• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thương Long Chiến Thần (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 31-35

Chương 31 Đầu óc có vấn đề

Tưởng Lệ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng bản tính kỳ thật không tệ.

Bà ta cũng không muốn mượn cơ hội này lừa người.

Tô Trường Phong cười cười: "Nhiều à? Con cảm thấy không nhiều. Coi như là bọn họ bỏ tiền ra mua một bài học.”

Sau đó, hắn nhìn về phía Kim Bằng Phi: "Xe của anh còn muốn tôi bồi thường không?”

Kim Bằng Phi làm sao còn dám bắt hắn bồi thường xe.

“Không...... Không cần. Là tôi có lỗi trước, Tô tiên sinh không sai.”

Tạ Vĩ trừng hắn một cái, lạnh lùng nói: "Còn không mau cút, đừng đứng ở chỗ này làm Tô tiên sinh tức giận!"

“Vâng......”

Kim Bằng Phi xám xịt lên xe, rời đi.

Nhìn thấy Kim Bằng Phi rời đi, mọi người cảm thấy không còn náo nhiệt để xem, liền giải tán.

Tô Trường Phong nhìn Tạ Vĩ và Hồ Phỉ Phỉ, "Còn chuyện gì không?”

Tạ Vĩ cắn răng một cái, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Tống Thanh Ca.

“Tống tiểu thư, hôm qua là chúng tôi sai rồi, xin cô tha thứ.”

Bùm.

Hồ Phỉ Phỉ cũng quỳ gối dưới người Tống Thanh Ca, khóc sướt mướt nói: "Tống tiểu thư, hôm qua là tôi có mắt không tròng, mạo phạm đến cô...... Cầu xin cô nhất định phải tha thứ cho tôi. Bằng không, ngay cả công việc tôi cũng không còn.”

Lúc này, người Tống gia đều chấn kinh.

Phải biết rằng, Tạ Vĩ chính là giám đốc ngân hàng Hưng Quốc!

Ngân hàng Hưng Quốc là một trong tứ đại ngân hàng của Hàng Thành, Tạ Vĩ làm giám đốc ngân hàng, trong một năm ông ta có thể điều động mấy trăm tỷ, quyền lực rất lớn, thậm chí ngay cả một ít đại gia tộc đều muốn nịnh bợ ông ta.

Nhưng bây giờ, ông ta lại quỳ gối trước mặt Tống Thanh Ca, giống như con chó vẫy đuôi xin tha tội..

Tống Thanh Ca bị làm cho có chút lắp bắp: "Mau...... Mau đứng lên đi...... Tôi tha thứ cho hai người.”

Tạ Vĩ và Hồ Phỉ Phỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên.

“Cảm ơn Tống tiểu thư đã tha thứ. Sau này chúng tôi nhất định sẽ cải tiến phục vụ.”

Tô Trường Phong khoát tay áo, "Trở về đi.”

Tạ Vĩ và Hồ Phỉ Phỉ không dám dừng lại, vội vàng lên xe rời đi.

Phòng khách.

Tô Trường Phong đang ôm Tô Tô đút cơm, đang vô cùng cưng chiều con gái.

Ba người Tống gia nhìn chằm chằm Tô Trường Phong.

“Trường Phong à, cậu... biết giám độc Tạ à?" Tưởng Lệ hỏi.

Tô Trường Phong cười cười, vừa đút cơm vừa nói: "Đúng vậy.”

Tưởng Lệ lại ngượng ngùng nói: "Giám đốc Tạ... sao lại sợ cậu như vậy?”

Tô Trường Phong cười nói: "Bởi vì lúc hắn làm chuyện xấu, bị con bắt được nhược điểm. Cho nên hắn mới sợ con như vậy.”

“Ồ, thì ra là thế.”

Tưởng Lệ và Tống Thế Minh đều bình thường trở lại.

Nhưng mà nghi hoặc trong lòng Tống Thanh Ca cũng không có giảm xuống, ngược lại càng nhiều hơn.

Chẳng lẽ, đúng như lời hắn nói, hắn là Thương Long Chiến Thần danh chấn Đại Hạ?

Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong một cái, lập tức phủ định ý nghĩ không thực tế này.

Nhìn xem Tô Trường Phong trước mắt, bình thường không thể bình thường hơn, sao có thể là vị chiến thần kia được.......

Tô Trường Phong đút cơm cho Tô Tô xong, nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, thời gian không còn sớm, chúng ta đến trung tâm quốc tế Thịnh Hải đi.”

Tống Thanh Ca gật đầu: "Được.”

Sau đó, bọn họ liền rời khỏi nhà cũ.

Trung tâm Quốc tế Thịnh Hải.

Toàn bộ khu trung tâm, có ba tòa nhà.

Tòa A là trung tâm mua sắm Thịnh Hải, tòa B là khách sạn quốc tế Thịnh Hải, tòa C là tòa nhà văn phòng.

Mười mấy phút sau, Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca đi xuống xe taxi.

Ngước lên nhìn trung tâm quốc tế Thịnh Hải, thần sắc Tống Thanh Ca có chút phức tạp, còn mơ hồ lộ ra lo lắng.

“Thanh Ca, chúng ta vào thôi." Tô Trường Phong nói.

Tống Thanh Ca gật đầu, "Hy vọng không đụng phải người của Tống gia ở đây.”

Tô Trường Phong nói: "Công ty Tống gia cũng làm việc ở đây?”

“Đúng. Một năm trước bọn họ chuyển công ty đến đây, nhưng vì thực lực bình thường, Tống thị chỉ thuê tầng hai rẻ nhất." Tống Thanh Ca nói.

Tô Trường Phong cười cười: "Gặp bọn họ cũng không sao. Nếu bọn họ dám không nghe lời, anh sẽ đuổi bọn họ ra khỏi tòa nhà này.”

Tống Thanh Ca lườm anh một cái: "Anh coi anh là lão đại thành phố Hàng Thành à, ai cũng sợ anh.”

Tô Trường Phong cười hắc hắc mà không giải thích gì thêm.

Lão đại Hàng thành mà thấy hắn còn sợ đứng không nổi ấy chứ.

Tầng cao nhất là tầng 22, là tầng có tầm nhìn tốt nhất.

Tập đoàn bất động sản Quách thị ở tầng này.

Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca đi tới quầy lễ tân, "Xin chào, tôi muốn gặp Quách tổng một chút.”

Cô gái lễ tân thấy hai người ăn mặc bình thường, liền gượng gạo nói: "Các người có hẹn trước không?”

Tô Trường Phong nói: "Không có. Nhưng chúng tôi có việc tìm hắn.”

Mặt cô gái lễ tân lập tức lạnh đi.

"Vị tiên sinh này, không có hẹn trước, chủ tịch không sẽ không gặp anh hơn nữa, anh cho rằng chủ tịch là người nào cũng có thể gặp sao?"

Tô Trường Phong nhìn cô, nhíu mày: "Ý của cô là, chúng tôi không có tư cách gặp Quách Giai Hoài?”

Lễ tân cao ngạo lườm anh một cái, không nói gì.

Đang nói chuyện, một nữ nhân trẻ tuổi dáng người yểu điệu, ăn mặc thời thượng đi tới.

“Giai Giai, sao vậy?”

Cô gái lễ tân nhìn thấy cô, lập tức nói: "Chị Tiểu Ảnh, hai người này không biết từ đâu xuất hiện, không hẹn trước đã muốn gặp Quách tổng. Hơn nữa người này còn dám gọi thẳng tên chủ tịch.”

Người phụ nữ tên Lưu Tiểu Ảnh này, chính là trợ lý của Quách Giai Hoài.

Đêm qua, cũng là cô gọi điện thoại cho Tống Thanh Ca.

Cô là Tống Thanh Ca?

Tống Thanh Ca vội vàng gật đầu: "Đúng, tôi là. Cô là Lưu trợ lý phải không? Trợ lý Lưu, cô xem, có thể giúp tôi hẹn Quách tổng một lần nữa được không... Chuyện ngày hôm qua, tôi thật sự rất xin lỗi, hoàn toàn là bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới không đến..."

Lưu Tiểu Ảnh lườm cô một cái: "Tống Thanh Ca, đầu óc cô không có vấn đề gì chứ?”

“Tối hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, chủ tịch rất tức giận, đã kéo cô vào danh sách đen.”

“Nếu không có việc gì, mời các ngươi rời đi.”

Tống Thanh Ca còn muốn giải thích, nhưng Lưu Tiểu Ảnh căn bản không nghe, xoay người muốn đi.

Tô Trường Phong chắn trước mặt cô.

“Tôi nhiều nhất chỉ chờ mười phút, mười phút sau, nếu Quách Giai Hoài không ra, tự gánh lấy hậu quả.”

Lưu Tiểu Ảnh nở nụ cười.

“Anh cũng giống Tống Thanh Ca, có bệnh phải không?”

Thứ gì đâu không!

“Tôi khuyên hai người tốt nhất nên rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ cho bảo vệ ném hai người ra ngoài.”

Đang nói chuyện, thì có một nam một nữ hai vừa nói vừa cười xuất hiện ở lối vào.

Cô gái ăn mặc rất gợi cảm, mùa đông giá rét cũng để trần hai cái chân dài. Còn người đàn ông thì thỉnh thoảng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thân thể gợi cảm của cô ta.

Nhìn thấy người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Tiểu Ảnh lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng: "Thiếu gia, hôm nay ngài tới sớm như vậy, nếu chủ tịch nếu biết, nhất định sẽ khen ngợi ngài.”

Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca quay đầu, nhìn về phía hai người phía sau.

“Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong?”

“Sao các ngươi lại ở đây?”

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Tống Thanh Mạn của Tống gia, người phụ nữ đi bên cạnh người đàn ông kia.

Mà người đàn ông bên cạnh cô, là Thiếu gia của công ty bất động sản Quách thị - Quách Khôn.

Quách Khôn vốn đặt chú ý trên người Tống Thanh Mạn, nhưng khi hắn nhìn thấy Tống Thanh Ca cũng không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên: "Là cô?"
Chương 32 cho các ngươi cơ hội

“Khôn thiếu, cậu biết Tống Thanh Ca?" Tống Thanh Mạn có chút kinh ngạc.

Quách Khôn hừ lạnh một tiếng: "Tôi đương nhiên biết cô ta. Tính tình Tống tiểu thư cũng không đơn giản, chiều hôm qua ở ngân hàng, không chỉ dám hất mặt với tôi, còn dám động thủ với tôi.”

Ánh mắt Tống Thanh Mạn lóe lên.

Đây chính là cơ hội tốt để mượn đao giết người......

“Khôn thiếu, Tống Thanh Ca rõ ràng xem thường anh, không để anh vào mắt." Tống Thanh Mạn châm ngòi thổi gió nói.

Đáy mắt Quách Khôn càng thêm tức giận: "Trợ lý Lưu, bọn họ tới làm gì?”

Lưu Tiểu Ảnh nói: "Thiếu gia, hai người này muốn thuê văn phòng của chúng ta, người đàn ông của cô ta vừa rồi còn nói nếu chủ tịch trong vòng mười phút không ra gặp anh ta, sẽ khiến chúng ta hối hận."

Quách Khôn lạnh lùng nhìn hắn: "Anh là người đàn ông của Tống Thanh Ca?”

Tô Trường Phong nhìn hắn, gật gật đầu: "Ừm.”

Đáy mắt Quách Khôn xẹt qua một tia hàn ý: "Tập đoàn bất động sản Quách thị chúng ta, từ khi nào lại bị một tên nghèo kiết xác như anh đến uy hiếp?"

Tô Trường Phong cũng cười.

Người muốn giết hắn nhiều lắm, tên này tính là cọng hành gì?

Thân là Thương Long Chiến Thần, hắn không chỉ ép bảy nước không ngẩng đầu lên được, còn tiêu diệt hàng trăm thế lực hắc ám.

Người muốn giết hắn đều là những người rất mạnh.

Loại phú nhị đại Quách Khôn này, đặt ở trong đám người đó, ngay cả xách dép còn không xứng

Quách Khôn nở nụ cười: "Được được, không ngờ anh còn ngông cuồng hơn cả tôi.”

“Tôi cam đoan, hôm nay hai người sẽ không ra khỏi bất động sản Quách thị!”

Tống Thanh Mạn thấy Quách Khôn sắp ra chiêu trong lòng mừng thầm.

Nhưng cô ta lo sẽ bị liên lụy nên nói: "Khôn thiếu, công ty còn chút việc, em đi trước đây.”

Nói xong, liền nhanh chóng co giò bỏ chạy.

Tô Trường Phong nhìn Quách Khôn, "Hôm qua cậu tát Thanh Ca một cái, vừa vặn món nợ này, lát nữa tôi cũng tính với cậu.”

“Nhưng mà chúng ta nói chính sự trước.”

Hắn nhìn thoáng qua thời gian: "Các ngươi còn có năm phút đồng hồ.”

Quách Khôn giận quá hóa cười.

“Tôi muốn xem xem năm phút nữa, anh có thể làm được gì”.

Nói xong, Quách Khôn đi qua một bên, vểnh chân, ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Cùng lúc đó, anh ta gửi tin nhắn đi ra ngoài.

Vừa vặn, anh ta có thể lợi dụng mấy phút này để nghỉ ngơi một chút.

Năm phút, sắp tới rồi.

Quách Giai Hoài đương nhiên sẽ không đi ra, lúc này ông ta đang ngồi ở văn phòng nhâm nhi uống trà theo dõi sự tình.

Kỳ thật, ông ta đã sớm nhìn thấy Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca trong camera.

“Coi Quách Giai Hoài tôi là ai, còn dám uy hiếp tôi?”

Lúc này, Lưu Tiểu Ảnh gõ cửa đi vào.

“Chủ tịch, ngoài cửa có người......”

Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Quách Giai Hoài cắt đứt.

“Không cần phải nói, tôi biết hết rồi cô không cần quan tâm, Tiểu Khôn có thể xử lý tốt.”

“Vâng, chủ tịch.”

Quách Giai Hoài lại nói: "Mặt khác, nói cho Tiểu Khôn biết, muốn làm gì cứ làm, tôi ủng hộ nó.”

“Tập đoàn bất động sản Quách thị chúng ta, không thể để rác rưởi muốn đến là đến.”

Lại nói, ông ta cũng không phải là người tốt lành gì, năm đó ông ta lập nghiệp từ thế giới ngầm, đạp lên bao nhiêu xương và máu của những người vô tội.

Tô Trường Phong uy hiếp Quách Giai Hoài trước mặt mọi người, đương nhiên sẽ làm cho Quách Giai Hoài không vui.

Lưu Tiểu Ảnh nói: "Vâng, tôi lập tức truyền đạt.”

Lưu Tiểu Ảnh đi tới bên cạnh Quách Khôn, cúi người chuyển lời Quách Giai Hoài cho anh ta.

Nghe xong, khóe miệng Quách Khôn hiện lên một nụ cười.

Có Quách Giai Hoài ủng hộ, anh ta còn sợ gì nữa.

Tô Trường Phong nhìn thoáng qua thời gian: "Mười phút đã đến, Quách Giai Hoài chắc chắn không ra gặp tôi đúng không?"

Quách Khôn nói: "Ngu xuẩn, ba tao bảo tao giết mày, biết không?”

Tô Trường Phong nhìn hắn, "Tôi đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi không cần, đã như vậy cũng đừng trách tôi.”

Lúc này, Tống Thanh Ca kéo Tô Trường Phong lại: "Trường Phong, chúng ta trở về đi, nếu Quách tổng không muốn gặp chúng ta, chúng ta cũng đừng cưỡng cầu.”

Tô Trường Phong nói: "Không vội, em ở đây chờ một chút, anh đi gọi điện thoại.”

Sau đó, hắn liền đi tới chỗ không người, bấm số điện thoại của Mặc Ảnh.

“Trong vòng hai mươi phút, thu mua trung tâm quốc tế Thịnh Hải.”

“Vâng!”

Nói chuyện điện thoại xong, Tô Trường Phong trở lại cửa.

Quách Khôn cười lạnh hai tiếng: "Sao vậy, muốn hù dọa tôi à? Nhưng ngại quá, hôm nay anh không có cơ hội, người tôi gọi sắp tới rồi.”

Tô Trường Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lát nữa, tôi sẽ để ba cậu tự mình đánh gãy tay cậu.”

“Anh nói cái gì?" Quách Khôn nhìn hắn như bị bệnh thần kinh, "Con mẹ nó trong đầu anh toàn là phân phải không?

Tô Trường Phong không để ý tới hắn nữa.

Mà đúng lúc này.

Ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo thân ảnh khí tức sắc bén ập đến.

Nhìn thấy những người này, ánh mắt Quách Khôn sáng ngời, nghênh đón: "Đao đường chủ, anh đến rồi à!”.

Người cầm đầu, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, cổ có vết sẹo lớn, có biệt danh là Cuồng Đao, hiển nhiên chính là Đao đường chủ trong miệng Quách Khôn.

Bởi vì Quách Giai Hoài xuất thân từ thế giới ngầm, cho nên bạn bè của Quách Khôn cũng có rất nhiều người từ xuất thân từ đây.

“Khôn thiếu có dặn, Cuồng Đao tôi đương nhiên phải tự mình xuất mã." Cuồng Đao nhìn Quách Khôn: "Nói đi, là ai không có mắt, dám gây phiền phức cho cậu?”

Quách Khôn cười cười, chỉ về phía Tô Trường Phong: "Đao ca, chính là tên khốn này. Cậu giúp tôi chặt anh ta, đem xương thịt anh ta ném lên núi cho chó hoang ăn.”

Cuồng Đao lười nhát không thèm nhìn Tô Trường Phong, "Chỉ là một tên tiểu tạp chủng, cũng dám khiêu chiến với Khôn thiếu, là tự mình muốn chết đừng trách Cuồng Đao tôi.”

“Đem hắn mang đi, chặt.”

Cuồng Đao thản nhiên nói.

Bốn người phía sau, lập tức đi ra ngoài, tay cầm đoản đao, chỉ về phía Tô Trường Phong: "Tự mình cút lại đây!"

Tống Thanh Ca khẩn trương giữ chặt Tô Trường Phong, "Trường Phong... Bây giờ phải làm sao..”

Tô Trường Phong kéo cô ra phía sau, thản nhiên nói: " Một đám rác rưởi, không có gì phải sợ.”

“Con mẹ nó nmayf nói ai là rác rưởi?" Một tên cầm đao giận dữ quát.

Tô Trường Phong nhìn hắn: "Đương nhiên là nói mấy người, chẳng lẽ mấy người không phải là một đám rác rưởi của xã hội?”

“Mẹ kiếp mày!”

Người nọ giận dữ, vung đoản đao lên, giết về phía Tô Trường Phong.

Tô Trường Phong giơ một cước lên!

Bùm!

Tên này giống như là đạn pháo, bị đá bay ra ngoài, đem cửa thủy tinh phía sau đụng nát bấy......

Xì.

Hiện trường mấy chục người, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.

Cuồng Đao lúc này mới quay đầu, nhìn về phía Tô Trường Phong.

Mà khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Tô Trường Phong......

Xoẹt!

Đột nhiên sắc mặt đại biến!

Người này...... Người này không phải...... Tô Trường Phong kia sao?!

Một cơn bão tố ập vào đầu của hắn.

Bùm!

Hắn rầm một tiếng, quỳ gối trước mặt Tô Trường Phong!

“Cuồng Đao...... Bái kiến Tô tiên sinh!”

Xoẹt!

Cuồng Đao vừa quỳ như vậy, tất cả mọi người đều mơ hồ.

Nhất là Quách Khôn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cuồng Đao: "Đao đường chủ, cậu làm gì vậy?”

Cuồng Đao không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn về phía sau.

“Con mẹ nó mắt đều mù à, chẳng lẽ không nhận ra Tô tiên sinh?”

"Các ngươi chẳng lẽ đều quên, chúng ta chỉ là một con chó Tô tiên sinh nuôi mà thôi!"

Cuồng Đao vừa nhắc, mấy người phía sau nhớ lại.

Ở cửa sông Thương Giang!

Hai mươi vạn đại quân xuất chiến đều là thuộc hạ của người này!

Tê......

Nghĩ đến ngày đó mọi người đều chảy mồ hôi hột.

Ngay cả lão đại Bắc Thiên Vương của bọn họ, cũng tự chặt một cánh tay, cam nguyện làm chó của hắn, đám người này, nào dám đối nghịch với Tô Trường Phong.

Bùm!

Bùm!

Bùm......

Hiện trường mấy chục người, đồng loạt quỳ xuống đất!
Chương 33 Dùng thịt của hắn cho chó ăn

“Mọi người...mọi người đang làm gì vậy?" Quách Khôn gấp gáp hỏi.

Cuồng Đao quỳ gối trước mặt Tô Trường Phong, sợ tới mức run rẩy không thôi.

“Tô tiên sinh...... Tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài trước tiên...... Xin Tô tiên sinh tha mạng......”

Tô Trường Phong nói, "Cậu là thủ hạ của Khâu Thiên Giang?”

Cuồng Đao họp chợ nói: "Đúng vậy...... Tôi là đường chủ Giang Bắc đường khẩu.”

Tô Trường Phong gật đầu: "Đều đứng lên đi.”

Hô hô.

Cuồng Đao cùng tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi đầm đìa đứng lên.

“Đao đường chủ, các người rốt cuộc có ý gì?" Quách Khôn tức giận đến hai mắt bốc hỏa. Tôi gọi mọi người tới là để giáo huấn anh ta, không phải đem anh ta cung phụng như tổ tông.”

Xoẹt!

Ánh mắt Cuồng Đao lạnh như băng nhìn về phía hắn, Quách Khôn sợ tới mức run rẩy.

“Tô tiên sinh, tôi giúp ngài dạy bảo tên này.”

Tô Trường Phong nói: "Không cần, tôi muốn cha cậu ta tự mình động thủ.”

Văn phòng chủ tịch.

Quách Giai Hoài đang phê duyệt văn kiện, không chú ý tới diễn biến xảy ra bên này

Đô đô đô.

Điện thoại của ông bỗng nhiên vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi ông ta không khỏi kinh hãi.

Điện thoại, dĩ nhiên là lão đại của sở thương mại Hàng Thành tự mình gọi tới......

Nghe điện thoại xong, sắc mặt Quách Giai Hoài trắng bệch, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Vừa rồi ở trong điện thoại, lão đại sở thương mại nói cho ông ta biết, bất động sản Quách thị đắc tội với người khác, trong vòng nửa giờ phải bán trung tâm quốc tế Thịnh Hải.

Nếu như ông ta không đồng ý, bất động sản Quách thị đều gặp xui xẻo.

Hơn nữa, đối phương còn nói cho ông ta biết, vị đại nhân vật kia, hiện tại đang ở cửa tập đoàn của ông ta...

Lúc này hai chân Quách Giai Hoài run cầm cập, sắp đứng không vững rồi.

Trung tâm quốc tế Thịnh Hải là hạng mục kiếm tiền nhất của bất động sản Quách thị, doanh thu chiếm hơn một nửa. Nếu bây giờ bán cho người khác tương đương với việc đem cây hái ra tiền này, chắp tay dâng cho người ta.

Nhưng mà......

Vừa rồi trong điện thoại có nói với ông ta, ông ta không thể không làm theo.

Vị đại nhân vật kia một tay che trời, chỉ cần hắn nói một câu, bất động sản Quách thị trong nháy mắt sẽ bị diệt...

Ông ta không kịp nghĩ nhiều, cắn răng một cái liều mình quyết định.

Tô Trường Phong đang ngồi trên sô pha.

Lúc này, Quách Giai Hoài mang theo Lưu Tiểu Ảnh vội vàng chạy ra ngoài.

“Cha, cha đến thật đúng lúc.”

Nhìn thấy Quách Giai Hoài, Quách Khôn nhất thời được tiếp thêm sức mạnh.

Cho dù đối mặt với Đao đường chủ ông ta cũng không sợ. Phải biết rằng, Đao đường chủ ở trước mặt Quách Giai Hoài, cũng phải nể mặt ông ta ba phần.

“Cha, biểu hiện hôm nay của Đao đường chủ làm con rất thất vọng, cha mau gọi những người khác đến xử Tô Trường Phong!”

"Con muốn tra tấn anh ta, chặt chân anh ta, dùng thịt của anh ta cho chó ăn!"

Lời của Quách Khôn còn chưa nói xong.

Bốp!

Quách Giai Hoài liền tát một cái thật mạnh vào mặt của Quách Khôn.

“Mày câm miệng cho tao!”

“Cha...... Cha đánh con làm gì?" Quách Khôn vẻ mặt oan ức, không dám tin vào mắt mình. Từ nhỏ đến lớn, Quách Giai Hoài nhiều lắm là nghiêm khắc phê bình hắn vài câu, chưa bao giờ ra tay động thủ.

Quách Giai Hoài không có thời gian để ý đến hắn, bước nhanh tới trước mặt Tô Trường Phong.

Ông ta không biết Tô Trường Phong, nhưng hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, Tô Trường Phong chính là người mà ông ta không thể động vào

“Quách mỗ, bái kiến Tô tiên sinh." Quách Giai Hoài khom lưng cúi đầu, tư thái cực kỳ khiêm tốn.

Tô Trường Phong nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Đồ vật đâu?”

Quách Giai Hoài vội vàng đem toàn bộ hợp đồng của trung tâm quốc tế Thịnh Hải đưa cho anh: "Đều ở đây. Ngài yên tâm, tất cả thủ tục tôi sẽ sắp xếp người trong vòng một ngày sẽ làm xong.”

Tô Trường Phong gật đầu: "Rất tốt.”

Quách Giai Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn tổn thất một cây sung hái ra tiền, nhưng công ty bất động sản Quách thị vẫn còn, về sau sẽ không sợ không có tiền kiếm.

“Tô tiên sinh, ngài xem còn có cái gì cần tôi làm không?”

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng.

“Có một việc, cần ông tự mình động thủ.”

“Tô tiên sinh xin phân phó, có thể cống hiến sức lực cho Tô tiên sinh là vinh hạnh của tôi.”

Tô Trường Phong nói: "Con trai ông, hôm qua ở ngân hàng Hưng Quốc tát vợ tôi một bạt tai.”

“Cho nên, tôi muốn ông tự mình đánh gãy hai tay hắn.”

Bùm!

Quách Giai Hoài thiếu chút nữa té xỉu.

Tên khốn kiếp Quách Khô này, lại gây ra họa lớn như vậy?

Ông ta cảm thấy nỗi da gà, đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Trường Phong lại bắt ông ta bán Thịnh Hải.

Không để tập đoàn Quách thị đóng cửa, đã là thủ hạ lưu tình rồi.

Nghĩ vậy, lửa giận của Quách Giai Hoài bốc cháy lên.

"Đưa tôi cái rìu cứu hỏa."

Lưu Tiểu Ảnh ngây ngẩn cả người “Chủ tịch......”

“Lỗ tai cô điếc à?” Quách Giai Hoài quát.

Lưu Tiểu Ảnh không dám cãi lời, chỉ có thể chạy đi lấy rìu cứu hỏa đưa cho Quách Giai Hoài.

“Cha...... Cha muốn làm gì......" Quách Khôn trắng mặt, từng bước từng bước lui về phía sau.

Quách Giai Hoài cắn răng, gằn từng chữ: "Con trai, đừng trách cha, ai bảo con chọc người không nên chọc, cha cũng không giúp được con.”

Nói xong, ông ta vung rìu cứu hỏa đập vào tay Quách Khôn......

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn khắp tập đoàn Quách thị.

Tống Thanh Ca quay đầu, không dám nhìn.

Hai tay Quách Khôn, bị Quách Giai Hoài đập nát, máu tươi đầm đìa rơi đầy đất......

Quách Khôn đau đến hôn mê bất tỉnh.

“Tô tiên sinh, cho tôi một ngày, tất cả mọi chuyện sẽ xử lý xong." Quách Giai Hoài cẩn thận nói.

Tô Trường Phong gật gật đầu.

“Được.”

“Làm không tệ.”

Nếu sự tình đã xong xuôi, Tô Trường Phong liền nói với Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, chúng ta đi thôi.”

“...... Ừ......”

Tống Thanh Ca lúc này còn có chút mơ hồ, đi theo Tô Trường Phong ra ngoài.

Đợi đến khi hai người rời đi, Quách Giai Hoài mới dám gọi cấp cứu......

Bên trong thang máy.

Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.

“Trên mặt anh dính gì à?" Tô Trường Phong trêu chọc nói.

Tống Thanh Ca bĩu môi, hừ một tiếng: "Hình như em càng ngày càng không hiểu anh.”

"Sao nhiều người sợ anh thế?"

Tô Trường Phong cười cười: "Anh đã nói với em rất nhiều lần, anh là Thương Long Chiến Thần, bọn họ đương nhiên phải sợ anh rồi.”

“Thôi, không nói thật với em thì thôi. Mỗi lần đều qua loa lấy lệ như vậy." Tống Thanh Ca đánh chết cũng không tin, hắn là Thương Long Chiến Thần.

Tô Trường Phong cười khổ, "Đao đường chủ vừa rồi, chắc là trước đây bị chiến hữu của anh xử lí cho nên nhìn thấy mới sợ anh như vậy.”

“Về phần Quách Giai Hoài, là bởi vì công ty kinh doanh không sạch sẽ, sợ bị anh bắt được nhược điểm, cho nên mới cúi đầu trước chúng ta.”

Tống Thanh Ca cũng không nghĩ nhiều, thở dài: "Nhưng chúng ta vẫn không thể thuê văn phòng ở đây. Đau đầu quá......”

Cô cũng không biết, vừa rồi Quách Giai Hoài đưa cho Tô Trường Phong là cái gì.

Tô Trường Phong cười cười: "Không sao, anh sẽ tìm Quách tổng nói chuyện, anh nghĩ ông ấy sẽ đồng ý.”

Anh cũng không đem chuyện thu mua trung tâm quốc tế Thịnh Hải nói cho cô biết, kẻo lại phải giải thích nữa ngày với cô..

Hai người vừa trò chuyện, vừa xuống thang máy, đi tới cửa cao ốc.

Vừa vặn, Tống Thanh Mạn cũng ở cửa.

Nhìn thấy Tô Trường Phong bình yên vô sự, Tống Thanh Mạn rất là hồ nghi.

“Sao anh còn ở đây, Không phải Khôn thiếu đã xử lí anh rồi sao?”

Tô Trường Phong nhìn cô ta một cái, lười giải thích với cô ta, chuẩn bị đón xe đưa Tống Thanh Ca rời đi.

Thấy Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca đều không thèm để ý tới mình, Tống Thanh Mạn tức giận không chỗ phát tiết.

“Tô Trường Phong, anh điếc sao? Tôi đang nói chuyện với anh!”

Tô Trường Phong vẫn không để ý tới cô ta.

Tống Thanh Ca tức điên lên: "Tô Trường Phong, tôi thật không rõ, rốt cuộc anh tài giỏi đến đâu cơ chứ?"

"Đến bây giờ ngay cả công việc đàng hoàng cũng không có, ngay cả phế vật cũng không bằng!"

"Ngoại trừ có thể đánh nhau, anh còn có thể làm gì?"
Chương 34 Xảy ra chuyện lớn

“Anh nói Tống thị chúng tôi cút khỏi Thịnh Hải?" Tống Thanh Mạn thiếu chút nữa cười phun ra.

“Tô Trường Phong, tôi cảm thấy anh thật sự có bệnh rồi.”

“Trung tâm quốc tế Thịnh Hải là do anh làm chủ sao? Anh nghĩ anh là ai?”

Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Ngày mai cô sẽ biết tôi có phải hay không.”

Lúc này, vừa vặn một chiếc taxi chạy tới, Tô Trường Phong kéo Tống Thanh Ca lên xe, nghênh ngang rời đi.

Tống Thanh Mạn đứng ở ven đường, nhìn chiếc taxi biến mất, hừ lạnh hai tiếng: "Thật là nực cười. Quan hệ giữa tôi và Khôn thiếu là gì anh có thể tưởng tượng được sao.”

Kỳ thật, Tống Thanh Mạn sở dĩ có quan hệ với Quách Khôn, hoàn toàn là bởi vì cô ta nhiều lần chủ động hiến thân. Nếu không, lấy thực lực Quách gia, sao có thể để mắt tới Tống gia.

Nhà họ Tống.

Lúc ăn cơm, Tống Thanh Mạn đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho mọi người Tống gia nghe.

“Tô Trường Phong cho rằng hắn là ai, nói ngày mai Tống gia chúng ta cút ra khỏi trung tâm Thịnh Hải, thật sự là cười chết người." Tống Thanh Mạn khinh thường nói.

Tống Thế Ân nhíu mày hỏi: "Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong đi Thịnh Hải Quốc Tế làm gì?”

Tống Thanh Mạn sửng sốt.

Đúng vậy, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này chỉ lo đả kích hai người họ.

Đôi mắt lão phu nhân chớp động: "Tòa nhà C quốc tế Thịnh Hải là tòa nhà văn phòng, bọn họ đi tìm Quách tổng, chẳng lẽ là muốn thuê văn phòng mở công ty?"

Chà.

Mọi người Tống gia đều biến sắc.

“Thanh Mạn, con hỏi thăm một chút đi." Tống Thế Ân nói.

Tống Thanh Mạn suy nghĩ một hồi sau đó bấm một cú điện thoại.

Cô quen biết không ít người ở bất động sản Quách thị, muốn biết một chút tin tức không phải là khó.

Nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt Tống Thanh Mạn khiếp sợ: "Bà nội, ba, Lưu trợ lý nói, Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca đi Thịnh Hải Quốc Tế là muốn thuê văn phòng mở công ty, công ty cũng đã đăng ký xong, là một công ty mậu dịch."

“Cái gì?" Lão phu nhân và Tống Thế Ân đều rất kinh ngạc.

Bọn họ vốn tưởng rằng, Tống Thanh Ca rời khỏi Tống gia, chỉ có thể mở một quán mì nhỏ qua ngày.

Nhưng ai ngờ, Tống Thanh Ca lại muốn tự mình mở công ty, hơn nữa giống như Tống gia, cũng là mở một công ty mậu dịch.

“Có điều, Tô Trường Phong đắc tội Khôn thiếu, tập đoàn Quách thị không thể để bọn họ vào trung tâm Thịnh Hải." Tống Thanh Mạn rất nắm chắc điểm này.

Tống Thế Ân cùng lão phu nhân đều không nói gì.

Họ đang nghĩ đến một vấn đề khác.

Trầm mặc một lát, Tống Thế Ân nói: "Mẹ, công ty này của Tống Thanh Ca chúng ta không thể để cho nó mở được. Con có loại dự cảm không tốt, nếu để cho nó thuận lợi thành lập, về sau có thể sẽ ảnh hưởng đến công ty chúng ta."

“Như vậy đi, ngày mai con sắp xếp để người ta tạo chút phiền toái cho nó.”

Lão phu nhân híp mắt, quải trượng trong tay gõ gõ mặt đất.

Trầm mặc trong chốc lát, bà ta mở mắt nói: "Không cần, để công ty bọn họ thành lập thuận lợi đi.”

“Nhưng mà..." Tống Thế Ân vẻ mặt lo lắng.

Chờ sau này công ty Tống Thanh Ca phát triển một thời gian, chúng ta có rất nhiều cách có thể đem công ty này thu mua vào Tống thị."

“Cứ như vậy, còn có thể đẩy mạnh thực lực của Tống thị, chẳng lẽ không phải tốt hơn sao?”

Tống Thế Ân và Tống Thanh Mạn vừa nghe, ánh mắt đều sáng lên.

Nhà cũ Tô gia.

Buổi tối hôm đó, Tô Trường Phong liền nhận được điện thoại của Quách Giai Hoài.

Tô tiên sinh, thủ tục của trung tâm quốc tế Thịnh Hải đã làm xong, đã chuyển sang tên ngài.

Mặt khác, bất động sản Quách thị, trước sáng mai nhất định sẽ dọn ra khỏi cao ốc.

Tô Trường Phong nói: "Không cần, công ty của ông tiếp tục ở lại Thịnh Hải, trung tâm Thịnh Hải vẫn do ông quản lý, tôi sẽ dựa theo giá thị trường trả phí quản lý cho ông.”

“Không dám không dám." Quách Giai Hoài bổng dưng được ưu ái nên không dám tin vội lên tiếng nói tiếp: “Ngài có thể giao Thịnh Hải cho tôi quản lý, tôi đã cảm kích vạn phần rồi.”

Quách Giai Hoài cũng không phải kẻ ngốc, nếu như có thể mượn chuyện này ôm lấy đùi Tô Trường Phong, đó quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Tô Trường Phong lại nói: "Mặt khác, có chuyện nhờ ông giúp tôi xử lý một việc.”

“Tô tiên sinh, mời nói.”

“Sáng mai, ông đuổi công ty Tống Thanh Mạn ra khỏi trung tâm Thịnh Hải, sau này để công ty của vợ tôi ở đó.”

Quách Giai Hoài sửng sốt.

Ông ta đã điều tra Tống Thanh Ca cho nên biết quan hệ giữa cô và Tống gia. Nhưng Tô Trường Phong vừa nói như vậy, liền đoán được xích mích giữa bọn họ.

"Tô tiên sinh, ví trí chỗ tầng kia không tốt lắm, chi bằng công ty của vợ ngài chuyển đến tầng lầu của tôi đi?"

Tô Trường Phong nói: "Không cần. Tôi thích văn phòng Tống gia.”

Quách Giai Hoài vỗ ngực nói: "Vâng, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, để ngài hài lòng!"

Cúp điện thoại, Tô Trường Phong đi vào trong phòng.

“Anh lén lút gọi điện thoại cho ai vậy?" Tống Thanh Ca lườm hắn một cái.

Tô Trường Phong cười cười: "Thanh Ca, sáng mai chúng ta đến trung tâm Thịnh Hải tham quan văn phòng công ty đi.”

Tống Thanh Ca ngẩn người: "Tham quan văn phòng công ty nào?”

Tô Trường Phong cười nói: "Đương nhiên văn phòng do em mở rồi.”

.Tống Thanh Ca có chút im lặng: "Quách tổng lại không ký hợp đồng với em, lấy đâu ra văn phòng?”

Tô Trường Phong nói: "Sáng mai em đi sẽ biết.”

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Tống Thanh Mạn lái xe thể thao Porsche, dừng ở dưới lầu cao ốc, ngâm nga vừa hát vừa lên thang máy.

Nghĩ đến chuyện của Tống Thanh Ca tâm tình của cô ta vô cùng thoải mái.

Hả?

Khi cô đi tới cửa công ty, bỗng nhiên sửng sốt.

“Đây...... chuyện gì vậy?”

Tại sao nhân viên đều đứng ở bên ngoài a, bàn làm việc và thiết bị, toàn bộ bị ném ra ngoài chồng chất một đống ở hành lang.

Tống Thanh Mạn lạnh lùng nói: "Chuyện gì xảy ra?”

Các nhân viên nhìn thấy Tống Thanh Mạn, nhao nhao vây quanh: " Quản lý Tống, đã xảy ra chuyện. Vừa rồi quản lý tòa nhà tới nói, trong vòng một giờ công ty chúng ta đem tất cả đồ đạc từ nơi này chuyển đi, nếu không, bọn họ sẽ xử lý như rác thải.”

“...... "Tống Thanh Mạn tức đến nổ tung.

Cô lấy di động ra, vội vàng gọi điện thoại cho Tống Thế Ân, “Ba ba mau tới công ty, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Tống Thế Ân ngáp một cái, tối hôm qua ông ta chơi mạt chược cả đêm, còn chưa rời giường.

“Quản lý muốn đuổi chúng ta ra khỏi trung tâm Thịnh Hải!”

“Cái gì!”

Tống Thế Ân hoàn toàn tỉnh ngủ lập tức từ trên giường bò dậy......

Mười phút sau, ông ta liền ở tòa nhà công ty.

Nhìn thấy hiện trường hỗn độn, mặt mày ông ta tối sầm xuống.

Khốn nạn!

"Tống thị chúng ta hàng năm đều đúng hạn nộp tiền thuê, bọn họ dựa vào cái gì đuổi chúng ta ra ngoài?”

Tống Thế Ân lạnh mặt, xoay người muốn lên lầu đi tìm Quách Giai Hoài.

Nhưng lúc này, có vài người tiến về phía ông ta.

“Là ta tôi bảo bọn họ làm đấy, có chuyện gì sao?”

Chỉ thấy, chủ tịch bất động sản Quách thị Quách Giai Hoài, cùng với một đám lãnh đạo cao cấp của công ty, đi tới trước mặt Tống Thế Ân.

Nhìn thấy Quách Giai Hoài, Tống Thế Ân nhất thời ỉu xìu.

“Quách tổng...... Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”

“Chúng tôi đều tuân thủ quy định ở đây, không thiếu bất kỳ phí nào, sao lại đuổi công ty chúng tôi?”

Quách Giai Hoài nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Ai nói không có lý do?”

"Tôi nhận được khiếu nại của các công ty khác trong tòa nhà này, công ty ông chiếm dụng đường hầm phòng cháy chữa cháy trong thời gian dài, kéo loạn nguồn điện, tự tiện sử dụng thiết bị phòng cháy chữa cháy, tạo thành tai họa ngầm rất lớn cho cả tòa nhà."

“Cho nên, công ty quyết định cho công ty rời khỏi cao ốc.”

Nói xong, Quách Giai Hoài nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Ông còn nửa giờ để chuyển đồ.”

“……”

Lúc này Tống Thế Ân kích động đến mức chỉ muốn giết người.
Chương 35 Con hoang

Cái quái gì thế này?

Đây rõ ràng là đang mượn cớ.

Quách Giai Hoài nói mấy lý do này, đều không có lý do nào chính đáng, mấy cái ông ta nói công ty nào cũng làm như thế, công ty dịch vụ vẫn luôn làm như không thấy, ngầm đồng ý.

“Quách tổng, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự!" Tống Thế Ân cắn răng nói.

Hôm nay Tống thị bị đuổi ra khỏi nơi này, sẽ là tổn thất lớn đối với danh dự của công ty, chỉ sợ chuyện này không tới một ngày sẽ truyền khắp Hàng Thành......

Quách Giai Hoài híp mắt, dán vào tai ông ta thản nhiên nói: "Được, vậy tôi sẽ nói cho ông biết.”

“Tống gia các ngươi đắc tội với người không thể trêu vào.”

“Hiểu chưa?”

Nói xong, Quách Giai Hoài mang theo một đám người nghênh ngang rời đi.

Tống Thế Ân đứng đó, trong lòng vừa tức vừa mơ hồ.

“Tống gia đắc tội với ai?”

“Ai là người chúng tôi không thể trêu vào?!”

“Ông nói cho tôi biết đi!”

Tống Thế Ân thật sự nhịn không được, ở trước mặt mấy chục nhân viên, lớn tiếng quát.

“Đương nhiên là tôi, tôi là người mà các người không thể trêu vào.”

Một đạo thanh âm trầm ấm, cách đó không xa truyền đến.

Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca chẳng biết lúc nào, xuất hiện ở cửa công ty.

Tống Thế Ân và Tống Thanh Mạn đang một bụng tức giận, thấy hai người không mời tự tới tự nhiên càng thêm chướng mắt.

Tô Trường Phong cười cười, "Chúng ta đến văn phòng thôi.”

Tống Thanh Mạn nói: "Anh có bệnh không? Nơi này là công ty Tống thị, mắt bị mù sao?”

Tô Trường Phong nhếch khóe miệng: "Nếu nơi này là văn phòng của Tống thị, vì sao các người lại bị người ta đuổi ra?"

"Tống Thanh Mạn, cô còn nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã nói với cô những gì không? Tôi nói, hôm nay Tống gia sẽ bị đuổi khỏi đây, không sai chứ?"

“Anh......!”

Cha con Tống Thanh Mạn tức giận run rẩy.

“Thanh Ca, nơi này sau này sẽ là nơi làm việc của công ty chúng ta, chúng ta vào xem bố trí thế nào đi.”

Tô Trường Phong kéo Tống Thanh Ca, đi qua trước mặt Tống Thanh Mạn.

Tống Thanh Mạn ngăn bọn họ lại.

“Đừng diễn trò. Ai nói nơi này cho các ngươi thuê? Cho dù Tống gia dọn ra ngoài, cũng không tới phiên hai người tới nơi này!”

“Đương nhiên là tôi nói rồi!”

Một đạo thanh âm truyền đến, chỉ thấy Quách Giai Hoài mang theo mấy cao tầng, lại tới nữa.

Nhìn thấy Tô Trường Phong, ông ta vội vàng co giò nhào tới.

“Tô tiên sinh, tôi lập tức phái người quét dọn nơi này cho ngài, cam đoan dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi.”

Nói xong, ông ta còn liếc thoáng qua đám người Tống thị.

“...... " Tống Thế Ân.

“...... " Tống Thanh Mạn.

Phụt!

Tống Thế Ân bị tức khí huyết cuồn cuộn, chỉ cảm thấy từ dưới yết hầu một ngụm máu tươi phun ra ngoài......

“Cha, cha không sao chứ!" Tống Thanh Mạn khóc, gấp gáp la to.

Quách Giai Hoài không thèm để ý tới bọn họ, chỉ thản nhiên nói: "Hai người còn mười phút.”

Nói xong, vẻ mặt ông ta tươi cười nhìn Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca: "Tô tiên sinh, Tống tiểu thư, mời, tôi dẫn hai người tham quan nơi này một chút.”

“Được.”

Tô Trường Phong lôi kéo Tống Thanh Ca, cùng đám người Quách Giai Hoài đi vào văn phòng......

Bệnh viện số 1 Hàng Thành.

Trong phòng bệnh, Tống Thế Ân nằm ở trên giường, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Lão phu nhân ngồi ở một bên, còn Tống Thanh Mạn và Tống Khải chia làm hai bên.

Tống Khải ngồi trên xe lăn, còn không thể đứng thẳng, lúc trước hắn bị Tô Trường Phong đạp gãy hai chân, đến bây giờ vẫn chưa khỏi.

Mẹ, Tống Thanh Ca không biết dùng biện pháp gì, giải quyết Quách Giai Hoài. Hôm nay bọn con bị bọn họ khi dễ thật quá mất mặt!" Tống Thế Ân đau lòng nói.

Tống Khải hừ lạnh một tiếng: "Đồ đê tiện kia còn có thể dùng biện pháp gì, đương nhiên là hiến thân rồi!"

"Anh cả nói rất đúng, Tống Thanh Ca chính là đồ đê tiện, vì mục đích không từ thủ đoạn, bằng không sáu năm này, cô ta đã sớm bị chết đói rồi!"

Lão phu nhân híp mắt, cây gậy đập thình thịch xuống đất.

“Xem ra, là tôi coi thường Tống Thanh Ca.”

Bà ta lạnh lùng nói: "Nhưng không sao, chúng ta không cần gấp, công ty của cô ta sớm muộn gì cũng là của chúng ta, thứ chúng ta đợi là thời gian, chờ béo lên, sẽ làm thịt.

“Đúng, cô ta bay càng cao, ngã càng thảm!”

"Lần này nhất định phải phá hủy Tống Thanh Ca triệt để, để cho cô ta chết không có chỗ chôn!"

Trung tâm Quốc tế Thịnh Hải.

Quách Giai Hoài tự mình đưa Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong xuống dưới lầu, nhìn thấy bọn họ rời đi, mới dám trở về.

"Chủ tịch, người kia... rốt cuộc có thân phận gì vậy? vì sao ngài lại khách khí với hắn như vậy?"

Quách Giai Hoài lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Hắn là ngươi mà tôi không dám trêu vào, không riêng gì ngươi tôi, sợ là toàn bộ Hàng Thành này cũng không ai dám chọc hắn!"

“Sau này, không nên hỏi, cũng không nên nhắc!”

Mấy vị cao tầng đều hít một hơi khí lạnh, không dám tiếp tục hỏi nữa......

Trên đường.

Tô Trường Phong và Tống Thanh Ca lần không đón xe mà lựa chọn đi bộ trở về.

“Trường Phong, tối hôm qua anh gọi điện thoại cho Quách tổng phải không?" Tống Thanh Ca nói.

Tô Trường Phong sửng sốt: "Sao em biết?”

Tống Thanh Ca hừ một tiếng: "Đương nhiên. Bằng không, Tống thị làm sao có thể bị đuổi ra được. Nhất định là tối hôm qua Quách tổng đã ra lệnh.”

Tô Trường Phong cười cười, "Có thể nói như vậy.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa." Tống Thanh Ca kéo cánh tay Tô Trường Phong, thúc giục:" Hôm nay chúng ta đi đón Tô Tô tan học đi.”

“Được." Tô Trường Phong vui mừng miệng cười toạt ra ngoài..

Sau khi định cư ở nhà cũ Tô gia, Tống Thanh Ca liền tìm một nhà trẻ gần đó, đưa Tô Tô vào học.

Nhà trẻ Golden Apple

Lúc này, sắp đến giờ tan học, trước cửa trường đã có rất nhiều xe sang đứng đón bọn trẻ.

Nhà trẻ này là nhà trẻ quý tộc, giá cả cũng được cho là đắt nhất Hàng Thành. Tống Thanh Ca không muốn bởi vì điều kiện hiện tại không tốt, chậm trễ việc giáo dục con cái.

Rất nhanh, bọn nhỏ dưới sự hướng dẫn của giáo viên, tay trong tay đi ra.

"Mẹ ơi!"

“Cha cha!”

Tô Tô thấy Tống Thanh Ca và Tô Trường Phong tới đón mình, đôi mắt to vui vẻ híp lại thành một đường thẳng.

Tống Thanh Ca mỉm cười đi tới.

Nhưng đúng lúc này, có một tiểu mập mạp bỗng nhiên vọt tới, phanh một cái, đem Tô Tô đẩy trên mặt đất.

Đầu Tô Tô đập xuống đất, sưng đỏ lên, con bé oa oa khóc to.

Tiểu mập mạp đứng ở đó, vẻ mặt vênh váo hung hăng: "Con hoang chết tiệt kia, khóc cái gì mà khóc!”

“Tô Tô không phải con hoang, Tô Tô có ba mẹ." Tô Tô vừa khóc, vừa dùng bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lem luốt khắp mặt.

Tiểu mập mạp hừ một tiếng: "Mẹ tao nói, mẹ mày là hồ ly lẳng lơ, đi với người đàn ông khác sinh ra mày, cho nên mày là đồ con hoang.”

“Cháu làm gì vậy!”

Tống Thanh Ca thấy Tô Tô bị đẩy, vừa tức vừa đau lòng, vội vàng đi qua, ôm cô bé vào trong ngực.

Tô Tô khóc rất thương tâm, ghé vào trong ngực Tống Thanh Ca, đáng thương nói: "Mẹ, Tô Tô không phải con hoang..... Tô Tô không phải con hoang......”

Tống Thanh Ca nhìn cái đầu bị xưng đỏ của cô bé đau lòng thổi thổi.

“Tô Tô có ba mẹ, đừng nghe người ta nói hươu nói vượn.”

“Nó chính là con hoang, mẹ tôi nói như vậy!”

Tiểu mập mạp thấy Tống Thanh Ca tới, không chỉ không sợ, còn vô cùng kiêu ngạo mà nói to hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom