• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

  • Chương 1984-1988

Chương 1984: Tên giặc to gan

Sau đó một con chim ưng màu đen tuyền sải cánh đến, khí tức không hề thua gì khí tức Đế Vương của Nữ Đế.

Nếu chim ưng và rồng nước chạm vào nhau trong không trung, cả Hoa Quốc đều biến thành gạch ngói vụn.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nữ Đế hơi giơ một cánh tay lên.

Con chim ưng đen tuyền đó lập tức thu nhỏ lại như một quả bong bóng xì hơi, chỉ thoáng chốc đã biến thành một chấm đen.

Đòn tấn công đáng sợ như thế lại bị Nữ Đế hóa giải dễ dàng.

“Nếu một ngàn năm trước, tôi ra tay đánh cậu thì sẽ bị người khác nói thành ăn hiếp kẻ yếu”, Nữ Đế cầm lá cờ chữ “Chu””, vẫn bình tĩnh nói.

Như Nữ Đế nói không chỉ là người bình thường trong thế tục sẽ không nghi ngờ gì, ngay cả người của võ tông cũng phải thầm nói đúng thế.

Dù sao thực lực của Hắc Bào cũng đã rõ như ban ngày, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, thậm chí còn không đỡ được một chiêu của hắn.

Nhưng lúc này Nữ Đế chỉ dùng suy nghĩ, giơ tay lên đã hóa giải sát chiêu của hắn một cách dễ dàng, thế thì ai còn dám xem thường Nữ Đế?

Ai còn dám nghi ngờ chất vấn Nữ Đế?

“Soạt!”

Lá cờ chữ “Chu” phất về phía trước như một thanh giáo dài đâm về phía Hắc Bào.

Một luồng sáng chỉ lớn bằng ngón tay cái lao thẳng về phía Hắc Bào.

Khoảnh khắc vừa rồi khi Nữ Đế đỡ được sát chiêu của hắn, Hắc Bào đã cảm thấy chấn động, lúc này càng không dám sơ suất.

“Keng!”

Hai tay Hắc Bào nắm chặt lấy thanh kiếm vàng đen, sau đó đỡ lấy luồng sáng trông có vẻ yếu ớt này.

“Bùm!”

Thanh kiếm dài trong tay hắn chạm vào luồng sáng đó lập tức vụt ra khỏi tay rồi văng ra xa.

Sau đó Hắc Bào cũng bị đánh bay ra ngoài.

Một nửa cơ thể của hắn bị nổ tung thành từng mảnh, một vết máu đen vẫn chảy xuống dọc theo vết thương.

Lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc, vừa rồi còn bình thường đứng đó mà Hắc Bào đã bị đánh đến mức chảy máu tại chỗ.

“Đây là khí tức long mạch mà người ta nói đó sao?”

Hắc Bào nghiến răng hỏi.

“Cậu cũng biết đến khí tức long mạch à? Đánh nhau với cậu tôi không cần dùng đến sức mạnh của long mạch”, Nữ Đế cực kỳ tự tin kiêu ngạo đứng đó.

Khí tức long mạch là Thiên Tử Chân Mệnh, có thể sử dụng bất kỳ một con Long Mạch nào của Hoa Quốc, dựa vào sức mạnh của Long Mạch để áp chế dân chúng.

Chỉ là bất kỳ một vị Đế Vương nào cũng sẽ không động đến sức mạnh này dễ dàng.

“Một mình hắn đúng là không đủ tư cách, nếu tôi đánh với hắn thì sao?”

Lúc này trong bóng tối một người có vóc dáng cao lớn bước ra, khi người ta gỡ mặt nạ xuống dường như cả Hoa Quốc đều vang lên tiếng xì xầm.

“Aisin Gioro, Fulin?”

Thậm chí có khá nhiều người gọi luôn tên của ông ta.

Cũng là hoàng tộc, cũng là Đế Vương trong truyền thuyết, nhưng sao ông ta lại có thể trở thành một thành viên của Cửu U Cung chứ?

Chỉ là so với Nữ Đế, trên người ông ta có khá nhiều tà khí chứ không phải khí tức Chân Long.

“Ông?”, Nữ Đế lạnh nhạt nhìn Fulin, không có một chút oán hận mà lại toát ra sát khí như gặp phải kẻ thù.

“Đúng thế, là tôi. Mọi người đều là hoàng tộc, nhưng bà lại không có xác thịt, chỉ là một ý nghĩ còn sót lại mà có thể thắng được sao?”, Fulin cười gằn nhìn Nữ Đế.

“Tên giặc to gan! Cướp Hoa Quốc của ta”.

“Mấy ngàn năm, Hoa Quốc sao có thể là thứ các ông có thể cướp đi được?”

Nói rồi khí tức Đế Vương quanh người Nữ Đế càng mạnh hơn, con rồng nước đó cũng càng thêm sinh động.

Ngược lại bên phía Fulin, khí tức Đế Vương đó giảm bớt, khí tức quanh người lại thêm mấy thêm tà ác.

“Quả nhiên nhà họ Aisin Gioro không được trời đất công nhận, càng không được Long tộc công nhận”, Lý Chính Đạo trầm giọng nói.

Nhưng cho dù Fulin có còn khí tức Đế Vương hay không cũng đã chiếm được thời cơ.

Hắc Bào trước đó bị thương nặng cũng nhanh chóng hồi phục lại, cùng Fulin tựa vào nhau tạo thành một thế giác công bao vây Nữ Đế trong đó.

Thấy hai cao thủ muốn kết hợp nghênh chiến với ý niệm còn sót lại của Nữ Đế, mọi người không khỏi lo lắng.

“Nữ Đế liệu có thể thắng được không?”, Tần Vũ nãy giờ luôn quan sát tình hình lau mồ hôi lạnh trên trán lẩm bẩm.
Chương 1985: Sắc mệnh

“Bà ta thật sự có thể ứng chiến với hai vị cao thủ chỉ bằng tàn niệm ư?”, Tư Mã Tư nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Nữ Đế uy phong bên bầu trời, cau mày nói.

Đều xuất thân từ hoàng tộc, đều mang dòng máu hoàng tộc, nhưng Tư Mã Tư chắc chắn rằng Tư Mã Viêm không có dũng khí như Nữ Đế.

Càng không thể ứng chiến với hai vị cao thủ bằng tàn niệm.

“Giữa Nữ Đế và Cửu Thiên Huyền Nữ có mối quan hệ nào đó, hơn nữa, bà ta không hề kinh khủng như trong sử sách, bà ta là người được trời đất công nhận!”

“Cho nên, người nhà họ Võ khác xa với người nhà họ Tư Mã các người”, Khổng Tề Thiên nói với vẻ vô cảm.

“Ông nói cái gì?”

Nghe vậy, Tư Mã Tư tức giận đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Khổng Tề Thiên với đôi mắt đỏ như máu.

“Sự thật sẽ chiến thắng lời bao biện. Dù sao trên người Võ Anh Hào cũng có khí chất ngay thẳng! Cậu có không?”

Trên mặt Khổng Tề Thiên hiện lên vẻ giễu cợt, sau đó nói tiếp: “Nhà họ Tư Mã các người được lợi bất chính, vì vậy, một khi Tư Mã Viêm chết thì thiên hạ sẽ chia năm xẻ bảy!”

“Kẻ cướp ngôi không có tài đức, không được trời đất công nhận, càng không thể dùng được sức mạnh của long mạch, lẽ nào trưởng lão nhà các cậu chưa nói điều này với cậu sao?”, Khổng Tề Thiên liếc nhìn Tư Mã Tư với vẻ khinh thường.

“Ông!”

Tư Mã Tư chỉ vào Khổng Tề Thiên, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm.

“Kẻ thù lớn trước mặt, chúng ta nhất định phải bỏ đi hiềm nghi trước mắt, cùng chống lại kẻ thù mới phải!”, Quảng Lăng Tử vội vàng tiến lên khuyên ngăn.

“Hừ! Nhà họ Tư Mã, nhà họ Triệu, cả gia tộc Aisin Gioro đều là hoàng tộc giả! Vậy mà có một số người muốn sánh vai với Nữ Đế, thật không biết lượng sức mình”.

“Cũng may, nhà họ Khổng tôi đã có sự chuẩn bị từ trước, nếu không, hôm nay nhất định sẽ thất bại thảm hại. Tôi đã nói từ trước rồi, trong giới thế tục Hoa Quốc có ngọa hổ tàng long, mà các người không nghe!”

Khổng Tề Thiên khinh thường khịt mũi, hoàn toàn không coi Tư Mã Tư ra gì.

Thực ra, các hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đang ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Nhà họ Tư Mã luôn tự so sánh mình với nhà họ Võ, thậm chí còn rêu rao rằng nhà họ Võ là hoàng tộc giả, chỉ sinh ra được một Nữ đế bị người ta phỉ nhổ, thật không có tư cách vào Đế Vương Các!

Nhưng bây giờ, sự thật không phải như vậy!

Con cháu nhà họ Tư Mã và nhà họ Triệu đã chứng minh tất cả.

Cho dù là con cháu của nhà họ họ Võ hay là hoàng thất Lý Đường thì trong cơ thể đều có chí khí ngay thẳng, rất giống với khí tức của long mạch, nhưng trên người con cháu nhà họ Tư Mã không hề có loại khí tức này.

Hơn nữa, công lao của Nữ Đế còn cao đến mức nào?

Chỉ trong hai mươi năm, đã uy phục tứ hải, đâu phải là người mà Tư Mã Viêm có thể sánh bằng!

Ngay cả ngàn năm sau cái chết của Nữ Đế, cũng không ai dám hoàn toàn xóa bỏ công lao của Nữ Đế.

Mà bây giờ, Nữ Đế có thể khiến khí tức long mạch thức tỉnh, thu hút được Thủy Long thật sự chỉ bằng tàn niệm.

Ai còn dám sánh vai với một vị nữ trung hào kiệt như vậy đây?

Ai còn dám coi thường Nữ Đế?

Vậy mà lúc này, Fulin tay cầm đao, giết Nữ Đế.

Một luồng đao quang xuyên qua, đem theo sức mạnh cắt lìa trời đất, gần như xé nát không gian làm đôi.

Đối mặt với một đao mạnh mẽ như vậy, Nữ Đế thậm chí còn không thèm liếc nhìn.

“Trò trẻ con này mà cũng dám đem ra thể hiện?”

Vừa dứt lời, một tay Nữ Đế nhẹ nhàng vẽ trong không trung.

“Sắc lệnh!”

Bỗng chốc, trên bầu trời xuất hiện hai chữ màu vàng to lớn.

Đây chỉ là trận pháp của Đế Vương, sắc lệnh thiên hạ, đối với hoàng tộc, đây chỉ có thể coi là trận pháp tầm thường không chỉ tầm thường hơn

Nhưng ngay khi sắc lệnh này được phóng ra, cả trời đất dường như đều có ý chí riêng của mình.

Vô số sấm sét phóng thẳng vào Fulin, khiến hắn sợ tới mức vội vàng thu đao rút lui, trong tích tắc đã bay ra hàng chục kilomet.

Hắc Bào cùng Fulin tấn công Nữ Đế lại không ngờ Fulin đột nhiên bỏ chạy.

“Bùm!”

Hai chữ sắc lệnh to lớn như núi đập mạnh vào lưng Hắc Bào.

“Phụt!”

Hắc Bào phun ra một ngụm máu lớn, thậm chí trong đó còn có mảnh vụn nội tạng.

“Rầm!”

Cơ thể hắn xuyên thẳng qua Thái Sơn, từ đỉnh núi xuyên thẳng xuống dưới chân núi, tạo thành một cái hố hình người.

Chỉ một đạo sắc mệnh đơn giản, cũng đã khiến Hắc Bào sống dở chết dở.

Lần này, không chỉ một nửa thân thể hắn bị đánh nát. Mà toàn bộ cơ thể đều có vô số vết cắt.

Hiển nhiên, cơ thể của Hắc Bào sắp tan nát rồi, cảnh tượng này khiến đám người Tư Mã Tư thót tim.

Đặc biệt là Quảng Lăng Tử, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chương 1986: Thống trị thiên hạ

Sau khi Nữ Đế tấn công xong, Fulin nhân cơ hội giơ đao lên đánh tới lần nữa.

Mặc dù hành động này của hắn coi như là đánh lén, nhưng khi các cao thủ quyết đấu, không có nhiều quy tắc đến vậy.

Thắng làm vua, thua làm giặc, lịch sử được viết nên bởi người chiến thắng!

So với danh tiếng, tính mạng còn quan trọng hơn nhiều.

“Giết!”

Sắc mặt của Fulin vô cùng hung hãn, giống như một con chó hung ác nhảy ra khỏi địa ngục với tốc độ cực nhanh, đánh về phía Nữ Đế.

“Thiên địa hoằng uy, trấn!”

Nữ Đế khẽ đảo lòng bàn tay, đồng thời trong miệng lại phát ra một sắc lệnh khác!

Trời đất bỗng chốc đổi sắc, trên trời mây đen ùn ùn kéo tới, sấm sét như thủy triều.

“Ầm!”

Vô số sấm sét trên bầu trời gần như nổ tung cùng một lúc, khiến cho bầu trời nứt toác ra.

Đòn tấn công đáng sợ tiếp theo đã tới, uy lực còn mạnh hơn cả một tiểu hành tinh va vào trái đất.

“A!”

Fulin gầm lớn, ngọn lửa đen của thanh đao dài trong tay hắn dường như đang hủy diệt mọi thứ trên đời này.

“Hạo như yên hải!”

Nữ Đế chỉ hờ hững nói ra bốn chữ, từ đầu đến cuối đều không hề nhúc nhích.

Nhưng mấy chữ này dường như đem theo uy lực lớn mạnh giữa trời đất, trong phút chốc, ngọn lửa đen kịt quái dị kia đã hoàn toàn bị hấp thu.

Thấy vậy, trong lòng Fulin liền cảm thấy mọi chuyện không ổn, còn chưa kịp quay người bỏ chạy thì vô số tia sét đã tấn công về phía hắn.

“Xẹt!”

Vô số tia sét tụ lại tạo thành luồng sét dày đặc, đánh thẳng lên người Fulin.

“Vụt!”

Cơ thể Fulin như con diều đứt dây, dao thẳng xuống đất.

Cơ thể hắn còn chưa kịp rơi xuống, một trận mưa máu đã đổ xuống.

“Võ! Lan! Anh!”

Cơ thể Fulin đập mạnh xuống đất, khi tiếp đất, hắn vẫn nhìn về phía Nữ Đế kiêu hãnh trên không trung.

“Chết đi!”

Hắc Bào vùng vẫy bay ra khỏi cái hố hình người, kéo theo cơ thể đẫm máu gầm lớn.

Một bông hoa tử thần màu đen đột nhiên nở trong không trung.

Trong chốc lát, luồng khí chết chóc đã lan tỏa ra khắp nơi.

Nữ Đế khẽ lắc đầu, chế nhạo: “Hoa tử thần chỉ thuộc về địa ngục, không thuộc về giới thế tục! Thiên địa có đạo, vạn vật có linh!”

Ngay lập tức, Nữ Đế chỉ duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó.

Nhìn thấy Nữ Đế kiêu ngạo như vậy, trên mặt Hắc Bào lộ ra một nụ cười hung ác: “Võ Lan Anh! Tôi phải thừa nhận, bà thực sự rất mạnh!”

“Nhưng bà có biết uy lực của hoa tử thần này thế nào không? Cho dù bà từng thống trị thiên hạ thì cũng không thể thoát khỏi tai họa này!”

Hắc Bào này đã tức giận đến cực điểm.

Mãi đến lúc này, Nữ Đế chưa từng dùng sát chiêu tuyệt thế gì cả, mà chỉ dùng sắc lệnh thiên địa.

Nhưng người của hoàng tộc đều biết, sắc lệnh thiên đại chỉ là trận pháp đơn giản nhất, không phải là tuyệt kỹ gì cả.

Nói cách khác, từ đầu đến cuối, Nữ Đế chưa từng coi hắn ra gì, càng không coi hắn là đối thủ.

Đây là sự xúc phạm đối với hắn!

“Kiếp thuật?”

“Với năng lực của cậu, e rằng sẽ không bao giờ có thể trở thành kiếp thuật của tôi đâu!”

Nữ Đế kiêu hãnh đứng trên không trung, không hề xê dịch.

Lúc này, người dân Hoa Quốc mới thật sự nhìn thấy được phong thái của Nữ Đế.

Cũng chính vào lúc này, mọi người mới hiểu được thống trị thiên hạ là thế nào!

Đối mặt với hai cao thủ tuyệt thế, từ đầu đến cuối, Nữ Đế đều vô cùng thoải mái, giống như đang chơi đùa với một đứa trẻ ba tuổi.

“Giết!”

Fulin cũng đột nhiên lao ra khỏi hố hình người, vung thanh đao chém lên trời.

“Xem ra các người vẫn chưa hiểu! Từ xưa đến nay, tà ma không thắng nổi chính nghĩa!”

Nữ Đế nhìn xuống thiên hạ, quan sát tứ phương, lá cờ chữ “Chu” phấp phới trong gió, tạo ra tiếng động vang dội.

Một luồng sát khí như có thật chất bắn ra khỏi hai mắt của Nữ Đế.

“Thống trị thiên hạ!”

Tiếng hét của Nữ Đế khiến cả trời đất dường như rung chuyển.

Tầm mắt của mọi người dường như trở nên chậm lại.

Một luồng ánh sáng huyền bí giống như Cửu Thiên Thần Kiếm quét qua bốn phương, gần như cắt bầu trời thành hai mảnh.
Chương 1987: Kiêng dè

Một nhát kiếm kinh người chém xuống, Hắc Bào và Fulin đều bị thương nặng cùng lúc.

Nhưng tiếc là sức mạnh long mạch mà Nữ Đế sử dụng đã gần như cạn kiệt, thế nên hai người mới miễn cưỡng giữ được mạng sống.

Chỉ như thế thôi, một đòn tấn công của Nữ Đế cũng đủ làm kinh động tứ phương, khiến người trong thế tục và các phái trong võ tông nhận ra được một mặt đáng sợ của hoàng tộc.

Kiếm này chém xuống, cả người Nữ Đế cũng dần mờ đi, thậm chí ngưng thực vừa rồi trở nên mơ hồ.

Không lâu sau, bóng dáng Nữ Đế mờ nhạt như một đám mây trôi nổi trong hư không, lúc này mọi người mới nhận ra Nữ Đế chẳng qua chỉ là một tia ý niệm còn sót lại chứ không phải xác thịt.

Nói đúng hơn đây chỉ là chấp niệm bảo vệ Hoa Quốc, bảo vệ thế tục của Nữ Đế.

Dù sao Nữ Đế đã qua đời lâu rồi, mặc dù có thực lực đáng sợ đến mức nào, nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ là một tia ý niệm mà thôi, không thể so được với trạng thái đỉnh cao.

“Hừ, xem ra bà không phải muốn để lại đường lui với hai bọn tôi mà trạng thái bây giờ của bà hoàn toàn không thể phát huy được hết sức mạnh. E là đòn tấn công vừa rồi, nếu sử dụng thêm một chút sức lực nữa, ngay cả bản thân bà cũng sẽ biến thành mây khói”.

Fulin một tay che vết thương chảy máu ròng ròng trên người, mặt mày hung dữ cười mỉa.

Ông ta và Hắc Bào cùng bị một đòn của Nữ Đế làm cho bị thương, mặc dù khiến hai người mất sạch thể diện nhưng lúc này ông ta đã nhìn ra điểm yếu của Nữ Đế.

Ngay khi Nữ Đế vung ra đòn tấn công đó, ông ta rõ ràng nhìn thấy tia quyết tuyệt trong ánh mắt Nữ Đế.

Với uy lực đó cho dù ông ta hay Hắc Bào cũng không có khả năng sống sót.

Nhưng Nữ Đế lại chỉ khiến hai người bị thương nặng, chứng tỏ Nữ Đế không phải không muốn giết hai người mà là không thể.

Có điểm tựa này, nụ cười của Fulin càng rạng rỡ hơn.

Suy cho cùng Nữ Đế cũng không thể siêu phàm mãi mãi, dù chỉ là một tia chấp niệm vẫn không muốn tiêu biến trong thế gian.

Nhưng chính vì vậy cũng khiến cho Fulin cảm nhận được hoàng tộc thật sự mạnh thế nào.

So với hoàng tộc giả mà không được trời đất công nhận như họ, có thể hoàng tộc thật sự có sức chiến đấu kinh thiên động địa.

Thảo nào năm đó Thiên Đạo Minh Ước chỉ còn cách thỏa hiệp với Đế Vương Các.

Nếu lúc này người đứng đối diện họ là Nữ Đế thật thì chẳng phải chẳng có cơ hội giãy giụa nữa sao?

Có lẽ Nữ Đế chỉ cần búng một ngón tay thôi đã có thể biến họ thành bột vụn.

Đứng trước thực lực tuyệt đối này, mọi thứ tốt đẹp có vùng vẫy gì cũng vô dụng, hơn nữa sức mạnh này cũng không phải là thứ họ có thể đoán chừng.

“Giết các người còn cần phải dùng hết sức lực sao? Các người đề cao bản thân quá mức”, Nữ Đế lạnh băng nói, vẫn khí thế kiêu ngạo đó.

Nữ Đế khẽ giơ tay lên, trời đất dường như xuất hiện vô số sợi tơ, mà những sợi tơ này liên kết với trời đất, một đầu khác vươn về phía Fulin và Hắc Bào.

Lúc này ngay cả Hoa Quốc cũng có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn cuồn cuộn như thể mái vòm ập xuống, dường như ngay cả phương trời này bỗng chốc thu nhỏ lại.

“Giết!”

Rất nhiều sợi tơ nhanh như chớp lao xuống mục tiêu là Hắc Bào và Fulin.

Đừng nói là tránh, đối mặt với sợi tơ dày đặc như mạng nhện, hai người còn chẳng có cơ hội chạy thoát nữa là.

Lúc này phương trời này như đã hòa làm một thể với Nữ Đế, Nữ Đế chính là phương trời này, đất trời này cũng đại diện cho ý chí của Nữ Đế.

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Mấy sợi tơ đó đâm xuyên qua da thịt Hắc Bào và Fulin, đâm vào đến xương cốt.

“Đó là…”

Tư Mã Tư trợn to mắt ngây người nhìn Nữ Đế.

Từng sợi tơ đó không phải là mạng nhện gì, càng chẳng phải là sợi tơ.

Đó chính là lưới trời.

Có câu nói lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.

Một khi bị lưới trời ghim rồi thì dù sức chiến đấu có thần thánh cỡ nào cũng phải bị lột một lớp da.

Nhà họ Tư Mã trước giờ luôn tìm kiếm trận phổ bí thuật lưới trời, nhưng tiếc là đến khi nhà họ Tư Mã chuyển vào ngoài lãnh thổ cũng không thể được như ý nguyện.

Theo lý thời kỳ Nữ Đế muộn hơn nhà họ Tư Mã khá lâu, không thể nào tìm được trận pháp Thiên Võng.

Nhưng hiện thực đã giáng một cú tát thật mạnh vào nhà họ Tư Mã.

“Trận pháp Thiên Võng? Sao Nữ Đế có thể biết trận pháp Thiên Võng được? Trận pháp này đã thất truyền mấy ngàn năm từ thời kỳ Lý Đường rồi, sau Lưu Tú thì không có ai nhìn thấy trận pháp này nữa, bà ta…”

Khổng Tề Thiên kiêng dè nhìn Nữ Đế.

Cũng may cuối cùng người phụ nữ này bị môn đồ của nhà họ Khổng gài bẫy, lợi dụng mối quan hệ huyết thống của Lý Phong Cơ và bà ta để hại chết, nếu không nhỡ bị bà ta đuổi đến ngoài lãnh thổ, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Chương 1988: Lưới trời

Chỉ riêng một chiêu của Võ Lưu Tú đã có thể hô mưa gọi gió ở ngoài lãnh thổ rồi, còn bản lĩnh của Nữ Đế này lại càng vượt xa Lưu Tú.

“Lưới trời lồng lộng, xem ra tôi đã xem thường thế tục rồi”, cả người Hắc Bào bị vô số sợi tơ đâm vào, đồng thời sức mạnh trong cơ thể ông ta cũng đang dần biến mất một cách nhanh chóng.

Thậm chí ngay cả cảnh giới cũng đã không ổn định nữa.

Bản lĩnh rút cạn sức mạnh nhờ vào uy lực trời đất này quả thật quá đáng sợ, sức mạnh của bất kỳ người nào bị rút cạn cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

Nhất là lão quái vật không biết đã sống bao lâu như Hắc Bào và Fulin.

Sở dĩ họ vẫn có thể có được thực lực và nhan sắc như lúc còn trẻ là nhờ có sức mạnh đó.

Một khi bị tước đi sức mạnh đó thì họ cũng sẽ như hoa đã đến ngày tàn, mạng sống lập tức bị “khô héo”.

“Thảo nào lúc đầu có người nói Nữ Đế có bí mật lớn”.

“Nếu không nhờ Lý Phong Cơ trúng kế của nhà họ Khổng, giết bà ta bằng chất độc mạnh thì có lẽ bây giờ sự cân bằng các phương ở ngoài lãnh thổ sẽ bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của bà ta”.

“Quả nhiên Nữ Đế là hoàng đế Thiên Cổ”.

Lúc này ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng phải thốt lên lời cảm thán.

Chỉ một chiêu thôi mà đã khiến Hắc Bào và Fulin buông tay chịu thua, sức chiến đấu mạnh đến cỡ nào mới làm được như thế?

Ở khắp thiên hạ này dù là cao thủ ngoài lãnh thổ thì có mấy người có thể làm được?

Lúc này Fulin và Hắc Bào quả thật thảm hại không nỡ nhìn, vốn dĩ Fulin đã bị thương nặng, bị chém đứt một cánh tay, lúc này vết thương trên khắp cả người vẫn còn đang rướm máu.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ máu đó không phải chảy xuống như bình thường mà lại chảy ngược lên trên đỉnh đầu ông ta, tạo ra một “dòng thác” máu.

Hắc Bào thì yếu ớt đến nỗi khó khăn lắm mới đứng vững được, cả người không ngừng run rẩy vì bị mất sức.

“Hừ! Nếu bà còn sống thì quả thật ít có đối thủ trong hoàng tộc, tôi nghĩ ngoài người đó ra, không ai có thể khống chế được bà, tiếc là bà cũng chỉ là một tia ý niệm mà thôi”.

“Thời gian của bà đã không còn nhiều nữa”.

Fulin nở nụ cười đau đớn, khàn giọng nói.

Lúc này Nữ Đế đã mờ nhạt như ảo ảnh, hơn nữa ngày càng mơ hồ gần như trong suốt.

Điều này cũng chứng tỏ Nữ Đế đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Chỉ cần họ kiên trì đến lúc đó, ý niệm còn sót lại của Nữ Đế sẽ biến mất trong thế gian này mãi mãi.

Lúc này Nữ Đế lạnh như băng nhìn Fulin và Hắc Bào, bản thân bà ta sao lại không biết giới hạn của mình sắp đến chứ.

Nhưng bà ta cũng là vì hàng triệu người dân Hoa Quốc mới có tia ý niệm còn sót lại này ở lại thế gian.

“Chắc là bà rất không cam lòng nhỉ? Mấy ngàn năm thoi thóp ở thế gian, hôm nay lại xuất hiện vì chúng tôi, nhưng thật đáng tiếc, thời gian quá lâu, ý niệm của bà đã bị tiêu hao quá nhiều, không thể giết được bọn tôi”.

“Nhưng bọn tôi cũng phải công nhận bà rất mạnh, ít nhất sau trận chiến ngày hôm nay, bọn tôi cũng phải tịnh dưỡng một thời gian rất lâu”.

“Nhưng thế thì làm sao? Thời gian sẽ đứng về phía bọn tôi thôi”.

Fulin càng nói càng cảm thấy đắc ý, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người Nữ Đế dần mờ nhạt đi đó, nở nụ cười vui mừng khi sống sót sau tai nạn.

“Tôi từng thề rằng phải bảo vệ Hoa Quốc, non sông này nhất định phải được phục hưng”.

Sau khi giọng nói Nữ Đế vang lên thì xuất hiện những bông tuyết thơ mộng rơi xuống.

Vô số hào quang phát ra từ bóng người Nữ Đế, trên bầu trời nở rộ từng áng mây đẹp tuyệt trần.

Hào quang rực rỡ lấp đầy cả bầu trời, Nữ Đế hoàn toàn biết mất giữa không trung.

Ở một bên khác, Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

“Ảo cảnh?”

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

Lúc này tính ra thì đáng lẽ họ đã phải chạy đến thành phố Thái Sơn từ mấy tiếng trước rồi, nhưng lại đi rất lâu trên đoạn đường chỉ có mấy mươi kilomet.

“Phá!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào một điểm, cảnh tượng xung quanh bỗng lay chuyển, sau đó như phá vỡ từng tầng sóng bước, hai người lại quay về hiện thực lần nữa.

“Không ổn! Hình như tôi có cảm giác khá quen”, Võ Anh Hào ngẩng phắt lên nhìn bầu trời, đập vào mắt là hào quang vô cùng rực rỡ.

“Là Nữ Đế”, Tiêu Chính Văn nhìn lên bầu trời nói.

“Là cụ tổ?”, nói rồi đôi mắt Võ Anh Hào ngân ngấn nước.

Sau đó hai thân hình đắm trong máu lập tức bay qua đỉnh đầu họ.

“Võ Lan Anh! Không bao lâu nữa thế tục này vẫn là của bọn tôi! Ha ha ha…”

Fulin và Hắc Bào vừa chạy đến con đường ra vào ở phía Âu Lục vừa bật ra những tiếng cười chế nhạo.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom