• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2556: Điên cuồng bỏ chạy

Mãi tới khi đám người giết vào Tây Vực, giao đấu với âm binh thì mới phát hiện mấy người Hachiki Orochi của Vy Hào và cả Tử Cống của nhà họ Khổng đều không một ai có mặt.

Không chỉ như vậy, Vạn Kiếm Cốc vẫn đang phong tỏa núi!

Còn bên phía Điền Kỵ thì ngay tới cái cớ cũng chẳng buồn tìm, cứ coi như không biết chuyện này, ngồi nhìn âm phủ tắm máu Tây Vực!

“Bên phía Vạn Kiếm Cốc không cử người tới thì cũng thôi đi, Điền Kỵ không nên để lỡ mất cơ hội tốt này mới phải!”, Xa Anh nhíu mày, nghi hoặc lên tiếng.

Chỉ cần vào lúc này giúp đỡ Thánh Giáo Đình, đợi chuyện này kết thúc, nhà họ Điền sẽ có thể thuận lợi thu phục Thánh Giáo Đình về sử dụng.

Miếng thịt mỡ đã tới miệng, Điền Kỵ lại bỏ qua sao? Đây không phải là phong cách làm việc của Điền Kỵ!

“Hai vị, hai người nhìn hư ảnh đó giống ai?”, Tiêu Chính Văn vừa thưởng trà vừa chỉ về phía bầu trời Tây Vực, nơi một hư ảnh khổng lồ đang ẩn mình trong màn sương đen!

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì ngay cả Xa Anh cũng ngẩn ra.

Ông ta hết sức thân quen với bóng dáng đó, người ngang hàng với Thập Điện Diêm Vương – Tả Bạch Đào!

Âm Ty chỉ là cách gọi chung mà thế tục dành cho vị thần của âm phủ, giống như Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, trên thực tế, bọn họ không phải là thần hồn mà là vị thần thực thụ!

Mà Tả Bạch Đào và Dương Giác Ai mặc dù bị ép lưu lại âm phủ, thế nhưng sau đó hai người vẫn luôn được người đời hương khói đầy đủ, vậy nên đã trở thành tấm gương của anh em kết nghĩa, chẳng mấy chốc đã trở thành vị thần ngang hàng với Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa!

Thậm chí có thể nói, địa vị của hai người bọn họ ở trong âm phủ đã không hề thấp hơn Hắc Bạch Vô Thường rồi!

“Choang!”

Tách trà trong tay Hắc Bá rơi xuống đất vỡ nát!

“Sao Tả Bạch Đào lại tới đây?”

Chưa nói tới thân phận của Hắc Bá, chỉ riêng thực lực Thiên Cảnh cấp hai đã có thể chứng minh tất cả.

Thế nhưng chính Hắc Bá, trong thời khắc nhìn thấy Tả Bạch Đào cũng sợ tới ngu người!

“Tả Bạch Đào thậm chí còn không ở trong hàng ngũ âm sư, Hắc Bá sao phải kinh sợ tới thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ không hiểu.

Nghe thấy Tiêu Chính Văn hỏi như vậy, không chỉ là Hắc Bá, ngay cả Xa Anh cũng đỏ mặt, cúi gằm xuống.

“Cậu Tiêu, cậu không biết đó thôi, cậu cảm thấy Tả Bạch Đào là người như thế nào? Ông ta không đơn giản chỉ là một tiểu quỷ, từ sau lúc ông ta và Dương Giác Ai bị giữ lại ở âm phủ đã trở thành tấm gương kết nghĩa của thế gian!”

“Nghĩa của quan công, tôi tin rằng cậu Tiêu cũng không xa lạ gì, dù là Quan Vũ thấy người này thì cũng phải tỏ ra cung kính!”

“Còn về chúng tôi, chưa nói chúng tôi đã đi trên con đường chết, dù tứ kiệt Chiến Quốc có đích thân tới cũng không ích gì, chả trách mấy người Tử Cống không dám tới đây!”

Hắc Bá không ngừng thở dài, nói.

Tam Trì Bạch Lĩnh trong tay Tả Bạch Đào vốn được gọi là Thế Gian Thanh Huyền Đoạt Hồn, cũng có thể nói Bạch Lĩnh thoạt nhìn bình thường trong tay ông ta còn sắc bén hơn bất cứ bảo kiếm nào của dương gian, chuyên dùng để thu nạp thần hồn!

Dù mấy người Tử Cống và Tử Vũ đích thân tới thì căn bản cũng chẳng thể khắc chế được Bạch Lĩnh trong tay ông ta, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng ở đó!

Mà khi Bạch Lĩnh trong tay Tả Bạch Đào bay qua bay lại, vô số người đều ngã khuỵu xuống đất, nháy mắt đã bị thu đi mất thần hồn!

Ngay tức thì, cả vùng ngoài lãnh thổ đều trở nên chấn động!

Đồng thời, vô số ánh sáng đen lấp lánh giống như vầng dương màu đen chiếu rọi khắp thế gian, ánh sáng đó đi tới đâu là vô số cao thủ Đế Cảnh đều giống như băng tuyết gặp phải mặt trời, bị dung hoà chỉ trong nháy mắt!

Chẳng bao lâu sau, cả Tây Vực đã chìm trong màn đêm đen kịt!

Vô số ánh sáng màu vàng cùng lúc bay về phía Tây Vực từ đủ mọi hướng, rõ ràng Thiên Đạo Minh Ước cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vậy nên mới cử cao thủ ra tay can dự!

“Lẽ nào chúng ta đều phải chết trong tay Tả Bạch Đào sao?”

Lúc này, không ít người bắt đầu phát ra những tiếng gào thét tuyệt vọng, mà giữa trời đất càng là tà khí vô hạn!

Bên phía Tây Vực vẫn không ngừng có người ngã xuống, ngay cả cao thủ của không ít thế lực lớn cũng bị nhấn chìm trong màn sương đen, không còn sự sống!

Trong bầu trời, Bạch Lĩnh kia chỉ khẽ rung lên, vô số người lập tức biến thành xác khô, thần hồn bị hút vào trong màn đêm vô tận!

Chỉ trong nháy mắt đã huỷ diệt một thành phố, cả Tây Vực đều chìm trong sự khủng hoảng cao độ!

Nhìn thấy hàng triệu sinh linh tiêu vong với tốc độ khủng khiếp, không ít thế lực lớn đang chuẩn bị tới Tây Vực chi viện lúc này cũng hơi do dự!

“Ầm!”

Một giá Huyết Thập Tự khổng lồ dựng lên giữa không trung, sắc máu bao trùm phạm vi cả nghìn dặm!

Thế nhưng một giây sau lại bị Bạch Lĩnh biến thành tro bụi!

“Không ổn! Mau rút lui!”

Thanh kiếm dài hoàng kim trong tay Elon đã đứt đoạn, bộ giáp trên người cũng tơi tả không thôi.

Dù là ông ta cũng chẳng thể chặn nổi một đòn tuỳ ý của đối phương, cách biệt này thực sự quá lớn!

Lúc này, khắp người ông ta toàn là máu, nào còn chút phong thái cao ngạo như trước nữa!

“Elon bại rồi!”

Lúc này, bên phía Tây Vực, đặc biệt là bên phía Thánh Giáo Đình, không ít người đang kinh hô lên thất thanh!

Elon đã đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Thánh Giáo Đình ở vùng ngoài lãnh thổ nhưng dù là ông ta thì căn bản cũng không chặn được một đòn tuỳ ý của đối phương, đây là sự đáng sợ tới độ nào?

“Tử thần sắp tới, tất cả mọi người, theo tôi rút lui!”

Elon gào lên một tiếng, bỏ chạy điên cuồng về phía Đông Vực.
Chương 2557: Đáng sợ

Nhưng ngay khi Elon quay người bỏ chạy, một luồng ánh sáng đỏ đuổi theo ông ta.

Đó là một cô gái mặc áo choàng đỏ, giữa hai mắt có một vệt màu đỏ, nhìn từ xa giống như con mắt thứ ba giữa hai hàng lông mày.

Cô gái đó phóng ra một đòn mạnh mẽ, đánh Elon hộc máu ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn lập tức trở nên nghiêm trọng.

“E rằng âm phủ khác xa so với những gì chúng ta nghĩ!”

Tiêu Chính Văn quan sát cô gái kia.

Thông thường, nếu trong âm phủ chỉ có thần hồn thì cô gái kia sẽ không thể ra một đòn đáng sợ như vậy.

Nói cách khác, cô ta không phải là thần hồn mà là người sống.

Điều này khiến Tiêu Chính Văn nhớ lại những chuyện trước đây ở Minh Hà. Nếu anh luôn bị mắc kẹt trong ảo ảnh thì rốt cuộc anh là người sống hay là thần hồn?

Tả Bạch Đào và Dương Giác Ai đều bị mắc trong âm phủ, vậy bọn họ là thần hồn hay người sống?

Chuyện này có thể xảy ra với Tiêu Chính Văn, cũng có thể xảy ra với người khác, tức là trong địa phủ không chỉ có thần hồn.

Nói cách khác, Thập Điện Diêm La cũng không nhất thiết phải tồn tại dưới dạng thần hồn.

“Ý của cậu Tiêu là trong âm phủ cũng có người sống? Chẳng lẽ âm phủ thực chất chỉ là một thế giới phản chiếu khác?”

Nói đến đây, Hắc Bá cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Nếu tất cả những điều này là sự thật, vậy thì chẳng phải âm phủ, Minh Hà cũng là một thế giới độc lập như vùng ngoài lãnh thổ sao?

“Thủ đoạn thật cao tay!”

Lúc này, ngay cả Hồng Ấn luôn ẩn giấu trong bóng tối cũng phải cảm thán.

Nhưng lúc mọi người đang kinh ngạc, nhà thờ Thần Dụ của Thánh Giáo Đình cũng bị bao phủ trong sương đen.

Mặc dù trên danh nghĩa nó là nhà thờ, nhưng thực chất là thành trì lớn nhất ở Tây Vực.

Trong phút chốc, tiếng gào thét chói tai vang lên, cách xa vạn dặm cũng nghe thấy rõ ràng.

Thánh Giáo Đình sụp đổ, cũng có nghĩa cả Tây Vực bị âm phủ phá nát.

Mặc dù Thánh Giáo Đình không thể so sánh với một số thế lực lớn ở Hoa Quốc, nhưng dù sao bọn họ cũng đại biểu cho thế lực Âu Lục.

Điều quan trọng nhất là dù có sự giúp đỡ của Thiên Đạo Minh Ước, nhưng kết quả vẫn không ngăn được sự công kích của âm phủ, toàn bộ Tây Vực đều rơi vào bóng tối vô tận.

Cô gái trẻ đuổi theo Elon trước đó đang kiêu ngạo bay trên bầu trời Thánh Giáo Đình, dùng kiếm chém xuống.

“A!”

“Không!”

“Chủ giáo…”

Mọi âm thanh đột nhiên dừng lại.

Lúc tiếng hét thảm thiết biến mất, cả thế giới chìm vào sự im lặng chết chóc.

Chỉ có chiếc áo choàng của người phụ nữ trẻ kia bay mạnh trong gió.

Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn lúc này càng thêm nghiêm trọng.

Trước đó, anh từng nghĩ âm binh của là thần hồn mất đi thân xác mà thôi, không có gì đáng nói. Nhưng lúc này, từ cô gái này, anh đã biết suy nghĩ trước đó của anh là hoàn toàn sai lầm.

Âm phủ thực chất là thế giới phản thiếu, hơn nữa nó là một thế giới rộng lớn có thể so với vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục.

Thánh Giáo Đình gần như bị diệt trừ tận gốc, cả vùng ngoài lãnh thổ đều chấn động.

Thế lực các bên bao gồm cả Thiên Đạo Minh Ước đều không thể bình tĩnh, hầu như ai cũng thảo luận về vấn đề này.

“Chẳng trách lại xuất hiện dị tượng Thiên Cung Phá Lang!”

“Vốn tưởng rằng âm phủ chỉ có vài thần hồn lang thang, nhưng bây giờ xem ra tất cả chúng ta đều sai rồi!”

“Cứ tiếp tục đà này, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ sẽ không trụ được mấy ngày. Chuyện này phải làm sao đây”.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ai ngờ vùng ngoài lãnh thổ lại đón một kẻ thù lớn như vậy.

Toàn bộ Thánh Giáo Đình đã thất thủ trong vòng chưa đầy một giờ, hơn nữa, người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong Thánh Giáo Đình là Elon cũng bị Tả Bạch Đào đánh bại chỉ với một chiêu.

Nhưng ông ta không phải nhân vật gì lớn, mà chỉ là một vị thần trong âm phủ mà thôi.

Một Tả Bạch Đào đã đáng sợ như vậy thì cả âm phủ sẽ như thế nào?

Hơn nữa Minh Hà vẫn chưa xuất thế, nếu ngay cả Minh Hà cũng đột nhiên xuất hiện vào lúc này thì cục diện sẽ như thế nào đây?

Ngay sau đó, một tin tức đáng sợ hơn đã được truyền ra.
Chương 2558: Chấn động

Cô gái đánh bại Elon cũng chỉ là đệ tử của một thế lực nhỏ trong rất nhiều thế lực ở âm phủ.

Hơn nữa, trong âm phủ còn có thế hệ trẻ nổi tiếng chưa xuất chiến.

Tin tức này vừa nổ ra khiến cả thế giới chấn động.

Không chỉ Tả Bạch Đào bị giới thế tục áp chế đến mức không ngóc đầu lên được, mà một đệ tử của thế lực nhỏ cũng có thể đánh bại Elon, như vậy thì đánh thế nào nữa?

Nếu những nhân vật trẻ có tên tuổi lừng lẫy trong âm phủ đánh đến đây thì sao bọn họ có thể chống đỡ nổi?

Khi tin đồn lan ra từ mọi phía, cả vùng lãnh thổ đều hoảng sợ.

Cùng lúc đó, một tin tức chấn động khác ập đến.

Ở phía Tây Vực, một nhánh âm binh đã quay sang giết nước Ngụy.

Lúc này, trước một ngôi miếu cổ, hai người đàn ông trung niên mặc nho phục chặn đường nhánh âm binh kia lại.

Phía sau bọn họ chính là Khổng Miếu!

Người được tôn thờ bên trong chính là ông tổ của nhà họ Khổng, Khổng Khưu.

“Ai mà lại to gan dám mạo phạm đến hiền tiên sư!”

Một người quát lớn, ánh mắt mọi người lại nhìn về hướng Khổng Miếu.

Nho gia đáng sợ đến mức nào?

Nhà họ Khổng khủng khiếp ra sao?

Cả vùng ngoài lãnh thổ này, ngoại từ Đế Vương Các, có mấy ai dám đối đầu với nhà họ Khổng?

Bây giờ, Khổng Miếu đã trở thành ranh giới cuối cùng để nhánh âm binh này tấn công nước Ngụy!

Không phải nhà họ Khổng có ý giúp đỡ nước Ngụy, mà là vì nơi nào âm binh đi qua, nơi đó sẽ không còn sức sống.

Chỉ cần âm binh đi qua thì Khổng Miếu cũng sẽ hóa thành phế tích, vì vậy hai người phụ trách canh giữ Khổng Miếu làm vậy không phải để giúp nước Ngụy, mà là để bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Khổng.

Hơn nữa, trước Khổng Miếu lúc này không chỉ có hai vị nho sinh trung niên mà Tử Cống và Tử Dư cũng lần lượt xuất hiện.

Lúc trước, âm binh tấn công Tây Vực, hai người họ có thể khoanh tay đứng nhìn, vì dù sao sinh linh ở Tây Vực cũng không liên quan gì đến nhà họ Khổng.

Nhưng bây giờ bọn họ không thể ngồi yên quan sát được nữa. Nếu tông miếu của Khổng Khưu bị phá hủy thì thanh danh của nhà họ Khổng cũng sẽ bị hủy hoại.

Vì vậy Tử Cống và Tử Dư cũng lập tức xuất hiện để bảo vệ Khổng Miếu.

Nhưng Tử Cống và Tử Dư còn chưa kịp mở miệng, vô số mũi kiếm đã phóng tới.

Đối phương không cho đám người Tử Cống cơ hội mở miệng, lập tức nổ ra đại chiến.

Lần này, không chỉ có cô gái trẻ kia và Tả Bạch Đào, mà còn có Thanh Ngưu mặc áo giáp, tay cầm rìu khổng lồ chém xuống.

Một tia sáng màu tím lóe lên, vô số ngôi sao trên trời lập tức rơi xuống.

Mưa sao băng đầy trời phóng xuống đất.

Chỉ một chiêu đã làm rung chuyển cả vũ trụ, uy lực vô cùng đáng sợ.

Vô số thiên thạch rơi xuống mặt đất, ngàn vạn sinh linh lập tức hóa thành tro bụi.

Khổng Miếu phía sau Tử Cống cũng bị thiên thạch rơi trúng.

Đại trận bảo vệ Khổng Miếu được khởi động, sau đòn tấn công nặng nề của thiên thạch, nó cũng dần mờ đi.

Tiếp theo đó, một mảnh thiên thạch, hai mảnh thiên thạch, ba mảnh thiên thạch…

Vô số thiên thạch, từ các hướng khác nhau, lao thẳng đến Khổng Miếu.

Sau khi chặn được những cú đánh dày đặc của hơn chục mảnh thiên thạch, đại trận bảo vệ Khổng Miếu cũng không cầm cự nổi nữa. Một tiếng nổ lớn và ánh sáng chói mắt bừng lên, sau đó vỡ thành từng mảnh.

“Bùm!”

Một mảnh thiên thạch nữa lại rơi xuống, không chỉ biến Khổng Miếu thành phế tích, mà còn đập vỡ tượng đất sét của Khổng Khưu.

“Ngươi dám bất kính với thánh hiền, ta sẽ giết ngươi!”

Tử Dư bất lực nhìn Khổng Miếu bị phá hủy, nhưng không thể làm gì được, mỗi oán hận trong lòng ông ta đã trở thành hiện thực.

Nhưng sự phẫn nộ của ông ta trước mặt Thanh Ngưu và Tả Bạch Đào chẳng là gì cả.

Chỉ trong một hiệp đấu, Tử Dư đã bị đánh hộc máu.

Nhìn thấy chiếc rìu khổng lồ trong tay Thanh Ngưu sắp chém xuống, Tử Cống không những không đến giúp đỡ mà ngược lại còn bỏ chạy.

Đệ tử chân truyền của Khổng Khưu như Tử Cống đã giác ngộ được đạo lý chỉ cần mình sống là được, sao có thể quan tâm đến sự sống chết của Tử Dư?

Bảo tồn tính mạng mình mới là quan trọng nhất!

Nhưng ngay khi Tử Dư thầm mắng chửi Tử Cống đê tiện thì một luồng sáng chói mắt đã bao phủ lấy ông ta.

Hiển nhiên, Khổng Khưu đã đích thân ra tay cứu đệ tử của mình.

Mực dù Tử Dư giữ được tính mạng, nhưng Khổng Miếu đã bị phá hủy, tượng tổng đã vỡ nát, điều này cũng làm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Khổng.

Đêm đó, chỉ trong một trận chiến, một nửa số thành của nước Ngụy đã bị phá hủy, mặc dù Long Cổ và Ngụy Vinh Kỳ đã lãnh đạo hàng vạn binh kính để chống đỡ, nhưng vẫn không thể làm gì.

Ngay khi tin tức này nổ ra, cả vùng ngoài lãnh thổ đều chấn động.
Chương 2559: Tình thế cấp bách

Trong vòng một ngày, mấy toà thành liên tiếp sụp đổ, âm phủ dường như đã dùng khí thế lôi đình để dấy lên những đợt sóng điên cuồng ở vùng ngoài lãnh thổ!

Mãi tới khoảnh khắc này, mọi người mới hiểu ra thứ mà bọn họ đang đối diện rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào.

Hơn nữa, bên phía âm phủ cũng chỉ có hai người Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào xuất trận mà thôi, còn mấy người Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa từ đầu chí cuối đều không lộ diện!

Cũng có thể nói, chiến lực mạnh nhất thật sự của âm phủ vẫn chưa lộ diện, vùng ngoài lãnh thổ đã bị đánh cho quân lính tan rã cả rồi.

Đây còn chưa tính tới Minh Hà, nếu như âm phủ và Minh Hà liên thủ thì cũng chính là cả âm phủ đều ra mặt, vùng ngoài lãnh thổ căn bản chẳng thể đối kháng!

Lúc này, các thế gia lớn và các tông môn lớn đều đã tự cảm thấy nguy hiểm.

Ngay cả Khổng Miếu cũng đã sụp đổ, bọn họ sao có thể bảo vệ được cho sơn môn của nhà mình đây?

Đồng thời, cả Tây Vực đều thất thủ, Thánh Giáo Đình lúc này chỉ có thể lang thang ở ba khu vực lớn còn lại để sống qua ngày.

Mà kẻ khó chịu nhất lúc này vẫn là Nguỵ Vinh Kỳ của nước Nguỵ.

Từ lúc hắn xuất thế tới nay, không những không thể mở rộng bờ cõi, củng cố thế lực cho nước Nguỵ mà ngược lại còn làm mất mấy toà thành chỉ trong một đêm!

Vốn dĩ hắn còn muốn dùng nước Nguỵ để thay thế địa vị của nhà họ Doanh, thế nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, những giả thiết tốt đẹp đó rõ ràng giống như một giấc mộng, xa không với tới!

Có thể nói, âm phủ đột phiên chém giết, đối với cả vùng ngoài lãnh thổ mà nói đều quá đột ngột, sự cân bằng của các phương ở vùng ngoài lãnh thổ nhất thời đã bị phá vỡ một cách lặng lẽ.

Vùng ngoài lãnh thổ vốn là nơi thế lực các phương rối ren phức tạp, lúc này càng trở nên rối loạn hơn.

“Âm phủ tuyệt đối sẽ không chỉ thèm muốn mấy thành trì đó, càng sẽ không chỉ động tới mỗi Tây Vực, chúng ta buộc phải chuẩn bị cho chu toàn mới được!”

Long Cổ nói với biểu cảm hết sức nghiêm trọng.

Ngay cả Long Cổ từng chinh chiến hàng trăm trận đấu, từng cùng quân Thương đại chiến ở Hà Tây lúc này cũng cảm nhận được một áp lực trước nay chưa từng có.

Những năm trở lại đây, thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ âm thầm đấu đá, tình hình tự hao hụt vô cùng nghiêm trọng, thậm chí trước mắt căn bản chẳng thể tìm ra được mấy cao thủ có thể đối kháng với âm phủ.

Đây mới là chuyện lớn vô cùng cấp thiết.

“Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có nghĩ cách liên kết thế lực các phương lại, chỉ dựa vào chúng ta thì căn bản chẳng thể giữ được nước Nguỵ!”, Nguỵ Vinh Kỳ nhíu mày, thở dài nói.

Trận chiến này đã khiến cho Nguỵ Vinh Kỳ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vô hạn, quân đội nước Ngụy vẫn luôn là niềm tự hào của hắn căn bản chẳng đỡ nổi một đòn của âm binh!

Chỉ riêng trận chiến này đã tổn thất hàng nghìn binh lính nước Ngụy, cứ đánh tiếp theo tình thế này, nước Nguỵ còn có thể kiên trì được bao lâu?

Một tháng hay một năm?

Hơn nữa một khi nước Nguỵ sa cơ, vậy thì nước Tề, nước Triệu cũng sẽ không trụ nổi, mà nước Tề và nước Nguỵ lại là vị trí hiểm yếu nối giữa Bắc Vực và Nam Vực, tới lúc đó, cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ rơi vào ngọn lửa chiến tranh!

Vậy nên, đây không chỉ là để bảo toàn nước Nguỵ mà còn có liên quan mật thiết tới thế lực các phương!

Dù gì môi hở răng lạnh, không ai có thể chỉ lo thân mình trước thế tiến công cường đại như thế của âm phủ.

“Chúng ta tới thành Thiên Khu!”

Nguỵ Vinh Kỳ quay đầu nói với Long Cổ.

“Được, cách duy nhất bây giờ cũng chỉ có xin các phương cứu viện mà thôi!”, Long Cổ bất lực gật đầu đáp ứng.

Không chỉ có một mình Nguỵ Vinh Kỳ tới thành Thiên Khu mà lãnh đạo cấp cao của các thế lực lớn gần như đều tập trung hết bên trong thành Thiên Khu!

Vào lúc Nguỵ Vinh Kỳ tới thì cũng lần lượt có mấy tốp người cùng tiến tới khoảng trời phía trên thành Thiên Khu.

Bởi vì tình thế cấp bách, mọi người cũng không còn tâm trí đâu để tâm tới lễ nghi gì nữa, đồng loạt đi tới quảng trường trung tâm của thành Thiên Khu và ngồi xuống đất.

Tất cả mọi người đang có mặt đều tới vì chuyện của âm phủ, hơn nữa mỗi người đều có dáng vẻ hết sức lo lắng, ngay cả Kiếm Tôn của Vạn Kiếm Cốc cũng đích thân tới.

Ông ta cầm thanh kiếm dài ba mét trong tay, ngồi ngay ngắn bên trên bục cao phía Tây Bắc của quảng trường!

Với thân phận và địa vị của Long Cổ ở vùng ngoài lãnh thổ, đương nhiên cũng có thể dẫn Nguỵ Vinh Kỳ ngồi lên ghế thái sư bên trên bục cao.

Trên thực tế, chuyện lần này quả thực quá lớn, không chỉ có thế gia ở Đông Vực cử đại diện tới thành Thiên Khu mà thậm chí ngay cả phía huyết tộc cũng cử đại diện.

Mặc dù lúc này Elon đã bị trọng thương, thế nhưng vẫn mang theo vết thương tới tham gia hội nghị.
Chương 2560: Liên thủ

Bên phía nhà họ Khổng cũng cử mười mấy đại biểu tới, hơn nữa hai người Tử Dư và Tử Cống cũng đích thân có mặt, chỉ có điều, Tử Dư trông có vẻ hết sức thảm hại.

Bởi vì trước đây bị người của âm phủ đánh bị trọng thương, vậy nên mãi tới bây giờ, xung quanh Tử Dư vẫn còn hắc khí luẩn quẩn, nhìn tình hình thì vết thương của ông ta còn nặng hơn Elon mấy phần.

Hắc Bá là người cuối cùng tới thành Thiên Khu, sau khi Hắc Bá vừa ngồi xuống, Elon là người đầu tiên lên tiếng: “Tình thế bây giờ đều cực kỳ bất lợi với các phương ở vùng ngoài lãnh thổ chúng ta!”

“Tôi tin rằng mọi người cũng đều nhìn thấy được, không chỉ có tôi, ngay cả ông Tử Dư cũng đã bị trọng thương, vậy nên chúng ta buộc phải đoàn kết lại, cùng chống kẻ địch, nếu không vùng ngoài lãnh thổ chắc chắn sẽ bị âm phủ thôn tính!”

Thánh Giáo Đình bây giờ ngay tới đại bản doanh cũng mất rồi, Elon đương nhiên là người gấp rút nhất trong số tất cả mọi người!

Ánh mắt lạnh lùng của Tử Cống lướt qua gương mặt của tất cả mọi người, nói: “Đợi chút đã! Người vẫn chưa tới đủ!”

Hắc Bá quay đầu nói với đàn em phía sau lưng: “Đi mời cậu Tiêu!”

Tên đàn em đáp lời, lập tức bước đi như bay.

Tiêu Chính Văn chẳng có chút hứng thú gì với mấy kiểu hội nghị như thế này, hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần thiết, vậy nên lúc mấy người Hắc Bá rời khỏi Đế Khư, Tiêu Chính Văn không hề đi theo.

Thế nhưng nếu như Hắc Bá đã cử người đích thân tới mời thì anh cũng không tiện từ chối nhiều lần, chỉ đành đi theo tên đàn em tới thành Thiên Khu.

Lúc Tiêu Chính Văn tới khoảng trời phía trên thành Thiên Khu, ánh mắt của vô số người đều tập trung hết lên trên người anh.

Mấy người Long Cổ cũng đồng loạt gật đầu tỏ ý chào hỏi với Tiêu Chính Văn, dẫu sao bây giờ Tiêu Chính Văn cũng là một trong số các cường giả Thiên Cảnh, thân phận địa vị phơi bày ra đó.

Duy chỉ có hai người Tử Cống và Kiếm Tôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, có ý đối địch với Tiêu Chính Văn.

Elon và Tử Dư càng không cần phải nói, đặc biệt là Elon, chỉ có giết chết Tiêu Chính Văn thì cục tức trong lòng mới có thể nguôi bớt.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại thẳng thừng phớt lờ bọn họ và tiến thẳng lên chỗ ngồi bên trên bục cao.

Tuỳ ý chọn một chỗ trống, Tiêu Chính Văn cứ thế ngồi xuống.

“Tôi vẫn là câu nói đó, hiện giờ chỉ có liên thủ thì mới có thể tự bảo vệ được, tôi tin rằng mọi người chắc hẳn sẽ không có ý kiến nào khác đâu nhỉ!”, Elon lại đứng dậy lên tiếng.

“Nói không sai, bây giờ cục diện ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ cũng hết sức căng thẳng, vậy nên căn bản không thể điều động cao thủ ứng phó với âm phủ, giờ chúng ta liên thủ lại mới chính là thượng sách!”

Tử Cống cũng lên tiếng.

Trước đây ông ta và Tử Dư đã phải nếm trái đắng, nếu như không phải Khổng Khưu ở bên ngoài vạn dặm ra tay tương trợ thì e rằng Tử Dư đã chết ở Khổng Miếu luôn rồi!

“Cậu Tiêu, không biết ý của cậu thế nào?”, Hắc Bá nói rồi quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Hắc Bá vừa nói dứt lời, mọi người cũng đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn.

Trước lúc này, quả thực không có ai coi Tiêu Chính Văn và điện Thần Long ra gì, dẫu sao dù là Tiêu Chính Văn hay điện Thần Long thì chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối tới từ thế tục mà thôi!

Lúc Tiêu Chính Văn vào ở tại Đế Khư, những lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ này cũng không điều tra kỹ chuyện này.

Một kẻ tiểu bối thì có thể dấy lên được sóng gió lớn cỡ nào ở vùng ngoài lãnh thổ?

Thế nhưng thông qua cái chết của Thanh Dương, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ, bọn họ đều nhầm to rồi, Tiêu Chính Văn và điện Thần Long đã trở thành một sức mạnh không thể khinh thường ở vùng ngoài lãnh thổ chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi!

Thật ra sức mạnh đó đã không hề yếu hơn bất cứ thế lực lão làng một phương nào đang có mặt!

Về điểm này, mọi người ở đây đều nhìn ra rất rõ!

Đặc biệt lúc này mấy anh em Nguỵ Vinh Kỳ và Điền Văn cũng không ngừng thở dài!

Nguỵ Vinh Kỳ hối hận ban đầu không móc nối quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, nếu không thì nước Nguỵ không phải đã nhận được sự trợ lực rất lớn rồi sao?

Mà mấy người Điền Văn lúc này càng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn, khi trước bọn họ đối địch với Tiêu Chính Văn, bây giờ chưa nói tới việc ngay cả tính mạng cũng bị Tiêu Chính Văn kiểm soát trong lòng bàn tay, Tiêu Chính Văn còn trở thành sự tồn tại mà bọn họ không thể với tới!

Chỉ riêng vị trí ngồi trên quảng trường đã nói rất rõ vấn đề rồi!

Ngồi bên trên bục cao chỉ có rất ít người mà thôi, mà trong số những người này, người chói mắt nhất đương nhiên vẫn là Tiêu Chính Văn!

“Tôi không có ý kiến, nếu như mọi người đều muốn liên thủ thì cứ liên thủ là được!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt, thật ra Tiêu Chính Văn đồng ý với việc liên thủ chủ yếu vẫn là vì lo lắng sau khi âm phủ càn quét vùng ngoài lãnh thổ thì sẽ ra tay với thế tục!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom