• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (15 Viewers)

  • Chương 295-300

Chương 295: Thế gia Tiền Đường

Trương Diễm Diễm cũng chưa chắc không có.

Cảm giác làm kỳ đà cản mũi cũng không dễ chịu.

Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, hai người nói chuyện đi, em đến Đồng Khánh Đường một chuyến, mua ít dược liệu”.

Rồi rời khỏi quán bar.

Một mình đi trên phố, Lý Dục Thần mới hiểu được thế nào là nhàm chán.

Chẳng trách người trong thế gian thích tu tập với nhau, một người, nếu không luyện công, không tu hành, lúc không biết phải làm gì, quả nhiên là chán muốn chết.

Vốn dĩ đến Đồng Khánh Đường chỉ là cái cớ, không ngờ biến thành sự thực cuối cùng.

Lý Dục Thần đến Đồng Khánh Đường mua ít thuốc, tóm lại dự trữ thuốc thường dùng cũng không có hại.

Mua xong, anh đến văn phòng tìm Hồ Tu Nhất.

Hồ Tu Nhất nhìn thấy anh vô cùng bất ngờ, vui mừng dẫn Lý Dục Thần đến phía sau, gặp Hồ Sư Ước bố của ông ta.

Hai bố con nhà họ Hồ nhiệt tình tiếp đãi Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần và Hồ Sư Ước đã hẹn cùng thảo luận vài vấn đề y học, và một vài cách điều trị bệnh.

Hồ Sư Ước lại học được rất nhiều y thuật mà chưa từng biết đến từ chỗ Lý Dục Thần

Lý Dục Thần cũng không phải không có thu hoạch gì.

Truyền thừa y thuật nhà họ Hồ vô cùng chính tông, lại thêm hồ sơ y học tích lũy hành nghề bao nhiêu năm, đặc biệt là kinh nghiệm về các bệnh của người bình thường, truyền cảm hứng lớn cho Lý Dục Thần.

Trong lúc đang nói chuyện, Hồ Tu Nhất nhận cuộc điện thoại, sắc mặt hơi bất thường, nói với Hồ Sư Ước: “Bố, cô Tiền lại đến rồi”.

Hồ Sư Ước khẽ ngẩn người, nhìn sang Lý Dục Thần, bỗng vui mừng, nói: “Hôm nay có cậu Lý ở đây, có lẽ có thể giúp được cô ta, con bảo cô ta đợi một chút”.

Hồ Tu Nhất liền trả lời.

Hồ Sư Ước giải thích với Lý Dục Thần: “Mấy ngày trước, Tiền Nhược Vọng, gia chủ của nhà họ Tiền bị bệnh, đến mời tôi đi khám bệnh. Tôi đi khám, cũng chỉ là tuổi đã cao, nhiều năm vất vả tích thành bệnh, bèn kê một đơn thuốc, bảo ông ta chú ý điều dưỡng. Nhưng qua hai ngày, cháu gái của Tiền Nhược Vọng, Tiền Hân Đồng tìm đến, nói là đơn thuốc tôi kê không đúng, bệnh của ông nội cô ta càng nặng thêm, muốn tính sổ với tôi. Tôi lại đi một chuyến, bệnh của Tiền Nhược Vọng đúng là nặng hơn, nhưng không liên quan đến đơn thuốc của tôi. Tiền Hân Đồng nói rất khó nghe, lúc đó trong lúc tức giận, liền mặc kệ. Cậu xem, hôm nay cô ta lại đến, lần này không biết sẽ mắng tôi thế nào”.

“Tiền Nhược Vọng?”, Lý Dục Thần thầm đọc cái tên này: “Là người của nhà họ Tiền ở Tiền Đường ư? Có quan hệ gì với Tiền Khôn?”

Hồ Sư Ước kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Ồ, thì ra cậu Lý không biết ư. Tiền Nhược Vọng là gia chủ hiện tại của nhà họ Tiền, ông ta và Tiền Khôn là anh em họ, Tiền Khôn lớn hơn ông ta, cho nên ở Tiền Đường, mọi người đều gọi Tiền Khôn là ông Khôn”.

Lý Dục Thần hiểu ra, thì ra cháu gái của gia chủ nhà họ Tiền, chẳng trách dám nói lời hỗn xược với tông sư y đạo đức cao vọng trọng như Hồ Sư Ước.

Cô bé này, phải cho một bài học.

“Bệnh của Tiền Nhược Vọng hơi kỳ lạ, lần đầu tiên tôi đi khám rõ ràng không nặng, chỉ là mệt mỏi tích nhiều năm, nhưng nền tảng cơ thể rất tốt, không có vấn đề lớn, đơn thuốc của tôi kê cũng không sai. Nhưng lần thứ hai đi khám, lại phát hiện bệnh của ông ta nặng thêm, nhất thời tôi không tra ra được nguyên nhân”.

Hồ Sư Ước nói tiếp.

“Nếu cậu Lý có thời gian, không ngại cùng tôi đi khám, cũng giúp tôi xác nhận, có phải tôi già rồi hoa mắt, kê nhầm đơn thuốc không?”

Lý Dục Thần biết, Hồ Sư Ước chưa chắc thực sự không nhìn ra bệnh của đối phương, ông ta muốn báo ơn Lý Dục Thần, có ý muốn kéo gần quan hệ giữa anh với nhà họ Tiền ở Tiền Đường.

Đó là gia chủ thế gia đệ nhất Giang Nam đó!

Trong lòng Lý Dục Thần không có ý bám víu trèo cao, huống hồ với quan hệ của anh với Tiền Khôn, còn đi quan hệ với Tiền Nhược Vọng, thực ra cũng là dư thừa.

Nhưng hôm nay anh cũng không có việc gì, cũng thuận theo tâm ý của ông cụ Hồ, đi xem gia chủ thế gia đệ nhất Giang Nam là nhân vật thế nào.

Hồ Sư Ước đích thân đi tiếp đón Tiền Hân Đồng.

Lý Dục Thần bất giác cảm thấy kỳ lạ.

Hồ Sư Ước là thánh thủ Hạnh Lâm quốc y Tiền Đường, được gọi là thái đẩu của ngành y, địa vị tôn quý thế nào.

Cho dù nhà họ Tiền được gọi là thế gia đệ nhất Giang Nam, ở Tiền Đường, địa vị không ai sánh bằng, cũng không đến mức cần Hồ Sư Ước đích thân ra tiếp một vãn bối, cũng không phải Tiền Nhược Vọng đến.

Hồ Sư Ước cũng nhìn ra điều thắc mắc của Lý Dục Thần, cười nói: “Chốc nữa cậu gặp cô cả nhà họ Tiền này sẽ biết. Hồ Sư Ước cũng có chút danh vọng ở Tiền Đường, không sợ ai, nhưng lại không dám đắc tội với cô Tiền này”.
Chương 296: Ngạo mạn

Ở phòng tiếp khách của Đồng Khánh Đường, Lý Dục Thần đã gặp được Tiền Hân Đồng.

Cô ta cầm quạt đàn hương dát ngà voi, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào hiên cửa.

Cả bộ sườn xám gấm trắng nõn nà như ngọc giống như làn da của cô ta, đôi mắt long lanh, khóe mắt xếch lên một góc mang vài phần quyến rũ trời sinh, miệng nhỏ môi mỏng, kết hợp với khuôn mặt tinh tế, nhìn thế nào cũng có phong thái bích ngọc người đẹp Giang Nam. Duy chỉ có trước ngực tròn đầy nhô lên thêu một bông hoa đào đỏ máu hình thành sự đối lập rõ ràng với cả bộ màu trắng, vô cùng yêu dị.

Khóe mắt đuôi mày của Tiền Hân Đồng như biết cười, ý cười này lại kiêu ngạo như vậy, lạnh nhạt như vậy, có ý không muốn người ta thân cận.

Lý Dục Thần cũng không thể không thừa nhận, cô ta rất đẹp.

Nhưng cô ta quá phú quý bức người, cho người ta cảm giác cách xa vạn dặm, nhìn từ xa thì được, nhìn gần như không có chút hứng thú.

So sánh ra, Lâm Mộng Đình tốt hơn cô ta nhiều, ít nhất là vẻ đẹp có thể lại gần kết thân.

Tiền Hân Đồng nhìn Lý Dục Thần một cái, có lẽ là thấy kỳ lạ một thanh niên làm sao lại sánh vai cùng Hồ Sư Ước.

Nhưng cũng chỉ nhìn một cái, mà cái nhìn này cũng không phải nhìn thẳng, mà là liếc một cái.

Lý Dục Thần lại thản nhiên nhìn cô ta.

Khi ánh mắt của anh lướt qua đóa hoa đào rực rỡ tươi đỏ trước ngực cô ta, anh cảm nhận được hai ánh mắt tràn đầy ý thù địch khác.

Đó là ánh mắt của người đàn ông phía sau Tiền Hân Đồng.

Người này dáng người bình thường không mập không gầy, đặc điểm lớn nhất chính là cạo trọc đầu sáng bóng.

“Cô Tiền, có chuyện gì cứ gọi điện, hà tất phải vất vả đích thân đến đây”, Hồ Sư Ước nói.

“Đâu dám, ông Hồ là y thánh Tiền Đường, tôi không đích thân đến mời, ông nội tôi lại nói tôi không hiểu lễ nghĩa”, Tiền Hân Đồng nói rất khách sáo, tư thái vẫn ngạo mạn, chuyển chủ đề, lại nói: “Chỉ là tôi nói trước, nếu lại kê sai đơn thuốc, cái danh y thánh của ông sợ rằng phải đổi rồi”.

Hồ Sư Ước cười nói: “Từ Trọng Cảnh trở xuống, ai dám xưng là y thánh? Cái danh này quá nặng, tôi không gánh nổi”.

Tiền Hân Đồng nhướn mày: “Nói như vậy, ông Hồ thừa nhận chỉ có hư danh?”

Hồ Tu Nhất có ý muốn kêu bất bình thay cho bố, đường đường Thái Đẩu Quốc Y, bị một con bé làm khó.

Ông ta há miệng, lại như kiêng sợ, cuối cùng không nói gì.

Hồ Sư Ước nói: “Cô Tiền, có phải hư danh hay không cũng không quan trọng, hôm nay chỗ tôi có một cao nhân, có cậu ta ra tay, có lẽ bệnh của ông nội cô có thể được chữa khỏi”.

“Ồ?”, trong mắt Tiền Hân Đồng lóe lên hào quang: “Tôi thực sự không nghĩ ra có người nào có thể được ông Hồ khen như vậy, chẳng lẽ là người từ nhà họ Bạch ở thủ đô”.

Tiền Hân Đồng nhắc đến nhà họ Bạch ở thủ đô, thực tế là cố ý chọc giận Hồ Sư Ước.

Nhà họ Bạch và nhà họ Hồ một Nam một Bắc, đều được gọi là Quốc y, là Thái Đẩu, tranh đấu hơn trăm năm.

Gia chủ đời trước, Bạch Cảnh Thiên của nhà họ Bạch và Hồ Vân Thiên nhà họ Hồ, được gọi là “cuộc tranh đoạt của hai bầu trời”. Hai người nhiều lần công khai đọ sức, rất nhiều ca bệnh được gọi là kinh điển trong ngành y hiện nay.

Sau này Hồ Vân Thiên mất tích, Bạch Cảnh Thiên ốm chết, cuộc tranh đấu mới coi là kết thúc.

Nhưng hai nhà bất hòa, là chuyện mà người người đều biết.

Hồ Sư Ước cũng không giận, giới thiệu với Tiền Hân Đồng: “Người mà tôi muốn giới thiệu đúng là đến từ thủ đô, nhưng không phải họ Bạch, mà là họ Lý. Vị này là cậu Lý, Lý Dục Thần, y đạo cao minh, tôi cũng không bằng một phần vạn của cậu ta”.

Tiền Hân Đồng mới nhìn thẳng vào Lý Dục Thần, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ là giữa đôi lông mày vẫn là vẻ cao cao tại thượng.

“Lý Dục Thần…”, Tiền Hân Đồng bỗng nhiên hơi suy ngẫm: “Hình như tôi từng nghe đến cái tên này”.

Tên đầu trọc phía sau cô ta tiến lên một bước, thì thầm mấy câu bên tai cô ta.

Tiền Hân Đồng gật đầu, vẻ mặt như hiểu ra, càng thêm bảy phần khinh thường.

“Con rể ở rể nhà họ Lâm thành phố Hòa, là khổ chủ bị nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu, từ lúc nào trở thành thánh thủ y đạo rồi?”

Tuy Tiền Hân Đồng nói lời mạo phạm với Hồ Sư Ước, vẫn còn có chút tôn trọng, nhưng bây giờ nhìn Lý Dục Thần, chỉ còn lại sự ngạo mạn và phiến diện khinh thường.

Cô ta dường như chắc chắn, người này muốn nhân cơ hội khám bệnh, tiếp cận ông nội Tiền Nhược Vọng, muốn mượn thế lực của nhà họ Tiền bảo vệ mình.

Ở Tiền Đường, cũng chỉ có nhà họ Tiền và nhà Cao có thể áp chế nhà họ Viên.
Chương 297: Muốn gì cũng được

“Xin lỗi, tôi và nhà họ Lâm có hôn ước, nhưng không phải là con rể ở rể”, Lý Dục Thần nhắc nhở nói: “Ngoài ra, không tôi phải khổ chủ, khổ chủ có nghĩa là gia quyến của người bị hại, cô dùng từ không đúng. Thứ ba, tôi cũng không phải là thánh thủ y đạo, đây là từ của cô tự tưởng tượng ra. Một câu nói, cô nói sai ba chỗ, đúng là chẳng ra làm sao”.

Trước nay Tiền Hân Đồng chưa từng gặp ai dám chỉ trách cô ta, liền ngẩn người tại chỗ.

Hồ Sư Ước ở bên cạnh không nhịn được cười, có lẽ chỉ có Lý Dục Thần mới ăn nói với cô cả nhà họ Tiền như vậy.

Cô Tiền này coi như gặp phải đối thủ rồi, cũng nên có người xử lý cái tính cách này của cô ta.

Vẻ mặt Tiền Hân Đồng khẽ biến sắc, giật lông mày, mắt sắc như dao, trong ý lạnh toát ra một vẻ hào khí không hề tương xứng với bề ngoài kiêu ngạo của cô ta.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Anh đang giáo huấn tôi hả?”

Lý Dục Thần không hề né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, nói: “Không phải tôi giáo huấn cô, từ giáo huấn nên sử dụng cho trưởng bối. Tôi chỉ nhắc nhở cô, nên đọc nhiều sách, ví dụ như học trường đại học nào đó. Đại học Nam Giang cũng rất được mà, chỉ là không biết cô không dựa vào gia đình, không dựa vào thể diện, có thể thi được vào không?”

Lời này đã hoàn toàn chọc giận Tiền Hân Đồng.

Tên đầu trọc phía sau cô ta gần như tâm ý tương thông với cô ta, tiến lên một bước, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra sát khí mạnh mẽ.

Tiền Hân Đồng nhẹ nhàng lướt ngang chiếc quạt gấp ngà voi trong tay, ngăn tên đầu trọc.

“Trước nay chưa từng có ai ăn nói với tôi như vậy, bất kể là bản tính của anh như vậy, hay là cố ý, anh đã thành công khiến tôi nổi hứng thú. Ông Hồ đã tiến cử, thì tôi để anh khám bệnh cho ông nội tôi. Nhưng tôi phải nói trước, khám khỏi thì còn dễ nói, nếu khám không khỏi, tôi cho người chặt đứt hai tay của anh, móc mắt anh, cắt lưỡi anh, tránh để sau này anh ra ngoài lừa lọc người khác”.

Những lời hung dữ này, Lý Dục Thần đã nghe không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng không để tâm.

Hồ Sư Ước thì khác, là ông ta đề nghị Lý Dục Thần khám bệnh cho Tiền Nhược Vọng, ông ta không hy vọng gây ra chuyện thị phi.

Hơn nữa còn là Tiền Hân Đồng nói ra lời này, ông ta biết, cô gái này nói được làm được.

“Cô Tiền, như vậy không thích hợp lắm, nếu cô muốn tính như vậy, thì thân già này sớm bị chặt mấy lần rồi”, Hồ Sư Ước nói.

“Khác chứ, ông Hồ là danh y Tiền Đường, chữa bệnh cứu người vô số, là sự thực xác thực, đương nhiên chúng tôi có thể tin tưởng ông. Nhưng anh ta thì không được, vừa nãy anh ta đã nói, không phải là thánh thủ y đạo, thì phải trả chút giá, nếu không, tôi không dám để anh ta đi khám bệnh cho ông nội tôi”.

Tiền Hân Đồng cười lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nếu một người có tự tin, thì có gì mà phải sợ chứ?”

Hồ Sư Ước còn muốn nói tiếp, Lý Dục Thần đã lên tiếng.

“Chữa không khỏi trừng phạt nặng như vậy, nếu chữa khỏi thì sao?”

“Thực sự có thể chữa được, tùy anh ra điều kiện, anh muốn gì cũng được”.

“Muốn gì cũng được ư…”, Lý Dục Thần cười với ý xấu xa: “Vậy muốn toàn bộ tài sản của nhà họ Tiền, các người cũng sẽ cho?”

Tiền Hân Đồng khinh thường nói: “Biết ngay anh là kẻ tham tài mà, tôi nói cho anh biết, nhà họ Tiền khác với gia tộc khác, người trong tộc rải rác khắp thiên hạ, mỗi người có sự nghiệp riêng, tuy ông nội tôi là tộc trưởng, nhưng rất liêm khiết, ngoại trừ từ đường và quỹ giáo dục gia tộc, thì ông ấy không có bao nhiêu tài sản. Đương nhiên, tôi cũng có đủ tiền riêng để tống cổ người như anh”.

Lý Dục Thần lại nói: “Vậy nếu muốn cô thì sao? Vừa nãy cô nói, muốn gì cũng được”.

Tiền Hân Đồng lạnh mặt, nói: “Thì ra là tên háo sắc! Anh phải biết rằng, đã từng có bao nhiêu người có ý định với tôi, họ đều có kết cục thế nào?”

Tên đầu trọc bước ngang một bước, chặn trước người Tiền Hân Đồng, đứng đối diện Lý Dục Thần, đột nhiên cánh tay giấu trong tay áo khẽ động.

Hàn quang lóe lên.

Trong mắt trên đầu trọc lộ ra vẻ tham lam, khóe miệng nhếch nụ cười tà mị, dường như quỷ hút máu đang đợi máu tươi phun ra từ con mồi.
Chương 298: Hoa hòa thượng

Tiền Hân Đồng không hề khoa trương.

Hồ Tu Nhất từng nghe nói tin đồn lưu truyền trên giang hồ, đặc biệt là trong giới thanh niên.

Là viên minh châu trên tay của nhà họ Tiền, đại tộc đệ nhất Giang Nam, Tiền Hân Đồng cũng tính là sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Mà ông trời còn cho cô ta một khuôn mặt xinh đẹp khiến những phụ nữ khác ghen ghét đố kỵ.

Đây là một cô gái có thể khiến đàn ông điên cuồng, tươi như hoa đào, nhưng chưa từng để người đàn ông nào gặp cô ta đi qua vận đào hoa.

Những người đã từng có ý định với cô ta không phải biến mất khỏi thế giới này thì là luôn giữ im lặng không muốn nhắc đến chuyện quá khứ qua lại với cô ta.

Nếu chỉ là đàn ông thích cô ta điên cuồng còn tốt, vấn đề là cô gái này vốn cũng rất điên cuồng.

Cô ta từng làm một chiếc gỗ nhỏ có hai mái chèo đẩy ra sông Tiền Đường, và nói, vào lúc thủy triều lên vào ngày 18 tháng 8, ai dám chèo thuyền nhỏ này chở cô ta ra nghịch nước giữa thủy triều, thì cô ta gả cho người đó.

Một đám cậu ấm công tử bột cả nước ngưỡng mộ đến đứng ở bên sông, nhìn con thuyền có thể bị con sóng đập nát, không người nào dám lên.

Kết quả sau khi Tiền Hân Đồng nói một câu “không có ai là đàn ông”, một mình lên thuyền ngược dòng đối chọi sóng cao vút trời, khiến đám đàn ông bên sông nhìn mà trố mắt há hốc miệng.

Từ đó về sau, các cậu ấm thế gia không còn ai dám lại gần cô gái điên cuồng này.

Ngoại trừ một tên đầu trọc.

Không ai biết anh ta tên là gì, chỉ biết ngoại hiệu của anh ta - Hoa hòa thượng.

Tiền Hân Đồng gọi anh ta là “A Hoa”, cứ như đang gọi tên một nữ tỳ.

Người trong giới đều biết nhà họ Tiền ở Tiền Đường có hai hòa thượng, một người là Chân hòa thượng, một người là Hoa hòa thượng.

Chân hòa thượng tên là Trí Nhẫn, từ nhỏ xuất gia ở chùa Thiên Trúc, dày công tôi luyện thiền tu và võ công nội gia.

Rất nhiều người đều nói, nếu Trí Nhẫn muốn tham gia đại hội võ lâm, Nam Giang sẽ có ba tông sư.

Người nhà họ Tiền thường đến chùa Thiên Trúc dâng hương, Tiền Nhược Vọng và Tiền Khôn đều có giao tình sâu với Trí Nhẫn. Có lời đồn, nhà tục của Trí Nhẫn họ Tiền.

Hoa hòa thượng không rõ họ tên, từng là một kẻ chuyên hái hoa nổi tiếng cả Tiền Đường, còn chuyên chọn những cô gái nhà giàu hộ lớn.

Sau này phạm quá nhiều án, chọc cho trời giận người oán, phía cảnh sát giăng thiên la địa võng, nhưng lại để anh ta chạy thoát.

Trong lúc nổi giận ông cụ Tiền đã dùng Tiền Hân Đồng làm mồi nhử, cho đại sư Trí Nhẫn đích thân trừ gian.

Ai ngờ còn chưa đợi Trí Nhẫn ra tay, Hoa hòa thượng này đã bị Tiền Hân Đồng hàng phục, từ đó không còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, gặp phụ nữ ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, một lòng bên cạnh Tiền Hân Đồng.

Hoa hòa thượng có võ công cao cường, nổi tiếng là khoái đao, được gọi là đệ nhất đao Tiền Đường.

Chỉ cần anh ta ra tay, rất ít khi thất thủ.

Cho nên, khi cánh tay giấu trong tay áo khẽ động, lúc ánh sáng trắng lóe lên, thì đã coi cậu thanh niên trước mặt là người chết.

Ai bảo Lý Dục Thần đã mạo phạm nữ thần của anh ta chứ!

Người đàn ông mạo phạm Tiền Hân Đồng, đa số đều đã thành quỷ dưới đao của anh ta.

“A Hoa!”

Tiền Hân Đồng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.

Dù sao nơi này cũng là Đồng Khánh Đường, là nơi chữa bệnh cứu người, không phải nơi giết người.

Tuy cô ta ăn nói rất cay nghiệt với Hồ Sư Ước, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn vài phần tôn kính, nếu không cũng không đích thân đến mời.

Cả Tiền Đường này, người có thể khiến cô ta đích thân đến mời, đếm trên đầu ngón tay.

Huống hồ, ông nội cô ta Tiền Nhược Vọng và Hồ Sư Ước có giao tình, hai người cũng coi là bạn bè.

Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, bất luận thế nào, cô ta cũng không hy vọng giết người ở Đồng Khánh Đường.

Nhưng Hoa hòa thượng đã ra tay.

Đệ nhất khoái đao Tiền Đường!

Có thể sống sót dưới đao, liệu có mấy người?

Ánh đao lóe lên, Hoa hòa thượng vừa cô độc và ngạo nhiên đứng ở đó, một tay giấu trong tay áo, một tay khác nhét vào túi quần.

Mỗi một lần thu đao, anh ta đều như vậy, mang theo vào phần kiêu ngạo, lại có vài phần cô đơn.

Kiêu ngạo là vì đao pháp của anh ta không ai có thể địch nổi.

Cô đơn là vì không có kẻ địch xứng tầm.

Nhưng chuyện vượt ngoại dự liệu xảy ra.

Không có máu tươi phun ra, người cũng không ngã xuống, ngược lại đang cười hi hi nhìn anh ta.
Chương 299: Thần vật

Hoa hòa thượng vô cùng không hiểu, một đao vừa nãy của mình, rõ ràng đã rạch lướt cổ họng của Lý Dục Thần, rõ ràng Lý Dục Thần không tránh.

Tình huống này chỉ có hai khả năng, hoặc là mình sơ xuất, hoặc là đối phương là cao thủ.

Nhưng xác xuất hai khả năng này xảy ra vô cùng nhỏ.

Khoảng cách gần như vậy, Hoa hòa thượng không tin mình sơ xuất.

Nhưng anh ta càng không tin đối phương là cao thủ có thân thủ nhanh đến mức anh ta cũng không nhìn rõ, cao thủ như vậy, anh ta chỉ từng thấy một lần, chính là đại sư Trí Nhẫn của Thiên Trúc.

Hoa hòa thượng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“A Hoa!”

Tiền Hân Đồng không xác định đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta không muốn giết người ở đây, cho nên ngăn đường đao thứ hai của Hoa hòa thượng.

“Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, tôi sẽ đi theo anh, và tất cả tiền riêng của tôi, đều là của anh”.

“Cô chủ! Cô không cần như vậy”, sát ý trong mắt Hoa hòa thượng càng rõ rệt: “Cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định giết được hắn”.

Tiền Hân Đồng trừng mắt nhìn Hoa hòa thượng một cái: “Anh đang quyết định thay tôi hả?”

Hoa hòa thượng cúi đầu, không nói nữa.

“Thế nào, cậu Lý, biến thành tàn phế, hoặc là có được tôi, có dám đi không?”

Tiền Hân Đồng nhìn Lý Dục Thần với mấy phần trêu chọc.

Trong lòng cô ta chắc chắn, Lý Dục Thần không dám đi, cho nên cô ta cũng không hề lo lắng.

Bố con nhà họ Hồ trợn mắt há hốc miệng, dù thế nào họ cũng không ngờ sẽ xảy ra cảnh này.

Tiền Hân Đồng cho rằng Lý Dục Thần không dám, nhưng Hồ Sư Ước từng chứng kiến y thuật của Lý Dục Thần. Với ông ta, Lý Dục Thần không có lý do không đi.

“Cô Tiền, chúng ta không đùa như thế được không”, Hồ Sư Ước nói: “Chúng ta mau đi khám bệnh cho ông nội cô đi”.

“Không phải nói đùa, tôi nghiêm túc đấy”, Tiền Hân Đồng cố chấp.

Hồ Sư Ước cũng hết cách, chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần, bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay Lý Dục Thần.

Đột nhiên vẻ mặt Lý Dục Thần biến sắc, cau mày.

Không phải vì điều kiện của Tiền Hân Đồng, càng không phải sợ không chữa được bệnh của Tiền Nhược Vọng, mà cảm ứng được bùa hộ thân trên người Đinh Hương bị kích hoạt.

Đinh Hương gặp nguy hiểm!

“Xin lỗi, ông Hồ, tôi có việc gấp, không thể đi cùng các người”.

Lý Dục Thần nói, rồi vội vội vàng vàng bỏ đi.

“Cậu Lý…”

Hồ Sư Ước không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng là lời của Tiền Hân Đồng đã chọc Lý Dục Thần không vui.

Ông ta hơi hối hận đã đưa Lý Dục Thần đến gặp Tiền Hân Đồng.

Lý Dục Thần đi rất nhanh, Hồ Sư Ước muốn cứu vãn cũng không có cơ hội.

Tiền Hân Đồng cười lạnh lùng: “Ông Hồ, đây chính là anh chàng y thuật còn lợi hại hơn ông mà ông nói hả? Tôi thấy chỉ là tên lừa đảo, không những là tên lừa đảo, còn là tên quỷ nhát gan!”

Sắc mặt Dương Hàm Nguyệt đỏ bừng, thở hổn hển dựa vào lồng ngực đầy lông lá của Thomson.

“Thomson, anh thực sự có thể đưa em ra nước ngoài sao?”

“Đương nhiên, tối nay, anh đưa em đến gặp linh mục Peter, ông ấy sẽ giúp em chủ trì nghi thức nhập hội, sau đó em sẽ là con gái của thần”.

“Nhưng”, Dương Hàm Nguyệt lo lắng nói: “Chẳng phải anh nói linh mục Peter rất nghiêm khắc, trước khi người mới nhập hội, phải trải qua sát hạch hà khắc sao? Em, em có thể qua được không?”

“Chắc chắc là được”, Thomson nói: “Em đã qua được khảo nghiệm của thần, vì đã cống hiến lo lớn cho mặt trời mọc lên. Đợi đến trời tối, chúng ta cùng đưa cô gái tên Đinh Hương đó đến nhà thờ, linh mục gặp được cô ta, nhất định sẽ rất vui”.

Dương Hàm Nguyệt cười hạnh phúc, dường như được tắm trong ánh huy hoàng của mặt trời.

Còn Thomson lại ngắm nghía thật kỹ bùa hộ thân tháo xuống từ cổ Đinh Hương.

Anh ta có thể khẳng định, dây chuyền đá này là pháp khí của vu sư phương Đông sử dụng.

Vì nó làm ánh sáng thần thánh trên thập tự giá mặt trời tắt lịm.

Mỗi một tín đồ đều có một cây thập tự giá mặt trời.

Từ ngày đầu tiên nhập hội, linh mục nói với anh ta, thần mặt trời chí cao vô thượng, thần là bất khả chiến bại.

Chỉ cần anh ta đủ thành kính, thì có thể triệu hồi sức mạnh của thần thông qua thập tự giá.

Thomson lại cầm thập tự giá của mình.

Thánh vật đã từng sáng rực, bây giờ lại tối tăm không ánh sáng.
Chương 300: Nghi thức

Tuy nó khiến hòn đá của vu sư phương Đông cũng mất đi công hiệu, nhưng ánh sáng mặt trời mãi mãi bất diệt có thể xua đi tất cả tà ma thế gian, làm sao có thể bị dập tắt chứ?

Thomson chỉ có thể trách mình không đủ thành kính, không thể được thần hoàn toàn chiếu cố, ánh sáng mặt trời xen lẫn tạp chất.

Anh ta ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo, đi đến trước cửa sổ, treo bùa hộ thân trên song cửa sổ.

Bùa hộ thân đón ánh nắng ngoài cửa sổ, đung đưa trong không trung.

Thomson nhìn nó mà ngẩn người.

“Thomson, anh đang làm gì thế?”, Dương Hàm Nguyệt cũng mặc xong quần áo đi đến.

“Không có gì, anh chỉ nghĩ đến một chuyện thú vị thôi”.

“Chuyện gì thú vị, Thomson, anh từng nói, sẽ chia sẻ niềm vui với em”.

“Đương nhiên”, Thomson quay đầu nhìn Dương Hàm Nguyệt một cái: “Dương, em nói xem, theo con mắt của người phương Đông các em, cô gái để cho linh mục đưa đi vừa nãy rất đẹp phải không?’

“Đúng thế”, Dương Hàm Nguyệt hơi ghen, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, Đinh Hương thực sự rất đẹp.

“Vậy thì đúng rồi, lễ vật chúng ta hiến dâng cho thần, phải là đẹp nhất”, Thomson nói xong, vuốt nhẹ khuôn mặt cô ta: “Dương, em cũng rất đẹp”.

Dương Hàm Nguyệt cứ cảm thấy lời của Thomson rất kỳ lạ: “Thomson, hôm nay anh sao thế?”

Thomson đột nhiên hỏi: “Dương, em biết nghi thức nhập hội thế nào không?”

Dương Hàm Nguyệt lắc đầu: “Em không biết, có phải tay cầm thập tự giá, tuyên thệ với thần mặt trời không?”

“Tuyên thệ?”, Thomson cười ha ha: “Tín ngưỡng thực sự đâu cần phải tuyên thệ, khi mặt trời chiếu rọi, ánh sáng sẽ ngay bên cạnh chúng ta, bóng tối không có chỗ ẩn nấp. Chúng ta phải mở lòng tất cả với thần, không giữ lại gì”.

“Cho nên, nghi thức sẽ thế nào?”, Dương Hàm Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Thomson cười thần bí, nói: “Đầu tiên, em phải tiếp nhận lễ gột rửa của ngọn lửa. Dưới chân của em sẽ trải đầy than lửa, hai bên thắp đầy nến. Sau đó, em phải tiếp nhận khảo nghiệm của bóng tối. Dùng vải đen che đôi mắt của em, chỉ dùng nội tâm của em cảm nhận ánh sáng dưới chân, đi qua con đường than lửa.

Dương Hàm Nguyệt nhăn mũi, trong lòng bắt đầu sợ hãi: “Thế không bị bỏng sao? Sau đó thì sao?”

“Sau đó, em phải tiếp nhận khảo nghiệm của phản bội và cái chết. Em sẽ bị trói trên thập tự giá, có người dùng con dao nhọn kề lên cổ họng của em, ép hỏi em tung tích của thánh vật, họ sẽ hỏi em ba lần, em phải nói ba lần không biết. Sau đó, họ sẽ dùng dao nhọn rạch bụng em, lấy lục phủ ngũ tạng”.

“A!”, Dương Hàm Nguyệt thét lên: “Thế chẳng phải chết rồi sao?”

“Không, không đâu”, Thomson nói: “Chỉ cần em có tín ngưỡng kiên định, em sẽ không chết, cũng sẽ không đau đớn. Nhưng nếu em có chút do dự, lòng phản bội, thì đau đớn và cái chết cũng sẽ đến ngay sau đó”.

“Nội tạng của em sẽ được thần kiểm tra, linh mục sẽ rửa sạch tim và gan của em, đặt lại trong cơ thể em, khâu bụng lại. Cuối cùng, vứt em vào trong đêm tối có dã thú xuất hiện. Ngày hôm sau khi mặt trời mọc, sẽ có người tháo khăn đen che mắt của em, em sẽ được trọng sinh trong ánh sáng đầu tiên của bình minh. Khi em mở mắt, sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác!”

Dương Hàm Nguyệt nghe mà sợ hãi, run rẩy nói: “Thomson, em có thể không tham gia nghi thức không?”

“Không tham gia nghi thức, làm sao nhập giáo hội được?”

“Em không gia nhập giáo hội của anh, em chỉ muốn ra nước ngoài”.

Thomson gật đầu: “Hiểu rồi”.

Anh ta không nói nhiều, mà cúi đầu, nhìn thập tự giá trong tay.

Anh ta giơ cao thập tự giá, bắt đầu thành kính hát lên ca từ đẹp đẽ về phía mặt trời ngoài cửa sổ.

“Vẻ đẹp của em dâng lên từ trong bóng tối, hào quang trải khắp bầu trời, nghênh đón ngọn lửa của em, cả thế gian mừng vui… em khiến sao sáng rút lui, em khiến đại địa sáng bừng, em là chúa của chúng thần, nghênh đón ngọn lửa của em, chúng ta đi về vĩnh hằng…”

Thập tự giá lại lóe sáng, ánh sáng dần nổi lên.

Thomson bỗng quay người, nhằm chuẩn thập tự giá vào Dương Hàm Nguyệt.

Dương Hàm Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng: “Thomson!”

Một đường sáng bắn ra từ trên thập tự giá, bắn về phía giữa lông mày của Dương Hàm Nguyệt.

Dương Hàm Nguyệt chói mắt chóng mặt, nghiêng người ngất xỉu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom