• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

  • Chương 1994-1998

Chương 1994: Vạch trần

“Cậu Tiêu, mặc dù bây giờ Thái Sơn đã rơi vào trong tay mấy người Tư Mã Tư, thế nhưng dù gì nhà họ Thành tôi cũng đã bao đời sinh sống ở đó, chỉ cần có tôi và cụ tổ ở đây, muốn trở về thật sự dễ như trở bàn tay!”

“Hơn nữa, cụ tổ từng…”

“Thái Sơn do ai kiểm soát thì có liên quan gì đến tôi? Tôi rất cảm ơn hai vị, thế nhưng chuyện tương trợ thì tôi thấy cũng không cần thiết đâu!”

Tiêu Chính Văn trầm giọng từ chối.

“Soạt!”

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, Thành Hạo lập tức đứng bật dậy từ trên ghế sô pha.

Theo cụ ta thấy, với thân phận và địa vị của cụ ta, có thể hạ mình chạy tới đứng về phía Tiêu Chính Văn đã là quá nể mặt Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn không mở tiệc tiếp đãi cụ ta đã là quá đáng lắm rồi!

Mà Tiêu Chính Văn thì hay, lại hạ lệch đuổi khách với hai người bọn họ, cụ ta sao có thể nhẫn nhịn nỗi nhục lớn tới vậy?

“Cậu Tiêu, tôi nghĩ lần tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn lần này nhất định sẽ gây ra sự thảm sát vô tận, tới lúc đó, cậu Tiêu có tôi và cụ tổ tương trợ, cũng nhất định như hổ…”

“Câm mồm!”

Thành Hạo đột nhiên phẫn nộ gầm lên một tiếng, ngắt lời Thành Vĩnh Chí: “Vĩnh Chí, nếu như người ta không cần chúng ta giúp đỡ thì không cần phải ép buộc nữa, chúng ta cũng không phải tới để nhờ vả!”

Chuyện trước kia quả thực là do Thành Hạo nhìn nhầm, thế nhưng dù gì thân phận và địa vị của cụ ta cũng phơi bày ra đó, cụ ta là cháu trai ruột của Thành Giảo Kim tiếng tăm lẫy lừng!

Chỉ dựa vào danh tiếng này thôi, dù là trong năm đại danh sơn hay các phái võ tông thì đều là sự tồn tại thuộc hàng cao nhân!

Bây giờ cụ ta chủ động tìm tới, Tiêu Chính Văn không đón tiếp thịnh soạn đã đành, đằng này lại còn thẳng thừng tiễn khách, đây rõ ràng chính là đang xem thường nhà họ Thành!

“Người đâu, pha trà!”

Tiêu Chính Văn bình thản dặn dò.

Sau đó anh ngồi xuống một bên sô pha, bình tĩnh nói: “Người đến thì đều là khách, phép lịch sự thì vẫn nên có!”

Nghe thấy lời này, mặt Thành Vĩnh Chí không khỏi trở nên nóng bừng!

Nghĩ lại ngày đó Tiêu Chính Văn ở nhà họ Thành bị đuổi đi, lúc này Tiêu Chính Văn có thể lịch sự đón tiếp đã là điều không hề dễ dàng rồi.

Thấy nước trà được bưng lên, lúc này Tiêu Chính Văn mới đứng dậy nói: “Hai vị, xin cứ tự nhiên, tôi vẫn còn có chuyện phải đi xử lý, không thể nán lại thêm được nữa!”

Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí không khỏi sững sờ.

Nếu như ban nãy Tiêu Chính Văn chỉ nói vu vơ thì bây giờ đã nói rất rõ cho người nhà họ Thành biết, Tiêu Chính Văn anh căn bản khinh thường sự tương trợ của nhà họ Thành.

“Tiêu Chính Văn! Lần này là nhà họ Thành tôi cược sai, nhưng cậu cũng đừng quên, nhà họ Thành tôi dẫu sao cũng đã tồn tại cả nghìn năm, nếu như nhà họ Thành tương trợ người khác, đối với cậu mà nói…”

“Xin cứ tự nhiên!”, Tiêu Chính Văn thốt ra mấy chữ rồi xoay người bước ra khỏi phòng hội nghị.

Thành Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, trong mắt ngập tràn lửa hận, nói: “Chúng ta đi!”

Với thân phận của cụ ta thì sao có thể chịu đựng được việc bị một thằng nhóc chọc giận chứ?

Thành Vĩnh Chí cũng bất lực thở dài, quay đầu nói với Thành Hân Nhi: “Hân Nhi, đi theo chúng ta đi, gọi cả Kế Hào, chúng ta đứng về phía khác!”

“Bố, hai người đi đi, con và anh Hào đã thương lượng rồi, chúng con tạm thời không muốn đi!”, Thành Hân Nhi lắc đầu nói.

“Cái gì?”

Thành Vĩnh Chí nhíu chặt chân mày, quan sát Thành Hân Nhi, nói: “Ý con là bọn con không dám rời đi với cụ cổ ư?”

“Bố, bố để tay lên ngực mà tự hỏi xem bố với cụ tổ còn có nơi nào để đi sao? Năm đại danh sơn sẽ tiếp nhận hai người à? Các phái võ tông dám thu nhận hai người sao?”

“Thiên hạ lớn như thế, ngoài chỗ của anh Tiêu ra thì còn chỗ cho chúng ta dung thân hay sao?”

“Đã tới lúc này rồi, mọi người vẫn còn ra vẻ không ai bì nổi, dù con là anh Tiêu thì cũng sẽ không thu nhận hai người!”

“Nếu như đã tới cầu cạnh người ta thì nên có thái độ của người đi cầu xin mới phải!”

“Hỗn xược!”, Thành Vĩnh Chí đột nhiên gào lên ngắt lời Thành Hân Nhi: “Cầu xin? Với thân phận của cụ tổ mà cần phải cầu cạnh một thằng nhãi ranh như cậu ta hay sao?”

“Còn nữa, con đừng quên, con là người của nhà họ Thành! Nhà họ Thành chúng ta…”

“Bố!”

Lồng ngực Thành Hân Nhi hơi phập phồng, tức tới độ gương mặt nhỏ bé trở nên xanh mét, cười lạnh lùng nói: “Sự việc tới ngày hôm nay, sao hai người vẫn cứ cố chấp như vậy? Lẽ nào hai người thật sự coi con như là một đứa trẻ hay sao?”

“Từ lúc bắt đầu, con đã từng khuyên hai người, thế nhưng hai người thì sao? Ai ai cũng ăn nói tự đắc, kết quả thì sao?”

“Bên trên Thái Sơn, máu của người nhà họ Thành chảy thành sông! Nếu như không phải Nữ Đế hiện thân, bây giờ vẫn còn nhà họ Thành hay sao? Bây giờ bố với cụ tổ còn có thể đứng ở đây hay sao?”

Thành Hân Nhi lớn tiếng phản bác.

“Chuyện ở Thái Sơn có nguyên nhân của nó!”, Thành Vĩnh Chí nghiến răng bao biện.

“Bố, bố thật sự cho rằng con không biết gì à? Khẩu dụ của sơ tổ mà Thành Vĩnh mang từ vùng ngoài lãnh thổ về, dù thế nào cũng phải tương trợ anh Tiêu, thế nhưng mấy người đã làm thế nào?”

“Không những không tương trợ anh Tiêu mà ngược lại còn nối giáo cho giặc, vào sáng ngày hôm đó còn ôm giấc mộng đẹp muốn hãm hại cậu Tiêu, kết quả thế nào? Anh Tiêu không chút tổn hại, nhà họ Thành lại xác chồng ngổn ngang!”

“Đây chính là mưu lược của mọi người, chính là chuyện tốt mà mọi người làm ra đấy!”, Thành Hân Nhi tức tới độ mặt mày trắng bệch, lớn tiếng chất vấn.
Chương 1995: Hối hận

Mặc dù Thành Hân Nhi ở thế tục nhưng chuyện lớn nhỏ của nhà họ Thành đều không giấu được cô ta.

Nhất là chuyện này còn liên quan đến Tiêu Chính Văn, Thành Hân Nhi càng để tâm hơn, trong đêm ngay trước ngày nhà họ Thành mời Tiêu Chính Văn đến, Thành Dũng Tài đã đưa khẩu dụ của Thành Giảo Kim về.

Khi Thành Hân Nhi biết được ngay cả Thành Giảo Kim cũng xem trọng Tiêu Chính Văn, cô ta cảm thấy khá vui mừng.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã có gia đình nhưng chỉ cần có thể ở gần Tiêu Chính Văn, dù chỉ trở thành hồng nhan tri kỷ của anh, cô ta cũng đã mãn nguyện rồi.

Nhưng kết quả những gì người nhà họ Thành làm lại khiến Thành Hân Nhi rất thất vọng, đến cuối cùng ngay cả cơ nghiệp ngàn năm của nhà họ Thành ở thế tục cũng mất sạch, Thành Hân Nhi tuyệt vọng đến cùng cực.

“Hân Nhi, sở dĩ làm như thế cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Thành, cụ tổ…”

“Bố, bố cứ mở miệng ra là vì nhà họ Thành, nhưng con hỏi bố, bây giờ nhà họ Thành ở đâu? Cơ nghiệp ngàn năm của nhà họ Thành ở đâu?”

“Lẽ nào bố nghĩ tầm nhìn của các người hơn cả cụ tổ sao? Cụ tổ xuất thân từ loạn thế Tùy Đường, trong thời loạn thế, rẽ mây tìm ánh sáng, cả người đều là bản lĩnh, các người có không?”

“Thật ra các người chẳng qua chỉ đang nhìn anh Tiêu bằng tầm nhìn của người thế tục thôi, cứ nghĩ anh Tiêu không có chỗ dựa phía sau, không có lai lịch thì xem thường anh Tiêu”.

“Hơn nữa bố nghĩ con không biết sao? Nhà họ Trương ở Thiên Sơn từng cử người đến tìm mọi người, còn khuyên nhất định phải tin tưởng anh Tiêu, nhưng mọi người thì sao?”

“Một lòng muốn bám víu lấy hoàng tộc, cứ nghĩ có thể liên minh với nhà họ Khổng, nhưng kết quả thì sao? Người nhà họ Khổng là dạng người gì, bây giờ mọi người đã nhận ra rồi chứ?”

Thành Hân Nhi chất vấn.

“Hân Nhi, chuyện đã đến nước này mà còn xem xét ai đúng ai sai, cần thiết không?”, Thành Vĩnh Chí bất lực thở dài.

Thành Hân Nhi nói đúng, lần này nhà họ Thành không chỉ có tầm nhìn quá mức tầm thường mà cơ nghiệp ngàn năm ở thế tục bị hủy hoạt, cũng là một đòn giáng không nhỏ với nhà họ Thành ở ngoài lãnh thổ.

“Biết sai có thể sửa, còn gì tốt hơn. Lẽ nào bố và cụ tổ còn muốn sai càng sai à? Rời khỏi nơi này, hai người có thể đi đâu? Thiên hạ này còn có chỗ cho mọi người dung thân sao?”

“Nếu không có sự đồng ý của anh Tiêu, ngay cả nhà họ Võ cũng không cho mọi người ở nhờ nữa kìa”.

“Mọi người có biết vào đêm mà mọi người đuổi anh Tiêu đi, nhà họ Võ đã tuyên bố với bên ngoài bằng không có liên hệ gì với nhà họ Thành rồi không?”

“Không có nhà họ Võ che chở, mọi người nghĩ nhà họ Thành chúng ta còn có thể sống lâu dài ở ngoài lãnh thổ được sao? Thôi vậy, nếu mọi người nghĩ thể diện quan trọng hơn tương lai nhà họ Thành thì mọi người cứ giữ thể diện lại đi, đi thôi”.

“Con và anh Hào muốn ở lại chỗ của anh Tiêu, bất kể kết cục như thế nào cũng không thể để nhà họ Thành bị người ta đuổi tận giết tuyệt được”.

Thành Hân Nhi cực kỳ bất lực nói.

“Hân Nhi, con nói thế hơi quá rồi đấy, nhà họ Thành và nhà họ Lý cũng có quan hệ thân thiết, không có nhà họ Thành che chở thì nhà họ Lý cũng có thể trở thành chỗ dựa cho nhà họ Thành chúng ta”.

“Còn Tiêu Chính Văn bụng dạ hẹp hòi như thế, thì…”

“Bố! Lẽ nào bố vẫn chưa nhận ra sao? Nhà họ Lý, nhà họ Chu, nhà họ Võ đều đã đứng về phe anh Tiêu, với những gì mọi người đã làm, nhà họ Lý sẽ cưu mang nhà họ Thành chúng ta sao?”

“Haizz! Thôi vậy, nếu mọi người đã có thành kiến với anh Tiêu như thế thì mọi người vẫn nên đi đi”.

Thành Hân Nhi bất lực lắc đầu.

“Hân Nhi, con nói vậy quá lắm rồi đấy, lẽ nào chúng ta đường đường là nhà họ Thành mà không bằng một tên nhóc à? Bố dám chắc chỉ cần bố và cụ tổ đến nhà họ Lý, nhà họ Lý chắc chắn sẽ…”

“Bố!”

Thành Hân Nhi bỗng nước mắt lưng tròng nhìn Thành Vĩnh Chí, rơi nước mắt nói: “Bố biết không? Nhà họ Thành chúng ta có hàng ngàn người đều đã bị nhà họ Tư Mã sát hại, con cảm thấy vô cùng đau buồn”.

“Bố có biết bây giờ cụ tổ đã bị cao thủ nhà họ Tư Mã liên tiếp đuổi giết, trên người còn bị thương nặng không?”

“Nhà họ Thành chúng ta không chỉ bị hủy cả cơ nghiệp ở thế tục mà ngay cả ngoài lãnh thổ cũng không có chỗ cho nhà họ Thành chúng ta trú”.

“Việc đã đến nước này lẽ nào bố và cụ tổ thân là người nhà họ Thành cúi đầu nhận lỗi khó đến vậy sao? Lẽ nào bố muốn trơ mắt nhìn cơ nghiệp ngàn năm của nhà họ Thành sụp đổ bởi hai chữ thể diện thôi sao?”

“Nếu có thể cứu được nhà họ Thành, Thành Hân Nhi con cho dù là thân con gái cũng sẵn lòng buông bỏ hết mọi thể diện để đổi lấy vinh quang ngày trước của nhà họ Thành”.

Nói rồi Thành Hân Nhi quay đầu đi chạy ra khỏi phòng họp.

“Hân Nhi, con chắc chắn sẽ hối hận”.
Chương 1996: Khuyên bảo

Đằng sau Thành Hân Nhi vang lên giọng nói đầy nôn nóng của Thành Vĩnh Chí: “Bắt đầu từ ngày mai, Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ đến, Tiêu Chính Văn vừa không có lai lịch vừa không có chống lưng, con nghĩ cậu ta có thể thắng sao?”

“Đây không chỉ là đang tranh giành Thánh Huyết của Đế Tuấn mà còn là đang tranh giành tương lai, tranh giành quyền lợi khống chế Hoa Quốc”.

“Đến lúc đó chắc chắn phải chết, tuyệt đối không nương tay, Tiêu Chính Văn cũng sẽ chết thôi”.

Nhưng cho dù Thành Vĩnh Chí la hét thế nào, Thành Hân Nhi cũng không quay đầu lại nữa.

Cuối cùng Thành Vĩnh Chí và Thành Hạo chỉ đành thở dài, nhanh chân rời khỏi phòng họp tập đoàn Vy Nhan.

Ở một bên khác, khi Tiêu Chính Văn vừa về đến văn phòng, Võ Anh Hào nhìn bóng lưng hai người Thành Hạo qua cửa sổ, thở dài: “Haizz, nhà họ Thành đi đến bước này đúng là khiến người ta đau lòng mà”.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói: “Tự làm tự chịu mà thôi”.

“Anh Tiêu, thật ra Thành Giảo Kim vẫn rất xem trọng anh Tiêu, hơn nữa vẫn luôn muốn làm quen với anh Tiêu, chỉ tiếc là mấy đứa con cháu này tranh giành hăng hái quá”.

“Sau này nếu có cơ hội vẫn mong anh Tiêu đừng…”

Nói đến đây Võ Anh Hào cũng cảm thấy ngượng.

Dù sao những gì nhà họ Thành làm với Tiêu Chính Văn không đáng được tha thứ, cũng không đáng được đồng tình.

“Anh Võ yên tâm, một người làm thì một người chịu, tôi vẫn rất kính trọng ông cụ nhà họ Thành, dù sao ở thời Tùy Đường, ông cụ cũng xem như là một vị nhân kiệt, dĩ nhiên tôi sẽ không vô lễ với cụ ta”.

“Tiêu Chính Văn cũng sẽ giúp đỡ cho nhà họ Thành”.

Ý của Tiêu Chính Văn là hỗ trợ Thành Hân Nhi và Thành Kế Hào để họ phục hưng nhà họ Thành lại.

Nghe nói thế cuối cùng Võ Anh Hào cũng nở nụ cười an ủi.

Đúng lúc này, một đàn em đi đến cạnh Võ Anh Hào nhỏ giọng nói bên tai anh ta.

“Ổ?”

Võ Anh Hào quay sang nhìn tên đàn em đó, sau đó cười mỉa rồi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, Quảng Lăng Tử đến gặp, tôi đi một chút rồi quay lại”.

Nói rồi Võ Anh Hào nhanh chân quay về nơi ở của mình.

Nhìn thấy Quảng Lăng Tử, sắc mặt Võ Anh Hào trở nên lạnh băng hỏi: “Không biết anh đến đây là có việc gì?”

“Anh Võ, tôi không có ý khác chỉ muốn cùng hợp tác với anh Võ thôi”.

Quảng Lăng Tử vội bước đến chắp tay nói với Võ Anh Hào.

Dù sao người đẩy hắn vào tình cảnh không thể quay đầu chính là Nữ Đế, hiện giờ tình cảnh của hắn cực kỳ vi diệu.

Đừng thấy Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên không có động tĩnh gì mà lầm, với sự hiểu biết của hắn với hai người này, chín mươi phần trăm hai người kia đã bàn tính làm sao để hại hắn.

Bây giờ người duy nhất có thể bảo vệ được hắn cũng chỉ có nhà họ Võ thôi.

Còn Thánh Huyết của Đế Tuấn, Quảng Lăng Tử đã không còn nghĩ đến nữa, việc cấp bách hiện giờ vẫn là bảo toàn mạng sống.

Thậm chí hắn từng nghĩ chỉ cần Võ Anh Hào chịu nhận mình về môn phái của nhà họ Võ, dù mình trả giá thế nào khi giúp Võ Anh Hào lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn cũng không thành vấn đề.

“Ồ? Hợp tác cùng tôi? Tôi không hiểu ý của anh lắm”, Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Quảng Lăng Tử nói.

“Đúng thế, tôi tin chắc anh Võ cũng biết sự đáng sợ của Cửu U Cung, nếu nhà họ Võ đứng sau anh Võ đứng một thuyền với Cửu U Cung đằng sau tôi thì cả thiên hạ này còn có ai là đối thủ của chúng ta?”

Quảng Lăng Tử nhìn Võ Anh Hào bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.

“Không cần nữa, tôi đã có tiếng nói chung với anh Tiêu rồi”, Võ Anh Hào lạnh nhạt cười nói.

Nếu phải chọn giữa Quảng Lăng Tử và Tiêu Chính Văn thì quả thật quá đơn giản với Võ Anh Hào.

Anh ta sẽ không giống đám chó chết chủ nhà họ Thành.

“Anh Võ, căn cơ của Tiêu Chính Văn không sâu, không thể nào…”

“Căn cơ? Quan trọng lắm sao? So với nhà họ Thành thì căn cơ của anh Tiêu cũng không sâu, nhưng kết quả thì sao? Nhà họ Thành bị diệt môn, nhưng anh Tiêu vẫn không bị tổn thất gì”.

“Nếu không có anh Tiêu giúp đỡ, e là ngay cả Võ Anh Hào tôi cũng đã trở thành tù nhân của các anh rồi nhỉ?”, Võ Anh Hào không hề khách sáo nói lại.

“Anh Võ, một người không có căn cơ thì có thể đi lên đỉnh cao thế nào được? Tiêu Chính Văn chỉ là nhất thời đắc ý, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều không cần thiết phải nhắc đến, tôi tin chắc anh Võ biết rõ đạo lý hiển nhiên như thế hơn tôi”.

Quảng Lăng Tử híp mắt trầm giọng khuyên bảo.
Chương 1997: Bắt tay với kẻ thù

Lời này của Quảng Lăng Tử đã nói ra được chân lý của thế gian này, quả thực như vậy, dù là nhân tình thế thái bên trong thế tục hay tu viện pháp quy của vùng ngoài lãnh thổ thì tất cả nền móng đều là bối cảnh.

Thứ mà giới thế tục dựa vào là “bố”, thứ mà vùng ngoài lãnh thổ dựa vào là “căn cơ”!

Nhưng ở phương diện này, Tiêu Chính Văn vẫn ở vào hạng yếu.

Vậy nên Võ Anh Hào cũng trầm mặc một lúc, căn bản không có cách nào phản bác lại lời nói của Quảng Lăng Tử.

Xa thì không nói, chỉ nói lần này nhà họ Thành bị tiêu diệt, chỉ dựa vào một mình Quảng Lăng Tử thì căn bản chẳng thể làm nổi.

Nhà họ Thành có yếu tới đâu cũng là một thế gia lớn đã tồn tại cả nghìn năm, dù là mấy nghìn đệ tử kia thò cổ ra cho Quảng Lăng Tử chặt bỏ thì cũng có thể khiến cho hắn mệt chết.

Nhưng sau khi người của Cửu U Cung ra tay thì lại huỷ hoại hết cơ nghiệp cả nghìn năm của nhà họ Thành ở trong thế tục chỉ trong một đêm!

“Mấy thứ anh nói đều rất có lý, nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, dẫu sao khi trước tôi cũng đã có hẹn với anh Tiêu rồi!”

Võ Anh Hào khẽ lắc đầu nói.

“Ở trước mặt lợi ích thì tín nghĩa gần như chẳng đáng là gì hết, tôi nghĩ có lẽ cậu chủ Võ còn hiểu rõ điểm này hơn cả tôi, vậy nên tôi hy vọng cậu chủ Võ có thể đưa ra một quyết định chuẩn xác!”

Quảng Lăng Tử lại lên tiếng khuyên nhủ.

Thật ra không cần Quảng Lăng Tử nói, trong lòng Võ Anh Hào cũng rất rõ, việc tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn nhất định sẽ dẫn tới một cuộc đại chiến.

Mặc dù đám cao thủ trên cảnh giới Nhân Hoàng không thể tự mình chiếm được Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhưng trong trận tranh đấu lần này bọn họ là lực lượng trung kiên tuyệt đối!

Vậy nên mặc dù Quảng Lăng Tử có thể lơ là không chú ý, nhưng Cửu U Cung sau lưng hắn thì lại sâu không thể lường, nếu như có thể có được trợ lực của Cửu U Cung, đối với hắn mà nói thì rõ ràng giống như hổ mọc thêm cánh!

Mà Võ Anh Hào cũng biết rất rõ về tình cảnh bây giờ của Quảng Lăng Tử.

So với mấy người Thành Hạo, Quảng Lăng Tử càng nguy khốn hơn, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.

Bây giờ hắn đang cần sự hỗ trợ của nhà họ Võ!

Không phải Cửu U Cung không tương trợ Quảng Lăng Tử mà là câu nói cuối cùng của Nữ Đế kia thật sự đã vạch trần được hết ý đồ của người ta!

Cây giáo Bá Vương mấy lần xuất thế đều mang tới cho thế gian này những trận mưa máu, mỗi một người tay cầm cây giáo Bá Vương đều từng dấy nên sóng gió ở thế gian này!

Vậy nên thế lực các phương đều không thể coi thường câu nói đó của Nữ Đế.

Thậm chí sau khi Nữ Đế nói ra câu nói đó thì càng thêm kiên định với quyết tâm buộc phải trừ khử cái tên Quảng Lăng Tử này sớm nhất có thể để tránh hậu hoạ sau này!

Mà thực lực của bản thân Quảng Lăng Tử, cộng thêm sự hỗ trợ của cây giáo Bá Vương thì gần như là vô địch ở vùng bậc cảnh giới!

Dù là Khổng Tề Thiên trong tay có cổ quyển của nhà họ Khổng, ở trước mặt Quảng Lăng Tử cũng phải nể nang vài phần!

Cộng thêm lần này, nhà họ Tư Mã mạnh mẽ liên thủ với nhà họ Khổng, còn có rất nhiều thế lực các phương ẩn náu trong bóng tối, chờ thời cơ để hành động, có thể nói trận chiến tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn lần này vô vàn hiểm nguy!

Nếu như có thể nhận được sự tương trợ của một thế lực mà sau lưng có chỗ dựa lớn mạnh như Quảng Lăng Tử vào thời điểm này, đối với ông ta mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt!

Thậm chí có thể đánh cho mấy đối thủ đang ẩn nấp trong bóng tối trở tay không kịp.

Chỉ là nhân phẩm của mấy người Quảng Lăng Tử và nhà họ Khổng lại là thứ mà Võ Anh Hào bận tâm nhất!

Thà nuôi tiểu nhân chứ nhất quyết không nuôi sói!

Huệ Mi và bốn đại danh sơn khác đã có mối quan hệ liên minh cả mấy nghìn năm, nhưng kết quả thì sao?

Vì lợi ích trước mắt, Huệ Mi lại đoạn tuyệt với bốn đại danh sơn khác, thậm chí còn vạch rõ luôn cả ranh giới!

Vậy nên loại đồng minh này sao có thể khiến cho Võ Anh Hào yên tâm được đây?

Ở một diễn biến khác, sau khi mấy người Thành Hạo rời khỏi Long Kinh, cuối cùng cũng vẫn tới Huệ Mi!

Lúc này cũng chỉ có Huệ Mi là có thể thu nhận bọn họ mà thôi, không phải giữa nhà họ Thành và Huệ Mi có giao tình sâu tới độ nào, chỉ là vì bọn họ có cùng số mệnh mà thôi.

Quảng Lăng Tử đã trở thành mục tiêu công kích, bây giờ chính là lúc thế lực yếu đi, nếu như lúc này nhà họ Thành ra tay tương trợ thì nào có chuyện Quảng Lăng Tử bị từ chối cơ chứ?

“Cụ tổ, việc liên thủ giữa chúng ta với Huệ Mi e rằng sẽ bị người đời chế giễu!”, Thành Vĩnh Chí đi tới dưới chân núi Huệ Mi, cau mày nói.

Dù bị Tiêu Chính Văn từ chối thì cũng không thể bắt tay với kẻ thù được!

Dù gì trước đó một ngày, Quảng Lăng Tử dẫn người của Cửu U Cung tắm máu nhà họ Thành, mà người nhà họ Thành ngược lại còn kết thành đồng minh với Quảng Lăng Tử, người đời sẽ nhìn vào nhà họ Thành như thế nào đây?
Chương 1998: Đặt cược

“Thật ra Huệ Mi đã là lựa chọn tốt nhất của chúng ta rồi, không thể về phe nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng vào thời điểm này được!”, Thành Hạo nghiến răng nói.

“Nhưng chúng ta vẫn còn con đường thứ ba mà, có thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, đi tìm sơ tổ, ít nhất chúng ta còn có thể…”

Nói tới đây, giọng nói của Thành Vĩnh Chí cũng hơi nghẹn lại!

Trên thực tế, Thành Vĩnh Chí giờ đã không còn bất cứ chí hướng lớn lao gì nữa, gì mà gây dựng lại nhà họ Thành, gì mà khôi phục sự huy hoàng xưa cũ, đều chỉ là nói xuông mà thôi!

Bây giờ ông ta chỉ muốn bình an sống nốt nửa đời sau của mình, còn về nhà họ Thành, còn về Thánh Huyết của Đế Tuấn gì đó, ông ta thậm chí ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới thêm nữa!

“Cậu quá ngây thơ rồi, cậu cho rằng chúng ta có thể có cơ hội đứng ngoài sự việc hay sao? Không ngại nói cho cậu biết, lần này dù là thế gia nào cũng không thể đứng ngoài sự việc được đâu!”

“Đại cục đã thay đổi, loạn thế sắp tới, ở trong loạn thế không còn đạo nghĩa trung dung gì hết!”

“Tôi không thể không thừa nhận, trước đây là tôi đã nhìn nhầm, nhưng chỉ cần chúng ta chọn đúng trong bước tiếp theo, vậy thì nhà họ Thành chúng ta sẽ lại vực dậy được thêm lần nữa!”

“Dù chỉ có một giọt Thánh Huyết của Đế Tuấn cũng có thể giúp cho nhà họ Thành chúng ta gây dựng lại gia môn!”

“Mà nếu như tên Tiêu Chính Văn kia đã không biết điều như vậy thì cũng không thể trách nhà họ Thành chúng ta vứt bỏ cậu ta!”, Thành Hạo bật cười lạnh lùng.

Những điều mà Thành Hạo nói quả thực là hiện thực trước mắt, ngày càng có nhiều thế gia vùng ngoài lãnh thổ tham gia vào cuộc tranh đoạt trong thế tục chính là ví dụ tốt nhất!

Dù gì cụ ta cũng là người từng trải qua loạn thế thời Lý Đường, về phương diện này, cụ ta mới là người có quyền phát ngôn nhất!

Hơn nữa, Thánh Huyết Đế Tuấn năm đó không phải không có ai chiếm được, chỉ là Thành Hạo không tới kịp thời đại đó mà thôi!

Thế gia Vũ Văn có thể hô mưa gọi gió vào đầu thời Tuỳ chính là do có Thánh Huyết Đế Tuấn!

Chỉ đáng tiếc là lúc đó ngay cả Thành Giảo Kim cũng chưa ra đời chứ chưa nói tới gì mà tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn!

Nghĩ tới nhà họ Vũ Văn, chỉ dựa vào Thánh Huyết Đế Tuấn, trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi đã có lực lượng mới xuất hiện, bây giờ còn cùng hưởng một khoảng đất trời ở vùng ngoài lãnh thổ, nội tâm Thành Hạo cũng thầm cuộn trào mãnh liệt!

“Nhưng Cửu U Cung đó đâu dễ gì đối phó, trước đây chúng ta ra tay mạnh mẽ với Cửu U Cung, bọn họ sao có thể thu nhận chúng ta?”, Thành Vĩnh Chí lo lắng nói.

“Ha ha ha!”

Thành Hạo nghe vậy thì ngửa mặt cười nói: “Cậu cho rằng nếu như Cửu U Cung hẹp hòi như vậy thì có thể có địa vị như bây giờ hay sao?”

“Cửu U Cung ra tay với chúng ta là bởi vì chúng ta không có lợi ích chung, ở trên thế giới này, chữ lợi luôn đứng đầu tiên!”

Thành Hạo nói với vẻ chắc chắn và đầy cao ngạo.

Nghe tới đây, Thành Vĩnh Chí bất lực cười khổ, thật ra mọi hành vi của Thành Hạo bây giờ chẳng khác gì với một vụ cá cược cả!

Dù là cược đúng thì nhà họ Thành có thể phục hưng được hay không cũng cực kỳ khó nói!

Mà cược sai, vậy thì hai người họ rất nhanh sẽ rơi vào cảnh cùng đường không thể quay trở lại!

“Cụ tổ, lỡ như bước này lại sai, chúng ta sẽ…sẽ không còn cơ hội để trở mình nữa đâu!”, Thành Vĩnh Chí cuối cùng vẫn nói ra nỗi lo của mình!

“Hừ, sẽ không sai đâu, hơn nữa, Thánh Huyết Đế Tuấn không thể tay không đi lấy, may là nhà họ Thành chúng ta cũng có một bình Ẩm Thiên Tôn! Đây chính là quân bài có chất lượng tốt nhất trong tay chúng ta!”

“Vốn dĩ tôi định giao nó cho Tư Mã Tư, nhưng bây giờ chỉ có thể dâng không cho Quảng Lăng Tử rồi!”

Thành Hạo lên tiếng nói.

“Nhưng cụ tổ, trong tay Quảng Lăng Tử còn có cây giáo Bá Vương, đây là một mối lo lớn!”

“Hơn nữa, suy đi tính lại, tôi lại cảm thấy Hân Nhi nói rất có lý, chúng ta nói mấy câu mềm mỏng với Tiêu Chính Văn, đứng về phía Tiêu Chính Văn mới là quyết định sáng suốt nhất!”

Thành Vĩnh Chí vội vàng nhắc nhở.

Chưa nói tới bối cảnh, chỉ dựa vào nhân phẩm thôi, Tiêu Chính Văn có lẽ chính là người đáng tín nhiệm nhất!

Hơn nữa, luận về thực lực, Tiêu Chính Văn chưa chắc đã không có sức mạnh đỉnh cao, nếu không nhà họ Võ cũng sẽ không kiên định đứng về phía Tiêu Chính Văn như thế!

“Hừ, Tiêu Chính Văn không gốc không rễ, dựa vào đâu để so bì với Quảng Lăng Tử? Dù Tiêu Chính Văn không từ chối chúng ta, cậu ta cũng chỉ là kẻ có thực lực yếu nhất trong số mấy phương mà thôi!”, Thành Hạo lạnh lùng, trầm giọng nói.

Hơn nữa, trong tay có cây giáo Bá Vương càng nói lên rằng Quảng Lăng Tử không giống với mọi người, nếu không thì đâu có chuyện loại vũ khí có linh tính như cây giáo Bá Vương sẽ lựa chọn hắn ta?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom