnh cấp hai trước mắt ra, vẫn còn có ông cụ Diệp Hồng Đồ của nhà họ Diệp đã đạt tới cảnh giới Đại Đế.

Mặc dù thực lực như vậy ở đông bắc âm phủ mà nói thì căn bản không phải thế gia lớn gì, thế nhưng bao nhiêu năm trở lại đây, nương nhờ vào uy thế còn lại của tổ tiên nhà họ Diệp nên nhà họ Lý cũng không dám quá khinh suất!

Mặc dù ánh hào quang của nhà họ Diệp không còn, thế nhưng giữa tổ tiên họ và Thập Điện Diêm La vẫn có mối quan hệ, nếu thật sự ép nhà họ Diệp vào góc chết, không ai dám đảm bảo bên phía Diêm La có tính sổ với nhà họ Lý hay không!

Vậy nên, bao nhiêu năm trở lại đây, ba thế gia lớn khác cũng coi như khá cung kính đối với nhà họ Diệp!

Thế nhưng tình hình bây giờ lại thay đổi, khi Tả Bạch Đào nổi dậy, nhà họ Lý đã quy về dưới trướng của Tả Bạch Đào, có sự bày mưu tính kế của Tả Bạch Đào, uy thế còn lại của tổ tiên nhà họ Diệp đối với nhà họ Lý mà nói đã chẳng còn tính ràng buộc gì nữa rồi.

Vậy nên nhà họ Lý mới có ý đồ với thành Phù Đồ.

“Bố đã biết chuyện này từ lâu rồi! Nhà họ Lý không dấy lên nổi sóng to gió lớn gì đâu!”, Diệp Thiên Thuận trấn tĩnh nói.

“Bố, bao nhiêu năm trở lại đây, nhà họ Lý chưa từng có ý định gì với nhà họ Diệp chúng ta, tại sao bây giờ lại đột nhiên động tay với nhà họ Diệp chúng ta vậy chứ?”, Diệp Thiên Thiên nói với vẻ khó hiểu.

“Tả Bạch Đào dựa vào sức mình tiến công cả Tây Vực, bây giờ càng giống như mặt trời buổi ban trưa ở âm phủ, nhà họ Lý đã trở thành tay sai của Tả Bạch Đào từ trước rồi, vậy nên quyền lợi của âm phủ có khả năng sắp phải đối diện với một lần thay đổi lớn!”

“Không chỉ có nhà họ Diệp sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả thứ tự của Thập Điện Diêm La cũng phải sắp xếp lại từ đầu!”

Diệp Thiên Thuận thở dài, nói.

Dù là âm phủ hay là thế tục, chỉ cần là nơi có người thì sẽ có tranh đấu!

Đặc biệt là ở trung tâm quyền lợi, loại tranh đấu này sẽ càng thêm ác liệt, cũng càng thêm tàn khốc!

“Bảo người bên dưới chuẩn bị cho kỹ càng!”, Diệp Thiên Thuận lại dặn dò.

Lần này, nhà họ Diệp không còn đường lui nữa, nếu thật sự tới lúc cùng đường thì cũng chỉ có thể buông tay chịu trói mà thôi!

Dặn dò xong tất cả, Diệp Thiên Thuận dẫn theo Diệp Thiên Thiên cùng đi ra ngoài.

Địa điểm của cuộc họp liên minh cách thành Phù Đồ chưa tới trăm dặm, xung quanh trang viên đều là vọng gác mà nhà họ Lý và hai nhà khác đã bố trí, hơn nữa lãnh đạo cấp cao của tất cả các thế lực ở đông bắc đều tập trung hết ở đây.

Lúc này, trên vị trí chủ toạ bên trong đại sảnh là một người thanh niên, người này có thần thái hết sức cao ngạo, ánh mắt thách thức liếc qua gương mặt của những người khác.

Đám người xung quanh đều nhìn về phía người thanh niên với vẻ mặt cung kính.

Người này chính là thiếu chủ Lý Phi Long của nhà họ Lý!

Lý Phi Long này không chỉ có thiên phú hơn người, mà thủ đoạn thâm độc hiểm ác, bây giờ uy danh đã lừng lẫy khắp cả phương Bắc!

“Sao lão đệ Thiên Tứ lại chưa tới?”

Diệp Thiên Thuận vừa mới bước vào đã lên tiếng hỏi.

Lý Phi Long ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Thuận, khẽ chắp tay, cao ngạo lên tiếng: “Đêm qua bố tôi bị nhiễm phong hàn, đi lại không được thuận tiện, vậy nên cuộc họp lần này sẽ do tôi chủ trì!”

Nghe thấy lời này, chân mày của Diệp Thiên Thuận khẽ chuyển động lên xuống!

Cao thủ Đế Cảnh cũng bị nhiễm phong hàn sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom