• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

  • Chương 2374-2377

Chương 2374: May mắn

Nghe Mạnh Hồng Nho nói vậy, những nhân vật lớn đều nhíu mày.

“Bỏ tay xuống!”

Trên không trung xuất hiện một ông lão áo trắng, mặt đằng đằng sát khí.

“Sư huynh?”

Thanh Liên nhìn thấy ông lão áo trắng lập tức đứng lên tiếp đón, nhưng trong lòng thầm lo lắng.

“Cậu Tiêu, tôi là đại sư huynh của Thanh Liên, thành chủ thành Thiên Đô! Tôi hy vọng trận đấu giữa cậu và Trục Nhật sẽ dừng lại tại đây!”, ông lão áo trắng nói với Tiêu Chính Văn.

“Tất cả mọi thứ không nên quá cực đoan, làm người phải biết giữ lại đường lui, sau này còn dễ gặp mặt!” Mạnh Hồng Nho bình tĩnh nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát ý.

“Nếu tôi không dừng lại thì sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Nho.

“Cậu có sức chiến đấu phi thường, đúng là hơn hẳn những người cùng thế hệ. Mặc dù ông Trục Nhật đã gia nhập nhà họ Khổng, nhưng dù sao cũng vẫn là đại sư huynh của ông Thiên Tinh!”

“Thiên Cung Bắc Cực đương nhiên sẽ không thể đứng yên nhìn ông ta chết trong tay cậu!”

“Chắc cậu chỉ có chỗ dựa là phủ thành chủ, nhưng bây giờ đại ca của Thanh Liên đã đích thân đến rồi, phủ thành chủ cũng không thể ra mặt giúp cậu được nữa!”

“Tôi phải thừa nhận rằng cậu rất có năng lực, hơn nữa càng đấu càng mạnh, nhưng đó chỉ là chiến đấu một mình. Nhưng nếu cậu muốn đấu một mình thật, thì sẽ không còn đơn giản như vậy đâu!”

Giọng của Mạnh Hồng Nho đầy sát khí.

“Kiếm Thị đâu!”

Ông lão áo trắng lạnh lùng gọi.

Nghe vậy, Đào Khiêm liền bước lên.

“Có!”

Lúc này, một luồng khí tức Đế Cảnh cấp ba tỏa ra.

Mà bản thân Thanh Phong cũng là một vị Đại Đế Đế Cảnh cấp năm.

“Kiếm Thị, không được vô lễ!”, Thanh Liên khẽ nhíu mày, lạnh lùng quát.

“Thành chủ, thuộc hạ không thể tuân mệnh người được! Tiền bối Thanh Phong là người được thành chủ tiền nhiệm giao phó, tôi không thể làm trái mệnh lệnh của ông ấy!”, Đào Khiêm chắp tay nói với Thanh Liên.

“Ý của ông là ông có thể chống lại mệnh lệnh của tôi?”, Thanh Liên hỏi với ánh mắt đầy sát ý.

“Sư muội, lẽ nào muội để tên tiểu bối kia giết ông Trục Nhật sao? Muội đừng quên khi thành Thiên Đô gặp nạt, Thiên Cung Bắc Cực đã ra tay giúp đỡ chúng ta!”

Thanh Phong lạnh lùng nhìn Thanh Liên, trầm giọng hỏi.

Lúc sư tổ của Thiên Cung Bắc Cực còn sống, đúng là đã từng cứu thành Thiên Đô trong lúc gặp nạn.

Vì vậy, Thanh Liên không thể cãi lại những gì Thanh Phong đã nói.

“Bây giờ đã hiểu rồi chứ! Nếu bốn người chúng tôi hợp lực giết cậu, cậu chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi đâu! Biết điều thì mau dừng tay đi!”, Mạnh Hồng Nho cười khẩy nói.

“Lần này e rằng Tiêu Chính Văn xong đời rồi!”

“Đối mặt với bốn vị cao thủ Đế Cảnh cùng một lúc, cho dù hắn có năng lực đến đâu thì cũng chỉ có chết mà thôi!”

“Quan trọng là kẻ thù khắp nơi, hắn lại chẳng có chỗ dựa nào thì đánh thế nào chứ?”

Không ít người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Dưới tình huống lúc này, chỉ cần khai chiến, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.

Cho dù ông lão Trục Nhật bị thương nặng, thì Tiêu Chính Văn vẫn sẽ một chọi ba.

Mà lúc này Tiêu Chính Văn mới ở cảnh giới Đế Cảnh cấp hai, kém một cấp so với người yếu nhất là Đào Khiêm.

Huống hồ còn có hai cao thủ là Mạnh Hồng Nho và Thanh Phong?

Mọi chuyện đã đến bước này, rõ ràng không chỉ đơn giản là ân oán cá nhân giữa Tiêu Chính Văn và ông lão Trục Nhật nữa.

Tiêu Chính Văn chỉ ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, sau đó thu kiếm Tần Vương về, hất tay ném ông lão Trục Nhật ra xa hai mét như vất một con chó chết.

“Sao thế? Sợ rồi à? Tiêu Chính Văn, có giỏi thì cậu giết tôi đi! Tôi thấy cậu không có gan làm vậy đâu!”

Mặc dù toàn thân đầy máu, nhưng ông lão Trục Nhật vẫn cố đứng dậy, châm chọc Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta mà nhìn Mạnh Hồng Nho với ánh mắt nảy lửa.

Lúc này, trong mắt Tiêu Chính Văn hiện lên tia tức giận.

Toàn bộ chuyện này đều không liên quan đến nhà họ Mạnh, có thể nói, từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn không hề đắc tội với Mạnh Phi Vũ, cũng không đối đầu với Mạnh Hồng Nho.

Vậy mà nhà họ Mạnh lại năm lần bảy lượt nhắm vào Tiêu Chính Văn.

“Nhà họ Mạnh tài giỏi lắm sao? Ông không nên dính vào chuyện này!”

Tiêu Chính Văn hơi nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra sát khí.

Mạnh Hồng Nho chế nhạo: “Vậy thì đã sao? Nhà họ Mạnh muốn ức hiếp cậu đấy, cậu có thể làm gì tôi?”

Mạnh Hồng Nho không hề quan tâm sự tức giận của Tiêu Chính Văn. Tình hình lúc này vô cùng bất lợi đối với Tiêu Chính Văn, có thể nói, Tiêu Chính Văn giữ được mạng rời khỏi đây đã là may mắn lắm rồi!

Tiêu Chính Văn có thể làm gì nhà họ Mạnh và Mạnh Hồng Nho chứ?
Chương 2375: Chết lặng

“Tiêu Chính Văn, nghe nói cậu cũng là người có địa vị cao ở Hoa Quốc, chắc cậu cũng biết mình ở đây không có chỗ dựa, cũng không có thực lực. Người như cậu chỉ có thể nuốt hận mà sống thôi!”

“Không có sự giúp đỡ của phủ thành chủ và Thiên Cung Bắc Cực, cậu chỉ là con kiến ở thành Thiên Đô mà thôi! Ai thèm quan tâm đến sự sống chết của cậu? Thậm chí, cậu còn không có tư cách đứng ở nơi này!”

Ông lão Trục Nhật lau vết máu trên khóe miệng, cười ngông cuồng.

Sở dĩ Tiêu Chính Văn may mắn được tham gia thánh hội ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của phủ thành chủ.

Một khi mất đi sự giúp đỡ của phủ thành chủ, Tiêu Chính Văn chỉ là một hậu bối có lực chiến vượt trội trong thế hệ trẻ mà thôi!

Một người dù mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại nổi cả thành.

“Quan hệ ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp, đâu phải là thứ cậu có thể dễ dàng khống chế được? Có câu phép vua thua lệ làng, huống hồ cậu còn chẳng phải là vua!”

Mạnh Hồng Nho chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nói.

“Ồ? Tôi không nghĩ vậy!” Tiêu Chính Văn lắc đầu chế nhạo.

“Tiêu Chính Văn, cậu đừng có mà không biết điều! Bây giờ tôi không giết cậu, chẳng qua là không muốn gây chuyện với thành chủ Thanh Liên mà thôi! Nếu cậu còn ngang ngược thì cậu chết chắc!”

Mạnh Hồng Nho nheo mắt, giọng đầy sát khí.

“Ồ? Tôi sẽ chết sao?”

Tiêu Chính Văn bật cười thay vì nổi giận, anh lại liên tục lắc đầu.

“Thằng nhãi, đã đến lúc này rồi mà cậu còn dám kiêu ngạo vậy sao? Không có sự hẫu thuẫn của phủ thành chủ, cậu lấy gì ra đấu với tôi?”

Ông lão Trục Nhật lên tiếng.

Ông ta hận không thể cùng ba người kia băm nát Tiêu Chính Văn ngay lập tức.

“Ồ? Phủ thành chủ? Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác!”

“Từ ngày đầu tiên thống lĩnh quân Bắc Lương, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai cả! Điện Thần Long đâu!”

Tiêu Chính Văn đột nhiên quát lớn.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn truyền đến, vô số bóng hình bay lên.

Viên Thiên Canh của điện Thần Long bái kiến Long Vương!”

Một luồng khí tức Đế Cảnh cấp năm chấn động trời đất.

Vừa dứt lời, một bóng hình khác lại xuất hiện.

“Trần Huy Tổ của điện Thần Long bái kiến Long Vương!”

Lại là Đế Cảnh cấp năm!.

“Thượng Quan Uyển Nhi của điện Thần Long bái kiến Long Vương!”

Một luồng khí tức của Đế Cảnh cấp một tỏa ra.

Ngay sau đó, trên bầu trời, vạn đạo ráng màu xuất hiện, một người phụ nữ mặc áo choàng trắng tuyết, vô cùng kiêu sa xuất hiện từ trên không.

“Tần Lương Ngọc, Thành chủ thành Đại Phong, điện Thần Long, bái kiến Long Vương!”

Ba chữ Tần Lương Ngọc như tiếng sét từ cửu thiên nổ tung trong lòng tất cả mọi người.

Cùng lúc này, rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng đang phóng về phía thành Thiên Đô.

Cả bầu trời thành Thiên Đô bao trùm bởi khí tức của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh.

Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng một mình Tần Lương Ngọc cũng đủ khiến người ta chấn động rồi!

Bà ta là một vị Đại Đế đỉnh cao, một vị đại năng Đế Cảnh cấp sáu!

Chỉ riêng thực lực lúc này của điện Thần Long đã không thua kém gì phủ thành chủ ở thành Thiên Đô.

Không phải bất cứ tông môn nào cũng có cao thủ cảnh giới Đại Đế.

Hơn nữa, Tần Lương Ngọc lúc này đã có dấu hiệu đột phá, khí tức của bà ta đã gần đạt đến cấp bậc Đế Quân!

Lúc này, chỉ riêng khí tức của người trong điện Thần Long cũng đủ để khuấy động sóng gió.

Toàn bộ thành Thiên Đô trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đám người bên dưới còn không dám thở.

Một thế lực mạnh như vậy xuất hiện ở Đông Vực từ khi nào vậy?

Mới được bao lâu chứ?

Từ điện Thần Long đến vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ mới hai tháng!

Không chỉ Thanh Liên sững sờ mà ngay cả ông lão Thiên Tinh cũng vô cùng kinh ngạc.

Cả Thanh Phong và Mạnh Hồng Nho đều chết lặng.

“Tôi cần ông tha cho tôi sao?”, Tiêu Chính Văn nhìn Mạnh Hồng Nho, trầm giọng hỏi.

“Hôm nay, ai dám khiêu chiến với điện Thần Long?”

“Bây giờ còn ai muốn giết tôi nữa?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Nho.
Chương 2376: Giết

Giết Tiêu Chính Văn?

Ai dám?

Ngay cả can đảm ra tay đánh cũng không ai có chứ đừng nói là giết.

Vừa rồi một mình Tiêu Chính Văn đánh với ba người, Mạnh Hồng Nho vẫn còn chắc chắn một trăm phần trăm nhưng bây giờ tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Hơn nữa chung quy ông ta chỉ nhân cơ hội để kiếm hời thôi, không có can đảm liều mạng.

Hơn nữa người lo lắng về tính mạng nhất là ông lão Trục Nhân, không phải ông ta.

Quan trọng nhất là ông ta đến đây vì khí vận của thành Thiên Đô chứ không phải vì muốn đối phó với Tiêu Chính Văn. Thế nên khi mấy người Tần Lương Ngọc xuất hiện, Mạnh Hồng Nho đã rút lui.

Hơn nữa Thanh Phong trước đó còn uy phong lẫm liệt, lúc này cũng lộ vẻ gượng gạo.

Dĩ nhiên ông ta dám tỏ ra kiêu căng với Tiêu Chính Văn nhưng khi đối mặt với Tần Lương Ngọc và Viên Thiên Canh, ông ta là cái thá gì chứ?

Nhìn xung quanh, Đại Đế đỉnh cao thật sự cũng chỉ có vài người, nhưng trong số những người này có một nửa đứng về phía Tiêu Chính Văn.

Đồng thời Thanh Liên của phủ thành chủ cũng không thể nhúng tay vào chuyện này, càng sẽ không nhắm vào Tiêu Chính Văn, ông ta biết rõ Mạnh Hồng Nho nham hiểm đến mức nào nên bây giờ người cảm thấy khó xử nhất chẳng phải là Thanh Phong sao?

Còn các thế lực khác của thành Thiên Đô cũng đâu dám có gan ra tay đánh trước mặt điện Thần Long?

Viên Thiên Canh, Trần Tổ Huy, Tần Lương Ngọc đều là người họ không dám động vào.

Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng khổ sở nhìn Tiêu Chính Văn, nhất là khi họ thấy thực lực của Long Nguyệt, Long Hình, Long Ngao đã vượt qua họ khá xa, trong lòng lại có cảm xúc rất phức tạp.

Trước kia có khi nào họ để tâm đến những người này đâu, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bị họ xem như vô hình.

Còn bây giờ thì sao?

Ngay cả người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng đã là người mà họ cần phải ngước đầu lên nhìn.

“Điện Thần Long thế mà lại có ngày hôm nay?”, Đông Phương Tuyết Ngưng không dám tin, nói thầm.

Có thể nói kể từ khi linh khí được khôi phục, các thế lực trong thế tục đều đang ngước nhìn các cao thủ ngoài lãnh thổ.

Các gia tộc ngoài lãnh thổ được tôn sùng như thần minh.

Lúc này điện Thần Long ở Hoa Quốc lại lần lượt giẫm nhiều tông môn và gia tộc ở ngoài lãnh thổ xuống dưới chân.

Tiêu Chính Văn càng có phong thái của bậc quân vương, hỏi cả thành Thiên Đô đây là khí khái đến mức nào, là khí phách ra sao?

Lúc này ngay cả các thế lực lớn lâu đời cũng đều giữ im lặng.

“Sao không nói gì? Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng bảo tôi không thể sống sót rời đi được sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Nho và Thanh Phong hỏi.

“Ai dám bất kính với cậu Tiêu thì phải bước qua cửa ải của tôi”.

Nói rồi Viên Thiên Canh tiến đến trước một bước, ánh mắt lạnh như băng của ông ta lướt nhìn mọi người, hầu hết tất cả mọi người đều cúi đầu.

Cuối cùng ánh mắt Viên Thiên Canh nhìn đến Đào Khiêm.

“Cậu Tiêu, chỉ một tên cầm kiếm mà cũng dám bất kính với cậu, đáng chết”.

Ánh mắt Viên Thiên Canh hiện lên sát khí ngùn ngụt.

Nghe thấy thế, Đào Khiêm ngẩng phắt lên nhìn Tiêu Chính Văn, sắc mặt tái nhợt nói: “Cậu Tiêu, tôi…”

“Giết đi!”

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản phất tay nói.

“Ầm!”

Viên Thiên Canh chỉ giơ tay lên điểm vào không trung, một tia sấm sét xuất hiện trên đỉnh đầu Đào Khiêm.

Đào Khiêm còn chưa nói hết câu đột nhiên có cảm giác nguy hiểm cực mạnh sắp đánh xuống đỉnh đầu.

Dù sao ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Đế Cảnh cấp ba, sao có thể buông tay chịu chết được?

Thấy một tia sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, Đào Khiêm nghiến răng giơ kiếm lên đỡ.

Nhưng không để bảo kiếm của ông ta đỡ được tia sấm đó, chỉ thấy một tia chớp màu tím bỗng đánh xuống.

“A!”

Lúc này ngực Đào Khiêm rách toác, chiêu thức đã cũ, muốn thu kiếm đỡ cũng đã không kịp nữa.

Rầm!

Tia chớp màu tím đó đánh trúng ngực Đào Khiêm, thoáng chốc đã biến ông ta thành một cục than hình người.

Viên Thiên Canh không thèm liếc nhìn Đào Khiêm, xoay người lại mặt đối mặt với mấy người Thanh Phong và Mạnh Hồng Nho, chắp tay lại đứng đó.

Lúc này sắc mặt Viên Thiên Canh nào còn vẻ hiền từ, nơi đáy mắt tràn đầy sát khí.

“Nếu các ông không có ý kiến thì tôi ra tay nhé”, Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, sải bước đi về phía ông lão Trục Nhật.
Chương 2377: Vỡ nát

Cho đến bây giờ ông lão Trục Nhật vẫn còn kinh hoàng, ông ta không hiểu làm sao Tiêu Chính Văn có thể mời được nhiều cao thủ đứng về phía mình như thế?

Không nói đến Tần Lương Ngọc – thành chủ thành Đại Phong, chỉ riêng Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ cũng là người có uy danh chấn động Đông Vực.

Không để ông lão Trục Nhật phản ứng lại, Tiêu Chính Văn đã đến gần chỗ ông ta, vung nắm đấm sắt lên đánh vào người ông lão Trục Nhật.

Bụp.

Nửa bên người ông lão Trục Nhật bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.

“Chẳng phải ông nói để tôi giết ông sao? Mạnh Hồng Nho, vừa rồi chẳng phải ông nói nếu tôi dám giết ông ta, các ông sẽ ra tay à? Sao nào, bây giờ trơ mắt nhìn ông ta chết, ông cũng không làm gì à?”

Tiêu Chính Văn giơ tay túm lấy ông lão Trục Nhật lên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hồng Nho.

Trước đó dù Tiêu Chính Văn có ép hỏi thế nào cũng không chỉ rõ họ tên, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ tên điểm mặt ông ta trước bao nhiêu người.

Dù Mạnh Hồng Nho có mặt dày cỡ nào cũng không chịu được, mặt lúc xanh lúc trắng, đôi khi lại đỏ như than cháy.

“À phải rồi, còn tiền bối Thanh Phong nữa, chẳng phải ông nói tôi phải tha cho ông ta sao? Thế nào, ông cũng không định ra tay à?”

Thấy Mạnh Hồng Nho và Thanh Phong không hề có ý định ra tay khi Tiêu Chính Văn liên tục chất vấn, ông lão Trục Nhật đã tuyệt vọng hoàn toàn.

“Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám giết tôi, nhà họ Khổng sẽ tàn sát cậu…”

“Ầm!”

Tiêu Chính Văn đấm một cú ra, máu văng tung tóe.

Thấy ông lão Trục Nhật đã biến thành vũng máu, máu bay mù mịt trong không trung.

Khẽ phủi bụi trên tay, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hồng Nho, ánh mắt hiện lên sát khí.

“Sao vậy, cậu còn muốn giết tôi nữa sao?”, Mạnh Hồng Nho hít sâu một hơi.

Hôm nay nếu đánh nhau với Tiêu Chính Văn, cho dù thắng hay thua, ông ta cũng không còn đường sống nên lựa chọn tốt nhất là nhẫn nại.

“Lúc nãy tôi đã nói rồi, ông không nên nhảy vào vũng nước đục này. Con người làm sai chuyện gì thì phải gánh chịu hậu quả”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh nói: “Chẳng phải ông luôn tỏ ra kiêu căng sao? Chẳng phải nhà họ Mạnh luôn coi mình là đệ tử hiền thánh à?”

“Vậy thì tốt, tôi sẽ cho thế giới thấy đại nghĩa và đạo đức của ông”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Mạnh Phi Vũ.

Cảm nhận được tầm mắt Tiêu Chính Văn nhìn về phía mình, Mạnh Phi Vũ không khỏi rùng mình, lúc này sắc mặt Mạnh Hồng Nho cũng thay đổi.

“Mạnh Phi Vũ, chẳng phải anh luôn không ưa tôi sao? Hôm nay tôi cho anh một cơ hội khiêu chiến với tôi”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Mạnh Phi Vũ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn Mạnh Hồng Nho bằng ánh mắt cầu cứu.

“Tiêu Chính Văn, với thực lực của cậu khiêu chiến với cháu trai tôi thì có không công bằng không? Lẽ nào cậu không sợ người đời chê cười à?”, Mạnh Hồng Nho mắt sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn.

Ông ta vốn dĩ đã không có tình cảm gì với Mạnh Phi Vũ, nhưng nếu trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn giết Mạnh Phi Vũ trước mặt mình mà mình lại không ra tay thì chẳng phải sẽ bị người đời nhìn thấy đạo đức của nhà họ Mạnh chẳng qua chỉ là giả dối sao?

“Ha ha…”

Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên trời bật cười: “Công bằng? Bây giờ ông nói hai chữ “công bằng” với tôi, lúc nãy chẳng phải ông còn ỷ thế ức hiếp người khác ư?”

“Cậu!”

Mạnh Hồng Nho siết chặt nắm đấm, không thể phản bác.

“Vốn dĩ chỉ là một đánh một, hơn nữa không liên quan gì đến nhà họ Mạnh ông, nhưng ông lại cố chấp xen vào, còn muốn chèn ép tôi?”

“Đã cho ông mặt mũi mà ông không biết dừng lại, còn đưa mặt ra cho người ta đánh thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Thấy Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía mình, Mạnh Phi Vũ sợ đến mức tè ra quần.

“Chú… chú ơi, cháu… cháu không muốn chết, cứu… cứu cháu”.

Mạnh Phi Vũ vội vàng bò đến chỗ Mạnh Hồng Nho.

“Thật bất hạnh khi anh xuất thân ở nhà Khổng Mạnh, đừng nói là anh, ngay cả con trai ruột của ông ta chết trước mặt ông ta mà ông ta còn không cứu nữa là”.

“Ông nói xem tôi nói thế đúng chứ?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hồng Nho.

“Tiêu Chính Văn, cậu…”

Không đợi khí tức của Mạnh Hồng Nho bộc phát hoàn toàn, Tần Lương Ngọc và Trần Huy Tổ đã đến bên cạnh Mạnh Hồng Nho.

Cùng lúc đó Viên Thiên Canh cũng đằng đằng sát khí nhìn về phía Mạnh Hồng Nho.

Chỉ cần ông ta dám có hành động gì, ba người sẽ lập tức hợp sức lại giết.

“Tiêu Chính Văn, sinh ra là người thì nên nhân nghĩa…”

“Tiêu Chính Văn tôi chưa từng tin vào đạo đức giả, càng không lời ra toàn những lời đạo đức, tôi chỉ biết sinh ra làm người thì cố gắng làm tròn trách nhiệm bảo vệ đất nước”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn đạp vào sau gáy Mạnh Phi Vũ, sau đó bàn chân dùng sức giẫm xuống.

“Rắc!”

Đầu Mạnh Phi Vũ vang lên tiếng vỡ nát.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom