• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1823-1825

Chương 1823: Phá kỷ lục

Mặc dù danh tiếng của nhà họ Khổng rất xấu, thế nhưng danh tiếng tốt xấu ra sao không hề ảnh hưởng tới thực lực tổng hợp của nhà họ Khổng!

Xét về phương diện tài nguyên, nhà họ Khổng đã xưng mình xếp thứ hai ở vùng ngoài lãnh thổ thì căn bản chẳng ai dám nói mình đứng thứ nhất!

Có thể về dưới trướng nhà họ Khổng, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một vụ mua bán không bao giờ lỗ!

Hơn nữa nhà họ Khổng bắt nguồn từ thời Tiên Tần thượng cổ, trong tay nắm giữ không ít bí trận cổ pháp đã thất truyền cả nghìn năm, chỉ riêng điều này thôi đã không phải là thứ mà những thế gia khác có thể so bì nổi!

Dù là Đế Vương Các, trên phương diện này cũng chưa chắc đã mạnh hơn nhà họ Khổng.

Nhà họ Khổng đưa cho hắn một cành ô liu ngay trước mắt mọi người, sao Hứa Văn Long có thể không lung lay được cơ chứ?

Thấy Hứa Văn Long mang theo vẻ mong mỏi, Bạch Chiến Sinh thở dài một hơi, nói: “Sự việc cơ liên quan tới vận mệnh tương lai của bản thân cậu, cậu tự mình quyết định đi, Đế Vương Các tuyệt đối sẽ không nhưng tay vào việc này!”

Nghe thấy lời này, Hứa Văn Long như được đại xá, bước nhanh tới trước mặt Khổng Hựu Bang, nói: “Vãn bối Hứa Văn Long nguyện tiếp nối kiến thức thất truyền cho Khổng Thánh!”

Lời này vừa được thốt ra, những thế gia khác cũng không dám tranh giành nữa, dẫu sao thì kiến thức bị thất truyền của nhà họ Khổng cũng cực kỳ nhiều, nào phải là thứ bọn họ có thể so bì nổi?

Hơn nữa, nhà họ Khổng lưu truyền mấy nghìn năm, thủ đoạn thì càng thâm độc tới tận cùng, tranh người với nhà họ Khổng chẳng khác gì tự đào mộ chôn mình!

Khổng Hựu Bang mang theo vẻ đắc ý gật đầu nói: “Ừ, nhà họ Khổng đương nhiên sẽ dồn toàn lực bồi dưỡng cậu, sau này cậu nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở!”

Nghe thấy lời này, Hứa Văn Long vội vàng cười gật đầu, sau đó quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chính Văn một cái, trầm giọng nói: “Anh Tiêu, người ta vẫn thường nói vận mệnh của con người luôn không ngừng thay đổi!”

“Sau này, chúng ta…”

“Anh chẳng xứng!”

Tiêu Chính Văn không đợi Hứa Văn Long nói hết câu đã lên tiếng ngắt lời hắn.

“Tiêu Chính Văn, anh đúng là ngông cuồng! Tôi không thể không thừa nhận bây giờ anh quả thực cao hơn nhiều so với cảnh giới của tôi, thế nhưng sao anh biết được sau khi tôi bước vào nhà họ Khổng, học được kiến thức thất truyền đỉnh cao của họ thì kỹ thuật vẫn kém hơn người ta cơ chứ?”

Những lời này của Hứa Văn Long đương nhiên là có ám chỉ cả, ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm lên trên người Long Hình và Long Nguyệt, rất rõ ràng, hắn đã hiểu nhầm rằng Long Hình và Long Nguyệt làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Nếu không thì với tư chất của hắn, Tiêu Chính Văn sao có thể cự tuyệt thẳng thừng như vậy cơ chứ?

“Kiến thức thất truyền của nhà họ Khổng? Anh cho rằng cách biệt của tính lĩnh hội có thể thông qua ngoại lực để bù đắp hay sao? Xem ra tư chất của anh kém thật sự, dù có cho anh thêm mười nghìn năm thì anh vẫn chỉ là con ếch ngồi đáy giếng!”

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói.

“Tiêu Chính Văn! Anh đừng mở miệng ra là nói mấy lời ngông cuồng, chỉ cần Hứa Văn Long vào nhà họ Khổng rồi, cộng thêm nguồn tài nguyên vô tận của nhà họ Khổng, chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ vượt qua anh trở thành ngôi sao mới nổi của thế hệ này!”

Khổng Hựu Bang mặt đỏ tía tai, lớn tiếng gầm lên.

Từ nãy tới giờ, Khổng Hựu Bang vẫn luôn ôm một bụng tức tối, nhìn thấy kỳ tài mình mới thu nạp về dưới trướng bị Tiêu Chính Văn dè bỉu không đáng một xu thì thực sự không nhẫn nhịn nổi, lúc này mới to gan đối chọi gay gắt với Tiêu Chính Văn.

Mặc dù những người còn lại không lên tiếng, thế nhưng nhìn trong ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn thì cũng ít nhiều mang theo mấy phần tức tối.

Dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, thế nhưng đó cũng chỉ là một mình Tiêu Chính Văn mà thôi, không thể phủ định hết tất cả mọi người chứ?

Vả lại, hai người Long Hình và Long Nguyệt bây giờ cũng chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp hai mà thôi, phải biết cảnh giới Nhân Vương mỗi lần đột phá đều khó như lên trời, ai dám bảo đảm bọn họ có thể thuận lợi tiến lên Nhân Vương cấp ba?

Từ cổ chí kim, có bao nhiêu người phải dừng bước bên dưới cảnh giới Nhân Vương cấp năm, nỗ lực cả đời cũng chẳng thể đột phá?

Hơn nữa, càng khiến cho bọn họ không thể nhẫn nhịn được chính là Tiêu Chính Văn căn bản chẳng có bối cảnh gì hơn người, vậy mà lại dám chà đạp hết tất cả những người đang ngồi tại đây dưới gót chân, đây rõ ràng chính là sự sỉ nhục lớn nhất với bọn họ!

“Cậu Khổng nói không sai, chỉ cần có thêm thời gian, nắm được bí trận, bất cứ ai cũng sẽ đột phá mạnh mẽ, huống hồ gì là hai kỳ tài xuất thế này cơ chứ?”

“Hơn nữa, cậu Tiêu vẫn luôn tự cho mình là phi phàm, chẳng lẽ còn có thể so bì với Bạch Khởi hay sao?”

Bạch Chiến Sinh cười lạnh lùng góp lời.

Bạch Khởi là kỳ nhân số một mà tất cả mọi người đều công nhận, mãi tới bây giờ, ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về Bạch Khởi.

Thân là người nhà họ Bạch, Bạch Chiến Sinh càng có một loại cảm giác ưu việt rất bản năng!

“So bì với Bạch Khởi? Không phải ông đang nói đùa đấy chứ?”

Trần Nguyệt Nhi cũng đột nhiên đứng dậy góp lời.

Bạch Chiến Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Nguyệt Nhi, cười khẩy, nói: “Đương nhiên không phải lời nói đùa, tôi chỉ hy vọng một số thanh niên đừng quá kiêu ngạo, cái gọi là…”

“Ông Bạch, tôi có một vấn đề, vẫn mong ông Bạch giải đáp cho!”

Không đợi Bạch Chiến Sinh nói hết câu, Trần Nguyệt Nhi đã ngắt lời công khai.

“Chuyện gì?”, Bạch Chiến Sinh nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng hỏi.

“Năm đó lúc tiền bối Bạch Khởi tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung đã đánh tan được bao nhiêu tầng kết giới?”, Trần Nguyệt Nhi khẽ cười hỏi.

“Ba mươi bảy tầng, làm sao?”, Bạch Chiến Sinh cao ngạo lên tiếng.

Về kỷ lục này, tới tận ngày nay cũng chưa ai có thể phá được, đây cũng là một trong số những thứ mà Bạch Chiến Sinh cảm thấy đáng kiêu ngạo nhất.

“Ông Bạch, e rằng ông vẫn chưa biết, một nắm đấm của anh Tiêu có thể đánh tan được bốn mươi chín tầng kết giới, còn giết thêm cả được Joseph nữa!”

Trần Nguyệt Nhi vừa thốt ra lời này, gương mặt già nua của Bạch Chiến Sinh lập tức đỏ tới tận mang tai!
Chương 1824: Hoàn thành nhiệm vụ

Thấy mọi người đều kinh hãi nhìn mình, Trần Nguyệt Nhi quay đầu chỉ vào đám thế tử đang cúi đầu ăn uống mấy bàn bên cạnh, mỉm cười nói: “Bọn họ đều là nhân chứng!”

“Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi bọn họ xem một cú đánh của anh Tiêu có thể phá được bao nhiêu tầng kết giới!”

Nghe Trần Nguyệt Nhi nói vậy, đám thế tử đang giả vờ cúi đầu ăn uống đành phải ngẩng đầu lên với vẻ xấu hổ, nhe răng gượng cười với mọi người.

Mặc dù bọn họ không mở miệng xác nhận, nhưng biểu cảm của bọn họ đã nói lên tất cả.

Trước đó, rất nhiều người nghi ngờ lời nói của Trần Nguyệt Nhi, vì dù sao Trần Nguyệt Nhi và Tiêu Chính Văn luôn đứng gần nhau, không chừng sẽ thiên vị Tiêu Chính Văn.

Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười không tự nhiên của mất vị thế tử, lòng bọn họ lập tức chìm xuống đáy vực.

Ngay cả ông Bạch cũng phải sượng mặt.

“Ông Bạch, tướng quân Bạch Khởi uy võ vô song là thật, nhưng kết quả nỗ lực của tướng quân không thể hiện ông ta là thiên tài phi thường!”

“Nếu chỉ so sánh kết quả ở trước của Huyền Thiên Đạo Cung thì một cú đánh của anh Tiêu đã có thể xuyên qua bốn mươi chín tầng kết giới, hơn nữa còn đánh trọng thương mấy tên trốn sau kết giới. Nếu so sánh với thành tích của tướng quân Bạch Khởi năm đó, chẳng phải là lợi hại hơn nhiều sao?”

“Với tài năng của Tiêu Chính Văn, còn cần phải so với Bạch Khởi cùng thời kỳ sao?”

“Các vị đều là tiền bối của võ tông, tôi tin các vị liếc mắt cũng có thể nhìn ra được Tiêu Chính Văn còn chưa tới 30 tuổi. So với những thiên tài khác, nói không chừng Văn Long và Tiết Hà đều là thứ rác rưởi, thực sự là đã đề cao bọn họ quá rồi!”

“Lẽ nào các vị không nghĩ vậy sao?”

Lời này của Trần Nguyệt Nhi khiến mọi người sững sờ.

Trong số những người có mặt, cũng có không ít bậc tiền bối từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại, bọn họ đương nhiên biết rõ một quyền xuyên qua bốn mươi chín kết giới là có ý gì.

Nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nhiều tin tức còn chưa kịp tung ra, vì vậy tất cả mọi người có mặt đều lập tức sững sờ trước những gì Trần Nguyệt Nhi nói.

Ngay cả Bạch Chiến Sinh nhà họ Bạch cũng không nói nên lời trước câu hỏi của Trần Nguyệt Nhi.

Thân là người nhà họ Bạch, ông ta biết rất rõ một cú đánh xuyên qua bốn mươi chín kết giới mạnh đến mức nào!

Vân Hà Trận nhìn có vẻ ảo diệu, nhưng chỉ những ai thật sự đắm chìm trong đó mới hiểu rằng dù công lực có cao đến đâu, đánh một cú cũng như đánh lên bông, không hề tổn hại chút nào.

Với sức mạnh năm đó của Bạch Khởi, cũng chỉ phá được ba mươi sáu kết giới mà thôi.

Điều này đã đủ chứng minh vấn đề!

Nếu như trước đây, Tiêu Chính Văn chỉ là giết chết hai vị tướng Joseph và Hodar, đồng thời ép chết tên mưu cầu danh lợi Tư Mã Minh Húc, những điều này chỉ là hơi hơn người trong mắt người thường.

Nhưng một cú đánh phá vỡ kết giới Vân Hà Trận tương đương với tin tức chấn động toàn cầu.

Lúc này, mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, mở miệng nhưng không nói được lời nào.

“Kỳ thực, thành tích ngày hôm nay của anh Tiêu đã vượt xa Bạch Khởi. Dù mọi người có thừa nhận hay không thì sự thật đều đã ở trước mắt!”, Trần Nguyệt Nhi trầm giọng nói.

Hứa Văn Long đứng bên cạnh nắm chặt tay, hồi lâu không nói được lời nào.

Còn sắc mặt Khổng Hựu Bang vô cùng khó coi, hắn rất muốn phản bác lại Trần Nguyệt Nhi, nhưng lại không thể phản bác được, dù sao hắn cũng không thể khiến Bạch Khởi trở nên tồi tệ hơn được!

“Cho nên, không có gì khó hiểu khi anh Tiêu không chịu nhận anh. Chỉ có thể nói, trình độ của anh quá kém, kém đến mức anh Tiêu nhìn anh cũng thật lãng phí thời gian!”

Lời này của Trần Nguyệt Nhi đã đập nát lòng tự trọng cuối cùng của Hứa Văn Long, hơn nữa còn khiến tất cả thế tử có mặt đều mất hết sự tự kiêu.

“Được rồi, mọi chuyện đến đây là kết thúc, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi!”

Tiêu Chính Văn không thèm để tâm đến những chuyện vụn vặt này, anh xua tay rồi cùng Long Nguyệt và Long Hình bước ra khỏi sảnh lớn.

Sau khi Tiêu Chính Văn đi xa, Khổng Hựu Bang mới nghiến răng nói với Hứa Văn Long: “Văn Long, đừng nản lòng, sớm muộn gì cậu cũng vượt qua tên nhãi đó!”

“Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ đích thân chứng minh cho anh ta thấy anh ta ngu ngốc đến mức nào!”, Hứa Văn Long nắm chặt tay, nghiến răng nói.

Lúc này, ở tổng bộ Hắc Băng Đài, Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đang uống trà, Bạch Chiến Sinh cũng ngồi bên cạnh.

Tuy cảnh tượng trong bữa tiệc hôm nay khiến Bạch Chiến Sinh mất hết mặt mũi, nhưng ít nhất, ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Đế Vương Các giao cho ông ta.
Chương 1825: Nhảy vào nước sôi lửa bỏng

Hiện giờ võ tông đã có thể danh chính ngôn thuận can thiệp vào công việc của Hoa Quốc, tất cả đều là công lao của ông ta.

Còn bây giờ, Bạch Chiến Sinh đương nhiên phải đến để thực hiện lời hứa của mình.

“Cậu Tiêu, nhà họ Tư Mã vừa có tin tức, bọn họ sẽ sớm phái người đến giới thế tục”.

Bạch Chiến Sinh nói thẳng vào vấn đề.

Lần này, mặc dù Tiêu Chính Văn không tự tay giết chết Tư Mã Minh Húc, nhưng quả thực là do bị Tiêu Chính Văn ép vào đường cùng, cho nên hắn mới tự sát.

Món nợ này, nhà họ Tư Mã nhất định sẽ tính lên đầu Tiêu Chính Văn.

Nhưng chỉ cần Đế Vương Các chịu ra mặt thì nhà họ Tư Mã cũng sẽ phải nể mặt Đế Vương Các vài phần.

“Chuyện này không cần phiền đến Đế Vương Các, tôi có thể tự mình giải quyết!”, Tiêu Chính Văn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.

“Anh Tiêu, chuyện này, cho dù thái độ của anh như thế nào thì Đế Vương Các chúng tôi cũng sẽ giữ lời hứa! Ngoài ra, nếu không có ý kiến khác, tôi sẽ thông báo cho người bên dưới đến cư trú tại trung tâm thành phố của Hoa Quốc sớm nhất có thể!”

Bạch Chiến Sinh cười nói.

“Đợi đã!”, Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời: “Không ai được phép can thiệp vào Long Kinh. Tất cả người của võ tông, ngoại trừ đại trưởng lão võ tông ra sức vì giới chính trị ra, những người khác không được đến gần Long Kinh!”

“Càng không được đến Thiên Tử Các gây chuyện, nếu không, giết không tha!”

Nghe vậy, Bạch Chiến Sinh hơi sững sờ, còn Tần Vũ bên cạnh mắt lại sáng lên.

Điều này có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã vẽ ra ranh giới cho Đế Vương Các và đám người võ tông.

Nói cách khác, cũng có thể bảo toàn được uy quyền của Thiên Tử và giới chính trị.

“Chuyện này… anh Tiêu, chuyện này e rằng không thỏa đáng, Long Kinh là nơi quy tụ cao thủ của Hoa Quốc...”

“Không, ý của tôi là sự an toàn của mọi người ở Long Kinh đều là do Đế Vương Các đích thân phụ trách, hơn nữa, kẻ dám gây chuyện ở Long Kinh, thì đích thân Đế Vương Các các anh hãy xử lý!”

Nghe vậy, Bạch Chiến Sinh khẽ nhíu mày, nhưng sau đó hắn nghĩ, chỉ cần khống chế được Hoa Quốc thì sau này ai sẽ quan tâm đến thỏa thuận này với Tiêu Chính Văn chứ!

Nghĩ vậy, Bạch Chiến Sinh khẽ gật đầu nói: “Được, mọi chuyện cứ theo lời anh Tiêu nói!”

Sau khi Tiêu Chính Văn giao hẹn với Bạch Chiến Sinh vài chuyện nữa, Bạch Chiến Khởi mới rời đi.

Sau khi ông ta rời đi, Tiêu Chính Văn cũng đứng dậy, bước ra ngoài.

Tần Vũ tiễn Tiêu Chính Văn ra cửa, liền nhìn thấy trước tổng bộ Hắc Băng Đài đã bị bao vây bởi những thương gia giàu có từ khắp nơi trên cả nước.

Hầu như tất cả mọi người đều nóng lòng chờ đợi Tiêu Chính Văn bước ra.

“Cậu Tiêu, chúng tôi đều không hiểu tại sao cậu lại thỏa hiệp với võ tông. Nếu cậu cần tiền, chúng tôi có thể giao nộp hết tài sản, nhưng chúng tôi không muốn giao dịch với người của võ tông!”

Lãnh Kế Hồng bước lên trước, phát biểu đầu tiên.

“Chuyện này không liên quan gì đến tiền bạc, mọi người cứ yên tâm về đi. Tôi tin người của võ tông không dám gây chuyện nữa đâu, hơn nữa nếu muốn ổn định lâu dài, đây là việc mà tất cả chúng ta đều phải trải qua!”

Tiêu Chính Văn chỉ bình tĩnh trấn an mà không giải thích nhiều.

Đương nhiên, kế hoạch thực sự trong lòng anh hiện tại vẫn chưa công khai!

“Cậu Tiêu... chúng tôi vô cùng biết ơn cậu!”

Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì thêm, đám người chỉ đành nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn rồi cúi chào.

Trong một thời gian dài, bọn họ đã sống dưới sự bảo vệ của Tiêu Chính Văn, cho nên mới không bị người của võ tông ức hiếp, giữ được tài sản gia tộc, cả nhà bình an vô sự.

Cho dù Tiêu Chính Văn có quyết định như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng họ vẫn luôn cảm kích Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi cùng sẽ cùng nhau nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”, Lãnh Kế Hồng nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn hét lớn, tiếng hét của họ thậm chí còn vang xa cả nửa Long Kinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom