• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

  • Chương 2020-2023

Chương 2220: Nổi giận đùng đùng

Phương Tử Anh cười khẩy, khinh thường nói: “Tôi không cần biết ai đúng ai sai, trước giờ chỉ có người nhà họ Phương đánh người, chưa từng có ai dám đánh người nhà họ Phương, dù chỉ đánh một người giúp việc cũng không được”.

“Anh đã phá vỡ quy tắc thì phải trả giá cho mình hành vi của mình, bảo anh tự chặt tay của mình, quỳ xuống xin lỗi là nhà họ Phương đã là nhân từ với anh rồi”.

“Nếu không để lại cái mạng chó này của anh cũng chỉ là một câu nói của tôi thôi”.

Phương Tử Anh vừa dứt lời, ánh mắt Tần Lương Ngọc bên cạnh hiện lên sát khí nhìn Phương Tử Anh.

Tiêu Chính Văn cũng thấy nực cười bởi câu nói của Phương Tử Anh, lạnh lùng nhìn Phương Tử Anh, một tay bỗng hút lấy một viên đá dưới đất vào lòng bàn tay.

“Hửm? Cậu ta… định ra tay với Phương Tử Anh sao?”, không ít người chú ý đến động tác này của Tiêu Chính Văn.

Nhưng viên đá nhỏ đó có thể làm gì được Phương Tử Anh chứ?

Ngay khi mọi người đều tỏ vẻ ngờ vực, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, viên đá trong tay bắn mạnh đến chỗ Phương Tử Anh như một viên đạn.

Đối diện với đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, Phương Tử Anh cũng chỉ khinh bỉ cười mỉa nói: “Muốn chết hả?”

Vừa dứt lời, Phương Tử Anh rút kiếm rồi vung kiếm lên chém về phía viên đá đó.

Nhát kiếm này của hắn nhìn có vẻ không mạnh lắm nhưng lại chứa uy lực vô tận và sự huyền diệu của trận pháp, dù sao thì hắn cũng từng được nhân tài ngoài lãnh thổ chỉ dạy nên đã quen thuộc với việc dung hợp trận pháp và chiêu thức.

Ngay khi luồng kiếm khí đó được tung ra, phía sau Phương Tử Anh đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đen, có thể thấy uy lực của nhát kiếm này làm trời đất cũng thay đổi.

Không ít người vây xem bên cạnh đều ngạc nhiên thốt lên.

Nhát kiếm này mạnh hơn đòn tấn công đánh bại Lý Thời Miễn lúc nãy gấp một trăm lần, thậm chí có thể nói là một kiếm này đủ để khiến võ đài trong mấy cây số biến mất.

Nhưng đòn tấn công mạnh mức đó lại lập tức bị tan biến bị gặp phải viên đá nhỏ đó.

Viên đá nhỏ đó lại tiếp tục bắn về phía Phương Tử Anh với tốc độ nhanh như chớp.

Nhìn thấy cảnh tượng này ngay cả Phương Tử Anh cũng hít khí lạnh, hắn không ngờ Tiêu Chính Văn trông có vẻ chỉ là một người bình thường lại có thực lực mạnh đến thế.

Nhưng ngay sau đó ánh mắt Phương Tử Anh không cam lòng thất bại, lóe lên vẻ nham hiểm, hai tay siết chặt chuôi kiếm, chậm rãi giơ lên qua đỉnh đầu.

Chỉ thấy phía sau hắn xuất hiện một luồng chân khí như Sơn Nhạc.

Một ảo ảnh cực kỳ lớn kiêu ngạo đứng trên Sơn Nhạc.

Ảo ảnh đó vung tay lên, một luồng kiếm khí hùng mạnh đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.

Bởi vì đây đã không còn là một đòn tấn công bình thường nữa mà có cả uy lực trời đất, khí thế vạn vật tạo ra một vực trường, chỉ cần là những vật ở trong khu vực mà Phương Tử Anh khống chế thì đểu bị Phương Tử Anh kiểm soát.

Thậm chí ngay cả đất trời.

Đây là đòn đánh thần kỳ ngoài vũ trụ điển hình, cực kỳ hiếm thấy ở ngoài lãnh thổ.

Dù là đám người lão làng ở ngoài lãnh thổ cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh chứ đừng nói là một chàng trai như Tiêu Chính Văn.

“Mặc dù tôi không thể so được với Lục Tiêu Dao, nhưng chém anh vẫn…”

Hắn còn chưa nói hết câu, viên đá nhỏ đó đã xuyên qua kiếm khí của Phương Tử Anh, lập tức bị hòn đá đánh trúng.

“Phụt!”

Phương Tử Anh nôn ra ngụm máu, sau đó rơi từ trên cao xuống ngã lên võ đài.

Khi nhìn thấy nửa người Phương Tử Anh bị hòn đá đập vào, mọi người đều ớn lạnh.

Đó là Phương Tử Anh đấy, gần một trăm năm nay là người dẫn đầu trong giới trẻ thành Đại Phong.

Nhưng lại bị một viên đá nhỏ Tiêu Chính Văn ném bừa đánh cho bị thương nặng.

“Chuyện… chuyện này không thể nào”.

Lúc này Phương Tử Anh nổi giận đùng đùng.

Ngay khi khí tức của hắn ập đến, ngay cả ngọn núi cách đó vài mét cũng trở nên bằng phẳng.

Nhưng hắn chưa kịp đứng lên, một chiếc giày quân đội sáng bóng đã đạp lên đỉnh đầu hắn khiến mặt hắn áp xuống đất.

Không để Phương Tử Anh phản kháng, Tiêu Chính Văn đã nhấc chân lên đá vào mặt Phương Tử Anh.

“Bốp!”

Một âm thanh rõ to vang lên, mặt Phương Tử Anh bị cú đá của Tiêu Chính Văn làm cho lõm vào trong.
Chương 2221: Hồn xiêu phách lạc

Sau đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên túm lấy Phương Tử Anh sống dở chết dở từ dưới đất lên, lạnh lùng nhìn Phương Tử Anh nói: “Chẳng phải anh nói chỉ có người nhà họ Phương các anh mới đánh người khác sao?”

Vừa dứt lời không để Phương Tử Anh lên tiếng, Tiêu Chính Văn vung tay đấm vào mặt Phương Tử Anh.

“Phụt!”

Đầu của Phương Tử Anh lập tức bay lên, máu từ thân chảy ra như suối.

“Bây giờ tôi không chỉ đánh người nhà họ Phương mà còn giết hắn, nhà họ Phương các người có thể làm được gì?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Phương Vọng Hải nói.

“Phịch!”

Thi thể Phương Tử Anh bị ném đến dưới chân Phương Vọng Hải.

Phương Vọng Hải không ngờ Tiêu Chính Văn lại ngang ngược như thế, vung tay lên là giết người nhà họ Phương.

Lúc đầu Phương Vọng Hải chỉ muốn lợi dụng chuyện này để thể hiện uy thế của nhà họ Phương trước mặt mọi người ở thành Đại Phong, hơn nữa ông ta nghĩ chàng trai trẻ trước mặt này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Là một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, Phương Vọng Hải nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng không ngờ sẽ như thế này.

Chứng tỏ Tiêu Chính Văn không chỉ không phải là người bình thường mà ngược lại cảnh giới cao đến mức đáng sợ, thậm chí ngay cả ông ta cũng không thể nhìn ra rốt cuộc Tiêu Chính Văn có tu vi thế nào.

“Tôi đang hỏi ông đấy”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói khiến Phương Vọng Hải hoảng sợ rùng mình.

Nhưng không lâu sau ông ta lại nghĩ đến thế lực nhà họ Phương, ông ta ngừng lại chốc lát rồi mới nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn nói: “Quả thật tôi không thể làm gì được cậu, nhưng cậu đã giết người nhà họ Phương, nhà họ Phương sẽ ghi thù chuyện này”.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn cách không khí đấm vào mặt Phương Vọng Hải, lạnh lùng nói: “Nhà họ Phương các ông ghi thù? Vậy tôi sẽ cho nhà họ Phương các ông nhớ lâu một chút”.

“Còn anh nữa”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời thì trở tay thêm một cú đấm nữa, cách không khí đấm vào mặt Tô Đông Pha.

“Chuyên này có liên quan gì với Bát Hiền Từ?”

Tô Đông Pha vừa rồi còn chưa hiểu chuyện gì cũng bị cái đánh của Tiêu Chính Văn làm cho ngơ ngác.

Hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu nhưng hắn lại không có cơ hội tránh được cái đánh vừa rồi của Tiêu Chính Văn, cứ thế bị Tiêu Chính Văn đánh mạnh vào mặt.

“Không… không liên quan đến tôi”, gương mặt Tô Đông Pha đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật ra so với Phương Tử Anh thì anh mới là người đáng chết hơn, dù tôi không chọc vào vào anh, cũng chưa từng có qua lại với anh nhưng anh lại ra mặt giúp đỡ thay người nhà họ Phương”.

“Chẳng qua chỉ muốn mượn thế chèn ép người khác, tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt mọi người thôi”.

“Nhưng anh nghĩ anh xứng sao?”

Tô Đông Pha cũng cảm nhận được sát khí trong lời nói của Tiêu Chính Văn, nhất thời tay chân luống cuống.

Lúc này hắn cảm thấy rất sợ.

Thật ra lúc đầu hắn chỉ muốn mượn cái danh Bát Hiền Từ để giả vờ ra vẻ ở thành Đại Phong thôi, nhưng không ngờ lại đá phải một tấm sắt.

Người ta không chỉ không xem hắn ra gì mà ngay cả Bát Hiền Từ cũng không bị khinh thường.

“Lúc nãy ông đã nói ai không xin lỗi thì chết, vậy thì ông đi chết đi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn cũng không nhiều lời với Phương Vọng Hải, sau đó tung ra một cú đấm, Phương Vọng Hải lập tức biến thành vũng máu.

Máu nóng hổi bắn lên mặt Tô Đông Pha khiến sắc mặt Tô Đông Pha trở nên trắng bệch.

Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhận ra lai lịch của Tiêu Chính Văn chắc chắn không hề đơn giản.

“Bây giờ nói đi, tại sao anh lại muốn ra mặt ỷ thế chèn ép người khác”, Tiêu Chính Văn lạnh như băng chất vấn Tô Đông Pha.

Tô Đông Pha nuốt nước bọt nói: “Tôi… tôi chỉ là vì công lý chính nghĩa, bất kỳ một người tri thức nào cũng nên bảo vệ pháp lý thế gian, biểu dương chính nghĩa”.

“Ồ? Biểu dương chính nghĩa? Vậy anh nói xem cái gì mới là chính nghĩa?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

“Cậu… cậu đánh người nhà họ Phương là đã vi phạm chính nghĩa, xin lỗi người nhà họ Phương vốn dĩ là đạo nghĩa thiên lý, cậu…”

Hắn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Chính Văn ngắt lời: “Anh có biết tại sao tôi đánh ông ta không?”

“Ngay cả nguyên nhân của chuyện này thế nào anh cũng không biết mà dám lớn lối nói biểu dương chính nghĩa? Hơn nữa chỉ dựa vào một người hại nước hại dân hãm hại Trung Lương mà cũng xứng nói đến hai chữ chính nghĩa sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tô Đông Pha khiến hắn sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, đâu dám phản biện nửa lời.
Chương 2222: Chết cũng đáng

Dường như cảm nhận được sát khí nồng đậm của Tiêu Chính Văn, Tô Đông Pha đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Cậu... Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Bát Hiền Từ!"

"Chỉ cần cậu dám động vào tôi thì Bát Hiền Từ sẽ không để yên cho cậu!"

Tiêu Chính Văn nghe vậy, không nhịn được bật cười ra tiếng, đánh giá Tô Đông Pha: "Bát Hiền Từ sẽ không để yên cho tôi ư? Vậy tôi muốn nhìn xem, Bát Hiền Từ sẽ không để yên cho tôi như thế nào?"

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên tát một bạt tai!

"Bốp!"

Cùng với tiếng vang vô cùng giòn tan, trong nháy mắt Tô Đông Pha đã hóa thành sương máu!

Nhìn bầu trời đầy sương máu, Phương Thời Anh sợ tới mức co rụt lại, hai mắt vô cùng hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Vốn dĩ hắn định chuyển qua chỗ dựa là nhà họ Phương, hung hăng chèn ép Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ ngay cả chỗ dựa của hắn cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn nhàn nhã bước tới gần Phương Thời Anh đang cúi đầu run rẩy, nói: "Haiz, chỗ dựa của anh xem ra rất không đáng tin cậy nhỉ!"

"Chi bằng thế này đi, tôi cho anh thêm một cơ hội, lấy con át chủ bài của nhà họ Phương ra đây, sau đó cử thêm mấy người có thực lực của nhà họ Phương đến đây thử xem?"

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, đám người đứng xem xung quanh đều chấn động!

Nhiều người bắt đầu ghé tai nhau.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không phải đang khiêu chiến với một mình Phương Thời Anh nữa mà là khiêu chiến với cả nhà họ Phương!

Lúc trước những người này cảm thấy Tiêu Chính Văn hơi kiêu ngạo tự đại, nhưng bây giờ lại cảm thấy cực kì chấn động.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, lai lịch của Tiêu Chính Văn tuyệt đối không hề nhỏ, hơn nữa ngay cả Bát Hiền Từ mà anh cũng chẳng coi ra gì, chứng tỏ thế lực phía sau của Tiêu Chính Văn càng kinh thiên động địa!

Đừng nói những người này, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Chỉ là bà ta không nghĩ Tiêu Chính Văn có lai lịch gì quá lớn, ngược lại còn cho rằng Tiêu Chính Văn nhìn ra thân phận của mình, ỷ vào một vị Đại Đế làm chỗ dựa nên mới giết người của nhà họ Phương và Bát Hiền Từ không chút dè chừng!

"Anh… anh là ai? Có thù oán gì với nhà họ Phương tôi!" Phương Thời Anh chật vật nói ra một câu.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: "Tôi là ai không liên quan đến anh, vừa rồi tôi cũng đã nói, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể gọi người đến để đòi lại công bằng, tôi sẽ ở đây chờ anh!"

"Không chỉ có nhà họ Phương, mà bao gồm toàn bộ thế gia trong thành Đại Phong, ai không phục thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi!"

Tiêu Chính Văn nói xong thì ngồi vào trong xe ngựa, sau đó rời đi cùng Tần Lương Ngọc.

Tin tức đám người Phương Tử Anh và Phương Vọng Hải bị giết trong nháy mắt đã lan truyền khắp thành Đại Phong!

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thành Đại Phong đều sôi trào!

Phương Tử Anh chính là nhân tài kiệt xuất được cao thủ ngoài lãnh thổ chỉ điểm, lại bị một người trẻ tuổi chém giết chỉ trong một chiêu!

Hơn nữa ngay cả một trong tám Bát Hiền của Bát Hiền Từ cũng chết trong tay người thanh niên kia, quá khủng khiếp.

Bất kể là thế lực nào, ai dám giết nhiều nhân vật lớn như vậy trong một ngày?

"Hung thủ giết người này không kiêng dè gì, liệu có phải là người của Đế Vương Các không?"

"Không thể, tuy rằng Đế Vương Các và nhà họ Khổng xung đột không ngừng, nhưng từ ba trăm năm trước hai bên đã hòa giải, hiện giờ càng không có khả năng phái người giết chết Tô Đông Pha của Bát Hiền Từ!"

"Nhưng ngoại trừ Đế Vương Các ra thì thế lực nào còn có thế hệ trẻ tuổi tài năng như vậy?"

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ đến Đế Vương Các.

Suy cho cùng, chém giết Phương Tử Anh và Phương Vọng Hải cũng không đáng nói, nhưng giết Tô Đông Pha thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự trả thù điên cuồng của Bát Hiền Từ và nhà họ Khổng!

Ai có lá gan lớn như vậy lại công khai đắc tội với nhà họ Khổng và Bát Hiền Từ?

Phóng tầm mắt ra ngoài lãnh thổ, ngoại trừ Đế Vương Các ra thì cũng không tìm được thế lực thứ hai!

"Hừ, mấy năm gần đây người nhà họ Phương đã làm ra quá nhiều chuyện xấu, sớm nên có người đứng ra dạy cho chúng bài học nhớ đời rồi”.

"Đúng vậy! Người của nhà họ Phương chết cũng đáng”.
Chương 2223: Gạt bỏ mối nguy hại

"Tốt nhất nên loại bỏ mấy người chủ sự của nhà họ Phương, trừ bỏ mối nguy hại trong thành Đại Phong!"

Hầu như mọi người đều vỗ tay khen ngợi chuyện này, âm thầm tán thưởng Tiêu Chính Văn!

Trên xe ngựa, ánh mắt của Tần Lương Ngọc chậm rãi nhìn về phía Tiêu Chính Văn, chuyện hôm nay chỉ có một cách giải thích, đó là Tiêu Chính Văn nhìn ra thân phận của bà ta, cho rằng có Đại Đế duy nhất trong thành Đại Phong như bà ta che chở mới dám ra tay tàn nhẫn như vậy!

Nhưng cho dù ở trong núi Thái Thương, Tần Lương Ngọc cũng chưa bao giờ bộc lộ toàn bộ tu vi của mình, người trẻ tuổi trước mắt này nhìn ra thân phận của mình từ lúc nào thế?

"Chị Tần, sao vậy? Tôi có chỗ nào không ổn sao?" Tiêu Chính Văn thấy ánh mắt Tần Lương Ngọc sâu thẳm nhìn mình, khó hiểu hỏi.

"Tiêu Chính Văn, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi gặp một người!"

Tần Lương Ngọc mỉm cười nói.

Ngay lập tức, bà ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trong đôi mắt đẹp của bà ta toát ra vẻ buồn bã mờ nhạt.

Thật ra đừng thấy bà ta rời khỏi núi Thái Thương một cách an toàn mà lầm, vì bị mắc kẹt trong đại trận quá lâu nên tính mạng của bà ta đã sắp đến hồi kết.

Bất kể là Đại Đế hay Đế Quân thì tuổi thọ đều có giới hạn, vốn dĩ với tu vi của Tần Lương Ngọc thì tuổi thọ có thể đạt tới mười nghìn năm, đáng tiếc trận pháp trong núi Thái Thương đã làm tiêu hao hơn 90% tuổi thọ của bà ta!

Dựa theo tính toán của bà ta, bản thân nhiều nhất chỉ có thể sống thêm mấy năm nữa mà thôi!

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao bà ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực thế hệ trẻ của Nguyệt Hoa Các.

Hơn nữa, bà ta cũng đang tìm kiếm một người có thể dẫn dắt Nguyệt Hoa Các đi tới huy hoàng.

Cũng vì mục đích này mà Tần Lương Ngọc mới đi theo Tiêu Chính Văn suốt chặng đường, một mặt bà ta có ấn tượng tốt với thanh niên trẻ này, mặt khác bà ta cũng âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn.

Nếu không, đường đường là Đại Đế của một thế hệ, sao lại lén lút ở cùng một chỗ với một tiểu bối như Tiêu Chính Văn chứ?

Trong nháy mắt, Tần Lương Ngọc đã dẫn Tiêu Chính Văn đi khắp nơi trong thành Đại Phong, mãi đến khi trở về thị trấn nhỏ trước đó, Tần Lương Ngọc mới tạm biệt Tiêu Chính Văn: "Tôi còn có việc quan trọng phải làm, hôm sau chúng ta sẽ gặp lại!"

Nói xong, bà ta khoát tay áo, một tia sáng từ chiếc xe ngựa chợt lóe, nâng xe ngựa và đi thẳng lên trời!

Giờ phút này, trên đại điện của Nguyệt Hoa Các, mấy tông chủ tông môn đã tụ tập một chỗ.

"Có tin tức gì chưa?"

Một tông chủ trong đó nói với đệ tử bên cạnh.

"Nghe nói Đại Đế đang đi xung quanh thành Đại Phong với một thanh niên!", đệ tử đó dè dặt hồi báo.

"Ồ? Với một thanh niên? Người đó rốt cuộc có thân phận gì? Thuộc về thế lực nào?", tông chủ nhíu mày hỏi.

"Hừ, mặc kệ cậu ta có thân phận gì, bất kể cậu ta thuộc về thế lực nào cũng không thể để cậu ta đến quá gần với Đại Đế! Tôi sẽ tự mình đi cảnh cáo cậu ta!"

Ánh mắt của một vị tông chủ khác bên cạnh u ám, đứng bật dậy nói.

Đúng lúc này, chiếc xe ngựa được mây trời nâng đỡ, bay trở về đại điện, nhìn thấy Tần Lương Ngọc cất bước xuống xe ngựa, mọi người vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Bái kiến các chủ!"

Tần Lương Ngọc rất tùy ý khoát tay áo với mọi người, ở trên mặt bà ta mang theo một tấm màn che mỏng, che dung mạo thật của bà ta.

Trong những năm qua, tất cả mọi người trong thành Đại Phong đều biết về Tần Lương Ngọc nhưng rất ít người nhìn thấy khuôn mặt thật của bà ta

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người của nhà họ Phương đi ngang qua Tần Lương Ngọc mà không thể nhận ra bà ta chính là Đại Đế số một trong thành Đại Phong!

Liếc mắt nhìn đám tông chủ môn chủ ở xung quanh, Tần Lương Ngọc khẽ nhíu mày nói: "Các vị tụ tập ở Nguyệt Hoa Các là có việc gì sao?”

"Các chủ! Chúng tôi đến vì chuyện của Ngọc Khuyết Cung, muốn bàn bạc đối sách với các chủ!"

Vài tông chủ tiến lên một bước, siết cú đấm nói với Tần Lương Ngọc.

"Ồ?"

Tần Lương Ngọc hơi nhíu mày, tuy rằng bà ta không biết điện Thần Long rốt cuộc là do ai sáng lập, nhưng bà ta thân là Đại Đế, đã cảnh cáo điện Thần Long chẳng lẽ bọn họ vẫn còn u mê không tỉnh ngộ?

"Bên điện Thần Long vẫn không chịu bỏ qua sao?", Tần Lương Ngọc vừa nói, đôi mắt đẹp vừa phóng ra hai tia ánh sáng sắc lạnh.

"Điện Thần Long vẫn chưa trả lời chúng ta, tuy nhiên theo một vài tin tức, mặc dù điện Thần Long này vừa mới chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ không lâu nhưng tác phong làm việc lại vô cùng bá đạo!"

"Chắc có lẽ chúng sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của chúng ta đâu, bởi vậy chúng tôi mới đến đây bàn bạc đối sách!"

Lại một tông chủ dè dặt nói.

"Hừ, điện Thần Long? Chỉ cần bọn chúng dám được đằng chân lân đằng đầu, tôi sẽ tự mình ra tay giải quyết việc này!", ánh mắt của Tần Lương Ngọc kiên định nói.

Dù thế nào, trước khi tuổi thọ sắp hết, bà ta cũng phải gạt bỏ mối nguy hại này cho thành Đại Phong.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom