• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (8 Viewers)

  • Chương 132-133

Chương 132: Nhận sai?

Lý Dục Thần tiện tay cầm một cục đá lên, ước lượng bằng tay rồi lại đặt xuống.

“Thế nào, đồ vật không sai chứ?”

Mã Sơn lờ mờ đoán được Lý Dục Thần muốn làm cái gì.

Lý Dục Thần nói: “Chất lượng bình thường, nhưng ở trong thành có thể mua được như này cũng không tệ, dù sao đủ dùng. Chỉ là chu sa và giấy vàng này kém quá rồi”.

Mã Sơn nói: “Vậy anh đi mua lại”.

Lý Dục Thần suy nghĩ, cảm thấy bảo Mã Sơn mua mấy thứ này cũng thật sự đã làm khó anh ta, liền nói:

“Bỏ đi, anh Mã Sơn, để em nghĩ cách, ngày mai anh đến chỗ môi giới làm thủ tục sang tên đi”.

Nói xong anh đẩy hai va li tiền đến trước mặt Mã Sơn.

Mã Sơn ngây người, ngờ vực mở vai li ra.

Tuy Lý Dục Thần đã không chỉ một lần làm ra chuyện khiến anh ta kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hai va li đầy tiền, anh ta vẫn thiếu chút nữa rớt hàm luôn.

“Cục cưng của anh! Dục Thần, em kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Anh ta không ngừng lắc đầu thở dài, “Bây giờ anh tin rồi, anh thực sự tin rồi!”

“Cái gì mà anh tin rồi?”

“Anh tin em thật sự có thể tổ chức một bữa tiệc hôn lễ khiến nhà họ Lâm hài lòng trong vòng ba tháng, à không, là lễ đính hôn. Dù sao, về sau em nói cái gì, anh đều sẽ tin”.

Lý Dục Thần cười cười, nói: “Đi đi, gọi cả Đinh Hương, chúng ta cùng ăn một bữa ngon”.

...

Ngày hôm sau, Đinh Hương gọi điện thoại cho chị Mai, biết được quán cơm Thân Dân tiếp tục buôn bán ít nhất ba ngày thì đi làm rồi.

Mã Sơn thì lái xe đến chỗ môi giới làm thủ tục.

Lý Dục Thần nhìn những đồ vật Mã Sơn đã mua, anh đang suy nghĩ nên đến đâu mua chu sa và giấy tiền vàng chính cống.

Thành phố Hoà hẳn là cũng có người tu hành, nhưng người anh tiếp xúc được chỉ có Ngô Hiền của nhà họ Triệu, Lại Sĩ Công của nhà họ Tra, nếu tính cả Tàng Vu đi theo Chu Lợi Quân của Vụ Châu đến đấu trường chó, tổng cộng chỉ ba người.

Mấu chốt là con đường tu luyện của ba người này đi đều phi chính đạo, đã bị anh giết chết rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đi tìm Phùng Thiên Minh. Người này giao du rộng, chắc chắn quen biết nhiều nhân vật cửa ngách.

Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Phùng Thiên Minh:

“Chú Minh, ông có biết có nơi nào bán giấy tiền vàng và chu sa chính cống không? Tôi có việc cần dùng gấp”.

Chú Minh ở đầu dây điện thoại bên kia trầm ngâm một lát, nói: “Tôi biết một nơi, đồ ở đó chắc chắn chính cống. Như vậy đi, cậu đến chỗ tôi ăn bữa cơm trước, vừa đúng lúc tôi muốn tìm cậu bàn chút chuyện, buổi chiều tôi dẫn cậu đến đó”.

Lý Dục Thần nói: “Được, ông gửi địa chỉ cho tôi, một lát nữa tôi đến”.

Chú Minh nói: “Không cần, tôi bảo Châu Na đến đón cậu”.

Khoảng chừng đến giữa trưa, Châu Na lái xe tới đón Lý Dục Thần.

Chị ta đưa anh đến một một câu lạc bộ tư nhân của Phùng Thiên Minh.

Lúc ăn cơm, Phùng Thiên Minh cười hỏi Lý Dục Thần: “Ngài Lý, cậu cần chu sa giấy tiền vàng làm gì, không phải là vẽ bùa đuổi quỷ đấy chứ?”

“Vẽ chơi”. Lý Dục Thần thuận miệng đáp.

“Cậu còn biết cái này?”, Châu Na có chút tò mò nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Ở trong núi từng cùng sư phụ học qua một chút”.

Châu Na liền nói: “Vậy cậu biết xem phong thuỷ không, hôm nào đó xem giúp tôi xem thử, tôi có một người bạn, mọi việc không thuận lợi, cô ấy nghi ngờ chỗ ở của mình có vấn đề”.

Lý Dục Thần không tỏ rõ ý kiến nói: “Xem cơ hội”.

Châu Na cũng không nói thêm nữa.

Cơm ăn được một nửa, Phùng Thiên Minh nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, không biết cậu có còn nhớ Hồng Thiên Thanh không?”

“Nhớ, Thái Cực Nam Phái mà”, Lý Dục Thần nói.

Phùng Thiên Minh hơi trầm ngâm, nói: “Hồng Thiên Thanh bại dưới tay cậu Lý, hiện giờ chưởng môn nhân của Thái Cực Nam Phái đã đích thân đến thành phố Hoà. Theo lý thuyết, ở thành phố Hoà, các cậu đều là khách, lại đều có chút quan hệ với Phùng tôi, tôi nên đứng giữa hoà giải mới đúng. Nhưng là, không dối gạt cậu Lý, chưởng môn của phái bọn họ đã đích thân đến, không tìm lại chút thể diện, sợ là sẽ không đi, cho nên...”

“Cho nên cái gì?”. Lý Dục Thần cười hỏi, sau đó nhếch lông mày: “Là muốn tôi cúi đầu nhận sai sao?”

Phùng Thiên Minh nhìn sắc mặt Lý Dục Thần không tốt, vội vàng phủ nhận, nói: “Không phải vậy, tôi biết quy tắc giang hồ, sống chết là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn, sao có thể để cậu Lý chủ động cúi đầu chứ. Tôi là nghĩ, cậu ra ngoài tránh đi một chút thì tốt hơn. Vừa hay bên Nam Cương có tổ chức hoạt động cược đá quy mô lớn, nếu cậu có hứng thú, tôi đi cùng cậu, coi như đi ra ngoài giải sầu, vận may tốt còn có thể kiếm chút tiền”.
Chương 133: Kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa

Lý Dục Thần nhíu mày nói: “Cược đá kiếm tiền thì có thể nhưng giờ không phải lúc. Chú Minh không cần khó xử, nếu Vương Tông Sinh muốn đến tìm tôi thì cứ để ông ta đến”.

Phùng Thiên Minh sửng sốt, vừa rồi ông ta không hề nhắc đến tên của Vương Tông Sinh.

“Cậu Lý biết chưởng môn Vương à?”

“Từng có duyên gặp nhau”.

Phùng Thiên Minh gật đầu: “Nếu hai người đã biết nhau thì dễ giải quyết. Có cần tôi sắp xếp cho mọi người gặp nhau không?”

Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Thế này nhé, chẳng phải ông ta muốn lấy lại thể diện sao? Vậy thì ba ngày sau đi, tôi và ông ta so tài một trận”.

Phùng Thiên Minh cực kỳ ngạc nhiên.

Vương Tông Sinh là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, được gọi là Bán Bộ Tông Sư.

Cả Nam Giang này chỉ có vài dám nói có thể thắng Vương Tông Sinh?

Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin, ung dung của Lý Dục Thần như thế anh đã dự tính mọi chuyện.

Không biết anh có thực lực thế thật không, hay là không biết Vương Tông Sinh mạnh thế nào?

“Vậy… thời gian, địa điểm cụ thể và quy tắc trận đấu thì sao?”, Phùng Thiên Minh hỏi.

“Tùy ông ta”, Lý Dục Thần bình thản nói: “Dù sao cứ hẹn trong ba ngày đều được”.

Phùng Thiên Minh càng ngạc nhiên hơn, Lý Dục Thần này đã không phải là tự tin ung dung nữa, mà quả thật là kiêu ngạo, ngông cuồng.

Ngay cả quy tắc cũng đều tùy ý đối phương, đây là kiêu ngạo cỡ nào mới có thể nói mấy lời này.

“Cậu Lý, đây không phải chuyện đùa, chưởng môn Vương là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, đã nhiều năm chưa từng thất bại rồi”, Phùng Thiên Minh có ý tốt nhắc nhở.

“Vậy có lẽ kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa”.

Lý Dục Thần khẽ cười.

“Chú Minh, ông có thể mở một sàn cá cược gần đó, không chừng có thể kiếm được một ít tiền”.

Phùng Thiên Minh cạn lời.

Mở sàn cá cược?

Có lẽ chín mươi chín phần trăm sẽ đặt cược Vương Tông Sinh thắng.

Nhưng đây là một vụ làm ăn có lời, chỉ là tỷ lệ đền tiền phải tính toán thật kỹ.



Khách sạn lớn Hải Châu.

Bảo vệ đứng thẳng thớm hơn lúc bình thường, phục vụ cũng cười rạng rỡ như thường ngày.

Chủ tịch Trương Đông Hằng cực kỳ hăng hái, đích thân đứng trước cửa khách sạn đón khách.

Đứng bên cạnh ông ta, ngoài các nhân viên quản lý cấp cao của khách sạn, thì còn có cậu chủ tập đoàn Vĩnh Thanh – Trương Nhất Bình.

Trương Nhất Bình hơi căng thẳng.

Hôm nay là ngày tốt của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là cơ hội trong đời của anh ta.

Khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao có cổ phần đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là tài sản quan trọng nhất dưới trướng của tập đoàn Vĩnh Thanh ngoài tòa nhà Vĩnh Thanh.

Hôm nay, cậu chủ gia tộc nhà họ Trần ở Thân Châu – Trần Văn Học thay mặt cho nhà họ Trần đến gặp người phụ trách các doanh nghiệp và các gia tộc lớn ở thành phố Hòa trong phòng tổng thống của khách sạn Hải Châu, bàn bạc về dự án hợp tác đầu tiên được đầu tư ở thành phố Hòa của nhà họ Trần.

Trương Nhất Bình biết rất rõ cơ hội này không phải lúc nào cũng có, thậm chí có thể nói là có một không hai.

Nhà họ Trần ở Thân Châu là gia tộc giàu có của Thân Châu.

Các gia tộc ở thành phố Hòa vẫn chưa là gì với gia tộc giàu có ở Thân Châu

Nếu có thể kết bạn với cậu chủ Trần, từ đó thiết lập mối quan hệ với nhà họ Trần ở Thân Châu, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho anh ta, thậm chí là cho tương lai của cả tập đoàn Vĩnh Thanh.

Hơn nữa, hôm nay các gia tộc lớn của thành phố Hòa đều cử người đại diện đến.

Đây là nhiệm vụ quan trọng của các gia tộc.

Thậm chí lúc này gia chủ nhà họ Triệu – Triệu Tứ Hải cũng đích thân đến.

Trương Nhất Bình không khỏi cảm thán, cùng là cậu chủ nhưng cách biệt giữa anh ta và cậu Trần này quá lớn.

Bình thường mấy gia tộc đó luôn ra vẻ kiêu ngạo ta đây, nào có xem anh ta ra gì.

Dù là bố anh ta - chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh là Trương Căn Mậu cũng phải hạ giọng cúi mình trước mấy gia tộc này.

Bây giờ cậu chủ Trần chỉ mới thông báo ở đây, các gia tộc đã chủ động chạy đến.

Ngay lúc này một chiếc Maybach dừng trước cửa khách sạn.

Trương Nhất Bình nhìn biển số xe hơi quen.

Trương Đông Hằng bên cạnh anh ta đã nhanh chân bước đến mở cửa xe.

Nhìn thấy người bước xuống xe, Trương Nhất Bình lại ngạc nhiên đến mức ngây người.

Gia chủ nhà họ Lâm thế mà cũng tự mình đến.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom