• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (5 Viewers)

  • Chương 241-245

Chương 241: Họp mặt

“Để tôi giới thiệu đôi nét về quy trình cho cậu. Theo như quy tắc trước kia, nơi họp mặt sẽ do nhà họ Thẩm quyết định, trước đó sẽ không có thông báo gì, đến ngày đó nhà họ Thẩm sẽ cử người tới đưa thẳng đến nơi họp mặt. Như vậy có thể cam đoan không ai mai phục trước”.

“Không sợ nhà họ Thẩm thông đồng với một nhà trong đó sao?”

Thành viên nhà họ Thẩm duy nhất mà Lý Dục Thần từng gặp chính là Thẩm Minh Xuân. Dựa vào thái độ của nhà họ Lâm với Thẩm Minh Xuân thì trông anh không quá tin tưởng nhà họ Thẩm.

“Nhà họ Thẩm sẽ không đạp đổ bảng hiệu nhà mình đâu”, Phùng Thiên Minh nói: “Nhà họ Thẩm nắm quyền thành phố Cô, có thể nói là bề dày lịch sử thâm sâu ngược dòng từ thời kỳ Tam Quốc, bọn họ đã trải qua nhiều lần chìm nổi, tới thời Minh Thanh giàu sang, đến nay đã thịnh vượng không ai địch lại”.

“Trâu bò vậy à?”, Lý Dục Thần khá bất ngờ: “Bề dày lịch sử của bọn họ còn lâu đời hơn cả nhà họ Tiền và nhà họ Tra luôn”.

“Nhà họ Tiền là hậu duệ của hoàng tộc, năm ấy cả đất Ngô Việt đều thuộc về họ, sao có thể so sánh được? Còn về phần nhà họ Tra...”

Phùng Thiên Minh liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, thật ra ông ta rất muốn hỏi Lý Dục Thần một câu là anh đã làm gì mới ép lão già Tra Võ Anh kia cam tâm tình nguyện cắt miếng thịt lớn như vậy.

“Bề dày lịch sử của nhà họ Tra cũng rất thâm sâu, chẳng qua là vài chục năm gần đây bọn họ tập trung chủ yếu ở Nam Dương. Nhà họ Thẩm tương đối kín tiếng nên khá ít người biết đến họ, hơn nữa nhà họ Thẩm nằm bên hồ Chấn Trạch nên có quan hệ chặt chẽ với Giang Đông hơn các nơi khác ở Nam Giang”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy nhà họ Thẩm có ai lợi hại không?”

“Tất nhiên là có rồi. Gia chủ, Thẩm Bách Vạn, đức cao vọng trọng ở thành phố Cô. Mặc khác, Thẩm Bách Vạn còn có vài người anh em cùng cha khác mẹ là Thẩm Bỉnh Nguyên, một nhà từ thiện cực kỳ nổi tiếng. Những năm đầu, ông ta là một đại ca có tiếng ở trên giang hồ, biệt hiệu là Tam Giang Long. Chuyện họp mặt ông chủ của ba tỉnh lần này là do ông ta triệu tập và chủ trì”.

Phùng Thiên Minh nói xong bỗng sực nhớ một chuyện: “À phải rồi, con rể của nhà họ Lâm, Thẩm Minh Xuân, chẳng phải là người nhà họ Thẩm ở thành phố Cô hay sao, chắc cậu biết ông ta nhỉ?”

Phùng Thiên Minh thấy Lý Dục Thần không đáp mới nhớ Thẩm Minh Xuân đã tuyên bố chối bỏ quan hệ với nhà họ Lâm.

Nhưng mà nhà họ Thẩm rất thông minh, cho dù Thẩm Minh Xuân tuyên bố như vậy nhưng nhà họ Thẩm vẫn không hề lên tiếng, cũng không có tin đồn rút đầu tư trong hạng mục với nhà họ Lâm.

Ông ta cười ngượng ngùng rồi tiếp tục huyên thuyên:

“Mỗi một người tham dự đều chỉ có thể mang theo một bảo vệ hoặc trợ lý. Khi họp mặt, mọi người đều tự đưa ra đơn tố cáo, nhà họ Thẩm sẽ ở giữa hòa giải và là nhân chứng cho kết quả cuộc họp. Khi cuộc họp kết thúc sẽ cùng nhau ký một bản thỏa thuận, nếu có ai đó sau này không chịu nhận việc mình làm thì sẽ trở thành kẻ địch của mọi người. Nhà họ Thẩm có thể kêu gọi mọi người cùng nhau công kích người nọ, cuối cùng phân chia địa bàn và gia sản của kẻ đó. Tất nhiên, đã nhiều năm qua vẫn chưa từng xuất hiện người có làm không nhận”.

Lý Dục Thần cười hỏi: “Nghe có vẻ văn minh, mà hình như không có tôi nhỉ?”

Phùng Thiên Minh cười to nói: “Có cái gì văn minh chứ? Nếu muốn văn minh thật thì sẽ không ra vẻ thần bí như vậy đâu. Chẳng phải là so nắm đấm ai mạnh hơn sao?”

“Đương nhiên là chuyện của tôi không lớn”, Phùng Thiên Minh nói tiếp: “Quan trọng là trong lúc đó, tất cả mọi người sẽ lấy ra vài thứ có ích để đổi địa bàn hay lợi nhuận gì đó. Lần này nhà họ Thẩm phong phanh rằng có một bảo vật truyền kỳ xuất hiện có giá trị liên thành. Đến lúc đó, cậu giúp tôi đánh giá thử xem, nếu đúng là nó đáng giá thì chúng ta sẽ lấy nó”.

Lý Dục Thần cảm thấy không thành vấn đề bèn đồng ý.

Cách hôm họp mặt còn hai ngày, Lý Dục Thần tính toán một chút, thấy cũng không có xung đột gì với lịch khác.

Trận chiến thương trường giữa nhà họ Lâm với nhà họ Viên vừa mới bắt đầu không lâu, nhờ Lang Dụ Văn ở đây nên không có việc gì.

Còn vài ngày nữa là Lâm Mộng Đình và Đinh Hương khai giảng, đợi đến khi bọn họ về thành phố Cô rồi cùng đến Tiền Đường.

Còn về chuyện trên giang hồ, có những người đến đây vì treo thưởng một triệu lấy mạng Lý Dục Thần của nhà họ Viên, trong quán Giang Hồ có ba người, chỉ cần không phải ở cấp bậc Tông Sư thì anh đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Chương 242: Chặt tay

Lý Dục Thần trở về sắp xếp một chuyện rồi đi theo Phùng Thiên Minh tới thành phố Cô.

Ngay trước khi khởi hành một ngày, Mã Sơn gọi điện báo với anh Thái Vĩ Dân đã xảy ra chuyện.

Bây giờ Thái Vĩ Dân là thuộc hạ trung thành của Lý Dục Thần, làm rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện trong góc tối không sáng sủa gì Lý Dục Thần đều giao cho gã ta làm.

Mã Sơn nhận được cuộc gọi của Hoàng Tam mới biết Thái Vĩ Dân đã xảy ra chuyện.

Hoàng Tam không nói rõ tình hình cụ thể, chỉ biết rằng tay của Thái Vĩ Dân bị người ta chém.

Khi Lý Dục Thần và Mã Sơn chạy tới bệnh viện, Thái Vĩ Dân còn đang nằm trong phòng mổ.

Hai tiếng sau, bác sĩ đi ra lắc đầu với bọn họ, người không sao nhưng tay đã mất.

Viện trưởng Diêu của bệnh viện thành phố Hòa nghe tin Lý Dục Thần đến đây bèn vội vàng chạy tới.

Tuy rằng, trước kia Lý Dục Thần đã khiến ông ta mất mặt nhưng đến cả Chung Như Sơn và Tôn Lam Thanh đều đã bái anh làm thầy rồi nên cho dù viện trưởng Diêu có khó chịu thì cũng không dám lơ là.

Viện trưởng Diêu thông qua bác sĩ mổ chính biết được tình hình bèn bảo: “Nếu bị vũ khí sắc bén chặt đứng thì dựa vào kỹ thuật hiện tại nối tay không thành vấn đề. Nhưng khổ nỗi hung thủ quá độc ác, cánh tay bị xé ra, hơn nữa còn cố tình vặn vài vòng khiến mạch máu và dây thần kinh không thể nối lại. Mà điểm chí mạng là chỗ vết thương còn dính phân nên đã bị nhiễm trùng”.

Ánh mắt Lý Dục Thần lóe lên tia lạnh lẽo, nói: “Đừng nói nữa, không phải lỗi của mọi người, để tôi tự làm”.

“Cái gì?”

Viện trưởng Diêu trố mắt nhìn Lý Dục Thần, tự làm là có ý gì? Tôi biết trình châm cứu của cậu rất trâu bò nhưng cậu có thể dùng châm cứu để nối tay à?

Lý Dục Thần không đếm xỉa tới ông ta, chỉ nói với Mã Sơn: “Cao đoạn tục lần trước em chế vẫn còn dư một ít ở Ngô Đồng Cư, anh về lấy đi, Lâm Vân biết nó đặt ở đâu”.

Nói xong anh vọt vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ và hộ sĩ khoa cấp cứu định lên ngăn cản thì viện trưởng Diêu khoát tay.

Ông ta muốn xem thử một bác sĩ trung y dân gian làm sao dựa vào y học cổ truyền nối lại cánh tay đã đứt.

Thấy viện trưởng Diêu vào theo, bác sĩ mổ chính và các nhân viên y tế khác cũng đi vào.

Trên mặt bọn họ tỏ rõ sự bất mãn và không tin nhưng lòng vẫn đầy sự nghi vấn: Đây rốt cuộc là ai chứ? Sao viện trưởng lại làm trái quy định cho vào phòng giải phẫu?

Thái Vĩ Dân nằm trên bàn giải phẫu, nhờ thuốc gây mê nên còn đang trong tình trạng hôn mê.

Cánh tay gã ta bị chặt đứt từ dưới vai, trên người đầy máu.

Còn mặt gã ta lại trắng bệch không chút huyết sắc.

Trên bàn dụng cụ còn có đặt một cánh tay cụt.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay, không khỏi nhíu mày.

Đánh giá tình trạng xương và các bắp cơ trên miệng vết thương thì có thể đoán cánh tay đã bị người ta vặn gãy.

Có thể tưởng tượng được sự đau đớn và tàn nhẫn trong quá trình ấy kinh khủng tới nhường nào.

“Thuốc gây mê còn bao lâu nữa hết hiệu lực?”, Lý Dục Thần hỏi.

Viện trưởng Diêu nhìn vào bác sĩ gây mê.

Bác sĩ gây mê nói: “Chắc là khoảng một tiếng nữa, bệnh nhân có thể tỉnh nhưng tứ chi còn chưa cử động được”.

Lý Dục Thần gật đầu không nói gì.

Anh cầm một viên đan Hồi Nguyên luôn mang theo bên mình nhét vào miệng Thái Vĩ Dân, nhẹ nhàng sờ cằm rồi tung một chưởng vào huyệt Thiên Trung của gã ta.

Chân khí cuồn cuộn trào ra từ lòng bàn tay anh tiến vào cơ thể gã ta.

Sắc mặt Thái Vĩ Dân dần trở nên hồng hào.

Cảnh tượng ấy khiến đám bác sĩ bên cạnh sững sờ.

Thái Vĩ Dân bị chặt tay nên mất máu quá nhiều, tuy rằng vừa rồi đã truyền máu nhưng tình hình vẫn rất tệ. Sao giờ mặt mày hồng hào thế, máu từ đâu ra?

Mà cảnh khiến bọn họ càng khó tin hơn đã xảy ra, Thái Vĩ Dân mở to mắt bừng tỉnh.

Bác sĩ mổ chính nhỏ giọng hỏi bác sĩ gây mê: “Vừa rồi anh dùng bao nhiêu thuốc gây mê? Có thiếu liều không?”

Bác sĩ gây mê lắc đầu nói: “Không thể nào! Tôi làm việc suốt mười năm mà đã sai lầm lần nào đâu”.

Thái Vĩ Dân từ từ tỉnh lại từ trong cơn mê, gã ta thấy rõ mặt mũi của Lý Dục Thần, trong ánh mắt sợ hãi nghi ngờ dần có chút bình yên.

“Ai làm thế?”, Lý Dục Thần hỏi.

Thái Vĩ Dân mấp máy đôi môi khô quắt, khàn giọng thốt lên ba chữ: “Chu Lợi Quân!”
Chương 243: Phải đề phòng bất cứ lúc nào

Là gã ta!

Trong mắt Lý Dục Thần lộ ra chút sát khí.

Chu Lợi Quân chơi bẩn ở trường đấu chó, bị Thái Vĩ Dân chặt một cái tay.

Bây giờ gã ta đang muốn trả thù đây mà.

Chuyện này có liên quan trực tiếp đến Lý Dục Thần, Chu Lợi Quân muốn trả thù, chỉ sợ sẽ không chỉ tìm mỗi mình Thái Vĩ Dân.

Từ khi thông báo treo thưởng giang hồ để trả thù ở nhà họ Viên, chắc chắn gã ta đã có chuẩn bị từ trước rồi.

Anh lập tức gọi điện cho Đinh Hương, biết được cô ấy đang ở quán Giang Hồ mới yên lòng.

Anh bảo chị Mai tạm dừng kinh doanh, sau đó dẫn Đinh Hương đến Ngô Đồng Cư.

Sau đó lại gọi cho Lâm Vân, bảo cậu ta đến nhà họ Lâm đón Lâm Mộng Đình đến Ngô Đồng Cư.

Chu Lợi Quân muốn trả thù Lý Dục Thần, rất có thể sẽ ra tay với người bên cạnh anh.

Ngô Đồng Cư có trận pháp do anh bố trí, lại cộng thêm Bạch Kinh Kinh, người bình thường không xông vào được.

Hơn nữa còn có ba người chị Mai qua đó sẽ càng thêm an toàn.

Lý Dục Thần vừa mới sắp xếp xong, Mã Sơn đã cầm cao đoạn tục trở về.

Lý Dục Thần dùng chân khí đả thông cánh tay cụt bị tắc nghẽn huyết mạch, sau đó bôi cao đoạn tục lên phần bị gãy, nối phần tay cụt vào cánh tay Thái Vĩ Dân lần nữa.

Mặc dù đám người trong phòng giải phẫu không tin, nhưng vẫn nín thở tập trung nhìn, ai cũng không dám thở mạnh.

Lý Dục Thần đỡ lấy cánh tay của Thái Vĩ Dân, không ngừng vuốt ve xoa nắn làn da chỗ vừa nối lại.

Trong lúc đó thỉnh thoảng anh lại điểm lên mấy huyệt vị trên người Thái Vĩ Dân.

Cứ như vậy kéo dài khoảng nửa giờ, Lý Dục Thần mới buông tay Thái Vĩ Dân ra.

Mọi người thấy cánh tay Thái Vĩ Dân đã hoàn toàn được nối liền, thậm chí không nhìn thấy một vết sẹo nào cả.

Toàn bộ phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt của mọi người từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.

Chuyện này không chỉ lật đổ kiến thức y học mà thậm chí còn lật đổ thế giới quan của bọn họ.

"Được rồi, thử cử động xem", Lý Dục Thần nói.

Thái Vĩ Dân ngồi dậy khỏi bàn giải phẫu, không thể tin nhìn cánh tay phải của mình đã phục hồi như ban đầu.

Gã ta nhẹ nhàng cử động bả vai, sau đó nâng cánh tay lên.

Gã ta nhìn bàn tay của mình, năm ngón tay linh hoạt nắm mở theo đại não điều khiển, Thái Vĩ Dân cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Gã ta đã từng cho rằng mình đã mất đi cánh tay này vĩnh viễn.

"Vừa mới nối liền, mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, không thể hoạt động kịch liệt", Lý Dục Thần dặn dò.

Thái Vĩ Dân khẽ gật đầu, đi xuống khỏi bàn giải phẫu, cúi người thật sâu nói: "Cậu Lý, tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào, từ nay về sau, cái mạng của tôi chính là của cậu".

Lý Dục Thần đỡ gã ta dậy, nói: "Chúng ta đã sớm là người một nhà, không phải sao?"

Thái Vĩ Dân vô cùng cảm động, đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần tự mình mở miệng thừa nhận gã ta là người một nhà.

Lý Dục Thần vỗ vỗ bờ vai gã ta: "Được rồi, trở về đi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh. Chu Lợi Quân chết chắc rồi!"

Bọn họ đang chuẩn bị đi, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: "Chờ một chút!"

Hóa ra là viện trưởng Diêu.

Viện trưởng Diêu đi lên trước, nói với Lý Dục Thần: "Tôi phục! Lần này tôi thật sự khâm phục! Cậu Lý, cậu là thần y! Không, là thần tiên!"

Lý Dục Thần rất muốn cười, lắc đầu nói: "Viện trưởng Diêu, ông còn nợ tôi một lá cờ thưởng đấy".

Viện trưởng Diêu đỏ mặt lên: "Chuyện này, chỉ là trò đùa, trò đùa thôi! Trước kia tôi có mắt không biết Thái Sơn, cậu Lý đừng trách".

Lý Dục Thần nói: "Tôi cũng chỉ đùa một chút thôi".

Một y tá bên cạnh sợ hãi kêu lên "A...": "Cảnh tượng thần kỳ như vậy mà tôi không quay lại, nếu đăng lên mạng chắc chắn sẽ rất hot!"

Viện trưởng Diêu vỗ một cái lên đầu cô ta, cảnh cáo nói: "Ai cũng không được phép nói lung tung chuyện hôm nay ra ngoài, nhất là đăng lên trên mạng, ai dám nói lung tung, tôi sẽ cho người đó biết tay!"

Ông ta dứt lời liền áy náy cười với Lý Dục Thần: "Cậu Lý bỏ qua cho, đều là tôi quản lý không nghiêm".

Lý Dục Thần nói: "Không có việc gì, ông xử lý rất tốt, không hổ là một viện trưởng".

Viện trưởng Diêu được khen ngợi thì vô cùng mừng rỡ, vẻ mặt ông ta cứ như học sinh tiểu học được thầy giáo khen ngợi vậy.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lý Dục Thần và Mã Sơn đưa Thái Vĩ Dân về Ngô Đồng Cư, để gã ta tạm lánh hai ngày.

Bây giờ Chu Lợi Quân ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, phải đề phòng bất cứ lúc nào.

Ngày hôm sau, Lý Dục Thần đi theo Phùng Thiên Minh đến thành phố Cô.

Bọn họ lái xe đến một nông trường phía đông thành phố Cô, người của nhà họ Thẩm đã chờ trước ở đó để đón bọn họ rồi.
Chương 244: Khắc tinh và cứu tinh

Sau khi xác nhận thân phận, cũng không có ai nói nhiều, Phùng Thiên Minh và Lý Dục Thần liền leo lên xe nhà họ Thẩm.

Thành phố Cô không lớn nhưng rất đẹp, được mệnh danh là một viên minh châu bờ phía nam của hồ Chấn Trạch.

Chiếc xe lái qua nội thành thành phố Cô, đến khách sạn Nguyệt Lượng bên cạnh hồ Chấn Trạch.

Đây là một khách sạn bảy sao, được xây dựng theo lối kiến trúc mang đậm chất thành phố Cô, bởi vì rất giống mặt trăng mà được đặt tên như vậy.

Khách sạn này cũng là sản nghiệp của nhà họ Thẩm.

Lúc Phùng Thiên Minh đến, ông hai của nhà họ Thẩm - Thẩm Bỉnh Nguyên đã đứng sẵn ở cửa chính nghênh đón rồi.

"Ông hai Phùng!", Thẩm Bỉnh Nguyên sải bước, chào hỏi từ xa.

"Ông Thẩm!", Phùng Thiên Minh cũng bước nhanh về phía trước, bắt tay với Thẩm Bỉnh Nguyên.

Lý Dục Thần đi sau lưng Phùng Thiên Minh.

Phía sau Thẩm Bỉnh Nguyên cũng có một người đi theo.

Mà Lý Dục Thần cũng biết người này, chính là Thẩm Minh Xuân vừa mới đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm.

Hai người nói chuyện xong, Thẩm Bỉnh Nguyên vẫy tay một cái, chỉ vào người phía sau ông ta, nói: "Ông hai Phùng, giới thiệu cho ông một vãn bối, cháu tôi, Thẩm Minh Xuân".

Thẩm Minh Xuân tiến lên mấy bước, vươn tay ra gọi một tiếng: "Chào chú Minh!"

"Ồ, đây không phải cậu Thẩm sao, tôi biết, tôi biết! Con rể của ông cụ nhà họ Lâm, làm sao tôi có thể không biết được chứ!"

Phùng Thiên Minh không bắt tay, ông ta là nửa người giang hồ, coi trọng đạo nghĩa, vô cùng coi thường hành vi công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm lúc bọn họ gặp nguy nan của Thẩm Minh Xuân.

Đương nhiên, ông ta không bắt tay với Thẩm Minh Xuân cũng là tôn trọng Lý Dục Thần.

Thẩm Minh Xuân có chút xấu hổ, rút tay lại.

Nhưng mà ông ta cũng không nhìn thấy Lý Dục Thần, bởi vì Lý Dục Thần đứng sau lưng Phùng Thiên Minh nên ông ta nghĩ anh chỉ là vệ sĩ.

Mà người có thân phận như ông ta thì không thể để mắt đến một tên vệ sĩ được.

Thẩm Bỉnh Nguyên có chút không vui, nhưng mà ông ta cũng không thể hiện ra mặt, chỉ cười haha một tiếng nói: "Minh Xuân vốn đến thành phố Hòa để làm vài việc kinh doanh, gần đây bị một chút phong ba tác động nên mới tạm thời trở về, giúp tôi quản lý việc vặt. Hôm nay bảo nó đến đây mở mang tầm mắt một chút, ông hai Phùng phải quan tâm nhiều hơn đấy nhé!"

"Đơn giản, đơn giản. Tôi cũng có một người bạn trẻ tuổi muốn giới thiệu cho ông".

Phùng Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người để lộ Lý Dục Thần.

"Đây là Lý Dục Thần, cậu Lý".

Lúc này Thẩm Minh Xuân mới trông thấy Lý Dục Thần.

Ông ta giật mình, có chút lúng túng chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Cậu! Cậu tới nơi này làm gì?"

Lý Dục Thần lại không để ý đến ông ta.

Anh không chỉ trích ông ta vứt bỏ vợ và nhà mẹ vợ lúc nguy hiểm, ngược lại việc này rất phù hợp với nhân tính của ông ta, dù sao ông ta họ Thẩm chứ không phải họ Lâm.

Nhưng việc ông ta tỏ ra không có chút trách nhiệm nào lại chẳng hề có tí tình nghĩa gì.

Loại người này không đáng để Lý Dục Thần kết giao, thậm chí cũng không đáng để anh phỉ nhổ. Cho dù nhìn ông ta một cái cũng là lãng phí tình cảm.

"Chào ông Thẩm", Lý Dục Thần vươn tay ra.

Thẩm Bỉnh Nguyên cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới Phùng Thiên Minh không dẫn theo vệ sĩ của mình, mà lại dẫn theo Lý Dục Thần tới.

Đương nhiên ông ta cũng từng nghe nói về Lý Dục Thần, chỉ là lúc Thẩm Minh Xuân báo cáo về chuyện của nhà họ Lâm không hề nhắc đến người này.

Ở trong mắt Thẩm Minh Xuân, đây là một ngôi sao chổi, tất cả tai họa của nhà họ Lâm đều bắt đầu từ sau khi Lý Dục Thần xuất hiện.

Nhưng Thẩm Bỉnh Nguyên là người trên giang hồ, hay gặp sóng gió, ông ta biết việc tòa nhà sụp đổ tuyệt đối không phải đột nhiên, nhất định là đã sớm có khe hở không có cách nào lấp đầy.

Một gia tộc lớn như nhà họ Lâm không có khả năng bởi vì sự xuất hiện của một người có bát tự tương khắc mà lập tức suy tàn được.

Hơn nữa dựa theo tin tức, Thẩm Bỉnh Nguyên có một cảm giác Lý Dục Thần này không chỉ không phải là khắc tinh của nhà họ Lâm, ngược lại có thể là cứu tinh của họ.

Ví dụ như ông ta đã từng nghe nói người này rất giỏi y thuật, đã cứu mạng ông cụ Lâm; người này cũng đánh nhau rất giỏi, giết bố con Lâm Lai Phong và vợ chồng Viên Quốc Thành.

Những điều này đều đã được chứng minh từ Thẩm Minh Xuân.

Đáng tiếc là Thẩm Minh Xuân cũng không tận mắt nhìn thấy mà chỉ nghe đồn thôi.
Chương 245: Không cứu được nhà họ Lâm đâu

Ông ta không tin hai vị chuyên gia y học nổi tiếng trong nước là Tiền Đường và Thân Châu sẽ bái Lý Dục Thần làm thầy, càng không tin loại chuyện hoang đường như đạn cũng không thể giết chết Lý Dục Thần này.

Càng là lời đồn càng khiến Thẩm Minh Xuân kiên trì cho rằng Lý Dục Thần chỉ là một tên nhóc biết lừa gạt và khoác lác.

Thẩm Bỉnh Nguyên cũng không tin, nhưng ông ta lại nhìn thấy một tầng sâu hơn. Ông ta biết rõ ông cụ nhà họ Lâm - Lâm Thượng Nghĩa là loại người gì, ông ta tin tưởng Lâm Thượng Nghĩa không hồ đồ đến mức không có ánh mắt bằng Thẩm Minh Xuân.

Đương nhiên, Thẩm Bỉnh Nguyên cũng sẽ không bởi vì một người trẻ tuổi hiểu chút y thuật, có chút công phu liền đặc biệt xem trọng. Trên thế giới có rất nhiều người như vậy, cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng với đại cục.

Theo Thẩm Bỉnh Nguyên, cho dù Lý Dục Thần có bao nhiêu tài năng, giết Viên Quốc Thành chính là một hành động không khôn ngoan.

Nhà họ Viên đã thông báo treo thưởng với anh, chẳng khác nào phán quyết tử hình.

Mà bây giờ nhà họ Lâm tuyên chiến với nhà họ Viên cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Cho nên Thẩm Bỉnh Nguyên rất không hiểu, ông hai Phùng từ trước đến nay vẫn luôn thông minh vì sao lại có quan hệ tốt với Lý Dục Thần như vậy, còn muốn đưa anh đến nơi này, bởi vì hôm nay có một buổi tụ họp nên muốn tìm kiếm sự trợ giúp của mấy gia tộc lớn như Giang Đông và Hoàn Nam cho tên nhóc này hoặc là nhà họ Lâm ư?

Thẩm Bỉnh Nguyên cảm thấy mình đã nhìn thấu suy nghĩ của Phùng Thiên Minh, không khỏi cười thầm một tiếng.

"A, cậu Lý đúng không, ngưỡng mộ đã lâu".

Ông ta vươn tay ra tùy ý bắt tay với Lý Dục Thần, chưa tới mức nhiệt tình nhưng cũng không đến mức thất lễ.

Đương nhiên là ông ta đang nể mặt Phùng Thiên Minh.

Lý Dục Thần lạnh nhạt với Thẩm Minh Xuân khiến vẻ xấu hổ trên mặt Thẩm Minh Xuân trong nháy mắt biến thành giận dữ.

Đáy lòng ông ta dấy lên một đám lửa.

Ông ta cảm thấy, nếu như không phải do tên nhóc này, nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không rơi xuống, ông ta vẫn là con rể của nhà họ Lâm, dựa vào quan hệ này, có thể lấy được tài nguyên của cả hai nhà, địa vị cũng không thấp.

Không có thân phận là con rể nhà họ Lâm, địa vị của Thẩm Minh Xuân ở nhà họ Thẩm cũng rớt xuống ngàn trượng.

Ông ta và Thẩm Bỉnh Nguyên có quan hệ không tệ, cho nên đã cầu xin Thẩm Bỉnh Nguyên dẫn ông ta tới lần tụ họp này, muốn làm quen với vài ông lớn ba tỉnh, để xem có cơ hội gì hay không.

"Chú Minh, hôm nay các ông lớn đều dẫn cao thủ đi theo bên cạnh, chú...", Thẩm Minh Xuân nhìn Lý Dục Thần một chút, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói móc: "Có một số người nhìn là biết giỏi che giấu, hôm nay chú phải cẩn thận một chút đấy".

Đương nhiên Phùng Thiên Minh biết Thẩm Minh Xuân ám chỉ cái gì, ông ta nhìn thoáng qua Thẩm Bỉnh Nguyên, trong lòng có chút không vui.

Nhưng đây là địa bàn nhà họ Thẩm, ông ta cũng không tiện nói thêm cái gì, cũng may Lý Dục Thần có vẻ không tức giận. Hơn nữa từ đầu đến cuối anh vẫn đứng sau lưng ông ta không hề tiến lên trước, rất giống một người hầu.

"Bây giờ cậu ấy chính là vệ sĩ của tôi, rất giỏi đánh nhau!", Phùng Thiên Minh cố ý nói như vậy.

Thẩm Minh Xuân khịt mũi coi thường: "Chỉ biết đánh nhau thôi thì làm được cái gì? Nếu dựa vào đánh đấm có thể giải quyết vấn đề thì đã không cần nhà họ Thẩm chúng tôi phải ra mặt hòa giải rồi. Ha, tôi nói này Lý Dục Thần, không phải cậu vẫn luôn ưỡn ngực nói muốn làm con rể nhà họ Lâm sao, không phải ba tháng sau muốn tổ chức lễ đính hôn rầm rộ với Lâm Mộng Đình sao? Cậu trở thành vệ sĩ của chú Minh từ bao giờ vậy?"

Lý Dục Thần chỉ cười không nói.

Hôm nay anh đến để giúp Phùng Thiên Minh, thân phận chính là tùy tùng thì phải có dáng vẻ của tùy tùng.

Dù sao nếu như tùy tùng bị mất mặt, cố chủ cũng sẽ mất mặt theo.

Phùng Thiên Minh nhìn Thẩm Bỉnh Nguyên, trầm mặt xuống.

Thẩm Bỉnh Nguyên cười haha một tiếng, làm ra động tác mời, nói: "Ông hai, những người khác đều đã đến, chỉ chờ mỗi mình ông thôi đấy, mời vào trong".

Phùng Thiên Minh nhìn Lý Dục Thần một chút, thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường mới sóng vai tiến vào với Thẩm Bỉnh Nguyên.

Lý Dục Thần đi theo phía sau, Thẩm Minh Xuân đi song song với anh, nhỏ giọng cười lạnh nói: "Họ Lý, cậu bám vào nhà họ Phùng cũng vô dụng, không cứu được nhà họ Lâm đâu".

Lý Dục Thần mặc kệ ông ta.

Nhà họ Thẩm đã bao hết ba tầng cao nhất của khách sạn Nguyệt Lượng.

Bọn họ đi vào một vườn hoa trên sân thượng tầng cao nhất.

Từ nơi này nhìn về phía xa, hướng nam là toàn cảnh thành phố Cô, hướng bắc là hồ Chấn Trạch mênh mông vô bờ.

Mặt hồ rộng lớn, không gió cũng có sóng, phía xa có hơi nước bốc lên dập dềnh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom