• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2586-2590

Chương 2586: Không liên quan

“Hừ, cậu chủ Chiến Quốc với Thế Tử Thánh Giáo Đình gì chứ, tôi thấy chẳng qua chỉ là đám tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo mà thôi!”

Caseus và Andrew liếc nhìn mọi người trên khán đài, mọi người lập tức ngừng bàn tán. Mấy người vừa lên tiếng cũng vội vàng cúi đầu xuống, sợ trở thành mục tiêu của hai vị Thế Tử.

“Quy tắc vừa rồi là do chính các người đặt ra, cao thủ Thiên Cảnh không được tham gia vào trận đấu ngày hôm nay, lẽ nào các người định phá vỡ quy tắc sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Tần Lương Ngọc, Caseus chế nhạo: “Quy tắc? Sao tôi không biết trên đời này còn có quy tắc này nhỉ?”

“Hơn nữa, quy tắc cũng là do con người đặt ra. Nếu đã là do con người đặt thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào!”

Tần Lương Ngọc chế nhạo nói tiếp: “Nói hay lắm! Có nghĩa là nếu các người thắng thì người khác sẽ phải tuân thủ quy tắc của các người, nếu các người thua thì các người có thể tùy ý dẫm đạp quy tắc của người khác phải không?”

Nghe xong, Khổng Tề Thiên cũng từ từ đứng lên nói: “Không chỉ bọn họ muốn cọ xát với hai vị, mà ngay cả tôi cũng muốn đấu thủ vài chiêu với hai vị!”

Vừa nói, Khổng Tề Thiên vừa liếc nhìn xung quanh. Mặc dù mọi người đều biết Khổng Tề Thiên đang dùng thế lực để ép bức người, nhưng không ai dám lên tiếng.

Ba vị cao thủ Thiên Cảnh cùng xuất chiến, chèn ép hai vị tiểu bối cảnh giới Đế Quân, đúng là không biết xấu hổ!

“Các người còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?” Tần Lương Ngọc lạnh lùng nói.

“Câm miệng!”

Điền Văn đột nhiên tức giận quát lớn, đứng bật dậy.

“Câm miệng? Sao thế? Cậu chủ Điền Văn không cần mặt mũi nữa sao?” Trần Huy Tổ cầm cây giáo, đứng dậy.

“Ông Thừa, quy tắc lúc nãy ông nói thì sao?” Long Hình lạnh lùng nhìn ông Thừa, trầm giọng chất vấn.

“Quy tắc chưa từng thay đổi, nhưng vì thực lực của các người quá mạnh, cho nên phải tìm người có thực lực tương đương để đấu với các người mà thôi!”

“Làm vậy mới là có trách nhiệm với tất cả mọi người, cũng là vì công bằng! Tôi nghĩ mọi người có mặt tại đây đều có cùng suy nghĩ giống tôi, phải không?”

Ông Thừa biện minh một cách trơ trẽn.

Trong tình huống hiện tại, ai dám nói nửa lời?

“Được rồi! Nếu ông Thừa đã nói vậy thì chúng tôi không có gì để nói nữa. Chỉ là thái độ của cậu chủ Điền Văn là thế nào vậy? Long Nguyệt lạnh lùng nhìn Điền Văn, vẻ mặt thờ ơ, không chút sợ hãi.

“Thực ra, tranh giành khí vận chỉ là cơ hội để cọ xát và học hỏi mà thôi. Cho dù trước đây các người có thù oán với Thánh Giáo Đình thì cũng không nên ra tay giết người, huống hồ hai bên không thù không oán, các người làm vậy thật không thỏa đáng!”

Điền Văn giả vờ bất lực, lắc đầu chế nhạo.

“Cậu chủ Điền Văn thật khéo ăn nói, nói bừa một câu cũng tìm ra được cái cớ thích đáng!” đáy mắt Tần Lương Ngọc ẩn hiện sát khí.

“Đây là sự thật không thể chối cãi! Sao có thể vừa ra tay đã lấy đi mạng sống của người khác chứ!” Điền Khải cũng đứng lên phụ họa theo.

Điền Văn giễu cợt: “Nếu không phải nể tình các người thay mặt nước Tề chiến đấu thì tôi cũng không dễ dàng buông tha cho các người!”

“Ồ?”

Khí tức của Tần Lương Ngọc đột nhiên thay đổi, bà ta tức giận bật dậy nói: “Được thôi! Bây giờ tôi sẽ thông báo với cả thiên hạ rằng điện Thần Long chỉ chiến đấu vì giới thế tục, chiến đấu vì chính bản thân mình!”

“Không chỉ quá khứ không liên quan gì đến nước Tề, mà hiện tại, thậm chí là tương lai cũng sẽ không bao giờ dính líu đến nước Tề!”

“Thật sao?”

Điền Văn hỏi với vẻ mặt sa sầm.

“Đương nhiên rồi!”

Tần Lương Ngọc thẳng thắn đáp.

“Vậy thì được!”

Điền Văn vừa dứt lời, hai luồng uy lực Thiên Cảnh đã đồng thời phóng về phía Long Nguyệt và Long Hình.
Chương 2587: Tiêu Chính Văn trở lại

Dù là anh em Điền Văn hay đám người Caseus đều cảm nhận được sự đe dọa tột độ của những người trong điện Thần Long, có thể nói, ngoài Hồng Ấn ra, tất cả mọi người đều có lý do ra tay với Long Nguyệt và Long Hình!

Hơn nữa, cho dù như thế nào, hai người họ cũng không được phép an toàn rời đi, còn về Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đảo Huyền Không!

Dù bỏ qua một người cũng sẽ trở thành một nỗi lo lớn cho bọn họ trong tương lai!

Bằng không, nếu điện Thần Long thật sự lớn mạnh sẽ cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có thể sẽ uy hiếp toàn bộ đông vực!

“Thế nào, các người định vây đánh chúng tôi sao?” Tần Lương Ngọc chậm rãi đứng dậy, trong mắt bắn ra sát khí!

Ông Thừa nhìn thấy Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ cũng muốn tham gia chiến đấu, vội hất tay nói: “Thành chủ Tần, đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ là tranh đoạt khí vận Thiên Khu thôi!”

“Nếu là trận chiến tranh khí vận, thì bất cứ ai cũng có thể ra tay, đây là quy tắc đã được nói rõ trước đó rồi!”

Người vẫn chưa nói lời nào, Long Ngao, cười chế giễu: “Hay cho câu làm việc theo quy tắc, nói thẳng ra, các người chẳng qua là đang bắt nạt người khác mà thôi!”

“Thậm chí nói khó nghe hơn, các người muốn hợp nhau tấn công, ỷ đông hiếp yếu để quyết định thắng thua!”

Ngay khi Long Ngao nói ra lời này, ngay cả sắc mặt của ông Thừa cũng biến đổi.

“Hừ, sao nào, chẳng lẽ bây giờ anh còn chưa hiểu, vùng ngoài lãnh thổ là thế giới như thế nào sao? Ở đây, chỉ có thực lực mới là vua!”

“Quy tắc gì chứ? Lời của kẻ mạnh mới là quy tắc, ở đây, kẻ yếu trước giờ đều không xứng để phản kháng, bằng không, chỉ có con đường chết!”

Khi lời nói của Điền Văn vừa dứt, khí tức của năm cao thủ Thiên Cảnh lập tức bùng nổ!

Sức ép mạnh mẽ vô song lập tức khiến cả người Long Nguyệt và Long Hình không thể động đậy.

“Nói hay lắm!” Long Hình không hề giận ngược lại còn mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm!

Không chỉ Long Hình mỉm cười, mà Long Ngao và đám người Tần Lương Ngọc cũng cười theo.

“Nói hay lắm! Quy tắc là kẻ thắng kiềm chế kẻ yếu, kẻ yếu không đáng để phản kháng, cũng không thể phản kháng, thế nhưng, các người làm sao biết được, quy tắc mà các người đặt ra, trên thực tế không phải đang kiềm chế các người, mà là đang kiềm chế người khác chứ?”

Ánh mắt của Tần Lương Ngọc quét qua khuôn mặt của những người xung quanh, lúc này, chỉ có đám người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng là chưa ra tay!

Nhưng bọn họ sẽ không giúp Điền Văn, cũng không thể đứng về phía điện Thần Long, chỉ thờ ơ nhìn tất cả mọi việc!

“Quy tắc? Người của Điện Thần Long chẳng lẽ không biết, tất cả những quy tắc đều được đặt ra cho bản thân họ sao?” Hoàng Yết liếc nhìn Ngụy Vinh Kỳ, liên tục lắc đầu.

Bản thân Hoàng Yết khinh thường việc đồng mưu với đám người Điền Văn, đặc biệt là hắn luôn coi thường Khổng Khưu - một kẻ tiểu nhân miệng đầy những lời đạo nghĩa, lại càng không giống đám người Caseus, đi gây sự, trêu chọc điện Thần Long!

Ngụy Vinh Kỳ đang nhìn tất cả những chuyện này bằng con mắt lạnh lùng, rất nhiều chuyện, hắn đã nhìn thấu hết.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng, bây giờ không phải đám người Điền Văn đang cho điện Thần Long một cơ hội, mà là điện Thần Long vẫn luôn cho bọn họ cơ hội!

Liếc nhìn hai người đang bị giam cầm ở trên võ đài, Tần Lương Ngọc kiên nhẫn hỏi: “Tôi hỏi các các người lần cuối, các người thật sự không định chấp hành nội quy đúng không?”

“Hừ! Trước đây không phải Điền Văn đã cho các người câu trả lời rồi sao?” Quy tắc, chẳng qua là kẻ yếu đặt ra thôi, còn kẻ mạnh tất nhiên có thể phá vỡ mọi luật lệ! Cô bị điếc, hay bị mù, nghe không hiểu lời nói của con người hả?”

Ông Thừa dứt khoát xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của mình, đe dọa bằng giọng nói lạnh lùng.

“Quy tắc? Các người xuống âm phủ tìm quy tắc của các người đi!”

Nói xong, Điền Văn rút kiếm trong tay ra, sát khí trong mắt ngút trời!

Nhìn thấy Điền Văn cầm lấy kiếm chạy đến, Long Nguyệt và Long Ngao không những hoàn toàn từ bỏ phản kháng, thậm chí còn không thèm để mắt đến Điền Văn.

“Các cậu chủ hình như đã bỏ qua mất một chuyện, tuân thủ quy tắc mà tôi nói chính là chúng tôi đang tuân thủ quy tắc, chứ không phải là các người không tuân theo quy tắc!”

“Nếu các người đã không muốn chúng tôi tuân theo quy tắc, vậy thuận theo ý của các người vậy!”

Nói xong, Tần Lương Ngọc cũng quay đầu nhìn về phía Tây Bắc, trầm giọng nói: “Anh Tiêu, các cậu chủ đã nói rồi, bọn họ không muốn tuân theo quy tắc, cũng không muốn chúng tôi tuân theo quy tắc!”

Ngay khi hai chữ “Anh Tiêu!” vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hoảng hốt, đặc biệt là đám người Điền Văn, sắc mặt của bọn họ đóng băng ngay lập tức!

“Ừ, để đó cho tôi!”

Một giọng nói lạnh lùng như từ trên trời truyền đến, sau đó một luồng ánh sáng chậm rãi bay lên, một bóng lưng quen thuộc bước vào trong hư không!

Gần như mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn đều mang theo uy thế của Đế Vương!

Ngay khi Tiêu Chính Văn bước vào khoảng không, đám người Điền Văn lập tức tái mặt vì sợ hãi!

“Anh ta… Sao anh ta lại còn sống? Chuyện này không thể nào… tuyệt đối không thể nào!” Caseus là người đầu tiên hoảng sợ hét lớn.

Khổng Tề Thiên cũng nặng nề nuốt nước bọt, liên tục dụi mắt, đánh giá Tiêu Chính Văn như thể đang gặp ma.

Toàn bộ thành Thiên Khu, gần như hoàn toàn sôi sục cùng một lúc!

“Người đó… đó là Tiêu Chính Văn!
Chương 2588: Đứng hình tại chỗ

“Cái gì? Tiêu Chính Văn không phải chết rồi sao? Nửa năm trước đã chết ở Minh Hà mà!”

“Chẳng lẽ…Chẳng lẽ tất cả chỉ là nói dối?”

Nhất thời, tất cả những lời bàn tán đều nổi lên khắp nơi!

Nếu ai đã từng nhìn thấy quá khứ của Tiêu Chính Văn qua trận pháp Thiên Kính thì sao lại không biết danh tiếng của Tiêu Chính Văn cơ chứ?

Chỉ vài câu cười nói của anh đã từng khiến đám người Tử Cống và Tử Dư phải cúi đầu, anh chỉ tay đã từng ra lệnh sai khiến cậu chủ Chiến Quốc như một tên nô lệ!

Thậm chí còn buộc Điền Văn phải tự tay giết chết thuộc hạ của mình!

Có thể nói, kể từ lúc đó, Tiêu Chính Văn đã trở thành truyền thuyết ở vùng ngoài lãnh thổ!

“Hừ, lần này có kịch hay để xem rồi, Tiêu Chính Văn lại có thể chết đi sống lại, e rằng Điền Văn sắp gặp họa lớn!” Hoàng Yết không khỏi quét nhìn Điền Văn, người vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, đòi chém đòi giết nhưng nháy mắt đã sợ đến tái mặt.

“E rằng không phải chỉ có anh ta, Khổng Tề Thiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, một tên nham hiểm xảo quyệt, chỉ có thể kiêu ngạo một lúc, trời không trừng phạt ông ta, ắt sẽ có người khác trừng phạt!” Ngụy Vinh Kỳ lạnh lùng cười nói.

Phải biết rằng, ban đầu đám người Điền Văn chẳng qua chỉ là xúc phạm Tiêu Chính Văn bằng lời nói, đã bị Tiêu Chính Văn ép phải giết thuộc hạ của mình, nhưng bây giờ hắn lại đang nhắm vào điện Thần Long!

Với phong cách làm việc của Tiêu Chính Văn, sao có thể để dễ dàng tha cho bọn họ?

Có thể nói rằng ngay từ khi Tiêu Chính Văn xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

“Lần này tôi phải xem xem, con chó già họ Thừa sẽ có kết cục gì! Còn có bọn ngụy quân tử của nhà họ Khổng, còn có gì để nói!”

“Hai tên khốn kiếp của Thánh Giáo Đình cũng đừng hòng chạy thoát, vốn không liên quan gì đến bọn họ, cứ phải cậy thế bức người, lần này thì tốt rồi, Tiêu Chính Văn đích thân đến, xem bọn họ có kết cục thảm đến mức nào!”

Nhiều người đều nhìn về phía ông Thừa và đám người Caseus với vẻ mặt nghiền ngẫm.

Mâu thuẫn giữa anh em Điền Văn và Tiêu Chính Văn có từ lâu, đã không còn là tin tức mới gì nữa!

Nhưng dù là Caseus hay ông Thừa, trước đây cũng không có ân oán gì với Tiêu Chính Văn, lại nhất quyết muốn trở thành kẻ thù của điện Thần Long. Lần này chọc giận khiến Tiêu Chính Văn phải đích thân ra tay, những ngày tốt đẹp của họ sắp kết thúc rồi!

Họ thầm nghĩ rằng so với việc Tiêu Chính Văn chết đi sống lại, thì họ càng mong Tiêu Chính Văn đừng nương tay, dạy dỗ con chó già họ Thừa một cách tàn nhẫn mới có thể vừa lòng!

Những người khác đều không hề quan tâm việc Tiêu Chính Văn sống lại, nhưng Caseus lại không thể không quan tâm!

Bởi vì đó căn bản là chuyện không thể nào!

Lục Mang Tinh Trận là bí thuật Thánh Giáo Đình của bọn họ, chuyên hiến tinh huyết của người khác để giành lấy năng lượng!

Nhưng rõ ràng bọn họ đã nâng cao cảnh giới rồi, tại sao Tiêu Chính Văn còn có thể sống trên đời này?

Đám người Điền Văn cũng sửng sốt một lúc, nhưng ngay sau đó đã định thần lại.

“Cho dù anh có chết đi sống lại thì đã sao? Bây giờ năm người chúng tôi đã đột phá đến Thiên Cảnh, giết anh dễ như trở bàn tay!”

Hai mắt Điền Văn hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, bốn người kia cũng lộ ra sát khí ngất trời không chút che giấu.

Họ đưa mắt nhìn nhau, gần như đồng thời cùng đưa ra quyết định!

Ngay khi đám người Điền Văn định tấn công Tiêu Chính Văn, thì cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, thờ ơ lướt nhìn gương mặt của bọn họ, khẽ cười nói: "Khuyên các người một câu, tốt nhất đừng nên ra tay!"

“Nếu không, các người sẽ hối hận đấy!”

Một mình đối mặt với năm cao thủ Thiên Cảnh, nhưng Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh thoải mái đến mức này, khiến mọi người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc!

Bất kể là ai, đối mặt với sự bao vây của năm vị cao thủ Thiên Cảnh, đều không có cơ hội sống!

"Đừng nghe anh ta nói nhảm, giết anh ta đi!"

Điền Văn gầm lên, hắn là người đầu tiên nâng kiếm giết Tiêu Chính Văn!

Nhìn thấy Điền Văn đã ra tay, đám người Khổng Tề Thiên cũng không còn do dự nữa, lần lượt tấn công về phía Tiêu Chính Văn bằng tất cả lực chiến của mình!

Cùng với sự bùng nổ của năm luồng khí tức kinh hoàng, toàn bộ đảo Huyền Không đã hoàn toàn sôi sục!

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ đến là Tiêu Chính Văn chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve tay áo của mình thì khí tức kinh hoàng và sức ép vô song của đám người Điền Văn gần như lập tức tan biến!

Dường như tất cả những chuyện này đều chưa từng xảy ra, mà đám người Điền Văn lại giống như tượng gỗ, đứng hình tại chỗ, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng đôi mắt kinh hãi!
Chương 2589: Con rối

Trước đây năm người họ có ý định hiến tế tinh huyết của Tiêu Chính Văn bằng Lục Mang Tinh Trận, nhưng kết quả không chỉ không thể hiến tế tinh huyết của Tiêu Chính Văn mà ngược lại có làm cho Tiêu Chính Văn giác ngộ được quy tắc vận hành của Lục Mang Tinh Trận.

Cuối cùng Tiêu Chính Văn không chết thì đã đành, còn đổi hướng khống chế Lục Mang Tinh Trận.

Hơn nữa còn lợi dụng sơ hở của Lục Mang Tinh Trận biến mấy người họ thành con rối của mình. Đừng thấy họ đã đột phá Thiên Cảnh mà lầm, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn cũng có thể giam cầm sức mạnh của họ bất cứ lúc nào.

Hơn nữa họ càng mạng thì sức mạnh cung cấp cho Tiêu Chính Văn càng nhiều, như thế họ liên tục phải lặng lẽ chia một nửa lợi ích mà tự mình tu luyện đạt được cho Tiêu Chính Văn.

Đây cũng là nguyên nhân chính tại sao Tiêu Chính Văn chỉ mất chưa đến nửa năm đã có thể làm cho mấy người Long Nguyệt thành cao thủ Đế Cảnh.

Thế nên dù đồng thời đối mặt với sự bao vây của năm người nhưng Tiêu Chính Văn không tỏ ra sợ hãi, giữ chặt năm người tại chỗ.

Thực lực của năm người họ không chỉ không thể bùng phát mà ngược lại còn bị Tiêu Chính Văn khống chế, thậm chí không có sức để động ngón tay.

Sức mạnh giam cầm họ này chính là sức mạnh phát ra từ bản thân họ nên dù thế nào, họ cũng không thể thoát khỏi ràng buộc của sức mạnh này.

Hai đầu gối Điền Văn mềm nhũn khuỵu luôn xuống đất.

Không phải hắn sợ mà là lúc này cả người hắn đều không nghe theo lý trí của mình.

Sau đó đám người Khổng Tề Thiên cũng lần lượt quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, ngay cả Errdogan cũng quỳ gối.

Điền Văn không cam lòng ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, anh dám sỉ nhục tôi”.

Đây gọi là thà chết vinh còn hơn sống nhục.

Lúc này đường đường là Điền Văn – cậu chủ Chiến Quốc mà lại quỳ với Tiêu Chính Văn trước biết bao nhiêu người?

Với họ, điều này còn khiến họ cảm thấy đau đớn hơn cả giết họ.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm để ý đến đám người Điền Văn mà sải bước đi về phía ông Thừa bên khán đài.

“Vừa rồi ý ông là ông có thể hạ thấp điện Thần Long chỉ bằng thực lực là điều đương nhiên?”

Chỉ một câu đã khiến ông Thừa trên khán đài run rẩy, trán ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng dù nói thế nào, ông ta cũng là nhân vật tầm cỡ đại diện cho Đế Vương Các, cho dù cảm thấy lo lắng nhưng phải giả vờ bình tĩnh.

“Thật ra vừa rồi thành chủ Tần đã cho các ông cơ hội rồi, ít nhất đã cho cái mạng chó của ông một cơ hội nhưng tiếc là các ông không biết thức thời”.

Trong lúc nói, Tiêu Chính Văn đã đi đến trước mặt ông Thừa, cúi đầu nhìn xuống ông Thừa đang ngồi trên ghế run lẩy bẩy: “Ông nói xem tôi có dám giết ông ngay tại đây không?”

Nghe thế ông Thừa cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Ông ta rất muốn nói không dám nhưng nhớ đến cảnh tượng Tiêu Chính Văn đối mặt với đám người Tử Cống ngày hôm đó, ngay cả Tử Cống và Tử Dư mà cũng bị Tiêu Chính Văn vả vào mặt trước bao người thì ông ta có là gì?

Người như thế còn có gì là không dám làm?

“Dĩ nhiên… là cậu dám”, ông Thừa mặt không còn giọt máu đáp.

“Ừ, xem như ông thông minh, nếu ông đã có tư tưởng chắc chắn sẽ chết vậy thì cứ làm trước một bước đi, có lẽ họ sẽ đi theo ông sớm thôi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh lên mặt ông Thừa một cú.

Tiêu Chính Văn tát một bạt tai, một tiếng “bốp” rõ to vang lên, cả khuôn mặt ông Thừa đều bị lệch sang một bên.

Thi thể ông Thừa văng xa mấy chục mét, sau đó rơi xuống đảo Huyền Không.

“Haizz, nếu đã không có ai làm chủ trì cuộc tranh đấu khí vận này thì tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng làm vậy”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn xung quanh nói: “Các vị có ý kiến gì không?”

Ý kiến?

Ai dám có ý kiến!

Câu nói của Tiêu Chính Văn lại vô cùng ngang ngược.

“Tiêu Chính Văn! Anh… anh làm gì chúng tôi rồi? Còn không mau thả bọn tôi ra”, Điền Văn nhìn Tiêu Chính Văn trên khán đài tức giận quát tháo.

Thật ra đến bây giờ đám người Điền Văn đã hiểu ra mọi chuyện, chắc chắn là lúc hiến tế đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới chưa thể hiến tế tinh huyết của Tiêu Chính Văn, còn khiến họ trở thành con rối của Tiêu Chính Văn.

“Anh còn xem mình là người kế vị thật sao? Tiếc là nơi này không phải là nước Tề, lời anh nói chẳng khác nào rắm cả”.

“Hơn nữa không phải Điền Văn anh rất thích ỷ thế chèn ép người khác à?”

Long Hình mỉm cười nhìn Điền Văn, đồng thời giơ chân lên đạp lên mặt Điền Văn.

“Anh dám!”
Chương 2590: Thả hổ về rừng

Ngay lúc đế giày màu đen đạp lên mặt Điền Văn, hắn như thốt lên một tiếng hét tức giận.

“Đế giày của tôi hơi bẩn, mượn mặt của Điền Văn dùng một chút, tin chắc Điền Văn đại nghĩa hào phóng hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ? Hơn nữa lúc nãy đã cho các người cơ hội rồi đấy thôi”.

“Tiếc là các người lại cho rằng chúng tôi đang cầu xin, haizz ngu ngốc đến mức này thật không biết anh làm sao mà sống từ thời đại Chiến Quốc đến hôm nay chứ?”

“Chỉ là không biết mùi vị đế giày của tôi thế nào?”

Long Hình không để tâm đến cơn giận của Điền Văn mà thờ ơ nói.

Điền Văn càng vùng vẫy, càng tức giận thì càng thu hút ánh nhìn của người khác.

“Tiêu Chính Văn, anh lại dám để một thuộc hạ sỉ nhục bọn tôi”, Điền Khải đã tức giận đến mức cực điểm.

Trước giờ chỉ có họ mới sỉ nhục người khác, ai dám dùng đế giày giẫm lên mặt họ như thế chứ?

“Nói hay lắm, nhưng tôi thích nhìn cậu ta sỉ nhục các người, anh có thể làm được gì? Thuộc hạ của Tiêu Chính Văn tôi muốn sỉ nhục ai thì cứ làm, đây là quy tắc của tôi”.

Sỉ nhục anh thì thế nào?

Trước đó dù là Tần Lương Ngọc hay mấy người Long Hình cũng từng cho các người cơ hội rồi.

Nhưng kết quả thế nào?

Đám người Điền Văn ỷ vào việc người đông trở mặt với người ta, còn ỷ thế ép bức người khác, bây giờ thì sao?

Lại quay ngược sang trách người ta sỉ nhục mình?

Lúc này những người khác cũng tỏ vẻ không cam lòng.

Dù sao lúc này họ cũng đã là cao thủ Thiên Cảnh, chẳng qua là vì Lục Mang Tinh Trận có vấn đề mới bị Tiêu Chính Văn khống chế, chứ không phải là bị Tiêu Chính Văn đánh bại.

Thế nên dù là anh em Điền Văn hay đám người Khổng Tề Thiên đều không chịu cam lòng nghe theo.

“Hắn đã xuất hiện rồi, lẽ nào các người vẫn còn ngồi đó nhìn sao?”, Điền Văn lạnh lùng nhìn Ngụy Vinh Kỳ.

“Không sai, hắn chính là hung thủ giết chết Ngụy Võ Hầu, hắn mới là hung thủ”, Điền Khải cũng nói theo

Ngụy Vinh Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, không có ý định nhúng tay vào.

Thật ra Ngụy Vinh Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, có để đoán được thật ra Tiêu Chính Văn là hung thủ đánh lén Ngụy Võ Hầu từ việc anh bị năm người Điền Văn âm thầm tính kế ở Minh Hà nhưng lại không hề hấn gì, cộng thêm những việc trước đó.

Nhưng Ngụy Vinh Kỳ vẫn không hề có hành động gì, chỉ lạnh nhạt quan sát mọi việc.

“Xem ra các người vẫn không phục?”, Tiêu Chính Văn tỏ ra thú vị nhìn Điền Văn.

“Hừ!”

“Tên họ Tiêu, bọn tôi sinh ra đã là quý tộc, năm đó mấy người bọn tôi có người nào mà không phải là sự tồn tại uy hiếp một phương, chinh chiến khắp nơi”.

“Lúc bọn tôi giết Bạo Tần e là tổ tiên của anh còn chưa ra đời nữa kìa, thế mà lại dám buộc bọn tôi quỳ xuống, đây là đại nghịch”.

Điền Văn khàn giọng gào mồm lên.

Đúng như hắn nói, cho dù là bất kỳ ai trong bốn cậu chủ Chiến Quốc đều là những người làm khuấy động thế gian năm đó.

Dù là Điền Văn cũng từng tung hoành năm nước, chỉ huy đội quân hàng ngàn người.

Cực kỳ kiêu ngạo.

Bây giờ họ không phải thất bại dưới tay Tiêu Chính Văn mà là thất bại với chính mình, làm sao có thể cúi đầu chịu thua trước Tiêu Chính Văn?

“Nếu quyết đấu công bằng, e là anh đã chết dưới kiếm của bọn tôi lâu rồi”, Điền Khải nghiến răng gào lên.

“Giết anh chỉ là chuyện như trở bàn tay thôi”, Caseus cũng tự tin nói.

Họ tự tin như thế cũng có cơ sở, dù sao lúc này họ cũng đã đạt đến Thiên Cảnh, xét về cảnh giới đã hơn hẳn Tiêu Chính Văn, hơn nữa cho dù là kinh nghiệm chiến đấu hay nền tảng đều mạnh hơn một người trẻ chưa đến ba mươi tuổi như Tiêu Chính Văn.

“Được thôi, đã thế thì cho các người một cơ hội quyết đấu công bằng”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

Nghe thế Hồng Ấn ngồi trên khán đài cũng nhíu mày, Tiêu Chính Văn sẽ không giăng lưới mấy người này đâu nhỉ?

Không chỉ Hồng Ấn cảm thấy khó hiểu mà ngay cả người xem trận đấu cũng đều nhíu mày.

Thật ra họ mong đám người Điền Văn có thể công bằng đấu với Tiêu Chính Văn, như thế họ cũng có thể học được một số thứ.

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn giải bỏ giam cầm với họ thì chẳng phải thả hổ về rừng sao?

Ngụy Vinh Kỳ híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn, môi cong lên cười nói: “Kế hay”.

Một thị vệ ở đằng sau hắn nhìn Ngụy Vinh Kỳ nói: “Cậu chủ, cậu nói thế là sao? Nếu Tiêu Chính Văn thả hổ về rừng thì chẳng phải tự hại mình sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom