• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

  • Chương 2218: Tự chặt đứt hai tay

Tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt đồng cảm để nhìn hai người trên xe ngựa!

Cả thành Đại Phong này, có ai là không biết tới địa vị cực cao của nhà họ Phương, thậm chí ngay cả Đại Đế Tần Lương Ngọc của Nguyệt Hoa Các cũng phải nể mặt nhà họ Phương vài phần!

Đừng nói là đánh bị thương người nhà họ Phương, dù chỉ là chút bất kính thì đều sẽ rước hoạ vào người!

“Có cần tranh luận với hắn một phen không?”, Tần Lương Ngọc quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn xua tay, lắc đầu nói: “Cần thiết phải giải thích với hắn nhiều như vậy sao? Chúng ta đi thôi!”

Tài xế quay đầu nhìn vào phía trong xe ngựa, thấy Tần Lương Ngọc khẽ gật đầu với mình thì mới quất roi ngựa và hô lên: “Đi!”

Lộc cộc…

Xe ngựa tiếp tục tiến lên trước, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ thế phớt lờ đi lời nói ban nãy của Phương Tử Anh!

Nhìn thấy đối phương dám phớt lờ mình, Phương Tử Anh nổi điên gào lớn: “Tôi nói lại lần cuối, đứng lại, tự chặt đứt hai tay, nếu không thì nhà họ Phương tôi nhất định sẽ sống chết một phen với anh!”

Tiếng gào của Phương Tử Anh gần như vang vọng khắp cả thị trấn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng cảm để nhìn về phía Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc bên trong xe ngựa.

Hậu quả của việc chọc giận Phương Tử Anh không phải là thứ mà đôi nam nữ thanh niên này có thể gánh hết được!

Nhà họ Phương mà nổi giận thì ngay cả thành Đại Phong cũng phải rung lên!

“Soạt!”

Một luồng kiếm khí loé qua, rạch xuống một rãnh rất sâu trên con đường phía trước, chặn đứng lối đi của xe ngựa.

“Các chủ, anh Tiêu, hai người xem chuyện này…”, tài xế thấy vậy thì vội vàng thu dây cương lại, quay đầu nhìn hai người bên trong lán xe.

“Đi thôi, muốn trốn cũng không trốn nổi, có cần tôi nói lý giúp cho cậu không?”, Tần Lương Ngọc quay đầu cười nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không khỏi cười khổ, xem ra kẻ đáng chết có khuyên thế nào cũng là vô ích!

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay với Tần Lương Ngọc, sau đó đẩy cửa xe nhảy xuống dưới.

Thấy bên trong xe ngựa là một cặp nam nữ thanh niên, Phương Tử Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Phương Thời Anh, nói: “Ban nãy anh nói là người đàn ông đó ra tay?”

Mặc dù hắn mới chỉ liếc nhìn Tiêu Chính Văn một lần, thế nhưng lại có thể khẳng định, đừng nói là một phát đánh cho cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba bị trọng thương, dù có cho hắn một quả đại bác thì cũng đừng hòng khiến cho cường giả ở cảnh giới Nhân Vương bị thương dù chỉ một chút!

“Không sai, chính là hắn!”, Phương Thời Anh nhìn Tiêu Chính Văn phía bên dưới bằng cặp mắt như muốn phun ra lửa, nghiến răng nói.

Phương Tử Anh nghe vậy thì cao ngạo nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi không muốn làm khó một người bình thường như anh, tự chặt đứt hai tay, quỳ xuống xin lỗi người hầu của nhà họ Phương chúng tôi, chuyện ngày hôm nay, tôi có thể không truy cứu nữa!”

Hắn vừa mới thốt ra mấy lời này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã trở nên lạnh tanh.

“Ồ? Bảo tôi tự chặt đứt hai tay ư? Còn bảo tôi quỳ xuống xin lỗi? Nếu như tôi cứ nói không thì sao?”, Tiêu Chính Văn nhìn Phương Tử Anh, nói.

Vừa nói dứt lời, một ông lão râu tóc bạc phơ liền bước ra từ bên trong đám người, lạnh lùng nói: “Chàng trai, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên làm theo cách mà cậu ấy nói, nếu không thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu!”

Đám người đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy trong đôi mắt của ông lão tóc trắng đó loé lên mấy tia sáng, áp lực mạnh mẽ càng thêm khủng bố.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão và chắp tay vái lạy!

“Ông cụ Phương vạn an!”

Mọi người đồng thanh nói.

Chỉ riêng thế trận này đã không khó để nhìn ra địa vị của ông lão ở thành Đại Phong tuyệt đối không tầm thường!

“Chào ông ba ạ!”, Phương Tử Anh cũng khom lưng vái lạy vào khoảnh khắc ông lão bước ra khỏi đám người!

Người này chính là Tam trưởng lão, Phương Vọng Hải!

Từ hơn một trăm năm trước, Phương Vọng Hải đã cực kỳ ít khi can dự tới chuyện thế sự, thế nhưng uy danh của ông ta đã trở nên lẫy lừng trong thành Đại Phong!

Tần Lương Ngọc cực kỳ hiểu người này, không chỉ có tâm địa sâu cay mà năng lực xem xét tình thế cũng cao hơn rất nhiều so với những người khác trong nhà họ Phương!

Chỉ vì chuyện nhỏ là đánh một kẻ tuỳ tùng của nhà họ Phương thì tuyệt đối không thể khiến cho ông cụ này phải đích thân ra mặt!

Nguyên nhân chỉ có một, chính là Tiêu Chính Văn nhất định đã đắc tội với một thế lực lớn nào đó, mà Phương Vọng Hải ra mặt đương nhiên là để nịnh nọt thế lực lớn kia!

Có thể bắt nhà họ Phương phải nịnh nọt, ngoại trừ nhà họ Khổng ra thì còn có ai được nữa?

“Chàng trai, chặt đứt tay vẫn tốt hơn là mất mạng, trò chơi này, cậu nên tự biết tính toán!”, Phương Vọng Hải lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“Xem ra cậu đắc tội không chỉ với mỗi nhà họ Phương, nhà họ Khổng cuối cùng vẫn tìm đến cậu rồi!”, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom