• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (8 Viewers)

  • Chương 309-314

Chương 309: Nam Giang khinh thường Giang Đông

Anh ta đã thấy rất rõ, Từ Hiểu Bắc không có kiêu căng hay hống hách gì, nhưng từ Giang Đông đến Nam Giang, chắc chắn là muốn tranh giành cho sinh viên Giang Đông một phen, đó mới chính là điểm yếu của cậu ta.

Thấy rõ điều đó, Chung Thần lại tiếp tục châm thêm dầu: “Từ trước đến nay Lâm Mộng Đình vẫn luôn là kẻ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, người ta muốn gì có đó, làm gì thèm quan tâm đến những người như chúng ta. Hôm nay tôi muốn cho cô ta một cơ hội để tiếp xúc với cậu Từ đây. Nhà họ Từ ở Giang Đông có gia thế lớn cỡ nào, cậu Từ cũng là người tuấn tú nho nhã, cô ta cũng phải nể nang một hai chứ. Không ngờ cô ta lại nói rằng cậu ấm Giang Đông không bằng một phần ngàn chồng chưa cưới của cô ta”.

Cuối cùng Từ Hiểu Bắc cũng tái mặt, tức giận nói: “Chồng chưa cưới của chị ta là ai?”

“À, là một tên xuất thân nghèo hèn, bám vào nhà họ Lâm ở rể, bây giờ mặt ngước lên tận trời!”, Chung Thần nói: “Họ Lý, hình như tên là… Lý Dục Thần”.

Từ Hiểu Bắc uống cạn một ngụm rượu trong ly, giọng căm tức nói: “Hừ, hôm nào tôi phải đi gặp tên Lý Dục Thần đó mới được!”

Chung Thần thấy đã đạt được mục đích rồi thì không nói tiếp nữa, chuyển lời: “Cậu Từ, chúng ta qua kia ngồi đi, lát nữa còn những tiết mục mà anh Viên sắp xếp”.

Hôm nay anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ Viên Thế Kiệt giao, hơn nữa còn móc nối được quan hệ với cậu Từ Giang Đông, trước mắt, Từ Hiểu Bắc này rất dễ nói chuyện, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, thì không khó lợi dụng.

Có nhà họ Viên Tiền Đường cùng với nhà họ Từ Giang Đông hỗ trợ, Chung Thần cảm thấy cái ngày nhà họ Chung phất lên đã không còn xa.

Đúng lúc này, anh ta nhận được điện thoại từ Lâm Mộng Đình.

Biết Lâm Mộng Đình đồng ý tới tham gia lễ hội chào đón tân sinh viên, Chung Thần cảm thấy hết sức bất ngờ.

Nhưng anh ta suy nghĩ, sau đó lập tức có cách.

Anh ta gọi điện thoại cho Viên Thế Kiệt, sau khi được đồng ý thì tìm đến Từ Hiểu Bắc, nói.

“Cậu Từ, tôi càng nghĩ càng giận, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Thế này nhé, cậu ở đây chờ, tôi phải gọi Lâm Mộng Đình tới, à không, mời đến, dù có bắt tôi phải quỳ xuống trước mặt cô ta tôi cũng chấp nhận. Hôm nay là tiệc chào đón cậu Từ, tôi nhất định phải mời được”.

Từ Hiểu Bắc cau mày, nói: “Không cần thiết lắm đâu, tôi là người Giang Đông, ngày đầu tiên đến Tiền Đường, không cần thiết phải làm vậy. Muốn lấy lại thể diện thì sau này vẫn còn cơ hội”.

Chung Thần nói lại: “Cậu Từ, cậu khoan dung độ lượng, nhưng tôi thì không. Vì cậu là người Giang Đông nên chúng tôi càng phải tận tình hơn. Chuyện này cậu đừng xen vào, để tôi”.

Dứt lời, anh ta không quan tâm tới Từ Hiểu Bắc, bèn rời khỏi câu lạc bộ Hồ Tân.

Một người đàn ông trung niên từ trong góc đi ra, đi tới bên cạnh Từ Hiểu Bắc, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tôi có nghe được cuộc đối thoại của hai người. Họ Chung này nịnh nọt quá đà, cậu chủ nhất định phải cẩn thận”.

Từ Hiểu Bắc gật đầu: “Tôi biết, người này không thể thân. Nhưng tôi mới đến đây ngày đầu tiên, không thể khiến người Giang Đông mất mặt. Cô gái đó tới thì không sao, nếu không đến, tôi lại phải đi tìm gặp thử, cả tên chồng chưa cưới rách nát kia nữa”.

Người đàn ông trung niên nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng có lẽ vì thân phận nên cuối cùng vẫn không nói ra.

Lâm Mộng Đình bắt xe, đi tới cửa câu lạc bộ Hồ Tân.

Chung Thần đã sớm ở đó chờ, ân cần mở cửa xe cho cô, còn muốn trả tiền xe thay cô.

Lâm Mộng Đình nói mình đã trả tiền rồi.

Chung Thần nói: “Ai da Mộng Đình, cuối cùng cô cũng tới rồi. Cô mà còn không tới thì tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ”.

Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: “Chuyện gì có thể làm khó được chủ tịch Chung thế?”

Chung Thần nói: “Cô không biết đâu, cậu ấm vừa tới ấy tôi không dám trêu vào! Người ta là tai to mặt lớn Giang Đông, con trai của Mãnh Hổ Từ Thông. Cậu Từ đó chỉ muốn gặp cô, nghe nói cô không đến nên đang tức giận bên trong đấy!”

Lâm Mộng Đình cau mày nói: “Gặp tôi để làm gì? Tôi đâu có biết cậu ta".

“Cô Lâm của tôi ơi, cô không biết danh tiếng của mình ư? Cô là hoa khôi trường chúng ta, là cô cả gia đình giàu có nhất thành phố Hòa, tiếp đón Từ Hiểu Bắc mà cô không đến, tất nhiên là cậu ta phải nổi giận rồi. Cậu ta còn nói Nam Giang chúng ta khinh thường sinh viên đến từ Giang Đông, còn nói cô chọn thằng khố rách áo ôm làm chồng tương lai, đang muốn tìm chồng chưa cưới của cô kiếm chuyện nữa kìa!”

Lâm Mộng Đình vốn đang bình tĩnh, nhưng vừa nghe tới “chồng chưa cưới khố rách áo ôm” thò trên mặt lập tức phủ sương lạnh.

“Hừ, tôi muốn nhìn xem con trai Mãnh Hổ Giang Đông thì có gì đặc biệt hơn người! Đừng để cha là mãnh hổ, con lại là bao cỏ!”
Chương 310: Không có thiệp mời

Lý Dục Thần và Đinh Hương cùng đến câu lạc bộ Hồ Tân, nhưng lại bị lễ tân ngăn cản.

Lý Dục Thần nói mình là sinh viên Nam Giang, tới tham gia buổi tiệc chào đón tân sinh viên.

Lễ tân quan sát bọn họ vài lần, trông cũng giống sinh viên, bèn nói: “Hai người có thiệp mời không?”

Lý Dục Thần không ngờ tham dự buổi tiệc chào đón sinh viên mới còn phải có thiệp mời, bèn nói: “Không có”.

“Thế thì ngại quá, không có thiệp thì tôi không thể cho hai người vào được. Hoặc là hai người có thể gọi cho ai đó bên trong, nhờ người ta ra đón”, lễ tân nói.

Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Mộng Đình.

Đúng lúc này, bên trong có hai thanh niên vừa nói vừa cười đi ra.

Nữ nói: “Lâm Mộng Đình đó đúng là nực cười, nghĩ mình là ai mà mặt mũi của cậu Từ Giang Đông cũng không chịu nể”.

Nam nói: “Cô ta còn tưởng mình là cô cả đấy, nhà họ Lâm ngày xưa mạnh thật đấy, nhưng giờ thì sao, đắc tội với nhà họ Viên thì sẽ sụp đổ ngay thôi. Để tôi xem sau này cô ta có thể dùng cái gì để hống hách nữa!”

Cô gái kia cười duyên nói: “Ngày xưa anh theo đuổi cô ta bị từ chối, nên mới mong nhà họ Lâm mau phá sản để anh tranh thủ luồng lách vào chứ gì?”

Nam cười hà hà, nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh lên, không thì lỡ mất trò hay đấy!”

Hai người vội vàng đi ra ngoài.

Ngoài cửa là một chiếc xế hộp đắt tiền, cửa xe mở ra, một thanh niên bước xuống.

“Cậu Hướng, sao giờ cậu mới tới vậy, thiếu mỗi mình cậu thôi đấy”, một nam một nữ ra cửa chào đón.

“Trong nhà có việc, không dứt ra được”.

Người bước xuống xe tên là Hướng Binh, là nhà giàu đời thứ hai nổi tiếng ở Tiền Đường, đang học ở Nam Giang.

Đi ra đón anh ta, nam tên Cù Hạo Dân, nữ tên Vương Văn Tĩnh.

“Cậu Hướng, cậu không đến thì buổi tiệc này không trọn vẹn rồi, cậu Từ nhà người ta là hổ xuống đồng bằng, ít nhiều gì chúng ta cũng phải cho chút thể diện”, Cù Hạo Dân nói.

“Thì có hai người ở đây mà”, Hướng Binh nói: “Lâm Mộng Đình thì sao, cô cả nhà người ta là hoa khôi trong trường, đó mới gọi là nể mặt, chứ tôi thì nể cái gì".

“Ha, thôi khỏi nói. Lâm Mộng Đình đó đã chọc tức cậu Từ rồi. Cậu Từ người ta mời rượu, cô ta lại không thèm nể mặt, khiến tất cả mọi người đều sượng mặt”, Vương Văn Tĩnh nói.

Hướng Binh nói: “Không thể nào, Lâm Mộng Đình không phải là người kiêu ngạo như vậy, e là không phải chỉ có mời rượu đơn thuần đúng không?”

Vương Văn Tĩnh khoác tay Hướng Binh, dịu dàng nói: “Ai da anh Hướng đừng hỏi nữa, chúng ta đi lên thôi, tới trễ là lỡ mất trò hay đấy”.

Hướng Bình gật đầu, bèn cùng Vương Văn Tĩnh, Cù Hạo Dân cùng nhau đi vào.

Những lời bọn họ nói, Lý Dục Thần đều nghe thấy, tất nhiên lễ tân cũng nghe thấy.

Lễ tân chỉ vào Lý Dục Thần và Đinh Hương nói: “Hai người này cũng là sinh viên Nam Giang, nhưng không có thiệp mời, nếu mọi người có quen thì dẫn anh ta vào với”.

Vương Văn Tĩnh liếc mắt nhìn họ một cái, thấy họ ăn mặc bình thường thì khinh thường nói: “Ai mà quen biết họ? Đây là buổi tiệc cao cấp, cần có thiệp mời, không có tức là không được mời, tại sao chúng tôi phải dẫn vào!”

“Không có thiệp mời thì không được vào hả?”, Lý Dục Thần chỉ Hướng Binh: “Thế thì anh ta có hả?”

“Xí, anh mà đòi so với cậu Hướng nhà chúng tôi hả? Không hứng thau nước tự xem lại mình coi, có xứng xách dép cho cậu Hướng hay không?”, Vương Văn Tĩnh cười lạnh nói.

Cù Hạo Dân cũng mỉa mai nói: “Muốn chen chân vào giới thượng lưu thì phải có thực lực. Kiếp sau đầu thai lại đi nha!”

Hướng Binh nhíu mày, nói: “Quên đi, nếu đã là bạn học thì cùng vào đi”.

Hướng Binh đã nói như vậy, Cù Hạo Dân và Vương Văn Tĩnh cũng không tiện nói nhiều.

“Cậu Hướng, anh đúng là tấm lòng bồ tát, thảo nào người ta thường nói anh là người tốt”, Vương Văn Tĩnh lại nịnh nọt, vô cùng khinh bỉ nhìn Lý Dục Thần và Đinh Hương nói: “Cậu Hướng tốt bụng dẫn hai người vào. Lát nữa lên lầu đừng có nói là chúng tôi dẫn vào nhé, mấy người không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có!"

Dứt lời, lại kéo mạnh cánh tay Hướng Binh, dán chặt vào người anh ta, đi vào trong.

Lý Dục Thần cũng không quan tâm, kéo tay Đinh Hương đi vào.

Sau khi lướt qua hành lang, quản lý trông thấy góc mặt Lý Dục Thần thì cảm thấy quen quen, bèn đi tới hỏi lễ tân:

“Lúc nãy có ai mới vào thế?”

Lễ tân nói: “Là cậu Hướng”.

“Không phải, tôi hỏi hai người đằng sau ấy”.

“Tôi không biết, nói là sinh viên Giang Nam đến tham dự buổi tiệc, nhưng không có thiệp mời”.
Chương 311: Uống với tôi một ly

Quản lý dõi theo bọn họ mãi đến khi bọn họ đi vào thang máy.

Ngay khoảnh khắc ấy, quản lý bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra cách đây không lâu ở hội sở.

Đây chẳng phải là vị sát thần đã đánh Phó tổng Trương của tập đoàn Thông Ích liệt giường, đến cả ông lớn nhà họ Cao còn phải cư xử lịch sự lễ phép với anh hay sao!

Sao giờ tên kia lại đến đây?

Quản lý hoảng sợ, vội vàng chạy tới phòng làm việc của bà chủ Quan Nhã Lệ.

Trong phòng Vọng Hồ liên tục có người bước tới chào hỏi Hướng Binh, có thể nhận ra anh ta rất thu hút sự chú ý của người khác.

Có người thấy Lý Dục Thần đi với Đinh Hương bèn hỏi anh là ai, Vương Văn Tĩnh vội vàng giải thích không ngừng nghỉ: “Không liên quan tới chúng ta, bảo là học cùng trường với chúng ta, kiên quyết đi theo như bợ đít vậy”.

Thế là mọi người đều coi bọn họ thành kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, ánh mắt nhìn về phía họ đều là sự chế nhạo và khinh thường.

“Chậc, năm nào cũng có người như thế cả, da mặt dày thật đấy!”

“Có ai không muốn chen vào xã hội thượng lưu đâu chứ? Cho dù không chen chân vào được thì những gì thấy được cũng đủ bọn họ khoe khoang cả đời rồi!”

“Đừng nói nữa, này coi cô gái kia trông khá xinh xắn đấy chứ, biết đâu đã được cậu chủ nhà nào đó nhắm trúng rồi”.

“Thôi đi, là cậu nhắm rồi chứ gì?”

“Hôm nay nào có phần của tôi chứ, có cậu Từ ở Giang Đông ở đây thì mấy cô gái đó sẽ không liếc mắt nhìn tôi một cái đâu”.

“Không sao đâu, sự chú ý của cậu Từ giờ đang tập trung hết trên người Lâm Mộng Đình nên sẽ không quan tâm gì khác”.

“Lâm Mộng Đình thật không biết điều, chẳng thèm nể mặt cậu Từ gì cả, chắc sẽ có trò hay coi đó”.

“Cô ta tưởng nhà họ Lâm vẫn còn là nhà họ Lâm ở quá khứ à, bây giờ đừng bảo là cậu Từ, đến cả tôi cũng dám phun nước miếng lên người cô ta! Có gì hơn người đâu chứ, còn chẳng phải dựa vào mặt à!”

...

Từ Hiểu Bắc ngồi đằng kia, ung dung nhấm nháp ly rượu.

Lâm Mộng Đình ngồi đối diện gã, cô nhìn thẳng vào Từ Hiểu Bắc, không hề tỏ ra chút khiêm nhược.

“Xem ra lũ nhà giàu ở Nam Giang cô luôn xem thường học sinh Giang Đông bọn tôi nhỉ, đến cả một ly rượu cũng không chịu uống”, Từ Hiểu Bắc hơi tức giận nói.

Lâm Mộng Đình cười khẩy đáp trả: “Đừng lấy học sinh Giang Đông gì đó dọa tôi, anh phải giải thích cho tôi về câu nói vừa rồi”.

Từ Hiểu Bắc cười đáp: “Giải thích gì? Tôi có nói gì sai à? Chồng chưa cưới của cô không phải là rác rưởi vô dụng hả? Một tên nhặt đồng nát mà cũng làm con rể nhà họ Lâm cô được, chẳng lẽ không phải là chạn vương sao? Những gì tôi nói là sự thật, mắc gì phải xin lỗi chứ?”

Chung Thần ở giữa khuyên can hai người họ: “Cô chủ Lâm à, cậu Từ hơi thẳng thắn chút thôi nhưng cậu Từ không ác ý gì hết. À thì, cậu Từ, chỉ là hiểu lầm thôi, cô chủ Lâm không có ý khinh thường học sinh Giang Đông, xưa đến nay Giang Đông và Nam Giang đều là anh em với nhau mà”.

Từ Hiểu Bắc nói: “Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần cô chủ Lâm uống với tôi một ly rượu là được, đến cả chút mặt mũi ấy mà cô Lâm còn không nể thì đừng bảo là anh em gì hết”.

Tuy rằng ở đây đều là nhà giàu hai đời, nhưng xét về gia thế thì không ai so bì được với Từ Hiểu Bắc.

Tiếng tăm của mãnh hổ Giang Đông, Từ Thông, có ai mà chưa từng nghe qua chứ? Chỉ có mấy gia tộc khổng lồ như Tiền Đường mới có thể xứng tầm.

Từ Hiểu Bắc mất hứng, hiển nhiên mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía Lâm Mộng Đình.

“Mộng Đình à, chẳng phải là chỉ uống ly rượu sao, sao cô lại dè dặt như vậy chứ?”

“Đúng thể, giả vờ cao sang gì chứ, chồng chưa cưới có cả rồi mà, hơn nữa còn là chạn vượng, có gì hay mà giả vờ giả vịt chứ!”

“Cô chủ Lâm à, cô không nên làm thế chứ, chỉ bởi vì tính công chúa của cô mà khiến bọn tôi đắc tội cả Giang Đông, chuyện này cô chịu trách nhiệm nổi không đấy?”

“Chậc, cái gì mà cô chủ Lâm chứ, nhà họ Lâm sắp đi toang rồi! Đợi đến khi nhà họ Lâm phá sản thì cô còn có gì để ra oai chứ! Mau uống với cậu Từ một ly đi, biết đâu cậu Từ mở lòng từ bi giúp nhà họ Lâm các cô một lần đấy”.

“Dựa vào gì hả? Tất nhiên là dựa vào gương mặt rồi! Người ta là hoa khôi của trường đó, cặp đại gia chẳng phải chuyện dễ như bỡn à! Tôi nói cậu Từ này, anh cũng nên cẩn thận một chút, biết đâu có ngày nào đó cô ta trở thành mẹ nhỏ của anh thì sao!”

Tất cả mọi người đều cười to bỡn cợt.
Chương 312: Hất rượu

Mặt Lâm Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng.

Thật ra cô đã hiểu từ lâu rằng hôm nay mình đã chui vào bẫy của Chung Thần rồi.

Còn tên Từ Hiểu Bắc kia cũng chỉ bị Chung Thần lợi dụng mà thôi.

Mà kẻ ghê tởm thật sự chính là Chung Thần.

Nhưng Chung Thần rất cao tay, nói năng mùi mẫn, khó lòng vạch trần.

Hơn nữa, nếu hôm nay Lý Dục Thần gọi cô đến đây ắt định phá tan cục diện này.

Mà điều kiện tiên quyết để phá là phải vào bẫy trước.

Vậy nên Lâm Mộng Đình mới có thể phối hợp chui vào bẫy như thế.

Cô thông minh lanh lợi, đoán ngay được ý định của Lý Dục Thần.

Nếu nay không thể giải quyết triệt để Chung Thần thì sau này ở trường học sẽ có vô vàn phiền phức kéo tới.

Thế nhưng, Lâm Mộng Đình không ngờ rằng trong buổi họp mặt ấy lại có rất nhiều bạn học buông lời ác độc với cô như vậy, còn chẳng một ai lên tiếng thay cô.

Điều này khiến lòng cô lạnh giá.

Mặt mày Từ Hiểu Bắc cũng không khấm khá là bao.

Gã cũng không phải không nhận ra có người đang lợi dụng mình.

Nhưng đã tới nước này rồi, gã đành phải đâm lao theo lao.

Lâm Mộng Đình không uống ly rượu đó sẽ khiến gã mất mặt, sau này không tài nào lăn lộn ở Tiền Đường được nữa.

Mất cũng không chỉ có mặt mũi của gã mà còn là mặt mũi của bố gã, mãnh hổ Giang Đông, còn là mặt mũi của con em nhà giàu Giang Đông.

Nếu việc này truyền ra ngoài thì sau này gã còn có mặt mũi nào quay về Giang Đông chứ?

Vậy nên hôm nay gã phải tìm lại mặt mũi của mình.

Chung Thần coi đồng hồ, rồi nháy mắt ra hiệu với Vương Văn Tĩnh.

Vương Văn Tĩnh hiểu ý, bèn nâng một ly rượu tới mời Từ Hiểu Bắc: “Cậu chủ Từ à, anh đừng nóng, có vài người á, không biết điều gì cả. Nào, để em uống rượu với anh”.

Cô ta lắc mông đi tới, quyến rũ giả vờ ngượng ngùng mời gã.

Từ Hiểu Bắc lạnh mặt, không thèm liếc mắt nhìn cô ta, còn lạnh nhạt nói: “Cô, còn chưa có tư cách”.

Vương Văn Tĩnh đỏ mặt, người cứng đờ ở đó, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu Từ nói phải, em nào có tư cách chứ. Nhưng có vài người cũng chưa chắc có tư cách, để em xả giận cho cậu chủ Từ nhé!”

Nói xong, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hất ly rượu vào Lâm Mộng Đình.

“Á...”

Lâm Mông Đinh sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng trước mặt nhiều người vậy mà Vương Văn Tĩnh lại làm thế.

Không chỉ riêng Lâm Mộng Đình bất ngờ mà những kẻ khác cũng rất ngỡ ngàng.

Phần lớn người ở đây đều cười thầm, chỉ có số ít người nhíu mày cảm thấy Vương Văn Tĩnh quá đáng.

Những người coi như có quan hệ tốt với Lâm Mộng Đình giờ đây cũng chả dám đứng ra nói chuyện thay cô.

Nào ai dám đắc tội với cậu chủ Từ với cả cái vòng quan hệ đó chứ.

Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lâm Mộng Đình ra.

Cơ thể Lâm Mộng Đình nghiêng ra sau, đúng lúc né được rượu vang hất tới.

Mà rượu tình cờ lệch hướng hắt vào Chung Thần đứng cách đó không xa.

Áo sơ mi trắng tinh bị dính rượu đỏ thẫm, trông cực kỳ chật vật.

Chung Thần tức giận hét: “Vương Văn Tĩnh, cô làm gì thế?”

Vương Văn Tĩnh ngơ ngác nói: “Em, em không muốn hất anh. Lâm Mộng Đình, cô trốn cái gì chứ? Cô là đồ đĩ thõa!”

Lâm Mộng Đình vui vẻ, bởi cô thấy người kéo cô ra chính là Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cười nói với Lâm Mộng Đình: “May quá, hên là tôi tới đúng lúc nếu không thì vợ tôi sẽ ướt nhẹp mất”.

Lâm Mộng Đình kinh ngạc, không ngờ lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa bèn trừng mắt nhìn anh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Lý Dục Thần bước tới phía trước, nói với Vương Tĩnh Văn: “Vì hai từ chửi tục mà cô mắng kia nên tôi vả miệng cô ba mươi cái. Nhưng mà tôi sợ bẩn tay mình nên lát nữa sẽ để người khác làm thay”.

Vương Văn Tĩnh khó hiểu hỏi: “Anh là cái thá gì chứ?”

Lý Dục Thần không thèm đếm xỉa tới cô ta mà nhìn về phía Từ Hiểu Bắc, nói: “Uống rượu phải không, để tôi đến uống với anh một ly”.

Từ Hiểu Bắc bất ngờ hỏi: “Mày là ai?”

“Lý Dục Thần”.
Chương 313: Không đủ tư cách

“Lý Dục Thần hả?”, Từ Hiểu Bắc sửng sốt: “Mày chính là cái thằng...”

“Đúng vậy, tôi chính là tên nhặt đồng nát, là tên chạn vương kia đó”, Lý Dục Thần cười nói.

Anh thẳng thắn thừa nhận như thế lại khiến Từ Hiểu Bắc không biết nên làm gì.

“Mày muốn làm gì?”

“Không có gì, chẳng phải anh muốn có người uống một ly rượu với mình hay sao, giờ tôi đến tiếp anh”.

“Hừ, mày à?”, Từ Hiểu Bắc hỏi lại: “Đủ tư cách không?”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không đủ tư cách. Nhưng mà hôm nay tôi mở ngoại lệ, coi như ban cho anh cơ hội uống rượu với tôi, chỉ không biết anh có dám hay không thôi”.

“Mày nói cái gì?”

Từ Hiểu Bắc nghe không hiểu câu nào của Lý Dục Thần cả, tên nhãi này có phải bị điên rồi không thế?

Người xung quanh đều cười cợt.

“Chậc, đây là ăn bám đến nỗi não úng nước phải không?”

“Không đúng, chắc là nhặt đồng nát nhiều quá nên đầu óc bị ô nhiễm rồi!”

“Ê, cậu Từ bảo là anh không đủ tư cách chứ không phải cậu Từ không đủ tư cách, anh hiểu nhầm rồi”, có người cảm thấy đầu óc Lý Dục Thần có vấn đề nên cố tình nhắc nhở.

“Tôi không nhầm”, Lý Dục Thần còn chân thành trả lời lại.

Anh chân thành như vậy lại khiến người ta càng thêm chắc chắn anh bị điên rồi.

Cả người Chung Thần nhếch nhác, mắt lóe lên tia ác độc, cười bảo: “Anh Lý à, anh là con rể nhà họ Lâm, còn đây là cậu chủ của nhà họ Từ, đây không phải là câu đối mà nó cũng không phải vế đối đúng”.

“Chủ tịch Chung à, câu nói cao siêu như vậy người ta nghe không hiểu đâu!”

“Đúng thế, giải thích cho một thằng ngu làm gì”.

Mọi người đều cười ồ lên, nhưng Từ Hiểu Bắc cười không nổi.

Gã chẳng có ân oán hận thù gì với Lâm Mộng Khanh hay học sinh Nam Giang cả, hôm nay tới đây hơn thua chỉ vì sĩ diện mà thôi.

Bây giờ chuyện đã thành như thế, gã còn bị một thằng điên chế nhạo, mặc kệ Lý Dục Thần điên thật hay giả điên thì lần này mặt mũi của gã cũng mất hết rồi.

Người Nam Giang có thể cười nhưng gã không thể cười.

“Được, tao không đủ tư cách à, vậy để tao cho mày biết cái gì gọi là tư cách”, Từ Hiểu Bắc quay đầu lại, nói với bảo vệ đứng sau gã cách đó không xa: “Đánh thằng kia nhừ tử cho tôi”.

Bảo vệ hơi chần chừ bèn thì thầm vài câu bên tai Từ Hiểu Bắc.

Từ Hiểu Bắc lắc đầu nói: “Không được, hôm nay ở đây phải có người chết”.

Vừa dứt lời, cả không gian lặng tăm ngay tức khắc.

Rốt cuộc mọi người đã phát hiện chơi quá trớn rồi.

Cậu Từ ở Giang Đông muốn giết người.

Nghe vậy mấy tên nhà giàu hai đời cười hết nổi nữa rồi.

Từ Hiểu Bắc phải lấy lại mặt mũi cho người Giang Đông, nếu bọn họ trơ mắt nhìn Từ Hiểu Bắc giết người ở đây thì người Nam Giang còn giấu mặt vào đâu nữa.

Dẫu thế nào chăng nữa, Lâm Mộng Đình vẫn là người đại diện cho con em quyền quý ở Nam Giang.

Bất luận có bao nhiêu người ghen tị vì nhan sắc của cô hay vì nhà họ Viên mà đối đầu với nhà họ Lâm thì đó đều là mâu thuẫn nội bộ.

Còn Từ Hiểu Bắc lại không phải là người Nam Giang.

Nhưng liệu có ai dám đứng ra ngăn cản Từ Hiểu Bắc chứ?

Không có một học sinh nào đến từ ba nhà Tiền, Cao, Viên ở đây cả.

Chỉ có mỗi Chung Thần nhưng lòng lại vô cùng hân hoan.

Nhiệm vụ mà Viên Thế Kiệt giao cho anh ta đã hoàn thành lâu rồi. Nhưng nếu Từ Hiểu Bắc tức giận giết Lý Dục Thần thì đó đúng là ngoài mong đợi.

Cuối cùng bảo vệ vẫn bước ra, tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lý Dục Thần.

Người nọ là cao thủ Ám Kình.

Lý Dục Thần liếc mắt là nhận ra ngay.

Xem ra Từ Thông rất bảo bọc thằng con trai bảo bối này, đi học còn phải cử một tên bảo vệ thực lực Ám Kình đi theo sát.

Nhưng nhờ vậy cũng có thể thấy được thực lực của Từ Thông, quả không hổ danh mãnh hổ của Giang Đông.

Đúng lúc đó, cửa phòng Vọng Hồ mở ra.

Quan Nhã Lệ dẫn người tiến vào.

“Ai bảo hôm nay phải có người chết hả?”

“Bà chủ Quan!”

“Tổng giám đốc Quan!”

“Chị Nhã Lệ!”

Có kha khá tên nhà giàu hai đời quen biết Quan Nhã Lệ lên chào hỏi.

Chung Thần thì thầm bên tai Từ Hiểu Bắc vài câu.

Từ Hiểu Bắc đứng lên, chuẩn bị đi chào hỏi với Quan Nhã Lệ.

Mọi người đều tự động tránh ra nhường đường.

Có Quan Nhã Lệ ra mặt khiến mọi người đều cảm thấy chuyện hôm nay có thể kết thúc trong hòa bình.

Hẳn Từ Hiểu Bắc sẽ nể mặt nhà họ Quan ở thành phố Âu.

Có người thở phào, có người lòng thầm khó chịu cảm thấy Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần gặp chuyện hời rồi.

Chẳng hạn như Vương Văn Tĩnh, từ xưa đến nay cô ta luôn ghen ghét Lâm Mộng Đình, ước sao Lâm Mộng Đình xấu mặt, nghe Từ Hiểu Bắc muốn giết Lý Dục Thần máu nóng trong cô ta đã sôi trào hưng phấn rồi.

Còn có Chung Thần cũng hy vọng Lý Dục Thần chết. Như vậy giúp anh ta có thể bắt chẹt được Từ Hiểu Bắc, hơn nữa còn có được sự tin tưởng của Viên Thế Kiệt.

Từ Hiểu Bắc đã lên nòng rồi.

Nhưng tình cờ Quan Nhã Lệ xuất hiện cho gã một bậc thang đi xuống, chỉ cần nói vài câu hợp lý với Quan Nhã Lệ là gã có thể thuận theo bậc thang thoát thân rồi.

Thế nhưng điều khiến mọi người bất ngờ ấy là Quan Nhã Lệ không chào hỏi Từ Hiểu Bắc trước, mà bước tới chỗ Lý Dục Thần, kinh ngạc dùng giọng điệu kính cẩn gọi: “Cậu Lý!”

Cái gì?
Chương 314: Không hạ màn được

Mọi người suýt chút nữa đã sinh ra ảo giác.

Không quan tâm đến thiếu gia nhà họ Từ ở Giang Đông, lại chào hỏi người họ Lý này trước? Còn gọi cậu Lý nữa sao? Anh xuất thân chỉ là kẻ nhặt đồng nát, bám vào Lâm Mộng Đình, dùng cái danh con rể tương lai của nhà họ Lâm để ăn bám sao?

Quan Nhã Lệ không hiểu chuyện là thế nào.

Sắc mặt Từ Hiểu Bắc cũng ngay lập tức trở nên khó coi.

Mọi người biết, lần này có kịch hay để xem rồi.

Lý Dục Thần khẽ gật đầu, đáp lại: "Giám đốc Quan, hôm nay đã gây phiền toái cho bà rồi".

"Cậu Lý khách khí rồi", Quan Nhã Lệ nói: "Cậu tới là vinh hạnh của tôi, nào có phiền toái chứ? Xin cậu Lý đợi chút".

Nói xong, bà ta xoay người nhìn về phía Từ Hiểu Bắc.

"Cậu chủ nhà họ Từ của Giang Đông, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Cậu Từ là mãnh long qua sông, mới tới Tiền Đường, nếu có gì không chu đáo, xin hãy thứ lỗi".

Quan Nhã Lệ cầm lấy một ly rượu vang từ chỗ người giúp việc: "Vừa rồi nghe nói cậu Từ đang tìm người uống rượu, không biết tôi có đủ tư cách không?"

Sắc mặt Từ Hiểu Bắc thay đổi mấy lần.

Quan Nhã Lệ chào Lý Dục Thần trước, lại còn dùng thái độ cung kính, gã cảm thấy bà ta đang làm cho mình xem.

Đây là Nam Giang, đương nhiên Quan Nhã Lệ sẽ thiên vị người của Nam Giang.

Từ Hiểu Bắc rất tức giận, nhưng lời nói của Quan Nhã Lệ không có kẽ hở, không dựa vào đó mà móc mỉa được, nên gã cũng không thể trút giận.

"Giám đốc Quan, lúc tôi ở Cô Tô từng nghe danh tiếng của bà, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy. Tôi đương nhiên sẽ nể mặt giám đốc Quan, tôi cạn ly trước!"

Từ Hiểu Bắc nâng ly rượu lên, uống cạn sạch.

Gã dốc ngược ly xuống, thể hiện thành ý của mình.

Quan Nhã Lệ mỉm cười, đang muốn nâng ly lên uống lại bị Từ Hiểu Bắc ngăn cản.

Từ Hiểu Bắc nói: "Giám đốc Quan đừng vội uống, ly vừa rồi, xem như tôi mời bà, ở địa bàn của bà, tôi phải nể mặt bà chứ. Nhưng nể mặt thì nể mặt, chuyện vừa rồi không liên quan tới bà. Nếu tôi cứ thế cho qua thì sẽ không về được Giang Đông. Hôm nay, mặt tôi bị người ta đánh sưng, nhất định phải lấy lại".

Lời nói của Từ Hiểu Bắc rất rõ ràng, cũng rất ác, không để lại đường lui.

Quan Nhã Lệ biết chuyện hôm nay khó khăn rồi.

Từ Hiểu Bắc là con trai của Từ Thông. Quan Nhã Lệ từng gặp Từ Thông, bà ta hiểu rõ con hổ dữ của Giang Đông này. Nếu như con trai ông ta chịu thiệt ở Tiền Đường, tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều không thoát được.

Ai nói cường long không áp địa đầu xà, mãnh long qua sông thực sự, dù là rắn gì thì cũng bị nó nuốt gọn thôn.

Đừng nói đến đám thế hệ thứ hai này, dù là con em của ba gia tộc lớn là Tiền, Cao, Viên ở đây, cũng không kiếm được chỗ tốt nào.

Điều khiến Quan Nhã Lệ đau đầu thật sự là người gây chuyện với Từ Hiểu bắc lại là Lý Dục Thần.

Từ lần trước, bà ta đã thấy được sự lợi hại của Lý Dục Thần, kể cả Cao Tử Hạng cũng phải cung kính với anh.

Người này không phải là cậu ấm, là ông lớn thật sự!

Từ Hiểu Bắc không chịu nhượng bộ, muốn ông lớn này cúi đầu, e là không thể nào.

"Cậu Từ, cậu muốn thế nào?", Quan Nhã Lệ hỏi.

Từ Hiểu Bắc trầm ngâm, hơi do dự.

Gã cũng đang suy tính nên kết màn thế nào.

Có lúc thể diện lấy ra thì đơn giản, nhưng muốn lấy lại thì không dễ.

Muốn vừa khéo là chuyện rất tốn sức.

Cũng chỉ có một người lão luyện trên giang hồ như Từ Thông mới có thể nặng nhẹ thành thạo.

"Giám đốc Quan, tôi cũng không muốn làm người khác khó chịu, chỉ cần cô cả Lâm đây uống với tôi một ly thôi, mọi người đều là bạn cả, chuyện hôm nay cho qua. Còn chồng chưa cưới của cô ấy..."

Từ Hiểu Bắc nhìn về phía Lý Dục Thần, đang định nói bỏ đi, không so đo với hắn ta.

Chung Thần ở bên cạnh lập tức cướp lời: "Hắn ta chỉ là thằng ở rể, tôi đã nghe uy danh của cậu Từ, cậu Từ đừng so đo với hắn ta, bảo hắn ta quỳ xuống nhận sai là được rồi".

Nhìn Chung Thần cứ như đang làm người trung gian khuyên ngăn, thực tế lại là khích bác.

Từ Hiểu Bắc sửng sốt, Chung Thần đã nói như vậy, gã cũng không tiện hủy bỏ, nên phải chấp nhận đề nghị này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom