• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1633-1635

Chương 1633: Quà gặp mặt

Khổng Tuyên vừa dứt lời, mắt Lý Chính Đạo bỗng lóe sáng, tay cầm chuôi kiếm không khỏi ấn xuống!

Là một thế tử, xưa nay hiếm có người nào đạt tới trình độ của Khổng Tuyên!

Chẳng trách người vùng ngoài lãnh thổ đều nói người nhà họ Khổng độc ác nham hiểm, sói đội lốt người, đến cả loại chuyện này cũng làm!

Hơn nữa, mấy ngàn năm nay, trong đạo Nho do Khổng Khâu thành lập, ngoại trừ kỹ nữ và kẻ trộm cướp ra, đến cả một người thực sự có thực lực cũng không có!

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không để tâm đến lời nói của Khổng Tuyên, chỉ vỗ nhẹ vào vai Lý Chính Đạo, ra hiệu cho cụ ta đừng hấp tấp!

Dù sao Lý Chính Đạo không có ác ý, Tiêu Chính Văn cũng không muốn khiến nhà họ Lý phải khổ sở vì chuyện này!

Lý Chính Đạo hừ một tiếng rồi đi theo Tiêu Chính Văn về phía cửa.

Hai người vừa bước ra khỏi cổng, đã đụng phải Ngụy Quốc Đào!

Cùng lúc đó, Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng dẫn đầu đám đông ra đón.

Rõ ràng cách đối xử với Ngụy Quốc Đào hoàn toàn khác với Tiêu Chính Văn, Ngụy Quốc Đào không chỉ được coi là khách quý, mà hai người bọn họ còn từ mình ra đón!

Khi đi ngang qua Tiêu Chính Văn, Ngụy Quốc Đào còn cố ý quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng ông ta cũng không quan tâm mà đi thẳng về phía Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.

"Ông Ngụy, quả là khách quý, nhanh, mau vào trong!"

Chu Thụy Chân tự mình bước tới, chắp tay chào Ngụy Quốc Đào rồi đưa tay làm động tác mời vào.

"Hai vị thế tử, đây là có ý gì?"

Ngụy Quốc Đào lại quay đầu liếc nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo, mặc dù ông ta không quen Tiêu Chính Văn, nhưng Lý Chính Đạo là thế tử của nhà họ Lý, sao ông ta có thể không biết cụ ta?

"Haiz, chuyện dài dòng lắm, vừa rồi ông Lý cũng bị người khác lừa gạt, mang một con kiến cảnh giới Nhân Vương cấp một tới chỗ chúng tôi, nhờ chúng tôi thu nhận cậu ta, thật sự là làm cho ông Ngụy chê cười!"

Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trước đó.

"Haiz, phỏng chừng thế tử Lý chưa từng đặt chân tới thánh vực, có chút hiểu lầm với thánh vực. Dù sao cảnh giới Nhân Vương cấp một ở giới thế tục cũng đã là tài giỏi lắm rồi!"

Ngụy Quốc Đào nói xong cũng cười mỉa mai.

"Thôi đi, đừng nói chuyện này nữa, ông Ngụy, mời vào!"

Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên một trái một phải, Ngụy Quốc Đào đi thẳng vào trang viên.

Nghe thấy đám người Ngụy Quốc Đào nói chuyện, Lý Chính Đạo nghiến răng ken két.

"Cậu Tiêu, xem ra là tôi đánh giá cao bọn họ, loại người trông mặt mà bắt hình dong này thật không đáng giúp đỡ!"

Lý Chính Đạo tức giận nói.

"Thực ra ông Lý là vì Hoa Quốc, cũng không phải ích kỷ, là do bọn họ thiếu hiểu biết!"

Tiêu Chính Văn không hề có ý trách móc Lý Chính Đạo.

"Nhưng... nhưng lời của bọn họ thật quá đáng, vừa rồi cậu Tiêu không nên ngăn cản tôi!"

Lý Chính Đạo lại siết chặt lấy chuôi kiếm, trong lòng tràn đầy nỗi căm hận!

Mọi người đều là thế tử, Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên thật là quá đáng.

Trước mặt Ngụy Quốc Đào, không chỉ chê cười Tiêu Chính Văn, mà còn chê cười luôn cả nhà họ Lý!

"Chỉ là hai vị thế tử mà thôi, loại người như bọn họ không đáng để chúng ta ra tay, bọn họ không có tư cách bị tôi đánh!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy.

Ở trước mặt Tiêu Chính Văn mà nói ra lời như vừa rồi, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua như vậy, chỉ có điều Tiêu Chính Văn hoàn toàn không coi trọng hai người họ!

Ra tay với bọn họ, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy tổn hại thân phận của mình!

"Không đủ tư cách bị cậu đánh ư?"

Lý Chính Đạo ngây người khi nghe lời này!

Rõ ràng là Tiêu Chính Văn không định bỏ qua cho Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.

"Đúng vậy, Long Nguyệt và Long Hình đương nhiên sẽ chỉnh đốn lại bọn họ, bọn họ không phải muốn thân phận hay sao? Đến lúc đó, lại cho bọn họ một thân phận thích hợp!"

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

Giọng điệu này, như thể đang nói một điều gì đó rất bình thường.

Nhưng đó là hai vị thế tử, mặc dù nói người nhà họ Khổng trời sinh tính tình nham hiểm ti tiện, nhưng tuyệt đối không phải không có khả năng!

Đặc biệt là nữ vệ sĩ của hắn, bản lĩnh phải nói là sâu không lường được!

Thực ra thực lực của thế tử có thể không cao.

Ví dụ như Lý Chính Đạo chỉ có sức mạnh đỉnh cao của cảnh giới Nhân Vương cấp một, vệ sĩ riêng bên cạnh thế tử đều vô cùng tài giỏi!

Như ông Đồng bên cạnh Chu Thụy Chân, chính là một người khó chơi!

Trong trang viên nhà họ Chu lúc này, để lôi kéo được Thiên Hành, Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên không chỉ xin lỗi Ngụy Quốc Đào, mà còn ngồi song song với ông ta, không ngừng nịnh hót Ngụy Quốc Đào cũng như nhà họ Ngụy!

Hơn nữa còn tặng Ngụy Quốc Đào một món quà lớn!

"Ông Ngụy, thanh kiếm này chính là kiếm Thiên Tử mà Hồng Vũ vạn tuế chinh phạt thời kỳ Nguyên Đế, tuy rằng uy lực không mạnh như xưa nhưng vẫn có chút khí thế của bậc đế vương!"

"Hi vọng ông Ngụy có thể vui lòng nhận lấy!"

Nói xong, Chu Thụy Chân đưa một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật cho Ngụy Quốc Đào.

Nhìn chiếc hộp gỗ trong tay Chu Thụy Chân, mặc dù chưa được mở ra, nhưng cảm giác khí tức mạnh mẽ này cũng đủ cho thấy thứ trong hộp hẳn là một vũ khí lợi hại!

Giống như lời Chu Thụy Chân đã nói, có quá nhiều loại vũ khí có mang sát khí, thậm chí là thần binh cũng không hiếm gặp!

Tuy nhiên, có rất ít binh khí ẩn chứa khí thế của bậc đế vương!

Khí thế của bậc đế vương hoàn toàn khác với sát khí hay hòa khí, đây là một thứ có thể so sánh được với vận khí.

Thanh kiếm còn chưa được rút ra khỏi vỏ, Ngụy Quốc Đào đã cảm thấy ớn lạnh.

Điều này đủ cho thấy thứ mà Chu Thụy Chân tặng thực sự là một thanh kiếm quý!

"Đây quả thực là một thanh kiếm tốt. Nếu thật sự là thứ mà Hồng vạn tuế từng dùng, thì tôi đây cũng không dám nhận!"

Ngụy Quốc Đào nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, hai mắt phát sáng nói.

Thật ra Ngụy Quốc Đào rất muốn lập tức mang thanh kiếm này về, nhưng dù sao cũng là thứ được Hoàng đế Hồng Vũ dùng qua, nhà họ Chu cũng coi nó như một bảo vật!

Cái gọi là quân tử không cướp đi thứ người ta yêu, thật ra cũng không phải là không thể lấy đi thứ người ta yêu thích mà là lấy đi rồi nhưng không để người ta ghi hận!

"Ồ? Tại sao không nhận?"

Chu Thụy Chân cau mày hỏi.

Ngụy Quốc Đào ngượng ngùng cười nói: "Thế tử Chu, đây là bảo vật của nhà họ Chu. Tôi một người nhà họ Ngụy không công không thể nhận lộc, món quà này quá quý giá!"

Nghe vậy, Chu Thụy Chân ngẩng mặt cười lớn: "Ông Ngụy, ông quá lời rồi, nhà họ Chu chúng tôi có rất nhiều bảo vật thế này, dù sao năm đó Hồng Vũ vạn tuế cũng là Thiên Tử trên lưng ngựa!"

"Thanh kiếm này chính là nhân chứng cho tình hữu nghị của nhà họ Chu và nhà họ Ngụy! Dù thế nào cũng mong ông Ngụy nhận lấy!"

Thấy sự chân thành của Chu Thụy Chân, Ngụy Quốc Đào lúc này mới xoa xoa hai tay, đón lấy hộp gỗ từ trên tay Chu Thụy Chân, cười nói: "Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi!"

Nói xong, Ngụy Quốc Đào cẩn thận nhận lấy hộp gỗ mở ra xem thử, ánh sáng vàng lóe lên, quả nhiên là một thanh bảo kiếm trong các loại bảo kiếm!

Ngay cả hoa văn rồng trên thanh kiếm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!

Cất chiếc hộp gỗ đi, Ngụy Quốc Đào chào tạm biệt Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.

Trở lại nhà họ Ngụy đặt hộp gỗ sang một bên, Ngụy Quốc Đào đi thẳng tới phòng khách, gọi luôn Ngụy Ngưng Nhi tới.

"Món quà bố bảo con chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngụy Quốc Đào ngẩng đầu hỏi.

"Đã chuẩn bị xong, nhưng, hai người họ có thực sự đáng để bố tự mình tới không?"

Ngụy Ngưng Nhi không hiểu hỏi.

Ngụy Quốc Đào vốn định sẽ đích thân mời Long Nguyệt và Long Hình đến nhà họ Ngụy vào tối nay.

Nếu hai bên có thể thương lượng được thì đương nhiên là chuyện tốt.

Nếu không thể thương lượng được, cũng có thể coi là tạo được một mối quan hệ tốt!

"Cái gì là đáng với không đáng, Ngưng Nhi, con còn quá non trẻ, con cho rằng, hai vị thế tử Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên đích thân tới đón bố đi ăn cơm, lại tặng bố một thanh bảo kiếm, con cho rằng họ đáng làm vậy không?"

Ngụy Quốc Đào híp mắt hỏi.
Chương 1634: Nhà họ Ngụy không xứng

Có đáng không?

Nếu chỉ dựa vào thân phận thì quả thật không đáng!

Nhưng Ngụy Quốc Đào không còn là con tốt thí của nhà họ Ngụy nữa, trong thánh vực, ông ta cũng được coi là một thế lực lớn!

Hơn nữa với sự hậu thuẫn của Thiên Hành, hai người thấp bé kia làm sao có thể so sánh được!

Cho dù họ cũng là thế tử, vậy thì đã sao?

Trong thánh vực, ai không phải nể mặt nhà họ Ngụy chứ?

"Bố, việc này không thể so sánh được. Trong thánh vực, ai không phải nể mặt nhà họ Ngụy, cho dù như nhà họ Chu và nhà họ Khổng cũng phải nhún nhường chúng ta ba phần đấy!"

Ngụy Ngưng Nhi cau mày nói.

Thứ nhà họ Ngụy định tặng chính là trận pháp tuyệt thế được cất giấu nhiều năm.

Một bộ được gọi là "Thiên cực bát môn", bộ kia gọi là "Huyền thiên trận".

Hai trận pháp tuyệt kỹ này nếu ở trong năm đại danh sơn trong thế tục, cũng sẽ bị tranh giành sứt đầu mẻ trán!

Đặc biệt trong Thiên cực bát môn có rất nhiều ghi chép về nguyên khí!

Trên thực tế, cho đến ngày nay, không phải cao thủ Nhân Vương cấp hai nào cũng có thể sử dụng Nguyên Khí một cách thuần thục!

Mỗi chữ trong bộ trận pháp này có thể nói là đáng giá ngàn vàng!

Một món quà quý giá như vậy mà đem tặng cho Long Nguyệt và Long Hình, ngay cả Ngụy Ngưng Nhi cũng cảm thấy đau thấu xương!

"Nếu bọn họ thực sự là thế tử của một thế gia nào đó, thì chúng ta đã dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy nhiều lợi ích nhất! Con đừng quên, khi cục diện chung sắp thay đổi, nhà họ Ngụy của chúng ta cũng sẽ phải tiến vào thế tục!"

"Được sự che chở của thế gia, nhà họ Ngụy chúng ta cũng có thể hô mưa gọi gió trong thế tục. Đến lúc đó, hai bộ trận pháp này có thể so sánh được với lợi ích mà chúng ta có được sao?"

Ngụy Quốc Đào đa mưu túc trí đến thế nào, làm sao có thể đồng ý một vụ trao đổi thua thiệt!

Nhìn thì thấy lần này ông ta tặng một món quà lớn, nhưng trên thực tế, lợi ích mà ông ta nhận được còn nhiều không kể xiết!

"Nhưng lỡ như ..."

"Không có lỡ như gì cả, chúng ta đi!"

Nói xong, Ngụy Quốc Đào đưa Ngụy Ngưng Nhi đến khách sạn nơi đám người Tiêu Chính Văn đang ở!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã trở về khách sạn từ lâu, hơn nữa anh cũng đặt một phòng cho Lý Chính Đạo!

Kết quả vừa thu xếp ổn thỏa cho Lý Chính Đạo ổn định, Ngụy Quốc Đào đã tới cửa.

"Long Vương, người nhà họ Ngụy đến rồi!"

Long Hình đến trước cửa phòng của Tiêu Chính Văn, khẽ nói.

"Cho họ vào!"

Tiêu Chính Văn nói rồi, lần lượt đưa cho Long Nguyệt và Long Hình mỗi người một viên đan dược, ra hiệu cho họ uống ngay lập tức.

Sau khi uống viên thuốc, khí tức của Long Nguyệt và Long Hình đột nhiên thay đổi, thần sắc cũng thay đổi rất nhiều!

Thậm chí Long Hình còn có cảm giác không giận mà uy!

Sau khi Ngụy Quốc Đào vào cửa, ánh mắt của ông ta bị Long Hình và Long Nguyệt thu hút.

Khí tức mạnh mẽ như vậy, ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng phải sững sờ!

Bây giờ Long Hình và Long Nguyệt khiến cho người ta cảm giác được hai người họ đang áp chế thực lực nhưng lại có chút không áp chế được, nhìn qua tu vi của hai người họ tuyệt đối không chỉ là Bán Bộ Nhân Vương!

"Hả?"

Loại khí tức này, ông ta chỉ thấy ở trên người đám thế tử như Chu Thụy Chân!

Quả nhiên như trong dự tính, hai người này vẫn luôn ngụy trang.

Nói cách khác, để không thu hút sự chú ý của người khác, nên mười mấy năm trước họ mới gia nhập điện Thần Long và trở thành thuộc hạ của Tiêu Chính Văn!

Nghĩ đến đây, Ngụy Quốc Đào thầm đắc ý, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo, ông ta không khỏi sửng sốt!

Đây không phải là hai người mới bị Chu Thụy Chân đuổi đi sao?

"Thì ra là hai người, xem ra chúng ta thật sự là có duyên! Nghĩ lại mới ngộ ra, đây chính là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đúng không?"

Ngụy Quốc Đào nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười một tiếng.

Hơn nữa, ông ta thẳng thừng nói ra cảnh tượng chạm mặt vừa rồi, là để đánh đòn phủ đầu Tiêu Chính Văn!

Khi Lý Chính Đạo nghe được những lời này, vẻ mặt của cụ ta đột nhiên đông cứng lại, hai hàng lông mày kiếm dựng lên.

Ngay khi Lý Chính Đạo sắp tức giận, Tiêu Chính Văn đã nhẹ vỗ vai cụ ta.

Lý Chính Đào lúc này mới đè nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn Ngụy Quốc Đào nữa!

"Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, hai vị đây hẳn đều có thân phận là thế tử, vậy tôi người quang minh chính đại cũng không nói lời mờ ám nữa, nếu hai người muốn ở trong thánh vực tạo nên chiến tích thì nhà họ Ngụy chúng tôi mới là lựa chọn duy nhất của hai người!"

"Tôi tin rằng hai người cũng đã nghe nói, Thiên Hành mới là người xuất sắc trong thánh vực này. Nếu có Thiên Hành ra tay giúp đỡ, lần này hai người nhất định sẽ không trở về tay không!"

Ngụy Quốc Đào nói, nhìn Long Hình và Long Nguyệt.

"Thực xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với nhà họ Ngụy, hai người chúng tôi đã sớm tỏ rõ lòng mình rồi, sống là người của điện Thần Long, chết cũng là ma cũng là người của điện Thần Long!"

Long Hình và Long Nguyệt không chút khách khí từ chối.

Ngụy Quốc Đào không khỏi cau mày: "Tôi nghĩ hai người vừa nãy không nghe rõ những lời tôi nói, chính một giờ trước, Long Vương của hai người vừa bị người ta đuổi đi!"

"Người đuổi cậu ta đi lại coi tôi là khách quý!"

Ngụy Quốc Đào vừa dứt lời, Long Nguyệt và Long Hình đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên một tia sát ý nồng đậm!

Tuy nhiên, Ngụy Quốc Đào không có ý định kiềm chế, ngược lại còn lấy ra thanh bảo kiếm.

"Nếu không tin, hai người có thể xem thử. Đây là thanh bảo kiếm của Hồng Vũ vạn tuế từng dùng, bên trên vẫn còn lưu lại khí thế của bậc đế vương! Đây chính là thanh bảo kiếm đó, hai người có còn gì nghi ngờ không?"

Ngụy Quốc Đào tự đắc, ông ta mở hộp gỗ khoe khoang với họ.

"Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với những thứ này!"

Long Hình lạnh lùng đáp.

Ngụy Quốc Đào thấy không thuyết phục được Long Hình cũng không tức giận mà quay đầu nói với Long Nguyệt: "Tôi tin hai người cũng biết, thánh vực là nơi vô cùng gian khổ!"

"Ở nơi này, không những không có thứ gì gọi là tình nghĩa mà một khi nhất thời vô ý sẽ dẫn tới họa diệt thân!"

"Vì vậy, người chống lưng thật sự rất quan trọng. Người như Long Vương của cô cậu, đến cả ăn một bữa cơm cũng bị đuổi đi thì ai coi cậu ta ra gì chứ?"

"Cậu ta sao có thể bảo vệ an toàn cho cô cậu? Tôi nghĩ ngay cả kẻ ngốc cũng có thể phân biệt được, loại người này, trong thánh vực vô cùng nhiều!"

Nói xong, Ngụy Quốc Đào nhận lấy "Thiên cực bát môn" và "Huyền thiên trận" từ tay Ngụy Ngưng Nhi!

"Cô cậu có biết Thiên cực bát môn và Huyền thiên trận là gì không? Đừng nói đến Long Vương của hai người chưa từng thấy, mà đến cả người của năm đại danh sơn cũng coi đây là báu vật!"

"Tuy nhiên, để kết bạn với hai người, nhà họ Ngụy chúng tôi xin tặng hai bộ trận pháp bí truyền này cho hai người!"

Ngụy Quốc Đào bĩu môi, vẻ mặt ngạo nghễ nói.

Thứ tốt như thế này, Tiêu Chính Văn làm sao có thể có được?

Nhưng điều ông ta không ngờ là Long Nguyệt và Long Hình cũng không thèm liếc, mà từ chối luôn: "Thực xin lỗi, người của năm đại danh sơn coi như bảo vật, không có là chúng tôi cũng coi như bảo vật!"

"Hơn nữa, hai loại trận pháp này chúng tôi hoàn toàn không cần, điện Thần Long chúng tôi có tâm pháp bí truyền, không cần món quà của ông! Mong ông mang về đi!"

Không cần sao?

Ngụy Ngưng Nhi bị lời nói của Long Nguyệt và Long Hình làm cho tức giận đến mức bật cười, lạnh giọng nói: "Hai người phải nhìn cho rõ ràng, đây là Thiên cực bát môn! Tôi nghĩ, đến bây giờ hai người vẫn không biết cái gì gọi là nguyên khí phải không?"

"Với cảnh giới của Long Vương, e rằng còn chưa từng nghe qua, huống chi là chỉ dẫn cho hai người. Nhưng mà, trong nội dung của Thiên cực bát môn, có rất nhiều giải thích về nguyên khí!"

"Nếu muốn tiến xa hơn, hai người phải đưa ra lựa chọn đúng đắn!"

Ngụy Ngưng Nhi không phải là nhằm vào Tiêu Chính Văn, nhưng trong giới thế tục, có bao nhiêu người có thể giác ngộ được đến trình nguyên khí?

Chưa kể Tiêu Chính Văn không có môn phái, cũng không phải là đệ tử của năm đại danh sơn.

Ngay cả Kiếm Tiên Thiên Sơn cũng chưa thể vận dụng nguyên khí một cách thành thạo!

"Chúng tôi đã nói nhiều lần rồi, chúng tôi không có hứng thú với nhà họ Ngụy!"

Sắc mặt Long Hình ngày càng trở nên khó coi hơn!

Tại sao người nhà họ Ngụy giống như keo con voi vậy, đã dán lên rồi thì gỡ mãi không được!

"Anh Tiêu, tôi nghĩ anh cũng nên hiểu rằng giữ hai người họ ở bên cạnh sẽ chỉ làm lỡ tương lai của họ mà thôi!"

Ngụy Ngưng Nhi không để ý đến sự phản bác của Long Hình, mà nhìn sang Tiêu Chính Văn.

"Nguyên khí?"

Tiêu Chính Văn bật cười!

Thật nực cười, Tiêu Chính Văn không sử dụng thành thạo nguyên khí sao?

Tiêu Chính Văn không thể hướng dẫn sao?

Xem ra người của nhà họ Ngụy đều là ếch ngồi đáy giếng!

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Thiên cực bát môn quả thật là không ra gì, còn về Huyền thiên trận là thứ gì, lẽ nào nhà họ Ngụy chỉ biết dùng những thứ này đi lừa người sao?"

Tiêu Chính Văn không khách khí nói.

"Tiêu Chính Văn!"

Sắc mặt Ngụy Quốc Đào đột nhiên tối sầm lại.
Chương 1635: Rắc rối tự tìm đến

Lúc này, Ngụy Quốc Đào giống như chó bị giẫm phải đuôi, tức giận chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn: “Cậu chỉ là tiểu bối nhỏ bé, ai cho cậu dũng khí ngông cuồng vậy chứ?”

“Nếu cậu nói Thiên Cực Bát Môn là thứ lừa người thì hãy đem thứ thật ra đây, để chúng tôi xem thử!”

“Hừ! Chắc cậu còn không biết Thiên Cực Bát Môn là cái gì đâu nhỉ! Đúng là ếch ngồi đáy giếng! Nói chuyện với loại người đi cậu thật phí thời gian! Chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Ngụy Quốc Đào phất tay áo, tức giận bỏ đi.

Từ lời nói cùng hành động vừa rồi của Tiêu Chính Văn và phản ứng của Long Nguyệt và Long Hình có thể thấy, ông ta chắc chắn đã nhìn sai người.

“Bố, chẳng phải bố nói...”

Ngụy Ngưng Nhi còn chưa kịp nói xong, Ngụy Quốc Đào đã xua tay: “Hừ! Thế tử gì chứ! Bố thấy hai người bọn họ cũng chỉ là tên nhà quê đến từ giới thế tục, chưa từng trải sự đời mà thôi!”

“Đưa thứ đồ tốt như vậy cho bọn họ chẳng khác nào cho chó ăn bánh bao nhân thịt cả, thật lãng phí của trời!”

Ngụy Quốc Đào tức đến nỗi phổi gần như nổ tung, ông ta lên xe, đóng cửa rồi lái xe đến nhà họ Ngụy.

Sau khi Ngụy Quốc Đào rời đi, Lý Chính Đạo cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi ngờ.

Cụ ta là thế tử, đương nhiên biết nội dung tổng quát trong Thiên Cực Bát Môn.

Đó là một món bảo vật quý hiếm!

Tuy trận pháp trên đó rất khó luyện, muốn luyện đến một uy lực nhất định còn khó hơn lên trời, nhưng quả thực trên đó có lý giải về nguyên khí.

Hơn nữa còn rất chi tiết!

Ngay cả thế tử như Lý Chính Đạo cũng vô cùng mong muốn có được Thiên Cực Bát Môn.

“Cậu Tiêu, Thiên Cực Bát Môn thật sự như lời cậu nói sao?”

Cuối cùng, Lý Chính Đạo vẫn hỏi những nghi ngờ trong lòng mình.

Như Tiêu Chính Văn đã nói, thì sự hiểu biết của anh về nguyên khí còn rộng hơn nhiều so với những gì được mô tả trong Thiên Cực Bát Môn.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao Tiêu Chính Văn có thể đột phá nhiều lần đến vậy.

“Đương nhiên rồi, nội dung trong Thiên Cực Bát Môn chỉ nói về hình thức của nguyên khí trong vạn vật, nhưng nếu căn cứ vào nội dung trên đó thì rất khó để kiểm soát được nguyên khí!”

“Nguyên khí là gì? Nó chỉ là một loại khí tức do từ trường sinh ra trong quá trình biến hóa mà thôi. Nếu thực sự muốn điều khiển nó thì phải nhận thức được nó chứ không phải biết được hình dạng của nó!”

Những lời Tiêu Chính Văn nói khiến Lý Chính Đạo cũng choáng váng.

Nghe có vẻ như những lời của Tiêu Chính Văn rất bình thường, để hiểu bất cứ điều gì, trước tiên nên cảm nhận nó!

Nhưng nghĩ kỹ lại, sẽ lập tức hiểu ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tiêu Chính Văn.

Nhận thức là thông qua bản chất của chính nó để từ từ cảm nhận!

Mà nội dung trong Thiên Cực Bát Môn lại hướng người ta tìm hiểu về trạng thái tồn tại của nguyên khí, điều này đã đi chệch hướng so với ý định nhận thức ban đầu.

“Cậu Tiêu quả là cao nhân!”

Lý Chính Đạo khẽ gật đầu.

Thực ra cụ ta cũng đang kẹt ở điểm mấu chốt của nguyên khí, nhưng sau khi nghe Tiêu Chính Văn nói xong, dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Thì ra những gì cụ ta theo đuổi suốt bấy lâu nay đều là sai lầm.

Vì vậy, cảnh giới của cụ ra mãi vẫn không tăng, thực lực càng khó tiến bộ.

“Không dám, chỉ là chút cảm nhận mà thôi!”

Tiêu Chính Văn thờ ơ xua tay.

Động tác này càng khiến Lý Chính Đạo kinh ngạc.

Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã đạt đến cấp bậc cao hơn rồi sao?

“Cậu Tiêu, cảm ơn cậu đã chỉ điểm. Hôm nay tôi thất lễ quá! Để xin lỗi cậu Tiêu, nhân tiện cảm ơn cậu đã chỉ điểm, hay là hôm nay chúng ta cùng no say một bữa, cậu thấy được không?”

Lý Chính Đạo xóa đi vẻ mặt u ám, nở nụ cười tươi nói.

Sau khi vào thánh vực, Lý Chính Đạo đã đi dạo khắp nơi, cũng được nếm thử vài nhà hàng ngon.

Mà cụ ta và Tiêu Chính Văn đều chưa ăn tối, cho nên cụ ta muốn nhân cơ hội này để gần gũi với Tiêu Chính Văn hơn.

“Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Tiêu Chính Văn cười nói.

“Tôi đi lấy xe!”

Long Hình vội vàng xuống lầu.

Tuy rằng trong thánh vực cũng có xe riêng, nhưng đều là loại xe cũ, không thể so sánh với xe ở thế tục.

Tiêu Chính Văn lên một chiếc 16 chỗ màu trắng, Long Hình khởi động xe rồi đi theo hướng Lý Chính Đạo nói, chạy xe đến một quán rượu ở Thiên Nam.

Sau khi đi qua vài con phố, chỉ còn cách quán rượu mà Lý Chính Đạo nói chưa đầy một kilomet.

Nhìn những quán ăn vặt ở hai bên đường, Tiêu Chính Văn nhớ lại cảnh thời thơ ấu của mình.

Thực ra cho đến bây giờ, rất nhiều quán ăn vặt ở Long Kinh đã không còn nữa, cho dù có quán vẫn kinh doanh thì hương vị cũng đã thay đổi.

Nhưng ở thánh vực lại khác, rất nhiều người đã sống ở đây từ lâu đời, hơn nữa, thánh vực rất ít chịu ảnh hưởng từ giới thế tục.

Cho nên có rất nhiều món ăn ngon vẫn giữ được cách làm ban đầu.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao hiệu Mercedes-Benz đột ngột lao lên từ phía sau, vừa lao lên, người đàn ông trong xe vừa hét lớn: “Cút ra! Không muốn chết thì tránh ra cho tôi!”

Tiếng xe gầm vang lên, chiếc xe Mercedes-Benz suýt tông vào xe của Tiêu Chính Văn.

Trong nháy mắt, chiếc Mercedes-Benz cọ xát thân xe màu trắng rồi lao qua.

“Hừ! Có gì giỏi giang chứ!”

Long Nguyệt nghiên răng, lạnh lùng nói.

Nếu là ở giới thế tục thì bọn họ chắc chắn sẽ chặn chiếc xe đó lại.

Bởi vì xét cho cùng, đây là khu vực trung tâm thành phố, lái xe nhanh như vậy ngộ nhỡ đâm phải người đi bộ thì sao?

“Đợi đã, đuổi theo đi!”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lẽo, anh chỉ vào chiếc xe phía trước rồi nói.

Long Hình hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, dù sao đây cũng là thánh vực, biết đâu người ta được phép lái xe như vậy thì sao?

“Cậu Tiêu, tôi thấy đừng đuổi theo thì hơn. Đó là một vị thế tử trong lâu đài Versailles, tên là Lodiwe! Tình hình bây giờ rất tế nhị, chúng ta không cần thiết phải gây sự với cậu ta!

Lý Chính Đạo khuyên.

Long Hình cũng gật đầu đồng ý.

“Còn nhớ những gì tôi từng nói không? Thế tử thì sao chứ? Chúng ta không thể vô cớ gây sự với người khác, nhưng phiền phức tìm đến cửa thì chúng ta phải xử lý thôi!”

Tiêu Chính Văn nhếch môi cười.

Long Hình hơi sững ngờ, lập tức hiểu ra ý của Tiêu Chính Văn, nhanh chóng gật đầu.

Cái gì?

Gây sự?

Gây sự với Lodiwe?

Hắn là người chỉ đứng sau Theodore trong lâu đài Versailles!

Lodiwe này xuất thân từ một gia tộc lớn ở Oklean. Gia tộc bọn họ đã từng cai trị Oklean hơn ba trăm năm, hơn nữa, còn có mấy nhân vật cảnh giới Nhân Hoàng.

Mặc dù bây giờ gia tộc bọn họ đã không còn huy hoàng nữa, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò!

Ngay cả nhà họ Lý cũng phải nhượng bộ gia tộc này, vậy mà Tiêu Chính Văn lại sai thuộc hạ của mình chủ động tìm phiền phức?

“Bừm!”

Chiếc xe màu trắng cũng tăng tốc đột ngột, Long Hình đang lái nó như lái một chiếc xe thể thao.

“Cậu Tiêu, cần gì phải làm vậy chứ? Không cần thiết phải đụng vào gia tộc này!”

Lý Chính Đạo lại thuyết phục.

“Gây sự với bọn họ chỉ là cái cớ để tiêu diệt bọn họ mà thôi. Đám người của lâu đài Versailles đó dám xua đuổi người dân Hoa Quốc chúng ta, thì bọn họ sẽ phải trả giá!”

Tiêu Chính Văn nói không hề nhượng bộ.

“Cậu Tiêu, gia tộc này đã sinh ra rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, cho nên mong cậu hãy suy nghĩ kỹ lại!”

Lý Chính Đạo lo lắng khuyên bảo.

Cảnh giới Nhân Hoàng là cảnh giới còn đáng sợ hơn Nhân Vương, nghe nói trong lịch sử loài người, có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này.

“Long Hình! Tăng tốc!”

Tiêu Chính Văn trầm giọng ra lệnh.

“Rõ!”

Long Hình là một trong tứ đại Long Tôn của điện Thần Long, đừng nói là anh ta, mà cho dù là một người lính đặc chủng nào đó từ Bắc Lương đều có thể hoàn thành mệnh lệnh lần này của Tiêu Chính Văn.

Nói xong, chiếc xe màu trắng lao thẳng về phía chiếc xe Mercedes-Benz như một mũi tên.

“Chết tiệt! Đó là xe 16 chỗ sao?”

“Lái xe 16 chỗ nhanh như vậy, đúng là một tên điên!”

Ngay cả người qua đường cũng toát mồ hôi lạnh!

Lodiwe dường như nghe thấy tiếng xe đuổi theo phía sau, liền ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, cười nhạo: “Hừ! thật không biết sống chết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom