• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

  • Chương 2596-2600

Chương 2596: Hết sức tâm đắc

Không được để cho Long Hình và Long Nguyệt bị thương, vậy thì có khác gì bảo bọn họ đứng đó làm bia đỡ đạn cơ chứ?

“Tiêu Chính Văn, anh sỉ nhục bọn tôi như vậy, lẽ nào không sợ tới một ngày nào đấy Đại Thánh của Thánh Giáo Đình quay trở về hay sao?”

Caseus tức tới độ cả người run lên!

Gã là người kế nhiệm tương lai của Thánh Giáo Đình, nếu như bị một Long Tôn của điện Thần Long đánh gãy răng thì nhất định sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người!

Sau này gã biết tiếp quản Thánh Giáo Đình kiểu gì nữa đây?

“Ồ? Hoá ra anh cũng biết đây là sỉ nhục, vậy sao lúc năm người các người vây đánh hai người bọn họ thì lại không cảm thấy nhục nhã thế?”

“Tôi nhớ ban nãy mấy người vẫn còn khí phách hơn người, hơn nữa ai nấy cũng đều uy phong lẫm liệt cơ mà!”

“Bây giờ uy phong của mấy người đi đâu hết cả rồi thế? Cậy thế ức hiếp người khác ức hiếp tới cả Tiêu Chính Văn tôi luôn rồi? Dù bọn họ chỉ là một thành viên bình thường của điện Thần Long chúng tôi thì mấy người cũng không thể tuỳ tiện ức hiếp!”

“Nói cho mấy người biết, chuyện ngày hôm nay đừng mơ cứ thế cho qua! Đánh cho tôi!”

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, Long Hình và Long Nguyệt đã đồng thời lao lên trước một bước.

“Vẫn mong các vị bảo ban nhiều hơn!”, Long Hình và Long Nguyệt cùng chắp tay nói.

Nhưng dù là anh em Điền Văn hay là Khổng Tề Thiên thì lúc này đã hoàn toàn ngẩn ngơ tại chỗ.

Bọn họ nào dám ra tay?

“Ra tay đi!”

Tiêu Chính Văn quay phắt đầu lại, giơ tay giáng thẳng một cái tát lên trên mặt Khổng Tề Thiên!

“Tiêu Chính Văn! Cậu dám…”

Không đợi Khổng Tề Thiên nói hết câu, Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cái tát rất vang lên mặt Khổng Tề Thiên, dấu bàn tay cực kỳ rõ nét in hằn trên mặt ông ta.

“Mấy người không phải nói muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sao? Bây giờ mấy người có thể ra tay được rồi!”

Vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn lại cho hai anh em Điền Văn một cái tát, khiến cho Điền Văn và Điền Khải hộc cả máu mũi máu mồm, nửa gương mặt sưng như một cái bánh bao.

“Tôi có thể cho mấy người một cơ hội một đấu một quyết đấu công bằng, chỉ cần mấy người có thể thắng được bọn họ, dù là sống hay chết thì tôi đều có thể không truy cứu!”

“Nhưng, hai người bọn họ đi theo tôi đã lâu, dù mấy người có ra tay toàn lực thì cũng chưa chắc đã có thể chiếm được phần thắng!”

Tiêu Chính Văn nói ra những lời này đã khiến cho mấy người Điền Văn không còn biết giấu mặt đi đâu nữa!

Lời này chẳng khác gì đang nói với người trong thiên hạ rằng chỉ một đàn em bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng mạnh hơn so với mấy cậu chủ Chiến Quốc mà Điền Văn cầm đầu!

Long Hình cười khẩy, không đợi mấy người Điền Văn lên tiếng đã tung một nắm đấm!

Khi nắm đấm được tung ra thì dường như còn mang theo sức mạnh khủng bố biến hoá trời đất!

Điền Văn dường như cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, đâu chịu ngồi yên chờ chết?

Cộng thêm sự sỉ nhục của Tiêu Chính Văn đối với bọn họ ban nãy càng khiến cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí, nảy sinh suy nghĩ dù hôm nay có chết trong tay Tiêu Chính Văn thì cũng phải kéo Long Hình chết chung!

Vậy nên, Điền Văn cũng ngay lập tức ra tay!

Hơn nữa còn chẳng kiêng nể gì, gần như vừa mới ra tay đã là sát chiêu đoạt mạng!

Giữa Long Hình và Điền Văn cách biệt chỉ hai bậc cảnh giới nhỏ, mà Điền Văn lại là người kế vị của nước Tề, gần như là vô địch trong cùng bậc cảnh giới!

Thấy khí tức khắp người Điền Văn đột nhiên biến đổi, ngay cả trời đất sau lưng hắn cũng đổi sắc theo, mọi người xung quanh đều không khỏi hít sâu!

Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ ra tay, Tiêu Chính Văn lại thẳng thừng ngồi xuống ghế, nhìn trận quyết đấu giữa Long Hình và Điền Văn với vẻ hết sức hứng thú!

“Soạt!”

Một tia kiếm khí thần quang ngạo nghễ xé toang bầu trời, thanh kiếm khổng lồ từ từ xuất hiện!

Nhưng Long Hình lại chỉ ngẩng đầu liếc nhìn thanh kiếm khổng lồ một lần, cảnh tượng tương tự như vậy, anh ta từng thấy không chỉ một hai lần, mặc dù khi trước đều đứng bên cạnh quan sát Tiêu Chính Văn quyết đấu với người khác, nhưng Long Hình cũng hết sức tâm đắc!

Hôm nay, dưới sự chỉ dạy của Tiêu Chính Văn, anh ta đã có thể lĩnh hội được sâu sắc hơn loại ý cảnh lúc Tiêu Chính Văn ra tay, vậy nên đối diện với thanh kiếm khổng lồ, Long Hình đã tính sẵn trong lòng từ lâu rồi!

Lúc bắt đầu, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Điền Văn nhất định sẽ có ý buông bỏ, dẫu sao ban nãy Tiêu Chính Văn cũng đã có lời rồi, nhưng khi mọi người nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ kia thì mới hiểu ra Điền Văn căn bản không hề có ý định buông bỏ!

Mà vì thẹn quá hoá giận, hoàn toàn mất đi lý trí, định sẽ giết chết Long Hình ngay tại chỗ với một nhát kiếm!

“Không ổn, nếu như cậu ta thật sự giết Long Hình thì Tiêu Chính Văn nhất định sẽ không chịu để yên!”, một ông lão nước Tề kinh hoảng lên tiếng.
Chương 2597: Giao đấu công bằng

Nhưng Long Hình đâu hề tầm thường như họ nghĩ?

Long Hình tung nắm đấm về phía thanh kiếm khổng lồ, nắm đấm đó dường như mang theo sức mạnh vô tận.

“Hả? Đây là thủ pháp gì?”

Ông lão đứng bên cạnh Ngụy Vinh Kỳ lộ ra vẻ nghi hoặc.

Dùng sức mạnh vô tận chống lại kiếm Trảm Thiên của Điền Văn, đây không khác gì dùng tính mạng để đặt cược, nhưng biểu cảm của Long Hình căn bản không hề có chút sợ hãi.

Ngay cả Hồng Ấn cũng phải nhíu mày, không thể nhìn ra được điều gì trong đó.

Mặc dù ông ta đến từ vùng ngoài vũ trụ, nhưng cũng không thể so sánh với Tiêu Chính Văn, dù sao trong Thiên Sơn Thư Lục cũng ghi lại rất nhiều trận pháp huyền bí.

“Không đúng! Hắn đang vào chỗ chết để tìm đường sống! Sinh tử luân hồi, nếu cạn kiệt sinh khí thì sẽ chết, còn chỗ chết thường sẽ sinh ra sinh khí!”

“Chẳng trách hắn dám chủ động khiêu chiến với Điền Văn!”

Hai mắt Ngụy Vinh Kỳ sáng lên nhìn Long Hình, nếu không phải lúc này hắn đang ở góc độ của người ngoài cuộc thì e rằng cũng sẽ bị đòn này của Long Hình mê hoặc.

Nhưng dù sao hắn cũng là người kế vị ở nước Ngụy, đã trải qua vô số trận chiến, thậm chí từng đấu với một nhân vật đáng sợ như Mông Điềm, vì vậy kiến thức của hắn vượt xa người khác.

Ánh sáng mặt trời chói lóa, trên bầu trời dường như đồng thời xuất hiện hai mặt trời, một luồng khí nóng bỏng lan ra toàn bộ thành Thiên Khu trong chốc lát.

Nhưng khi ánh sáng vàng tan biến, trên nắm đấm của Long Hình lại tỏa ra tia sáng chói lóa, một âm thanh lớn như sóng thần ập đến.

Cú đấm này đáng sợ hơn rất nhiều so với cú đấm vừa rồi, thậm chí còn cho người ta cảm giác đấm thẳng lên trời, rung chuyển vũ trụ.

“Sao có thể như vậy được?”

Ngay cả Điền Văn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhân vật như Điền Văn cũng không thể tung một đòn cùng đẳng cấp nữa sau khi tung đòn vừa rồi.

Còn Long Hình càng đấu càng dũng mãnh, sức chiến đấu không hề giảm mà còn tăng lên, vượt xa sự tưởng tượng của Điền Văn.

Sức mạnh từ cú đấm của Long Hình quá mạnh mẽ, chấn động khoảng không trước mặt Điền Văn, đồng thời một uy lực vô song phóng đến.

Điền Văn chỉ cảm thấy toàn thân bị luồng sức mạnh vô song bao phủ, một ngón tay cũng không thể động đậy.

Cả người giống như bị trói buộc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mắt Hồng Ấn phóng ra hai tia sáng đáng sợ.

Nếu không phải trực giác nói cho ông ta biết Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm thì e rằng bây giờ ông ta đã ra tay rồi.

Cú đấm của Long Hình phóng thẳng đến mặt Điền Văn.

Mặc dù nắm đấm của Long Hình còn cách Điền Văn một khoảng, nhưng Điền Văn lại không tự chủ được lùi lại phía sau.

Uy lực của nắm đấm lập tức xé rách quần áo của Điền Văn, đồng thời, Điền Văn phun ra một ngụm máu lớn.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Long Hình với vẻ khó tin.

“Anh… đạo cảnh của anh…”

Lúc này, Điền Văn cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy Tiêu Chính Văn lại nói sẽ cho bọn họ một cơ hội chiến đấu công bằng.

Đạo cảnh của Long Hình đã vượt qua hắn, mặc dù Long Hình vẫn là Đế Cảnh, nhưng thực lực đã vượt qua Thiên Cảnh cấp một.

“Nếu Long Vương không hiện thân thì lúc nãy anh đã chết rồi!” Long Hình lạnh lùng nhìn Điền Văn rồi nói.

Đúng vậy, nếu Tiêu Chính Văn không ra mặt phá vỡ vòng vây của bọn họ với Long Hình và Long Nguyệt thì Điền Văn chắc chắn sẽ chết dưới nắm đấm của Long Hình.

Nhớ lại vừa rồi Điền Văn còn định cùng Khổng Tề Thiên vây công Long Hình và Long Nguyệt, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi.

Nhìn thấy cảnh này, dù là Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng thì sắc mặt đều sa sầm lại, nhíu chặt mày.

Long Hình cũng chỉ là một trong tứ đại Long Tôn của điện Thần Long.

Mặc dù bọn họ không biết Long Tôn đại diện cho cái gì, nhưng về thực lực hay cảnh giới đều kém hơn Tần Lương Ngọc và Trần Huy Tổ.

Ngay cả Long Hình cũng có thể đánh Điền Văn phun ra máu chỉ bằng một chiêu, vậy thì Tần Lương Ngọc và Trần Huy Tổ thì sao?

Còn có cả Viên Thiên Canh chưa từng xuất hiện thì sao?

Từ đây có thể thấy, điện Thần Long quả nhiên không tầm thường!

Mặc dù trước đó Điền Văn đã bị sỉ nhục, mất đi tự tin, nhưng dù sao hắn cũng là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, chắc chắn không thể bại dưới tay Long Hình dễ dàng như vậy được.

Nhưng sự thật mạnh hơn lời hùng biện, Điền Văn đã bị Long Hình đánh bại chỉ trong một chiêu.
Chương 2598: Lặng lẽ trỗi dậy

Mặc dù Điền Văn lúc này vẫn còn sức chiến đấu, nhưng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nếu đấu tiếp thì Điền Văn sẽ chỉ thua thảm hại hơn, thậm chí còn có thể mất mạng.

Một người là Đế Cảnh cấp tám, một người là cậu chủ Chiến Quốc Thiên Cảnh cấp một, cho dù hòa nhau thì Điền Văn cũng tính là thua.

Điền Văn lúc này không còn mặt mũi nào để đấu với Long Hình nữa.

Hắn biết rõ đạo cảnh của đối Phương đã vượt xa hắn, cho dù hắn hơn đối phương một cảnh giới nhỏ, chỉ cần chưa vượt qua một cấp bậc thì chắc chắn hắn không phải đối thủ của Long Hình.

Nếu đánh tiếp, hắn chỉ có thể thua thảm hại hơn, đến lúc đó, chưa nói đến việc mất hết thể diện mà có khi tính mạng cũng không cứu được.

“Không ngờ cậu chủ Điền Văn lại bại trận như vậy!” Triệu Thắng nheo mắt đánh giá thật kỹ Long Hình.

Mặc dù ông ta chưa từng đấu với Long Hình, nhưng từ cảnh tượng vừa rồi, ông ta biết Điền Văn đã cố hết sức lực, nhưng vẫn bị Long Hình đấm nôn ra máu.

Điều này khiến Triệu Thắng vô cùng kinh ngạc.

Cùng là cậu chủ Chiến Quốc, Triệu Thắng biết rất rõ thực lực của Điền Văn. Bây giờ Điền Văn đã đột phá lên Thiên Cảnh, thực lực trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị hạ gục dễ dàng.

“Tiêu Chính Văn nhìn có vẻ ngang ngược, không có tâm cơ, nhưng thực ra lại thâm sâu khó lường!” Hoàng Yết thở dài nói.

Lúc này, Long Nguyệt cũng tiến lên một bước, nói với Điền Khải: “Mong cậu chủ chỉ bảo!”

Từ vết xe đổ của Điền Văn, Điền Khải nào dám coi thường Long Nguyệt nữa.

Thực ra bọn họ đều đã bỏ qua một chi tiết nhỏ, đó là lúc nãy năm người bọn họ hợp lực mới có thể đấu lại được Long Nguyệt và Long Hình. Sức lực của một người không thể so sánh với năm người hợp lực lại. https://vietwriter.vn/

Tiêu Chính Văn có được những bí mật cổ xưa được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, mà đám người Long Hình lại được Tiêu Chính Văn truyền dạy, trên thực tế, chỉ riêng về phần kế thừa, đám cậu chủ Chiến Quốc không thể so sánh nổi với bọn họ.

Cùng với sự thất bại của Điền Văn, sự tự tin của Điền Khải cũng bị lung lay.

Lúc Long Nguyệt ra tay, trong lòng Điền Khải không giữ nổi bình tĩnh.

Vừa rồi hắn cũng cẩn thận quan sát Long Nguyệt. Tuy chiêu thức của cô ấy hơi kỳ quái, nhưng chỉ cần không cho cô ấy cơ hội ra tay thì hắn chưa chắc đã thua.

Nhưng lúc hắn định chặn đòn tấn công của Long Nguyệt thì bóng hình của Long Nguyệt đột nhiên biến mất trong hư không.

Trong hư trong chỉ xuất hiện một gợn sóng, một giây sau, Long Nguyệt đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Một luồng sức mạnh dâng trào như sóng triều ập tới khiến Điền Khải cũng không dám do dự, vung nắm đấm hướng về phía Long Nguyệt.

Lúc này, Long Nguyệt tung chưởng, cả hư không cũng khẽ lắc lư, như một viên đá rơi xuống mặt nước, lấy lòng bàn tay Long Nguyệt làm trung tâm, tạo ra gợn sóng lắc lư.

Bỗng chốc, Điền Khải cảm giác cả người cuộn trào như sóng biển, trước mắt hắn không phải một cô gái yếu đuối, mà là một con sóng khổng lồ cao tới vạn trượng!

Còn hắn chỉ như một người bình thường đứng dưới con sóng lớn, đối mặt với con sóng khổng lồ, hắn nhỏ bé và bất lực.

Dường như chỉ cần thủy triều hạ xuống là có thể khiến hắn tan xương nát thịt.

“Đợi đã!”

Điền Khải đột nhiên chắp tay, thở hổn hển nói: “Tôi… tôi nhận thua!”

So với Điền Văn, Điền Khải thông minh hơn nhiều. Hắn biết chỉ cần đối mặt với chưởng này của Long Nguyệt, hắn sẽ còn thê thảm hơn Điền Văn.

Lúc này, chủ động nhận thua mới là sự lựa chọn thông minh nhất của hắn!

Thấy Điền Khải đã nhận thua, Long Nguyệt cũng thu lại khí thế, chắp tay nói với Điền Khải: “Đã nhường rồi!”

Chỉ trong chốc lát, hai vị cậu chủ đã lần lượt bị đánh bại, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Long Hình và Long Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là tay sai đắc lực của Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không được coi là đồ đệ. Điều này cũng chứng tỏ một điều rằng…

Điện Thần Long không thể ức hiếp!

Giới thế tục càng không thể động vào!

Một thế lực mới đã lặng lẽ trỗi dậy ở vùng ngoài lãnh thổ!
Chương 2599: Không khả quan

Long Hình và Long Nguyệt không chỉ dùng hành động đánh lên mặt anh em Điền Văn mà còn cho tất cả mọi người đang có mặt một cái tát rất kêu!

Cậu chủ Chiến Quốc mà họ vẫn luôn phục tùng lại bị đánh bại chỉ với một đòn!

Quan trọng hơn là Long Nguyệt và Long Hình bây giờ còn ở cảnh giới Đế Cảnh cấp tám, nếu như bọn họ đột phá lên Thiên Cảnh thì có phải là nguy rồi hay không?

Bây giờ bọn họ đã có thể đánh bại hai anh em Điền Văn chỉ với một đòn, nếu như tới được Thiên Cảnh thì e rằng sẽ thực sự là vô địch ở cùng bậc cảnh giới!

Bây giờ, ai còn dám khinh thường điện Thần Long, ai còn dám coi nhẹ thế tục nữa đây?

Những tông môn hay thế lực các phương khi trước còn ôm mộng tưởng với thế tục, lúc này cũng buộc phải gạt đi ý định của mình!

Còn về Đế Khư, ai còn dám nhòm ngó tới nữa?

Mấu chốt đó còn chỉ là một đàn em của Tiêu Chính Văn, mà bản thân Tiêu Chính Văn thì đã ở Thiên Cảnh từ lâu, thực lực của Tiêu Chính Văn sẽ khủng bố tới độ nào?

“E rằng cục diện của vùng ngoài lãnh thổ sắp biến đổi! Sợ là giới thế tục cũng sắp chiếm luôn vị trí số một luôn rồi!”, ông lão sau lưng Nguỵ Vinh Kỳ khẽ thở dài một tiếng, nói.

“Ông lão, ý của ông là…”, Nguỵ Vinh Kỳ quay đầu nhìn về phía ông lão sau lưng, lên tiếng với vẻ kinh ngạc.

“Điện Thần Long, hoặc là nói sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã thay đổi cục diện của vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí đã phá vỡ sự cân bằng giữa các phương! Vậy nên nước Ngụy chúng ta tốt nhất đừng đối địch với điện Thần Long, cũng đừng nhúng tay vào chuyện trong giới thế tục!”

Ánh mắt của ông lão nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói.

“Lão tướng quân Long Cổ, lẽ nào ngay cả ông cũng…”

Nguỵ Vinh Kỳ vẫn còn chưa nói hết câu, Long Cổ đã ngắt lời: “Vừa mới nhận được thông tin bên phía thành Minh Nguyệt, thành Minh Nguyệt xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Lúc này tuyệt đối không thể tuỳ ý hành động!”

Thấy biểu cảm nghiêm trọng của Long Cổ, trong lòng Nguỵ Vinh Kỳ không khỏi trầm xuống!

“Sao thế? Lẽ nào âm phủ đã xông lên trên mặt đất rồi?”, Nguỵ Vinh Kỳ kinh hô.

Long Cổ khẽ gật đầu!

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng nhận được tin báo, bên phía thành Minh Nguyệt, âm phủ đã tiến vào thế giới trên mặt đất!

Cả đảo Huyền Không ngay lập tức chìm vào tĩnh lặng, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn, chỉ cần Tiêu Chính Văn chưa lên tiếng thì bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ đợi!

Trận chiến ngày hôm nay đã chứng minh cho người đời thấy được thực lực của điện Thần Long, nói một cách chuẩn xác thì Tiêu Chính Văn đã dựa vào sức mình đàn áp cho tất cả bọn họ không ngóc đầu lên nổi!

Mà chuyện lớn phát sinh bên phía thành Minh Nguyệt chỉ có mấy cậu chủ Chiến Quốc mới có thể giải quyết, trong khi mấy người bọn họ trước mắt lại chỉ có thể làm việc dựa theo sắc mặt của Tiêu Chính Văn!

“Tiêu Chính Văn, bên phía thành Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện lớn rồi, lẽ nào anh còn không thả cho chúng tôi trở về sao?”, Điền Khải nở một nụ cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Ban nãy tay sai của nước Tề đã âm thầm báo cho anh em Điền Văn biết chuyện xảy ra bên phía thành Minh Nguyệt, điều này cũng khiến cho Điền Khải nhìn thấy một tia hy vọng tìm lại thể diện!

Hơn nữa, hai người Hachiki Orochi và Tử Cống đang trên đường tới thành Thiên Khu!

Bên phía Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ cử đại diện tới!

Mặc dù Tiêu Chính Văn kế thừa tàn niệm của Hạng Vương, thế nhưng dù là bản thân Hạng Vũ, tới cuối cùng cũng chết trong tay Thiên Đạo Minh Ước, Tiêu Chính Văn anh còn có thể dấy lên được sóng to gió lớn gì?

“Hình như anh lại có chỗ dựa rồi nhỉ? 80% là Hachiki và Tử Cống đang trên đường tới rồi phải không?”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Điền Khải, anh đã nhìn ra được manh mối từ trong ánh mắt của hắn!

“Anh biết là tốt! Chuyện liên quan tới thành Minh Nguyệt hết sức hệ trọng, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng cực kỳ coi trọng!”

“Tôi biết trong người anh có mang tàn niệm của Hạng Vũ, thế nhưng anh đừng quên ngay cả bản thân Hạng Vũ cũng chết ở trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước!”

Điền Khải vừa nói dứt lời, Điền Văn cũng cười lạnh lùng lên tiếng: “Mặc dù chúng tôi không phải đối thủ của anh, thế nhưng ông Tử Cống cũng xem như một phạm trù khác nhỉ?”

“Hôm nay anh công khai sỉ nhục chúng tôi chẳng khác gì đang sỉ nhục nhà họ Khổng, lúc ông Tử Cống tới đây cũng chính là thời điểm anh phải chết!”, Điền Văn chỉ về phía Tiêu Chính Văn với gương mặt méo mó, nghiến răng nói.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Điền Văn, bình thản nói: “Vậy thì tốt, tôi lại muốn nhìn xem Tử Cống sẽ giết tôi kiểu gì!”

Vừa dứt lời, một ánh hào quang đột nhiên loé lên từ phía chân trời!

Nhìn thấy ánh hào quang này, ngay cả Long Cổ cũng khẽ nhíu mày.

Đó là ánh hào quang phát ra từ Âm Sát Cổ Kính, mà ánh hào quang này vừa mới xuất hiện, cả thành Thiên Khu đều bị bao trùm vào bên trong!

Một luồng khí tức mạnh mẽ như biển sao bao trùm, thậm chí cả thành Thiên Khu đều đang lung lay sắp sụp đổ!

Âm Sát Cổ Kính là một trong số tám bảo vật của nhà họ Khổng, dù là Tử Cống, chưa tới đường cùng thì cũng không thể tuỳ tiện sử dụng, xem ra tình hình bên phía thành Minh Nguyệt đã cực kỳ không khả quan!

Mà ánh hào quang này rất nhanh đã quy tụ thành một điểm, chiếu thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn ánh hào quang đó lấy một lần, vẫn đang nhàn nhã uống trà.

Lúc này, một luồng khí tức cường đại khác cũng dâng lên theo!
Chương 2600: Đi cứu người

“Cút!”

Một chữ “cút” giống như thiên lôi, khiến cho ánh hào quang kia chấn động tới nát vụn!

Ngay sau đó, chỉ thấy một người đàn ông cường tráng mặc giáp bạc, tay cầm giáo dài đạp trời tiến đến!

Dù đồng thời đối diện với hai người Hachiki và Tử Cống, người đàn ông mặc giáp bạc vẫn không hề lộ ra chút lo sợ nào, ngược lại bá khí ngút trời còn cản lại khí tức của Tử Cống và Hachiki!

Vào khoảnh khắc người này xuất hiện, dù là Điền Văn hay là Khổng Tề Thiên thì gần như sắc mặt đều đồng thời biến đổi!

Bàng Uyên!

“Bàng Uyên!”

Tử Cống nhìn về phía người đàn ông mặc giáp bạc, cực kỳ không cam tâm gầm lên một tiếng, thế nhưng Bàng Uyên chỉ vung thanh giáo dài trong tay lên, một luồng sáng sắc lạnh đã chiếu rọi khắp bốn phương!

Dù là Hachiki hay là Tử Cống thì căn bản đều chẳng thể sánh ngang được với Bàng Uyên!

Vốn dĩ chuyến đi này của bọn họ là nhắm vào Tiêu Chính Văn, thế nhưng sự xuất hiện của Bàng Uyên lại làm đảo lộn hết tất cả kế hoạch của bọn họ!

Bọn họ đã nghe nói về quan hệ giữa tứ kiệt Chiến Quốc và Tiêu Chính Văn từ lâu, bây giờ muốn giết Tiêu Chính Văn ở trước mặt Bàng Uyên đã là chuyện không có khả năng!

Sau khi hai người do dự mất một lúc thì cũng đành lùi ra phía sau.

“Xem ra ông Tử Cống mà mấy người chờ đợi chỉ có thể khiến cho mấy người thất vọng mà thôi!”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía Điền Văn, mà Điền Văn thì lại đang siết chặt tay thành nắm đấm.

Hắn đã phẫn nộ tới cực điểm!

“Mặc dù Bàng Uyên không phải một trong số tứ kiệt Chiến Quốc có thực lực đỉnh cao, thế nhưng hạng như Tử Cống thì còn lâu mới xứng làm đối thủ của ông ta!”, Long Cổ nhìn về phía Bàng Uyên bằng ánh mắt hết sức sùng kính!

Dẫu sao thì trước đây ông ta cũng là một trong số những cấp dưới của Bàng Uyên!

“Hừ, hạng tép riu như Tử Cống sao có thể so với chiến thần Đại Nguỵ của chúng ta?”, Nguỵ Vinh Kỳ nhìn về phía Bàng Uyên với vẻ ngưỡng mộ!

Dù gì Bàng Uyên cũng từng là Nguỵ thần, thế nhưng không biết tại sao sau khi tới vùng ngoài lãnh thổ lại thông đồng làm bậy với mấy người Trương Nghi, cùng nhau quy phục về dưới trướng Doanh Thị!

Đây cũng là nỗi đau không thể xoá nhoà trong lòng Nguỵ Vinh Kỳ!

Nếu như bây giờ Bàng Uyên vẫn là Nguỵ thần thì việc gì hắn phải bồi dưỡng Nguỵ Võ Hầu cơ chứ?

Việc gì phải đi xin Ngô Khởi viện trợ?

“Mạt tướng Long Cổ tham kiến thượng tướng quân!”

Thấy Bàng Uyên sải bước tiến về phía đảo Huyền Không, Long Cổ vội vàng đứng dậy chắp tay chào hỏi Bàng Uyên!

“Không cần đa lễ!”

Bàng Uyên cười nhạt, sau đó nhìn về phía mấy người Điền Văn, sắc mặt khó đoán, lên tiếng: “Điền Văn, Điền Khải! Tôi cũng có chút nguồn gốc với Tổ Thượng của mấy người, hành vi của mấy người bây giờ thật sự khiến cho Tổ Thượng của mấy người phải cảm thấy hổ thẹn!”

Điền Văn và Điền Khải bị Bàng Uyên chửi cho mất mặt ngay trước bao nhiêu người, thế nhưng đối diện trực tiếp với một trong số tứ kiệt Chiến Quốc, dù trong lòng họ có hàng nghìn hàng vạn nỗi uất ức thì cũng không dám thốt ra nửa chữ “không”!

“Bỏ đi, lui xuống!”

Bàng Uyên khinh thường xua tay với hai anh em Điền Văn, sau đó sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, tiện tay thu khí vận Thiên Khu vào trong ống tay áo, sau đó chắp tay nói với Bàng Uyên: “Tham kiến tướng quân Bàng!”

“Cậu Tiêu!”

Bàng Uyên cũng chắp tay chào hỏi Tiêu Chính Văn, sau đó nói với biểu cảm nghiêm trọng: “Âm phủ dâng lên mặt đất, thế lực các phương đều có không ít người bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa mấy người Trương Việt cũng bị nhốt ở trong đó rồi!”

“Cái gì? Âm phủ khống chế thành Minh Nguyệt rồi ư?”, Long Cổ thất thanh hét lên.

Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc tới mức biến sắc!

Từ cổ chí kim, âm phủ vẫn luôn bị áp chế bên trong lòng đất, một khi âm phủ dâng lên trên mặt đất, vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho đất cằn trải dài ngàn dặm!

“Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, chỉ là rêu Âm Dương đã xuất hiện ở bên ngoài thành Minh Nguyệt rồi!”, Bàng Uyên thở dài nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Rêu Âm Dương là một loài rêu sinh trưởng trong âm phủ, là một loại thực vật mà chỉ cõi âm mới có!

Bây giờ nó lại xuất hiện xung quanh thành Minh Nguyệt, điều đó nói lên rằng tình hình bên trong thành Minh Nguyệt đã xấu tới cực điểm!

“Người nhà họ Trương đều bị nhốt trong thành Minh Nguyệt ư?”

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, chuyện anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của mấy người Trương Việt.

“Ngoại trừ Trương Việt ra, không một ai trong nhà họ Trương thoát ra được, chỉ là…”

Không để cho Bàng Uyên nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời: “Thành chủ Tần, theo tôi tới thành Minh Nguyệt cứu người!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom