• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2289: Trống rỗng

Quản lý Lữ thấy Đào Khiêm thật sự có ý định giết người thì sợ tới độ co rúm lại trên mặt đất, cả người run lên, thậm chí ngay cả một chữ cũng không thốt nổi nên lời!

Lúc này, trong lòng ông ta rõ ràng đang hận hai người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ muốn chết!

Nếu như không phải vì hai người này thì sao ông ta lại chọc tới Tiêu Chính Văn?

Mặc dù ông ta là quản lý của Ngọc Phụng Lâu, thế nhưng trước mặt Đào Khiêm thì chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!

Một khi chó khiến chủ gặp phải hoạ lớn thì chỉ còn đường chết mà thôi!

Lúc này, Chu Đình Đình đợi trước cửa đã trở nên hoang mang, Tiêu Chính Văn đã vào trong một tiếng đồng hồ mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, rõ ràng sự việc đã trở nên lớn lắm rồi!

“Theo tôi thấy, chúng ta vẫn nên đi cầu xin sư huynh Vương đi! Dù có phải quỳ xuống trước mặt anh ta thì cũng tốt hơn là chết ở nơi này!”

Vừa nói cô ta vừa nhìn về phía Lý Tử Dương với vẻ thù hằn.

Nếu như không phải vì anh ta thì hôm nay mấy người bọn họ cũng sẽ không gặp phải chuyện này!

“Đúng, chúng ta đi cầu xin sư huynh Vương đi, bây giờ cũng chỉ có anh ta có thể cứu chúng ta mà thôi!”, Mục Tú Tú cũng đứng bên cạnh hùa theo.

Dù gì Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một tiểu bối, đâu có thể diện lớn tới mức có thể dẹp yên chuyện ngày hôm nay?

Vừa nói, Chu Đình Đình và Mục Tú Tú đã quay người chuẩn bị đi tìm Vương Vũ, Tiết Trường Phong cũng thở dài một hơi, đi theo hai người bọn họ xuống dưới tầng.

“Hai người còn không mau đi?”, Chu Đình Đình quay đầu lạnh lùng nói.

“Tôi không thể để mặc anh ấy không quan tâm được! Tôi cũng không thể để cho anh ấy một thân một mình gánh lấy hậu quả này!”, mặc dù Lý Tử Dương sợ tới mức mồ hôi lạnh vã ra như mưa, thế nhưng vẫn nhìn về phía cánh cửa với vẻ kiên định lạ thường.

“Vậy thì anh chết chung với anh ta đi! Chúng ta đi thôi!”

Chu Đình Đình xụ mặt, trừng mắt nhìn Lý Tử Dương, quay đầu đi thẳng.

Có ai không biết tới uy danh của Ngọc Phụng Lâu chứ?

Trong mắt mấy người cô ta, chỉ có Vương Vũ là có thể cứu lấy tính mạng của bọn họ, những người khác, e rằng đi rồi cũng chỉ có thể nộp mạng mà thôi!

Mấy người Chu Đình Đình trở lại phòng bao, không nói lời nào đã quỳ xuống trước mặt Vương Vũ.

Còn Tiêu Chính Văn đang vung tay ngăn cản cơn thịnh nộ của Đào Khiêm, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía quản lý Lữ.

“Cậu Tiêu, chuyện này đều trách tôi quản thúc không nghiêm, kẻ này dám bất kính với cậu Tiêu, có chết cũng chẳng oan khuất!”, lúc này, Đào Khiêm đâu còn dám bênh vực?

Thật ra không phải Đào Khiêm kiêng sợ Tiêu Chính Văn mà là Tiêu Chính Văn giờ đã không giống với khi trước!

Sau lưng không chỉ có Thanh Liên chống lưng cho anh mà Tần Lương Ngọc của thành Đại Phong cũng đã nghiêng về phía Tiêu Chính Văn, hơn nữa, Thiên Cung Bắc Cực đang trong thời buổi rối ren, cung chủ nhiệm kỳ mới rất có khả năng cũng sẽ ủng hộ Tiêu Chính Văn!

Cộng thêm mấy hoàng tộc như nhà họ Võ, nhà họ Bạch, nhà họ Doanh,…cũng đang âm thầm ủng hộ Tiêu Chính Văn!

Thế lực này lớn tới độ nào chứ?

Đặc biệt là Trương Nghi còn từng đích thân ra mặt vì Tiêu Chính Văn, dù là thành Thiên Đô cũng không đắc tội được với nhân vật đủ sức khuấy đảo đất trời như Trương Nghi!

Những thế lực các phương này, dù là phương nào thì cũng không đắc tội được với Đào Khiêm!

Địa vị của ông ta ở thành Thiên Đô rất cao không phải là giả, thế nhưng thành Thiên Đô cũng chẳng phải sự tồn tại lớn duy nhất ở vùng ngoài lãnh thổ!

Có những thế lực ngay cả Thanh Liên cũng phải cúi đầu nghe theo, huống hồ là ông ta?

“Chuyện của hắn cứ để đó đã, bạn của tôi vẫn đang đợi ngoài cửa, cho anh ta vào trong đi!”, Tiêu Chính Văn bình thản lên tiếng.

“Vâng!”

Đào Khiêm không nhiều lời, ra hiệu bằng ánh mắt cho một hộ vệ đứng bên cạnh.

Hộ vệ lập tức hiểu ý, vội vàng sải bước ra bên ngoài cửa.

Lúc này Lý Tử Dương đang thấp thỏm không yên đứng trước cửa, khoảnh khắc cánh cửa được mở ra thêm lần nữa, trái tim của Lý Tử Dương không khỏi co thắt, cả gương mặt cũng lập tức sợ tới mức trắng bệch như tờ giấy!

“Mời vào trong!”

Hộ vệ làm động tác tay tỏ ý mời với Lý Tử Dương.

Quay đầu nhìn Tần Trường Sinh, Lý Tử Dương tự trấn an mình, sải bước tiến vào trong.

Tần Trường Sinh cũng hít sâu vào mấy lần rồi mau chóng đuổi theo.

“Lý Tử Dương tôi tự làm tự chịu! Xin thả bạn tôi ra!”

Lý Tử Dương vừa bước vào cửa đã đấm ngực lớn tiếng hô lên.

Thế nhưng vào lúc anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả người lập tức ngây ra!

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn đang ngồi đó, ông chủ của Ngọc Phụng Lâu lại đang cúi đầu đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn.

Còn quản lý Lữ đã xụi lơ dưới sàn từ lâu, run rẩy co rúm lại!

“Chuyện này…”, Lý Tử Dương sững sờ không thôi, trong đầu chợt trở nên trống rỗng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom