• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (12 Viewers)

  • Chương 2481-2485

Chương 2481: Không coi là thật

“Các cậu chủ quá khen rồi! Sau này, tôi vẫn còn phải nhờ cậy vào các vị!”, hòa thượng Tanaka cũng khách khí mời lại mọi người.

“Sức chiến của hòa thượng rất tốt, có thể gọi là đệ nhất thiên hạ, ngay cả tôi cũng không dám so tài với hòa thượng!” Khổng Tề Thiên nghiêm túc nói.

Lời này của ông ta không phải đang tâng bốc hòa thượng Tanaka, mà là đang nói sự thật.

“Quá khen, quá khen!’

“Thật ra, với tài năng của các cậu chủ, không bao lâu nữa, thực sự sẽ vượt qua tôi. Đến lúc đó, tôi nguyện làm con tốt cho các vị, mong các vị chiếu cố tôi hơn mới phải!”

Mặc dù lời này của hòa thượng Tanaka vô cùng khách khí, nhưng lại tương đương với việc thừa nhận lời Khổng Tề Thiên nói.

“Hòa thượng Túc Văn có phật pháp uyên thâm, sức chiến đấu cao, nhưng đáng tiếc là chưa từng nhờ hòa thượng chỉ bảo, thật sự đáng tiếc!” Errdogan nói với hòa thượng Tanaka.

“Ba ngày trước, hòa thượng Tanaka đã đấu với Caseus!”

Lúc này, Điền Khải đột nhiên đi ra từ sảnh sau.

“Kết quả thế nào?” Điền Văn và những người khác chuyển sự chú ý sang Điền Khải.

Mặc dù Caseus là người của Thánh Giáo Đình, nhưng thực lực có thể sánh ngang với bốn cậu chủ Chiến Quốc, cho nên mọi người vô cùng quan tâm đến kết quả của trận chiến này.

Có tin đồn rằng hòa thượng Tanaka là người mạnh nhất dưới trướng bốn cậu chủ Chiến Quốc, nhưng Điền Văn cũng chưa từng kiểm chứng tin đồn này.

Vì vậy, lời Điền Khải nói sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.

“Lúc đó chỉ là tình bạn chia cắt, Caseus còn muốn đi qua biển Sao Trời, vì vậy chắc chắn sẽ có biện pháp dự phòng”, hòa thượng Tanaka mỉm cười nói.

Mặc dù hòa thượng Tanaka chưa nói ra kết quả, nhưng từ biểu hiện của ông ta, mọi người đều có thể đoán ra được kết quả.

Ít nhất cũng là hòa, nếu không, sao bây giờ hòa thượng Tanaka có thể an toàn ngồi đây!

Ngay cả Hồng Ấn cũng phải liếc nhìn hòa thượng Tanaka.

“Thật ra, như lời hòa thượng nói, chỉ là hòa nhau mà thôi!”, Điền Khải vừa cười vừa nói, ngồi xuống bên cạnh Điền Văn, tự rót một tách trà rồi nhấp một ngụm.

Nghe vậy, mọi người còn kinh ngạc hơn.

Thực ra cho dù cùng cấp bậc, cũng khó có thể hòa nhau, trừ phi một bên nào đó khống chế lực vừa phải.

Đám người Điền Văn đều tự nhận không có năng lực khống chế này. Đừng nói là khống chế, cho dù dùng hết sức lực cũng chẳng thể làm gì.

Kết quả này chứng tỏ về khả năng lĩnh ngộ trận pháp và khống chế năng lực, hòa thượng Tanaka đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ.

Hiện tại, e rằng khó mà tìm được một vị cao thủ tuyệt thế như hòa thượng Tanaka, có thể kiểm soát sức mạnh tuyệt đối.

Trừ phí là cao thủ trên Thiên Cảnh, mới có thể làm được điều này!

Đồng thời, điều này cũng cho thấy hòa thượng Tanaka cũng biết đạo lý tiến lùi. Không thắng Caseus, đắc tội Thánh Giáo Đình, cũng không bại trong tay ông ta, khiến bản thân mất mặt.

Có thể nói, hòa thượng Tanaka thật sự là đa mưu túc trí.

“Thiên hạ sau này sẽ do các cậu chủ làm chủ, tôi chỉ là giúp sức mà thôi!” hòa thượng Tanaka cười nói.

Lai lịch của những người này đều không tầm thường, chưa nói đến thế lực ở vùng ngoài vũ trụ phía sau Hồng Ấn, chỉ riêng đám người Điền Văn, ai cũng đại diện cho một nước.

Phía sau Ngụy Vinh Kỳ có Đại Ngụy, Điền Văn có Điền Tề, thậm chí còn có thế lực nhà họ Khổng, phía sau Triệu Thắng còn có cả dòng dõi nước Triệu.

Bất cứ thế lực nào cũng đều là sự tồn tại mà hòa thượng Tanaka phải ngước nhìn.

Trong những thế lực này, thế lực yếu nhất là Hachiki Orochi của Vy Hào.

Suy cho cùng, Vy Hào cũng chỉ là nô lệ.

Không có tư cách sánh ngang với các thế lực khác. Trên danh nghĩa, Hachiki Orochi có vẻ như cao hơn bốn cậu tử Chiến Quốc một bậc, nhưng thực tế không phải vậy.

Ngay cả Triệu Thắng, kẻ yếu nhất trong số họ cũng hoàn toàn có thể quét sạch sức mạnh của Vy Hào ở vùng ngoài lãnh thổ trong vòng nháy mắt, nếu sử dụng sức mạnh của nước Triệu.

Vì vậy, hòa thượng Tanaka mới phải tìm một lối thoát cho chính mình.

“Cũng không hẳn là như vậy. Người của Thiên Đạo Minh Ước vẫn chưa xuất hiện, tôi không tin Thiên Đạo Minh Ước không thèm muốn tim rồng. Lúc trái tim rồng Bạch Long xuất hiện, Thiên Đạo Minh Ước nhất định sẽ ra tay!”

Điền Văn nhìn chằm chằm vào tách trà, lạnh lùng nói.

Thiên Đạo Minh Ước tung hoành nhiều thời đại, có rất nhiều cao thủ cùng đẳng cấp như bọn họ, nhưng điều kỳ lạ là Thiên Đạo Minh Ước chưa từng xuất hiện, dường như chỉ là người ngoài cuộc, nhìn các bên đấu xé lẫn nhau.

Lời này của Điền Văn cũng có ý nói với mọi người rằng mặc dù hắn và nhà họ Khổng đã kết liên minh, nhưng chắc chắn không phải là nội gián do Thiên Đạo Minh Ước phái tới.

Đám người Ngụy Vinh Kỳ chỉ cười với hắn, không hề coi lời hắn là thật.
Chương 2482: Nhìn bằng con mắt khác

Việc nhà họ Khổng đầu cơ cho Thiên Đạo Minh Ước đã không còn là điều gì bí mật nữa, Điền Văn có quan hệ mật thiết với nhà họ Khổng, thậm chí nhà họ Khổng còn giao lại quyền lực cho hắn, vậy mà hắn còn dám nói không liên quan gì với Thiên Đạo Minh Ước?

“Dù sao nhờ có sự giúp đỡ của hòa thượng hôm nay, tôi mới có thể giải quyết được Tiêu Chính Văn mà không phải đổ máu!” Khổng Tề Thiên vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

Ít nhất sau lưng Điền Văn còn có Điền Tề, một trong bảy cường quốc thời Chiến Quốc, mà sau lưng ông ta chỉ có nhà họ Khổng.

Nói cách khác, nếu Điền Văn không phải tay sai của Thiên Đạo Minh Ước, thì Khổng Tề Thiên dù có nhảy xuống sông hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.

“Thế tử Khổng quá lời rồi, chỉ là một tiểu bối thôi mà, có gì phải bận tâm chứ? Nếu không phải cậu ta chịu nhún nhường thì hôm nay tôi đã nghiền nát cậu ta rồi!”

Hòa thượng Tanaka đắc ý cười lớn.

Thực ra, theo lý mà nói, hòa thượng Tanaka vốn không nên tham gia vào cuộc tranh chấp này, hay nói cách khác, ân oán giữa Tiêu Chính Văn và đám người Điền Văn không liên quan gì đến ông ta.

Nhưng gần đây danh tiếng của Tiêu Chính Văn quả thực quá lớn, hơn nữa, còn âm thầm trở thành người đứng đầu trong số thế hệ trẻ.

Sau nhiều lần cân đo đong đến, hòa thượng Tanaka mới quyết định ra tay, một mặt là vì nể mặt Điền Văn, một mặt khác là muốn thể hiện thực lực của mình với người đời.

Ngay cả người như Tiêu Chính Văn cũng phải cúi đầu trước ông ta, vậy thì cần gì phải bàn cãi thêm về sức mạnh của ông ta nữa?

“Thưa các vị, biển Sao Trời cách đây năm trăm kilomet, nếu các vị có ý kiến gì, bây giờ đã có thể chuẩn bị lên đường rồi!” hòa thượng Tanaka nhắc nhở mọi người.

Trong biển Sao Trời không chỉ có thần lực do các đại tài thời thượng cổ để lại, mà còn ẩn chứa khí tức của rồng.

Khí tức của rồng trong biển Sao Trời khác với khí tức của rồng mà Vương Vũ có được lúc trước.

Đó là khí tức của rồng được truyền lại từ thời thượng cổ, có thể nâng cao cảnh giới bất cứ lúc nào, hơn nữa còn là vô tận.

Đối với Điền Văn và những người khác, khí tức của rồng thực sự là một bảo vật quý hiếm.

Vì vậy, sau khi trò chuyện một lúc, mọi người cùng đi về hướng biển Sao Trời.

Cùng lúc này, Sogo Sakai cũng đang nghe thuộc hạ báo cáo.

Một lúc lâu sau, Sogo Sakai chế nhạo nói: “Như vậy có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã bị hòa thượng Tanaka ép lui rồi à?”

“Đúng vậy, cho dù hắn không cam lòng thì cũng chỉ có thể rút lui. Nếu không rất có thể sẽ bị Khổng Tề Thiên và Điền Văn giết chết!”

Một người mặc đồ đen bên cạnh hắn nói với vẻ chế nhạo.

“Hừ, Tiêu Chính Văn ơi Tiêu Chính Văn, chẳng phải cậu tự kiêu lắm sao? Một hòa thượng Tanaka đã khiến cậu sợ hãi rồi à? Thật đáng tiếc, là vẫn chưa thể trừ khử tận gốc tên này!”

Sogo Sakai hít một hơi thật sâu với vẻ không cam lòng.

Lần này, để mời hòa thượng Tanaka, ông ta đã phải hiến dâng một cô công chúa của vương thất Vy Hào, nhưng bây giờ vương thất Vy Hào ngày càng suy yếu, công chúa cũng dần trở nên “quý hiếm”, có thể nói là dùng một bớt một!

Mất đi một công chúa nhưng lại không thể giết chết Tiêu Chính Văn, trong lòng Sogo Sakai vô cùng phẫn uất.

“Thực ra ông không cần phải tiếc nuối!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới.

Ngay sau đó, sát khí ngập trời lập tức bao phủ toàn bộ hoa viên.

Một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người trong nháy mắt.

Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen, sắc mặt Sogo Sakai lập tức thay đổi.

Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn mặc đồ đen.

Thấy Sogo Sakai bình tĩnh như vậy, Tiêu Chính Văn phải nhìn ông ta bằng con mắt khác.

Nếu là người khác, chắc chắn lúc này sẽ vô cùng hoảng loạn.

Nhưng Sogo Sakai không hề hoảng sợ, ngược lại còn rất bình tĩnh, còn có phần khí phách.

Đột nhiên, khí tức quanh người Sogo Sakai tỏa ra, một bóng hình to lớn xuất hiện phía sau ông ta. Bóng dáng đó giống như một vị thần giáng thế, nhìn xuống chúng sinh.
Chương 2483: Người người kính trọng

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu thấy một chiếc bóng cực lớn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường!

Thật ra đây chỉ là một loại ảo ảnh, không phải là Sogo Sakai thật sự có gì hơn người!

Mấy trò lừa bịp vặt vãnh này gạt được người khác, chứ sao có thể lừa được ánh mắt của Tiêu Chính Văn?

Theo lý mà nói, người đã trên cảnh giới Đế Cảnh sẽ không tu luyện loại ảo thuật này nữa, vì gặp kẻ địch mạnh thì ảo ảnh này cũng hoàn toàn không có lực sát thương gì!

Nhưng dẫu sao nhà họ Âm Dương của Vy Hào cũng chỉ truyền thừa một số trận pháp thời kỳ Tiên Tần mà thôi, đối với bọn họ, ảo thuật cũng là một trận pháp cực kỳ cao thâm!

Hơn nữa, lúc đối phó với Thánh Giáo Đình, loại trận pháp này vô cùng có ích, Sogo Sakai đã từng dùng ảo ảnh này dọa Caseus sợ chết khiếp!

Nhưng tiếc rằng người mà ông ta đối mặt bây giờ không phải người của Thánh Giáo Đình mà là Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn không hề dừng lại, thẳng thừng khoát tay, một tia chớp màu tím đánh thẳng xuống!

Nhất thời, khí tức vô cùng kinh khủng đột nhiên bao trùm lên Sogo Sakai, ngay sau đó, khí tức bùng nổ như nước gợn sóng lan ra khắp bốn phương, càng lúc càng cao trông giống như sóng biển!

Mà mỗi một lượt khí tức tấn công tới, ảo ảnh sau lưng Sogo Sakai lại thu nhỏ lại một chút!

Đến cuối cùng, thậm chí Sogo Sakai còn không có cơ hội phản kháng đã bị tia chớp màu tím đánh thành tro bụi!

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn mạnh mẽ giơ lòng bàn tay ra, một tia sáng u ám cũng phóng ra từ đó!

Chỉ thấy một chiếc Đại Đỉnh vô cùng lớn, bao trùm lên trên màn ánh sáng u ám kia, rồi hút sạch nó!

Tất cả mọi thứ cũng xảy ra trong chớp mắt, thậm chí còn giống như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì!

Bên ngoài không thấy được chút ánh sáng u ám nào, mãi đến hồi lâu sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, đám thị vệ bên cạnh Sogo Sakai vẫn còn chìm trong kinh hoàng!

Đệ tử thân truyền Sogo Sakai của Hachiki Orochi thậm chí còn không chống đỡ nổi một đòn tấn công của đối phương đã hóa thành tro bụi, hài cốt cũng không còn!

Một khi tin tức này truyền ra ngoài, ắt sẽ gây ra sóng to gió lớn!

Cùng lúc đó, đám người Điền Văn cũng rối rít chạy tới biển Sao Trời!

Tuy biển Sao Trời chỉ là một hồ nước, nhưng là hồ lớn nhất của toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ, không có hồ nào sánh bằng!

Nhìn khắp một lượt, trong mấy ngàn dặm đều là nước hồ với sóng đánh mãnh liệt, vô cùng hùng vĩ giống như một đại dương mênh mông!

Trước khi đám người Điền Văn theo tới nơi, đã có không ít người vây xem xung quanh biển Sao Trời, giờ phút này cũng vẫn có không ít người hối hả chạy tới!

Thậm chí không ít tông môn trong bốn vực lớn cũng cử đại diện tới xem xét.

Đã có không ít người bỏ lỡ cơ hội với tượng rồng vàng của núi Bách Long lần trước, lần này gần như toàn bộ thế lực khắp nơi đều tụ tập tại đây!

Giờ phút này, cũng có người thi triển trận pháp Thiên Kính, bao trùm cả biển Sao Trời bên trong, tất cả mọi người đều thấy vô cùng rõ ràng chân thật gió thổi cỏ lay trên mặt hồ!

"Bốn cậu chủ Chiến Quốc lại tề tựu nơi này, xem ra, hôm nay đã chắc chắn sẽ không bình yên!"

Sau khi thấy đám người Điền Văn, không ít người cảm thán thở dài!

Còn có mấy vị cao thủ cảnh giới Đế Quân cũng rối rít lui về sau, sợ mình bị cuốn vào trong cuộc phân tranh hôm nay!

Hễ bốn cậu chủ tề tựu cũng biểu thị chiến tranh sắp nổ ra, dù là cao thủ cảnh giới Đế Quân đối mặt với bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng không có chút phần thắng nào!

Tuy ngày thường bọn họ cũng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, nhưng hôm nay, sau khi biết trận đánh thảm thiết trên núi Bách Long, bọn họ đều lựa chọn giữ mình!

Ở ngay bờ bên kia đối diện với bốn cậu chủ Chiến Quốc, một ông lão tóc trắng đeo kiếm dài trên lưng, ngạo nghễ đứng trên không!

Thanh kiếm dài dưới ánh mặt trời chiếu sáng, lấp lánh rực rỡ, kiếm khí bao phủ chu vi trăm dặm, làm người ta không dám nhìn thẳng!

"Đó là đệ tử của kiếm thánh Cái Nhiếp phải không?"

Người mở lời là một vị cao thủ cảnh giới Đại Đế với Đế Cảnh cấp năm, cũng được coi là người tiếng tăm lừng lẫy, được người người kính trọng!

Thường ngày, bất kể cao thủ cảnh giới Đại Đế như ông ta đến đâu cũng sẽ được người người tôn sùng là thượng khách, nhiệt tình tiếp đãi.

Nhưng hôm nay, đệ tử của Cái Nhiếp chỉ có thể coi như một nhân vật nhỏ không đáng kể, dù đối phương chỉ tùy ý vung kiếm, cũng có thể chém chết ông ta ngay tại chỗ!

"Tôi nghe nói, thành tựu về kiếm đạo của người này không hề thua kém Ngụy Vinh Kỳ, hai người họ cũng đều là đệ tử của Cái Nhiếp, không biết có phải Ngụy Vinh kỳ cố tình mời tới hay không?"

"Chắc không phải đâu, Ngụy Vinh Kỳ luôn luôn cao ngạo, không qua lại với đồng môn, sao có thể hẹn hắn cùng tới được chứ?"
Chương 2484: Không đáng kể

"Chưa chắc! Chẳng lẽ mọi người đều quên chuyện lần trước trên núi Bách Long rồi sao? Nếu như ngày đó có người này tương trợ, tôi nghĩ chắc chắn Ngụy Vinh Kỳ sẽ thắng!"

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, suy đoán ý đồ của ông lão tóc trắng!

Nhìn khắp vùng ngoài lãnh thổ, bao nhiêu người có thể đánh một trận cùng đệ tử của Cái Nhiếp?

Ở trước mặt Cái Nhiếp - thích khách hàng đầu Chiến Quốc thì những thứ gọi là kiếm tiên kiếm ma, căn bản không đáng nhắc tới!

Thậm chí ngay cả đệ tử của ông ta cũng không muốn dùng danh hiệu này!

"Tiền bối Thiên Quỳnh Tử? Sao ông cũng tới đây?", Bệ Kính vừa nghiêng đầu, vừa khéo thấy cách đó không xa có một ông lão đang đứng vuốt râu, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía ông lão tóc trắng bờ bên kia.

Thiên Quỳnh Tử này là người có tài nghệ tuyệt với, nghe nói ông ta có quan hệ vô cùng sâu xa với vương thất họ Chu, thậm chí còn từng đứng ngang hàng với Trương Nghi, thân phận thâm sâu khó lường!

Mà bản thân ông ta lại là một cao thủ cảnh giới Đế Quân!

"Bốn cậu chủ Chiến Quốc tề tựu, còn có cao thủ vùng ngoài vũ trụ ở đây, chúng ta vẫn nên khiêm tốn thì hơn!", Thiên Quỳnh Tử nhìn Bệ Kính, nhỏ giọng nói.

Giờ phút này, Hồng Ấn đang bay qua đỉnh đầu mọi người, uy nghiêm áp đảo, không có hề có ý định che giấu, ngay cả cao thủ cảnh giới Đại Đế cũng cảm thấy khó thở!

Bệ Kính không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên Hồng Ấn trên không trung, cau mày nói: "Ông ta là Hồng Ấn trong truyền thuyết à?"

"Không sai, ông ta là cao thủ tới từ vùng ngoài vũ trụ - Hồng Ấn! Cho nên tốt nhất chúng ta không nên khoa trương quá!", Thiên Quỳnh Tử cũng nhìn Hồng Ấn nói.

Theo lý mà nói, ông ta và Hồng Ấn đều là cao thủ cảnh giới Đế Quân, nhiều nhất cũng chỉ ngang vai vế mà thôi, không nên sợ hãi như vậy.

Nhưng Thiên Quỳnh Tử là người sáng suốt, quan hệ giữa Hồng Ấn và bốn cậu chủ Chiến Quốc quá mức vi diệu, ai mà biết, bốn cậu chủ Chiến Quốc có liên quan gì đến Hồng Ấn hay không?

Lỡ như chọc giận Hồng Ấn thì phải đối mặt với việc bốn cậu chủ Chiến Quốc bắt tay chèn ép, ông ta không muốn trở thành Tiêu Chính Văn thứ hai!

Vào thời khắc này, không ít người của Thánh Giáo Đình cũng lũ lượt chạy tới, thế tử Âu Lục cũng nhao nhao xuất hiện!

Dù Errdogan bị thương nặng, nhưng giờ phút này vẫn đứng ngạo nghễ trên không, quan sát mọi người phía dưới!

Ông lão tóc trắng đối diện nhìn xa xa về phía đám người Errdogan chắp tay cúi đầu xem như lời chào hỏi, Ngụy Vinh Kỳ cũng chắp tay chào ông lão theo nghi thức của đồng môn.

Cử động rất nhỏ này càng minh chứng chắc chắn suy đoán của không ít người trước đó!

"Ông nội, người đã đạt đến cảnh giới như bọn họ cũng cần chạy tới học hỏi sao?"

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi trong đám người nhỏ giọng hỏi Thiên Quỳnh Tử bên cạnh.

"Đừng nói bậy! Bốn cậu chủ Chiến Quốc đích thân tới, đương nhiên là vì trong biển Sao Trời có khí tức của rồng, người ta còn cần học hỏi sao?", Thiên Quỳnh Tử nhíu mày lại nhỏ giọng mắng.

Cô gái nghe vậy, không hiểu nhíu mày lại nói: "Khí tức của rồng? Chẳng phải ông nói, khí tức của rồng chỉ có thể dựa vào bản thân tư tu luyện để đạt được sao? Tất cả ngoại lực đều không thể sử dụng mà!"

"Chẳng lẽ ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy mà những cậu chủ thời Chiến Quốc như họ cũng không hiểu sao?"

"Đừng nói bừa!"

Thiên Quỳnh Tử nhíu mày, trợn mắt nhìn cô gái trẻ nói: "Cháu có biết, khí tức của rồng thật và khí tức của rồng khác biệt gì không? Vốn dĩ trong biển Sao Trời này có sóng lớn ngút trời cũng là vì hàm chứa một luồng khí tức của rồng thật!"

"Đó là ý chí cường đại của Long tộc truyền từ thời thượng cổ, bất kể ai có được khí tức của rồng thật, đều sẽ xông thẳng lên trời như có thần giúp, thậm chí đột phá Thiên Cảnh cũng là chuyện trong tầm tay!"

Cô gái nghe vậy, bĩu môi nói: "Ông nội, không phải ông vẫn luôn muốn nhờ bốn cậu chủ Chiến Quốc chỉ dạy sao? Nhân dịp bọn họ chưa có được khí tức của rồng thật thì nhờ chỉ dạy ngay đi, chờ họ đột phá Thiên Cảnh sẽ không còn cơ hội nữa!"

"Chỉ dạy?"

Thiên Quỳnh Tử không khỏi nở nụ cười khổ, thật ra đó cũng chỉ là câu nói đùa ngày thường thôi, nhờ bốn cậu chủ Chiến Quốc chỉ dạy ư?

Ông ta không xứng!

Cho dù ông ta cũng có chút thực lực, nhưng so với bốn cậu chủ Chiến Quốc, chút thực lực và lai lịch này căn bản nhỏ của ông ta không đáng kể!

Với thân phận của ông ta có thể chèn ép một đám thế gia và tông môn, nhưng trước mặt bốn cậu chủ Chiến Quốc, e rằng ngay cả tư cách nói chuyện, ông ta cũng không có!

"Thật ra bất kể người khác nói thế nào, so với bốn cậu chủ Chiến Quốc, cháu vẫn coi trọng Tiêu Chính Văn hơn!", lúc cô gái nhắc đến Tiêu Chính Văn, trên mặt không khỏi ửng đỏ.
Chương 2485: Cứng quá thì dễ gãy

Cô gái trẻ đỏ mặt, lộ ra dáng vẻ hết sức ngại ngùng, khiến cho đám con cháu thế gia xung quanh đều rạo rực!

“Xuỵt!”

Thiên Quỳnh Tử vội vàng làm một động tác tay ý bảo mọi người trật tự, nói: “Tiêu Chính Văn vừa bị đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, hơn nữa trước đấy còn đắc tội với bốn cậu chủ Chiến Quốc, chỉ dựa vào câu nói ban nãy của cháu thôi cũng đủ để phạm vào tội chết rồi!”

Mặc dù nói thì như vậy, thế nhưng Thiên Quỳnh Tử vẫn cực kỳ coi trọng Tiêu Chính Văn, dẫu sao đó cũng là người mà Trương Nghi và ba nhân vật nổi tiếng khác ở Chiến Quốc vô cùng xem trọng!

Dù không tin tưởng người khác, nhưng Thiên Quỳnh Tử vẫn tin vào con mắt của Trương Nghi!

Chỉ có điều tạm thời tình thế đang rất bất lợi cho Tiêu Chính Văn mà thôi, trong thời điểm mấu chốt này, đương nhiên kính trọng nhưng vẫn phải cách xa Tiêu Chính Văn một chút!

“Hừ, điều cháu nói đều là sự thật! Gì mà bốn cậu chủ Chiến Quốc, còn không phải đều dựa vào thế lực sau lưng bọn họ sao? Nếu như gạt bỏ bối cảnh thì ai trong số bốn người bọn họ dám so bì với Tiêu Chính Văn?”, cô gái trẻ không phục lên tiếng.

“Không được ăn nói linh tinh! Cháu và ông đều là người của đất Nguỵ, thứ mà cháu nên nghĩ là làm sao mới có thể gả cho cậu chủ Vinh Kỳ chứ không phải cứ nhớ nhung mãi một kẻ trong thế tục!”

Thiên Quỳnh Tử nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo.

“Hừ! Gả cho anh ta ư?”

Cô gái trẻ khinh thường liếc nhìn Nguỵ Vinh Kỳ, lắc đầu nói: “Cháu thà chết chứ cũng sẽ không gả cho Nguỵ Vinh Kỳ! Cháu thà gả cho Tiêu Chính Văn còn hơn!”

“Cháu…”

Thiên Quỳnh Tử bị những lời này của cô gái trẻ chọc giận tới độ sắc mặt trắng bệch, ngay cả cánh môi cũng không ngừng run lên.

Nếu như không phải cháu gái của mình bị chiều hư từ nhỏ thì cũng sẽ không nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như thế!

Hơn nữa, thân là một người của đất Nguỵ mà lại làm ầm lên muốn gả cho Tiêu Chính Văn ở trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả ông ta cũng cảm thấy quá mất mặt!

Thật ra mấy mảnh đất như đất Tề, đất Nguỵ, đất Triệu, đất Tần,…đều là những mảnh đất ngoài pháp luật hoàn toàn độc lập nằm bên ngoài bốn khu vực lớn!

Đồng thời cũng tượng trưng cho uy nghiêm của bảy triều đại Chiến Quốc ở vùng ngoài lãnh thổ!

Con dân của các vùng đều là thần dân của bảy nước này, không bị kiểm soát và khống chế bởi các tông môn khác ở vùng ngoài lãnh thổ!

“Sao ạ, Tiêu Chính Văn mạnh hơn bọn họ, hơn nữa người ta cũng dựa vào thực lực của bản thân để đánh tới tận vùng ngoài lãnh thổ!”, cô gái trẻ tranh biện tới cùng.

“Haizzz!”

Thiên Quỳnh Tử không khỏi thở dài, nói: “Cháu chỉ nhìn thấy ánh hào quang của cậu ta mà thôi, nhưng cháu có từng nghĩ tại sao Tiêu Chính Văn lại bị bốn cậu chủ liên thủ áp chế hay không?”

“Bốn cậu chủ không phải đại diện cho thế lực thông thường mà là đất Tề, đất Nguỵ, đất Triệu, đất Sở! Vậy là cậu ta đã đắc tội tương đương với quá nửa thế lực Chiến Quốc rồi!”

“Chưa nói tới chuyện cậu ta có thể có tương lai hay không, dù sau này cảnh giới của cậu ta còn tăng lên nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị bốn cậu chủ lớn áp chế, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được!”

“Thật sự gả cho một kẻ như vậy, nhà họ Huệ chúng ta sau này cũng sẽ vì cháu mà suy bại thôi!”

“Ông nội!”, cô gái trẻ tức tới độ ngực phập phồng lên xuống, thế nhưng lại chẳng có lời nào để đáp trả!

Quả thực giống như Thiên Quỳnh Tử vừa nói, Tiêu Chính Văn giờ thật sự không còn uy phong, hơn nữa còn bị ép rút khỏi thành Minh Nguyệt!

“Thật ra, võ đài hiện tại đã không còn thuộc về cậu ta nữa rồi! Thậm chí có thể nói là ngay cả tư cách lên sàn Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nữa!”

“Cháu nhìn những người tới quan sát xung quanh xem, có ai không phải đến vì cậu chủ Chiến Quốc? Ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể khiêm tốn xin chỉ giáo ở trước mặt bốn cậu chủ Chiến Quốc, tên Tiêu Chính Văn đó sao có thể sánh vai với bốn cậu chủ Chiến Quốc cơ chứ?”

“Nếu như cháu có thể gả vào Nguỵ Thị, trở thành vợ của cậu chủ Nguỵ Vinh Kỳ, nhà họ Huệ chúng ta rất có khả năng sẽ lại nhận được sự trọng dụng của Nguỵ Thị, hơn nữa điều này cũng cực kỳ có lợi đối với tương lai của nhà họ Huệ chúng ta!”

Thiên Quỳnh Tử kiên nhẫn nói ra điểm được mất.

Thế nhưng, cô gái trẻ căn bản không hề quan tâm tới những lời ông ta nói, khăng khăng lên tiếng: “Dù trời có sụp xuống thì cháu cũng vẫn thích Tiêu Chính Văn! Hơn nữa cháu chỉ muốn gả cho mình anh ấy thôi!”

“Con bé này! Dù cháu không thích Nguỵ Vinh Kỳ thì cũng có thể gả cho cậu chủ Điền Văn của đất Tề, hơn nữa Điền Văn còn là đại diện của nhà họ Khổng!”

“Chúng ta dựa vào nhà họ Khổng, lại chiếm cứ vùng ngoài lãnh thổ, sau này tiền đồ sẽ không hạn định!”

Một ông lão đứng bên cạnh vuốt râu cười nói.

“Lão quỷ Tư Không, ông nói như vậy có hơi quá rồi đấy!”, Thiên Quỳnh Tử lạnh lùng liếc nhìn ông lão một cái!

Ông lão phía đối diện chỉ khẽ cười chứ không so đo với Thiên Quỳnh Tử, nói: “Thật ra so ra thì Nguỵ Vinh Kỳ quả thực hơi cao ngạo, cổ nhân đã nói, cứng quá thì dễ gãy!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom