• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

  • Chương 1821: Lần đầu phạm lỗi

Bạch Chiến Sinh nghĩ ở thế tục không tìm được nhân tài xuất chúng nào như vậy, Tiêu Chính Văn không thể từ chối mới đúng chứ.

Mặc dù Đế Vương Các cũng có dự định khác trong chuyện này, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn này thu nhận Tiết Hà và Hứa Văn Long chỉ có lợi chứ không có hại với Tiêu Chính Văn.

Một mặt hai người họ đều xuất thân từ Đế Vương Các, thu nhận họ cũng đồng nghĩa với việc có mối quan hệ nào đó với Đế Vương Các, cũng có thể dựa dẫm vào Đế Vương Các.

Mặt khác, hai người họ đã có thực lực cảnh giới Nhân Vương, cũng xem như là một sự trợ giúp lớn với Tiêu Chính Văn, có thể gọi là trăm lợi không hại với anh.

Dĩ nhiên điều quan trọng nhất trong đó là Đế Vương Các cũng sẽ để ý đến Tiêu Chính Văn, tốc độ trưởng thành của anh quá khiến người ta kinh ngạc, vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã đạt đến Nhân Vương cấp năm.

Hơn nữa vừa đánh đã ép chết người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở ngoài lãnh thổ - Tư Mã Minh Húc.

Đừng nói là ngoài lãnh thổ, từ xưa đến nay nhân tài xuất chúng như Tiêu Chính Văn quả thật không nhiều.

Nếu công khai thăm dò bí mật của Tiêu Chính Văn thì chắc chắn sẽ không có tác dụng, cách tốt nhất là bảo người đến làm tai mắt cho mình, ở bên cạnh Tiêu Chính Văn, thậm chí có thể nhận Tiêu Chính Văn làm sư phụ, từ đó thăm dò ra bí mật của anh.

Ban đầu khi lên kế hoạch mọi thứ, Bạch Chiến Sinh là lãnh đạo cấp cao của Đế Vương Các từng làm vệ sĩ không ngờ chuyện đến đây rồi lại bị Tiêu Chính Văn từ chối thẳng thừng.

“Cậu Tiêu, e là cậu có hiểu lầm gì với hai người họ, ngay cả ở ngoài lãnh thổ, họ cũng là một trong các thiên tài mà rất nhiều thế lực lớn phải tranh giành”.

“Cậu chắc chắn không chịu nhận họ sao?”

Bạch Chiến Sinh kinh ngạc nói.

Thấy Tiêu Chính Văn vẫn không có ý thu nhận, Lý Chính Đạo vội tiến đến gần Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Cậu Tiêu, thật ra với tố chất của hai người họ thì đã là sự tồn tại hiếm có từ xưa đến nay rồi”.

“Người chưa đến năm mươi tuổi mà có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương thì dù có lật hết sách sử cũng là sự tồn tại quý hiếm”.

Thật ra Lý Chính Đạo vẫn còn nửa câu sau chưa nói xong.

Đó là dù có lật hết sách sử, cũng không tìm được người thứ hai có thể nghịch thiên như Tiêu Chính Văn.

Dù là Hạng Vũ và Bạch Khởi năm đó, nếu so sánh với Tiêu Chính Văn thì cũng kém xa.

Nghĩ đến năm đó khi Bạch Khởi hơn ba mươi tuổi mới vừa đột phá cảnh giới Thiên Thần, mà Hạng Vũ cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao khi ba mươi tuổi mà thôi.

Thậm chí được đời sau truyền thành Lý Tịnh Tam Nguyên cũng chính thức bước vào cảnh giới Nhân Vương vào năm bốn mươi hai tuổi.

“Ồ? Quý hiếm sao? Tôi không thấy hứng thú. Nếu người khác muốn thu nhận thì cứ để người đó đi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.

Nghe thế Tiết Hà và Hứa Văn Long càng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Đây là lần thứ hai Tiêu Chính Văn từ chối nhận họ.

Nếu nói chỉ có mấy người họ thì cũng thôi vậy, nhưng bây giờ cả hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, như thế bảo họ còn để mặt mũi ở đâu nữa?

“Cậu Tiêu, tôi mong cậu có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý. Hai người bọn tôi chưa từng vào thế tục, càng chưa từng đối đầu với cậu Tiêu, sao cậu Tiêu lại làm bọn tôi bẽ mặt bằng cách này”.

Hứa Văn Long tiến lên trước, sầm mặt lạnh lùng hỏi.

Mặc dù bây giờ ông ta chỉ là cảnh giới Nhân Vương cấp hai, cách biệt khá xa với Tiêu Chính Văn.

Nhưng dù sao ông ta cũng ở độ tuổi dễ kích động, bị Tiêu Chính Văn nói như thế trước mặt nhiều người, thế nào cũng phải tỏ rõ thái độ của mình mới được.

“Giải thích? E là nếu nói ra thì các ông càng thấy khó chịu hơn thôi”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

“Cậu Tiêu, dù trả lời với Đế Vương Các thì cậu cũng nên cho chúng tôi một lý do hợp lý chứ”, Tiết Hà không buông tha hỏi.

Thậm chí Tiết Hà còn lấy Đế Vương Các ra để ép buộc Tiêu Chính Văn nhận sai trước mặt mọi người.

“Vậy được, nếu các người đã muốn nghe thì tôi đành nói vậy. Hai người đã ngoài bốn mươi mà chỉ có thực lực Nhân Vương cấp một và cấp hai, đây mà là tố chất hơn người sao?”

“Từ lúc nào mà cảnh giới Nhân Vương đã thành ràng buộc của trời đất rồi? Tôi nghĩ trước ba mươi tuổi không đạt đến cảnh giới Nhân Vương thì đều là vô dụng”.

“Phụt!”

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, không ít người ở đó đều suýt nôn ra máu.

Thậm chí ngay cả cơ mặt của Lý Chính Đạo cũng giật liên hồi.

Mặt Sở Hồng Thiên đỏ bừng, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn Tiêu Chính Văn.

Lực sát thương của câu này quá lớn, người võ tông có mặt ở đó có gần mấy ngàn người, nhưng trong số họ có vài người đã quá bảy mươi.

Thậm chí còn có người đã sắp hai trăm tuổi, nhưng có ai mà không sau một trăm tuổi mới đột phá cảnh giới Nhân Vương chứ?

Dù là thế tử xuất thân từ gia tộc lớn như Lý Chính Đạo cũng mới bước vào cảnh giới Nhân Vương vào tuổi tám mươi.

Theo như Tiêu Chính Văn nói, mấy người họ đều là vô dụng hết đó sao.

“Xì!”

Ngay lúc này một giọng cười nhạo bỗng vang lên khắp sảnh lớn.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài từ tốn đứng lên cười khẩy nói với Tiêu Chính Văn: “Theo như cậu Tiêu nói, thế chẳng phải ngay cả Lý Tịnh được gọi là Tam Lý ở thời Lý Đường cũng trở thành vô dụng đó sao?”

Ông ta chính là một trong các đại diện ở trong thế tục của nhà họ Khổng, Khổng Hựu Bang.

Hơn nữa cũng có danh tiếng nhất định ở nhà họ Khổng.

Ông ta vừa lên tiếng, nhiều người lập tức đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Khổng Hựu Bang nói cũng không phải không có lý, dù là ở ngoài lãnh thổ thì Lý Tịnh Tam Nguyên cũng có danh tiếng lừng lẫy, chứ đừng nói là ở thế tục.

Nhân tài xuất chúng có thể sánh ngang với Lý Tịnh Tam Nguyên lại bị Tiêu Chính Văn nói đến mức không còn giá trị, còn bị cho là vô dụng, không chỉ có hai người Tiết Hà không phục mà ngay cả những người ngồi ở đó cũng tỏ vẻ ngờ vực.

Đúng lúc này, một đôi nam nữ trẻ mặc đồ thường sải bước đi vào hội trường, đến gần Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói vài câu rồi đứng phía sau Tiêu Chính Văn.

Lúc đầu Long Hình và Long Nguyệt không thể thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng sau khi họ đứng phía sau Tiêu Chính Văn, mọi người nhìn sang thì không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hai người thanh niên này xét về tuổi tác cùng lắm mới chỉ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nhưng thực lực yếu kém nhất cũng là cảnh giới Nhân Vương cấp hai.

Hơn hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Nhân Vương cấp hai?

Mặc dù họ không biết thân phận của Long Hình và Long Nguyệt, nhưng thấy hai người cung kính với Tiêu Chính Văn như thế, rất có khả năng là cấp dưới của Tiêu Chính Văn mà thôi.

So với người như vậy thì hai người Tiết Hà quả thật là vô dụng rồi.

“Ông là cái thá gì mà đối đáp với lời nói của vua Bắc Lương như thế?”

Không đợi Tiêu Chính Văn lên tiếng, Lãnh Kế Hồng đã đứng dậy tức giận nói.

Theo lý ông ta chỉ là một người bình thường, dù bây giờ linh khí đã khôi phục, ông ta cũng chỉ là Quân Vương một sao mà thôi.

Xét về tố chất, e là lý lịch của các đồ đệ tông môn võ tông ở đó đều nhiều hơn ông ta không ít.

Nhưng thân phận của Lãnh Kế Hồng lại vô cùng đặc biệt, ngay cả năm đại danh sơn cũng biết rõ không thể chọc vào người này, bởi vì đằng sau ông ta chính là Tiêu Chính Văn.

Bị một nhân vật nhỏ không có danh tiếng chỉ vào mặt quát mắng, cơ mặt của Khổng Hựu Bang giật mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nhẫn nhịn.

Đối đáp bằng lời với Tiêu Chính Văn khác hoàn toàn với động vào người của Tiêu Chính Văn, ngay cả người nhà họ Tư Mã mà Tiêu Chính Văn cũng không chịu thua, ông ta càng không muốn động vào tên này.

“Này, tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng hôm nay tôi nể tình cậu lần đầu phạm lỗi, không truy cứu, nếu còn tiếp tục lần sau thì tôi nhất…”

“Nhất định làm sao? Ông động vào ông ta xem”.

Ngay khi Khổng Hựu Bang vừa định nói mấy lời mạnh miệng tìm lại chút thể diện, một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên.

Khổng Hựu Bang quay phắt lại, thấy người nói là Tiêu Chính Văn thì sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Lúc này Khổng Hựu Bang thậm chí muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom