• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-464




Chương 464: Tốt nhất anh nên khiêm tốn một chút​




Trần Ninh dạy dỗ Lý Tử Thần một chút rồi lái xe định về nhà.



Lúc này, di động của anh lại bỗng vang lên.



Thế mà điện thoại lại do Tần Triều Ca gọi!



Trần Ninh nhận điện thoại, sau đó mới biết hoá ra là cha của Tần Triều Ca, Tần Hạo lại gặp rắc rối.



Tần Hạo lái xe bám đuôi một chiếc



Benz, khiến mấy thùng rượu và thuốc lá sau cốp xe Benz đều bị hỏng.



Đám người chủ chiếc Benz bao vây Tần Hạo, đòi bồi thường tổn thất một triệu.



Tần Hạo sợ tới mức quá sức, hơn nữa hắn cảm thấy này đó thuốc lá và rượu không đáng giá tiền, có khả năng là tao ngộ tới rồi làm tiền xảo trá, hắn liền chạy nhanh gọi điện thoại cấp nữ nhi Tần Triều Ca.



Tần Triều Ca đuổi tới hiện trường, cũng bị Benz xe chủ một đám người



vây quanh lên, tuyên bố không bồi tiền không chuẩn đi.



Tần Triều Ca bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Trần Ninh cầu cứu rồi.



Trần Ninh hỏi rõ ràng vị trí của hai cha con Tần gia rồi nói: “Cô cứ có lệ với đám người chủ xe Benz kia, đừng chọc giận bọn họ, tôi sẽ đến ngay.”



Tần Triều Ca vội vàng nói: “ừm!”



Phố Tân Phát!



Một chiếc Baojun và một chiếc Benz cũ dừng bên đường.



Baojun bám đuôi Benz, hai chiếc xe đang ngừng ở ven đường tranh chấp.



Bên đường, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt như trâu, đang dẫn theo mười mấy tên thuộc hạ, bao vây cha con Tần Hạo và Tần Triều Ca.



Ngưu mắt nam tử hùng hổ uy hiếp nói: “Bồi thường tiền nhanh lên, một triệu, thiếu một xu tao chặt đứt tay



chân thằng già này, Tù Ngưu tao cũng không dễ chọc vậy đâu.”



Tần Hạo kêu oan: “Các anh đột ngột phanh gấp trước mặt tôi, mới khiến tôi đâm đuôi.”



“Hơn nữa đuôi xe các anh có loại thuốc lá và rượu gì chứ, đóng gói sơ sài như vậy, mấy thùng thuốc lá và rượu vậy mà có giá cả triệu, bóp chẹt người ta cũng không ghê gớm như các anh!”



Tần Hạo vừa dứt lời, khuôn mặt lập tức ăn hai cái tát.



Tù Ngưu tát Tần Hạo hai bạt tai, chỉ vào mũi Tần Hạo rồi giận dữ mắng: “Thằng già, mày biết thuốc lá và rượu bị mày đâm hư là gì sao?”



“Bao nhiêu đó đều là thuốc lá và rượu cấp riêng cho quân khu Giang Nam, hơn nữa còn cung cấp cho các thủ trưởng.”



“Mày biết điều thì ngoan ngoãn bồi thường, không thì đừng trách bọn tao không khách khí.”



Tần Triều Ca thấy cha bị đánh, lập tức quên mình xông lên, bảo vệ



trước mặt cha.



Khuôn mặt của cô nén giận mà trừng mắt với đám người Tù Ngưu: “Các anh làm gì, các anh nói là cấp riêng là cấp riêng sao!”



“Tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát xác minh rồi nói tiếp.”



Nói rồi cô lập tức lấy di động, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.



Tù Ngưu giơ tay cướp di động, bụp một tiếng đập dưới đất, khiến di động của cô bể nát.



Tù Ngưu hung tợn nói: “Đồ đàn bà thối tha, ai cho mày báo cảnh sát?”



“Cho mày sĩ diện cũng như không, tin tao cho hai cha con bọn mày hốt ăn cho hết không!”



Trong đám thuộc hạ hung thần ác sát của Tù Ngưu, một tên nhuộm tóc vàng cười xấu xa nói: “ông chủ Ngưu, con này trông không tệ nha!”



Tù Ngưu nghe vậy, không nhịn được cẩn thận đánh giá Tần Triều Ca từ trên xuống dưới.



Tần Triều Ca mặc trang phục công sở bình thường, vừa nãy gã không quá chú ý, hiện giờ nhìn kỹ, phát hiện cô trông quyến rũ ngất ngây, dáng người cao gầy yểu điệu, hai chân vô cùng thon dài.



Hơn nữa, vì là tiến sĩ y học, trên người cô có thêm một luồng khí chất trí thức.



Đôi mắt Tù Ngưu lộ ra ánh cười đáng khinh, gã nhếch miệng cười nói: “Xí, eo nhỏ chân dài, da trắng mặt xinh, khóe mắt đầy ý xuân, càng hiếm thấy



hơn chính là khí chất của phần tử trí thức. Có thể nói quyến rũ kết hợp với đoan trang, quả nhiên là cực phẩm!”



Tần Triều Ca bị đám người Tù Ngưu đánh giá bằng ánh mắt bẩn thỉu, còn bị Tù Ngưu xoi mói, khuôn mặt của cô khó nén vẻ xấu hổ buồn bực.



Cô giận dữ nói: “Các anh muốn làm gì?”



Tù Ngưu cười tủm tỉm: “Ha ha, nếu cha con bọn mày không muốn trả tiền, tao đây cũng chỉ có mời bọn mày đổi chỗ, chúng ta lén lén thảo luận kỹ lưỡng xem nên giải quyết



chuyện này thế nào mới được.



Tù Ngưu nói rồi ra lệnh với đám thuộc hạ hung thần ác sát: “Đưa hai người bọn họ đi.”



Đám những tên trông vẻ dữ tợn đó trực tiếp bắt lấy Tần Hạo và Tần Triều Ca, định tóm lên chiếc Minibus ven đường, chuẩn bị bắt cha con bọn họ rồi lại nói.



Người qua đường ở xa không biết xảy ra chuyện gì, hơn nữa vừa thấy đã biết đám người Tù Ngưu này cũng không phải hiền lành, bởi vậy nên không ai dám can đảm xen vào



việc của người khác.



Mà đúng lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ dừng lại ở bên cạnh.



Sau đó Trần Ninh bước từ trên xe xuống rồi lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt, các anh dám can đảm bắt người à?”



Tần Triều Ca thấy Trần Ninh, kích động hô: “Anh Trần, mau cứu chúng tôi.”



Tù Ngưu hung ác nói: “Nhóc con, mày là ai đấy, tao khuyên mày đừng có xen vào việc của người khác,



miễn lát nữa đánh mày máu chảy đầy mặt.”



Trần Ninh cười cười: “Việc gì mà nghe ghê vậy, các anh vừa muốn bắt bạn tôi, lại còn muốn đánh tôi máu chảy đầy mặt, nói nghe chút đi?”



Tù Ngưu nheo mắt lại, chỉ vào đuôi xe chiếc Benz bị theo đuôi cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Cha của bạn mày bám đuôi Benz của tao.”



“Còn đâm bể mấy thùng rượu cấp phát riêng trong cốp xe, rượu bị đâm bể còn làm hỏng mấy hộp thuốc lá cấp riêng.”



“Lô hàng này của tao là hàng cấp riêng cho các thủ trưởng của quân khu Giang Nam, giá trị một triệu, mày nói nên bồi thường thế nào?”



Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Thuốc lá cấp riêng cho quân khu Giang Nam?”



Tù Ngưu ngạo nghễ nói: “Đương nhiên!”



Trần Ninh nói: “Tôi xem sao!”



Trần Ninh nói rồi đến bên cạnh chiếc Benz bị theo đuôi kia, phát hiện thật



sự có mấy thùng rượu và mấy hộp thuốc lá bị hỏng.



Rượu bị phá thủng, đổ xuống thuốc lá, thuốc lá và rượu đều bị hỏng.



Trần Ninh hơi kiểm tra đã phát hiện ra, chúng thật đúng là thứ cung cấp đặc biệt trong quân đội.



Sao thuốc lá và rượu cấp riêng cho quân đội lại lưu lạc bên ngoài?



Trần Ninh cố ý nói: “Giả, đây không phải thuốc lá và rượu cấp riêng cho quân đội, hơn nữa dù nó thật sự cấp riêng cho quân đội, cũng không đáng



tiền.



“Vậy đi, đống thuốc lá và rượu này, tôi bồi thường cho anh hai ngàn, còn sửa chữa xe cho anh luôn, thế nào?”



Tù Ngưu nghe vậy thì giận tím mặt: “Con mẹ nó, mày giỡn mặt tao à!”



Gã nói, nhìn thoáng qua Tần Triều Ca bên cạnh với dáng người yểu điệu, đùi ngọc thon dài, tham lam nuốt nước miếng, cười dữ tợn: “Nhóc con, có lẽ bọn mày trả tiền không nổi, vậy tao cho bọn mày một đường sống nhé.”



“Nếu để người đẹp này hầu tao một đêm tiêu dao sung sướng, tao sẽ tha cho bọn mày, không cần bọn mày bồi thường tiền.”



Trần Ninh trầm mặt: “Trước mặt tôi, tốt nhất anh nên thu lại hành vi du côn vô lại của mình đi!”



Tù Ngưu nghe vậy thì cười ha ha: “Mày thì là thứ gì mà cũng xứng giả bộ trước mặt tao?”



“Các anh em ra tay, đánh chết nó.”



Tù Ngưu vừa nói dứt lời, đám thuộc



hạ tóc vàng bên cạnh gã lập tức ra tay, toàn bộ hung tợn đánh về phía Trần Ninh.



Trần Ninh hừ lạnh: “Tìm chết!”



Anh giơ tay, một cái tát giáng xuống mặt của tên tóc vàng xông vào trước nhất.



Chát!



Một tiếng vang lớn!



Tóc vàng bị Trần Ninh đánh đến phun ra một đống lộn xộn răng và máu, cả người bay thấp ra ngoài.



Tuy Tù Ngưu có nhiều thuộc hạ, nhưng hoàn toàn không cùng cấp bậc với Trần Ninh.



Trần Ninh như đi bộ trong sân vắng, đi qua kẽ hở của đối thủ, ra tay nhanh như điện, mỗi chiêu đã có một đối thủ kêu thảm rồi ngã xuống.



Những tên thuộc hạ kia của Tù Ngưu gộp chung lại, cũng căn bản không phải đối thủ của Trần Ninh.



Chương 463: Đây Là Xe Hơi Hay Xe Tăng Vậy?



Lý Tử Thần!



Gia chủ tân nhiệm của Lý Phiệt, đầu rồng của thị trường thuốc men Hoa Hạ.



Các phóng viên truyền thông tại đó, vừa thấy Lý Tử Thần đã nhịn không được mà đồng loạt kinh hô.



Sau đó ai có cái gì cũng bắt đầu nhắm thẳng vào Lý Tử Thần, ròi tách tách quay chụp.



Lý Phiệt coi tập đoàn Ninh Đại mới quật khởi là đối thủ cạnh tranh, muốn chèn ép tập đoàn Ninh Đại, cướp hai sản phẩm trung tâm của họ về, đó rất bình thường.



Nhưng chẳng những Lý Tử Thần nhắm trúng hai sản phẩm trung tâm của tập đoàn Ninh Đại, lại còn nhắm trúng Tống Sính Đình.



Chậc chậc, anh Lý muốn thu cả tài lẫn sắc sao?



Mọi người ở hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía Tống Sính Đình, Lý



Tử Thần bất ngờ tấn công, không biết Tống Sính Đình sẽ đối phó thế nào?



Khuôn mặt Tống Sính Đình như sương giá, lạnh lùng nói: “Không được, tập đoàn Ninh Đại chúng tôi không thiếu tài chính, hai sản phẩm trung tâm của chúng tôi sẽ không chuyển nhượng cho người khác.”



“Hơn nữa, bây giờ tôi là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại kiêm tổng giám đốc, cũng không định đi ăn máng khác, nên anh phải thất vọng rồi.”



Lý Tử Thần và mọi người ở hiện



trường nghe Tống Sính Đình nói vậy, đều đồng thời cảm thấy sửng sốt.



Lý Tử Thần nói nhắm đến Tống Sính Đình, rõ ràng là muốn cướp Tống Sính Đình về tay, biến cô thành phụ nữ của anh ta.



Nhưng một câu lúc này của Tống Sính Đình không định đi ăn máng khác, như từ chối bị người ta đào đi công ty khác, nhẹ nhàng giải quyết sự xấu hổ.



Các phóng viên tại chỗ đều không kìm được mà âm thầm hò reo cho Tống Sính Đình.



Mọi người đều không kìm được mà nghĩ: EQ của cô Tống thật cao, một câu nhẹ nhàng đã giải quyết xong màn khó dễ của Lý Tử Thần, bộc lộ ra phong thái nữ thần thương nghiệp của cô.



Ngay cả Lý Tử Thần cũng hơi kinh ngạc mà nhìn Tống Sính Đình.



Chợt, khóe miệng anh ta hơi cong lên.



Tống Sính Đình khơi dậy tính cách tranh đua háo thắng của anh ta, anh



ta đã quyết định, nhất định phải chinh phục được Tống Sính Đình, cướp Tống Sính Đình về tay.



Lý Tử Thần vừa buông tay, dáng vẻ không sao cả, cười nói: “Vậy thì thật sự hơi đáng tiếc, nhưng mà cô Tống, chúng ta có thể kết bạn không?”



Tống Sính Đình còn chưa nói chuyện!



Một giọng nói đàn ông lạnh nhạt đã vang lên: “Không thể!”



Mọi người ở đó đồng loạt nhìn về phía giọng nói truyền đế, sau đó đã



thấy Trần Ninh vừa đi vào.



Lý Tử Thần híp mắt, cười như không cười mà nhìn Trần Ninh: “Không thể à?”



Trần Ninh gật đầu: “Đúng vậy, anh và thuộc hạ của anh, hiện giờ có thể cút đi rồi.”



Đôi mắt của Lý Tử Thần hiện lên một luồng sát khí, khóe miệng hơi cong lên: “Anh là ai?”



Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ninh, chồng cô ấy.”



Trần Ninh!



Lý Tử Thần biết người đàn ông cao lớn uy phong, mắt sáng như sao trước mắt này là tên đầu sỏ hại chết cha mình, Trần Ninh, thù hận trong ánh mắt càng rõ.



Anh ta nghiền ngẫm: “Ha ha, anh Trần, tôi định kết bạn với vợ anh thôi, chút khí độ này mà anh cũng không có sao?”



Trần Ninh thản nhiên nói: “Châm ngôn của tôi luôn là bạn bè đến có rượu ngon thịt tốt, hổ lang đến có



đao thương gậy gộc.



“Chỉ với thứ mục đích bất lương mà anh mang đến đây, tôi không gọi bảo vệ đá các người ra ngoài thì đã rất khoan dung rồi.”



“Tự cút đi, đừng khiến bản thân mất mặt nữa.”



Mấy tên tùy tùng với đủ loại ngoại hình ở sau lưng Lý Tử Thần nghe Trần Ninh nói vậy, cả đám đều tràn ngập vẻ phẫn nộ, lập tức muốn ra tay dạy dỗ Trần Ninh.



Nhưng Lý Tử Thần lại cản lại toàn bộ



đàn em của mình.



Anh ta rất lịch thiệp mà cười nói: “Được rồi, làm phiền các vị, tôi đi trước.”



Anh ta nói xong, rồi lại nhìn về phía Tống Sính Đình, nhướng mày, híp mắt nói: “Cô Tống, tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài.”



Nói xong, anh ta bèn dẫn thuộc hạ ra ngoài.



Mọi người ở đó chỉ biết nhìn nhau, xem ra Lý Tử Thần chỉ không định bùng nổ trước mặt phóng viên thôi,



lát nữa anh ta vẫn sẽ tìm Trần Ninh và Tống Sính Đình để gây sự.



Khuôn mặt của Tống Sính Đình mang vẻ phức tạp, đôi mắt mơ hồ có một tia lo lắng.



Thị trường chủ yếu hiện giờ của tập đoàn Ninh Đại là y dược.



Tất nhiên cô hiểu rất rõ, làm kẻ dẫn đầu thị trường y dược Hoa Hạ hiện giờ, thực lực ngang dọc của Lý Phiệt đáng sợ thế nào.



Lý Tử Thần tấn công ồ ạt, nên như thế nào mới phải?



Cô lo lắng, tuyên bố họp báo sẽ kết thúc.



Mọi người giải tán!



Trần Ninh thấy Tống Sính Đình tràn ngập lo lắng thì mỉm cười an ủi: “Không sao, đừng quá coi trọng anh ta.”



Tống Sính Đình cười khổ: “Vậy sao được, anh ta chính là kẻ đại diện cho Lý Phiệt, Lý Phiệt là đầu rồng của thị trường y dược Hoa Hạ chúng ta kìa!”



Trần Ninh cười nói: “Rồi sao chứ, giải quyết gấu trúc ròi, em chính là quốc bảo.”



“Tập đoàn Ninh Đại xử lý Lý Phiệt, vậy về sau chúng ta chính là công ty đứng đầu thị trường y dược ở Hoa Hạ.”



Tống Sính Đình vốn đang lo lắng sốt ruột, nghe Trần Ninh nói vậy thì cũng không nhịn được mà cười.



Cô oán trách: “Anh nói bậy gì thế!”



Còn nữa, em không mong xa là có



thể thay thế vị trí của Lý Phiệt trên thị trường y dược, chỉ mong bọn họ đừng chĩa súng vào Ninh Đại của chúng ta, đừng có lúc nào cũng chèn ép chúng ta là tốt rồi.”



Trần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, mọi việc có anh ở đây.”



Tống Sính Đình nghe vậy, nhìn ánh mắt kiên định của Trần Ninh, cô không khỏi cảm thấy lòng an ổn.



Có Trần Ninh, cô sẽ cảm thấy có an toàn, chắc chắn một cách kỳ lạ.



Bảo sao tục ngữ chẳng nói, chồng là



bầu trời của vợ.



Cô gật đầu, dịu dàng nói: “Vâng!”



Trần Ninh nhìn thời gian, đã là thời gian tan tầm giữa trưa.



Anh bèn nói với Tống Sính Đình: “Anh đã gọi Điển Chử chuẩn bị xe dưới bãi đỗ xe ngầm, em và Đồng Kha ngồi xe đi trước từ bên cửa hông bãi xe đi.”



Tống Sính Đình nghe vậy thì không nhịn được mà hỏi: “Còn anh thì sao?”



Trần Ninh cười nói: “Không phải tên



Lý Tử Thần kia đang đợi chúng ta bên ngoài sao, anh đi gặp anh ta, cảnh cáo anh ta đừng đùa với lửa.”



Tống Sính Đình nhăn mày: “Không nguy hiểm chứ?”



Trần Ninh mỉm cười nói: “Yên tâm, chồng em ở thứ khác không biết nhiều lắm, nhưng vẫn có chút tự tin ở mục cách đấu này.”



Tống Sính Đinh biết Trần Ninh phục dịch ở quân Bắc Cảnh rất nhiều năm, hơn nữa cô không chỉ một lần thấy Trần Ninh ra tay, thân thủ của anh đúng là rất lợi hại, tình hình chung có



lẽ tầm chục gã cao lớn cũng không phải đối thủ của Trần Ninh.



Cô dặn dò: “Vậy anh vẫn phải cẩn thận một chút, có gì thì gọi điện thoại báo cảnh sát, đừng đánh nhau với bọn họ.”



Trần Ninh cười nói: “Được, anh nhất định sẽ cố lấy đức phục người.”



Tống Sính Đinh và Đồng Kha, theo sắp xếp của Trần Ninh mà đi BMW do Điển Chử điều khiển, đi từ cửa hông bãi đỗ xe ra.



Trần Ninh lại chậm rãi khởi động xe



Hồng Kỳ của anh, nghênh ngang đi từ cửa chính của gara ngầm trong tập đoàn Ninh Đại ra ngoài.



Trên đường, một chiếc Rolls-Royce và có năm chiếc Audi màu ngừng ven đường thành đoàn xe.



Đúng là Lý Tử Thần và các thuộc hạ của anh ta đang ngồi canh Trần Ninh và Tống Sính Đình ra ngoài.



Thuộc hạ của Lý Tử Thần thấy xe Hồng Kỳ của Trần Ninh ra, lập tức nói: “Xe Trần Ninh ra rồi, mà sao không thấy Tống Sính Đình trên xe, đáng lẽ vợ chồng họ phải đi cùng



nhau chứ!



Lý Tử Thần híp mắt: “Thây kệ, nếu chỉ cỏ Trần Ninh, vậy cứ dạy dỗ thằng nhóc này là được, lái xe theo sau.”



Sáu chiếc xe của đám Lý Tử Thần lập tức đuổi kịp xe Hồng Kỳ của Trần Ninh.



Không bao lâu, xe đi vào đoạn đường hẻo lánh.



Lý Tử Thần cười dữ tợn: “Vây lại, tìm cơ hội đâm ngược xe anh ta, sau đó lại đập anh ta.”



“Vâng, anh Lý!”



Rất nhanh, sáu chiếc xe của đám người Lý Tử Thần thành một đám sao đâm mặt trăng, bao vây xe Hồng Kỳ của Trần Ninh.



Trước xe Hồng Kỳ có hai chiếc xe, phía sau có hai chiếc xe, hai bên trái phải có một chiếc, hoàn toàn bị kẹp bẽn trong.



Lý Tử Thần cười dữ tợn nói: “Tỉm cơ hội đâm hắn, đem hắn đâm lật xe.”



Rất nhanh, một chiếc Audi sau xe của Trần Ninh đột ngột tăng tốc, muốn đâm ngược chiếc xe Hồng Kỳ của Trần Ninh từ phía sau.



Ằm!



Một tiếng vang lớn!



Xe Audi đánh vào đuôi xe Hồng Kỳ của Trần Ninh!



Đầu xe Audi lập tức dập nát, thân xe nghiêng đi, cả chiếc xe vọt sang ven đường.



Mà xe Hồng Kỳ lại hoàn hảo không sao, chả có chuyện gì mà tiếp tục đi về phía trước.



Đám người Lý Tử Thần sự hết hồn!



Trời ơi, sao chiếc xe của Trần Ninh lại kiên cố như vậy?



Đầu xe Audi đều đâm hư, thế mà xe Hồng Kỳ của Trần Ninh lại chả xây xát gì!



Lý Tử Thần không tin, chỉ huy mấy chiếc Audi còn lại liền tục va chạm chiếc Hồng Kỳ của Trần Ninh.



Thứ bọn họ không biết là, chiếc xe của Trần Ninh này cũng không phải xe Hồng Kỳ bình thường, mà là xe do quốc gia bỏ ra hơn hai mươi triệu, chuyên môn định chế cho các thủ trưởng.



Xe Hồng Kỳ này không chỉ có khối lượng siêu nặng, mà sức phòng ngự còn kinh người, chẳng những có thể chổng đạn, còn có thể phòng tên lửa và thuốc nổ.



Mấy chiếc Audi nhỏ bé muốn đâm nghiêng xe Hồng Kỳ, đây thực sự là



con kiến đẩy cây.



Rất nhanh, toàn bộ mấy chiếc Audi đều bị đâm đến hư hại nghiêm trọng, đồng loạy tấp vào ven đường.



Chỉ còn lại chiếc Rolls-Royce này của Lý Tử Thần!



Lý Tử Thần ý thức được chiếc xe này của Trần Ninh không đơn giản, anh ta vừa định sai tài xế đừng truy đuổi Trần Ninh.



Nhưng lúc này, khoé miệng của Trần Ninh lại hơi cong lên: “Các anh đâm đủ chưa, đến lượt tôi.”



Anh nói ròi lái xe đâm mạnh về phía chiếc Rolls-Royce của Lý Tử Thần!



Chương 462: Nữ Thần Giới Kinh Doanh



Đinh Chí Viễn và Đinh Văn Bác bị bắt đi!



Vương Đạo Phương cũng dẫn các tướng sĩ rút lui, cảnh báo phòng không cũng ngừng, tất cả trong thành phố đều trở lại bình thường.



Rất nhiều người dân đều đồng loạt bàn bạc xem chuyện là thế nào?



Tiểu khu Giang Tân, phòng khách



trong nhà.



Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, cũng như Tống Sính Đình mặc áo ngủ và còn buồn ngủ Tống Sính Đình, đều đang hỏi Trần Ninh, cỏ chuyện gì xảy ra vậy?



Trần Ninh cười nói: “Lúc đầu con còn tường có chuyện gì, sau đó mới biết, đây là một cuộc diễn tập phòng không của thành phố Trung Hải.”



Cả nhà Tống Sính Đình vẫn không tin lắm: “Thật à, nhưng lúc ấy sao lại



có cả đám binh lính bao vây chúng ta, sau đó lại có rất nhiều chiến sĩ quân chính quy vây quanh nơi này?”



Trần Ninh cười nói: “Thật ạ!”



“Đây là một cuộc diễn tập phòng không chống khủng bố, những người lính giả làm kẻ địch đột nhập, mà quân chính quy thì nhanh chóng phản ứng, bước đến đối phó với kẻ địch.”



“Đây là một cuộc diễn tập phòng không chống khủng bổ, quân đội



nhanh chóng phản ứng, còn có nhân dân toàn thành phố tham dự.”



Trần Ninh vừa nói dứt lời, TV trong phòng khách đã chuyển hình ảnh, đã thấy người dẫn chương trình của kênh truyền hình địa phương nói: “Cập nhật tin tức mới nhất, đêm nay thành phố chúng ta tiến hành diễn tập phòng không đột xuất.”



“Lần diễn tập này giả định tình huống kẻ địch xâm nhập, quân đội địa phương nhanh chóng phản ứng, bất ngờ ứng đối cùng nhân dân toàn



thành phố…



“Theo thị trưởng Chu Nhược Thụ và tướng quân Vương Đạo Phương, lần diễn tập phòng không chống khủng bố này vô cùng thành công…”



Cả nhà Tống Sính Đình thấy TV có tin tức, lúc này mới tin lời Trần Ninh mà không nghi ngờ.



Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều dở khóc dở cười.



Tống Trọng Bân cười khổ: “Hóa ra là



diễn tập, ba còn nói sao tự nhiên nhảy ra một đám binh lính võ trang định tới bắt con rể chúng ta kìa!”



Mã Hiểu Lệ cũng gật đầu: “Đúng thế, cũng khiến mẹ sợ muốn chết.”



“Bọn họ cũng thật là, diễn tập thì diễn tập, cũng chả nhắc tới trước để chúng ta liệu, lúc ấy còn khiến mẹ lo lẳng muốn chết.”



Tống Sính Đình nói: “Ba mẹ, lãnh đạo thành phố và thủ trưởng quân đội muốn cử hành diễn tập, tất nhiên



diễn tập càng giống thật càng tốt chứ!”



Đồng Kha ngồi trên sô pha không nói gì, nàng đôi mắt xoay quanh.



Cô nghĩ thầm: Diễn tập cái gì, mình thấy dám chắc là tên Đinh Văn Bác kia mời bác cả của anh ta tới gây hấn với anh rể, chẳng qua không biết đám Đinh Văn Bác nằm mơ cũng chưa ngờ được anh rể lại là thiếu soái, cuối cùng ăn khổ!



Cô sùng bái nhìn Trần Ninh như fan



cuồng, nghĩ thầm:Anh rể mình đúng là lợi hại, một cuộc điện thoại đã điều động hai sư đoàn, thật sự quá trâu bò.



Mấy ngày tiếp theo, Trần Ninh đã sáp nhập tài nguyên của Trần gia và Ninh Đại.



Tập đoàn Ninh Đại có một số tiền cực lớn của Trần gia đầu tư, hơn nữa còn có hạng mục thuốc đặc trị ung thư gan của Trần gia, giá trị trên thị trường đã lên tới hai trăm tỷ!



Vì Trần Ninh chuyển cổ phần của Trần gia và chính anh đến tên Tống Sính Đình.



Tống Sính Đình hiện giờ đã có tám mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Ninh Đại, tất nhiên là trở thành chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, đồng thời kiêm tổng giám đốc.



Trong lúc nhất thời, Tống Sính Đình trở thành chủ đề mới của giới kinh doanh!



Trước kia cô chỉ được gọi là nữ thần của giới kinh doanh thành phố Trung Hải, hiện giờ cô đã được gọi là nữ thần của giới kinh doanh Giang Nam.



Các tờ báo kinh doanh, báo thời trang và các hãng truyền thông thương nghiệp đều đồng loạt đưa tin về cô.



Tên cô đã chính thức được giới kinh doanh biết đến, xem như thực sự bước vào vòng kinh doanh hàng đầu Hoa Hạ!



Thành phố Bắc Phương Phụng Thiên, trang viên Lý Phiệt.



Trong nhà ăn rộng lớn xa hoa như cung điện, gia chủ tân nhiệm của Lý Phiệt, Lý Tử Thần, mặc âu phục trắng và đang ăn bữa sáng.



Xung quanh có mười mấy thuộc hạ và người hầu, cung kính hầu hạ như hầu hạ vua chúa.



Trong tay Lý Tử Thần cầm một tờ báo thương nghiệp, tiêu đề hôm nay là: Tống Sính Đình, một ngôi sao mới nổi của giới kinh doanh!



Trên ấy ngoại trừ ảnh chụp Tống Sính Đình mặc trang phục công sở, trang nhã cao quý.



Còn kể lại việc Tống Sính Đình quản lý tập đoàn Ninh Đại, lấy tốc độ tên lửa mà thay đổi từng ngày.



Từ một công ty nhỏ với tài sản mấy tỷ, trong một thời gian ngắn ngủi, đã quật khởi thành một tập đoàn nổi



tiếng thế giới. Tiếp tục đọc truyện Chiến Long Vô Song để ủng hộ team n h ảy hố truyện nhé!



Tập đoàn Ninh Đại hiện giờ có sản phẩm vắc-xin phòng ung thư gan, còn có thuốc đặc trị ung thư gan sắp tung ra thị trường.



Chuyên gia trên tờ báo dự đoán, tập đoàn Ninh Đại rất nhanh sẽ thay thế Lý Phiệt, trở thành công ty y dược dẫn đầu mới của Hoa Hạ, thậm chí trở thành tập đoàn sản xuất thuốc nổi tiếng thế giới.



Lý Tử Thần thấy thế, đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, khóe miệng cong lên: “A, thay thế Lý Phiệt chúng ta, trở thành kẻ dẫn đầu sản xuất thuốc tiếp theo của Hoa Hạ?”



Lý Tử Thần cười lạnh, ném báo lên bàn cơm, sau đó giơ tay cầm ly cà phê trên bàn.



Vừa lúc, một người hầu mang bình cà phê, đang thêm cà phê cho anh ta.



Lý Tử Thần này tự dưng giơ tay lại, khiến người hầu không cẩn thận đổ



cà phê vào tay áo âu phục màu trắng của anh ta.



Hầu gái thấy vậy, sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, cuống quít cầm lấy khăn ăn, muốn lau vết cà phê trên âu phục của Lý Tử Thần.



Cô liên tục xin lỗi: “Anh Lý, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…”



Lý Tử Thần rút tay, liếc nhìn hầu gái rồi mỉm cười: “Không sao, kiếp sau chú ý chút là được.”



Hầu gái nghe vậy thì sửng sốt, còn không kịp phản ứng.



Lý Tử Thần đã cầm lấy dao ăn trên mặt, phóng dao như chớp



Xoẹt!



Dao ăn sắc bén, cắt yết hầu của hầu gái trong chớp mắt, hai tay cô che cổ, rồi ngã vào vũng máu…



Lý Tử Thần ném dao ăn xuống, cầm lấy khăn ăn màu trắng xoa tay và ổng



tay áo, lạnh lùng sai những thuộc hạ xung quanh: “Cha tôi đã qua bốn chín ngày, các anh lập tức chuẩn bị, tôi muốn đích thân đi Trung Hải ở Giang Nam, báo thù cho cha.”



Các thuộc hạ quanh đó đồng thanh nói: “Vâng, anh Lý!”



Lý Tử Thần nhìn thoáng qua Tống Sính Đình ở mặt báo trên bàn, cười lạnh: “Thay thế Lý Phiệt chúng ta, trở thành công ty sản xuất thuốc dẫn đầu Hoa Hạ tiếp theo?”



“Ha ha, e rằng đang góp nền móng cho Lý Phiệt chúng ta thì có!”



“Vắc-xin và thuốc đặc trị ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại, tôi đều định rồi!”



Tính cách Lý Tử Thần tàn nhẫn, thích giết chóc thành quen, hơn nữa còn làm việc như sấm rền gió cuốn.



Mệnh lệnh của anh ta vừa nói ra không bao lâu, rất nhiều tay chân đắc lực của Lý Phiệt và đông đảo thuộc



hạ đã tập kết xong.



Trưa hôm đó, anh ta dẫn theo đám thuộc hạ, đi chuyên cơ, đến thành phố Trung Hải.



Thành phố Trung Hải, sảnh lầu một của tập đoàn Ninh Đại.



Tụ tập rất nhiều phóng viên đến từ các tờ báo lớn, còn có các kênh truyền hình, internet truyền thông.



Hoá ra hôm nay Tống Sính Đình lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Ninh



Đại, triệu tập họp báo với bên ngoài.



Cô tuyên bố thuốc đặc trị ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại, “Thanh Ninh”, đã thử nghiệm thảnh công trên cơ thể người, bước tiếp theo chính là chuẩn bị xin cấp phép kiểm tra đo lường của Cục thực phẩm và dược phẩm.



Tống Sính Đình nói với các phóng viên tại hiện trường: “Có lẽ không cần bao lâu, thuốc ung thư gan Thanh Ninh sẽ chính thức tung ra thị trường, lúc đó sẽ là phúc âm của



những người bệnh ung thư gan. Tiếp tục đọc truyện Chiến Long Vô Song để ủng hộ team n h ảy*hố truyện nhé!



Các phóng viên tại đó đã không nhịn được, đồng loạt kinh hô.



Sau đó mọi người kích động đưa ra các loại câu hỏi, nhất là giá cả mua thuốc ung thư gan.



Tống Sính Đình mỉm cười giải thích: “Thuốc ung thư gan Thanh Ninh, là tâm nguyện của cha chồng tôi, ông Trần Hùng.”



Loại thuốc này, khi người Hoa Hạ



chúng ta mua sắm, nhất định sẽ có giá cả thấp nhất!”



“Mục đích của loại thuốc này là để cứu chữa thêm nhiều người bệnh, người bệnh Hoa Hạ dùng loại thuốc này, giá cả sẽ vô cùng thấp.”



Lập tức có phóng viên đặt câu hỏi: “Chủ tịch Tổng, vậy tập đoàn Ninh Đại của các cô không kiếm tiền sao?”



Tống Sính Đình mỉm cười nói: “Mục tiêu của chúng tôi là thị trường nước ngoài!”



“Rất nhiều thuốc của nước ngoài, bán rất rẻ ở nước ngoài, khi nhập khẩu vào Hoa Hạ chúng ta thì giá cả lại vô cùng quý.”



“Thuốc ung thư gan của Hoa Hạ chúng ta sẽ bán giá thấp cho đồng bào Hoa Hạ, nhưng khi xuất khẩu đi nước ngoài, giá cả sẽ không quá thấp.”



Các phóng viên lúc này đồng loạt kích động nói: “Cô Tống thật sự là



thiên thần của Hoa Hạ chúng ta!



Lúc này Tống Sính Đình chú ý đến hiện trường có một người đàn ông mặc âu phục màu trắng.



Bên canh anh ta còn có một đám thuộc hạ, anh ta còn đang cười như không cười mà nhìn cô, lại còn giơ tay lên.



Tống Sính Đình giơ tay ý hỏi: “Quý ngài mặc âu phục trắng, anh có câu hỏi gì muốn hỏi sao?”



Người đàn ông mặc âu phục trắng đúng là Lý Tử Thần.



Ánh mắt của mọi người tại đó đều hướng về phía anh ta.



Khóe miệng anh ta hơi cong lên, cười như không cười: “Tôi không có câu hỏi, tôi chỉ muốn nói một tiếng với cô, tôi thích vắc-xin phòng ung thư gan và thuốc chữa ung thư gan của các cô, hơn nữa tôi còn thích



“Nhân đây bổ sung một câu, thứ mà Lý Tử Thần tôi thích, chưa bao giờ không chiếm được.”



Tần Hạo và Tần Triều Ca xem đến tràn ngập kích động, nhiệt huyết cuồn cuộn, ánh mắt tràn đầy sùng bái.



Chỉ trong nháy mắt, tất cả thuộc hạ của Tù Ngưu đều ngã xuống



Tù Ngưu hoảng hồn khiếp vía, không ngờ mười mấy tên thuộc hạ của gã lại không phải đối thủ của Trần Ninh.



Anh cười lạnh nhìn Tù Ngưu: “Vừa nãy anh nói phải đánh tôi tới chết à?"



Tù Ngưu trắng bệch cả mặt, mồ hôi tuôn ra như mưa, gã căng da đầu nói:



“Nhóc con, mày đừng kiêu ngạo, trên kia tao Có người, mày đụng vào tao, tao bảo đảm tất cả bọn mày đều phải xúi quẩy.”



Khoé miệng Trần Ninh hơi cong lên: “Trên kia?"



Tù Ngưu ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Chính là trong quân đội, tạo rất quen với các thủ trưởng của quân khu thành phố Trung Hải chúng ta. Tin tạo vừa gọi một cuộc là có thể kéo bộ đội ra dạy dỗ mày không? Vừa nãy Trần Ninh phát hiện lô rượu kia cấp riêng cho quân đội, anh đã muốn điều tra rõ xem vì sao những thứ cấp riêng ấy lại tuồn ra xã hội.



Lúc này anh không tỏ vẻ gì, cố ý cười lạnh nói: “Gọi quân đội đến dạy dỗ tôi?" “A, giắt chuột chết bên hông mà giả làm thợ săn."



“Ngay lúc này tôi cho anh một cơ hội, anh cứ việc gọi điện thoại cho người ta, tôi thật sự muốn xem anh có thật sự có thể gọi ra người của quân đội ra dạy dỗ tôi không.”



Tù Ngưu nghe vậy thì vừa mừng vừa sự, gã không ngờ Trần Ninh lại cho trẻ em cho cơ hội để gã gọi viện binh.



Ha ha, Trần Ninh này thực sự tìm chết!



Gã không chút do dự mà lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.



Sau khi nói chuyện xong, gã bèn cười dữ tợn: “Nhóc con, mày chết chắc rồi."



Không đến nửa giờ sau, đầu đường phía xa, bỗng xuất hiện mấy chiếc xe jeep treo quân bài. Mấy chiếc xe jeep hùng hổ gào thét lao đến!



Sau đó dừng lại bên cạnh đám người Trần Ninh, bước xuống là một người đàn ông trung niên mặc quân phục thiếu tá, còn có mười mấy thuộc hạ mặc áo ngụy trang.



Tù Ngưu thấy người thiếu tá, cười dữ tợn nói với Trần Ninh: “Ha ha, thiếu tá Tần Cường đến, nhóc con, mày chết chắc rồi..



- -----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Long Vô Song convert
  • Bạch Ngọc Cầu Hà
2983. Thứ...
Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Thương Long Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom