• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1630-1632

Chương 1630:Giết một Nhân Vương mà thôi

Lý Chính Đạo vừa dứt lời, Chu Thụy Chân cảm thấy hứng thú nói: "Ồ? Ông Lý đã mời đến cao thủ của danh sơn nào tới vậy? Không ngại có thể nói ra được không?"

Chu Thụy Chân không hổ danh là huyết thống của hoàng tộc, chỉ cần ngồi ở đó cũng đã vô cùng uy nghi, hai ánh mắt kia tạo ra một cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ là Lý Chính Đạo không quá để ý tới chuyện này, chỉ là hờ hững nói ra ba chữ: "Tiêu Chính Văn!"

Tiêu Chính Văn?

Mọi người không khỏi nhíu mày, bọn họ đã vào thánh vực hơn mười mấy năm trước, ngay cả Chu Thụy Chân, người vào muộn nhất cũng là năm năm trước!

Trong năm năm qua chưa từng rời khỏi nơi này lần nào nữa!

Lúc đó Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Thiên Thần, cảnh giới như vậy này không thể lọt vào mắt của đám người Chu Thụy Chân!

Dù sao từ cảnh giới Thiên Thần đến cảnh giới Nhân Vương cũng phải trải qua thử thách trong một khoảng thời gian vô cùng dài, ngay cả cảnh giới Nhân Vương cấp một cũng không đáng nhắc tới trước mặt Chu Thụy Chân!

"Cái tên Tiêu Chính Văn này có lẽ các cậu chưa nghe, nhưng một cái tên khác các cậu nhất định đã nghe tới, vua Bắc Lương Hoa Quốc!"

Lý Chính Đạo thản nhiên nói.

"Vua Bắc Lương? Người đã giết mười mấy cao thủ của Thiên Đạo Minh Ước đó sao?"

Chu Thụy Chân cau mày.

"Đúng vậy, chính là người này!"

Lý Chính Đạo gật đầu.

"E rằng thực lực của người này kém xa. Nếu như ở giới thế tục cảnh giới Thiên Thần có thể coi là có thực lực nhưng tới thánh vực..."

Nói đến đây, trên mặt Chu Thụy Chân đã có chút khinh thường!

Cho dù ở thế tục có xuất sắc như thế nào, khi đến thánh vực cũng chỉ bình thường thôi!

"Các cậu đây, trước khác nay khác, các cậu phải biết là không lâu trước Tiêu Chính Văn đã giết Kiếm Tiên Thiên Sơn, Hỏa Long Chân Quân cũng chết dưới tay cậu ta!"

Lý Chính Đạo vội vàng giải thích với hai người họ.

Cái gì?

Trên mặt Khổng Tuyên bất giác lộ ra vẻ hứng thú hỏi: "Ý của ông là, người này có được sức mạnh của cảnh giới Nhân Vương chỉ trong vòng năm năm?"

"Đúng vậy, tôi cũng có mặt ở hiện trường khi cậu ta giết chết Kiếm Tiên Thiên Sơn, trong trận chiến đó tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Giết chết cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp một khi chỉ mới ở cảnh giới Thiên Thần cấp bốn sao, đây là sức mạnh thế nào chứ?"

Nghe thấy điều này, Chu Thụy Chân lại nở nụ cười khinh thường.

Thiên Thần cấp bốn sao giết chết Nhân Vương quả thật cũng được coi là kinh hãi nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!

Nhân Vương cấp một ở thánh vực không đáng coi trọng, thế tục cũng không thể so sánh với nơi này, Nhân Vương ở giới thế tục chính là sức mạnh đỉnh cao, chính là nóc nhà thiên hạ!

Nhưng ở đây, Nhân Vương cấp một ở đây cũng chỉ xứng làm vệ sĩ mà thôi!

"Chuyện này làm phiền ông Lý rồi, theo tôi thấy, việc này ông Lý cứ lo liệu đi, chúng tôi đều nghe theo sắp xếp của anh!"

Chu Thụy Chân sốt ruột xua tay.

"Ừ, vậy cứ làm như anh Chu nói, gọi cậu ta tới đây, chúng ta gặp mặt!"

Khổng Tuyên cũng ngạo nghễ nói.

Lý Chính Đạo khẽ gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị tiệc tối.

Sau khi Lý Chính Đạo rời đi, Khổng Tuyên nhìn Chu Thụy Chân nói: "Anh Chu, anh nghĩ sao về chuyện này?"

Nghĩ sao?

Chu Thụy Chân lạnh lùng cười một tiếng: "Còn có thể nghĩ sao chứ, một tên cảnh giới Thiên Thần cấp bốn sao còn không bằng con kiến! Ra tay với cậu ta, lãng phí thời gian!"

"Nhưng dù sao ông Lý cũng là có ý tốt, cứ vậy mà làm bẽ mặt ông ta, sau này cũng khó ăn nói với nhà họ! Cho dù tên Tiêu Chính Văn có sức mạnh của cảnh giới Nhân Vương thật thì cũng chỉ là tên tép riu trong thánh vực mà thôi!"

Khổng Tuyên đồng tình gật đầu, đúng là như vậy, một nhân vật nhỏ bé như Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể rạng danh nơi thế tục nhỏ bé tầm thường mà thôi!

Kiểu người tầm thường như cậu ta nhan nhản ở thánh vực cũng như ở vùng ngoài lãnh thổ!

"Hơn nữa, chuyện năm đó cậu ta giết chết mười mấy cao thủ của Thiên Đạo Minh Ước cũng vô cùng rầm rộ, công khai đắc tội với Thiên Đạo Minh Ước như vậy rồi sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu!"

"Chúng ta nhiều nhất chỉ lợi dụng cậu ra một chút, về phần nhận cậu ta làm tay sai của mình, tôi thấy nên bỏ đi!"

Chu Thụy Chân nói với vẻ khinh thường.

Hắn cho rằng, cho dù có lợi dụng, Tiêu Chính Văn cũng chẳng có giá trị gì đáng nói!

"Hừ, năm đó chuyện này quả thật đã dấy lên một trận sóng lớn ở vùng ngoài lãnh thổ. Thiên Đạo Minh Ước còn từng muốn phái cao thủ cảnh giới Nhân Vương đi xử cậu ta!"

"Đáng tiếc, con đường dẫn ra vùng ngoài lãnh địa khi ấy không ổn định, cường giả cảnh giới Nhân Vương không có cách nào đi ra, như vậy nên cậu ta mới giữ lại được cái mạng chó của mình!"

Khổng Tuyên gật đầu.

Khổng Tuyên đã nghe vài tin đồn vùng bên ngoài lãnh thổ từ lâu, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm để tìm hiểu kỹ mấy chuyện nhỏ này.

"Người đẹp, cô thấy thế nào?"

Khổng Tuyên nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên sô pha bên cạnh.

Người này là vệ sĩ riêng của Khổng Tuyên và là một trong những bà vợ lẽ của Khổng Tuyên!

Người nhà họ Khổng có một sở thích đặc biệt, đi đâu cũng không thể thiếu rượu thịt và người đẹp!

Tất cả những điều này là do đời thứ nhất của nhà họ Khổng, Khổng Khưu chịu quá nhiều đau khổ, là một kẻ sống đầu đường xó chợ, khi gặp vua nước Sở thì hoảng loạn như một con chó chết chủ!

Vì vậy, trong số các thế gia thời kỳ Tiên Tần thì hậu duệ của nhà họ Khổng vô cùng tự ti!

Thậm chí, nhiều thế gia cùng thời còn chế giễu nhà họ Khổng là "Thần khí diệt quốc"!

Vì theo sử sách lúc bấy giờ, Khổng Khưu ở nước Lỗ, nước Lỗ bị diệt vong!

Khổng Khưu đi đến nước Vệ, nước Vệ bị diệt vong!

Có thể nói, ông ta đi đường nào đường đó bị tiêu vong, tới nước nào nước đó nhất định bị xóa sổ!

Vậy nên lúc nào cũng trong tình trạng quần áo tả tơi.

Con cháu của ông ta, để thoát khỏi hình tượng "thần khí diệt quốc" này mà đi đến đâu cũng phải ăn mặc gọn gàng, phải có mỹ nữ đi cùng, trên bàn ăn phải có rượu có thịt!

Dù chỉ nhìn qua rồi lập tức đổ đi cũng nhất định phải đầy đủ!

"Cậu ta có thể làm gì? Lẽ nào giống thế này sao?"

Người phụ nữ xinh đẹp vừa dứt lời, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ bao trùm lấy cơ thể của một cao Nhân Vương cấp một!

Nhất thời, toàn bộ phòng khách tràn ngập sát khí, thậm chí nhiệt độ trong phòng cũng giảm đến mức đóng băng!

"A? Đừng... đừng, tôi... tôi sai rồi, mong thế tử tha cho tôi cái mạng chó này!"

Vị cao thủ Nhân Vương cấp một ấy lập tức quỳ xuống.

Nhưng sau đó, một tiếng hét thảm vang lên, vị cao thủ ấy đã hóa thành một bãi máu!

Đáng sợ!

Tàn nhẫn!

"Chỉ là giết một Nhân Vương mà thôi, có gì đâu mà ghê gớm chứ?"

Người phụ nữ xinh đẹp dựa sát vào Khổng Tuyên, nũng nịu nói.

Lúc này, trong toàn bộ phòng khách, ngoại trừ Chu Thụy Chân ra, không ai dám thở mạnh!

Ngay cả ông Đồng cũng theo bản năng liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy.

"Nhưng ông Lý, đã đi chuẩn bị rồi!"

Khổng Tuyên có chút khó xử nói.

"Hừ, một con kiến có thể làm được gì cho chúng ta!"

Người phụ nữ xinh đẹp lạnh giọng nói.

"Nhưng chúng ta cũng phải cho nhà họ Lý một chút mặt mũi, ông Lý đại diện cho nhà họ Lý! Con cháu của Tam nguyên Lý Tịnh!"

Chu Thụy Chân cũng hơi khó xử.

Điều hắn lo lắng không phải là Lý Chính Đạo có vui không, mà là dụng tới thể diện của nhà họ Lý, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

"Hừ! Một tên cảnh giới Thiên Thần cấp bốn sao, cho dù có thiên phú hơn người, nhiều nhất cũng chỉ có thể là một con kiến hôi cảnh giới Nhân Vương cấp một, chênh lệch thân phận địa vị của chúng ta và cậu ta quá lớn!"

Khổng Tuyên kiên quyết nói.

"Hừ, ngồi chung bàn cơm với loại người như vậy tôi còn sợ mất mặt! Nhân Vương cấp một, ghê gớm thật đấy, dọa người thật đấy!"

Người đẹp nói xong liền bật cười khúc khích.

"Ai nói sẽ ăn tối với cậu ta? Cậu ta xứng ư?"

Vẻ mặt của Chu Thụy Chân vô cùng khó coi, sau khi cân nhắc một lúc, hắn nói: "Ngay cả con chó của tôi cũng không chịu ăn chung bàn với cậu ta đâu!"

"Vậy thì... Ý của anh Chu là..."

Khổng Tuyên quay lại nhìn Chu Thụy Chân, như thể đang đợi hắn đưa ra quyết định cuối cùng!

"Hừ, trở về kêu người bên dưới thu xếp cho cậu ta một công việc dọn dẹp, coi như là cho nhà họ Lý chút mặt mũi, chuyện thể diện cũng xem như là xong, về phần những chuyện khác, hừ... Cậu ta không xứng!"

Chu Thụy Chân lạnh lùng nói.
Chương 1631: Dự tiệc

Nghe Chu Thụy Chân nói xong, Khổng Tuyên cũng liên tục gật đầu: "Để cậu ta làm việc dọn dẹp bên cạnh anh Chu đã là nâng đỡ cậu ta rồi, nếu không phải nể mặt nhà họ Lý thì đến cả xách giày cho anh Chu, cậu ta cũng không xứng!"

Chu Thụy Chân nghe vậy cười nhạo: "Ôi, thôi, vẫn nên bàn bạc một chút làm sao để lôi kéo được Thiên Hành về phía mình!"

Trong thánh vực, sức mạnh của Thiên Hành vang danh khắp chốn, thực lực rõ như ban ngày!

Hơn nữa, sức mạnh của người này chắc chắn phải đứng hàng đầu ở thánh vực!

"Anh Chu, nghe nói ông Đồng với nhà họ Ngụy có chút xích mích, e là chuyện này phải nhờ anh Chu tự mình ra mặt! Tôi nghĩ mọi người đều là người Hoa Quốc, thời khắc mấu chốt, Ngụy Quốc Đào nhất định sẽ nghiêng về phía chúng ta!"

Khổng Tuyên trầm ngâm nói

Chu Thụy Chân khẽ gật đầu, hắn cũng đã nghe nói về chuyện mấy ngày trước rồi.

Có điều hắn cho rằng đó chỉ là xung đột nho nhỏ của mấy tên cấp dưới, hoàn toàn không ảnh hưởng đến đại cục!

"Nhưng nếu phải cúi đầu nhận lỗi với một tên binh sĩ nhỏ bé nhà họ Ngụy thì quả thật là mất mặt nhà họ Chu tôi rồi!"

Chu Thụy Chân vẫn không cam tâm nói.

Thật ra Ngụy Quốc Đào chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể của nhà họ Ngụy, chỉ là thời gian của ông ta ở thánh vực khá lâu, lại có Thiên Hành làm hậu thuẫn nên mới có chút tiếng tăm!

Nhưng từ trong nội tâm Chu Thụy Chân vẫn xem thường Ngụy Quốc Đào!

"Anh Chu, chuyện này nên lấy đại cục làm trọng! Chúng ta là nể mặt Thiên Hành, nếu chỉ dựa vào một mình Ngụy Quốc Đào thì có quỳ xuống liếm giày cho chúng ta thì cũng không xứng!"

"Với sức mạnh của Thiên Hành, nếu có thể làm việc cho chúng ta thì vận khí lần này của Âu Lục nhất định thuộc về chúng ta, nhưng ngược lại nếu ông ta về phe Theodore thì chúng ta lại thêm một đối thủ mạnh!"

Khổng Tuyên cố sức thuyết phục.

Thật ra Khổng Tuyên cũng không phải thành tâm thành ý muốn giúp đỡ Chu Thụy Chân. Với sự nham hiểm và đê tiện của người nhà họ Khổng, hắn đã nhìn thấu đại cục ở thánh vực từ lâu.

Nhà họ Chu và lâu đài Versailles mới là hai thế lực lớn nhất, nếu nhà họ Khổng tùy tiện xây dựng một phe phái thì ngay lập tức sẽ tiêu tan thành mây khói!

Vì vậy, đầu tiên phải giúp cho nhà họ Chu đoạt được vận khí của Âu Lục, sau đó trong bữa tiệc chúc mừng mới hạ độc giết chết Chu Thụy Chân, như vậy có thể chuyển bại thành thắng!

Đến lúc đó, nhà họ Chu cũng sẽ không thể lật mặt với nhà họ Khổng vì vận khí Âu Lục được mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!

Vì vậy Khổng Tuyên mới dốc hết sức lực hiến kế giúp nhà họ Chu!

Chu Thụy Chân khẽ gật đầu, nếu so về thực lực, Theodore nhất định là người mạnh nhất trong các thế tử!

Mà trong thánh vực, ngoại trừ các thế tử ra Thiên Hành lại là người giỏi nhất, nếu để hai người họ liên kết với nhau thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

"Ông Đồng, chuyện này vì ông mà ra, tôi thấy ông nên tự mình đi cầu xin Ngụy Quốc Đào đi!"

Chu Thụy Chân quay đầu nói với ông Đồng.

"Tôi lập tức lên đường!"

Ông Đồng đứng dậy hành lễ với Chu Thụy Chân, sau đó định quay người rời khỏi phòng khách.

"Anh Chu, ông Đồng vừa mới có xung đột với con nhỏ Ngụy Ngưng Nhi, để ông Đồng tới đó, như vậy rất bất tiện, theo tôi thấy hay để Kiều Nhi đi!"

Nói xong, Khổng Tuyên liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh.

"Ôi, thế tử, lẽ nào anh muốn em tới quyến rũ lão già đó hả?"

Người phụ nữ xinh đẹp nũng nịu nâng tay đập lên ngực của Khổng Tuyên.

"Ha ha, người đẹp, anh nào nỡ chứ? Chỉ là để em qua đó mời ông ta đến đây, một tên tôi tớ nhà họ Ngụy làm sao có thể xứng được với em?"

Khổng Tuyên nói rồi, hai mắt dâm tà lại dán lên người phụ nữ xinh đẹp tên Kiều Nhi.

Nếu không phải đang là ban ngày ban mặt thì e là Khổng Tuyên đã vác súng vào trận rồi!

"Được thôi, vậy anh phải đợi người ta đấy!"

Nói rồi, trong không trung liền nổi lên một gợn sóng như sóng nước, sau đó Kiều Nhi liền biến mất!

"Vù!"

Chu Thụy Chân nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cả kinh, người phụ nữ xinh đẹp này nhìn thì có vẻ yểu điệu nhưng bản lĩnh lại vô cùng đáng sợ!

"Không ngờ, diễm phúc của anh Khổng cũng không hề nhỏ, cô gái Kiều Nhi này thật có bản lĩnh, có thể sử dụng thành thạo trận pháp bí mật thất truyền Hoành Độ Hư Không như vậy!"

Chu Thụy Chân hơi ghen tỵ khi nói lời này, dù ông Đồng bên cạnh hắn cũng không có bản lĩnh như thế!

Tiêu Chính Văn cũng từng thi triển trận pháp bí mật Hoành Độ Hư Không.

Loại trận pháp bí mật này không chỉ dựa vào tốc độ mà phải gập lại được hai điểm trong không gian thành một!

Sau đó, với khoảng cách thẳng, trực tiếp xuyên qua không gian!

Nếu dùng thủ đoạn này đi ám sát, gần như khó lòng phòng bị được!

Mặc dù ông Đồng cũng được gọi là cao thủ số một phủ Đại Minh vùng ngoài lãnh thổ, nhưng so với cô gái tên Kiều Nhi này vẫn có chút thua kém!

Nhưng cho dù là vậy, nếu so sánh Kiều Nhi với Thiên Hành lại là một trời một vực.

Từ đó có thể thấy, thực lực của Thiên Hành đáng sợ đến thế nào!

"Chỉ là chút tài mọn, hoàn toàn không đáng nhắc tới!"

Miệng Khổng Tuyên thì nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Nhà họ Chu là hoàng thất một thời, nhưng dù là vậy cũng đâu có diễm phúc như nhà họ Khổng của hắn.

Vệ sĩ của hắn, ban ngày có thể ra trận giết địch, buổi tối lại có thể cùng hắn treo đèn đánh trận đêm, đúng là quá phê.

Mà ở bên kia, Lý Chính Đạo đã đúng hẹn đến khách sạn, tự mình tới đón Tiêu Chính Văn.

"Cậu Tiêu, buổi tiệc tối này sẽ có không ít đồng đạo từ Hoa Quốc, mọi người làm quen một chút, sau này cũng dễ dàng phối hợp với nhau!"

Lý Chính Đạo ngồi trong xe, mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không trả lời lại mà chỉ khẽ gật đầu.

Long Nguyệt và Long Hình không đi theo, Tiêu Chính Văn vẫn để hai người họ ở lại trong khách sạn, nhân lúc hiện tại các thế lực lớn còn chưa liên minh với nhau, để cho họ tranh thủ thời gian nâng cao thực lực!

Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở cửa trang viên nhà họ Chu, mấy người mặc đồ đen tiến lên mở cửa xe, lúc này Lý Chính Đạo mới nói với Tiêu Chính Văn: "Cậu Tiêu, mời cậu đi theo tôi!"

Nói xong, Lý Chính Đạo bước xuống xe, dùng tay mời Tiêu Chính Văn!

Đến phòng khách, ở chính giữa phòng đã bày một chiếc bàn tròn.

Trên bàn đầy ắp sơn hào hải vị, chỉ là cả căn phòng trống trơn, thậm chí còn không có một người hầu!

Lý Chính Đạo thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Trước khi đi, cụ ta đã thông báo cho Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên rồi, bản thân cũng đã đón Tiêu Chính Văn quay lại mà bọn họ vẫn không thấy bóng dáng đâu!

Đây nào đâu phải là cái lễ tiếp khách chứ?

Nghĩ tới đây, Lý Chính Đạo quay đầu cười khó xử nói với Tiêu Chính Văn: "Cậu Tiêu, anh Chu và anh Khổng nhiều việc, để tôi đi gọi họ một tiếng!"

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, không để ý sự thất lễ của Chu Thụy Chân.

Tìm khắp trang viên cũng không thấy bóng dáng của Chu Thụy Chân đâu, Lý Chính Đạo chỉ có thể tìm ông Đồng.

"Ông Đồng, thế tử nhà ông đang ở đâu? Cậu Tiêu đã tới rồi!"

Lý Chính Đạo nóng lòng hỏi.

Ông Đồng liếc nhìn đồng hồ treo tường ở phía xa, cười nói với Lý Chính Đạo: "Thế tử Lý, thế tử nhà tôi và cậu Khổng đã đi chuẩn bị ít quà, lát nữa sẽ tới!"

Lý Chính Đạo nghe vậy trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu, lúc này mới nói với ông Đồng: "Báo với thế tử nhà ông, nhanh chóng quay về!"

Nói xong, Lý Chính Đạo quay về phòng khách.

Lý Chính Đạo đi rồi, ông Đồng mới rút điện thoại ra gọi điện cho Chu Thụy Chân.

"Chuyện gì?"

Chu Thụy Chân lúc này đang trong biệt uyển nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu rất khó chịu.

"Thế tử, người họ Tiêu đã đến rồi!"

Ông Đồng nghiêm nghị nói.

"Người họ Tiêu? Để cậu ta chờ đi! Còn xem mình là khách quý thật à?"

Nói rồi Chu Thụy Chân cúp máy.

Bọn họ cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một tên tầm thường có cũng được không có cũng được, hơn nữa, bọn họ không định ăn cơm cùng Tiêu Chính Văn!

Chỉ cần Ngụy Quốc Đào tới thì có thể mở tiệc, còn về phần Tiêu Chính Văn, chỉ có thể đứng xem họ ăn mà thôi!

Chớp mắt, Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo đã ở phòng khách chờ được gần một tiếng.

Lý Chính Đạo hít một hơi sâu, phá vỡ sự im lặng: "Cậu Tiêu, thật ra, đối với Hoa Quốc, vận khí của Âu Lục vô cùng quan trọng!"

"Hơn nữa, chúng ta nắm chắc vận khí Âu Lục trong tay càng có lợi cho tình hình trong tương lai!"

Tiêu Chính Văn thấy Lý Chính Đạo đang cố tình tìm chuyện để nói, cũng chỉ mỉm cười gật đầu.

"Ông Lý không cần phải như vậy, chuyện ngày hôm nay không liên quan đến ông Lý!"

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

Chính vào lúc này, ở cửa truyền đến một loạt bước chân!

"Họ tới rồi!"

Lý Chính Đạo vội đứng dậy, nhìn ra cửa.
Chương 1632: Chết không toàn thây

Ngay khi Lý Chính Đạo vừa đúng dậy, mười mấy người ngoài cửa đều lần lượt bước vào sảnh lớn, người đi đầu chính là Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.

Lý Chính Đạo bước đến chắp tay với Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên, sau đó chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Hai cậu, vị này là cậu Tiêu Chính Văn”.

Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên chỉ lướt nhìn Tiêu Chính Văn một cái, không có ý định chào hỏi anh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Vừa đi về phía bàn tròn, sắc mặt Chu Thụy Chân cũng dần trở nên u ám.

Vì vài loại hạt trên bàn đã hết, hơn nữa tách trà trên bàn cũng bị ai đó sử dụng qua.

Những thứ này đều không phải chuẩn bị cho Tiêu Chính Văn.

Dù sao họ hoàn toàn không có ý định ăn cơm cùng với Tiêu Chính Văn.

Thậm chí không nghĩ đến việc để Tiêu Chính Văn ngồi vào bàn.

Còn hành động của Tiêu Chính Văn lại quá vô lễ, dù sao khách mời được họ chính thức mời vẫn chưa đến.

Khách quý thật sự của ngày hôm nay là Ngụy Quốc Đào của nhà họ Ngụy chứ không phải Tiêu Chính Văn.

Nếu bị Ngụy Quốc Đào nhìn thấy bộ đồ ăn và thức ăn nước uống trên bàn đã bị người khác động vào, thì sao còn có thể tiếp tục dùng bữa ăn này đây?

“Cậu Tiêu, hai vị này là con cháu nhà họ Chu và nhà họ Khổng mà tôi đã nhắc đến với cậu trước đó”.

“Vị bên này là cậu Chu Thụy Chân, còn đây là cậu Khổng Tuyên”.

Nói rồi Lý Chính Đạo giới thiệu mọi người với nhau.

Khổng Tuyên ở bên cạnh lướt nhìn hạt quả trên bàn cười khẩy nói: “Ông Lý, tôi thấy không cần giới thiệu cho chúng tôi làm quen đâu, sắp bắt đầu tiệc rồi, bảo anh ta ra ngoài đi”.

Hả?

Nghe thế Lý Chính Đạo không khỏi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Khổng Tuyên nói: “Cậu Khổng có ý gì?”

“Không có gì, vừa rồi tôi đã bàn bạc với anh Chu rồi, với tài năng của anh Tiêu, đúng lúc anh Chu đang thiếu một chân quét dọn vườn, tôi nghĩ cứ để anh ta làm việc đó đi”.

Khổng Tuyên không hề khách sáo nói.

Dù sao với thân phận và địa vị của họ thì nào sẽ để ý một cảnh giới Thiên Thần như Tiêu Chính Văn.

Thậm chí có thể để Tiêu Chính Văn gặp được họ đã là ơn đức lắm rồi.

Nếu không phải nể mặt Lý Chính Đạo thì họ sẽ gặp một nhân vật nhỏ bé như Tiêu Chính Văn sao?

Vừa nghe hắn nói thế, ngay cả Lý Chính Đạo cũng ngây người, rõ ràng Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên không hề xem Tiêu Chính Văn ra gì.

“Cậu Khổng, cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói bậy”.

Lý Chính Đạo không thể giữ nổi sắc mặt bình tĩnh.

Chẳng phải Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên đang đâm ngược lại cụ ta một dao sao?

Trước đó cụ ta đích thân nói với Tiêu Chính Văn tối nay mời anh đến tham gia tiệc.

Kết quả hai người Khổng Tuyên lại đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi đây?

Khiến Lý Chính Đạo cạn lời nhất là Khổng Tuyên và Chu Thụy Chân lại bảo Tiêu Chính Văn đi làm tạp vụ?

Còn nói lát nữa sẽ cho anh làm việc này?

Xem Tiêu Chính Văn thành gì vậy?

Nếu không phải mình đã có duyên gặp Tiêu Chính Văn trước đó thì Tiêu Chính Văn không thể đồng ý ra tay giúp đỡ.

Kết quả hai người này thì hay rồi, không những xem ý tốt của mình thành trò cười mà còn đắc tội với Tiêu Chính Văn.

“Ông Lý, thật ra có thể để anh Tiêu ở lại đây cũng là nể mặt ông, nếu không chỉ một cảnh giới Thiên Thần, à không, Nhân Vương cấp một cũng chẳng có tư cách gặp chúng tôi nữa kìa”.

“Lẽ nào vẫn xem nơi này là thế tục à? Nhân Vương cấp một trong thánh vực chỉ là tầng đáy thôi, mà đã có tầng đáy thì phải có ý thức của tầng đáy chứ”.

Chu Thụy Chân lạnh lùng nói.

Thật ra lúc nãy Khổng Tuyên đã nói rất thẳng thừng là Tiêu Chính Văn không có tư cách tham gia tiệc, càng không có tư cách ăn cơm cùng đám người họ.

Vừa rồi Khổng Tuyên nói cho Tiêu Chính Văn đã là nể mặt lắm rồi.

“Nể mặt nhà họ Lý tôi?”

Lý Chính Đạo cảm thấy tức cười bởi câu nói này của Chu Thụy Chân, đè nén cơn giận xuống nói: “Nói cách khác, lúc đầu hai cậu hoàn toàn không có ý muốn cậu Tiêu giúp đỡ”.

“Vậy tại sao trước đó không nói rõ đi?”

Thấy sắc mặt Lý Chính Đạo cũng trở nên khó coi, Chu Thụy Chân cũng không khỏi miễn cưỡng nở nụ cười, giải thích với Lý Chính Đạo: “Ông Lý, chúng ta đều xuất thân là gia tộc lớn, còn là thế tử”.

“Giữa chúng ta luôn phải giữ thể diện cho nhau, hơn nữa trước giờ nhà họ Lý chưa từng nhúng tay vào việc của thánh vực, có lẽ ông Lý cũng không hiểu rõ về tình hình ở thánh vực nên mới đề cử anh Tiêu”.

“Nếu đã nói thẳng mặt như vậy thì tôi nghĩ ông Lý cũng sẽ mất mặt, thật ra với tài năng của anh Tiêu, nếu có thể thật tâm ở lại chỗ tôi, có lẽ một trăm năm sau cũng sẽ có tương lai”.

Mấy lời này của Chu Thụy Chân khiến Lý Chính Đạo suýt nữa tức nổ phổi.

Rõ ràng là Chu Thụy Chân không xem nhà họ Lý ra gì, thậm chí xem thường Lý Chính Đạo.

Lời ngoài ý trong gì cũng đang nói Lý Chính Đạo không hiểu biết gì.

“Theo như cậu nói, hôm nay có thể gặp được hai vị thì tôi đây đúng là có mặt mũi đấy. Nhà họ Lý có phải nên tặng cho cậu một tấm biển cảm ơn không?”

Lúc này sắc mặt Lý Chính Đạo cũng tái đi, một tay đè lên thanh kiếm, hai tay liên tục run rẩy.

“Ông Lý, ông nói thế hơi quá rồi đấy”.

Khổng Tuyên cũng sa sầm mặt mày, giọng nói không hài lòng lắm.

Mọi người đều là thế tử, không có ai phải sợ ai, dù nhà họ Lý có thế lực nhưng nhà họ Chu và nhà họ Khổng cũng không yếu hơn.

“Tôi quá đáng? Hay lắm, có phải lúc đầu các cậu đồng ý muốn mời cậu Tiêu đến để giúp đỡ, có phải các cậu nói muốn mời cậu Tiêu tham gia tiệc tối không?”

“Thế mà nhoáng cái các cậu lại trở mặt thế à?”

Giọng nói Lý Chính Đạo lạnh như băng, ánh mắt toát ra tia sát khí.

“Ông Lý, ông cũng biết cảnh giới của anh Tiêu quá thấp, tôi nghĩ bây giờ anh ta cùng lắm chỉ mới là Nhân Vương cấp một, ở thánh vực người giống như anh ta không thể giúp gì được”.

“Hơn nữa anh ta vừa không xuất thân từ gia tộc lớn, vừa không phải là người của năm đại danh sơn, chúng tôi có cần phải tôn trọng anh ta không? Nói thẳng ra thì anh ta là cái thá gì!”

Chu Thụy Chân cũng sa sầm mặt mày tức giận nói.

“Được, các cậu nói hay lắm, xem ra những người đến từ thế tục như chúng tôi không xứng làm bạn với các cậu”.

Lý Chính Đạo tức đến môi tái xanh, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.

Thấy Lý Chính Đạo đã tức đến mức mặt mày vặn vẹo, Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng lên nói: “Ông Lý, chuyện này không liên quan đến ông, hai người mà ông nói trước đó không phải là họ sao?”

“Bảo tôi giúp đỡ loại người này à?”

“Cậu Tiêu, thật xin lỗi, chuyện này là do tôi không xử lý ổn thỏa, mong cậu Tiêu đừng để bụng”.

Lý Chính Đạo vội xoay người nói với Tiêu Chính Văn.

“Đúng là xử lý không ổn thỏa thật”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.

“Haizz, ông Lý, bây giờ ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng nghĩ chuyện này không ổn”.

Ông Đồng nãy giờ không lên tiếng bỗng xen lời vào.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông Đồng cười khẩy nói: “Người lớn tuổi không chỉ có sức khoẻ yếu ớt mà khả năng hiểu biết cũng chẳng khác gì trẻ con nhỉ?”

“Ý tôi là để tâm đến đám người các ông đúng là lãng phí thời gian”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn vỗ vai Lý Chính Đạo nói: “Chúng ta đi thôi”.

Lý Chính Đạo hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, vừa xoay người định rời khỏi đây với Tiêu Chính Văn thì không ngờ ánh mắt ông Đồng bỗng loé lên hai tia sáng.

Sau đó chỉ thấy ông ta giơ tay lên, một cơn gió bỗng đè xuống về phía Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo.

Cùng lúc đó nhiệt độ trong cả sảnh lớn đều giảm xuống âm độ.

Một tên thế hệ sau như Tiêu Chính Văn mà lại dám nói chuyện như thế trước mặt họ?

Tiêu Chính Văn cũng đã cảm nhận được sát khí phía sau lưng nhưng không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ông cả gan đánh ra đòn này thì tôi sẽ khiến ông chết không toàn thây”.

Bầu không khí trong sảnh lớn bỗng chốc trở nên căng thẳng.

“Thôi vậy, ông Ngụy sắp đến rồi, cứ để họ đi đi”.

Chu Thụy Chân khoát tay lạnh lùng nói.

Dù sao Lý Chính Đạo cũng đang ở bên cạnh Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ ra tay làm Lý Chính Đạo bị thương, ngược lại sẽ khiến nhà họ Chu gặp rắc rối.

“Để chúng tôi đi? Chu Thụy Chân, cậu chắc chắn sẽ hối hận vì chuyện này hôm nay”.

Lý Chính Đạo quay đầu lại lạnh lùng nhìn Chu Thuỵ Chân nói.

“Ông Lý, chuyện hôm nay đến đây thôi, chuyện của thánh vực không cần ông nhúng tay vào nữa, chúng tôi có thể tự giải quyết! Mời về cho”.

Chu Thụy Chân làm động tác mời với Lý Chính Đạo.

“Hừ! Chỉ một Nhân Vương cấp một cũng xứng giúp chúng ta à? Đến việc xách giày cho chúng ta cũng chê tay anh ta bẩn nữa là”.

Khổng Tuyên cũng chế giễu nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom