• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (12 Viewers)

  • Chương 1011-1015

Chương 1011: Thái Hòa Trung ra mặt

Mã Sơn cười to, lật ngửa lá bài đang úp sấp mặt lên, ném xuống mặt bàn, nói: “Ba lá 6, lớn hơn hai đôi của anh!”

Chân Dương Lỵ mềm nhũn, hai tay chống cạnh bàn, miễn cưỡng giữ mình khỏi ngã.

Hứa Trí Thắng cười gằn một tiếng: “Sao anh biết tôi chỉ có hai đôi? Thật đáng tiếc, tôi có ba lá K, full

House!”

Hứa Trí Thắng tự tin nhẹ nhàng lật lá bài cuối cùng của mình lên.

Khoảnh khắc đó, Dương Lỵ “huỵch” một tiếng, ngửa mặt lên trời, ngã khuỵu xuống đất.

Còn Hứa Trí Thắng thì ngây ra như phỗng nhìn bài trên bàn.

Lá bài cuối cùng đó là Q.

Hứa Trí Thắng không sao hiểu nổi, rõ ràng lá bài cuối cùng của anh ta là K, tại sao lại biến thành Q.

Bài là bài của sòng bạc, phòng là phòng của sòng bạc, bàn và máy chia bài đều là hàng được chế tạo đặc biệt, chỉ có các quản lý của sòng bạc mới biết cách dùng.

Mặc dù người chia bài bị đổi thành Dương Lỵ nhưng Dương Lỵ không thể có vấn đề gì được.

Cho dù Mã Sơn có mua chuộc được Dương Lỵ thì cô ta cũng không có bản lĩnh đổi bài. Cô ta chỉ là một tay vịn, nếu cô ta có bản lĩnh ấy thì đâu cần dựa vào bán sắc, dụ dỗ khách hàng đổi chip đánh bạc để kiếm tiền hoa hồng.

Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?

Hứa Trí Thắng nhìn về phía Mã Sơn.

Anh ta chắc chắn Mã Sơn không gian lận. Toàn bộ sự chú ý của anh ta đều tập trung vào Mã Sơn, toàn bộ camera ở đây cũng đều nhắm vào Mã Sơn.

Trong tình huống như vậy, dù Thiên Vương có ra tay cũng không thể tráo bài.

Hứa Trí Thắng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Anh ta quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm Tra Na Lệ ngồi ở ghế sô pha.

Đây là điểm duy nhất không được chú ý.

Anh ta nhớ đến chuyện hai tỷ rưỡi kia cũng là Tra Na Lệ thắng được.

Nhưng vấn đề là Tra Na Lệ thắng được hai tỷ rưỡi ở tầng dưới là nhờ có Mã Sơn thu hút toàn bộ sự chú ý để cô ta có cơ hội đặt cược.

Còn hiện tại, Tra Na Lệ không ngồi bên bàn, chỉ ngồi ở sô pha. Sô pha cách bàn đánh bài ít nhất năm mét.

Nếu như vậy mà vẫn có thể tráo bài thì thực sự không thể giải thích bằng kỹ xảo chơi bài bịp được.

“Các người... Làm thế nào vậy?”, mắt Hứa Trí Thắng vằn đầy tơ đỏ, như thể đã mất ngủ ba ngày ba đêm ròng.

“Chỉ là may mắn thôi mà”, Mã Sơn bắt chước cách nói chuyện của người Hào Giang: “Giám đốc Hứa, anh thua rồi! Giờ thì sòng bạc của các anh phải trả tôi năm tỷ!”

Hứa Trí Thắng tái mét mặt, cắn răng nói: “Thắng hay thua còn chưa chắc, chúng ta chơi tiếp”.

Mã Sơn lắc đầu: “Đã nói là chơi một ván ấn định thắng thua rồi, thua là thua, không lẽ giám đốc Hứa định xù?”

Hứa Trí Thắng giận dữ, vỗ bàn: “Người thua không rời bàn thì người thắng cũng không được đi. Làm gì có chuyện thắng được tiền xong là lập tức đi luôn như vậy? Có bản lĩnh thì cược tiếp với tôi!”

Mã Sơn cười gằn: “Hóa ra vua sòng bài Hào Giang cũng chỉ vậy mà thôi, năm tỷ cũng không dám thua! Cược tiếp thì cũng được thôi nhưng anh đã thua tôi rồi, không có tư cách cược với tôi nữa, tôi muốn chơi với người lợi hại hơn”.

“Anh!”, Hứa Trí Thắng chỉ tay vào Mã Sơn, tức run người.

Mấy tên vệ sĩ bao vây xung quanh, chỉ cần Hứa Trí Thắng ra lệnh một câu, bọn họ sẽ không chút do dự động thủ với Mã Sơn.

Mã Sơn lạnh lùng nhìn bọn họ.

Lồng ngực của Hứa Trí Thắng phập phồng lên xuống, bỗng “phụt” một tiếng, anh ta phun ra một búng máu tươi, máu bắn lên mặt bàn, cơ thể loạng choạng, ngã ra đằng sau.

Người chia bài đưa tay ra đỡ Hứa Trí Thắng, gọi: “Giám đốc Hứa…”

Đồng thời la lên với bọn vệ sĩ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Bọn vệ sĩ lập tức định động thủ.

Nhưng Hứa Trí Thắng lại thều thào nói: “Dừng lại! Cho bọn họ đi!”

“Giám đốc Hứa...”

“Có chơi có chịu, cho bọn họ đi! Nhà họ Hà Hào Giang rất giữ chữ tín. Các người yên tâm, hôm nay người thua là tôi, một mình tôi chịu trách nhiệm, không liên quan gì tới mọi người, ông chủ sẽ không trách tội mọi người đâu”.

Lời Hứa Trí Thắng nói khiến Mã Sơn khá bất ngờ.

Bình sinh, Mã Sơn coi trọng nhất là nghĩa khí, cũng kính trọng những người có nghĩa khí. Thấy Hứa Trí Thắng trọng nghĩa như vậy, Mã Sơn áy náy nói: “Giám đốc Hứa, thực ra tôi không cần năm tỷ này, mục đích tôi tới đây…”

Mã Sơn chưa nói xong, Hứa Trí Thắng đã giơ tay lên ngăn lại.

“Anh không cần phải nói gì nữa, có chơi có chịu, chỉ trách tôi tài nghệ chưa đủ. Nhưng anh đừng mơ dùng chuyện này để làm nhục tôi! Tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, anh mau đi đi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản cho anh. Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một câu, sử dụng ngón bài bịp thì phải biết thế nào là đủ. Nếu không, dù có kiếm được cũng chưa chắc đã còn mạng để tiêu đâu. Năm tỷ không phải con số nhỏ, anh tự lo lấy thân đi”.

Hứa Trí Thắng nói xong, phẩy tay, ngồi xuống, cúi đầu, không muốn nói với Mã Sơn thêm một câu nào nữa.

Mã Sơn biết Hứa Trí Thắng đang nhắc nhở cũng là đang cảnh cáo mình. Sòng bạc coi trọng uy tín nên sẽ không quỵt năm tỷ này của anh ta nhưng anh ta cầm năm tỷ trong tay liệu có thể rời khỏi Hào Giang được không thì khó nói.

Mã Sơn chắp tay với Hứa Trí Thắng, nói: “Cảm ơn!”

Nói xong, anh ta đi về phía Tra Na Lệ: “Chúng ta đi thôi”.

Tra Na Lệ đứng dậy, đi sóng vai bên cạnh Mã Sơn, tiến về phía cửa ra vào.

Cửa ra vào bỗng mở toang ra, một giọng nói sang sảng như tiếng chuông đồng chợt vang lên:

“Không ai được đi!”

Một ông lão mập mạp ngoài sáu mươi tuổi ưỡn ngực, bệ vệ đi vào phòng.

Người này vừa vào phòng, trong phòng lập tức xuất hiện một luồng uy áp khiến người ta không thở nổi.

Mã Sơn khẽ nhíu mày.

Xét về mặt khí thế thì thực lực người này không thua gì Lương Tri Huyên đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành.

Tra Na Lệ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Ông ta chính là Thái Hòa Trung!”

Mã Sơn bèn quan sát lại ông lão này một lượt nữa thật cẩn thận.

Hứa Trí Thắng vốn đang sa sút tinh thần tột độ vì thua bài lập tức đứng dậy, khom người kêu lên: “Chú Trung! Sao chú lại tới đây?”

“Tôi không đến thì e là Bác Hào phải đổi chủ mất rồi!”, Thái Hòa Trung bất mãn nói.
Chương 1012: Vua sòng bài tới

Hứa Trí Thắng hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi chú Trung, là tôi tài nghệ chưa giỏi, tôi…”

Thái Hòa Trung khoát tay: “Thôi, việc này không trách cậu. Mở sòng bạc thì phải có lúc thua, lúc thắng. Có điều…”

Ông ta nhìn về phía Mã Sơn và Tra Na Lệ: “Nếu như có người chơi ăn gian thì lại khác!”

Mắt Thái Hòa Trung sắc như chim ưng, ông ta nhìn bọn họ, cười gằn một tiếng.

“Loạn Quyền Mã Sơn... Vừa tới Hương Giang đã nổi tiếng, tiếc là tay của cậu sắp không giữ nổi rồi!”

Mã Sơn đanh mặt lại: “Này ông già, không muốn trả tiền thì nói thẳng ra, ông nói chúng tôi chơi bẩn, liệu có chứng cứ gì không?”

Thái Hòa Trung không để ý tới anh ta mà chuyển qua nhìn Tra Na Lệ.

“Cô Tra đây là đệ tử đóng cửa của thần nữ Đại mã, tôi không nhận lầm chứ?”

“Đúng vậy”, Tra Na Lệ nói.

Thái Hòa Trung gật đầu: “Tốt, chỉ cần thừa nhận là được rồi. Không hổ là đệ tử của thần nữ Đại Mã, đúng là đã cho tôi được mở rộng tầm mắt. Có điều, cô dùng cổ thuật Vu Thần để chơi ăn gian, sư phụ cô có biết không?”

Tra Na Lệ nhíu mày.

“Cổ thuật Vu Thần…”, Hứa Trí Thắng kinh ngạc ra mặt: “Chú Trung, rốt cuộc bọn họ đã ăn gian như thế nào? Làm thế nào tráo được bài?”

Thái Hòa Trung cười gằn một tiếng, đi lại chỗ bàn chơi bài, cầm đại một lá bài lên, hai tay xoa một cái, lá bài lập tức hóa thành tro, rơi lả tả xuống bàn.

Trên bàn có thêm một đống tro nhưng đống tro này bỗng nhiên lại bắt đầu khuếch tan ra xung quanh.

Nhìn kỹ lại thì thấy có rất nhiều con côn trùng nhỏ bé đang bò.

“Cô ta hạ cổ trên mỗi lá bài”, Thái Hòa Trung nói.

Hứa Trí Thắng lấy làm kinh hãi, bấy giờ mới nghĩ ra ở ván xì tố trước, gần như lá bài nào của Mã Sơn cũng là do Tra Na Lệ lật.

“Cô ta dùng bọn cổ này để tráo bài ư?”, Hứa Trí Thắng vẫn không hiểu, những con côn trùng nhỏ bé này làm thế nào có thể tráo được bài.

“Ngoại trừ cổ đương nhiên còn cần phải có sự giúp sức của con người”.

Thái Hòa Trung đi sang bên kia bàn, liếc nhìn Dương Lỵ nằm dưới đất.

“Người phụ nữ này đã bị bọn họ hạ cổ từ trước. Cô ta là người của cậu, để cô ta chia bài thì cậu sẽ không nghi ngờ. Lúc cô ta chia bài, người run rẩy, đổ mồ hôi, vẻ mặt hốt hoảng, cậu cũng sẽ chỉ cho rằng cô ta sợ hãi, bởi vì nghề của cô ta không phải là chia bài, hơn nữa cô ta còn vừa mới mắc lỗi. Thực ra, lý do là bởi trên người cô ta có cổ, cô ta bị người ta khống chế”.

Thái Hòa Trung nói xong, đột nhiên để chân bên dưới eo của Dương Lỵ, hất cô ta lên, một tay đỡ lưng cô ta, tay kia vỗ vào bụng.

Dương Lỵ khom lưng, mở miệng, “ọe” một tiếng, nôn ra một đống đồ nôn, một chiếc bóng mờ ảo bay lên, nhanh chóng phi về phía cửa sổ.

Thái Hòa Trung vung tay lên, một lá bài poker bay ra, “phập” một tiếng, cắm vào tường. Bên dưới lá bài có ghim một con côn trùng vẫn còn đang vặn vẹo.

“Đi!”, Tra Na Lệ kéo Mã Sơn chạy vội ra cửa.

Thái Hòa Trung không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Bọn họ mới vừa chạy ra đến cửa đã dừng khựng lại.

Bởi vì bên ngoài cửa đứng đầy người.

Hai người cầm đầu có khí thế rất mạnh, không thua gì Thái Hòa Trung.

Mã Sơn mắng: “Đù, sao lại có hai cao thủ cấp bậc Tông Sư!”

Hai cao thủ đứng dạt qua một bên nhường đường, một ông lão chống gậy, được Hà Quảng Chí đỡ, đi lại đây.

Hứa Trí Thắng và nhân viên vốn có mặt trong phòng trông thấy người tới đều cung kính khom lưng cúi đầu, hô: “Chào cụ!”

Tra Na Lệ nói nhỏ vào tai Mã Sơn: “Ông ấy chính là vua sòng bài Hà Gia Xương!”

Mã Sơn ngẩn người.

Không phải nói rất khó gặp vua sòng bài hay sao?

Vốn anh ta nghĩ rằng mình thắng được hai ván lớn, ép được Thái Hòa Trung lộ diện là đã mở đường cho Lý Dục Thần xong.

Giờ thì hay rồi, trực tiếp ép vua sòng bài tới đây.

Mới chỉ năm tỷ thôi mà, vua sòng bài này không khỏi quá mất giá!

Mã Sơn biết hiện tại đã phiền phức to rồi.

Hai Tông Sư, cộng thêm Thái Hòa Trung, muốn chạy trốn cũng không thể thoát được.

Anh ta nói nhỏ vào tai Tra Na Lệ: “Lát nữa anh dụ bọn họ, em chạy đi nhé!”

Tra Na Lệ nói: “Không được, muốn đi thì đi cùng nhau”.

Mã Sơn nói: “Hai người thì không thể cùng thoát thân được! Em đi trước đi, nếu anh chết thì năm sau em thắp cho anh nén hương trước mộ là được”.

Không hiểu sao, Tra Na Lệ lại thấy cảm động, ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng lại ấm áp.

“Không được, chuyện này là hai người chúng ta cùng làm, tôi sẽ không bỏ anh lại để đi trước”.

Mã Sơn nắm chặt tay Tra Na Lệ: “Vậy cũng tốt, tuy sống không thể ngủ cùng giường nhưng chết có thể nằm chung huyệt!”

Tra Na Lệ nghe thấy là lạ nhưng đã là lúc này rồi, cô ta cũng không so đo với Mã Sơn làm gì.

Mã Sơn lại thở dài bảo: “Ôi, đáng tiếc”.

“Tiếc gì?”

“Tiếc tấm thẻ phòng kia, phòng Đại Đô Hội đó…”

“Cút!”

Tra Na Lệ hất tay Mã Sơn ra.

Hà Gia Xương chống gậy lại gần bọn họ, quan sát mấy lượt, không nói gì, được Hà Quảng Chí dìu lại chỗ ghế sô pha, ngồi xuống.

Hai vệ sĩ cấp độ Tông Sư đứng ở cửa chính, một người đứng hơi chếch về bên trái giữa Mã Sơn và Hà Gia Xương.

Bởi vậy, Mã Sơn và Tra Na Lệ không thể tông cửa xông ra, cũng không thể tấn công Hà Gia Xương để “bắt giặc bắt vua trước”.

Thái Hòa Trung chắp tay sau lưng, từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng cạnh bàn chơi bài.
Chương 1013: Chặt tay

Cuối cùng, Hà Gia Xương lên tiếng: “Tôi đã biết chuyện ở đây rồi. Thuật bài bịp và cổ thuật đều cực kỳ đặc sắc! Hà Gia Xương tôi lăn lộn trong giới bài bạc này mấy chục năm, đã gặp vô số ván bài nổi tiếng của vua sòng bài, vua bài bịp trên thế giới, ván này của các cậu xứng đáng lọt vào top 10!”

Ông ta tiếp tục quan sát bọn họ mấy lượt từ đầu tới chân.

“Các cậu còn trẻ như vậy đã có bản lĩnh này rồi, làm gì mà chẳng nên cơ nghiệp? Tại sao lại tiếp tay cho người phương Tây?”

“Tiếp tay cho người phương Tây gì cơ?”, Mã Sơn ngẩn người.

Hà Gia Xương cười to: “Mảnh đất Hào Giang này là do tôi một tay gây dựng nên. Tôi tốn mấy chục năm tâm huyết mới đưa nơi này vượt qua được thánh địa Las Vegas. Trước đây, tôi từng xin phương Tây rót vốn đầu tư nhưng không một ai đồng ý, bọn họ chê Hào Giang quá nhỏ. Giờ Hào Giang phát triển tốt thì ai ai cũng muốn tới hái trái ngọt, hừ! Làm gì có chuyện dễ như vậy!”

“Gần đây, Ngân Sa làm nhiều chuyện như vậy, luôn luôn nhằm vào tôi, muốn nuốt chửng Bác Hào của tôi, tưởng tôi không biết ư? Các cậu tới đây kiếm chuyện vào lúc này, cậu nói cậu không phải người của phương Tây, cậu nghĩ tôi tin không?”

Mã Sơn càng nghe càng hồ đồ, cả giận nói: “Các ông đấu đá thế nào chẳng liên quan chó gì tôi hết! Nói cho ông biết, ông đây là ông đây, chẳng phải người của phương Tây phương Nam gì hết, ông đây là người Hoa!”

Người trong sòng bạc thấy Mã Sơn ngang tàng như thế, người nào người nấy đều hết sức phẫn nộ, lửa giận trong mắt như muốn đốt cháy Mã Sơn.

Nhưng Mã Sơn không hề sợ hãi, vẫn trợn trừng mắt nhìn Hà Gia Xương.

Điều này khiến Hà Gia Xương không khỏi bất ngờ.

Hà Quảng Chí nói: “Mã Sơn, anh nghĩ anh là ai? Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?”

Mã Sơn cười khẩy: “Tôi biết, vua sòng bài chứ ai! Có điều ông đây cứ nói vậy đấy, có là vua gì đi chăng nữa cũng không thể cấm ông đây nói!”

Hà Quảng Chí nghe vậy, giận tím mặt, sắp sửa nổi giận thì lại bị vua sòng bài Hà Gia Xương ngăn lại.

Hà Gia Xương khoát tay nói: “Thôi, người trẻ tuổi có ngông cuồng một chút cũng chẳng sao. Nếu như không phải người của phương Tây thì tôi có thể bỏ qua cho cậu nhưng cậu chơi ăn gian trong sòng bài của tôi, bị bắt quả tang. Theo quy định, các cậu phải để một cánh tay lại mới được đi”.

Mã Sơn chẳng buồn nhíu mày lấy một lần, đi tới chỗ bàn chơi bài, đặt một cánh tay lên mặt bàn, nói: “Chỉ là một cánh tay thôi mà, nào, chặt đi!”

Hà Gia Xương sững sờ, bất giác lộ vẻ tán thưởng.

Hà Quảng Chí chỉ vào Tra Na Lệ: “Cả cô ta nữa!”

Mã Sơn giận dữ, mắng: “Nói vớ vẩn! Vừa rồi vừa nói là để lại một tay, vậy thì để lại tay của tôi là được. Sao nào? Vua sòng bài tính nuốt lời, mồm toàn là cớt đúng không?”

Hà Gia Xương cười to: “Hahaha, chàng trai trẻ, lâu lắm rồi tôi không gặp được người như cậu. Cậu thực sự rất hợp tính tôi, rất giống tôi hồi trẻ. Thế này nhé, tôi cho cậu một cơ hội, đến Hào Giang làm việc cho tôi, chẳng những tôi không chặt tay cậu mà còn đưa năm tỷ các cậu thắng được cho các cậu, thế nào?”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì tôi không còn cách nào khác, đành phải làm theo quy định thôi. Cậu đừng hạnh họe lời tôi nói, hai người các cậu đều chơi ăn gian, cả hai đều phải để tay lại đây. Đây là quy định!”

Hà Gia Xương nói xong, lẳng lặng nhìn Mã Sơn.

Mã Sơn quay đầu nhìn Tra Na Lệ, cắn răng, đặt nốt cánh tay còn lại lên bàn.

“Để cô ấy đi đi, chặt hai tay của tôi, vậy được rồi chứ?”

“Mã Sơn!”

Tra Na Lệ chạy tới, kéo một cánh tay của Mã Sơn ra khỏi mặt bàn, rồi tự xắn tay áo, để tay mình xuống bàn.

“Ai cần anh chịu phạt thay tôi? Anh nghĩ anh là ai?”

Mã Sơn kéo tay áo của Tra Na Lệ xuống, che khuất cánh tay trắng như ngó sen lại, cười bảo cô ta: “Tay của em đẹp hơn của anh, chặt đi thì tiếc lắm. Chặt của anh rồi thì sau này ăn cơm, em đút cho anh!”

Tra Na Lệ rưng rưng lệ, nói: “Tại sao tôi phải đút cho anh ăn, anh là gì của tôi chứ?”

Thấy hai người họ dây dưa nhường qua nhường lại, không hiểu sao trong lòng Hà Quảng Chí lại bốc lên lửa giận, anh ta cười gằn nói: “Đúng là một đôi uyên ương số khổ! Nếu anh Mã đã trọng tình nghĩa như thế thì sao chúng tôi có thể không giúp anh toại nguyện được! Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ đi!”

Một vệ sĩ xách một con dao bầu tới, thân dao lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh đèn.

Anh ta đặt dao lên trên cánh tay của Mã Sơn ướm thử một chút rồi vung dao lên.

Mã Sơn bỗng nhiên la to: “Chờ chút!”

Mọi người đều cho là anh ta sợ.

Hà Quảng Chí cười khẩy: “Sợ rồi à? Còn tưởng là anh hùng cỡ nào! Biết sợ sớm đi có phải là tốt không? Giờ quỳ xuống đất dập đầu thì chuyện này coi như cho qua. Sau này anh làm việc cho nhà họ Hà chúng tôi, chúng ta coi như là người một nhà”.

Mã Sơn chẳng buồn để ý tới Hà Quảng Chí mà hỏi: “Chặt xong rồi tôi có thể mang cánh tay gãy về không?”

Mọi người đều sững sờ, không hiểu đã tới lúc này rồi, tại sao anh ta còn hỏi vấn đề này.

Ngay cả Tra Na Lệ cũng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc trong đầu người đàn ông này có chứa những gì vậy?

Thái Hòa Trung nói: “Đương nhiên là được”.

Mã Sơn gật đầu: “Vậy là được rồi, chém đi”.

Thái độ của Mã Sơn khiến Hà Quảng Chí rất tức giận, anh ta cảm thấy mình bị làm nhục bèn hô to: “Chặt đi cho tôi!”

Vệ sĩ vung dao lên, đang định chém.

Chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Các người mở sòng bạc, thua cược thì đòi chém tay người ta, hóa ra cái danh vua sòng bài có được là nhờ vậy à?”

Mã Sơn nghe thấy giọng nói này, không khỏi vui mừng, biết rằng tay này không bị chặt nữa rồi.

Anh ta nhìn ra cửa, trông thấy Lý Dục Thần chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã ung dung đi lại đây.
Chương 1014: Đấu trí

Hà Gia Xương không tỏ thái độ gì ra mặt, chỉ có ánh mắt là lóe lên đôi chút ngạc nhiên.

Còn Thái Hòa Trung thì cau chặt mày.

Để đề phòng Mã Sơn và Tra Na Lệ chạy trốn, cũng là để đề phòng bọn họ và Ngân Sa nội ứng ngoại hợp, ông ta đã điều động một lượng lớn nhân thủ tới đây, bao vây nơi này ba vòng trong, ba vòng ngoài.

Bọn họ không phải là bảo vệ thông thường mà là lực lượng tinh nhuệ nhất của Hào Giang, có thể coi là đội lính đánh thuê cỡ nhỏ.

Hơn nữa, trong đó còn có một lượng lớn cao thủ võ đạo.

Nhà họ Hà Hào Giang khác với những gia đình giàu có khác. Nhà họ Hà lập nghiệp bằng nghề bài bạc, không phải chuyện làm ăn yên bình, nếu như không có vệ sĩ cao thủ thì sao có thể giữ được gia nghiệp?

Người trước mắt này làm thế nào lên được trên này?

Mà quan trọng nhất là, khi anh đi lại đây, tư thế rất thoải mái, không có người nào ngoài cửa chặn anh lại, ngay cả Tông Sư canh cửa cũng đứng yên, không nhúc nhích, cứ thế trơ mắt nhìn anh đi vào đây.

Trừ phi người này đã đạt tới cảnh giới Võ Hồn đại thành, đỉnh cao của võ đạo.

Thế nhưng người trước mắt này trông chỉ mới khoảng hai mươi, hơn nữa trên người không hề có một chút hơi thở võ đạo nào.

“Cậu là ai?”

Thái Hòa Trung bước lên trước hai bước, cầm hai lá bài trong tay, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào, để phòng đối phương làm vua sòng bài Hà Gia Xương bị thương.

Hai vị Tông Sư kia cuối cùng cũng nhúc nhích, chuyển sang thế tấn công, áp sát Lý Dục Thần.

Anh lại chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một lần, đường hoàng đi thẳng tới chỗ Mã Sơn và Tra Na Lệ, nói: “Anh Mã Sơn, chị dâu, đã để hai người sợ hãi rồi!”

Tra Na Lệ đỏ mặt, giận mắng: “Đừng gọi bậy, ai là chị dâu của anh!”

Mã Sơn đứng cười hề hề, âm thầm giơ ngón tay cái lên khen: Quả nhiên là anh em tốt!

Lý Dục Thần quay người nhìn về phía vua sòng bài, ôm quyền, nói: “Ông Hà, tôi là Lý Dục Thần, tới từ đại lục. Hai người này là bạn tôi, tôi muốn đưa họ đi, không biết có tiện không?”

Lời anh nói nghe thì rất khách sáo nhưng ở trong mắt người khác thì thực ra lại là cực kỳ ngạo mạn.

Vua sòng bài Hà Gia Xương là ai? Ông ta đã tung hoành trong giới bài bạc gần trăm năm, có thể nói, hơn phân nửa Hào Giang đều là của ông ta.

Hà Quảng Chí nhớ tới chuyện xảy ra ở bữa tiệc ở Hương Giang. Lý Ngôn Thành nói nhà họ Lý ở Hương Giang là chi ngầm của nhà họ Lý ở thủ đô, còn công nhận Lý Dục Thần là cháu mình.

Anh ta cúi người nói nhỏ vào tai Hà Gia Xương mấy câu.

Hà Gia Xương gật đầu, mỉm cười: “Ừm, tôi biết cậu, Lý Dục Thần, gần đây tên tuổi cậu rất vang dội! Vừa rồi, ông Lý ở Hương Giang cũng có gọi điện cho tôi. Các cậu đang tìm Giang Long Huy đúng không?”

Nghe vậy, Thái Hòa Trung đứng bên cạnh hơi nhíu mày.

Lý Dục Thần nói: “Đúng vậy, ông Hà có biết ông ta đang ở đâu không?”

Hà Gia Xương không trả lời thẳng, chỉ cười to: “Người khác có việc nhờ vả đều phải ăn nói tử tế, tặng quà cáp. Còn cậu muốn cầu cạnh tôi thì lại sai người tới phá chuyện làm ăn của tôi, giở trò ăn gian trong sòng bạc của tôi. Cậu nói xem, làm sao tôi có thể không nghi ngờ cậu là người do đối thủ của tôi phái tới đây?”

Lý Dục Thần nói: “Ông Hà là vua sòng bài Hào Giang, uy danh hiển hách, không làm vậy thì e là không gặp được ông”.

Hà Gia Xương cười nói: “Sao lại thế được, tôi cũng phải nể mặt ông Lý bên Hương Giang chứ”.

Lý Dục Thần lại nghiêm mặt nói: “Tôi là tôi, không cần phải dựa vào nể mặt người khác”.

Hà Gia Xương hơi sững sờ, nhìn Lý Dục Thần, bỗng cười phá lên.

“Tốt tốt tốt, thời nay trong lớp trẻ, ít có ai có khí phách như vậy. Không ngờ hôm nay tôi lại gặp được hai người. Tôi rất thích các cậu nhưng sòng bạc có quy định của sòng bạc. Chơi bài bịp bị bắt thì tối thiểu phải bị chặt một tay. Nếu như hôm nay không để tay hai người bạn này của cậu lại đây thì sòng bạc của nhà họ Hà tôi ở Hào Giang sẽ phải dẹp tiệm hết”.

“Tôi biết”, Lý Dục Thần nói: “Ông đã nói tới quy định của sòng bạc thì cứ làm theo quy định của sòng bạc đi, chúng ta cược một ván, tôi thắng thì giữ tay lại cho bọn họ, được chứ?”

Hà Gia Xương không nói gì, nhìn về phía Thái Hòa Trung.

Thái Hòa Trung mỉm cười: “Cậu Lý, chúng tôi mở sòng bạc, cậu muốn cược thì chúng tôi hoan nghênh thôi. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Gian lận bị chặt tay là luật thép của sòng bạc. Cậu muốn cược thì tôi chơi với cậu nhưng cậu chỉ có thể đặt cược bằng thứ khác, không thể dùng tay của bọn họ để đặt cược”.

Hà Gia Xương khẽ nhíu mày.

Ông ta vốn có ý để Thái Hòa Trung đánh cược với Lý Dục Thần, thắng anh, sau đó sẽ thu bọn họ về dưới trướng, trở thành người của mình.

Nhưng Thái Hòa Trung trực tiếp từ chối đề nghị của Lý Dục Thần.

Nếu như chặt tay Mã Sơn và Tra Na Lệ thì sẽ đẩy Lý Dục Thần về phía đối địch.

Đương nhiên Hà Gia Xương không sợ Lý Dục Thần, ông ta không hề biết Lý Dục Thần lợi hại đến đâu, tin đồn ở đại lục ông ta chỉ nghe được chút ít.

Nhưng ông ta nhất định phải nể mặt Lý Ngôn Thành. Hương Giang là kênh tài chính quan trọng bậc nhất của sòng bạc Hào Giang, sòng bạc chỉ chấp nhận tiền mặt là đô la Hồng Kông, chip đánh bạc cũng dùng đô la Hồng Kông làm tiêu chuẩn chế tác.

Hiện giờ, Bác Hào và Ngân Sa đang đấu nhau căng thẳng. Phương Tây muốn nuốt chửng chuyện làm ăn của nhà họ Hà. Nếu như đắc tội với nhà họ Lý ở Hương Giang vào lúc này thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Mặt khác, Hà Gia Xương cũng đã biết thân phận của Tra Na Lệ. Thế lực của nhà họ Tra ở Nam Dương không yếu, huống chi sau lưng Tra Na Lệ còn có thần nữ Đại Mã.

Nhưng Hà Gia Xương lại không tiện trách cứ Thái Hòa Trung, bản thân lời Thái Hòa Trung nói không hề có vấn đề gì, hơn nữa, Thái Hòa Trung là thuộc hạ đắc lực nhất của ông ta, có tiếng thơm là Thiên Vương châu Á, nếu như ông ta tùy tiện bác bỏ lời Thái Hòa Trung nói, người khác nghe được sẽ thành trò cười.
Chương 1015: Tôi muốn đánh cược bằng tài sản của nhà họ Lý

Vì vậy Hà Gia Xương không nói gì nhiều.

Khi Lý Dục Thần nghe thấy Thái Hòa Trung nói như vậy thì anh biết hôm nay muốn hiền lành cũng không được, ánh mắt sắc bén, nói: "Xem ra các người không muốn chừa cho tôi mặt mũi rồi?"

Thái Hòa Trung cười lạnh nói: "Mặt mũi của cậu lớn lắm sao?"

Mã Sơn vô cùng tức giận, định bước tới liều mạng nhưng đã bị Tra Na Lệ giữ lại.

Ánh mắt Lý Dục Thần chuyển từ Thái Hòa Trung qua Hà Gia Xương, sau đó quét qua khuôn mặt của mọi người trong sòng bạc: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần phải giữ thể diện cho các người".

Hà Quảng Chí cười lớn: "Anh cho rằng mình là ai mà đòi giữ thể diện cho chúng tôi? Hahahah, nói ra cũng không sợ làm người khác cười đến rụng răng à!"

"Im miệng!", Hà Gia Xương trách mắng: "Nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện".

"Ông nội!", Hà Quảng Chí thu hồi nụ cười, trong lòng cảm thấy không vui.

Hà Gia Xương nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

"Nếu là sòng bạc, vậy thì cứ tuân theo quy tắc của sòng bạc đi, tránh cho truyền đi nói tôi bắt nạt các người. Tôi sẽ đánh cược một ván với các người", Lý Dục Thần nói.

"Cậu muốn đánh cược gì?"

"Tôi muốn đánh cược gia sản của mình với ông".

Mọi người có mặt đều ngẩn cả người.

Không biết ai là người cười trước, nhưng sau đó cả phòng đều phá lên cười.

Hà Quảng Chí là người cười rất lớn tiếng, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời.

Ngay cả Hà Gia Xương đã ngoài chín mươi tuổi cũng không nhịn được cười, ho nhẹ một tiếng.

"Thằng nhóc, anh cho rằng trẻ con đang chơi đồ hàng à? Đánh cược gia sản? Hahahaha…", Hà Quảng Chí chỉ Lý Dục Thần: "Anh có biết nhà họ Hà có bao nhiêu gia sản không? Để tôi nói cho anh biết, hơn nửa Hào Giang đều thuộc về nhà họ Hà của chúng tôi! Huống chi, chúng tôi có rất nhiều sòng bạc và cổ phần ở nước ngoài, tùy tiện lấy ra một chút cũng có thể đè chết anh đấy!"

Lý Dục Thần không để ý đến Hà Quảng Chí, mà chỉ nhìn Hà Gia Xương.

Hà Gia Xương ngăn cản đứa cháu trai còn muốn nói chuyện, nói với Lý Dục Thần: "Tôi biết gần đây cậu Lý mới nổi lên trong nước, cũng đã nghe nói qua rất nhiều chuyện liên quan đến cậu. Một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể khiến nhà họ Lý có dấu hiệu phục hưng, quả thực không đơn giản. Nhưng nếu muốn đánh cược gia sản với tôi… Nếu là nhà họ Lý hai mươi năm trước thì đương nhiên có thể. Hoặc nếu cho cậu thêm hai mươi năm nữa thì có thể vẫn còn hy vọng. Nhưng cậu bây giờ…"

Ông ta mỉm cười lắc đầu: "Còn lâu mới đủ tư cách!"

Lý Dục Thần mỉm cười, không đáp lại lời của Hà Gia Xương, thay vào đó, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Lý Ngôn Thành.

"Alo, bác trai sao? Cháu là Lý Dục Thần".

"Ồ, Dục Thần. Cháu đã đến Hào Giang chưa? Đã gặp vua sòng bài chưa?"

"Đã gặp được rồi, bác trai. Hiện tại cháu đang ở ngay cạnh vua sòng bài, điện thoại đang mở loa ngoài".

Người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng có chút sửng sốt: "Ồ, như vậy à. Có chuyện gì không?"

"Bác trai, bác đã nói với cháu là cháu có thể tiếp quản toàn bộ tài sản còn lại của nhà họ Lý ở Hương Giang bất cứ lúc nào, ngoại trừ số cổ phần bác để lại cho con cháu, phải không?"

"Ừ… phải, phải. Bác đã nói rồi, không vấn đề gì cả".

"Được, vậy hiện tại cháu muốn cùng vua sòng bài đánh cược tài sản, cháu định dùng toàn bộ tài sản của nhà họ Lý ở Hương Giang để làm tiền đặt cược. Nếu như cháu thắng, sau này một nửa Hào Giang cũng sẽ thuộc về họ Lý; nếu như cháu thua, nhà họ Lý ở Hương Giang sẽ mang họ Hà. Bác trai, bác không có ý kiến gì chứ?"

Có sự trầm mặc ở đầu dây bên kia của điện thoại.

Mà toàn bộ sòng bạc cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Mọi người đều không ngờ Lý Dục Thần lại đột nhiên lấy ra nhà họ Lý ở Hương Giang, dùng tài sản của Lý Ngôn Thành làm tiền đặt cược để đánh cược với Hà Gia Xương.

Có đủ tư cách hay không?

Tất nhiên là đủ.

Lý Ngôn Thành là người giàu nhất châu Á, Hà Gia Xương là vua cờ bạc của Hào Giang.

Bàn về tiền bạc, nhà họ Lý có nhiều tiền hơn nhà họ Hà. Nhưng bàn về thế lực, nhà họ Hà lại nhỉnh hơn một chút.

Cả hai đều triệt tiêu lẫn nhau, nếu muốn đánh cược tài sản thì không thể nói rõ ai thua lỗ được.

Hà Gia Xương khẽ lắc đầu.

Ông ta là vua sòng bài, mười mấy tuổi liền đã lăn lộn trong sòng bạc, cờ bạc là nghề cũ của ông ta, nếu trên thế giới này có người có thể đánh bại ông ta trên bàn đánh bạc thì ông ta sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.

Tất nhiên, ông ta rất ít khi tự mình ra sân, cũng không cần thiết phải làm vậy.

Tinh túy của đánh bài không nằm ở kỹ năng chơi bài, không nằm ở chỗ tốc độc nhanh tay hay tai mắt nhanh nhạy, mà nằm ở tình hình, sự quyết đoán và quy tắc.

Người chiến thắng thực sự không bao giờ là một tay mê cờ bạc.

Chỉ những người nắm vững quy tắc mới xứng đáng được gọi là vua sòng bài.

Ông ta là vua sòng bài duy nhất ở Hào Giang!

Ai lại ngu ngốc đến sòng bạc nhà họ Hà ở Hào Giang để đánh cược tài sản với Hà Gia Xương chứ?

Hà Gia Xương không tin Lý Ngôn Thành sẽ đồng ý, trừ khi Lý Ngôn Thành bị điên rồi.

Nhưng sự yên lặng của đầu dây bên kia điện thoại di động lại khiến ông ta nảy sinh chút bất an.

Vấn đề đơn giản như vậy, tại sao Lý Ngôn Thành lại phải do dự chứ?

Tại sao không trực tiếp từ chối?

Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần có chút nghi hoặc.

Thời gian dường như ngưng lại, không ai cử động hay lên tiếng, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời ở đầu dây bên kia điện thoại.

Mọi người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, tiếng thở của những người bên cạnh, còn có âm thanh điện lưu rất nhỏ phát ra từ điện thoại di động.

Loại âm thanh này tuyệt đối không thể nghe được trong thời gian bình thường.

Có thể là mười giây, có thể là một giờ, có thể là một thế kỷ.

Không ai biết đã qua bao lâu.

Sự yên lặng cuối cùng cũng bị phá vỡ, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Ngôn Thành:
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom