• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2571-2575

Chương 2571: Ngu ngốc

Tin tức Tiêu Chính Văn đánh với con gái của Tả Bạch Đào ở âm phủ truyền ra ngoài không lâu, một tin tức khác cũng truyền đến, Tiêu Chính Văn lập tức bắt đầu bế quan vì không có cơ hội thắng.

Không có khả năng thắng?

Không ít người nhanh chóng nắm bắt thông tin quan trọng nhất trong đó.

Tiêu Chính Văn là người sẽ hành động khi không chắc chắn sao?

Trong đó có nhiều người tinh mắt đã vẽ một dấu chấm hỏi cực to với tính chân thật của tin tức này.

Hay nói cách khác đây là hỏa mù do Tiêu Chính Văn truyền ra để che mắt đối thủ.

Nhưng cũng có nhiều người bắt đầu chế giễu cười nhạo Tiêu Chính Văn, dù sao Tiêu Chính Văn trước giờ đều rất mạnh, thậm chí rất ít khi xem trọng đối thủ.

Từ phương diện nào cũng chứng tỏ tin tức này rất có khả năng là thật. Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không chắc có thể thắng, vậy thì tiếp sau đó cho dù là điện Thần Long hay giới thế tục rất có thể sẽ bị các thế lực vùng ngoài lãnh thổ phân chia.

“Hừ, dù có bế quan một năm, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Tả Phượng Kiều chứ đừng nói là một tháng! Đó là con gái ruột của Tả Bạch Đào đấy”.

“Tôi nghe nói người phụ nữ này không tầm thường, là người đỉnh cấp nhất trong đám giới trẻ ở âm phủ”.

“Theo trưởng lão tông môn bọn tôi nói Tả Phượng Kiều đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba rồi, Tiêu Chính Văn mới vừa bước vào Thiên Cảnh, muốn đột phá hai cấp trong một tháng không phải là chuyện đùa”.

Chỉ chớp nhoáng khắp nơi đều đang bàn luận về cuộc chiến của Tiêu Chính Văn và Tả Phượng Kiều, hơn nữa bây giờ Tả Phượng Kiều không chỉ cực kỳ nổi tiếng ở âm phủ mà vì một chiêu đánh văng Elon mà cũng được vùng ngoài lãnh thổ biết đến.

Lúc này bên ngoài một thành ở phía Tây Bắc của Tây Vực đang xây dựng nhà thờ lớn, nơi này cũng là căn cứ tạm của Thánh Giáo Đình.

Trên đỉnh núi bên cạnh, Elon đang ngồi trên một tảng đá lớn, Caseus và anh em Điền Văn đang yên lặng đứng phía sau hắn.

Phía đối diện Tử Cống đang thưởng trà với Elon.

Còn có Kiếm Tôn của Vạn Kiếm Cốc cũng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, cười mỉa nói: “Hừ, bế quan một tháng? Tiêu Chính Văn xem Tả Phượng Kiều là ai thế?”

“Ông từng đánh với Tả Phượng Kiều, nếu là ông, bế quan một tháng có khả năng thắng cô ta không?”

“Không thể”.

Elon lắc đầu phủ nhận, nhưng sau đó ông ta lại nhíu mày nói: “Tiêu Chính Văn ấy à, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu được cậu ta nên vẫn rất khó đoán được kết quả trận chiến này”.

Mặc dù Elon luôn tỏ ra chưa từng để tâm đến Tiêu Chính Văn ở trước mặt người ngoài, nhưng có thể đi đến bước này của ông ta lại có người nào mà không mưu mô?

“Cậu ta vẫn chưa ba mươi tuổi, các vị từng gặp cao thủ Thiên Cảnh nào chưa đến ba mươi tuổi chưa? Dù là Bạch Khởi cũng chỉ mới được cảnh giới Thiên Vương vào tuổi đó”.

Nói rồi Elon quay đầu sang nhìn Tử Cống.

Vì từ khi Tiêu Chính Văn vào vùng ngoài lãnh thổ, mấy người họ đã thầm điều tra về quá khứ của Tiêu Chính Văn.

Không phải mấy động tĩnh Tiêu Chính Văn gây ra thu hút sự chú ý của họ mà là Tiêu Chính Văn vừa mới đến đã giết Vương Vũ, còn thu phục Thiên Cung Bắc Cực.

Mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ, họ luôn nghi ngờ có thể phía sau Tiêu Chính Văn là một gia tộc cực kỳ cổ xưa, thậm chí có quan hệ nào đó với nhánh của Hoàng Đế thời xa xưa.

Dù sao Tiêu Chính Văn quá mức không tầm thường, hai ba mươi tuổi đã có thể độc lập tạo ra một phương trời ở vùng ngoài lãnh thổ. Người như thế dù ở thời đại đó của họ cũng là anh hùng một phương.

“Tôi thấy chẳng qua hắn may mắn thôi”, Caseus nghiến răng nghiến lợi không phục nói.

Nhưng vừa dứt lời, hắn chỉ cảm nhận được một luồng gió lao về chỗ hắn. Hắn chưa kịp hoàn hồn thì Elon đã đánh một bạt tai cực vang lên mặt hắn.

Dù Caseus là người thừa kế tương lai của Thánh Giáo Đình thì Elon vẫn đánh hắn.

“Ngu ngốc”.

“Cái tát này là cho cậu nhớ nếu cậu có suy nghĩ như vậy khi đối mặt với đối thủ vừa kỳ lạ vừa mạnh thì tương lai cậu chết thế nào cũng không biết đâu”.

Elon lạnh lùng quát.

“Thật ra mấy hậu bối này sẽ thua Tiêu Chính Văn cũng không kỳ lạ, người như cậu ta nếu nói phía sau cậu ta không có gia tộc lớn chống lưng thì ai mà tin?”

“Cậu ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi đã có vinh quang và sức chiến đấu như hôm nay rồi, hơn nữa mỗi lần đều có thể tính toán trước chúng ta, thậm chí còn có thể vứt tiếng xấu cho chúng ta, thủ đoạn và mưu mô như thế chơi đùa mấy hậu bối các cậu trong tay cũng rất bình thường”.
Chương 2572: Khó thoát

“Hơn nữa bọn tôi cũng không thể nhìn thấu được cậu ta, nếu nói phía sau không có cao nhân lập mưu đồ cho cậu ta, tôi tuyệt đối không tin”, lời này của Tử Cống khiến đám người Caseus há hốc miệng.

“Vậy ông Tử Cống, không biết bên ông có manh mối gì không?”, Elon lại hỏi.

Mặc dù ông ta có thể không sợ gì trước mặt Caseus, thậm chí có thể đánh hắn nhưng Elon nào dám làm thế với Tử Cống.

“Không có bất kỳ manh mối nào, đây cũng là điều kỳ lạ nhất, theo lý cho dù cậu ta và thế lực phía sau qua lại kín kẻ tới mức nào cũng sẽ để lộ chút dấu vết, nhưng…”

Nói đến đây, Tử Cống cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

“Chẳng lẽ cậu ta là người ngoài vũ trụ phái…”

“Không thể nào! Nhìn thái độ của cậu ta và Hồng Ấn có thể chứng minh điều này”.

Tử Cống tin tưởng điều này, nếu Tiêu Chính Văn cũng đến từ thế lực ngoài vũ trụ này anh sẽ không có thù địch rất mãnh liệt như thế với Hồng Ấn, mà Hồng Ấn cũng sẽ không có ý định giết Tiêu Chính Văn – người ở ngoài vũ trụ như ông ta.

“Nhưng người giống cậu ta chắc chắn không thể là một người bình thường”, Elon hơi lo lắng nói.

“Người này không tầm thường”, Kiếm Tôn bỗng nói.

“Nếu thế lực đằng sau cậu ta không ra tay trong trận chiến này, chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ chết, có lẽ đây chính là thời cơ tốt nhất để vạch trần thân phận thật của cậu ta”, Elon chắc nịch nói.

“Ồ? Là sao nhỉ?”, Kiếm Tôn hơi khó hiểu hỏi.

“Tả Phượng Kiều vốn dĩ đã có vấn đề rồi”, Elon nghiêm nghị nói.

Tử Cống bên cạnh không đợi Elon nói hết ý của mình đã xen vào nói: “Dù Tiêu Chính Văn may mắn thắng được trận này, không biết các vị…”

“Hừ! Vạn Kiếm Cốc không cho phép có người đe dọa đến địa vị của Vạn Kiếm Cốc, lẽ nào bên Điền Kỵ sẽ cho phép một hậu bối đe dọa đến mình sao?”

“Hơn nữa e là nhà họ Trần đã nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, các thế lực hợp sức với nhau, thế lực phía sau cậu ta có muốn nổi lên cũng khó”, ánh mắt Kiếm Tôn toát ra sát khí nói.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã lặng lẽ đến thành Đại Phong, thật ra bế quan là giả, nhân cơ hội này lẻn vào âm phủ mới là thật.

Muốn lặng lẽ đi vào âm phủ thì phải đi từ biên giới Tây Vực, thần không biết quỷ không hay trà trộn vào.

Mà thành Đại Phong là sự lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù nơi này vẫn chưa bị âm phủ xâm chiếm nhưng đã bị âm khí bao trùm, nói cách khác ranh giới giữa thành Đại Phong và âm phủ đã cực kỳ mờ nhạt.

Tiêu Chính Văn chỉ có một mình đi vào Tây Vực từ thành Đại Phong, gần như không tốn chút sức lực nào.

Ngay khi Tiêu Chính Văn đi vào Tây Vực, bên âm phủ cũng có một người trẻ tuổi đang chạy trốn.

Trùng hợp là anh ta và Tiêu Chính Văn một người đi hướng Tây, một người đi hướng Đông, vừa vặn gặp nhau.

Thanh niên đó ra khỏi thành Minh Nguyệt chạy thẳng về phía thành Đại Phong, thoáng chốc đã chạy vào trong một ngọn núi lớn.

Thật ra âm phủ thật có cách biệt không rõ ràng với thế tục, nơi này cũng có thành phố, có dân cư, hơn nữa sông hồ cũng không khác gì với thế tục.

Thậm chí có thể nói mọi thứ ở đây là lá bài lật ngửa của thế tục, duy nhất một điều khác biệt là con người ở đây.

Người ở đây sinh sống bằng tử khí nhưng người thế tục lại lấy sự đứt đoạn sự sống làm điểm cuối của sinh mạng.

Mà người âm phủ cũng có sinh tử, đó chính là tử khí trên người họ bị cắt đứt hoàn toàn, người này sẽ biến mất mãi mãi từ âm phủ.

Mà người thanh niên trước mặt lại đang trốn khỏi sự truy đuổi.

Lúc này cả người anh ta đều bị thương, hơn nữa cánh tay cũng bị gãy, nếu không nhờ anh ta đã có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một thì e là đã chết từ lâu rồi.

“Hừ! Muốn giết tôi à, đâu có dễ”.

Thanh niên vừa điên cuồng chạy về phía trước vừa lén nhìn phía sau.

Đằng sau anh ta có mười mấy người cảnh giới Nhân Hoàng đang điên cuồng đuổi theo, thậm chí có một cao thủ đã đạt đến Đế Cảnh cũng ở trong đám người.

“Diệp Phàm, hôm nay dù cậu có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát được”, cao thủ Đế Cảnh đó lạnh lùng nói.
Chương 2573: Sợ hãi

“Tôi là người nhà họ Diệp, các người dám giết cả tôi sao?” Diệp Phàm giận dữ quát lớn, nhưng không dám chậm chân.

Anh ta biết rõ những người này không chỉ dám giết anh ta mà nếu hôm nay không có gì thay đổi thì anh ta chắc chắn sẽ chết.

Nhà họ Diệp là một trong bốn gia tộc lớn ở Đông Bắc âm phủ, người dám giết anh ta chắc chắn phải có lai lịch hơn hẳn nhà họ Diệp.

“Có gì không dám? Cậu chết ở nơi hoang vu này thì ai biết được là do chúng tôi làm?”

Mấy người phía sau đuổi theo, tiến gần Diệp Phàm, Diệp Phàm có thể cảm nhận được sát khí mạnh sẽ từ đối phương.

Khu vực này đã bị cao thủ Đế Cảnh kia khóa chặt, cho dù anh ta dùng hết sức thì cũng không thể thoát khỏi đám binh lính đang đuổi theo phía sau.

“Các người muốn cá chết lưới rách thật sao?” Diệp Phàm lại tức giận gầm lớn.

Anh ta chỉ đến thành Uông Tử, thăm lại nơi lúc nhỏ mình sống, không ngờ lại rước họa vào thân.

Lúc anh ta rời khỏi Huyết Ô Trì đã bị bốn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhắm tới, hơn nữa đối phương còn không nói một lời với anh ta, mà thẳng thừng ra tay luôn.

Thế lực của nhà họ Diệp ở đông bắc âm phủ không hề nhỏ, ngay cả thập đại Âm Sư đều nể mặt nhà họ Diệp vài phần.

Thực ra tình hình của âm phủ rất giống với thời kỳ cổ đại Hoa Quốc, mỗi gia tộc thống trị một nơi, sau hàng chục triệu năm, sức mạnh của những thế lực này đã khó bề thay đổi.

Bây giờ nhà họ Diệp đã nổi danh khắp Đông Bắc âm phủ, ngoại trừ Thập Điện Diêm La, ai dám động đến người nhà họ Diệp?

Các thế gia lớn khác đều nương tựa cùng nhau tồn tại, sao dám giết người nhà họ Diệp?

Ngoại lệ duy nhất ở đây là nhà họ Tả, Thành Hoàng!

“Hạo Thiên chết rồi, ân oán giữa các người sớm đã qua đi, không phải sao? Tại sao còn muốn đánh đánh giết giết!” Diệp Phàm vừa điên cuồng chạy, vừa nói để trì hoãn thời gian.

Hạo Thiên mà anh ta nhắc tới là một trong những người trẻ tuổi có thể cạnh tranh với Tả Phượng Kiều hàng trăm năm trước.

Thậm chí giữa Hạo Thiên và Tả Phượng Kiều còn từng có hôn ước, nhưng vào đêm trước ngày đại hôn, hai người đã giao chiến bên ngoài thành Uông Tử.

Trận chiến đó không chỉ làm xáo trộn toàn bộ âm phủ, mà thậm chí còn kinh động đến cả Minh Hà.

Điều khiến người ta bất ngờ là trong trận chiến đó, Tả Phượng Kiều đã tự tay giết chết chồng sắp cưới của mình.

Cũng vì trận chiến đó mà gia tộc phía sau Hạo Thiên cũng rút khỏi phương bắc âm phủ.

Người thanh niên từng tung hoành âm phủ cũng đã trở thành một cái xác trong Huyết Ô Trì sau trận chiến này.

Còn Diệp Phàm và Hạo Thiên là bạn tốt, không chỉ có mối quan hệ cá nhân tốt mà quan hệ giữa hai gia tộc cũng vô cùng tốt đẹp.

Vì vậy, những năm qua, Diệp Phàm thỉnh thoảng lại đến Huyết Ô Trì lễ bái người bạn của mình.

Nhưng kể từ sau cuộc phản công ở vùng ngoài lãnh thổ, Tả Bạch Đào đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong âm phủ, từ đó, địa vị của Tả Phượng Kiều trong âm phủ cũng được nâng cao.

Bọn họ không chỉ phong tỏa Huyết Ô Trì, không cho phép ai đến gần, mà còn tuyên bố rằng ai dám lễ bái Hạo Thiên thì sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Tả, giết không thương tiếc.

“Hừ, dám làm trái lệnh cấm của cô chủ nhà chúng tôi thì nhất định phải chết!”

Cao thủ Đế Cảnh phía sau lạnh lùng trả lời.

“Con ả độc ác Tạ Phượng Kiều! Đã giết chồng sắp cưới còn không cho người khác đến lễ bái! Người phụ nữ này chém ngàn nhát cũng không hết tội!”

Diệp Phàm giận dữ quát lớn.

“Hừ, mày muốn chết hả?” mấy tên cao thủ Nhân Hoàng phía sau cũng nổi giận, đuổi theo nhanh hơn.

“Tôi muốn biết, cùng là bốn gia tộc lớn ở Đông Bắc, nhà họ Lý các người có được bao nhiêu lợi ích từ việc bán mạng cho Tả Bạch Đào? Bọn họ giao thành Minh Nguyệt cho các người hay là giao cả Tây Vực cho nhà họ Lý các người rồi?”

“Theo tôi biết, nhà họ Lý không những không được lợi ích gì, mà khi tấn công thành Minh Nguyệt, còn mất đi hơn chục vị cao thủ nhỉ!”

Nói đến đây, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước, quay người lại, trừng mắt nhìn đám người phía sau.

Không phải anh ta không muốn chạy mà là vết thương của anh ta quá nghiêm trọng, cho dù cố hết sức thì cũng không thể thoát khỏi đám người này.

Nếu đã đến đường cùng thì chi bằng cá chết lưới rách cho xong.

Lúc này, Diệp Phàm đã không còn sợ chết nữa, anh ta bộc phát nốt tiềm năng cuối cùng của mình.

“Cho dù là chết thì tôi cũng sẽ kéo các người chết theo! Đến đây!”

Khí tức toàn thân Diệp Phàm đột nhiên thay đổi, một luồng khí tức của Nhân Hoàng cấp một đỉnh cao từ dưới đất bay lên.

Đúng lúc này, dường như có một bóng người hư ảo bay tới, từ từ dung nhập vào cơ thể của Diệp Phàm.

Trong chốc lát, trên mặt Diệp Phàm nở nụ cười lạnh lùng.

Mấy người phía sau anh ta rõ ràng đã bao vây anh ta, nhưng trong lòng họ chợt dấy lên một cảm giác sợ hãi khó tả.

Mấy người lập tức tránh ra Diệp Phàm theo bản năng.
Chương 2574: Tự tìm đường chết

Thực ra chuyện này thỉnh thoảng có xảy ra ở âm phủ. Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chỉ cách thành Uông Tử chưa đầy trăm dặm, thường có một số linh hồn của người mới chết mượn thân phận của người âm phủ để thoát khỏi thành Uông Tử, trở lại giới thế tục.

Trước đó, Tiêu Chính Văn và Khổng Tề Thiên cũng đã mượn thân phận của người âm phủ để rời khỏi thành Uông Tử, trở về giới thế tục.

Nhưng những người dám lừa thành Uông Tử theo cách này đều là những cao thủ có cảnh giới cực cao, vì vậy, những kẻ đuổi giết Diệp Phàm cũng tăng cường cảnh giác ngay lập tức, thậm chí còn chuẩn bị chạy thoát bất bức lúc nào.

Mặc dù Diệp Phàm bị thương nặng, nhưng ngộ nhỡ người mượn xác anh ta là một thiên tài xuất chúng ở vùng ngoài lãnh thổ thì thật khó để nói trước ai mới là người chết.

Âm phủ đã từng xảy ra chuyện như vậy. Chỉ vài ngày trước, mấy vị cao thủ Đế Cảnh đã đuổi giết một cao thủ Nhân Hoàng, rõ ràng có kết cục phải chết, nhưng cuối cùng mấy vị cao thủ Đế Cảnh kia lại chết thảm trong tay cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.

Nghe nói trong trận chiến ở thành Minh Nguyệt, sau khi một vị cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ chết, đã mượn xác của bị cao thủ Nhân Hoàng kia để những người này.

Nhưng chưa đầy một phút, khí tức quanh người Diệp Phàm không hề mạnh lên mà ngày càng yếu đi, cho đến cuối cùng, gần như không khác gì người bình thường.

“Người thường?” tên cao thủ Đế Cảnh đứng đầu thốt lên, sau đó mấy tên cao thủ Nhân Hoàng khác cũng cười nhạo.

Nếu là người bình thường thì chỉ có thể xông bừa đánh bậy, như vậy không những không cứu được Diệp Phàm, mà ngay cả năng lực phản kháng cuối cùng của anh ta cũng bị tước đoạt hoàn toàn.

Đúng là làm ơn mắc oán!

Diệp Phàm bất lực nhìn cơ thể tan nát của mình, cười khổ: “Chuyện này không liên quan gì đến người vô tội này, các người có thể giết tôi, nhưng tôi hy vọng các người đừng làm tổn thương người vô tội!”

Anh ta vốn định đốt cháy linh hồn của mình, phát huy hết tiềm năng để cùng chết với đám người truy sát mình, nhưng bây giờ, đừng nói đến việc phát huy tiềm năng, mà ngay cả một phần sức chiến đấu cũng không thể sử dụng được.

Ngoài việc chờ chết, Diệp Phàm đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Đừng làm tổn thương đến người vô tội?

Bọn họ không hề có lòng nhân từ, cho dù cùng chết với linh hồn vô tội này, bọn họ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Diệp Phàm.

Một người đàn ông trung niên bước lên, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chỉ cần một ánh mắt của ông ta cũng có thể tiêu diệt Diệp Phàm.

Nhưng cũng vào lúc này, Tiêu Chính Văn cười nhạt một tiếng rồi bắt đầu dung hợp vào cơ thể của Diệp Phàm.

Diệp Phàm vốn định nhắm mắt chờ chết, nhưng một giây sau, cơ thể của anh ta đã mất kiểm soát.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đã cử động chân tay.

Rồi cau mày nói: “Cơ thể này yếu thật!”

Nhưng cũng đủ để đối phó với đám người trước mắt rồi.

Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông trung niên kia, lập tức bước lên, cơ thể của Diệp Phàm cũng bước theo theo bước đi của Tiêu Chính Văn.

Diệp Phàm biết rằng cơ thể mình đã bị người khác khống chế, nhưng lúc bước lên, anh ta vẫn lộ ra vẻ kinh hãi.

Một người bình thường lại dám coi thường cao thủ Nhân Hoàng thậm chí là Đế Cảnh trước mặt, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

“Một người bình thường mà cũng dám hỗn láo trước mặt tôi sao?”

Thấy Tiêu Chính Văn tiến lên, người đàn ông trung niên kia tung cú đấm.

Người đàn ông trung niên này cũng ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, cú đấm này không chỉ có thể đánh tan Diệp Phàm, mà thậm chí còn có thể khiến linh hồn nhập vào cơ thể Diệp Phàm tan biến.

Nhưng ngay lúc cú đấm này sắp chạm vào cơ thể Diệp Phàm, Tiêu Chính Văn đã khống chế cơ thể Diệp Phàm, nâng tay lên bắt lấy cổ tay người đàn ông kia.

Trong một giây tiếp theo, không chỉ Diệp Phàm sững sờ, mà ngay cả người đàn ông trung niên cũng vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Diệp Phàm thời còn huy hoàng cũng chưa chắc đã đỡ nổi cú đấm này của ông ta, nhưng lúc này lại bị linh hồn của một người chặn lại.

“Rắc!”

Không cần nhiều lời, Tiêu Chính Văn chỉ vặn nhẹ đã bẻ gãy tay người đàn ông trung niên kia.
Chương 2575: Công khai sỉ nhục

Không để cho người đàn ông trung niên kia hoàn hồn trở lại từ trong kinh ngạc, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên giáng xuống một cái tát.

Bốp!

Cùng với một tiếng vang cực lớn, cơ thể của người đàn ông trung niên bị đánh thành vô số mảnh thịt vụn rơi vãi khắp đất!

Khoảnh khắc này, Diệp Phàm chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần lên, nếu như không phải lúc này cơ thể đã hoàn toàn không còn nghe theo sự khống chế của anh ta thì e rằng bây giờ anh ta đã kinh ngạc tới độ trợn mắt há mồm luôn rồi.

“Chỉ là một kẻ ở cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi, có cái gì đáng kinh ngạc chứ!”

Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được sự kinh hãi của Diệp Phàm, thậm chí cơ mặt còn có phần rúm ró lại, lúc này Tiêu Chính Văn mới lên tiếng nhắc nhở một câu.

Cái gì? Một kẻ ở cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi?

Ông ta là cao thủ Nhân Hoàng cấp ba đấy!

Đừng nói anh ta có thể giết chết một cao thủ Nhân Hoàng cấp ba ngay lập tức, dù là cao thủ Nhân Hoàng cấp hai thì cũng có thể giết chết anh ta chỉ trong nháy mắt!

Theo như anh ta thấy, đấu với cao thủ ở cảnh giới này nên đánh đến mức long trời lở đất mới đúng, ít nhất trong vòng một trăm dặm xung quanh cũng sẽ biến thành đất khô cằn, sau đó lại giết chết đối phương với trận pháp khủng bố!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ cần một cái tát đã biến đối phương trở thành thịt vụn!

Đây rõ ràng là chuyện khiến cho con người ta chẳng thể nào tiếp nhận nổi, chỉ một bạt tai đã giải quyết được cao thủ Nhân Hoàng cấp ba, điều này hoàn toàn có thể lật đổ nhận biết của Diệp Phàm.

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, không chỉ có bốn cao thủ Nhân Hoàng còn lại chưa thể phản ứng lại mà ngay tới cao thủ Đế Cảnh kia cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ!

Thế nhưng một giây sau, Diệp Phàm cũng chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của cao thủ Đế Cảnh kia, mặc dù Tiêu Chính Văn có thể giết chết Nhân Hoàng cấp ba chỉ với một cú tát, thế nhưng điều này không nói lên rằng anh có thể đấu lại được với cao thủ Đế Cảnh!

“Không ổn, chúng ta mau đi thôi!”

Diệp Phàm vô thức nhắc nhở một câu!

Tiêu Chính Văn vẫn là trạng thái của thần hồn bên trong âm phủ, suy cho cùng cơ thể này vẫn là của Diệp Phàm, hơn nữa cơ thể này thật sự quá yếu, căn bản không thể chịu đựng được sức mạnh quá lớn của Tiêu Chính Văn!

Nếu như Tiêu Chính Văn phát huy toàn lực, có khả năng chẳng cần người khác tới giết, Diệp Phàm cũng đã bỏ mạng luôn rồi!

“Đi thì nhất định phải đi, thế nhưng giết thêm vài người cũng chẳng có vấn đề gì!”

Vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn lại lao lên trước một bước, chỉ là động tĩnh lần này còn lớn hơn nhiều so với lần trước.

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đáp đất, ngay cả mặt đất dưới chân anh cũng xuất hiện những vết nứt giống như mạng nhện!

Khoảnh khắc này, cảm nhận được cỗ sức mạnh mạnh mẽ trước giờ chưa từng có, Diệp Phàm cũng phấn khích tới cực điểm!

Nếu như cao thủ Nhân Hoàng bị Tiêu Chính Văn giết khi trước là do chuẩn bị chưa kỹ, vậy thì bây giờ, Tiêu Chính Văn lại muốn giết thêm vài người ngay trước mặt cao thủ Đế Cảnh, điều này đã nói lên rất rõ vấn đề rồi!

Vào lúc Diệp Phàm đang phấn khích, Tiêu Chính Văn đã tiện tay đánh cho một cao thủ Nhân Hoàng cấp bốn khác biến thành thịt vụn, ngay sau đó, một cao thủ Nhân Hoàng đứng bên cạnh anh cũng hoá thành bụi máu!

“Hỗn xược!”

Cao thủ Đế Cảnh kia cũng lập tức bị hành động của Tiêu Chính Văn chọc cho nổi điên, trước đó là vì sự việc phát sinh đột ngột, ông ta căn bản không chuẩn bị tâm lý nên mới để cho Tiêu Chính Văn hành sự thuận lợi.

Thế nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn lại trắng trợn chém giết ngay trước mặt ông ta, điều này chẳng khác gì đang coi thường sự tồn tại của ông ta cả!

Chỉ thấy ông ta vung tay lên, một áp lực khủng bố bao trùm lấy phạm vi mấy chục dặm xung quanh, thậm chí mặt đất cũng trở nên rúng động!

Bị áp lực lớn như vậy bao trùm, đừng nói là một Nhân Hoàng cấp một như Diệp Phàm, dù là cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh cao thì cũng đừng mong có thể cựa quậy!

Ngay sau đó, cao thủ Đế Cảnh vung nắm đấm ra.

Nắm đấm này nhanh như điện giật, dù là Diệp Phàm chỉ bị ông ta chạm tới góc áo thì cũng sẽ ngay lập tức bỏ mạng!

Tiêu Chính Văn lại bình thản bước một bước sang bên cạnh, vừa khéo né được một đòn chí mạng, đồng thời mượn quán tính này, cơ thể giống như một chiếc lá rụng tung bay trong gió, rồi lùi ra sau mấy dặm!

Cao thủ Đế Cảnh đó thấy vậy thì không khỏi ngơ ngác, theo ông ta thì cú đấm đó đã đủ để giết chết Tiêu Chính Văn nhưng thật không ngờ là đối phương không chỉ tránh được một đòn chí mạng của ông ta mà còn mượn lực để kéo ra một khoảng cách an toàn với ông ta!

Vốn dĩ ông ta chỉ theo tới xem trò vui mà thôi, dẫu sao Diệp Phàm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, trận đấu ở cấp độ này còn chẳng đáng để ông ta phải nhúng tay vào.

Thế nhưng ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại giữa đường chém giết, hoàn toàn đảo lộn hết suy tính của ông ta.

Không những Diệp Phàm được bình an vô sự mà ba cao thủ Nhân Hoàng dưới trướng ông ta còn lần lượt mất mạng, đây chẳng khác nào đang công khai sỉ nhục ông ta!

Đặc biệt đối phương còn chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom