• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (12 Viewers)

  • Chương 2290-2294

Chương 2290: Không hề đơn giản

Lý Tử Dương không phải là loại nhà quê chưa từng nhìn thấy cảnh đời, thế nhưng cảnh tượng trước mắt quá khó bề tưởng tượng!

Một người là ông chủ của Ngọc Phụng Lâu, một người là quản lý của Ngọc Phụng Lâu!

Hai người này, đừng nói là anh ta, đến cả nhà họ Lý cũng không đắc tội nổi, vậy mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại ngoan như một con cừu nhỏ?

Điều khiến anh ta khó hiểu nhất là quản lý Lữ không những đang quỳ gối rất chuẩn mực, mà tư thế kia còn đang không ngừng run rẩy?

Lý Tử Dương quả thực giống như đang ở trong một giấc mộng!

Chẳng lẽ người bạn chung phòng của anh ta còn có bối cảnh lai lịch gì tày trời sao?

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh đang đứng ngây người tại chỗ, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói: “Ngồi đi!"

"Ực..."

Lý Tử Dương nuốt nước bọt một cách nặng nề, lắp bắp nói: "Anh... Anh Tiêu, tôi... vẫn không nên ngồi. Đứng... đứng cũng...cũng được!"

Ngay cả ông chủ của Ngọc Phụng Lâu cũng đang đứng ngay ngắn, sao anh ta dám ngồi nổi?

Dù không biết vì sao Tiêu Chính Văn có thể ngồi vào chiếc ghế vốn thuộc về ông chủ của Ngọc Phụng Lâu, nhưng hắn vẫn tự mình biết mình!

Tần Trường Sinh lại càng câm như hến, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, hai chân mềm nhũn không sức lực, giống như bị đeo xiềng xích, căn bản không nghe lời sai khiến.

Nếu cảnh tượng trước mắt này được lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ thành Đại Phong!

"Ngồi đi! Ông chủ Đào sẽ không để bụng đâu, đúng không?" Tiêu Chính Văn vừa nói vừa liếc nhìn Đào Khiêm.

"Vâng, vâng, vâng! Cậu Tiêu nói đùa rồi, ghế vốn là để cho người ngồi mà, hai vị, mời ngồi!"

Đào Khiêm không những không tức giận mà ngược lại trên khuôn mặt còn nở nụ cười, thậm chí còn kéo ghế cho Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh!

"Đa... đa tạ tiền bối!"

Hai chân Lý Tử Dương run lẩy bẩy, đi tới trước ghế, ngồi xuống một cách vô cùng cẩn trọng.

Tần Trường Sinh thậm chí còn không biết bước chân ra thế nào, mông ngồi trên ghế, cả người đều trong trạng thái sững sờ.

Cả thành Thiên Đô, ai mà không biết ông chủ của Ngọc Phụng Lâu tàn nhẫn khét tiếng?

Ai đã từng thấy dáng vẻ ăn nói khép nép như hôm nay của ông ta chứ?

Nhưng lúc này, Đào Khiêm không chỉ cúi đầu, lại còn tự tay kéo ghế cho hai người bọn họ, nói một câu khó nghe là cho dù gia chủ của hai nhà bọn họ đích thân đến, cũng không dám ngồi xuống một cách tùy tiện?

Phải mất một lúc lâu, Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh mới khôi phục tinh thần sau cú sốc.

“Anh… Anh Tiêu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý Tử Dương hỏi với vẻ không dám tin.

Tiêu Chính Văn thản nhiên cười nói: "Chuyện này anh không cần lo lắng, anh chỉ cần nhớ rõ ở thành Thiên Đô, chúng ta không cần phải sợ ai là được rồi! Sau này nếu gặp phải chuyện gì nguy cấp, anh có thể đến tìm ông chủ Đào!"

Vừa nói Tiêu Chính Văn vừa nhìn Đào Khiêm.

“Đúng, đúng, đúng, bạn của cậu Tiêu cũng chính là bạn của Đào Khiêm tôi, bạn bè gặp khó khăn, đương nhiên phải xả thân giúp đỡ!” Đào Khiêm vừa nói vừa chắp tay về phía Tiêu Chính Văn!

Lời này vừa nói ra, Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh lập tức hiểu được!

Dù sao, bọn họ cũng xuất thân từ thế gia giàu có, chút nhãn lực này đương nhiên vẫn có.

Chỉ là bọn họ không ngờ một người trẻ tuổi đến từ giới thế tục như Tiêu Chính Văn lại có bối cảnh thân phận lớn như vậy, vì vậy lúc đầu mới bị choáng váng!

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bọn họ cũng lập tức hiểu ra, Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không hề đơn giản!

Điều này cũng có thể giải thích tại sao Tiêu Chính Văn không thèm để mắt đến đám người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ!

Nếu so sánh, Tiêu Chính Văn quả thực cao hơn bọn họ không chỉ một bậc!

Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Lý Tử Dương, nói: "Tử Dương, chuyện hôm nay, anh định xử lý thế nào?”

"Chuyện này đều là lỗi của tôi...”

Tiêu Chính Văn xua tay với Lý Tử Dương, ánh mắt chuyển về phía quản lý Lữ: “Ông nói cho cậu ấy biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi!"

"Được được được!"

Chuyện đến lúc này, quản lý Lữ sao dám giấu giếm?

Trước mặt Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh, ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi quá trình sự việc.

Hóa ra phía bên Mạnh Phi Vũ đã nhận được tin tức từ trước khi Lý Tử Dương đến Ngọc Phụng Lâu, lập tức phái người tìm quản lý Lữ.
Chương 2291: Đánh cược

Mấy người bí mật mưu tính chờ thời cơ để hãm hại Lý Tử Dương, hơn nữa còn mượn thế áp chế Tiêu Chính Văn, Vương Vũ xuất hiện ở Ngọc Phụng Lâu cũng không phải là nể mặt Lý Tử Dương mà là đặc biệt đến đây để mượn thế áp chế người, ép mấy người bọn họ quỳ xuống!

Mục đích là để áp chế sự hung hăng kiêu ngạo của Tiểu Chính Văn và Lý Tử Dương!

Sau khi nghe xong lời này, cả người Lý Tử Dương đều sững sờ!

Vậy mà sự việc này lại liên quan đến Mạnh Phi Vũ?

"Anh Tiêu, chuyện này... Chuyện này không dễ xử lý, không biết ý của anh thế nào?”

Lý Tử Dương hiểu rõ hơn ai hết rằng với thế lực của nhà họ Lý, căn bản không làm gì được Mạnh Phi Vũ!

"Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Nếu bọn họ đã muốn gây chuyện, vậy chúng ta đương nhiên phải tiếp đến cùng!"

Tiêu Chính Văn nói xong liền liếc nhìn quản lý Lữ.

Quản lý Lữ lập tức hiểu ngầm trong lòng, vội vàng nói lấy lòng: “Cậu Tiêu, tôi... tôi có ý kiến này, không biết cậu Tiêu có thể cho tôi một cơ hội để lập công chuộc tội không?"

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: "Được, nói nghe xem!"

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, quản lý Lữ giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bò lên mấy bước, đến gần Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, theo tôi được biết, Mạnh Phi Vũ có được một bộ trận pháp từ nhà họ Mạnh!"

"Trận pháp này có tên là Thiên Đạo Luân Hồi Trận, thời xa xưa nó cũng nằm trong top mười trận pháp, Ngọc Phụng Lâu chúng tôi có một kiểu đánh cược, hai bên mỗi bên lấy ra một bộ sách trận pháp quý, bỏ lẫn trong mười cái hộp gỗ!"

"Ai mở ra được trận pháp của đối phương, thì có thể...”

Nói đến đây, quản lý Lữ vội vàng cúi thấp đầu.

Sở dĩ ông ta đưa ra ý tưởng này cho Tiêu Chính Văn, ngoài mục đích giữ mạng sống, chủ yếu còn muốn trả thù hai người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ!

“Thiên Đạo Luân Hồi?” Tiêu Chính Văn hơi cau màu, trong Thiên Sơn Thư Lục quả thực có ghi chép về nó, chỉ là bộ trận pháp này, đối với Tiêu Chính Văn mà nói, đã không có bất cứ giá trị gì!

Nhưng đối với Lý Tử Dương mà nói, đó lại là một bảo vật vô giá!

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn mới gật đầu nói: "Được, vậy tất cả đều phụ thuộc vào sự sắp xếp của quản lý Lữ, nếu còn xảy ra sai sót, tin rằng ông chủ Đào sẽ có một lời giải thích thỏa đáng cho tôi, đúng không?”

Đào Khiêm vội vàng chắp tay, nói: “Xin cậu Tiêu yên tâm!"

"Đi thôi, chúng ta quay về!"

Tiêu Chính Văn nói xong thì đứng dậy, dẫn theo hai người Lý Tử Dương và Tần Trường Sinh đi ra phía cửa.

Nhìn thấy ba người Tiêu Chính Văn trở về phòng một cách bình an vô sự, Vương Vũ không thoải mái lắm.

“Quản lý Lữ, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Vũ hỏi với vẻ không dám tin.

“Ồ, hôm nay là sinh nhật của ông chủ chúng tôi, không thích hợp nhìn thấy máu, vì vậy, việc này bỏ qua như vậy đi!”, quản lý Lữ xua tay, nói.

"Cái gì? Bỏ qua như vậy sao?”, Vương Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm quản lý Lữ, dường như có chút không cam lòng.

Dù sao, phía bên Mạnh Phi Vũ đã dặn dò nhắn nhủ hắn ta rồi, nhất định phải dạy cho Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương một bài học suốt đời không quên!

"Vậy chuyện này... giải thích thế nào với Mạnh công tử đây?”

Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương trở về Thiên Cung Bắc Cực bình an vô sự, Vương Vũ đương nhiên sẽ không thể giải thích với Mạnh Phi Vũ.

"Ôi!"

Vẻ mặt quản lý Lữ khó xử, nói: “Muốn thông qua việc này để xử lý hai người bọn họ, e rằng không làm được! Có điều...”

“Có điều gì?” Vương Vũ vội vàng hỏi.

"Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có cách, chắc có lẽ Vương công tử biết, Ngọc Phụng Lâu chúng tôi có một kiểu đánh cược, nếu có thể lợi dụng đánh cược, giở trò hãm hại tên họ Tiêu, bắt cậu ta chịu tội, giết cậu ta cũng không phải không thể!"

Quản lý Lữ vừa dứt lời, hai mắt Vương Vũ lập tức lóe sáng!

"Nói rất có lý, thế nhưng, điều kiện của vụ đánh cược lại là trận pháp bí mật cổ xưa, chỗ tôi đây...” Vương Vũ cũng hơi lúng túng.

Mặc dù phương pháp này không tồi, nhưng vấn đề là hắn đâu có trận pháp bí mật gì chứ?

Cả nhà họ Vương cũng không tìm ra được!

"Chuyện này không phải đơn giản sao? Chỗ Mạnh công tử không phải là có một bộ Thiên Đạo Luân Hồi à?”, trên mặt quản lý Lữ nở nụ cười nhạt nham hiểm, nói.

"Không được! Cái này không thể, đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Mạnh! Nếu ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì, thì... thì nhà họ Mạnh tuyệt đối sẽ không chịu để yên! Mặc dù người của nhà họ Mạnh đã mất dấu tích, thế nhưng, nhà họ Mạnh vẫn còn mấy người đóng giữ, chuyện này...”

“Vương công tử, muốn bắt sói thì đừng tiếc con, chẳng lẽ Mạnh công tử lại trơ mắt nhìn mấy tên nhóc kia ung dung tự tại?”, quản lý Lữ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Vương Vũ cân nhắc hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu, nói: "Được rồi, chuyện này để tôi hỏi Mạnh công tử trước rồi tính!"

Nói xong, bóng dáng Vương Vũ lập tức biến mất!

Một giờ sau, khi Vương Vũ quay trở lại Ngọc Phụng Lâu, trong tay đã cầm thêm một hộp gỗ tử đàn.

“Quản lý Lữ, chuyện này tuyệt đối không được xảy ra sai sót!”, Vương Vũ vừa đưa hộp gỗ cho quản lý Lữ, vừa căn dặn với vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Yên tâm, chút chuyện vặt này cứ để tôi lo liệu!”, quản lý Lữ cười lớn, nhận lấy chiếc hộp gỗ.
Chương 2292: Lựa chọn hộp gỗ

Ở một diễn biến khác, hai người Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương đã tới đại sảnh, sau khi đi qua mấy bàn đánh bạc thì tiến về phía bàn cược.

Lý Tử Dương liếc nhìn quy tắc đánh cược rồi rút ra một tờ ngân phiếu đặt lên trên mặt bàn, nói với nhân viên đứng trước bàn cược: “Hôm nay tôi cũng muốn thử vận may của mình!”

Kiểu cược qua lại giống này thông thường có thể cược tiền, cũng có thể cược bằng bí thuật trận pháp tương ứng, trao đổi với chiếc hộp gỗ bên trên bàn cược.

Thế nhưng, có một số hộp gỗ bên trong trống không, có một số chỉ có trận pháp ở cấp rất thấp, cũng có khả năng mở ra là trận pháp cực phẩm, thế nhưng xác suất là rất thấp!

Bởi vì bên trong mấy cái hộp gỗ đàn hương này cũng đều bố trí trận pháp ngăn cách, dù là cao thủ Đế Cảnh thì cũng rất khó thăm dò được rốt cuộc bên trong hộp gỗ có cái gì.

Vậy nên kiểu cá cược này thông thường đều dựa vào may mắn, mà Lý Tử Dương vừa đến đã lấy ra tấm ngân phiếu mười nghìn lượng bạc, gần như rút sạch hết vốn liếng của mình.

“Thưa anh, theo quy định, một nghìn lượng bạc là một hộp gỗ, anh có thể chọn mười hộp!”, nhân viên kia cười nói với Lý Tử Dương.

Lý Tử Dương gật đầu, tiện tay lấy một cái hộp gỗ từ trên bàn cược, rồi mở ra ngay trước mặt mọi người!

Chỉ thấy một tia sáng màu vàng loé ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Tử Dương!

“Vậy mà lại là Thiên Lôi Trận, một nghìn lượng bạc coi như mất trắng rồi…”

“Không sao, có thể mở mười hộp, thể nào cũng có thể mở được thứ gì tốt, lại mở thêm một hộp nữa thử xem!”

“Đúng, mở thêm một hộp, nói không chừng lại có thể mở ra được phần thưởng lớn nào đó!”

Mọi người xung quanh đồng loạt hùa vào.

Lý Tử Dương khẽ lắc đầu, Ngọc Phụng Lâu này căn bản chẳng thể mở ra được trận pháp cấp cao gì cả, còn về mấy bí trận thượng cổ kia thì càng là chuyện không tưởng!

“Anh bạn trẻ tuổi, đừng nản lòng, nếu như đã là bàn cược qua lại thì sẽ có người lấy ra trận pháp cấp cao ra để cược đấy!”, quản lý Lữ nói rồi nhìn về phía Vương Vũ trong đám người.

Nhận được ám hiệu của quản lý Lữ, Vương Vũ cũng chậm rãi bước về phía đại sảnh.

“Lý Tử Dương, vận khí của mấy người cũng không tệ nhỉ!”, Vương Vũ cười lạnh lùng nói.

“Còn không phải là nhờ vào phúc của sư huynh Vương sao?”, Lý Tử Dương cũng đáp lời không chút khoan nhượng.

“Nếu như đã là ngày sinh nhật của ông chủ Ngọc Phụng Lâu, vậy thì tôi cũng thử chút vận may coi sao!”

Vương Vũ giơ tay ra, trước mặt liền xuất hiện mười chiếc hộp gỗ đàn hương, rõ ràng là hắn muốn đổi với hộp gỗ của Ngọc Phụng Lâu!

Cách cược này đương nhiên cũng là hợp lệ, mà đây cũng là kiểu cược qua lại thực sự.

Nhân viên của Ngọc Phụng Lâu chọn ra một hộp trong số mười hộp gỗ trong tay Vương Vũ, Vương Vũ cũng có thể chọn ra một chiếc hộp mà mình nhìn trúng trong số những chiếc hộp gỗ kia của Ngọc Phụng Lâu.

Lý Tử Dương trên cương vị bên thứ ba, vì khi trước đã tiêu tốn mất mười nghìn lượng bạc thì cũng có thể làm bên thứ ba tham gia cùng!

Mặc dù Vương Vũ không phải đệ tử của thế lực lớn một phương gì, thế nhưng là thiên tài tuyệt đỉnh của thành Thiên Đô, trong tay cũng có bí trận thượng cổ!

Vậy nên bên phía Ngọc Phụng Lâu đương nhiên cũng không kiểm nghiệm thử xem bên trong hộp gỗ của hắn có phải trận pháp cực phẩm hay không.

Thông thường trước khi cược qua lại, để đề phòng gian lận, bên phía Ngọc Phụng Lâu sẽ cử người kiểm tra xem trong hộp gỗ có trận pháp cấp cao thật hay không, sau đó sẽ đóng gói lại như cũ, tráo thứ tự rồi đôi bên mới bắt đầu cược.

Quản lý Lữ ra hiệu bằng ánh mắt cho nhân viên trên bàn, sau đó lại nhìn về phía chiếc hộp đàn hương số năm.

Nhân viên lập tức hiểu ý, chỉ vào cái hộp gỗ kia rồi nói: “Tôi chọn hộp gỗ thứ năm bên phía tay trái!”

“Tôi cũng muốn cái hộp gỗ đó!”, Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên lên tiếng chỉ vào cái hộp gỗ kia.

Lý Tử Dương cười hi hi nói: “Ý kiến của anh Tiêu chính là ý kiến của tôi, theo quy định, tôi còn có thể chọn chín hộp nữa, chỉ cần đưa cho tôi cái hộp gỗ này thì tôi sẽ từ bỏ hết tám hộp còn lại, thế nào?”

Soạt!

Tất cả mọi người đều hít sâu.

Chín nghìn lượng bạc một cái hộp gỗ, Lý Tử Dương đang cược hết toàn bộ gia tài của mình lên trên cái hộp gỗ này rồi!

“Chuyện này…”
Chương 2293: Sắp xảy ra chuyện lớn

Nhân viên của Ngọc Phụng Lâu quay đầu nhìn về phía quản lý Lữ, theo quy định, Ngọc Phụng Lâu bọn họ là nhà cái, có quyền chọn trước, thế nhưng Lý Tử Dương lại ra quyết định như vậy, nhất thời khiến cho nhân viên này cảm thấy hơi khó xử.

Dù gì đó cũng là chín nghìn lượng bạc, lỡ như cái hộp gỗ đó không có trận pháp gì tốt thì hắn sẽ mang tới tổn thất nghiêm trọng cho Ngọc Phụng Lâu.

Trách nhiệm này, một nhân viên như hắn sao có thể gánh vác nổi?

“Mọi người yên lặng đã, để tôi nói vài câu!”

Quản lý Lữ nói rồi sải bước tiến về phía bàn cược, nói với hai người Tiêu Chính Văn và Vương Vũ: “Ngọc Phụng Lâu chúng tôi và cậu chủ này đều nhìn trúng cái hộp gỗ kia, hơn nữa cậu chủ này còn ra một quyết định rất táo bạo!”

“Để cho công bằng, tôi đề nghị Ngọc Phụng Lâu lại lấy ra thêm mười cái hộp gỗ, trộn lẫn với mười cái hộp gỗ của cậu chủ Vương, lại tráo thứ tự, để cậu chủ này chọn trước rồi tới cậu chủ Vương chọn, Ngọc Phụng Lâu chúng tôi làm nhà cái, chọn cuối cùng!”

“Mọi người có ý kiến gì khác với đề xuất này của tôi không?”

“Tôi đương nhiên tin tưởng Ngọc Phụng Lâu, chỉ là không biết ý của anh Tiêu đây thế nào?”, Vương Vũ cười khẩy rồi nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Dẫu sao hắn và quản lý Lữ cũng đã có toan tính từ đầu, dù Tiêu Chính Văn có thể mở được trận pháp cấp cao hay không, hay là Thiên Địa Luân Hồi Trận thì Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương cũng phải nếm khổ một phen!

“Đương nhiên là được!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

Quản lý Lữ vung tay, rút ra mười chiếc hộp gỗ, bay vào khoảng không và trộn lẫn với mười chiếc hộp gỗ mà Vương Vũ mang tới khi trước.

Khi Quản lý Lữ phất ống tay áo, thứ tự của tất cả hộp gỗ đều bị đảo lộn hoàn toàn.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn, Lý Tử Dương cũng lo lắng xiết hai tay lại, trên trán cũng đầm đìa mồ hôi!

Chín nghìn lượng bạc đó, đối với nhà họ Lý mà nói thì cũng là một con số không nhỏ, nếu như lần này không mở ra được một trận pháp cực phẩm thì anh ta thậm chí còn chẳng có cách nào ăn nói với người nhà.

Có thể nói, anh ta đã gửi gắm hết toàn bộ hy vọng lên trên người Tiêu Chính Văn rồi!

“Lấy cái này đi!”

Tiêu Chính Văn tuỳ ý chỉ tay, một chiếc hộp gỗ đã bay ngay tới trước mặt anh.

Chỉ có điều, chiếc hộp gỗ bay tới trước mặt Tiêu Chính Văn đã bị quản lý Lữ đánh tráo từ lâu.

Đổi lại cho Tiêu Chính Văn chính là trận pháp của Thiên Địa Luân Hồi Trận mà Vương Vũ lấy từ chỗ Mạnh Phi Vũ.

Vương Vũ cũng chọn ra một chiếc hộp gỗ trong số đó.

Nhân viên của Ngọc Phụng Lâu tiện tay lấy một chiếc hộp gỗ, mở nắp ra, bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.

“Mở đi!”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn chiếc hộp gỗ trước mắt, khẽ cười nói.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn mở chiếc hộp gỗ này, lấy ra trận pháp của Thiên Địa Luân Hồi Trận ở bên trong, vậy thì quản lý Lữ sẽ có thể tận dụng cơ hội này làm khó dễ, lấy lý do Tiêu Chính Văn ăn gian để ra tay với hai người Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương!

Khoé miệng Tiêu Chính Văn lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó khẽ mở nắp hộp gỗ ra!

Vào khoảnh khắc hộp gỗ được mở ra, trên bầu trời đột nhiên mây đen giăng kín mít, sấm sét nhì nhằng!

Khoảng không bên trên Ngọc Phụng Lâu xuất hiện hư ảnh của rồng và phượng!

Từng tia sét giống như mở ra cánh cổng của trời đất, một luồng khí tức cực đại đến từ viễn cổ cứ thế phun ra!

Bên trong chiếc hộp gỗ mà Tiêu Chính Văn cầm trên tay cũng đang có ánh sáng bảy sắc uốn lượn.

Khí tức dồi dào nháy mắt đã bao trùm khắp cả Ngọc Phụng Lâu, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía chiếc hộp gỗ trong tay Tiêu Chính Văn!

Ông lão bên trong Thiên Cung Bắc Cực thảng thốt nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu, bên trong căn phòng bí mật của nhà họ Mạnh, một người đàn ông có khí tức cực kỳ khủng bố chậm rãi mở to hai mắt!

Bên trên đại điện thành chủ của thành Thiên Đô, Thanh Liên cũng hết sức kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu!

“Bà ơi, đây là…”, Nguyệt Nhu nhìn về phía Thanh Liên với vẻ hết sức ngạc nhiên.

“Đây là Thiên Địa Luân Hồi Trận! Là trận pháp kinh thế lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ!”, Thanh Liên nói.

Thiên Địa Luân Hồi Trận, ngay cả Thanh Liên làm thành chủ của thành Thiên Đô cũng chưa được nhìn lần nào, mà hôm nay, bên trong Ngọc Phụng Lâu lại có người mở loại bí trận thượng cổ này ra!

“E rằng Ngọc Phụng Lâu sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”, Thanh Liên nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu, giọng điệu hết sức nghiêm trọng.
Chương 2294: Nghi ngờ

Suy cho cùng, trong Ngọc Phụng Lâu sẽ không vô duyên vô cơ xuất hiện loại bí thuật cổ đại này, chắc chắn có ai đã mang đến đánh cược, nhưng người mở bí thuật cổ đại này ra cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở thành Thiên Đô.

Mặc dù trong Ngọc Phụng Lâu, không ai dám hỗn láo nhưng ra khỏi Ngọc Phụng Lâu thì sao?

Hơn nữa bí thuật cổ đại này cực kỳ hiếm thấy, không chắc có thế lực nào phá vỡ quy tắc của Ngọc Phụng Lâu đánh nhau vì bí thuật cổ đại và cướp lấy nó trong Ngọc Phụng Lâu.

Trong sảnh lớn của Ngọc Phụng Lâu, mọi người đều hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn, mấy người này không nhìn ra được bí thuật đó như thế nào, nhưng chỉ biết xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này chứng tỏ Tiêu Chính Văn đã mở bảo thuật ra rồi.

Lúc này Vương Vũ lại cười mỉa nhìn quản lý Lữ.

Theo thỏa thuận trước đó của họ, bây giờ là lúc quản lý Lữ xuất hiện.

Chỉ là Vương Vũ đợi gần một phút cũng không thấy quản lý Lữ có bất kỳ hành động gì.

“Khụ!”

Vương Vũ khẽ ho một tiếng như thể đang nhắc nhở quản lý Lữ.

Nhưng quản lý Lữ lại không có phản ứng gì.

“Quản lý Lữ!”

Vương Vũ nhíu mày nói.

Lần này cuối cùng quản lý Lữ cũng quay đầu lại nhìn Vương Vũ nói: “Cậu Vương, có chuyện gì sao?”

Hả?

Vương Vũ không khỏi sầm mặt nhưng vẫn nói: “Quản lý Lữ, may mắn của người anh em này tốt quá”.

“Nói anh ta may mắn thì chi bằng nói anh ta giở trò, nếu không sao có thể vừa nhìn đã chọn trúng thần thuật tuyệt thế?”

Thật ra cho dù Tiêu Chính Văn không động tay động chân, chỉ cần một câu của quản lý Lữ thì có thể định đoạt tội của Tiêu Chính Văn.

Dù sao nơi này cũng là Ngọc Phụng Lâu, quản lý Lữ có quyền lên tiếng quyết định.

Dù Tiêu Chính Văn bị oan cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo.

Không chỉ phải giao trận phổ ra, còn phải bị Ngọc Phụng Lâu trách phạt, thậm chí sẽ vì thế mà mất mạng.

Chuyện tương tự không phải chưa từng xảy ra nên mọi người ở đó đều thầm lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

“Ừ, đúng là có hơi khác thường, nghe nói có thể vừa liếc mắt đã có thể chọn trúng thần thuật tuyệt thế từ trong hơn hai mươi hộp gỗ, quả thật là khó mà tưởng tượng”.

“Tôi thay mặt Ngọc Phụng Lâu chúc mừng người anh em này”, nói rồi quản lý Lữ chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.

Quản lý Lữ nói thế, Vương Vũ lập tức sửng sốt.

“Quản lý Lữ, sao… sao anh ta vừa liếc mắt đã có thể chọn trúng bảo thuật từ trong hơn hai mươi hộp gỗ? Lẽ nào ông không nghĩ bên trong có gì mờ ám sao?”

“Hơn nữa trận phổ của trận pháp Luân Hồi này là do tôi mượn từ chỗ cậu chủ Mạnh, với tầm nhìn của anh ta thì sao có thể vừa liếc mắt đã có thể chọn trúng hộp gỗ này?”

Vương Vũ càng nói sắc mặt càng trở nên u ám.

“Anh nói thế tức là trận phổ trận Thiên Địa Luân Hồi này là anh cố ý đưa vào à?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

“Đó là đương nhiên”.

“Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chắc chắn anh động tay động chân vào trong đó, nếu không anh không thể có may mắn như vậy”, nói rồi Vương Vũ lại nhìn quản lý Lữ.

Hắn đã nói đến mức này sao quản lý Lữ có thể nghe không hiểu nữa?

“To gan!”

Quản lý Lữ bỗng hét lên.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, anh to gan thật, dám ở Ngọc Phụng Lâu…”

“Tôi nói cậu to gan đấy!”

Không để Vương Vũ nói hết câu, quản lý Lữ đang quay phắt lại tức giận nói với Vương Vũ.

Lúc này Vương Vũ ngây người hoàn toàn.

Đây không giống với những gì họ đã bàn trước đó.

Quản lý Lữ không đáp lời, chỉ cần Tiêu Chính Văn mở bảo thuật tuyệt thế ra thì cứ lấy lý do là Tiêu Chính Văn không tuân thủ theo quy tắc của Ngọc Phụng Lâu để vấn tội sao?

“Cậu thật to gan! Dám sỉ nhục Ngọc Phụng Lâu tôi”.

“Tôi…!”

“Cậu cái gì mà cậu? Vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn đều không chạm vào những hộp gỗ này, cậu lại sỉ nhục người ta lén động tay động chân?”

“Cậu đang nghi ngờ Ngọc Phụng Lâu chúng tôi hay là đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom